Lưu Ngọc ngây người một chút, hoàn toàn bị hoa đào hấp dẫn ánh mắt, thẳng đến khi Bích Linh thân thủ nhặt lấy cánh hoa rời trên người y, mới cuối cùng phục hồi tinh thần, kinh ngạc nói:
“ Thật đẹp” Bích Linh yên lặng, không nói lời nào, có chút vụng về sờ đầu chính mình, xoay người bước đi.
“ Ta đi trảo ngư” bất quá một câu thật đơn giản, tới tới lui lui lặp lại nhiều lần. Lưu Ngọc giờ phút này nghe được, trong lòng cảm giác như được sưởi ấm, dường như có hàng nghìn hàng vạn nhu tình trăn trở triền miên.
Này người ta trảo ngư tặng y
Này người ta nói phải bảo vệ y
Này người……
Đáng tiếc đều là giả.
Bất quá là một hồi âm mưu.
Nghĩ đến đây, Lưu Ngọc hô hấp như cứng lại, không biết tại sao, lại bắt đầu thấy hoảng hốt. Bất quá cảm cúc khác thường cũng chỉ duy trì chốc lát, vừa nhìn thấy Bích Linh đang chộp đuôi cá, liền lập tức dở khóc dở cười.
Bích Linh lúc này bắt năm con cá. Ngô, này không phải trọng điểm, quan trọng là… Người nào đó đem ngư bày thành hình đóa hoa rồi mới đưa cho y! Nhìn đến ngư còn đang tươi sống giãy đành đạch ( này là ta chém vô đoá) Lưu Ngọc một chút cảm động vừa rồi lập tức tiêu tán, khoé miệng run rẩy, thật vất vả mới thốt ra được tươi cười, ngoan ngoãn hướng Bích Linh nhận lễ vật. Mà mặt Bích Linh lại thuỷ chung từ đầu đến cuối, nhìn không ra là cảm xúc gì, duy chỉ có con ngươi màu nâu trong suốt sáng long lanh, tựa như tâm tình thực tốt, chuyển thân một cái lại vội vàng đi làm chuyện khác.
Lưu Ngọc thấy hắn ngốc thành như vậy, hẳn là cũng không nên ra phiền toái, cho nên bớt thời giờ đi tìm mấy con yêu quái ôn chuyện. Khi trở về đã là sáng sớm ngày hôm sau, y thật mệt mỏi lợi hại, như thường lệ cùng Bích Linh hôn môi xong, liền oa trở về trên cây ngủ, thẳng đến chạng vạng mới tỉnh lại.
Trợn mắt vừa thấy, ngư đương nhiên đã sớm trảo xong xuôi, Bích Linh thế nhưng còn đang vội vàng chuyện khác. Lưu Ngọc cuối cùng cảm thấy không thích hợp, này bổn thần tiên trừ bỏ ngẩn người, còn có thể làm được chuyện gì? Y chỉ sợ phát sinh ngoài ý muốn, vội vàng mang trí nhớ ra tỉ mỉ xem lại, kết quá lại ngạc nhiên phát hiện, bọn họ hôm qua đi ngang qua khoả cây đào bên cạnh, đột nhiên thấy nhiều ra một gian trúc ốc ( nhà làm bằng trúc)
Kia phòng ở thật nhỏ, nhìn qua giống như khi bọn họ còn trụ ở không gian kia không khác biệt là mấy, bất quá có hơi tồi tàn một chút, dường nhu tuỳ thời liền có thể sụp xuống.
Lưu Ngọc mí mắt thẳng khiêu, đương nhiên biết này không phải để chơi đùa, không khỏi giương mắt nhìn hướng Bích Linh hỏi:
“Tảng đá ca, này là ngươi làm?” Bích Linh gật gật đầu, đi tới cầm tay Lưu Ngọc nói:
“Sau này chúng ta liền ở đây” nghĩ khí thường thường thản nhiên, Lưu Ngọc máy mắt, liền như thế nhảy xuống, không ôm hy vọng hỏi:
“Trụ,trụ đến khi nào?” Bích Linh nhíu mày nhìn y, trực tiếp đem người ôm vào trong ngực, đương nhiên đáp lại:
“Đương nhiên là trụ cả đời”
Quả nhiên!
Lưu Ngọc bỗng thấy trước mắt tối sầm, quả thực khóc không ra nước mắt.
Bích Linh cũng hồn nhiên không phát hiện, còn thân thủ vuốt ve lưng Lưu Ngọc ( mẹ ơi pink quá, pink tàn bạo, pink vô đạo, pink mất tính người!) vẫn là không biết nặng nhẹ hỏi:
“Thích không?” Lưu Ngọc đau đến muốn hét ra tiếng, gương mặt thanh tú nhăn lại thành một đoàn, kéo dài ngữ điệu trả lời:
“Thích…..”
Mới là lạ!
Y thầm nghĩ chiếm chút tiện nghi, cũng không tính toán cùng phá hư thần tiên này cả đời.Hơn nữa người trước mặt cẩm y ngọc quan, dung nhan tuấn mỹ, cho dù mất đi trí nhớ, cũng vẫn là phong thái phi phàm, hiện tại lại chính mình trảo ngư cùng đốn trúc xây phòng ở……. Chỉ là suy nghĩ một chút. Lưu Ngọc liền cảm thấy được khủng bố vạn phần. Nhìn được thống khổ, liền quay đầu nhìn ra phía khác.
“Muốn ăn ngư chưa?” Lưu Ngọc đầu tiên là gật gật đầu, tiếp theo lại nhớ ra một sự kiện, lắc đầu nói:
“Đêm nay là đêm trăng tròn, là thời cơ tốt hấp thu thiên địa linh khí, ta phải nhanh chút chuẩn bị….” còn chưa nói xong, chợt nghe “!” một tiếng vang nhỏ, một cái đuôi đen lúng liếng hiện ra, quấn ở bên hông đung đưa. Ngay sau đó lại một đôi tai lông xù vểnh lên, ở trong gió hơi hơi phát run. Thấy thế, ánh mặt Bích Linh biến đổi. con ngươi bỗng chốc chuyển thâm vài phần, bĩnh tĩnh nhìn xem Lưu Ngọc.
Lưu Ngọc vội đè lại hai cái tai, liều mạng ấn xuống, giải thích:
“Này mỗi khi đến đêm trăng tròn đều biến ra, cũng không phải do ta tu hành không đến nơi đến chốn” Từ trước ở nơi có kết giới liền không ảnh hưởng, hại y hoàn toàn quên mất mỗi khi trăng tròn sẽ có chuyện này, kết quả lộng một cái liền không kịp trở tay. Vô luận hình người hay miêu hình đều anh tuấn vô địch, nhưng hiện tại bộ dạng nửa người nửa yêu, thật có chút bất nhã.
Lúc này sắc trời đã muốn hoàn toàn tối sầm, Lưu Ngọc vừa đè lại hai cái tai, vừa hướng bóng tối trốn đi.
Bích Linh lại đột nhiên vươn tay, một phen kéo lấy tai Lưu Ngọc.
“Nha, đau quá” Lưu Ngọc hô nhỏ ra tiếng, hai tròng mắt ngập nước, nháy mắt bịt kín sương mù. Bích Linh nhanh nhẹn giảm một chút lực đạo, nhưng vẫn là không tha cho Lưu Ngọc, nguyên bản con ngươi u ám sâu không thấy đáy chợt sáng lên, đột nhiên tiếp cận….. Đi, tại gò má Lưu Ngọc hôn một cái.
Lưu Ngọc quá sợ hãi, mấp máy miệng vài cái, mới nói:
“ Hôm nay đã sớm hôn rồi” Bích Linh động thủ vân vê cái tai xù lông, còn thật sự suy nghĩ trong chốc lát, thản nhiên nói:
“Sau này một ngày thân hai lần” Sau khi làm ra quyết định này, chính hắn tựa hồ cảm thấy thực vừa lòng, làm như thật gật gật đầu, tiếp tục ngoạn xoa tai Lưu Ngọc, hoàn toàn không để ý đến thanh âm kháng nghị yếu ớt. Thẳng đến khi ngoạn đã đủ, mới thu tay, hỏi:
“Ngươi phải hấp thu thiên địa linh khí?”
“Ân”
“Kia đến trên cây đi thôi” vừa nói vừa ôm sát thắt lưng Lưu Ngọc, nhẹ nhàng nhảy lên, dễ dàng ngồi xuống trên cây, lưng dựa vào thân cây nhìn hướng ánh trăng, một tay đùa đùa cái đuôi mèo đen thui.
Lưu Ngọc không dám giãy dụa, chỉ có thể lắc lắc cái đuôi, ngoan ngoãn ghé vào ***g ngực Bích Linh, nghe thấy hắn ở bên tai nói:
“Ngươi đến ngày trăng đều biến thành bộ dạng này?”
“…..” Bi thống vạn phần gật đầu.
“Tốt lắm” Bích linh cong cong khoé miệng, mơ hồ mỉm cười. như cũ ôm lấy Lưu Ngọc không buông.
Ánh trăng lẳng lặng ló ra, chiếu sáng hai người trên cây. Bích Linh lúc thì vân vê đuôi mèo, khi thì lại xoa xoa hai cái tai, cuối cùng lấy tay làm lược, chậm rãi chải vuốt mãi tóc đen dài, gặp được nút thắt liền nhíu mày, trực tiếp tháo ra. Lưu Ngọc rụt lui bả vai, ai oán vô vùng hướng trăng thở dài, trong lòng kêu la thảm thiết không thôi.
Meo meo ô~
Y sai lầm rồi, y không nên phá hư chủ ý, hiện tại, tiện nghi không có chiếm được, đau khổ lại nếm đến mười phần.
Sau này lừa người gạt quỷ, chính là không thể lừa gạt thần tiên!
Meo meo ô~
Ai tới cứu ta a!
Di?
Lưu Ngọc giật mình nghe được, thoáng chốc có chút thất thần. Loại lời ngon tiếng ngọt ghê tởm này y cũng có thể nói ra, nhưng mắt thấy Bích Linh vẻ mặt còn thực sự nghiêm túc, tim y đập càng ngày càng gấp.
Từ nhỏ đến lớn luôn là một mình tự cố gắng, chưa từng có người nào nói qua sẽ bảo vệ y. Lưu Ngọc giãy dụa đấu tranh một hồi, cuối cùng nhịn không được hỏi:
“Ngươi có hiểu được thích là ý tứ gì không?” Bích Linh kỳ quái nhìn y, đương nhiên đáp lại:
“Chính là mỗi ngày trảo ngư cho ngươi a” rồi mới lại hí hí con ngươi, hiện ra thái độ cực vừa lòng, thì thào lẩm bẩm:
“Đi ra ngoài liền có ngư để bắt”
Ách………
Quả nhiên, gia khoả này căn bản tuyệt không hiểu được!
Lưu Ngọc nhẹ nhàng thở ra, rồi lại hơi có điểm mất mác, nói không lên trong lòng là tư vị gì. Chờ y hồi phục tinh thần đã bị Bích Linh kéo vào phía trong khe nứt màu đen.
Thiên toàn địa chuyển (trời đất quay cuồng)
Lần thứ hai mở to mắt nhìn, chỉ thấy trước mặt một mảng cây xanh tươi tốt, ngờ ngợ như là rừng cây ở vùng ngoại ô thành Dương Châu.
Cuối cùng lại thấy ánh mặt trời rồi ( thoát khỏi hoàn cảnh đen tối)
Lưu Ngọc trong lòng kích động không thôi, nghĩ đến chình mình như thế nhiều ngày chỉ được gặm trái cây, ý niệm đầu tiên trong đầu là phải đi bắt ngay hai con cá, mà tâm tư Bích Linh dường như cũng giống vậy, lập tức tiến ra vùng phụ cận tìm nguồn nước. Lưu Ngọc thấy hắn tích cực như thế, chỉ sợ lại một lần nữa đầy trời cá bay không thì lại sơn băng địa chuyển. vội vàng đem quy tắc trảo ngư giải thích một lần, đặc biệt nhấn mạnh một ngày ăn hai con cá là đủ.
Bích Linh nghe xong, thực dùng sức nhíu mày, có vẻ phi thường thất vọng. Lưu Ngọc không có cách nào khác, phải đem số lượng ngư gia tăng lên thành bốn con, lúc này sắc mặt Bích Linh mới tươi tỉnh lên một chút, tiếp tục tìm nơi trảo ngư.
Cuộc sống kế tiếp đây, mỗi ngày đều hôn môi – trảo ngư – ngủ, liền như thế không hề có thay đổi. Tuy rằng không còn trụ lại nơi cũ, nhưng Lưu Ngọc vẫn thường ngủ trên cây, mà Bích Linh lạị canh ở dưới táng cây, thật cũng coi như bình an vô sự.
Ác, không đúng.
Trên thực tế Lưu Ngọc vẫn chưa chết tà tâm, như cũ mỗi đêm mưu đồ đánh lén, đáng tiếc cho tới bây giờ cũng không có thành công. Cẩn thận suy nghĩ, căn bản là cùng thời điểm ở tại địa phương quỷ quái không hề khác biệt. Lưu Ngọc đầy mình ý nghĩ xấu xa không thi triển được, thật đến mức khó chịu, cuối cùng đem tâm tình ném qua một bên, cùng Bích Linh tiến vào thành Dương Châu đi dạo.
Trong thành quả nhiên là phi thường náo nhiệt.
Lưu Ngọc dạo đông ngó tây, thường hướng những người địa phương tiếp cận. dốc hết đi tâm tình đã nhiều ngày phiền muộn. Mặt Bích Linh thực thuỷ chung không có thay đổi, chính là thấy đồ vật này nọ đều muốn mua ( kawaiiiiii ) sau mua đến một cái kính hướng Lưu Ngọc đeo vào, không biết là theo người phàm nhân nào đó học được. Lưu Ngọc không dám làm trái ý hắn, chỉ có thể hắc hắc cười gượng, một đường vung bạc – dù sao bạc cũng đều là yêu thuật biến thành, có tiêu nữa cũng không sao ( chém -_-!!!)
Đợi hai người đều chơi đùa đến tận hứng, mới chầm chậm đi ra ngoài thành. Lưu Ngọc trên người đeo đầy loạn thất bát tao gì đó, biến thành một cái nguyên bảo (một đĩnh vàng hoặc bạc thời xưa) búp bê, vừa như thế gỡ xuống, vừa đè thấp thanh âm mắng người. Bích Linh ở bên cạnh nhìn trộm y, bỗng nhiên mở miệng nói:
“Ngươi là nam”
“Ân, đúng vậy”
“ Chính là trên đường nhìn thấy một đôi, tất cả đều là một nam cùng một nữ”
“Phốc……khụ khụ” Lưu Ngọc không nghĩ hắn để y tới vấn đề này, nhất thời mắc nghẹn. nói không ra lời, đôi mắt vòng vo lại chuyển, miễn cưỡng cười nói:
“Chúng ta là yêu quái nên không truy cứu đến điều này”
Đáng chết!
Chuyện trọng yếu như vậy, y tại sao đến hiện tại mới phát hiện a? Sớm biết thế này đã không đi dạo phố rồi. Lưu Ngọc mắt thấy Bích Linh biểu tình suy nghĩ sâu xa, vội chuyển đề tài, chỉ vào một gốc cây đào bên đường nói:
“Tảng đá ca, ta đã lâu không thổi khúc, ngươi có muốn nghe không?”
Bích Linh giật mình, gật gật đầu. Lưu Ngọc liền cong lên ánh mắt cười cười, tư thái duyên dáng nhảy lên cành cây, tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi xuống, thân thủ hái lấy một mảnh lá cây đưa tới bên môi.
Làn điệu du dương êm ái lập tức vang lên. Như khóc như tố (kể chuyện), tình ý triền miên. Biểu tình Lưu Ngọc cũng theo đó mềm mại, hai chân đung đưa, gió nhẹ thổi tan mái tóc dài đen, càng làm tôn lên khuôn mặt trắng nõn, đáng yêu thanh tú. thực tựa như tranh vẽ. Bích Linh lẳng lặng đứng dưới tàng cây, vô thức ngẩng đầu nhìn Lưu Ngọc. Ánh mắt đan xen, nhất thời lại có chút ngây ngốc.
Một khúc kết thúc, Lưu Ngọc đem lá cây ném đi, cười hì hì hướng Bích Linh vươn tay, nháy mắt hỏi:
“Sao vậy? Nghe có hay không?”
“Ân” Bích Linh từ cõi mộng mơ tỉnh táo trở lại, thật chậm thật chậm cầm lấy cái tay kia, khoé miệng một chút hướng lên, lộ ra ý cười. Kia nụ cười thực nhạt, giây lát lướt qua, rất nhanh khôi phục lại biểu tình lãnh đạm.
Lưu Ngọc nhưng lại nhìn thấy được, giương mắt đờ đẫn ngẩn người.
Cười cười cười…… nở nụ cười?
Y không nhìn nhầm chứ?
Thần tiên lạnh lùng, không lòng vô dạ, thế nhưng cũng sẽ cười?
Hơn nữa còn cười thực đẹp.
Vốn Bích Linh tướng mạo cực kì xuất chúng, chính là bởi vì biểu tình quá mữa lãnh đạm, làm cho người khác không dám thân cận. Mà hắn cứ như thế cười lên, lại giống như mưa thuận gió hoà, kẻ khác tim đập không thôi.
Ách, từ từ! Tim đập?
Lưu Ngọc đưa tay đè lên ngực, cảm thấy được trong lòng loạn thành một đống, không nghĩ qua là trực tiếp từ trên cây ngã xuống. May mắn Bích Linh còn đang cầm tay Lưu Ngọc, hơi dùng lực một chút, liền thuận lợi đem người khoá vào lòng, hỏi:
“Chuyện gì vậy? Không bị thương chứ?”
“Không, không có việc gì” Lưu Ngọc nghĩ đến chính mình thân là miêu yêu, luống cuống chân tay thế nào lại từ trên cây ngã xuống, thật là mất mặt, ánh mắt lướt qua xung quanh, tuyệt không cùng Bích Linh đối diện. Bích Linh thật cũng không để ý, còn xoa nhẹ gương mặt y, vẫn là như thế nhìn Lưu Ngọc.
Lưu Ngọc trong lòng liền nhảy dựng lên, mất tự nhiên mở lời, gõ gõ một bên cây đào nói:
“Đáng tiếc ở nơi này hoa đào còn chưa có nở, chúng ta ban đầu trụ lại địa phương quỷ quái….Không, thung lũng có hoa anh đào nở thật tươi đẹp”
“Ngươi thích?”
“Ân, hảo thích” so với cái đó, đương nhiên vẫn thích ngư hơn. Nghe vậy Bích Linh không đáp lại, con ngươi u ám loé loé, nhẹ nhàng gảy một chút ngón tay.
“Ba!”
Phía sau vang lên một tiếng vang nhỏ, Lưu Ngọc bỗng nhiên ngửi được hương hoa nhàn nhạt. Ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy kia rừng đào bỗng chốc nở rộ, cánh hoa hồng nhạt theo gió lay động, diễm lệ không gì sánh được.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thịch thịch
Lưu Ngọc ngây người một chút, hoàn toàn bị hoa đào hấp dẫn ánh mắt, thẳng đến khi Bích Linh thân thủ nhặt lấy cánh hoa rời trên người y, mới cuối cùng phục hồi tinh thần, kinh ngạc nói:
“ Thật đẹp” Bích Linh yên lặng, không nói lời nào, có chút vụng về sờ đầu chính mình, xoay người bước đi.
“ Ta đi trảo ngư” bất quá một câu thật đơn giản, tới tới lui lui lặp lại nhiều lần. Lưu Ngọc giờ phút này nghe được, trong lòng cảm giác như được sưởi ấm, dường như có hàng nghìn hàng vạn nhu tình trăn trở triền miên.
Này người ta trảo ngư tặng y
Này người ta nói phải bảo vệ y
Này người……
Đáng tiếc đều là giả.
Bất quá là một hồi âm mưu.
Nghĩ đến đây, Lưu Ngọc hô hấp như cứng lại, không biết tại sao, lại bắt đầu thấy hoảng hốt. Bất quá cảm cúc khác thường cũng chỉ duy trì chốc lát, vừa nhìn thấy Bích Linh đang chộp đuôi cá, liền lập tức dở khóc dở cười.
Bích Linh lúc này bắt năm con cá. Ngô, này không phải trọng điểm, quan trọng là… Người nào đó đem ngư bày thành hình đóa hoa rồi mới đưa cho y! Nhìn đến ngư còn đang tươi sống giãy đành đạch ( này là ta chém vô đoá) Lưu Ngọc một chút cảm động vừa rồi lập tức tiêu tán, khoé miệng run rẩy, thật vất vả mới thốt ra được tươi cười, ngoan ngoãn hướng Bích Linh nhận lễ vật. Mà mặt Bích Linh lại thuỷ chung từ đầu đến cuối, nhìn không ra là cảm xúc gì, duy chỉ có con ngươi màu nâu trong suốt sáng long lanh, tựa như tâm tình thực tốt, chuyển thân một cái lại vội vàng đi làm chuyện khác.
Lưu Ngọc thấy hắn ngốc thành như vậy, hẳn là cũng không nên ra phiền toái, cho nên bớt thời giờ đi tìm mấy con yêu quái ôn chuyện. Khi trở về đã là sáng sớm ngày hôm sau, y thật mệt mỏi lợi hại, như thường lệ cùng Bích Linh hôn môi xong, liền oa trở về trên cây ngủ, thẳng đến chạng vạng mới tỉnh lại.
Trợn mắt vừa thấy, ngư đương nhiên đã sớm trảo xong xuôi, Bích Linh thế nhưng còn đang vội vàng chuyện khác. Lưu Ngọc cuối cùng cảm thấy không thích hợp, này bổn thần tiên trừ bỏ ngẩn người, còn có thể làm được chuyện gì? Y chỉ sợ phát sinh ngoài ý muốn, vội vàng mang trí nhớ ra tỉ mỉ xem lại, kết quá lại ngạc nhiên phát hiện, bọn họ hôm qua đi ngang qua khoả cây đào bên cạnh, đột nhiên thấy nhiều ra một gian trúc ốc ( nhà làm bằng trúc)
Kia phòng ở thật nhỏ, nhìn qua giống như khi bọn họ còn trụ ở không gian kia không khác biệt là mấy, bất quá có hơi tồi tàn một chút, dường nhu tuỳ thời liền có thể sụp xuống.
Lưu Ngọc mí mắt thẳng khiêu, đương nhiên biết này không phải để chơi đùa, không khỏi giương mắt nhìn hướng Bích Linh hỏi:
“Tảng đá ca, này là ngươi làm?” Bích Linh gật gật đầu, đi tới cầm tay Lưu Ngọc nói:
“Sau này chúng ta liền ở đây” nghĩ khí thường thường thản nhiên, Lưu Ngọc máy mắt, liền như thế nhảy xuống, không ôm hy vọng hỏi:
“Trụ,trụ đến khi nào?” Bích Linh nhíu mày nhìn y, trực tiếp đem người ôm vào trong ngực, đương nhiên đáp lại:
“Đương nhiên là trụ cả đời”
Quả nhiên!
Lưu Ngọc bỗng thấy trước mắt tối sầm, quả thực khóc không ra nước mắt.
Bích Linh cũng hồn nhiên không phát hiện, còn thân thủ vuốt ve lưng Lưu Ngọc ( mẹ ơi pink quá, pink tàn bạo, pink vô đạo, pink mất tính người!) vẫn là không biết nặng nhẹ hỏi:
“Thích không?” Lưu Ngọc đau đến muốn hét ra tiếng, gương mặt thanh tú nhăn lại thành một đoàn, kéo dài ngữ điệu trả lời:
“Thích…..”
Mới là lạ!
Y thầm nghĩ chiếm chút tiện nghi, cũng không tính toán cùng phá hư thần tiên này cả đời.Hơn nữa người trước mặt cẩm y ngọc quan, dung nhan tuấn mỹ, cho dù mất đi trí nhớ, cũng vẫn là phong thái phi phàm, hiện tại lại chính mình trảo ngư cùng đốn trúc xây phòng ở……. Chỉ là suy nghĩ một chút. Lưu Ngọc liền cảm thấy được khủng bố vạn phần. Nhìn được thống khổ, liền quay đầu nhìn ra phía khác.
“Muốn ăn ngư chưa?” Lưu Ngọc đầu tiên là gật gật đầu, tiếp theo lại nhớ ra một sự kiện, lắc đầu nói:
“Đêm nay là đêm trăng tròn, là thời cơ tốt hấp thu thiên địa linh khí, ta phải nhanh chút chuẩn bị….” còn chưa nói xong, chợt nghe “!” một tiếng vang nhỏ, một cái đuôi đen lúng liếng hiện ra, quấn ở bên hông đung đưa. Ngay sau đó lại một đôi tai lông xù vểnh lên, ở trong gió hơi hơi phát run. Thấy thế, ánh mặt Bích Linh biến đổi. con ngươi bỗng chốc chuyển thâm vài phần, bĩnh tĩnh nhìn xem Lưu Ngọc.
Lưu Ngọc vội đè lại hai cái tai, liều mạng ấn xuống, giải thích:
“Này mỗi khi đến đêm trăng tròn đều biến ra, cũng không phải do ta tu hành không đến nơi đến chốn” Từ trước ở nơi có kết giới liền không ảnh hưởng, hại y hoàn toàn quên mất mỗi khi trăng tròn sẽ có chuyện này, kết quả lộng một cái liền không kịp trở tay. Vô luận hình người hay miêu hình đều anh tuấn vô địch, nhưng hiện tại bộ dạng nửa người nửa yêu, thật có chút bất nhã.
Lúc này sắc trời đã muốn hoàn toàn tối sầm, Lưu Ngọc vừa đè lại hai cái tai, vừa hướng bóng tối trốn đi.
Bích Linh lại đột nhiên vươn tay, một phen kéo lấy tai Lưu Ngọc.
“Nha, đau quá” Lưu Ngọc hô nhỏ ra tiếng, hai tròng mắt ngập nước, nháy mắt bịt kín sương mù. Bích Linh nhanh nhẹn giảm một chút lực đạo, nhưng vẫn là không tha cho Lưu Ngọc, nguyên bản con ngươi u ám sâu không thấy đáy chợt sáng lên, đột nhiên tiếp cận….. Đi, tại gò má Lưu Ngọc hôn một cái.
Lưu Ngọc quá sợ hãi, mấp máy miệng vài cái, mới nói:
“ Hôm nay đã sớm hôn rồi” Bích Linh động thủ vân vê cái tai xù lông, còn thật sự suy nghĩ trong chốc lát, thản nhiên nói:
“Sau này một ngày thân hai lần” Sau khi làm ra quyết định này, chính hắn tựa hồ cảm thấy thực vừa lòng, làm như thật gật gật đầu, tiếp tục ngoạn xoa tai Lưu Ngọc, hoàn toàn không để ý đến thanh âm kháng nghị yếu ớt. Thẳng đến khi ngoạn đã đủ, mới thu tay, hỏi:
“Ngươi phải hấp thu thiên địa linh khí?”
“Ân”
“Kia đến trên cây đi thôi” vừa nói vừa ôm sát thắt lưng Lưu Ngọc, nhẹ nhàng nhảy lên, dễ dàng ngồi xuống trên cây, lưng dựa vào thân cây nhìn hướng ánh trăng, một tay đùa đùa cái đuôi mèo đen thui.
Lưu Ngọc không dám giãy dụa, chỉ có thể lắc lắc cái đuôi, ngoan ngoãn ghé vào ***g ngực Bích Linh, nghe thấy hắn ở bên tai nói:
“Ngươi đến ngày trăng đều biến thành bộ dạng này?”
“…..” Bi thống vạn phần gật đầu.
“Tốt lắm” Bích linh cong cong khoé miệng, mơ hồ mỉm cười. như cũ ôm lấy Lưu Ngọc không buông.
Ánh trăng lẳng lặng ló ra, chiếu sáng hai người trên cây. Bích Linh lúc thì vân vê đuôi mèo, khi thì lại xoa xoa hai cái tai, cuối cùng lấy tay làm lược, chậm rãi chải vuốt mãi tóc đen dài, gặp được nút thắt liền nhíu mày, trực tiếp tháo ra. Lưu Ngọc rụt lui bả vai, ai oán vô vùng hướng trăng thở dài, trong lòng kêu la thảm thiết không thôi.
Meo meo ô~
Y sai lầm rồi, y không nên phá hư chủ ý, hiện tại, tiện nghi không có chiếm được, đau khổ lại nếm đến mười phần.
Sau này lừa người gạt quỷ, chính là không thể lừa gạt thần tiên!