Ma quỷ phấn hoa dùng đã gần hết.
Bích Linh lại nói đau đầu.
Hắn chỉ sợ…..Rất nhanh sẽ khôi phục trí nhớ.
Lưu Ngọc tình thần ngơ ngẩn, sợ hãi xa lạ giống như đêm tối khôn cùng ngoài cửa sổ bỗng chốc chiếm lấy tâm y.
Như thế đau.
Bích Linh bên cạnh đã thu thập tốt gánh nặng, động tác tự nhiên gác lên người, đi qua vỗ nhẹ vai Lưu Ngọc hỏi:
“Không trốn sao?”
“A” Lưu Ngọc lập tức tỉnh táo, thật chặt cầm lấy tay Bích Linh nói:
“Vậy đi” Vừa nói vừa mở ra cửa sổ, thân hình linh hoạt nhảy ra ngoài. Bích Linh sắc mặt vi trầm, hiển nhiên không thích phương thức này, bất quá Lưu Ngọc đang thúc dục ở phía dưới, không thể không hắc(đen)nghiêm mặt nhảy cửa sổ.
Bên ngoài sương mù mờ mịt.
Lưu Ngọc kéo tay Bích Linh, sờ soạng trong đêm đen đi nhanh về phía trước, luôn luôn đề phòng xà yêu đang trốn trong chỗ tối. Luyện Thiên Sương âm hiểm xáo trá, khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha bọn họ, mà hiện tại Bích Linh bộ dạng này, lại tuyệt đối không thể sử dụng pháp thuật, chính mình có thể bảo hộ được hắn không? Hơn nữa, Lưu Ngọc đối với thần tiên không quen thuộc, hoàn toàn không biết tẩu hoả nhập ma sẽ có kết cục gì, nếu bày đặt nói mặc kệ, có thể hay không sẽ nguy hiểm đến tính mạng?
Sách. thật sự là phiền toái!
Ai bảo y như thế ngu ngốc, rõ ràng tính toán trêu đùa người ta, kết quả lại mang chính mình ra bồi thường.
Lưu Ngọc nghĩ nghĩ, nhịn không được ở trong lòng mắng to, thời điểm đang mắng đến tên đầu sỏ, y đột nhiên chấn động mạnh, một ý niệm trong đầu chợt loé qua.
Đúng rồi, chuyện thần tiên tự nhiên nên giao cho thần tiên giải quyết. Mà đang toạ trên núi phụ cận Dương Châu, chính là cái đồ bổn thần tiên không bản lĩnh. Lưu Ngọc bởi vì lúc trước phá đám gian tình của gia khoả kia, mới có mạc danh kì diệu, thuận tiện bị đánh đến trên đầu Bích Linh. Nếu nguyên nhân là do hắn dựng lên, hiện giờ đương nhiên phải chính hắn bồi thường tổn thất.
Lưu Ngọc càng nghĩ càng thấy có đạo lý, liếc mắt Bích Linh một cái, hạ giọng nói:
“Tảng đá ca, ta có bằng hữu họ Trương, ngụ ở trên núi phía trước, chúng ta trước đi tìm hắn đi”
“Bằng hữu?” Bích Linh mị hí con ngươi, biểu tình có chút không hờn giận ( sao lại không? Ta tưởng phải phi thường hờn giận chớ???)
“Bảo vệ ngươi mà nói, ta một người là đủ rồi”
Di?
Ngữ khí của hắn….Sao vậy chua lợi hại?
Quả thực giống như đang ghen.
Lưu Ngọc trên mặt đỏ hồng, vội vàng giải thích nói:
“Khụ khụ, chính là bằng hữu bình thường mà thôi….” Còn chưa nói xong, dưới chân liền giẫm phải một vật thể mềm mại. Ngay sau đó, xúc cảm lạnh lẽo bắt đầu lan ra.
“Xà!”
Lưu Ngọc kinh hô một tiếng, lúc này mới phát hiện bọn họ hai người đã sớm bị đàn xà vây quanh, vô số con rắn nhỏ dọc theo hai chân uốn lượn bò lên, thanh âm “Tê tê” phát ra trong đêm tối càng làm người ta sợ hãi.
Hai chân Lưu Ngọc lập tức liền nhuyễn ra, nhất thời không thể động đậy.
Bích Linh chỉ hừ lạnh một tiếng, con ngươi sâu thẳm nhiễm hàn ý, bàn tay tuỳ ý vung lên, liền đem con rắn nhỏ đầy đất tươi sống đóng băng.
Lưu Ngọc nhìn được ngẩn ngơ, vừa định ngăn cản hắn lạm dụng linh lực, bên tai như có như không liền vang lên tiếng cười khe khẽ – kia thanh âm xinh đẹp quyến rũ, giống như có thể mềm cả xương cốt, phải nghe hồi lâu, thế nhưng lại thấy khắp người sinh lạnh.
Theo thanh âm dần dần tới gần, một đạo bóng người từ trong sương mù bước ra, mái tóc dài đỏ như lửa buông thẳng đến thắt lưng, gương mặt quá mức anh tuấn hàm cười, vỗ tay hoan nghênh khen:
“Các hạ thật sự là hảo bản lĩnh”
Bích Linh hừ hừ, căn bản không thèm để ý đến hắn. Còn lại Lưu Ngọc da đầu run lên, miễn cưỡng cười nói:
“Luyện đại ca, đã lâu không gặp”
“ Sao vậy? Ngươi cũng cho rằng đã thật lâu sao?” Luyện Thiên Sương thản nhiên cười yếu ớt, đáy mắt nổi lên nhiều điểm hàn ý, nói:
“ Ta đây cũng không thể chờ đợi được mà….. phải đem ngươi một ngụm nuốt vào”
Nghe vậy, Bích Linh nhíu mày, lập tức nâng tay lên. Lưu Ngọc lại một bước chắn trước mặt hắn, tiếp tục cười a cười nói:
“Ta như thế chút bản lĩnh, chỉ là cấp Luyện đại ca không đủ để nhét kẽ răng, sẽ không thể phóng cho ta một con đường sống sao?” Vừa nói vừa cầm quyền, lặng lẽ ngưng tụ một chút yêu lực đáng thương. Lưu Ngọc biết chính mình pháp lực thấp kém, nghĩ muốn bảo trụ mạng nhỏ này còn khó khăn, nhưng ít ra……có thể bảo vệ được người kia ở phía sau.
Cho nên Lưu Ngọc rõ ràng bí quá hoá liều, không đợi Luyện Thiên Sương tới gần, liền chủ động vọt lên, trong lòng bàn tay quang mang đại thịnh, nghiến răng nghiến lợi khua tới, một lòng cùng Luyện Thiên Sương liều mạng.
Này một lần hành động liền khác xa dự kiến của hai người.
Luyện Thiên Sương chỉ thấy Bích Linh rất khó đối phó, cân nhắc khi nào ra tay mới tốt, một chút cũng không đem nho nhỏ miêu yêu để vào mắt, cho nên bất ngờ không kịp đề phòng bị đã trúng một kích, từ ngực khí huyết bốc lên, cơ hồ té ngã trên mặt đất.
Mà Lưu Ngọc sau khi dùng hết toàn thân yêu lực, sắc mặt lại trắng bệch, thở dốc nói:
“Tảng đá ca, chạy mau!”
Bích Linh thế nhưng động cũng không động. Hắn lẳng lặng đứng tại chỗ, khuôn mặt xưa nay lạnh lùng hơi hơi vặn vẹo, tóc dài không gió tự động, con ngươi đen ẩn ẩn lộ ra tức giận vô hình, ấn đường rõ ràng nổi lên mấy đường hắc tuyến (vầy nè
>”
“Meo…..”
Cùng người trong lòng ôm nhau nằm một ngày một đêm ( nhịn giỏi thật -_-!!!), Bích Linh thẳng đến hửng đông mới thanh tỉnh, mở một mắt liền nghe thấy tiếng mèo kêu nho nhỏ.
Bên cạnh thiếu niên đã sớm biến mất không thấy.
Hắn thất kinh, vội vàng xốc lên chăn, cúi đầu nhìn, đã thấy nằm trong ngực là một con đại miêu màu đen – hình thể so với miêu bình thường có hơi lớn hơn một chút, cái tai xù lông, hai tròng mắt oánh lục (màu xanh trong suốt) quay tròn, bộ dáng thật là đáng yêu.
“Lưu Ngọc?” Bích Linh thử thăm dò hỏi một câu, thân thủ khẽ kéo hai cái tai.
Hắc miêu ai oán trừng mắt nhìn, vẫn là kêu: “Meo”
Bích Linh nhanh nhẹn một tay ôm lấy nó, hỏi:
“Ngươi sao lại hiện ra nguyên hình?” vừa nói lại vừa vuốt ve bộ lông mềm mại, trong mặt hào quang lấp lánh, tựa hồ tâm tình thực tốt. Hắc miêu đau khổ không thế nói chuyện, chỉ có thể trong lòng bàn tay hắn cọ a cọ, tiếp tục meo meo kêu.
Ô ô, y lại suy nghĩ không ra!
Chính mình mị thuật tuy rằng là thiên hạ vô địch, câu dẫn đến thần tiên cũng phải động phàm tâm, nhưng thể lực cho dù theo xa cũng không kịp, sau khi được hưởng qua “ Bữa tiệc lớn của thần tiên”, mệt đến sức cùng lực kiêt, ngay cả hình người đều không duy trì không được.
Sách, sớm biết liền nhân cơ hội hấp chút tinh khí, dù sao Bích Linh như thế lợi hại, khẳnh định không có ảnh hưởng.
Lưu Ngọc càng nghĩ càng hối hận, ở trên giường lăn qua lăn lại, trừng mắt nhìn tuấn mỹ nam tử thần thanh khí sảng. Bích Linh thấy thú vị, rõ ràng đem hắc miêu trở thân một cái, động thủ quấy nhiễu cái bụng.
Lưu Ngọc kêu “Meo” một tiếng, bốn móng vuốt ôm chặt lấy tay Bích Linh, thật mạnh cắn lên. Bích Linh nhíu nhíu mày, ngón tay ẩn ẩn đau, trong lòng lại ngứa đến lợi hại, giống như móng vuốt miêu một chút lại một chút ôm lấy, cũng cúi xuống thân, há mồm đi cẵn lỗ tai Lưu Ngọc.
Một người một miêu ở trên giường bắt đầu đại náo.
Thời điểm đang chơi đùa hăng say, chợt nghe “Phanh” một tiếng, Lưu Ngọc cuối cũng cũng khôi phục bộ dáng thiếu niên thanh tú đáng yêu.
“Đã biến trở về” Bích Linh thuận thế đem người đặt ở dưới thân, nhẹ nhàng sờ sờ đầu Lưu Ngọc, dáng vẻ có chút thất vọng, nhưng mâu trung rất nhanh lộ ra ý cười, cúi đầu hôn lên môi Lưu Ngọc.
“ Ai nha, sao lại cắn ta?”
“ Chờ một chút, sẽ đau”
“Ngô….phần ngày hôm nay đã sớm vượt quá rồi…..”
Quy củ một ngày thân hai lần như vậy bị đánh vỡ, sau đến tận cùng đã hôn bao nhiêu, Lưu Ngọc đã không muốn đếm được nữa rồi.
Những ngày tiếp theo vẫn là như trước đó giống nhau.
Bất quá Bích Linh quả nhiên nói là làm, một tấc cũng không rời, đem Lưu Ngọc canh giữ bên người, hơn nữa động một tí lại tha y đến trên giường lăn lộn, đại ngoạn (chơi đùa) trò “Miêu ăn thần tiên”
Ách, hoặc là “ Thần tiên ăn miêu”?
Nói ngắn lại, bọn họ hai người sống thật sự quá nhanh, hoàn toàn quên nguy hiểm bên người. Thẳng đến ban đêm ngày nào đó, ngoài cửa sổ truyền đến từng trận từng trận tiếng vang quái dị, mới nhớ ra còn có đại phiền toái xà yêu chưa giải quyết.
Kia hỗn đản….. Thật sự là âm hồn không tiêu tan!
Lưu Ngọc cái miệng không ngừng mắng chửi, nhưng dù sao có tật giật mình, ngón tay có một chút run rẩy. Bích Linh ngược lại mặt không chút thay đổi, chỉ cầm lấy tay Lưu Ngọc, trực tiếp xoay người xuống giường, thanh âm lạnh lùng nói:
“Ta đi đối phó hắn” Vừa nói vừa hướng của phòng.
Bên ngoài sương mù tràn ngập, hiển nhiên là trò quỷ của xà yêu.
Bích Linh hừ lạnh vài tiếng, ánh mắt hướng ám dạ (bóng đêm mờ ám) đảo qua, tiện tay hoá ra một phen trường kiếm, nhưng tiếp theo lại chớp mắt nhăn mi, rất nhanh đem kiếm ném đi ra ngoài.
“ Sao vậy quay lại?”
“ Trong sương mù có độc”
“Di?” Lưu Ngọc hoảng sợ, vội vàng ngừng thở, ôm lấy tay Bích Linh hỏi:
“Ngươi trúng có nặng lắm không?”
“ Không có việc gì”
Bích Linh nhíu nhíu mày, dứt khoát quăng kiếm không cần, chỉ nhẹ nhàng cuốn cổ tay, vừa mới một lát công phu, liền có một màu lam quang mang ở đầu ngón tay lưu chuyển. Lưu Ngọc biết hắn muốn dùng pháp thuật, trong lòng bất giác bắt đầu khẩn trương, rất sợ không dám nghĩ là người này sẽ phục hồi trí nhớ. Nhưng mà này quang mang chỉ khiêu khiêu vài cái, Bích Linh lại thụt lùi lại mấy bước, cơ hồ đứng thẳng không xong.
“ Sao vậy? Ngươi quả nhiên trúng độc?”
Bích Linh vẻ mặt đầy hàn ý nhìn chằm chằm phía trước, liều mạng đè lại thái dương, nói:
“Đau đầu”
Lưu Ngọc trong lòng có quỷ, nghe hắn vừa nói như thế, bộ dáng làm sao không luống cuống, vội vàng giúp hắn nhu nhu. Nương theo ánh trăng mờ mịt nhìn kỹ, lại phát hiện ấn đường Bích Linh có một sợi hắc khí như ẩn như hiện.
Thà nói là dấu hiệu trúng độc, thật càng như là……Tẩu hoả nhập ma?
Lưu Ngọc hô hấp không thông, cũng không quản xà yêu còn đang âm thầm rình rập, chỉ ôm chặt lấy thắt lưng Bích Linh hỏi:
“Lần trước đau đầu là ở thời điểm nào?”
“ Buổi tối đi tìm ngươi”
“ Không phải bởi vì hồi tưởng quá khứ, mà bời vì cùng xà yêu giao đấu mới đau đúng hay không?”
Bích Linh im lặng không nói.
“ Ngươi là không phải mỗi lần sử dụng pháp thuật đầu đều đau?”
Bích Linh vẫn là không nói lời nào.
Lưu Ngọc không khỏi một thân mồ hôi lạnh.
Y từ trước liền cảm thấy được kỳ quái, Bích Linh đều đã mất trí nhớ, sao còn có thể sử dụng pháp thuật? Hiện tại suy nghĩ một chút, gia khoả này căn bản là làm ẩu, không nghĩ qua là chân khí có thể đi ngược chiều.
Lưu Ngọc một mặt hối hận mình quá mức sơ ý, một mặt lại lo lắng xà yêu sẽ đột nhiên xuất hiện, đành phải kéo Bích Linh quay lại trong phòng nói:
“Tảng đá ca, chúng ta chạy mau”
Bích Linh không hờn giận nhăn chặt lông mày, tầm mắt chỉ nhìn một chỗ trong bóng đêm, lạnh lạnh trả lời:
“Ta trước giải quyết xà yêu rồi nói sau”
“ Ngu ngốc!” Lưu Ngọc tức giận đến cắn hắn một ngụm, nói:
“ Từ giờ trở đi, ngươi pháp thuật gì cũng không thể sử dụng” Y hiếm khi được như vậy cường thế, sao khi nói cho hết lời, liền đem cửa phòng đóng lại, ở trong phòng đi qua đi lại vài vòng, tính toán nhảy cửa sổ đào tẩu.
Bích Linh thái dương vẫn còn đang co rút đau đớn, thái độ cũng không nhanh không chậm, rốt cục bắt đầu đi thu thập đồ vật này nọ, đem tiểu ngoạn ý hắn tặng Lưu Ngọc đều nhét vào trong bao quần áo. Lưu Ngọc nhìn thấy, quả nhiên dở khóc dở cười, tự nhận đồ vật này nọ muốn mang theo, chỉ từ phía dưới gối đầu lấy ra một bình sứ xanh biếc.
Cái bình thực sự bình thường. Lưu Ngọc lại thật cẩn thận phủng ở trong tay, xốc lên coi trộm một chút cái gì đó bên trong, lại liếc cái gánh nặng Bích Linh thu thập. Rồi mới hít sâu một hơi, đem cái bình giấu ở nơi tối(nhất) gần sát ngực.
Này cái bình xanh biếc cũng là y lừa từ nơi khác.
Cái gì đó bên trong gọi là ma quỷ phấn hoa, nghe nói còn có thể làm thần tiền động tình.
Mà hiện tại….chỉ còn lại cuối cùng môt chút.