Đêm nay là đêm trước khi ly biệt, tất cả mọi người đều uống say.
Uống đến khi hưng trí dâng cao, không biết là ai lỡ lời kêu một tiếng “Mộc Lan, lại mang rượu đến đây!”, tất cả mọi người dừng lại, sau đó các nữ tử mượn rượu phát động, ôm Bao Chửng khóc ô ô, khóc xong lại trách hắn, trách hắn không nên phá án này. Dù sao Phi Tinh Tướng quân cũng đến rồi, không cần phá án, Song Hỷ trấn cũng có thể bình yên vô sự, Mộc Lan sẽ càng không chết, bốn tên kia gieo gió gặt bão, chết đáng đời. Vì thế ánh mắt Bao Chửng cũng ướt, nói ta cũng không có cách a ta cũng không muốn a, nhưng mà ta thông minh như vậy thì phải làm sao a! Nghĩ nghĩ, hắn nhảy lên nói không đúng a, nếu ta không phá án, vậy Bàng Thống sẽ giết ta sao? Âm cuối biến mất trong bàn tay trắng như phấn của các nữ tử.
Triển Chiêu không quen cái ầm ĩ về đêm của chỗ ăn chơi, hơn nữa còn đang cao lên, đặc biệt thèm ngủ, chịu không đến nửa đêm liền trờ về phòng. Công Tôn Sách từ trước đến nay không phải là người uống rượu, uống ít mấy chén đã có chút say, sau đó nhắc đến Mộc Lan, trong lòng phiền muộn, hung hăng rót thêm một hồi, nếu không phải Triển Chiêu ngăn lại, chỉ sợ lúc này đã say ngã rồi.
Một mình ngồi trong viện đón gió lạnh cho tỉnh rượu. Đêm khuya vạn vật đều yên tĩnh, bỗng nhiên nghe được tiếng kiếm uy cũ sinh phong trong viện cách vách. Công Tôn Sách tuy là nhất giới thư sinh, nhưng vài năm nay cùng Bao Chửng Triển Chiêu cũng coi như hành tẩu giang hồ, thanh âm đao kiếm quấy trộn không khí, y đã rất quen thuộc.
Theo tiếng động đi tìm, quả nhiên thấy người nọ. Phong Nguyệt lâu nối liền với dịch quán của quan phủ, Lễ bộ thị lang ở Phong Nguyệt Lâu, dịch quán trống không tất nhiên đưa cho Tướng quân ở. Đổi lại lúc tỉnh táo, Công Tôn Sách nghe được động tĩnh sẽ vội vã tránh đi hắn, gặp mặt, một hồi đấu khẩu hai bên chẳng cảm thấy hứng thú. Nhưng lần này chẳng phải say sao. Say rồi, đầu óc không dễ sai sử, hết thảy đều do tâm.
Bàng Thống múa kiếm dưới trăng là cảnh tượng như thế nào, Công Tôn Sách cũng miêu tả không được, bởi vì y say, chỉ biết xem, không biết nhớ. Không có hoa lê trời chiều phối hợp, dường như có cảm giác sắc bén hơn so với mười năm trước. Kiếm phong kia quét ở trên mặt đều là lạnh. Đây không phải là kiếm pháp động tác đẹp múa cho Công Tôn Sách xem những năm trước, đây là kiếm giết người, từng chiêu thức cực kỳ có lực đạo, ngay cả ánh trăng cũng lạnh, chiếu lên thân kiếm sắt trắng, giống như ảnh ngược đóng băng ngâm ở trong hồ nước.
Công Tôn Sách nhìn si mê mắt. Nhưng Bàng Thống ngừng kiếm. Hắn đã sớm phát hiện ra y, chẳng lẽ con mèo nhỏ không dạy hắn, lúc người khác múa kiếm không thể đứng gần bên cạnh sao? Rất dễ dàng bị ngộ thương.
Công Tôn Sách nói: “Bàng Thống, sao lại là ngươi.”
Bàng Thống lấy một miếng vải mềm lau kiếm, nói: “Lời này của Công Tôn đại nhân rất kỳ quái, ngươi tìm đến trong viện của ta, tại sao hỏi ngược lại ta?”
Công Tôn Sách nói: “Đây là viện của ngươi sao? Đây là viện của ta, là ta tới trước. Sau đó cùng Bao Chửng ở Phong Nguyệt lâu, mới để ngươi kiếm chút lời. Bằng không ngươi và 77 Phi Vân Kỵ kia đều phải ngủ ngoài đường…” [=)))]
Giọng nói của Công Tôn Sách coi như minh mẫn nhưng rõ ràng đang hồ ngôn loạn ngữ. Bàng Thống muốn nói Phi Vân Kỵ của ta từ khi nào biến thành 77 người rồi? Không ở dịch quán ta không thể bao cái khách điếm sao mắc gì phải ngủ ngoài đường? Hắn quay đầu lại thấy Công Tôn Sách đang tựa lên cửa vòm, mũ có chút lệch, lung tung phe phẩy chiếc quạt. Ở dưới ánh trăng, hai gò má ửng hồng trắng nõn, ánh mắt là hai hồ nước gợn sóng, miệng hơi hơi mở ra hô hấp, giống như rất nóng.
Bàng Thống nhìn thấy bộ dáng này của y, cũng cảm thấy có chút nóng. Hắn buông kiếm, lại chăm chú nhìn y, nói: “Công Tôn Sách, ngươi say rồi.”
Công Tôn Sách ngẩng mặt, nói: “Ngươi mới say.”
Vì thế Bàng Thống xác định y thật sự say rồi. Công Tôn Sách say cũng thật thú vị, vô cùng muốn phô trương thanh thế, vô cùng muốn nói chuyện, đặc biệt muốn chiêu miêu đậu cẩu* đến chứng minh mình tỉnh táo. Rượu hậu quan kỳ phẩm**, có thể thấy y là người có tính tình quật cường cỡ nào.
(*Có ý giống như trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng có ý nhiều chuyện, thích vô góp vui
**Nhìn cách cư xử sau khi uống rượu có thể thấy được phẩm chất con người)
Bàng Thống nói: “Lại đây, đừng đứng ở đó, ban đêm lạnh.”
Công Tôn Sách nói: “Ta không qua, ta dựa vào cái gì phải qua? Dựa vào cái gì là ta qua?”
Bàng Thống nhìn con ma men trước mắt, lòng bỗng chốc trở nên mềm mại. Công Tôn Sách say, giống như không còn là Công Tôn Sách. Chẳng phải thông minh, chẳng phải lý trí, tùy theo tính tình mà nói chuyện làm việc, khiến người ta yêu mến.
Ở lúc hoàn khố, Bàng Thống có rất nhiều rất nhiều ác thú. Sau khi nhập ngũ, cuộc sống mặc dù không cô đơn nhưng rất nhàm chán, ác thú lại tăng thêm một ít. Thích người trong lòng ngốc ngốc, là một trong những loại ác thú khá độc đáo của Bàng Thống. (Cho nên kẻ hèn này muốn nói: Bàng suất, thật ra Đại Bao ngốc càng hợp với khẩu vị của lão nhân gia ngài ngài có muốn hay không…. * bị kéo ra đánh hội đồng*)
Bàng Thống nói: “Được rồi, ngươi không qua, ta qua.” Hắn đi qua, mùi rượu xộc vào mũi. Bàng Tướng quân hắn nói hết lời muốn y cùng uống một chén rượu tạ ơn y không chịu, đảo mắt lại cùng nữ tử thanh lâu uống rượu đến mức đầu lưỡi cũng to lên. Cởi áo ngoài khoác lên người Công Tôn Sách. Công Tôn Sách nói: “Ngươi cho ta quần áo của ngươi làm gì?”
Bàng Thống nói: “Hoặc là mặc áo vào, hoặc là đừng đứng nơi đầu gió.” Công Tôn Sách vừa lột áo trên người ra vừa nói: “Trên quần áo của ngươi đều là mồ hôi, bẩn chết, ta mới không cần.”
Bàng Thống lại bị chọc vui vẻ, người nào đó, mười năm như một không biết suy xét a: “Nghe nói ngươi ở Lư Châu cũng coi như là một đại phu, tại sao không biết sau khi uống rượu nếu gặp gió sẽ bị phong hàn?”
Công Tôn Sách nói: “Sao ta lại không biết.”
“Vậy còn không đi vào.”
Công Tôn Sách nói rất nghiêm túc: “Ta đi vào, người khác chẳng phải sẽ biết được hai chúng ta quen biết hay sao?”
Đây là kiểu lô- gíc gì? Giống như bây giờ đứng ở thềm cửa nói chuyện nửa ngày, mới làm cho người ta chú ý chứ?
Ngốc rồi, y quả nhiên ngốc rồi.
Bàng Thống cười cười: “Quen biết với ta lại xấu hổ khó nói như vậy sao?”
Công Tôn Sách thành thật trả lời: “Ừ.”
Bàng Thống có chút ủy khuất: “Bởi vì cha ta là Bàng Thái sư?”
Công Tôn Sách lắc lắc đầu, nói: “Không phải vậy.” Bàng Thống nhìn y, chờ y nói tiếp. Công Tôn Sách bị ánh mắt của hắn thúc giục đành phải không tình không nguyện mà nói tiếp: “Bao Chửng Triển Chiêu bọn họ nhất định phải hỏi chúng ta quen biết như thế nào…”
Bàng Thống càng cảm thấy kỳ quái: “Quen biết ở kinh thành a. Chuyện này có cái gì khó nói?”
Nói tới đề tài này Công Tôn Sách liền buồn bực, lúc thiếu niên bị đùa giỡn, ám ảnh cả cuộc đời, không kiên nhẫn mà ồn ào: “Hai người bọn họ ngớ ngẩn, nhất định phải hỏi cho ra nguyên nhân kết quả, ta… sao mà ta nói a?”
“Sao mà ta nói a ~” một câu này, thanh âm thấp đi, mang theo chút giọng mũi kiềm nén. Nhẹ nhẹ, dẻo dẻo, mềm mềm, giống như một khối sợi bông theo gió đêm thổi vào trong lồng ngực của Bàng Thống, khó bắt khó gãi, ngứa không chịu được. Thì ra Công Tôn Sách chững chạc đoan trang, giả vờ như người xa lạ giả giống như thật, rốt cuộc là vì nỗi niềm khó nói vừa đáng yêu vừa buồn cười như vậy a?
Lần này Bàng Thống thật sự nhịn không được, bật cười ha ha. Công Tôn Sách sợ người ta nghe thấy, dùng một tay che miệng hắn.
Ngón tay Công Tôn Sách vì nhiều năm cầm bút lật sách giải phẫu thi thể, có một tầng chai mỏng, uống rượu vào, không còn cái lạnh như băng của ngày thường, mà khô ráo, ấm áp, giữa khe hở các ngón tay còn có mùi rượu thoang thoảng. Y là say đến hồ đồ say đến ngốc rồi, Bàng Thống là gì, là một con sói a! Có thể không phân biệt thời gian nơi chốn tùy tiện sờ loạn được sao? Con sói này vừa mới luyện võ, khí huyết trên người đang hừng hực, lúc này y trắng trợn sờ hắn, đây chẳng phải tự mình muốn bị ăn sao?
Ánh mắt của Bàng Thống trong thoáng chốc vừa sáng vừa đỏ, đỏ đó là sung huyết, sáng là kích động. Công Tôn Sách ngửi ra trong không khí có nhân tố bất ổn, buông tay ra nói không còn sớm nữa ngươi nghỉ ngơi đi ta cũng đi nghỉ ngơi đây. Bàng Thống sao có thể thả y đi nghỉ ngơi? Một tay ôm ngang eo (tham khảo cái ôm của Triển Chiêu), ôm Công Tôn Sách đến góc tường vươn tay không thấy năm ngón thích hợp làm chuyện phi pháp.
————
T chờ cái chap này lâu lắm rồi a!!!!!!!!!!! * kích động lật bàn*
Nhưng đừng trông mong quá nhiều, này là thanh thủy văn =)))
*
Spoil chap sau:
“Úy Ly…”
“Thúc Trúc, trong lòng ngươi, có ta, đúng không?”
“Thúc Trúc, ngươi có biết không, ta đối với ngươi…”
Uống đến khi hưng trí dâng cao, không biết là ai lỡ lời kêu một tiếng “Mộc Lan, lại mang rượu đến đây!”, tất cả mọi người dừng lại, sau đó các nữ tử mượn rượu phát động, ôm Bao Chửng khóc ô ô, khóc xong lại trách hắn, trách hắn không nên phá án này. Dù sao Phi Tinh Tướng quân cũng đến rồi, không cần phá án, Song Hỷ trấn cũng có thể bình yên vô sự, Mộc Lan sẽ càng không chết, bốn tên kia gieo gió gặt bão, chết đáng đời. Vì thế ánh mắt Bao Chửng cũng ướt, nói ta cũng không có cách a ta cũng không muốn a, nhưng mà ta thông minh như vậy thì phải làm sao a! Nghĩ nghĩ, hắn nhảy lên nói không đúng a, nếu ta không phá án, vậy Bàng Thống sẽ giết ta sao? Âm cuối biến mất trong bàn tay trắng như phấn của các nữ tử.
Triển Chiêu không quen cái ầm ĩ về đêm của chỗ ăn chơi, hơn nữa còn đang cao lên, đặc biệt thèm ngủ, chịu không đến nửa đêm liền trờ về phòng. Công Tôn Sách từ trước đến nay không phải là người uống rượu, uống ít mấy chén đã có chút say, sau đó nhắc đến Mộc Lan, trong lòng phiền muộn, hung hăng rót thêm một hồi, nếu không phải Triển Chiêu ngăn lại, chỉ sợ lúc này đã say ngã rồi.
Một mình ngồi trong viện đón gió lạnh cho tỉnh rượu. Đêm khuya vạn vật đều yên tĩnh, bỗng nhiên nghe được tiếng kiếm uy cũ sinh phong trong viện cách vách. Công Tôn Sách tuy là nhất giới thư sinh, nhưng vài năm nay cùng Bao Chửng Triển Chiêu cũng coi như hành tẩu giang hồ, thanh âm đao kiếm quấy trộn không khí, y đã rất quen thuộc.
Theo tiếng động đi tìm, quả nhiên thấy người nọ. Phong Nguyệt lâu nối liền với dịch quán của quan phủ, Lễ bộ thị lang ở Phong Nguyệt Lâu, dịch quán trống không tất nhiên đưa cho Tướng quân ở. Đổi lại lúc tỉnh táo, Công Tôn Sách nghe được động tĩnh sẽ vội vã tránh đi hắn, gặp mặt, một hồi đấu khẩu hai bên chẳng cảm thấy hứng thú. Nhưng lần này chẳng phải say sao. Say rồi, đầu óc không dễ sai sử, hết thảy đều do tâm.
Bàng Thống múa kiếm dưới trăng là cảnh tượng như thế nào, Công Tôn Sách cũng miêu tả không được, bởi vì y say, chỉ biết xem, không biết nhớ. Không có hoa lê trời chiều phối hợp, dường như có cảm giác sắc bén hơn so với mười năm trước. Kiếm phong kia quét ở trên mặt đều là lạnh. Đây không phải là kiếm pháp động tác đẹp múa cho Công Tôn Sách xem những năm trước, đây là kiếm giết người, từng chiêu thức cực kỳ có lực đạo, ngay cả ánh trăng cũng lạnh, chiếu lên thân kiếm sắt trắng, giống như ảnh ngược đóng băng ngâm ở trong hồ nước.
Công Tôn Sách nhìn si mê mắt. Nhưng Bàng Thống ngừng kiếm. Hắn đã sớm phát hiện ra y, chẳng lẽ con mèo nhỏ không dạy hắn, lúc người khác múa kiếm không thể đứng gần bên cạnh sao? Rất dễ dàng bị ngộ thương.
Công Tôn Sách nói: “Bàng Thống, sao lại là ngươi.”
Bàng Thống lấy một miếng vải mềm lau kiếm, nói: “Lời này của Công Tôn đại nhân rất kỳ quái, ngươi tìm đến trong viện của ta, tại sao hỏi ngược lại ta?”
Công Tôn Sách nói: “Đây là viện của ngươi sao? Đây là viện của ta, là ta tới trước. Sau đó cùng Bao Chửng ở Phong Nguyệt lâu, mới để ngươi kiếm chút lời. Bằng không ngươi và 77 Phi Vân Kỵ kia đều phải ngủ ngoài đường…” [=)))]
Giọng nói của Công Tôn Sách coi như minh mẫn nhưng rõ ràng đang hồ ngôn loạn ngữ. Bàng Thống muốn nói Phi Vân Kỵ của ta từ khi nào biến thành 77 người rồi? Không ở dịch quán ta không thể bao cái khách điếm sao mắc gì phải ngủ ngoài đường? Hắn quay đầu lại thấy Công Tôn Sách đang tựa lên cửa vòm, mũ có chút lệch, lung tung phe phẩy chiếc quạt. Ở dưới ánh trăng, hai gò má ửng hồng trắng nõn, ánh mắt là hai hồ nước gợn sóng, miệng hơi hơi mở ra hô hấp, giống như rất nóng.
Bàng Thống nhìn thấy bộ dáng này của y, cũng cảm thấy có chút nóng. Hắn buông kiếm, lại chăm chú nhìn y, nói: “Công Tôn Sách, ngươi say rồi.”
Công Tôn Sách ngẩng mặt, nói: “Ngươi mới say.”
Vì thế Bàng Thống xác định y thật sự say rồi. Công Tôn Sách say cũng thật thú vị, vô cùng muốn phô trương thanh thế, vô cùng muốn nói chuyện, đặc biệt muốn chiêu miêu đậu cẩu* đến chứng minh mình tỉnh táo. Rượu hậu quan kỳ phẩm**, có thể thấy y là người có tính tình quật cường cỡ nào.
(*Có ý giống như trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng có ý nhiều chuyện, thích vô góp vui
**Nhìn cách cư xử sau khi uống rượu có thể thấy được phẩm chất con người)
Bàng Thống nói: “Lại đây, đừng đứng ở đó, ban đêm lạnh.”
Công Tôn Sách nói: “Ta không qua, ta dựa vào cái gì phải qua? Dựa vào cái gì là ta qua?”
Bàng Thống nhìn con ma men trước mắt, lòng bỗng chốc trở nên mềm mại. Công Tôn Sách say, giống như không còn là Công Tôn Sách. Chẳng phải thông minh, chẳng phải lý trí, tùy theo tính tình mà nói chuyện làm việc, khiến người ta yêu mến.
Ở lúc hoàn khố, Bàng Thống có rất nhiều rất nhiều ác thú. Sau khi nhập ngũ, cuộc sống mặc dù không cô đơn nhưng rất nhàm chán, ác thú lại tăng thêm một ít. Thích người trong lòng ngốc ngốc, là một trong những loại ác thú khá độc đáo của Bàng Thống. (Cho nên kẻ hèn này muốn nói: Bàng suất, thật ra Đại Bao ngốc càng hợp với khẩu vị của lão nhân gia ngài ngài có muốn hay không…. * bị kéo ra đánh hội đồng*)
Bàng Thống nói: “Được rồi, ngươi không qua, ta qua.” Hắn đi qua, mùi rượu xộc vào mũi. Bàng Tướng quân hắn nói hết lời muốn y cùng uống một chén rượu tạ ơn y không chịu, đảo mắt lại cùng nữ tử thanh lâu uống rượu đến mức đầu lưỡi cũng to lên. Cởi áo ngoài khoác lên người Công Tôn Sách. Công Tôn Sách nói: “Ngươi cho ta quần áo của ngươi làm gì?”
Bàng Thống nói: “Hoặc là mặc áo vào, hoặc là đừng đứng nơi đầu gió.” Công Tôn Sách vừa lột áo trên người ra vừa nói: “Trên quần áo của ngươi đều là mồ hôi, bẩn chết, ta mới không cần.”
Bàng Thống lại bị chọc vui vẻ, người nào đó, mười năm như một không biết suy xét a: “Nghe nói ngươi ở Lư Châu cũng coi như là một đại phu, tại sao không biết sau khi uống rượu nếu gặp gió sẽ bị phong hàn?”
Công Tôn Sách nói: “Sao ta lại không biết.”
“Vậy còn không đi vào.”
Công Tôn Sách nói rất nghiêm túc: “Ta đi vào, người khác chẳng phải sẽ biết được hai chúng ta quen biết hay sao?”
Đây là kiểu lô- gíc gì? Giống như bây giờ đứng ở thềm cửa nói chuyện nửa ngày, mới làm cho người ta chú ý chứ?
Ngốc rồi, y quả nhiên ngốc rồi.
Bàng Thống cười cười: “Quen biết với ta lại xấu hổ khó nói như vậy sao?”
Công Tôn Sách thành thật trả lời: “Ừ.”
Bàng Thống có chút ủy khuất: “Bởi vì cha ta là Bàng Thái sư?”
Công Tôn Sách lắc lắc đầu, nói: “Không phải vậy.” Bàng Thống nhìn y, chờ y nói tiếp. Công Tôn Sách bị ánh mắt của hắn thúc giục đành phải không tình không nguyện mà nói tiếp: “Bao Chửng Triển Chiêu bọn họ nhất định phải hỏi chúng ta quen biết như thế nào…”
Bàng Thống càng cảm thấy kỳ quái: “Quen biết ở kinh thành a. Chuyện này có cái gì khó nói?”
Nói tới đề tài này Công Tôn Sách liền buồn bực, lúc thiếu niên bị đùa giỡn, ám ảnh cả cuộc đời, không kiên nhẫn mà ồn ào: “Hai người bọn họ ngớ ngẩn, nhất định phải hỏi cho ra nguyên nhân kết quả, ta… sao mà ta nói a?”
“Sao mà ta nói a ~” một câu này, thanh âm thấp đi, mang theo chút giọng mũi kiềm nén. Nhẹ nhẹ, dẻo dẻo, mềm mềm, giống như một khối sợi bông theo gió đêm thổi vào trong lồng ngực của Bàng Thống, khó bắt khó gãi, ngứa không chịu được. Thì ra Công Tôn Sách chững chạc đoan trang, giả vờ như người xa lạ giả giống như thật, rốt cuộc là vì nỗi niềm khó nói vừa đáng yêu vừa buồn cười như vậy a?
Lần này Bàng Thống thật sự nhịn không được, bật cười ha ha. Công Tôn Sách sợ người ta nghe thấy, dùng một tay che miệng hắn.
Ngón tay Công Tôn Sách vì nhiều năm cầm bút lật sách giải phẫu thi thể, có một tầng chai mỏng, uống rượu vào, không còn cái lạnh như băng của ngày thường, mà khô ráo, ấm áp, giữa khe hở các ngón tay còn có mùi rượu thoang thoảng. Y là say đến hồ đồ say đến ngốc rồi, Bàng Thống là gì, là một con sói a! Có thể không phân biệt thời gian nơi chốn tùy tiện sờ loạn được sao? Con sói này vừa mới luyện võ, khí huyết trên người đang hừng hực, lúc này y trắng trợn sờ hắn, đây chẳng phải tự mình muốn bị ăn sao?
Ánh mắt của Bàng Thống trong thoáng chốc vừa sáng vừa đỏ, đỏ đó là sung huyết, sáng là kích động. Công Tôn Sách ngửi ra trong không khí có nhân tố bất ổn, buông tay ra nói không còn sớm nữa ngươi nghỉ ngơi đi ta cũng đi nghỉ ngơi đây. Bàng Thống sao có thể thả y đi nghỉ ngơi? Một tay ôm ngang eo (tham khảo cái ôm của Triển Chiêu), ôm Công Tôn Sách đến góc tường vươn tay không thấy năm ngón thích hợp làm chuyện phi pháp.
————
T chờ cái chap này lâu lắm rồi a!!!!!!!!!!! * kích động lật bàn*
Nhưng đừng trông mong quá nhiều, này là thanh thủy văn =)))
*
Spoil chap sau:
“Úy Ly…”
“Thúc Trúc, trong lòng ngươi, có ta, đúng không?”
“Thúc Trúc, ngươi có biết không, ta đối với ngươi…”