Lưu Ngọc trong lòng kinh hoàng nhảy dựng lên, bị “lời ngon tiếng ngọt” này mê hoặc, sớm quên chính mình ban đầu đang hỏi cái gì. Gặp Bích Linh chỉ câu một ngón tay, đã liền ngoan ngoãn đi theo hắn, thậm chí còn chủ động cung cấp tai cùng đuôi cho hắn ngoạn.
Thẳng đến khi trở về trúc ốc ngoài thành Dương Châu, gặp lại cây đào đã nở rộ, y mới từ cái miệng thao thao bất tuyệt của Trương Triệu Huyền biết được chân tướng sự tình.
Nguyên lai sau khi y lấy tim ra, Diệp Thanh đã dùng định hồn chú để bảo vệ hồn phách của y, đem y biến thành con bổn miêu cái gì cũng không hiểu.
Nguyên lai Bích Linh vì cứu y, không chỉ rút kiếm đến chỉ vào Diệp Thanh, mà còn chạy tới cái đảo kì quái kia cầu tiên thảo.
Nguyên lai Bích Linh toàn thân đầu thương tích, là do y mà nên.
Lưu Ngọc tuy rằng chưa từng vọng tưởng tới cảnh này, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến bộ dáng lúc đó của Bích Linh, đắc ý đến cả nhếch cao cái đuôi.
Nói lầm bầm.
Phong thuỷ luân chuyển, cuối cùng cũng đến phiên con mèo nhỏ này hãnh diện.
Từ nay về sau, y muốn đem tảng đá kia dẫm nát dưới chân, yêu sao cho đến lăn lộn giày vò, thuận tiện lại hút khô tinh khí của hắn!
Lưu Ngọc tính toán nghe mà nổ đến đôm đốp, đáng tiếc vừa đến trước mặt Bích Linh, lại hoàn toàn không kiêu ngạo nổi, không chỉ cái đuôi bị túm trụ, cái tai cũng bị kéo lấy, hơn nữa…….gia khoả kia thế nhưng còn thường thường cắn y nha!
Làm ơn đi, ta mới là miêu được không?
Thế nhưng Bích Linh lại làm không biết chán, trong lúc nằm ở trên giường dưỡng thương, luôn dùng đôi con ngươi sâu thẳm như nước nhìn chằm chằm Lưu Ngọc.Thấy con bổn miêu chân yếu tay mềm nào đó không nén nổi tình cảm mà tự động sáp lại gần mặc cho hắn chà đạp.
Như thế qua vài ngày, thương thế của Bích Linh dần dần khỏi hắn, mà Lưu Ngọc cuối cùng cũng không thể chịu đựng được hắn quấy rầy, hô tô một tiếng ta mặc kệ, leo lên cây đào cạnh cửa sổ thổi khúc, kiên quyết cùng hắn bảo trì khoảng cách.
“Lưu Ngọc” Bích Linh thuỷ chung bộ dáng lạnh lùng thản nhiên, mặt không chút thay đổi nói:
“Lại đây.”
Lưu Ngọc hừ hừ, lướt nhẹ mà đem đầu xoay qua một bên, căn bản không thèm để ý tới hắn.
Bích Linh nguyên bản có thể đi đến bắt y, nhưng do dự một lát. lại chụp vỗ ván giường, thoáng phóng nhu thanh(âm thanh mềm mại):
“Lưu Ngọc ta có thứ này muốn cho ngươi xem.”
Lỗ tai Lưu Ngọc lập tức dựng đứng lên, nhưng vẫn quật cường lắc lắc đầu, tầm mắt lại lặng lẽ chuyển a chuyển.
Bích Linh như có như không thở dài, chậm rãi từ dưới gối đầu lấy một một cái bao, rồi lại chậm rãi mở ra – đinh đinh đang đang, tiếng chuông thanh thuý không ngừng vang lên.
Lưu Ngọc cả người chấn động, liền liếc mắt nhìn vào trong phòng một cái, con ngươi oánh lục toát ra quang mang, nhất thời phi thân xuống, trực tiếp nhào vào trong lòng Bích Linh, một tay đoạt lấy cái chuông, tay kia lại nắm lên một khối ngọc bội, kinh hỉ vạn phần reo lên:
“Ngươi đem mấy thứ này nhặt trở về?”
Lúc trước thời điểm Bích Linh đem bọc nhỏ ném xuống vách núi, y cũng không biết bao nhiêu thương tâm.
Bích Linh yên lặng không nói, chỉ thân thủ nắm ở thắt lưng Lưu Ngọc, một chút lại một chút chải vuốt mái tóc dài mềm mại.
Lưu Ngọc hưng phấn muốn chết, giống như trước đây đem mấy tiểu ngoạn ý này đeo lên người mình, đếm phiên cái chuông đồng đang, lại đột nhiên bị Bích Linh đoạt lấy.
“Ta lần trước giúp ngươi mang được một hồi, bất quá ngươi hở ra là liền há mốm cắn, cuối cùng đành gỡ xuống.” Bích Linh vừa nói, một bên đem chuông tỉ mỉ đeo lên cổ tay Lưu Ngọc. Vẻ mặt hắn thật chuyên chú, ngữ khí cũng nhẹ nhàng bâng quơ, hoàn toàn lược qua đau đớn lúc trước, ôm lấy Lưu Ngọc, lại không kìm được thống khổ trong tâm.
Lưu Ngọc đương nhiên hoàn toàn không biết gì, chỉ cười hì hì gảy chuông.
Đinh đinh đang đang
Thanh âm thanh thuý dễ nghe
Bích Linh nhịn không được bắt lấy tay Lưu Ngọc, nhẹ nhàng hôn một cái hỏi:
“Thích không?”
“Ân”
“Lần sau vào thành, lại mua mấy thứ này đi.”
“Hảo”
Bích Linh vừa lòng gật gật đầu, khoé miệng cong lên, mơ hồ có thể xem như đang cười, lại hỏi:
“Như vậy, có thể vẫy đuôi cho ta chơi không?”
“……”
Một trận im lặng.
Sắc mặt Lưu Ngọc đen đi hơn phân nửa, hưng tợn trừng lớn con ngươi, đột nhiên từ trong lòng Bích Linh nhảy dựng lên, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Ta muốn đem mấy thứ ngoạn ý này biến đi!”
Nói xong, dùng sức đè chính mình đè lại hai cái tai miêu xù lông.
Bích Linh lẳng lặng nhìn y, cũng không nói lời phản đối.
Nhưng mà đợi rất lâu sau đó, cái tai kia chỉ là hơi hơi run rẩy, một chút biến hoá cũng không phát sinh, cái đuôi phía sai lắc lắc đung đưa, không ngừng hấp dẫn ánh mắt Bích Linh.
Không có biện pháp, Lưu Ngọc dù sao trái tim cũng đã đào ra tặng người, cho nên hiện giờ tuy tính mạng được bảo vệ, một chút đạo hạnh trước đây lại bị huỷ đến không còn một mảnh. Nếu không phải có Bích Linh hỗ trợ, y ngay cả hình ngường cũng đều hoá không ra, chứ đừng nói đến chuyện biến đi cái tai cùng cái đuôi đáng ghét này.
Bất quá….
Lưu Ngọc vòng vỏ lưu chuyển cặp đá mắt mèo xinh đẹp, đáy lòng không ngừng cười hắc hắc.
Đạo hạnh này nọ, còn có thể một lần nữa tu luyện, dù sao…..y còn có một đường tắt bàng môn tả đạo.
Lưu Ngọc càng nghĩ càng đắc ý, mắt loan loan, mi loan loan, dốc sức cọ cọ, hai tay ôm lấy thắt lưng Bích Linh, bạc thần (môi) dán lên hai má Bích Linh, hàm hàm hồ hồ nói nhỏ:
“Tảng đá ca, ta quyết đinh từ hôm nay sẽ hảo hảo tu luyện.”
“Ác?”
“Ngươi có nguyện ý giúp ta không?”
“……”
Bích Linh sắc mâu biến trầm, bỗng dưng giữ chặt lấy thắt lưng Lưu Ngọc, không báo trước hôn trụ môi y, đầu lưỡi linh hoạt mở ra khớp hàm, tiến quân thần tốc, tuỳ ý chà đạp. Động tác của hắn lược ngại trúc trắc ( không lưu loát), thâm chí có thể nói là thô lỗ, nhưng vẫn hôn đến Lưu Ngọc đầu óc choáng váng, sau khi cờ hồ không thở nổi, mới hơi thối lui một chút, nghiêm trang nói:
“Hảo, ta giúp ngươi.”
“Thật sao? Vậy ngươi…..”
“Bất quá, nếu ngươi tính toán chuyên tâm tu luyện, tự nhiên phải tuân theo một thứ tự quy củ.”
“Di? Quy củ?” sẽ không phải loại quy củ mà y nghĩ muốn đi?
Lưu Ngọc kinh ngạc trợn to hai mắt, Bích Linh lại hoàn toàn không nhìn vẻ mặt y, còn thật sự nhận thức điểm đầu một cái, từng chữ từng chữ nói:
“Đầu tiên, điều thứ nhất chính là – thanh tâm quả dục – ngăn ham muốn, tâm trong sáng.”
“Meo!” Kêu thảm thiết.
“Meo!”
Tiếng kêu thê lương vang thấu rừng cây.
Trong nháy mắt, Bích Linh cơ hồ đình chỉ hô hấp.
Hắc y nhân thế nhưng lại nở nụ cười, miệng niệm ra một chuỗi dài chú văn. Chuỷ thủ trong tay nhất thời sáng rọi bốn phía, biến thành một gốc tiên thảo lấp lánh quang mang ngũ sắc, nhanh chóng dung (tan) tiến vào trong ngực Lưu Ngọc, đảo mắt đã biến mất không thấy.
“Đây là….?”
“Cây cỏ ngũ sắc.”
Hắc y nhân mở miệng nói chuyện, thanh âm có chút quen tai, sau khi hắn tháo xuống miếng vải đen trên mặt, liền lộ ra một gương mặt bình thường nhưng lại thật quen thuộc – nguyên lại đúng là Lưu Quang.
Bích Linh giật mình, hiện ra vẻ kinh ngạc hiếm thấy, gắt gao ôm lấy Lưu Ngọc đang mê man, hỏi:
“Ta đã thông qua khảo nghiệm?”
“Nói thực ra, Nhị điện hạ căn bản không có tính toán cho ngươi cây cỏ ngũ sắc.”
“Ta vốn chính là chuẩn bị ngạnh đoạt lấy.”
“Cho dù biết rõ chính mình không phải đối thủ của hắn?”
“……” Bích Linh lẳng lặng không trả lời, xem như ngầm thừa nhận.
Lưu Quang đầu tiên là thở dài một hơi, tiếp theo lại cười rộ lên.
“Ta quả nhiên không nhìn lầm người.”
Dừng một chút, giương mắt nhìn bốn phía xong quanh, nói:
“Trước khi Nhị điện hạ phát hiện ra, ngươi nhanh mang người trong lòng rời huyễn hư đảo đi. Chỉ cần bước ra khỏi nơi đây, mặc kệ Nhị điện hạ có sinh khí nhiều như thế nào, cũng không có biện pháp tìm các ngươi gây phiền toái.”
Bích Linh thoáng khiêu lông mi hỏi:
“Vì cái gì giúp ta?”
Lưu Quang thần sắc u ám, biểu tình phức tạp liếc nhìn Bích Linh một thân đầy vết máu, thanh âm thấp trầm khàn khàn:
“Ta đã sớm nói qua, bởi vì ngươi là một người si tình.”
“Ngươi một mình đem ngũ sắc cây cỏ cho ta, không sợ đắc tội với Nhị điện hạ sao?”
Nghe vậy, hô hấp Lưu Quang cứng lại, cúi xuống đôi mắt tiệp dài, cười khổ nói:
“Ta cũng đã đắc tội với hắn, vốn là sẽ không có gì khác biệt.”
Bích Linh không hề hỏi nhiều, sau khi lặng yên trong chốc lát, mở miệng nói tiếng tạ ơn, xốc lại Lưu Ngọc còn đang trầm ngủ trên lưng liền xoay người bước đi.
Hắn tuy chỉ gặp qua Nhị hoàng tử một hồi, thậm chí ngay cả dung mạo cũng chưa nhìn thấy rõ, lại đoán được ra người nọ hỉ nộ vô thường, khó đối phó, cho nên vì an toàn của Lưu Ngọc, hắn phải mau chóng rời đi.
May mắn, vừa ra khỏi ngọn núi kia, pháp lực của Bích Linh liền được khôi phục, không tốn nhiều công phu đã về tới bên bờ biển, lại nhảy lên chiếc thuyền nhỏ kia.
Dùng pháp thuật thúc dục, thuyền nhỏ chậm rãi chạy về phía trước.
Bốn phía sương mù mờ mịt.
Bích Linh cả người bị thương, thể lực đã sớm tới cực hạn,thế nhưng lại mặc kệ miệng vết thương, chỉ đem Lưu Ngọc ôm vào trong ngực, bản tay phủ lên ngực trái của y.
Vết thương tại nơi này vẫn như cũ thật dữ tợn, nhưng giờ phút này đang hơi hơi động, chính là đang truyền đến nhịp tim đập thình thịch.
Hắn dự liệu không sai, ngũ sắc thảo quả nhiên có thể thay thế trái tim cho Lưu Ngọc!
Bất quá, cho dù là thời điểm ngây ngô vô tâm, Lưu Ngọc nhưng lại lao tới bảo hộ hắn?
Nghĩ đến một màn khiến kẻ khác kinh hồn táng đảm, trong miệng Bích Linh nhưng lại nổi lên chua xót cùng cay đắng, nhịn không được đem tay Lưu Ngọc nắm càng chặt, tay kia lại đẩy ra vạt áo y, nhẹ nhàng mơn trớn miệng vết thương đã sớm khép lại.
Đúng rồi, y ngay cả đau đớn lấy ra trái tim cũng không sợ hãi, sao lại có thể e ngại tiểu thương này? Cho dù trong trạng thái mất đi ý thức, y cũng chỉ toàn tâm toàn ý hướng về hắn.
Đang nghĩ ngợi, Bích Linh bỗng cảm thấy người trong ngực giật giật, rồi từ từ tỉnh lại – con ngươi oánh màu xanh biếc hàm hơi nước, mờ mịt nhiên nhiên nhìn thẳng hắn.
Ánh mắt giao nhau.
Ngắn ngủi một cái chớp mặt, lại dài như cả đời.
Cuối cùng, vẫn là Lưu Ngọc phục hồi tinh thần trước tiên, cả kinh kêu lên:
“Di di? Người sao vậy toàn thân đều là máu? Diệp Thanh không có cứu sống người sao? Nơi này là nơi nào? Vì sao lại có thuyền? Gay go, chẳng lẽ là vong xuyên (dòng sông lãng quên)…..”
Đã thật lâu mới được nghe thanh âm kia la hét ầm ĩ bên tai, Bích Linh thoáng chốc cảm thấy trong lòng loạn khiêu, giống như tùy thời liền có thể bùng nổ, có chút thoát lực tựa vào mép thuyền, nhíu mày nói:
“Ồn muốn chết, câm miệng.”
Lưu Ngọc lập tức cấm thanh, ánh mắt lại trừng thật lớn, luống cuống chân tay biểu đạt nghi hoặc của mình, bộ dáng thập phần hài hước.
“Ngu ngốc, ngươi còn động đậy, sẽ lật thuyền.” Bích Linh thản nhiên liếc y một cái, khoé miệng lại cong cong hướng lên trên, mơ hồ lộ ra chút ý cười.
Lưu Ngọc bỗng chốc nhìn đến ngẩn ngơ.
Y kinh nghi bất định ( ngạc nhiên mất bình tĩnh) há miệng thở dốc, lắp bắp nói:
“Ngươi ngươi ngươi….ngươi cười?”
“Sao vậy?” tươi cười của Bích Linh lướt qua trong giây lát, lại biến trở về bộ dáng lạnh đạm, hỏi:
“Ta không thể cười?”
“Đương nhiên không phải. Ngươi trước kia đã từng cười với ta, chính là…..” Ngừng một chút, bỗng dưng như nhớ tới sự kiện nào đó, liền kêu lên:
“Ngươi nhỡ rõ ta sao?”
Người trước mặt, tuy rằng vẫn thật lạnh lùng như lúc ban đầu, nhưng lại đưa y ôm vào trong ngực, còn hướng về y nở nụ cười….. Nếu là ở thời điểm Bích Linh quên y, khả tuyệt không có khả năng sẽ làm những chuyện như thế này.
Sắc mâu (màu sắc của con ngươi) trầm xuống, Bích Linh ngoắc ngoắc nhìn thẳng Lưu Ngọc, hạ thấp thanh âm, nghe không ra hỉ giận:
“Ngươi đã giao trái tim cho ta, bảo ta quên thế nào được?”
“Ách…..” Lưu Ngọc cười gượng vài tiếng, trên mặt hồng đến lợi hại
“Ta chỉ là muốn cứu ngươi, không phải cố ý……Không, không đúng! Ta là cố ý! Ta như thế thích ngươi, cho dù chết, cũng muốn quấn quýt lấy ngươi không tha…..”
Nói xong, quả nhiên còn sử dụng đến cả tay lẫn chân ôm lấy Bích Linh.
Bích Linh cũng không giãy dụa, chỉ thân thủ thuận thuận mái tóc Lưu Ngọc, lại đi kéo kéo lỗ tai xù lông.
“Ôi!” Lưu Ngọc đau hô một tiếng, biểu tình phút chốc đại biến, nâng tay đè lên ngực chính mình, lẩm bẩm “đang đập”
Tiếp theo lại đè lên ngực Bích Linh, tiếp tục lẩm bẩm lầu bầu:
“Cũng đang đập.”
Kỳ quái!
Y không phải lấy tim mình ra đổi cho Bích Linh rồi sao? Sao cả hai người lại đều hoàn hảo? Chẳng lẽ là Diệp Thanh đùa giỡn mình?
Lưu Ngọc trong lòng hoang mang, tư nhiên liền đem tất cả nghi vấn ra hỏi.
Bích Linh trầm tư một lát, cảm thấy đại bộ phân sự tình đều râu ria, cho nên chỉ nhắm mắt lại, lạnh lùng nói:
“Rất phiền toái, ta lười nói.”
Ách?
Đó là lí do sao?
Để cho y giống như một người vừa lọt vào trong sương mù tiếp tục mơ mơ hồ hồ.
Lưu Ngọc cảm thấy được tảng đá nhà mình thật sự là khó đối phó, thời điểm bình thường cự tuyệt người khác đến cả ngàn dặm, thời điểm không bình thường lại trở nên mạc danh kỳ diệu…..Được rồi, không suy nghĩ vấn đền này nữa, dù sao cũng có gì ghê gớm đâu?
“Vậy sao trên người ngươi toàn là vết thương? Đã xử lý miệng vết thương chưa? Muốn hay không ta giúp ngươi băng bó?”
Bích Linh vẫn như trước không để ý tới, chỉ chậm rãi vươn tay, vẻ mặt thật nghiêm túc mà…..đi nghịch đuôi mèo!
Sách, hiện tại là thời điểm làm chuyện này sao?
Khoé miệng Lưu Ngọc run rẩy, đang định kháng nghị, chỉ thấy Bích Linh tiến gần lại….ở trên tai y cắn một ngụm, con ngươi dao động khai tầng tầng gợn sóng, nhẹ giọng nói:
“Hoa đào sắp nở, chúng ta cùng nhau về nhà, được không?”