Bích Linh thần sắc cứng ngắc đứng tại nơi đó, hàn khí quanh thân mãnh liệt, ngực lại giống như thiêu đốt một đống lửa, đau đớn nóng rực trong cơ thể đấu đã lung tung, sao cũng không tìm thấy đường ra.
Là do một lòng thay đổi sao?
Hiện tại ngay cả trái tim này cũng vặn vẹo đau đớn, đến tột cùng là cảm thụ của ai?
Lưu Ngọc?
Hoặc là …….Chính hắn?
Bích Linh một ngụm hít sâu, cho dù bị trừng bị cắn bị nắm lấy quấy nhiễu, vẫn như cũ thân thủ kéo kéo lỗ tai kia hắc miêu, lầm bầm lầu bầu thấp giọng:
“Hắn vì cái gì phải cứu ta?”
“Đương nhiên là bởi vì thích ngươi a.”
“Thích?” Bích Linh nhẹ nhàng niệm ra hai chữ này, sắc mặt đột nhiên trở nên phi thường khó coi, thanh âm lạnh lùng nói:
“Tình yêu là thứ gì, căn bản là gạt người, hoàn toàn không đáng tin tưởng…..”
“Có lẽ đi.” Trương Triệu Huyền cầm tay Diệp Thanh, quay đầu liếc nhìn hắn một cái, cười nói:
“Chính là, trên đời này nó người nguyện vì nó sinh ra, cũng vì nó mà chết đi.”
Nghe vậy, Bích Linh nhất thời im lặng.
Hắn nhìn thẳng Lưu Ngọc, trên mặt biểu tình thiên biến vạn hoá, không biết suy nghĩ cái gì. Cách hồi lâu, mới một phen nhéo lây da lông Lưu Ngọc, lại đưa y ôm vào trong ngực.
“Meo!” Lưu Ngọc bắt đầu mãnh liệt giãy dụa.
Bích Linh không chút nào để ý, mặc y trên tay mình vạch vạch trảo ngân, mặt không chút thay đổi hướng Trương Triệu Huyền nói:
“Ta muốn dẫn y trở về.”
“Di?” Trương Triệu Huyền hoảng sợ, vội hỏi:
“Tiểu Ngọc đã biến thành bộ dạng này, ngươi cũng đừng tái gây sức ép với y.”
Bích Linh ngay cả mí mắt một chút cũng không nâng lên, ánh mắt thuỷ chung dừng ở hắc miêu đang giương nanh múa vuốt trên người, thanh âm thoáng khàn khàn, không giống như bình thường vô tình lạnh băng:
“Ta đã nói phải bảo vệ y.”
“Ách?”
“Lời ta đã nói ra, tuyệt đối sẽ không đổi ý.”
Dứt lời, xoay người bước đi.
Bất quá, hắn không thi triển pháp thuật quay về tiên sơn của mình, mà là một đường xuống núi Lạc Hà, tìm được một gian trúc ốc ẩn sâu trong rừng cây.
Phòng ở cong vẹo, giống như tuỳ thời liền có thể sụp xuống.
Cây đào giữ nhà đã mọc vô cùng tươi tốt, nụ hoa đào đang đợi đến ngày nở tung.
Bích Linh nhớ rõ Lưu Ngọc thực thích hoa đào này, y nếu nhìn thấy, chắc chắn sẽ thập phần vui vẻ đi?
Đáng tiếc, y hiện giờ đã mất hết tâm trí, cái gì cũng không hiểu được.
Nghĩ đến đây, Bích Linh không khỏi cúi đầu nhìn nhìn hắc miêu trong ngực.
Lưu Ngọc vừa rồi om sòm kịch liệt một đường, lúc này có chút mệt mỏi, lại vẫn là đề phòng trợn to hai tròng mắt, tuỳ thời chuẩn bị há mồm cắn người. Bích Linh đẩy ra cửa phòng, thử đưa y đến đặt ở trên giường, nào biết hắc miêu uốn eo thân mình, liền lập tức nhảy xuống giường xông ra ngoài.
Bích Linh bất ngời không kịp phòng bị, cơ hồ bắt không được y, sau đành vận dụng linh lực, chung quanh phòng bày ra một đạo kết giới, mới miễn cương đem hắc miêu đang tán loạn chung quanh kia bắt trở về bên giường.
“Meo meo ô ~” Lưu Ngọc không cam lòng khua khua móng vuốt, lại một ngụm cắn lấy tay Bích Linh.
Tay Bích Linh sớm đã máu tươi đầm đìa, lại từ hộ hồn nhiên không hề phát giác, chỉ nhăn mặt cau mày, hung tợn trửng trụ Lưu Ngọc.
Hắn thật sự hận chết con miêu yêu này!
Từ trước vô công dồi nghề, chuyên đi con đường bàng môn tả đạo, lừa hắn động tình động tâm, dễ dàng ưng thuận hứa hẹn cả đời gần nhau, hiện giờ càng làm chính mình vững tâm trao cho y, làm hắn – người vô tình nóng nảy, nguyện nhận lấy hết thảy tra tấn thống khổ.
Là nha, hắn nguyên bản tuyệt không tin tưởng tình yêu.
Cái loại nhàm chán gì đó, hắn chưa bao giờ thèm ngoảnh đầu lại nhìn.
Nhưng trái tim con miêu yêu kia hiện tại đang trong cơ thể hắn, hắn cho dù muốn là như từ trước đến nay hết thảy cái gì cũng không tồn tai, cũng không thể nữa rồi.
Hắn nhỡ rõ chính mình mỗi ngày trào ngư cho y.
Hắn nhớ rõ chính mình đã nói hai chữ yêu mến.
Hắn nhớ rõ hoa đào nháy mắt nở rộ, thiểu nên dung nhan thanh tú nghiêng đầu mỉm cười.
Này miêu yêu thật giảo hoạt, làm cho hắn không thể không thích.
“Cho nên, ngươi phải chịu trách nhiệm.” Bích Linh nghiến răng nghiến lợi nói một câu, bàn tay chậm rãi phủ lên ánh mắt Lưu Ngọc, không hề báo trước thi triển pháp thuật.
“Meo…..” Lưu Ngọc kêu thảm một tiếng, liều mạng chống cự.
Nhưng y khí lực quá nhỏ, đương nhiên không phải đối thủ của Bích Linh, rất nhanh liền bị hào quang màu vàng bao phủ, dần dần hình thành tay chân, biến thành bộ dạng thiến nên trước kia – do yêu lực không đủ, cái tai cùng đuôi vẫn như cũ bị giữ lại, nhìn có chút kì quái.
Bích Linh mắt cũng không chớp nhìn y, quá khứ rõ ràng trở lại trong đầu, hô hấp có chút hỗn loạn.
Lưu Ngọc cũng không có cảm giác, cũng không biết thân thể chính mình đã xảy ra biến hoá, một thoát ly từ trong tay Bích Linh, liền thật nhanh nhảy xuống giường.
“Phanh!”
Y còn không quen thân thể con người, mới vừa đi vài bước liền té ngã trên mặt đất, vô cùng hoang mang lắc lắc cái đuôi. Nhưng ngay lập tức lại khôi phục như thường, tuỳ tiện trên mặt đất lăn vài vòng, đuổi theo cái đuôi của chính mình chơi tiếp.
Y cái gì cũng không hiểu được.
Cho dù hoá ra hình người, bất quá cũng chỉ là một con hắc miêu bình thường.
Bích Linh vì chuyện này liền cắn chặt răng, trong miệng tràn ngập cay đắng, bỗng nhiên bước tới, một phen lôi lên Lưu Ngọc đang té lăn trên mặt đất, gắt gao đưa y tiến vào trong ngực.
“Meo!” Lưu Ngọc sợ hãi kêu ra tiếng, đỡ tốn hơi thừa lời, lập tức liền hướng trên cổ Bích Linh cắn lấy.
Y cắn càng mạnh, Bích Linh liền càng ôm chặt, chặt chẽ tựa cằm trên bờ vai y, khàn giọng nói:
“Vì cái gì lại trốn ta?”
Lưu Ngọc hoàn toàn không hiểu lời hắn nói, chính là hung hăng kêu “meo” một cái.
Bích Linh thuận lợi thối lui một chút, thân thủ nắm lấy cằm y, đôi mắt trầm trầm âm thầm hỏi:
“Ngươi sợ ta, có phải không?”
“Meo meo” Tiếng kêu của Lưu Ngọc chậm rãi mỏng manh, giống như đã muốn dùng hết khí lực, nhưng thuỷ chung không nhưng giãy dụa, răng nanh móng vuốt nhất tề ra trận, liều lĩnh muốn thoát ra.
Y ở bên Trương Triệu Huyền thật nhu thuận, vì cái gì vừa tiếp xúc với mình, liền phản ứng kịch liệt như vậy?
Bích Linh mị hí con ngươi, trong lòng vừa tức vừa giận, đau đến không ra bộ dáng, nguyên bản khuôn mặt lạnh lùng càng thêm phần dữ tợn, nhưng động tác trên tay lại dị thường ôn nhu.
“Đừng sợ, đừng sợ.” Vuốt ve mái tóc dài đen, cầm lấy tay y ấn lên trên ngực mình, thanh âm thấp trầm khàn khàn, nhẹ nhàng nói:
“Đã quên sao? trái tim ngươi…….là ở nơi này.”
Không cần!
Bích Linh cũng không hiểu được hắn muốn làm gì, nhưng phát giác hô hấp cứng lại, trực giác từ đáy lòng kêu to.
Do hắn bị trúng kịch động, thân thể đã sớm cứng ngắc, căn bản không thể mở miệng nói chuyện. Hơn nữa sau từng trận đau đớn xâm nhập, hắc ám càng ngày càng nặng hướng hắn đè ép, rất nhanh lại mất đi ý thức.
Thời điểm tỉnh lại, thanh âm ồn ào xung quanh đều biến mất không thấy.
Bích Linh trợn mắt nhìn, phát hiện chính mình êm đẹp nằm trên giường, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ tiến vào, có chút chói mắt. Tay chân hắn đã sớm khôi phục như thường, trừ bỏ trên ngực mơ hồ cảm giác đau, mặt khác cũng không lo ngại.
Không, không đúng.
Bích Linh nhíu nhíu mày, nâng tay đè lại miệng vết thương trên ngực, cảm thấy địa phương kia rất không thích hợp – nguyên bản cảm giác trống rỗng quấn quanh trái tim, đột nhiên biến mất vô tung vô tích, giống như có thứ gì đó bổ khuyết khoảng trống trong ngực.
Là do thiếu niên trong mộng kia làm sao?
Trong giấc mộng dài mơ mơ hồ hồ, hắn tìm về một đoạn trí nhớ đã bị quên lãng.
Hắn bị con miêu yêu nào đó lừa xoay vòng vòng.
Hắn đã từng nắm lấy tay gia khoả kia, đã từng hôn lên môi gia khoả kia, hắn thậm chí còn nói…… phải vĩnh viễn bảo hộ y.
Là hắn sau khi quên đi hết thảy, không chút do dự đem người kia đẩy ra. Mà kia con miêu yêu chết tiệt lại còn ngây ngốc chạy tới, ở thời điểm hắn bị thương canh giữ bên người, kêu to cầu Diệp Thanh cứu hắn.
Bích Linh trong lòng khẽ động, bỗng dưng đứng dậy, tuỳ tiện sửa sang một chút lại xiêm y, liền bước ra khỏi phòng.
Hắn còn nhớ rõ câu nói cuối cùng của Lưu Ngọc.
Con bổn miêu kia đến tột cùng là hiểu được cái gì?
Y tính toán làm như thế nào cứu hắn?
Dùng máu của y? thịt của y? hay là…… Nội đan?
Sách!
Lưu Ngọc nếu thực sự dám xằng bậy như thế, hắn tuyệt đối không dễ dàng tha thứ!
Bích Linh cắn chặt răng, cưỡng chế đau đớn trên ngực, đầu ngón tay loé ra hào quang, tuỳ tiện giữa không trung vẽ ra một vòng tròn.
Không gian trước mặt nhất thời bị xé mở, hiện ra một đạo khe hở màu đen.
Bích Linh nhấc chân đi vào, miệng mặc niêm tên Lưu Ngọc, chớp mắt tiếp theo, đương nhiên đang ở trên đỉnh núi Lạc Hà.
Lúc đó ánh nắng tươi sáng, Trương Triệu Huyền cùng Diệp Thanh đang ngồi trước cửa uống trà,liền bị phương thức xuất hiện của hắn làm cho hoảng sợ.
Trương Triệu Huyền sợ hãi kêu ra tiếng, động tác thứ nhất chính là nhào về phía trước bảo vệ Diệp Thanh, rồi mới hồi phục tinh thần, hắc hắc cười nói:
“Đã lâu không gặp, thương thế của ngươi đã khỏi hắn? Ai nha, Diệp Thanh nhà ta quả nhiên lợi hại, thực không hổ danh thần tiên.”
Bích Linh không để ý tới hỏi han của hắn, chỉ lạnh nghiêm mặt tiến lên vài bước, mở miệng liền hỏi:
“Người ở đâu?”
“A? Người nào?”
Bích Linh không kiên nhẫn ninh ninh lông mi, từng chữ từng chữ nói:
“Con miêu yêu chết tiệt kia!”
“A, này……y……” Trương Triệu Huyền ngây người một chút, biểu tình đột nhiên trở nên có chút cổ quái, quay đầu nhìn nhìn Diệp Thanh, ấp a ấp úng nói không ra lời.
Bích Linh nhanh nắm chặt nắm tay, trong lòng càng ngày càng nôn nóng, lại hỏi một lần:
“Y ở nơi nào?”
Trương Triệu Huyền vòng vo đảo con ngươi, vẫn là do dự mà không trả lời.
Vào lúc đang giằng co, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng mèo kêu “ meo”
Bích Linh trong lòng kinh hoàng, lập tức theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một con hắc miêu con ngươi xanh biếc lanh lợi từ trong phòng chạy ra, thái độ vô cùng thân thiết hướng bên chân Trương Triệu Huyền cọ cọ.
Bích Linh nhanh tay lẹ mắt, lập tức liền xoay người kéo lấy da lông sau gáy nó, một tay bắt lấy nó tiến vào trong ngực.
“Meo meo”
Hắc miêu kêu một tiếng sợ hãi, nhất thời lông dựng đứng, bắt đầu liều mạng giãy dụa, móng vuốt sắc bén hung hăng vung lên, trên mặt Bích Linh hoạ ra mấy đạo vết máu.
Bích Linh thoáng chốc liền tỉnh mộng.
Vết thương kia đương nhiên không phải rất đau, nhưng so với kịch độc mấy ngày trước đây, càng làm cho hắn thấy khó thở.
“Meo meo ô~” Hắc miêu lại kêu vài tiếng, nhân cơ hội từ trong tay Bích Linh giãy ra, thật nhanh trốn được trong lòng Trương Triệu Huyền.
Bích Linh vẫn đang đứng ngơ ngác, trên mặt không chút biểu tình, chỉ thẳng ngoắc ngoắc nhìn con hắc miêu kia, nơi đáy mắt bốn bề sóng dậy, hiển nhiên là khiếp sợ đến cực điểm.
Trương Triêu Huyền thấy bộ dạng này của hắn, vội vàng giải thích nói:
“Nó không phải cố ý muốn cào ngươi, chính là……chình là…..”
Lề mề nửa này, như cũ vẫn chưa nói ra nguyên cớ.
Diệp Thanh bên cạnh chậm rãi uống trà, nhẹ nhàng nói một câu:
“Dù sao sớm hay muộn cũng phải nói cho hắn, cần gì phải lãng phí thời gian?”
“Ai” Trương Triệu Huyền thở dài một hơi, lúc này mới chính thực đặt quyết tâm, đem hắc miêu trong ngực nâng lên nói:
“Thực ra, Lưu Ngọc đã biến thành một con hắc miêu bình thường.”
Nghe vậy, đồng tử Bích Linh mạnh co rút một cái, biểu tình vẫn là lạnh lùng hỏi:
“Này là ý tứ gì?”
“Ngươi ngày đó bị công chúa Phương tộc đâm đến trọng thương, thân trúng kịch độc mà hôn mê bất tỉnh, Lưu Ngọc vì cứu ngươi………đem tim chính mình đào ra đổi cho ngươi.”
Dứt lời, xung quanh liền nổi lên hàn ý.
Nhiệt độ bốn phía đột nhiên hạ xuống, mặt đất kết khởi một tầng băng mỏng, Bích Linh sắc mặt lạnh rét đến đáng sợ, quanh thân hàn khí bức người.
“Lấy tim?” Hắn nâng tay đè lên ngực mình, đem hai chữ lặp lại một lần, ánh mắt trống rỗng lại mờ mịt, giống như không hiểu được trong đó có ý tứ gì.
Trương Triệu Huyền thấy thần sắc hắn không tốt, vội vàng ôm lấy Diệp Thanh nhà hắn nói:
“Chủ ý này tuy là Diệp Thanh nghĩ ra, nhưng cũng là Lưu Ngọc chính mình đồng ý. Y nói lúc trước dù sao cũng là y lừa ngươi, cho nên phải trả lại cho ngươi. Ách, hiện tại tâm y đang ở trong thân thể ngươi, ngươi hắn là đã nhớ lại sự tình trong quá khứ đi?”
Bích Linh không gật cũng không lắc, chỉ như vậy nhìn chằm chằm phía trước, kinh ngạc nói:
“Y nếu đã không có tim, như thế nào có thể sống đến bây giờ?”
“Đó là do ta dùng định hồn chú.” Trương Triệu Huyền xoa xoa bộ lông hắc miêu trong lòng, có chút ý tứ thương cảm
“Đáng tiếc Lưu Ngọc hiện tại mất hết tâm trí, đã muốn cùng miêu bình thường không có gì khác biệt”
Ý từ này là……Thiến niên thanh tú đáng yêu kia đã tiêu thất không bao giờ tìm thấy được nữa?
Từ nay về sau, chỉ còn lại một con hắc miêu không có trái tim?
Bích Linh nhíu mày, biểu tình quái dị vặn vẹo, thân thủ chạm tới hắc miêu đã lui thành một đoàn, đầu ngón tay hơi hơi phát run.
Hắc miêu bị hù cho hoảng sợ, hướng hắn nhe răng, một ngụm cắn lấy tay hắn.
Trên tay Bích Linh nhất thời nhiều ra mấy dấu răng, máu tươi chảy ròng.
Đau quá.
Y vì cứu hắn, đã đem tim chính mình đào ra.
Đó là loại đau đớn như thế nào?
…….Hắn còn muốn tưởng tượng ra không được.