“ Thiên Nhi, sư phụ đẹp trai, hào hoa phong nhã, tài ba của con về rồi nè, hãy ra nghênh đón đi nào” Một khung cảnh đậm chất yên lặng , dường như chỉ nghe thấy tiếng lá xào xạc đón gió, thì từ đâu một tiếng nói vọng đến.
Hàn Thiên Băng đang nhắm mắt tắm nắng trong vườn thì đột nhiên mở to đôi mắt màu đỏ ngọc bích kì lạ của mình ra, nhăn mày hướng chủ nhân giọng nói không biết vô liêm sỉ kia. Khi vừa mới chạm mắt vào bóng dáng cao to khoẻ mạnh đang chạy tới thì lông mày cũng dãn ra được tí, tâm tình cũng cải thiện không ít.
“ lão sư phụ, người đã về” Hàn Thiên Băng không nhanh không chậm, quý phái bức người cất tiếng.
“ đúng a, Thiên Nhi có phải nhớ vi sư đến chết rồi không” Mạc Tà Quân tỏ vẻ ta hiểu mà, ta biết ngươi nhớ ta mà nhìn về bạn Hàn Thiên Băng đang mỗi lúc một lạnh trước mặt cười đến vô sỉ.
“ lão sư phụ, theo con thấy ảo tưởng cũng là cái bệnh đấy, người có cần con đi mời đại phu không?” Ai nói người lạnh lùng thì không vui tính, theo như những diễn biến trước mặt thì chắc cái người nói cái câu trên sai òi. Thật là cái câu nói của Thiên Băng thật có sức công phá lớn a . Vừa dứt lời, bạn Thiên Băng nhà ta đã thành công tàn phá trái tim mong manh dễ vỡ của Mạc sư phụ, thần linh mạnh nhất tiên giới rồi … -_-
“ Thiên Nhi, sao con lỡ lòng nào nói vậy với vi sư chứ” Mạc Tà Quân nghe xong lời nói “ vàng ngọc” từ tiểu đồ đệ của mình thì khuôn mặt chảy xuống như kem giữa trời nắng, khuôn mặt đáng thương u buồn như thể hắn bị bỏ rơi vậy.
Hàn Thiên Băng bất đắc dĩ day day thái dương, biểu tình chẳng mấy quan tâm cái người bị “ bỏ rơi” kia .
“ lão sư phụ, người về làm gì, có chuyện gì sao” Hàn Thiên Băng đột nhiên cất giọng, trong đó có vài phần lo lắng. Dù sao thì từ khi mới đến thế giới này, người nàng gặp đầu tiên cũng là hắn, mà hắn bây giờ lại là sư phụ của nàng, hắn có chuyện gì nàng rất muốn chia sẻ cùng.
Mạc Tà Quân đang u buồn nhìn trời thì khuôn mặt chợt trở lên nghiêm túc lạ thường. Giọng nói tràn đầy vẻ nghiêm nghị của một người bề trên :
“ Thiên Nhi… sao con lại từ chối Mãnh Thiên làm linh thần cho mình ” Sự nghiêm túc hiếm thấy của Mạc Tà Quân làm cho Hàn Thiên Băng giật mình. Nàng nghi ngờ nhìn về phía Mạc Tà Quân, đôi mắt có bông hoa hồng chợt loé lên, sự lạnh lẽo lại tràn về trong nàng.
Mạc Tà Quân nhìn biểu tình của Hàn Thiên Băng thì bất đắc dĩ lắc đầu, cất giọng : “ Thiên Nhi, con phải biết vi sư sẽ không mãi ở bên con, bảo vệ con, hiện con đã là cốc chủ của Bạch Tử cốc, là thần linh của Bạch Tử cốc huyền thoại này,… ta biết rằng con có sức mạnh kinh người, tu vi cao ngất ngưởng, có khi còn hơn ta vài phần. Nhưng con lên nhớ, con vẫn là một đứa trẻ, kể cả tu vi cao đến đâu, thì đối với thân thể nhỏ bé này vẫn là một sự bất lợi.” Đôi với một Thần linh , linh thần dường như là một loại vệ sĩ, một người bạn, một cộng sự bảo vệ và ở bên cạnh, thần linh và linh thần được gắn kết bới nhau bởi một sợi dây vô hình, một khi đã buộc vào là không thể tháo ra trừ phi vị thần linh kia khai trừ linh thần của mình thì đến khi chết sợi dây kia cũng không bị đứt,
Mặc Tà Quân nói đến đây ngừng một chút, đôi mắt loé lên một tia đau thương khó nhận ra. Hắn nói tiếp :
“ Thiên Nhi, vì thế nghe ta, hãy nhận Mãnh Thiên làm linh thần. Hắn đã trưởng thành, lại khoẻ mạnh. Dù không thể bảo vệ được cho con toàn phần, nhưng hắn có thể trợ giúp con.”
“ lão sư phụ, Thiên Nhi biết người lo cho con , nhưng mặc dù thân thể là một đứa trẻ nhưng tâm trí con đã là người trưởng thành, con muốn tìm linh thần cho riêng mình.” Hàn Thiên Băng trải qua kiếp đầu tiên với sự lãnh lẽo cô đơn, vây quanh bởi bóng tối không màu sắc. Sống trong hận thù gần hai mươi năm, đến khi trả được thù rồi lại chết không thấy xác. Đến khi sống đến kiếp thứ hai, ông trời cho bù đắp cho cô một sự ấm áp, làm cho cô biết cười, biết quan tâm người khác. Nhưng cô đã thực biết đến hai từ hạnh phúc? Thật ra, cô vẫn vậy, vẫn cô đơn, vẫn lạnh lùng nhìn cuộc sống trôi qua, nhưng lòng lại thanh thản hơn rất nhiều.
Đến khi cô nhận được tin, trên tiên giới phái một linh thần nhằm muốn kí kết bảo vệ cô. Nhưng xin lỗi, cô ghét nhất là phiền phức tính toán. Cô vừa từ chối vị linh thần kia được vài ngày, lão sư phụ lại trở về khuyên can cô nhận người kia làm linh thần. Qủa thật đau đầu hết sức, cô chỉ muốn yên ổn sống qua ngày không được sao lại phải bắt cô chọn linh thần chứ. Hàn Thiên Băng vỗ chắn bất lực cất tiếng.
“ Thôi được rồi, Thiên Nhi ta không ép con phải kí kết với Mãnh Thiên nhưng con cũng phải tìm cho bản thân một linh thần ngay và luôn đi, ta có thể sẽ không ở đây trong nhiều năm nữa, sẽ không ai bảo vệ con” Mạc Tà Quân gằn giọng cất tiếng, trong những lời nói là cả một bể tâm trạng, lo lắng, đau thương, buồn rầu… dường như tất cả đều có.
Nghe Mạc Tà Quân nói Hàn Thiên Băng đột nhiên sững người. Não như muốn nổ tung.
“ lão sư phụ, người nói cái gì nói lại coi… vừa về lại muốn đi nữa?” Hàn Thiên Băng hồi hộp chờ Mạc Tà Quân trả lời. Nàng biết ý của hắn là gì những chỉ là nàng đang tự dối lòng mình mà thôi.
“ Thiên Nhi, con biết mà, vi sư mặc dù đẹp trai phong nhã như thế này nhưng dù sao cũng đã ngần tuổi này rồi, người ta yêu thương nhất cũng đã mất, nữ nhi của bọn ta cũng đã lấy được một phu quân tốt, ta cũng chẳng còn gì để vướng bận nữa quyết định nhắm mắt xuôi chân đang định ra đi thì con lại xuất hiện. Con cho ta hy vọng sống, cho ta được mỉm cười thật lòng thêm một lần nữa trong đời, nhưng thời gian vẫn cứ chạy, nó có tốt bụng đứng lại chờ ai đâu.Đến cuối cùng ta lại đứng bét, cho nên cứ mặc cho nó đến đi”
Mạc Tà Quân nói một tràng dài, đôi mắt u buồn, đau thương như một mũi tên bạc lạnh lẽo xuyên thẳng đến tim của Thiên Băng, nàng cất giọng bùi ngùi nói :
“ lão sư phụ người đừng đi, người đừng chết mà” Không khí lắng đọng nét ưu thương thật khiến người ta cảm động, nhưng một giọng nói lại đánh tan không khí đau thương kia :
“ nha đầu, con nói gì vậy, ta chỉ nói đã đến thời gian ta đi chơi thôi mà, cái gì mà chết mới trả chóc ở đây” Mạc Tà Quân không nhanh không chậm phun ra một câu nói, thành công bóp chết không khí hết sức đặc biệt này. Đúng cái không khí này hết sức đặc biệt. Thử hỏi xem cái người lạnh lùng, mặt liệt chưa biết cười bao giờ lại có khuôn mặt đau thương đôi mắt mọng nước, giọng nói khàn khàn thế kia không hả, hả ngươi thấy chưa.
Trong chốc lát Hàn Thiên Băng sắc mặt hằm hằm, toàn thân toả ra hởi thở băng giá . Ây za nàng đang tức giận a, thật là không nên chọc vào cốc chủ Bạch Tử Cốc.
Thấy vẻ mặt khuynh thùng đổ thúng của Thiên Băng, Mạc Tà quân thức thời nhân lúc nàng đang bực tức cúi mặt mà nhấc chân chuẩn bị chạy thì có một cánh tay kéo lấy y phục của hắn, Mạc Tà Quân giật lẩy cả mình, vung tay loạn xạ nhằm thoát khỏi ma trảo của thần băng giá Hàn Thiên Băng, vừa vung tay Mạc Tà quân vừa hét lên:
“ Thiên Nhi à, tha cho vi sư đi aaaaaa”
“ aaaaa tha cho ta đi, aaaa”
Nhất thời Bạch Tử cốc truyền đến vô số tiếng thét quỷ dị, khiến nó đã âm u lại càng thêm quỷ dị âm u hơn…
“ Thiên Nhi, sư phụ đẹp trai, hào hoa phong nhã, tài ba của con về rồi nè, hãy ra nghênh đón đi nào” Một khung cảnh đậm chất yên lặng , dường như chỉ nghe thấy tiếng lá xào xạc đón gió, thì từ đâu một tiếng nói vọng đến.
Hàn Thiên Băng đang nhắm mắt tắm nắng trong vườn thì đột nhiên mở to đôi mắt màu đỏ ngọc bích kì lạ của mình ra, nhăn mày hướng chủ nhân giọng nói không biết vô liêm sỉ kia. Khi vừa mới chạm mắt vào bóng dáng cao to khoẻ mạnh đang chạy tới thì lông mày cũng dãn ra được tí, tâm tình cũng cải thiện không ít.
“ lão sư phụ, người đã về” Hàn Thiên Băng không nhanh không chậm, quý phái bức người cất tiếng.
“ đúng a, Thiên Nhi có phải nhớ vi sư đến chết rồi không” Mạc Tà Quân tỏ vẻ ta hiểu mà, ta biết ngươi nhớ ta mà nhìn về bạn Hàn Thiên Băng đang mỗi lúc một lạnh trước mặt cười đến vô sỉ.
“ lão sư phụ, theo con thấy ảo tưởng cũng là cái bệnh đấy, người có cần con đi mời đại phu không?” Ai nói người lạnh lùng thì không vui tính, theo như những diễn biến trước mặt thì chắc cái người nói cái câu trên sai òi. Thật là cái câu nói của Thiên Băng thật có sức công phá lớn a . Vừa dứt lời, bạn Thiên Băng nhà ta đã thành công tàn phá trái tim mong manh dễ vỡ của Mạc sư phụ, thần linh mạnh nhất tiên giới rồi … -_-
“ Thiên Nhi, sao con lỡ lòng nào nói vậy với vi sư chứ” Mạc Tà Quân nghe xong lời nói “ vàng ngọc” từ tiểu đồ đệ của mình thì khuôn mặt chảy xuống như kem giữa trời nắng, khuôn mặt đáng thương u buồn như thể hắn bị bỏ rơi vậy.
Hàn Thiên Băng bất đắc dĩ day day thái dương, biểu tình chẳng mấy quan tâm cái người bị “ bỏ rơi” kia .
“ lão sư phụ, người về làm gì, có chuyện gì sao” Hàn Thiên Băng đột nhiên cất giọng, trong đó có vài phần lo lắng. Dù sao thì từ khi mới đến thế giới này, người nàng gặp đầu tiên cũng là hắn, mà hắn bây giờ lại là sư phụ của nàng, hắn có chuyện gì nàng rất muốn chia sẻ cùng.
Mạc Tà Quân đang u buồn nhìn trời thì khuôn mặt chợt trở lên nghiêm túc lạ thường. Giọng nói tràn đầy vẻ nghiêm nghị của một người bề trên :
“ Thiên Nhi… sao con lại từ chối Mãnh Thiên làm linh thần cho mình ” Sự nghiêm túc hiếm thấy của Mạc Tà Quân làm cho Hàn Thiên Băng giật mình. Nàng nghi ngờ nhìn về phía Mạc Tà Quân, đôi mắt có bông hoa hồng chợt loé lên, sự lạnh lẽo lại tràn về trong nàng.
Mạc Tà Quân nhìn biểu tình của Hàn Thiên Băng thì bất đắc dĩ lắc đầu, cất giọng : “ Thiên Nhi, con phải biết vi sư sẽ không mãi ở bên con, bảo vệ con, hiện con đã là cốc chủ của Bạch Tử cốc, là thần linh của Bạch Tử cốc huyền thoại này,… ta biết rằng con có sức mạnh kinh người, tu vi cao ngất ngưởng, có khi còn hơn ta vài phần. Nhưng con lên nhớ, con vẫn là một đứa trẻ, kể cả tu vi cao đến đâu, thì đối với thân thể nhỏ bé này vẫn là một sự bất lợi.” Đôi với một Thần linh , linh thần dường như là một loại vệ sĩ, một người bạn, một cộng sự bảo vệ và ở bên cạnh, thần linh và linh thần được gắn kết bới nhau bởi một sợi dây vô hình, một khi đã buộc vào là không thể tháo ra trừ phi vị thần linh kia khai trừ linh thần của mình thì đến khi chết sợi dây kia cũng không bị đứt,
Mặc Tà Quân nói đến đây ngừng một chút, đôi mắt loé lên một tia đau thương khó nhận ra. Hắn nói tiếp :
“ Thiên Nhi, vì thế nghe ta, hãy nhận Mãnh Thiên làm linh thần. Hắn đã trưởng thành, lại khoẻ mạnh. Dù không thể bảo vệ được cho con toàn phần, nhưng hắn có thể trợ giúp con.”
“ lão sư phụ, Thiên Nhi biết người lo cho con , nhưng mặc dù thân thể là một đứa trẻ nhưng tâm trí con đã là người trưởng thành, con muốn tìm linh thần cho riêng mình.” Hàn Thiên Băng trải qua kiếp đầu tiên với sự lãnh lẽo cô đơn, vây quanh bởi bóng tối không màu sắc. Sống trong hận thù gần hai mươi năm, đến khi trả được thù rồi lại chết không thấy xác. Đến khi sống đến kiếp thứ hai, ông trời cho bù đắp cho cô một sự ấm áp, làm cho cô biết cười, biết quan tâm người khác. Nhưng cô đã thực biết đến hai từ hạnh phúc? Thật ra, cô vẫn vậy, vẫn cô đơn, vẫn lạnh lùng nhìn cuộc sống trôi qua, nhưng lòng lại thanh thản hơn rất nhiều.
Đến khi cô nhận được tin, trên tiên giới phái một linh thần nhằm muốn kí kết bảo vệ cô. Nhưng xin lỗi, cô ghét nhất là phiền phức tính toán. Cô vừa từ chối vị linh thần kia được vài ngày, lão sư phụ lại trở về khuyên can cô nhận người kia làm linh thần. Qủa thật đau đầu hết sức, cô chỉ muốn yên ổn sống qua ngày không được sao lại phải bắt cô chọn linh thần chứ. Hàn Thiên Băng vỗ chắn bất lực cất tiếng.
“ Thôi được rồi, Thiên Nhi ta không ép con phải kí kết với Mãnh Thiên nhưng con cũng phải tìm cho bản thân một linh thần ngay và luôn đi, ta có thể sẽ không ở đây trong nhiều năm nữa, sẽ không ai bảo vệ con” Mạc Tà Quân gằn giọng cất tiếng, trong những lời nói là cả một bể tâm trạng, lo lắng, đau thương, buồn rầu… dường như tất cả đều có.
Nghe Mạc Tà Quân nói Hàn Thiên Băng đột nhiên sững người. Não như muốn nổ tung.
“ lão sư phụ, người nói cái gì nói lại coi… vừa về lại muốn đi nữa?” Hàn Thiên Băng hồi hộp chờ Mạc Tà Quân trả lời. Nàng biết ý của hắn là gì những chỉ là nàng đang tự dối lòng mình mà thôi.
“ Thiên Nhi, con biết mà, vi sư mặc dù đẹp trai phong nhã như thế này nhưng dù sao cũng đã ngần tuổi này rồi, người ta yêu thương nhất cũng đã mất, nữ nhi của bọn ta cũng đã lấy được một phu quân tốt, ta cũng chẳng còn gì để vướng bận nữa quyết định nhắm mắt xuôi chân đang định ra đi thì con lại xuất hiện. Con cho ta hy vọng sống, cho ta được mỉm cười thật lòng thêm một lần nữa trong đời, nhưng thời gian vẫn cứ chạy, nó có tốt bụng đứng lại chờ ai đâu.Đến cuối cùng ta lại đứng bét, cho nên cứ mặc cho nó đến đi”
Mạc Tà Quân nói một tràng dài, đôi mắt u buồn, đau thương như một mũi tên bạc lạnh lẽo xuyên thẳng đến tim của Thiên Băng, nàng cất giọng bùi ngùi nói :
“ lão sư phụ người đừng đi, người đừng chết mà” Không khí lắng đọng nét ưu thương thật khiến người ta cảm động, nhưng một giọng nói lại đánh tan không khí đau thương kia :
“ nha đầu, con nói gì vậy, ta chỉ nói đã đến thời gian ta đi chơi thôi mà, cái gì mà chết mới trả chóc ở đây” Mạc Tà Quân không nhanh không chậm phun ra một câu nói, thành công bóp chết không khí hết sức đặc biệt này. Đúng cái không khí này hết sức đặc biệt. Thử hỏi xem cái người lạnh lùng, mặt liệt chưa biết cười bao giờ lại có khuôn mặt đau thương đôi mắt mọng nước, giọng nói khàn khàn thế kia không hả, hả ngươi thấy chưa.
Trong chốc lát Hàn Thiên Băng sắc mặt hằm hằm, toàn thân toả ra hởi thở băng giá . Ây za nàng đang tức giận a, thật là không nên chọc vào cốc chủ Bạch Tử Cốc.
Thấy vẻ mặt khuynh thùng đổ thúng của Thiên Băng, Mạc Tà quân thức thời nhân lúc nàng đang bực tức cúi mặt mà nhấc chân chuẩn bị chạy thì có một cánh tay kéo lấy y phục của hắn, Mạc Tà Quân giật lẩy cả mình, vung tay loạn xạ nhằm thoát khỏi ma trảo của thần băng giá Hàn Thiên Băng, vừa vung tay Mạc Tà quân vừa hét lên:
“ Thiên Nhi à, tha cho vi sư đi aaaaaa”
“ aaaaa tha cho ta đi, aaaa”
Nhất thời Bạch Tử cốc truyền đến vô số tiếng thét quỷ dị, khiến nó đã âm u lại càng thêm quỷ dị âm u hơn…