Edit: Nagi Maria
Thẳng đến chiều, Hàn Luân mới đến phòng bệnh để thăm Huyền, khoảng giữa ngọ (12:00 trưa – 14:00), Huyền cảm thấy có chút không đúng, Huyền loáng thoáng nhìn thấy vải băng trên tay Hàn Luân, đến khi nhìn rõ, hắn liền hiểu phán đoán của mình đã đúng.
“Lan sao rồi?” Huyền ngẩng đầu nhìn trên miếng băng chảy ra chút vết máu.
“Hắn yêu cần ta bắn hắn” Hàn Luân mệt mỏi ngồi xuống ghế bên cạnh giường, lần đầu tiên trên gương mặt cương nghị hiện ra vẻ bất đắc dĩ nặng nề “Ý niệm muốn chết trong đầu hắn mạnh đến mức khiến ta lần đầu tiên trong đời cảm thấy sợ hãi đến vậy”
“Hắn hi vọng được chết trong tay ngươi, nên mới đợi đến ngày hôm nay” Huyền nói ra chuyện mà trong lòng Hàn Luân vốn đã rất rõ ràng “Nhưng, ta nghĩ ngươi sẽ không thành toàn cho hắn”
Hàn Luân im lặng gật gật đầu “Mặc kệ là lý do gì chăng nữa, ta cũng không hi vọng Lan biến mất khỏi thế gian này. Tuy là lúc thấy hắn nổ súng về phía ngươi, quả thật lúc đó ta rất muốn giết chết hắn, nhưng khi dần tỉnh táo lại, ta cảm thấy may mắn vì mình đã không làm điều đó”
“Ngươi có nghĩ đến tột cùng là vì nguyên nhân ngươi lại không giết hắn?” Huyền nhẹ nhàng giương mi, một dự cảm tốt nảy lên trong đầu hắn… nói không chừng, hết thảy mọi chuyện đều có thể trở nên viên mãn… (ý anh Huyền là Luân ca cũng yêu Lan, để ảnh về bên Sính ca)
“Có lẽ vì Lan đan theo ta một quãng thời gian rất dài, nên đối với hắn trong lòng ta cũng có một chút tình cảm, dù nhiều hay ít ta cũng bị rung động” Khuỷu tay không bị thương của Hàn Luân vô thức đặt lên tay vịn của ghế dựa, các ngón tay ở chóp mũi bên phải khẽ ma xát qua lại.
“Ít nhất, ngươi đối với hắn vẫn là có cảm tình” Huyền cười cười, đưa ra một kết luận.
“Có lẽ vậy, nhưng tình cảm này so với tình yêu thì còn xa lắm”
“Về sau ngươi tính thế nào? Lấy cảm xúc của Lan mà nói, dù ngươi không muốn giết hắn thì hắn vẫn sẽ tìm cách để chính hắn biến mất khỏi thế gian này”
“Ta biết” Hàn Luân thở dài một cách cứng ngắc “Tuy là tạm thời có thể khiến hắn hôn mê, nhưng cũng có ngày hắn tỉnh lại, nên ta phải mau chóng nghĩ ra biện pháp gì đó mới được”
“Có vẻ không dễ dàng như vậy” Huyền hơi nghiêng đầu, ngón tay thon dài chậm rãi trượt trên những sợi tóc “Tình cảm của hắn đối với ngươi sâu đậm nhường nào, chắc ngươi hiểu rõ”
“Cho nên ta mới phải lo việc này cho thật tốt mới được” Hàn Luân có vẻ hơi khó chịu, khẽ co ngón tay lại “Cứ như đã rất lâu rồi chưa gặp được chuyện nào khó giải quyết như chuyện này”
“Chuyện tình cảm từ trước đến nay phức tạp hơn nhiều so với ta tưởng tượng” Huyền thản nhiên nói ra nhận thức của chính mình “Hơn nữa khi gặp nó rồi, chỉ có đương sự mới có thể giải quyết thôi, còn người bên ngoài dù muốn hỗ trợ cũng rất khó để giúp”
“Ta biết” Hàn Luân từ trên ghế đứng lên, đi đến bên người Huyền, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, hơn nữa còn hôn hôn mái tóc đen của Huyền “Nhưng ta muốn ngươi tìm biện pháp giúp ta”
“Đối với mấy chuyện tình cảm này cũng không phải sở trường của ta”
Vì Huyền cùng Vi Cảnh Sính đang có quan hệ, nên đối với động tác thân mật của Hàn Luân, Huyền có chút bài xích (gạt bỏ, loại trừ ^^), nhưng trên lập trường thì Huyền cũng không có cự tuyệt cái ôm của Hàn Luân.
“Ý ta không phải như vậy” Hàn Luân lại tiến thêm một bước, trên trán nhẹ nhàng hôn một chút “Ta chỉ hi vọng vào những lúc ta gặp khó khăn, năng lực của ngươi vẫn có thể phát huy tốt để giúp ta”
“Được rồi” Huyền rất tự nhiên rời khỏi ngực của Hàn Luân, bình tĩnh đáp.
Cốc cốc cốc… Nữ y tá mỉm cười nhẹ nhàng bước vào, thong dong đi đến bên giường “Thực xin lỗi, đã đến giờ khám bệnh rồi”
Hàn Luân từ trên giường đứng lên, ôn nhu chăm chú nhìn Huyền nói: “Thật có lỗi, ta hôm nay đến trễ, ngày mai ta sẽ đến sớm hơn một chút để thăm ngươi”
“Ta không có gì đáng ngại cả” Huyền hoàn mỹ cong lên khoé miệng, thản nhiên cười cười “Trước hết ngươi hãy chuyên tâm giải quyết những chuyện của ngươi đã”
“Ừ” Bởi vì có người ở đây, Hàn Luân không tiện cùng Huyền làm những động tác thân mật, nên chỉ gật gật đầu rồi rời khỏi phòng bệnh.
Buổi tối, Vi Cảnh Sính quả nhiên là đến, mang theo thức ăn một lần nữa bộ dạng lén la lén lút đi vào phòng bệnh.
“Nếu cứ thường xuyên đến phòng bệnh của ta như vậy, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ bị nữ y tá bắt được đấy” Sau một nụ hôn thật dài, Huyền dựa vào ngực Vi Cảnh SÍnh khẽ cười nhạo.
“Đã bắt được rồi nha!” Vi Cảnh Sính giả vờ thở dài, nhưng ngay lập tức nhịn không được mà cười rộ lên.
“Nhưng, ta không có bị phạt”
“?” Trong đồng tử đôi mắt màu cây tử đàn thoáng qua vẻ nghi hoặc “Ngươi đã làm gì sao?”
Vi Cảnh Sính ở trên môi người yêu hôn một cái “Vì khi ta mới nhập viện, không thể xuống giường đi lại được, nên ta nhờ nữ y tá đó mỗi ngày đến đây hỏi thăm một chút về ngươi, rồi cô ấy báo lại cho ta. Nên rất nhanh sau đó, cô ấy liền đoán được cảm tình của ta với ngươi”
Vi Cảnh Sính thẳng thắn nói một lèo sự tình làm Huyền không có cơ hội phản bác, đối mặt với người yêu si tình như vậy, nói không có cảm động là lừa mình dối người. Giờ này phút này, Huyền với chỉ số thông minh cực cáo cũng không biết phản bác lại lời nói của Cảnh Sính như thế nào, nhưng cảm giác yêu đương thì đã choáng ngợp cả cơ thể rồi.
“Huyền, ngươi chẳng lẽ không thích người khác biết quan hệ của chúng ta?” Vi Cảnh Sính nhìn vào đôi mắt có chút do dự của Huyền, vẻ mặt lo lắng không từ gì có thể miêu tả được.
“Cũng không hẳn là thế, nhưng cũng không quen” Huyền cong khoé miệng, chăm chú nhìn khuôn mặt Vi Cảnh Sính. “Tuy xã hội hiện đại đối với tình cảm nam nam có vẻ khoan dung, nhưng nó cũng không phải phổ biến, nên giữ bí mật một chút là được”
“Nhưng ta lại mong tất cả mọi người trên thế giới này đều biết được chúng ta là một cặp nha!” Vi Cảnh Sính giống như một bà mẹ vĩ đại ôm thật chặt con mình trong lòng, đồng thời lợi dụng hôn trộm một cái.
“Ngươi đúng là… bất trị” Huyền mặc cho hắn hôn đủ, nhưng mà xem ra hiện giờ Vi Cảnh Sính không có ý ngừng lại…
“Huyền” Hắn bỗng nhiên dừng lại, dùng ánh mắt chân thật nhìn Huyền “Ta đột nhiên nhớ ra một chuyện, đến giờ ngươi chưa từng gọi tên ta nha”
“Vì sai lại nghĩ đến chuyện này” Huyền để lộ ra góc mặt tuyệt đẹp.
“Vì ta muốn nghe a” Nói xong, Vi Cảnh Sính hôn lên đôi mắt xinh đẹp của Huyền.
“Vậy được rồi… Vi Cảnh Sính” Huyền giả bộ không biết ý tứ của hắn.
“Đừng gọi họ, chỉ gọi tên thôi”
“… Cảnh Sính”
Ngay lúc ước mơ được người yêu dùng thanh âm ôn nhu kêu tên mình thành sự thật, Vi Cảnh Sính cảm động đến rơi nước mắt, Huyền thương tiếc vuốt ve mái tóc đen nhánh được cắt ngắn của Hắn, chủ động hôn lên môi hắn.
(Hun nhiều quá, H luôn cho rồi =.=)
Sau bao nhiêu năm tháng chờ đợi lẫn nhau, hai linh hồn yêu nhau cuối cùng cũng đã được ở cùng một chỗ.
Giờ này khắc này, trong lòng hai người sớm đã hạnh phúc đến mức không thể dùng ngôn từ dù để diễn tả được.
“Nếu ta còn không ăn bữa tối, những món mỹ vị này sẽ biến thành những hòn đá vô vị mất” Nụ hôn nồng nhiệt cuối cùng cũng đến thời điểm phải dừng lại, Huyền thư thái cười rộ lên, rồi nhắc nhở Vi Cảnh Sính về bữa tối bị cả hai người bỏ rơi sang một bên.
“Ta cũng quên mất” Vi Cảnh Sính cũng cười, hắn mang bữa tối chỉ còn một chút độ ấm đặt trước mặt hai người “Mặc dù chưa thể thành đá được, nhưng cũng sắp rồi”
“Vậy thì phải lo ăn thôi” Huyền nói xong, cả hai nhìn nhau cười.
Tuy đồ ăn đã muốn lạnh, nhưng tâm hai người hiện lại ấm áp vô cùng, cho nên dù là món khó nuốt đi nữa thì ở trong trạng thái mật ngọt của cả hai ngươi thì cái gì cũng thành mỹ vị hết.
“Huyền, muốn nếm thử món này không?” Vi Cảnh Sính dùng chiếc đũa tách vỏ của một con tôm ra, cẩn thận đưa đến miệng Huyền “Thấy hương vị thế nào?”
“Không tệ” Huyền tinh tế nhấm nháp trong chốc lát, rồi thản nhiên lộ ra vẻ tươi cười.
“Còn món này?” Vi Cảnh Sính gắp một đoá súp lơ màu xanh biếc cẩn thận gặp vào miệng Huyền.
“Cũng tốt lắm” Huyền tựa đầu vào gối, thích thú hưởng thụ phục vụ chu đáo tận tình từ người yêu.
“A, ta no rồi”
“Sao lại không ăn nhiều một chút” Vi Cảnh Sính hôn hắn một lát, săn sóc hỏi han.
“Nếu ăn nữa thì ta sẽ biến thành ông già Noel mất” (mập ý ^^) Huyền cười cười, yếu ớt lắc đầu “Nhưng bản thân ngươi cứ lo uy ta, chẳng ăn được mấy”
“Giờ ta ăn cũng chưa muộn mà” Vi Cảnh Sính một bên vừa lòng nhìn biểu tình thoải mái của người yêu, một bên bắt đầu dùng cơm.
“Cảnh Sính, ngươi đến Seattle, cô bé kia có biết không?” Huyền trong lúc đó vô ý nhớ tới một hình bóng quen thuộc.
“Biết chứ” Vi Cảnh Sính gật gật đầu “Kỳ thật vào hôm xảy ra sự cố ở sân bay, nàng ta đã phát hiện trong lòng ta thực thất là yêu người nào, nhưng nàng ta nói không có sự tha thứ của nàng ta thì không được rời khỏi nàng ấy. Nhưng khi biết ta muốn đến Seattle tìm ngươi, nàng lại không chút do dự mà thả ta đi, còn cổ vũ cho ta phải thành công nữa”
Huyền chỉ yên lặng không nói gì, một lát sau mới cúi đầu cảm thán nói: “Hoá ra đời thứ hai phải chịu hy sinh không chỉ có ta, mà còn có… nghĩa nữ của ta. Cả đời này tuy ngươi đã phạm phải một sai lầm, nhưng cũng coi như đã bù đắp cho nàng ấy”
“Vi Cảnh Sính buông đôi đũa trên tay, ôn nhu đem Huyền ôm vào lòng “Ta biết việc mà ta đã gây nên không đáng nhận được sự tha thứ, nhưng các ngươi mỗi người ai cũng đều tha thứ cho ta, mà ta chỉ có thể đền đáp cho hai người bằng cách sống hạnh phúc suốt cả đời. Huyền, đáp ứng ta, ngươi đừng rời bỏ ta lần nữa, được không?”
Đôi mắt Huyền tràn đầy thâm tình giống người yêu, hắn lại một lần nữa chủ động hôn Vi Cảnh Sính, dùng hành động để ngầm đồng ý hứa hẹn của cả hai…
…Trong không khí hạnh phúc tràn đầy, đem tâm của hai người gắt gao vây tại một chỗ, cùng nhau…
Thời gian ngọt ngào hạnh phúc luôn đặc biệt trôi qua nhanh. Bất tri bất giác, vết thương của Vi Cảnh Sính cũng đã sớm khỏi, mà vết thương ở sát tim của Huyền cũng đã hồi phục được. Hơn nữa, tình cảm của cả hai người đều đã tiến triển đến mức chặt chẽ không thể chia lìa, cho nên mấy ngày nay sinh hoạt bình thường của Vi Cảnh Sính cứ như ở trên thiên đường vậy.
Giữa trưa hôm nay, đã qua giờ ăn trưa, đây lần thứ N Vi Cảnh Sính liền quang minh chính đại chuồn êm được đến phòng bệnh của người yêu, mà Huyền cũng giống Vi Cảnh Sính, ngồi bên cửa sổ ấm áp đọc sách chờ ái nhên đến.
Vi Cảnh Sính đi đến bên người yêu, Vi Cảnh Sính lòng tràn đầy hạnh phúc cùng Huyền trao nhau một nụ hôn nóng bỏng.
“Hôm nay thấy thế nào? Miệng vết thương còn đau không?”
“Mỗi ngày đều hỏi ta câu này, ngươi thật sự không có gì khác để nói sao, thế nào cũng thấy chỉ số IQ là không chứ chẳng phải thiên tài gì” Tuy ngoài miệng thì nói thế, nhưng trong lòng Huyền lại tràn ngập hạnh phúc vì được người quan tâm chăm sóc.
“Những lời này nghe quen quá, chẳng phải ngươi cũng chỉ trả lời ta như vậy thôi a” Huyền vươn tay, vuốt ve băng gạc đang mỏng đi mỗi ngày ở bên hông Vi Cảnh Sính “Khi nào thì hoàn toàn bình phục?”
“Cỡ ba, bốn ngày nữa” Vi Cảnh Sính không thèm để ý liếc qua vết thương của mình, rồi sau đó thật cẩn thận vuốt ve vết thương bên ngực trái của Huyền “Còn ngươi? Khi nào thì khỏi?”
“Không lâu nữa đâu, nhiều nhất là hai tuần”
Huyền nhắm mắt lại, thoải mái tựa vào vai Vi Cảnh Sính, hưởng thụ ánh dương ấm áp từ cửa sổ đi vào.
“Huyền, sau khi xuất viện chúng ta cùng nhau đi du lịch đi, đi xong chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi được không?”
“Huyền lặng yên một lát, mở to mắt, hơi hơi lắc đầu “Tạm thời không được, ta và Hàn Luân vẫn còn chuyện quan trọng để giải quyết”
“Chuyện này có liên quan đến hạnh phúc của chúng ta không?”
“Có lẽ…” ngón tay thon dài của Huyền lơ đãng dừng lại vuốt ve mái tóc cắt ngắn của Vi Cảnh Sính, mấy ngày qua, động tác này đã thành thói quen của hắn.
“Vậy ngươi hãy đáp ứng ta một chuyên” Vi Cảnh Sính ánh mắt vô cùng chân thành “Dù có chuyện gì xảy ra, ngươi nhất định phải phải bình an trở lại bên cạnh ta”
Huyền không nói gì, chỉ chăm chú nhìn Vi Cảnh Sính lâu thật lâu, gương mặt trong vắt của Huyền thản nhiên nở nụ cười.
Nhìn nụ cười tuyệt mĩ của người yêu, chẳng biết tại sao nhưng trong lòng Vi Cảnh Sính lại dâng lên một cảm giác bất an, Vi Cảnh Sính không kìm được lòng mà hôn một nụ hôn thật sâu lên môi Huyền, tựa như muốn xác nhận sự tồn tại của người trong lòng.
“Cảnh Sính” Miệng lưỡi triền miên được một lúc, Huyền chậm rãi bên tai hắn nói “Về sau không cần gọi ta là Huyền, đó chỉ là tên giả dùng trong việc ám sát. Tên thật của ta là… Kì”
“Tên thật đặc biệt… Kì…” Vi Cảnh Sính cân nhắc một lúc, rồi bên tai Huyền nỉ non cái tên vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.
“Khi cha mẹ Hàn Luân phát hiện ra ta, ta được gói trong một chiếc chăn bằng lụa, trên mặt có viết chữ này” Huyền tự thuật “Bọn họ hảo tâm nhận nuôi ta, đem ta đối đãi như con ruột, Hàn Luân có cái gì thì ta cũng có cái đó, chính vì vậy, ta mới không bị chết yểu ở nơi băng thiên tuyết địa ngoài đường, ta mới có thể sống cuộc sống bình thường giống như những đứa trẻ khác, bình an mà lớn lên, nhận được những giáo dục tốt nhất.
Nhưng con người thiện lương như họ vì một lần ngoài ý muốn mà bị cuốn vào tranh cãi trong giới xã hội đen, rồi chết thảm dưới vở kịch bị tai nạn xe được giả rất tỉ mỉ. Vì để thay họ báo thù, ta lúc đó 16 tuổi cùng Hàn Luân 21 tuổi quyết định nghỉ học, cùng sang Mĩ học tập, bồi dưỡng một tổ chức sát thủ chuyên nghiệp. Hai năm sau khi bọn ta báo thù thành công, cứ như vậy mà đi trên con đường sát thủ.
Vì ta cùng Hàn Luân tử nhỏ đã cùng nhau lớn lên, nên tình cảm của cả hai cũng chỉ là anh em bình thường, nhưng Hàn Luân đối với loại tình cảm này lại tưởng lầm thành tình yêu. Một tháng cùng nhau ở Seattle, ta vì trốn tránh tình cảm của ngươi, nên bèn cùng Hàn Luân ước định, chỉ cần bọn ta quyết định buông tay không làm sát thủ nữa, thì sẽ giao lại Luân Toàn cho người đáng tin cậy, rồi từ nay về sau không còn liên quan gì đến sự vụ của Luân Toàn nữa.
Nhưng ước định này… thân là người lãnh đạo tiếp theo của Luân Toàn nhưng Lan lại yêu Hàn Luân sâu nặng, cùng với việc ngươi đến đây đã làm ước định bị rối loạn, cục diện về sau biến đổi như thế nào ta thực sự không biết”
“Cho nên dù ngươi ở nơi nào ta cũng phải luôn lo lắng có thể hay không lại mất đi ngươi” Vi Cảnh Sính tựa đầu chôn vào ngực Huyền, xuyên qua tấm băng gạc thật dày truyền đến thanh âm vô cùng ủ rũ cùng trầm lặng.
“Sự tình còn chưa có bi quan đến mức này” Huyền nhẹ nhàng hôn vào tóc người yêu “Hơn nữa bây giờ ta đâu còn cơ hội để đi tìm hạnh phúc mới nữa đâu a”
“Là sao?” Vi Cảnh Sính nghe vậy ngẩng đầu, yên lặng nhìn Huyền.
“Tình cảm của Hàn Luân với Lan thực chất cũng không hề bình thường” môi Huyền giơ lên một độ cong hoàn mỹ “Vì chưa từng một người nào có thể sống sót khi dám bắn súng về phía ta, nhưng khiến Hàn Luân phải do dự, thì chỉ mình Lan”
“Ý ngươi có phải là tình cảm của Hàn Luân với Lan đã vượt qua cả ngươi?”
“Không, nếu ta bởi vì phát súng của Lan mà chết thì Hàn Luân tuyệt sẽ không để Lan sống. Nhưng ngay lúc viên đạn từ tay Lan được bắn ra, Hàn Luân liền nhìn ra ý đồ chân chính của Lan không phải là đẩy ta vào chỗ chết, vì Hàn Luân biết Lan bắn súng rất giỏi, chưa bao giờ bắn trượt, nên mục đích thực sự của Lan là muốn chọc giận Hàn Luân, sử dụng cái cớ đó để được chết trong tay người mình yêu”
“Nói cho ta biết, tại sao lúc đó ngươi không né?” Thực ra Vi Cảnh Sính sớm đã phát giác việc Huyền bị thương có chút kỳ quái, nhưng hắn vẫn đem chuyện này giấu ở trong lòng không hỏi thẳng Huyền “Theo kỹ năng của ngươi, có thể tránh được đạn, trừ phi ngươi cố ý muốn cho viên đạn bắn trúng”
Huyền lúc đầu hơn ngẩn ra, tiện đà liền cười nụ cười nhạt “Không thể ngờ được ngươi cư nhiên lại sắc bén như vậy… Lúc đó trong đầu ta thoáng nghĩ không bằng cứ như vậy mà chết quách đi cho xong, cũng chỉ thiếu một chút nữa là ta đã điều chỉnh cơ thể để viên đạn nhắm thẳng vào tim mình. Chỉ là, trong một khắc đó, ta lại nghĩ… nếu cứ như vậy mà chết đi, vận mệnh của ta sẽ lại như kiếp trước, chẳng có gì thay đổi. Hơn nữa Lan cũng vì kết quả mà hắn không lường trước được này mà phải đem nỗi hối hận mà chết đi. Về phần Hàn Luân, không cần nói cũng biết hắn bị đả kích nhiều đến nhường nào. Nên tuy ta không kịp tránh viên đạn, nhưng cũng tránh được bộ vị quan trọng mang đến vết thương trí mạng”
Nghe Huyền kể chuyện với giọng như có như không, rất đỗi nhẹ nhàng. Vi Cảnh Sính chính mình không khỏi sợ hãi, vừa nghĩ đến sinh tử của Huyền chỉ cần sai một chút là nguy hiểm, hắn liền nhịn không được mà toàn thân run rẩy.
Gắt gao ôm lấy Huyền, giọng Vi Cảnh Sính có hơi hơi nghẹn ngào “Ngươi biết không? Nếu ngươi chết ta sống căn bản cũng không còn ý nghĩa gì. Dù bị chia lìa với ngươi một khoảng thời gian rất ngắn, ta đã thấy mình như cái xác không hồn rồi. Cho nên ta căn bản không dám tưởng tượng, nếu một lần nữa ngươi vĩnh viễn rời xa ta, ta sẽ biến thành cái bộ dáng gì nữa”
Một tay Huyền chậm rãi vuốt ve cánh tay đang ôm mình của Vi Cảnh Sính, tay còn lại nhẹ nhàng khoác lên hông hắn, khoảng cách của hai người trong lúc này gần gũi đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của nhau.
“Nghe thấy chưa? Đó là nhịp tim, đây là chứng minh ta vẫn còn sống” Dừng một lát, Huyền ôn nhu nói “Ta đồng ý với ngươi, sau này dù phát sinh chuyện gì cũng sẽ cố mà sống sót, ngươi cũng phải vậy đấy!”
“Ngươi sống mới cho ta dũng khí để sống tiếp”
“… Ta hiểu” Một bên trả lời, Huyền một bên chậm rãi hôn sâu xuống môi Vi Cảnh Sính, hơi thở hai người dần dần dung hợp với nhau, cuối cùng trở thành một thể. Ánh dương xuyên qua cửa sổ, nhẹ nhàng chiếu vào trên người bọn họ, nhuộm thành một bức tranh tuyệt đẹp.
||Hết chương 9||
Thẳng đến chiều, Hàn Luân mới đến phòng bệnh để thăm Huyền, khoảng giữa ngọ (12:00 trưa – 14:00), Huyền cảm thấy có chút không đúng, Huyền loáng thoáng nhìn thấy vải băng trên tay Hàn Luân, đến khi nhìn rõ, hắn liền hiểu phán đoán của mình đã đúng.
“Lan sao rồi?” Huyền ngẩng đầu nhìn trên miếng băng chảy ra chút vết máu.
“Hắn yêu cần ta bắn hắn” Hàn Luân mệt mỏi ngồi xuống ghế bên cạnh giường, lần đầu tiên trên gương mặt cương nghị hiện ra vẻ bất đắc dĩ nặng nề “Ý niệm muốn chết trong đầu hắn mạnh đến mức khiến ta lần đầu tiên trong đời cảm thấy sợ hãi đến vậy”
“Hắn hi vọng được chết trong tay ngươi, nên mới đợi đến ngày hôm nay” Huyền nói ra chuyện mà trong lòng Hàn Luân vốn đã rất rõ ràng “Nhưng, ta nghĩ ngươi sẽ không thành toàn cho hắn”
Hàn Luân im lặng gật gật đầu “Mặc kệ là lý do gì chăng nữa, ta cũng không hi vọng Lan biến mất khỏi thế gian này. Tuy là lúc thấy hắn nổ súng về phía ngươi, quả thật lúc đó ta rất muốn giết chết hắn, nhưng khi dần tỉnh táo lại, ta cảm thấy may mắn vì mình đã không làm điều đó”
“Ngươi có nghĩ đến tột cùng là vì nguyên nhân ngươi lại không giết hắn?” Huyền nhẹ nhàng giương mi, một dự cảm tốt nảy lên trong đầu hắn… nói không chừng, hết thảy mọi chuyện đều có thể trở nên viên mãn… (ý anh Huyền là Luân ca cũng yêu Lan, để ảnh về bên Sính ca)
“Có lẽ vì Lan đan theo ta một quãng thời gian rất dài, nên đối với hắn trong lòng ta cũng có một chút tình cảm, dù nhiều hay ít ta cũng bị rung động” Khuỷu tay không bị thương của Hàn Luân vô thức đặt lên tay vịn của ghế dựa, các ngón tay ở chóp mũi bên phải khẽ ma xát qua lại.
“Ít nhất, ngươi đối với hắn vẫn là có cảm tình” Huyền cười cười, đưa ra một kết luận.
“Có lẽ vậy, nhưng tình cảm này so với tình yêu thì còn xa lắm”
“Về sau ngươi tính thế nào? Lấy cảm xúc của Lan mà nói, dù ngươi không muốn giết hắn thì hắn vẫn sẽ tìm cách để chính hắn biến mất khỏi thế gian này”
“Ta biết” Hàn Luân thở dài một cách cứng ngắc “Tuy là tạm thời có thể khiến hắn hôn mê, nhưng cũng có ngày hắn tỉnh lại, nên ta phải mau chóng nghĩ ra biện pháp gì đó mới được”
“Có vẻ không dễ dàng như vậy” Huyền hơi nghiêng đầu, ngón tay thon dài chậm rãi trượt trên những sợi tóc “Tình cảm của hắn đối với ngươi sâu đậm nhường nào, chắc ngươi hiểu rõ”
“Cho nên ta mới phải lo việc này cho thật tốt mới được” Hàn Luân có vẻ hơi khó chịu, khẽ co ngón tay lại “Cứ như đã rất lâu rồi chưa gặp được chuyện nào khó giải quyết như chuyện này”
“Chuyện tình cảm từ trước đến nay phức tạp hơn nhiều so với ta tưởng tượng” Huyền thản nhiên nói ra nhận thức của chính mình “Hơn nữa khi gặp nó rồi, chỉ có đương sự mới có thể giải quyết thôi, còn người bên ngoài dù muốn hỗ trợ cũng rất khó để giúp”
“Ta biết” Hàn Luân từ trên ghế đứng lên, đi đến bên người Huyền, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, hơn nữa còn hôn hôn mái tóc đen của Huyền “Nhưng ta muốn ngươi tìm biện pháp giúp ta”
“Đối với mấy chuyện tình cảm này cũng không phải sở trường của ta”
Vì Huyền cùng Vi Cảnh Sính đang có quan hệ, nên đối với động tác thân mật của Hàn Luân, Huyền có chút bài xích (gạt bỏ, loại trừ ^^), nhưng trên lập trường thì Huyền cũng không có cự tuyệt cái ôm của Hàn Luân.
“Ý ta không phải như vậy” Hàn Luân lại tiến thêm một bước, trên trán nhẹ nhàng hôn một chút “Ta chỉ hi vọng vào những lúc ta gặp khó khăn, năng lực của ngươi vẫn có thể phát huy tốt để giúp ta”
“Được rồi” Huyền rất tự nhiên rời khỏi ngực của Hàn Luân, bình tĩnh đáp.
Cốc cốc cốc… Nữ y tá mỉm cười nhẹ nhàng bước vào, thong dong đi đến bên giường “Thực xin lỗi, đã đến giờ khám bệnh rồi”
Hàn Luân từ trên giường đứng lên, ôn nhu chăm chú nhìn Huyền nói: “Thật có lỗi, ta hôm nay đến trễ, ngày mai ta sẽ đến sớm hơn một chút để thăm ngươi”
“Ta không có gì đáng ngại cả” Huyền hoàn mỹ cong lên khoé miệng, thản nhiên cười cười “Trước hết ngươi hãy chuyên tâm giải quyết những chuyện của ngươi đã”
“Ừ” Bởi vì có người ở đây, Hàn Luân không tiện cùng Huyền làm những động tác thân mật, nên chỉ gật gật đầu rồi rời khỏi phòng bệnh.
Buổi tối, Vi Cảnh Sính quả nhiên là đến, mang theo thức ăn một lần nữa bộ dạng lén la lén lút đi vào phòng bệnh.
“Nếu cứ thường xuyên đến phòng bệnh của ta như vậy, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ bị nữ y tá bắt được đấy” Sau một nụ hôn thật dài, Huyền dựa vào ngực Vi Cảnh SÍnh khẽ cười nhạo.
“Đã bắt được rồi nha!” Vi Cảnh Sính giả vờ thở dài, nhưng ngay lập tức nhịn không được mà cười rộ lên.
“Nhưng, ta không có bị phạt”
“?” Trong đồng tử đôi mắt màu cây tử đàn thoáng qua vẻ nghi hoặc “Ngươi đã làm gì sao?”
Vi Cảnh Sính ở trên môi người yêu hôn một cái “Vì khi ta mới nhập viện, không thể xuống giường đi lại được, nên ta nhờ nữ y tá đó mỗi ngày đến đây hỏi thăm một chút về ngươi, rồi cô ấy báo lại cho ta. Nên rất nhanh sau đó, cô ấy liền đoán được cảm tình của ta với ngươi”
Vi Cảnh Sính thẳng thắn nói một lèo sự tình làm Huyền không có cơ hội phản bác, đối mặt với người yêu si tình như vậy, nói không có cảm động là lừa mình dối người. Giờ này phút này, Huyền với chỉ số thông minh cực cáo cũng không biết phản bác lại lời nói của Cảnh Sính như thế nào, nhưng cảm giác yêu đương thì đã choáng ngợp cả cơ thể rồi.
“Huyền, ngươi chẳng lẽ không thích người khác biết quan hệ của chúng ta?” Vi Cảnh Sính nhìn vào đôi mắt có chút do dự của Huyền, vẻ mặt lo lắng không từ gì có thể miêu tả được.
“Cũng không hẳn là thế, nhưng cũng không quen” Huyền cong khoé miệng, chăm chú nhìn khuôn mặt Vi Cảnh Sính. “Tuy xã hội hiện đại đối với tình cảm nam nam có vẻ khoan dung, nhưng nó cũng không phải phổ biến, nên giữ bí mật một chút là được”
“Nhưng ta lại mong tất cả mọi người trên thế giới này đều biết được chúng ta là một cặp nha!” Vi Cảnh Sính giống như một bà mẹ vĩ đại ôm thật chặt con mình trong lòng, đồng thời lợi dụng hôn trộm một cái.
“Ngươi đúng là… bất trị” Huyền mặc cho hắn hôn đủ, nhưng mà xem ra hiện giờ Vi Cảnh Sính không có ý ngừng lại…
“Huyền” Hắn bỗng nhiên dừng lại, dùng ánh mắt chân thật nhìn Huyền “Ta đột nhiên nhớ ra một chuyện, đến giờ ngươi chưa từng gọi tên ta nha”
“Vì sai lại nghĩ đến chuyện này” Huyền để lộ ra góc mặt tuyệt đẹp.
“Vì ta muốn nghe a” Nói xong, Vi Cảnh Sính hôn lên đôi mắt xinh đẹp của Huyền.
“Vậy được rồi… Vi Cảnh Sính” Huyền giả bộ không biết ý tứ của hắn.
“Đừng gọi họ, chỉ gọi tên thôi”
“… Cảnh Sính”
Ngay lúc ước mơ được người yêu dùng thanh âm ôn nhu kêu tên mình thành sự thật, Vi Cảnh Sính cảm động đến rơi nước mắt, Huyền thương tiếc vuốt ve mái tóc đen nhánh được cắt ngắn của Hắn, chủ động hôn lên môi hắn.
(Hun nhiều quá, H luôn cho rồi =.=)
Sau bao nhiêu năm tháng chờ đợi lẫn nhau, hai linh hồn yêu nhau cuối cùng cũng đã được ở cùng một chỗ.
Giờ này khắc này, trong lòng hai người sớm đã hạnh phúc đến mức không thể dùng ngôn từ dù để diễn tả được.
“Nếu ta còn không ăn bữa tối, những món mỹ vị này sẽ biến thành những hòn đá vô vị mất” Nụ hôn nồng nhiệt cuối cùng cũng đến thời điểm phải dừng lại, Huyền thư thái cười rộ lên, rồi nhắc nhở Vi Cảnh Sính về bữa tối bị cả hai người bỏ rơi sang một bên.
“Ta cũng quên mất” Vi Cảnh Sính cũng cười, hắn mang bữa tối chỉ còn một chút độ ấm đặt trước mặt hai người “Mặc dù chưa thể thành đá được, nhưng cũng sắp rồi”
“Vậy thì phải lo ăn thôi” Huyền nói xong, cả hai nhìn nhau cười.
Tuy đồ ăn đã muốn lạnh, nhưng tâm hai người hiện lại ấm áp vô cùng, cho nên dù là món khó nuốt đi nữa thì ở trong trạng thái mật ngọt của cả hai ngươi thì cái gì cũng thành mỹ vị hết.
“Huyền, muốn nếm thử món này không?” Vi Cảnh Sính dùng chiếc đũa tách vỏ của một con tôm ra, cẩn thận đưa đến miệng Huyền “Thấy hương vị thế nào?”
“Không tệ” Huyền tinh tế nhấm nháp trong chốc lát, rồi thản nhiên lộ ra vẻ tươi cười.
“Còn món này?” Vi Cảnh Sính gắp một đoá súp lơ màu xanh biếc cẩn thận gặp vào miệng Huyền.
“Cũng tốt lắm” Huyền tựa đầu vào gối, thích thú hưởng thụ phục vụ chu đáo tận tình từ người yêu.
“A, ta no rồi”
“Sao lại không ăn nhiều một chút” Vi Cảnh Sính hôn hắn một lát, săn sóc hỏi han.
“Nếu ăn nữa thì ta sẽ biến thành ông già Noel mất” (mập ý ^^) Huyền cười cười, yếu ớt lắc đầu “Nhưng bản thân ngươi cứ lo uy ta, chẳng ăn được mấy”
“Giờ ta ăn cũng chưa muộn mà” Vi Cảnh Sính một bên vừa lòng nhìn biểu tình thoải mái của người yêu, một bên bắt đầu dùng cơm.
“Cảnh Sính, ngươi đến Seattle, cô bé kia có biết không?” Huyền trong lúc đó vô ý nhớ tới một hình bóng quen thuộc.
“Biết chứ” Vi Cảnh Sính gật gật đầu “Kỳ thật vào hôm xảy ra sự cố ở sân bay, nàng ta đã phát hiện trong lòng ta thực thất là yêu người nào, nhưng nàng ta nói không có sự tha thứ của nàng ta thì không được rời khỏi nàng ấy. Nhưng khi biết ta muốn đến Seattle tìm ngươi, nàng lại không chút do dự mà thả ta đi, còn cổ vũ cho ta phải thành công nữa”
Huyền chỉ yên lặng không nói gì, một lát sau mới cúi đầu cảm thán nói: “Hoá ra đời thứ hai phải chịu hy sinh không chỉ có ta, mà còn có… nghĩa nữ của ta. Cả đời này tuy ngươi đã phạm phải một sai lầm, nhưng cũng coi như đã bù đắp cho nàng ấy”
“Vi Cảnh Sính buông đôi đũa trên tay, ôn nhu đem Huyền ôm vào lòng “Ta biết việc mà ta đã gây nên không đáng nhận được sự tha thứ, nhưng các ngươi mỗi người ai cũng đều tha thứ cho ta, mà ta chỉ có thể đền đáp cho hai người bằng cách sống hạnh phúc suốt cả đời. Huyền, đáp ứng ta, ngươi đừng rời bỏ ta lần nữa, được không?”
Đôi mắt Huyền tràn đầy thâm tình giống người yêu, hắn lại một lần nữa chủ động hôn Vi Cảnh Sính, dùng hành động để ngầm đồng ý hứa hẹn của cả hai…
…Trong không khí hạnh phúc tràn đầy, đem tâm của hai người gắt gao vây tại một chỗ, cùng nhau…
Thời gian ngọt ngào hạnh phúc luôn đặc biệt trôi qua nhanh. Bất tri bất giác, vết thương của Vi Cảnh Sính cũng đã sớm khỏi, mà vết thương ở sát tim của Huyền cũng đã hồi phục được. Hơn nữa, tình cảm của cả hai người đều đã tiến triển đến mức chặt chẽ không thể chia lìa, cho nên mấy ngày nay sinh hoạt bình thường của Vi Cảnh Sính cứ như ở trên thiên đường vậy.
Giữa trưa hôm nay, đã qua giờ ăn trưa, đây lần thứ N Vi Cảnh Sính liền quang minh chính đại chuồn êm được đến phòng bệnh của người yêu, mà Huyền cũng giống Vi Cảnh Sính, ngồi bên cửa sổ ấm áp đọc sách chờ ái nhên đến.
Vi Cảnh Sính đi đến bên người yêu, Vi Cảnh Sính lòng tràn đầy hạnh phúc cùng Huyền trao nhau một nụ hôn nóng bỏng.
“Hôm nay thấy thế nào? Miệng vết thương còn đau không?”
“Mỗi ngày đều hỏi ta câu này, ngươi thật sự không có gì khác để nói sao, thế nào cũng thấy chỉ số IQ là không chứ chẳng phải thiên tài gì” Tuy ngoài miệng thì nói thế, nhưng trong lòng Huyền lại tràn ngập hạnh phúc vì được người quan tâm chăm sóc.
“Những lời này nghe quen quá, chẳng phải ngươi cũng chỉ trả lời ta như vậy thôi a” Huyền vươn tay, vuốt ve băng gạc đang mỏng đi mỗi ngày ở bên hông Vi Cảnh Sính “Khi nào thì hoàn toàn bình phục?”
“Cỡ ba, bốn ngày nữa” Vi Cảnh Sính không thèm để ý liếc qua vết thương của mình, rồi sau đó thật cẩn thận vuốt ve vết thương bên ngực trái của Huyền “Còn ngươi? Khi nào thì khỏi?”
“Không lâu nữa đâu, nhiều nhất là hai tuần”
Huyền nhắm mắt lại, thoải mái tựa vào vai Vi Cảnh Sính, hưởng thụ ánh dương ấm áp từ cửa sổ đi vào.
“Huyền, sau khi xuất viện chúng ta cùng nhau đi du lịch đi, đi xong chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi được không?”
“Huyền lặng yên một lát, mở to mắt, hơi hơi lắc đầu “Tạm thời không được, ta và Hàn Luân vẫn còn chuyện quan trọng để giải quyết”
“Chuyện này có liên quan đến hạnh phúc của chúng ta không?”
“Có lẽ…” ngón tay thon dài của Huyền lơ đãng dừng lại vuốt ve mái tóc cắt ngắn của Vi Cảnh Sính, mấy ngày qua, động tác này đã thành thói quen của hắn.
“Vậy ngươi hãy đáp ứng ta một chuyên” Vi Cảnh Sính ánh mắt vô cùng chân thành “Dù có chuyện gì xảy ra, ngươi nhất định phải phải bình an trở lại bên cạnh ta”
Huyền không nói gì, chỉ chăm chú nhìn Vi Cảnh Sính lâu thật lâu, gương mặt trong vắt của Huyền thản nhiên nở nụ cười.
Nhìn nụ cười tuyệt mĩ của người yêu, chẳng biết tại sao nhưng trong lòng Vi Cảnh Sính lại dâng lên một cảm giác bất an, Vi Cảnh Sính không kìm được lòng mà hôn một nụ hôn thật sâu lên môi Huyền, tựa như muốn xác nhận sự tồn tại của người trong lòng.
“Cảnh Sính” Miệng lưỡi triền miên được một lúc, Huyền chậm rãi bên tai hắn nói “Về sau không cần gọi ta là Huyền, đó chỉ là tên giả dùng trong việc ám sát. Tên thật của ta là… Kì”
“Tên thật đặc biệt… Kì…” Vi Cảnh Sính cân nhắc một lúc, rồi bên tai Huyền nỉ non cái tên vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.
“Khi cha mẹ Hàn Luân phát hiện ra ta, ta được gói trong một chiếc chăn bằng lụa, trên mặt có viết chữ này” Huyền tự thuật “Bọn họ hảo tâm nhận nuôi ta, đem ta đối đãi như con ruột, Hàn Luân có cái gì thì ta cũng có cái đó, chính vì vậy, ta mới không bị chết yểu ở nơi băng thiên tuyết địa ngoài đường, ta mới có thể sống cuộc sống bình thường giống như những đứa trẻ khác, bình an mà lớn lên, nhận được những giáo dục tốt nhất.
Nhưng con người thiện lương như họ vì một lần ngoài ý muốn mà bị cuốn vào tranh cãi trong giới xã hội đen, rồi chết thảm dưới vở kịch bị tai nạn xe được giả rất tỉ mỉ. Vì để thay họ báo thù, ta lúc đó 16 tuổi cùng Hàn Luân 21 tuổi quyết định nghỉ học, cùng sang Mĩ học tập, bồi dưỡng một tổ chức sát thủ chuyên nghiệp. Hai năm sau khi bọn ta báo thù thành công, cứ như vậy mà đi trên con đường sát thủ.
Vì ta cùng Hàn Luân tử nhỏ đã cùng nhau lớn lên, nên tình cảm của cả hai cũng chỉ là anh em bình thường, nhưng Hàn Luân đối với loại tình cảm này lại tưởng lầm thành tình yêu. Một tháng cùng nhau ở Seattle, ta vì trốn tránh tình cảm của ngươi, nên bèn cùng Hàn Luân ước định, chỉ cần bọn ta quyết định buông tay không làm sát thủ nữa, thì sẽ giao lại Luân Toàn cho người đáng tin cậy, rồi từ nay về sau không còn liên quan gì đến sự vụ của Luân Toàn nữa.
Nhưng ước định này… thân là người lãnh đạo tiếp theo của Luân Toàn nhưng Lan lại yêu Hàn Luân sâu nặng, cùng với việc ngươi đến đây đã làm ước định bị rối loạn, cục diện về sau biến đổi như thế nào ta thực sự không biết”
“Cho nên dù ngươi ở nơi nào ta cũng phải luôn lo lắng có thể hay không lại mất đi ngươi” Vi Cảnh Sính tựa đầu chôn vào ngực Huyền, xuyên qua tấm băng gạc thật dày truyền đến thanh âm vô cùng ủ rũ cùng trầm lặng.
“Sự tình còn chưa có bi quan đến mức này” Huyền nhẹ nhàng hôn vào tóc người yêu “Hơn nữa bây giờ ta đâu còn cơ hội để đi tìm hạnh phúc mới nữa đâu a”
“Là sao?” Vi Cảnh Sính nghe vậy ngẩng đầu, yên lặng nhìn Huyền.
“Tình cảm của Hàn Luân với Lan thực chất cũng không hề bình thường” môi Huyền giơ lên một độ cong hoàn mỹ “Vì chưa từng một người nào có thể sống sót khi dám bắn súng về phía ta, nhưng khiến Hàn Luân phải do dự, thì chỉ mình Lan”
“Ý ngươi có phải là tình cảm của Hàn Luân với Lan đã vượt qua cả ngươi?”
“Không, nếu ta bởi vì phát súng của Lan mà chết thì Hàn Luân tuyệt sẽ không để Lan sống. Nhưng ngay lúc viên đạn từ tay Lan được bắn ra, Hàn Luân liền nhìn ra ý đồ chân chính của Lan không phải là đẩy ta vào chỗ chết, vì Hàn Luân biết Lan bắn súng rất giỏi, chưa bao giờ bắn trượt, nên mục đích thực sự của Lan là muốn chọc giận Hàn Luân, sử dụng cái cớ đó để được chết trong tay người mình yêu”
“Nói cho ta biết, tại sao lúc đó ngươi không né?” Thực ra Vi Cảnh Sính sớm đã phát giác việc Huyền bị thương có chút kỳ quái, nhưng hắn vẫn đem chuyện này giấu ở trong lòng không hỏi thẳng Huyền “Theo kỹ năng của ngươi, có thể tránh được đạn, trừ phi ngươi cố ý muốn cho viên đạn bắn trúng”
Huyền lúc đầu hơn ngẩn ra, tiện đà liền cười nụ cười nhạt “Không thể ngờ được ngươi cư nhiên lại sắc bén như vậy… Lúc đó trong đầu ta thoáng nghĩ không bằng cứ như vậy mà chết quách đi cho xong, cũng chỉ thiếu một chút nữa là ta đã điều chỉnh cơ thể để viên đạn nhắm thẳng vào tim mình. Chỉ là, trong một khắc đó, ta lại nghĩ… nếu cứ như vậy mà chết đi, vận mệnh của ta sẽ lại như kiếp trước, chẳng có gì thay đổi. Hơn nữa Lan cũng vì kết quả mà hắn không lường trước được này mà phải đem nỗi hối hận mà chết đi. Về phần Hàn Luân, không cần nói cũng biết hắn bị đả kích nhiều đến nhường nào. Nên tuy ta không kịp tránh viên đạn, nhưng cũng tránh được bộ vị quan trọng mang đến vết thương trí mạng”
Nghe Huyền kể chuyện với giọng như có như không, rất đỗi nhẹ nhàng. Vi Cảnh Sính chính mình không khỏi sợ hãi, vừa nghĩ đến sinh tử của Huyền chỉ cần sai một chút là nguy hiểm, hắn liền nhịn không được mà toàn thân run rẩy.
Gắt gao ôm lấy Huyền, giọng Vi Cảnh Sính có hơi hơi nghẹn ngào “Ngươi biết không? Nếu ngươi chết ta sống căn bản cũng không còn ý nghĩa gì. Dù bị chia lìa với ngươi một khoảng thời gian rất ngắn, ta đã thấy mình như cái xác không hồn rồi. Cho nên ta căn bản không dám tưởng tượng, nếu một lần nữa ngươi vĩnh viễn rời xa ta, ta sẽ biến thành cái bộ dáng gì nữa”
Một tay Huyền chậm rãi vuốt ve cánh tay đang ôm mình của Vi Cảnh Sính, tay còn lại nhẹ nhàng khoác lên hông hắn, khoảng cách của hai người trong lúc này gần gũi đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của nhau.
“Nghe thấy chưa? Đó là nhịp tim, đây là chứng minh ta vẫn còn sống” Dừng một lát, Huyền ôn nhu nói “Ta đồng ý với ngươi, sau này dù phát sinh chuyện gì cũng sẽ cố mà sống sót, ngươi cũng phải vậy đấy!”
“Ngươi sống mới cho ta dũng khí để sống tiếp”
“… Ta hiểu” Một bên trả lời, Huyền một bên chậm rãi hôn sâu xuống môi Vi Cảnh Sính, hơi thở hai người dần dần dung hợp với nhau, cuối cùng trở thành một thể. Ánh dương xuyên qua cửa sổ, nhẹ nhàng chiếu vào trên người bọn họ, nhuộm thành một bức tranh tuyệt đẹp.
||Hết chương 9||