Một chương này, sát diệt ương, là cao trào của câu chuyện cũng là cao trào của Bàng Thống. […]
Kết cục sát diệt ương, mọi người chắc đã biết. Đại kế tạo phản của Bàng Thống gặp trở ngại vô thời hạn, Bao Chửng nhảy vực chưa toại tiếp tục cos điếm tiểu nhị, ngô hoàng Triệu Trinh thanh thản an ổn lễ Phật niệm kinh. Còn Công Tôn Sách, vứt mũ ô sa, rời khỏi biên chế cán bộ cao cấp của thủ đô, trở lại quê nhà vì Đại Tống quật khởi mà dạy dỗ trẻ con đọc sách. Mấy chuyện này nguyên tác đều có, kẻ hèn này cũng không tất yếu thừa nước đục thả câu.
[…] (Mình sẽ tự động lược bỏ mấy màn nói nhảm của tác giả ==)
Để kẻ hèn này uống ngụm xuân trà Long Tĩnh thông họng, quay lại chương trước, nói về Bao hắn thán nghiêm khắc thẩm vấn Trung Châu Vương, Công Tôn Sách đau đớn phán xét nương tử.
Mở đầu tập này, nhạc phim hát rất hay: Trên đầu một mảng trời xanh~ Trong lòng một niềm tin~ Không phải là niên thiếu vô tri~ Chỉ là không sợ khiêu chiến~ Phàm việc gì cũng muốn rõ ràng~ Xem như bản tính khó sửa~
Ca từ này, dùng để nói Bao Chửng, vậy vừa đúng. Bao Chửng cố chấp, quật cường, cương trực công chính. Trong đầu nghĩ một vụ án, có thể mười hai canh giờ không ngủ không nghỉ không gián đoạn mà suy xét. Ăn cơm uống trà tán gẫu, lấy linh cảm từ trong mọi chuyện, riêng điểm này không ai bì kịp, có thể nói là không điên cuồng không sống được. Mang theo Triển Chiêu kéo theo Công Tôn Sách, vào nam ra bắc trải qua đủ loại tôi luyện, thế nào cũng phải nháo cho ra manh mối mới ngừng nghỉ.
Sau đó dân gian tán dương Bao Thanh Thiên Bao Thanh Thiên, cũng là danh xứng với thực kỳ lai hữu tự*.
(*mọi chuyện đều có nguyên do của nó)
Rồi sau đó hai câu: Có thể trả cho ngươi công đạo ~ ta sao lại không làm ~
Hôm nay, đối với vị hôn thê của bạn thân Phong Tranh cô nương, Bao Chửng lại chỉ ứng với câu cuối cùng.
Chủ thẩm bồi thẩm cùng nhau ngồi vào chỗ, kinh đường mộc của Bao Chửng đập xuống làm giấy bút nghiên mực quyển Pháp luật Đại Tống bay lên. […]
Bàng Thống bị truyền đến, chắp tay sau lưng mà đứng, theo lệ cũ đòi ghế ngồi nói chuyện. Bao Chửng lại lấy đủ lực vỗ một cái, bút treo trên giá cuối cùng bị chấn động rớt xuống, rơi trên mặt bàn lăn vài vòng. Xương cốt cánh tay của Bao Chửng cũng chấn động có chút đau.
“Công đường Khai Phong phủ, há có thể để ngươi chỉ bảo!”
Ngoại trừ Bàng Thái sư, vẫn chưa ai dám đập bàn với Bàng Thống. Bàng Thái sư cho dù có bị nhi tử làm tức giận cực, nhưng cũng đập bàn giống như kẻ hèn này gõ thước thôi, chỉ để đáp ứng tình hình. Vì thế Bao Chửng gõ lần này, chấn đống đến mức làm Bàng Thống vui vẻ.
“Bao đại nhân ngày đầu tiên thăng đường, đã bày ra quan uy như vậy a?”
Bao Chửng nói: “Không sai! Chính là quan uy!”
Bàng Thống nói: “Ngươi một Khai Phong phủ doãn nhỏ bé đã bày ra quan uy, nếu một ngày đến được địa vị Thừa tướng, vậy chẳng phải ngông cuồng không ai bì kịp?”
Công Tôn Sách liếc mắt nhìn Bàng Thống, nghĩ ngươi tưởng người người đều giống ngươi hay sao, lúc chưa làm quan đã ngông cuồng tự đại, làm quan rồi mở miệng ngậm miệng bản tướng quân bản vương ngay cả họ của mình cũng quên… Lại quay đầu nhìn Bao Chửng, xem hắn tiếp chiêu như thế nào.
Đây là Công Tôn Sách bất công, Bàng Thống nếu không tự xưng bản tướng quân bản vương, y lại xoi mói hắn không biết quy củ. Huống hồ nói lý ra Bàng Thống đối với y, xưng hồ còn rất thân thiết.
Bao Chửng khí khái mười phần nói: “Quan uy của bản quan, không nằm ở chức quan lớn nhỏ, mà căn cứ vào luật pháp Đại Tống. Căn cứ theo luật pháp Đại Tống, bản quan thẩm án, dưới công đường không phải nhân chứng, thì chính là nghi phạm. Bàng Thống, ngươi muốn mạo phạm công đường có thể, ngươi muốn giết bản quan cũng có thể. Nhưng mà, trước khi ngươi muốn làm gì thì làm, đầu tiên phải hủy đi quyển “Pháp luật Đại Tống” này!”
Nói xong đập một cái lên quyển Pháp luật Đại Tống, tiếng động so với đập kinh đường mộc không thể nói là nhẹ hơn. Khí thế tràn đầy, lập tức liền trấn áp hiện trường.
Công Tôn Sách quay đầu trừng Bàng Thống, ánh mắt sáng loáng, cái này gọi là hả giận a. Ngươi chẳng phải rất ngang ngược sao? Phải, ta là nhất giới thư sinh lo trước lo sau ta không trị được ngươi, nhưng người trị được ngươi chẳng phải tới rồi hay sao?
Đây cũng là chỗ Công Tôn Sách không bằng Bao Chửng. Dũng cảm tiến tới một thân chính khí giống nhau, chỉ bởi vì đắn đo của Công Tôn Sách quá nhiều quá tỉ mỉ, chính khí kia giấu đi sự bén nhọn, không bằng Bao Chửng dũng cảm. Trên công đường, giống như sa trường, không có cái gọi là lễ trước binh sau. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt*, trước mắt phải trấn áp hiện trường mới có thể làm việc. Về mặt khí thế không áp đảo được người, vậy những thứ còn lại cũng không cần nói nữa.
(*tiếng trống thứ nhất làm tinh thần hăng hái, hồi thứ 2 tinh thần trở nên suy yếu, hồi thứ 3 thứ ba đã trở nên kiệt quệ.)
Bao Chửng nói một hồi trấn áp xuống, Bàng Thống không thể cãi lại, cảm thấy rất thú vị. Hắn vẫn luôn rất tán thưởng Bao Chửng, đến chỗ này, lại càng tán thưởng thêm một bậc.
Mà làm nghi phạm một lúc thì có sao đâu?
Nhướng mày cười nói: “Được, bắt đầu đi.”
Vụ án của Tiểu Man manh mối rất ít, lăn qua lộn lại, chẳng qua chỉ là Bàng Thống ngọc ban chỉ của ngươi tại sao lại rơi trong lều trúc? Bàng Thống nghe thấy những lời này liền chán ghét, không kiên nhẫn nói bản vương căn bản không biết ngọc ban chỉ của ta tại sao lại rơi trong lều trúc. Lúc nói những lời nay, không khỏi nhìn Công Tôn Sách, trong mắt là oán khí vừa lạnh vừa nặng.
Bao Chửng chỉ cho rằng hắn đang nói dối, cất cao giọng ồn ào vậy ngươi càng không thoát được hiềm nghi!
Mắt hổ của Bàng Thống vừa trừng, trở tay rút bội kiếm của Đồng Lộ đứng phía sau, đẩy mũi chân, phi thân đâm về hướng Bao Chứng. Triển Chiêu mấy năm sau được Triệu Trinh phong làm Ngự Miêu, có thể thấy khinh công vô cùng uyển chuyển, tuy rằng đang ở bên ngoài, trong chớp nhoáng, đã sớm vượt qua Phi Vân Kỵ, rút Cự Khuyết chỉ vào cổ của Bàng Thống. Kiếm của Bàng Thống nếu nhích lên phía trước một chút, Triển Chiêu đảm bảo sẽ chém đầu của hắn xuống, chém không phải là chém suông, chính đáng là đang phòng vệ.
Hàn quang trên kiếm của Bàng Thống loang loáng điểm lên trên cổ họng của Bao Chửng, bất động. Bao Chửng cũng bất động, sắc mặt như thường, đầu mày chưa từng nhíu lại. Triển Chiêu nâng kiếm, cũng không động. Ba nam nhân người này còn sừng sững tự nhiên hơn người kia, kéo ống kính ra xa một chút, vậy giống như cao thủ đang so chiêu, càng có nghi ngờ là đang tỏ vẻ anh tuấn. Chỉ có Công Tôn Sách ngồi không yên, đứng dậy nhìn Bàng Thống, nín thở ngưng thần, xanh cả mặt.
Đừng nhìn Bàng Thống bình thường vui đùa cợt nhả hoàn khố phong lưu, Công Tôn Sách hiểu rõ nhất lòng tự tôn của hắn cao bao nhiêu làm người kiêu ngạo bao nhiêu, Bao Chửng ồn ào tấn công hắn như vậy, hắn nhất định sẽ nổi giận a. Binh quyền nắm trong tay tạo phản là chuyện ngay trước mắt, nếu thật sự tức giận, không quan tâm mong mỏi của dân chúng một kiếm muốn lấy mạng của Bao Chửng, cũng không phải không có khả năng.
Công Tôn Sách môi hơi hé ra, trong lòng thầm mắng: Bàng Thống! Kích động là ma quỷ! Ngươi đừng khinh suất a!!!
Nhưng sau đó Triển Chiêu cũng ra tay, tim của Công Tôn Sách vẫn còn trên cổ họng mắt không rời đi được, ánh mắt từ kiếm trong tay của Bàng Thống chuyển đến kiếm trong tay của Triển Chiêu, gắt gao trừng mắt. Đây là vì cái gì, e rằng chính y cũng không biết, chỉ có trời biết.
Bao Chửng nhìn hung khí nơi cổ họng một cái, gặp nguy không sợ, nói: “Ngươi cạn lời rồi? Không có gì để nói sao? Muốn giết người diệt khẩu? Vậy chẳng khác nào ngầm thừa nhận ngươi chính là hung thủ giết người?”
Khóe miệng Bàng Thống chợt lộ ý cười, nhìn Bao Chửng, vẫn là tán thưởng. Giỏi, bình thường mềm dịu lúng ta lúng túng một thư sinh mặt đen, dưới mũi kiếm lại có thể không nháy mắt không nói lắp. Là kẻ có bản lĩnh. Tốt, Đại Tống có quan như vậy, quả thật là phúc cho trăm họ. Khóe mắt thoáng nhìn gương mặt trắng xanh của Công Tôn Sách, lại vui vẻ: Sao, dọa đủ ngược rồi phải không? Lúc trước hậu đãi ngươi ngươi không cảm nhận được, bây giờ biết ta không phải dễ chọc đúng không?
Gác kiếm xuống, xoay người giương giọng nói với dân chúng: “Bản vương chính là muốn chứng minh, một màn vừa rồi vô cùng hung hiểm, nhưng nhẫn ban chỉ của ta vẫn tốt đẹp nằm ở trên tay. Tiểu Man quận chúa chỉ là một cô nương yếu ớt, với võ công của bản vương, giết nàng dễ như trở bàn tay, có thể để rơi nhẫn ban chỉ mà không biết sao? Triển thiếu hiệp, ngươi nói xem.”
Bao Chửng Công Tôn Sách, là những người thông minh hàng đầu. Nhưng Bàng Thống cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, thật sự muốn động não thể hiện tâm nhãn, vậy cũng đủ làm cho hai người bọn họ khó khăn.
Lời nói của Bàng Thống vô cùng có lý lẽ, Bao Chửng rũ mắt âm thầm suy nghĩ, ngay cả Triển Chiêu cũng bị hỏi cùng đường. Công Tôn Sách vốn không nắm chắc có thể buộc Bàng Thống tội thí sát quận chúa, lúc này mặt mày càng ngưng trọng sợ hãi. Giống như hôm qua, chỉ cần Bàng Thống quả quyết nói ngọc ban chỉ bị người trộm mất, vụ án thẩm đến đây rồi ngừng. Ngừng đi, ngừng thì lại nghĩ biện pháp khác, nhưng làm sao lại liên lụy đến Phong Tranh?
Bao Chửng nói: “Tuy là nói vậy, nhưng cũng không thể xóa bỏ khả năng ngươi…”
Bàng Thống nói: “Không sai, nhưng càng khả nghi hơn bản vương, lại có một người khác.” Ngón tay chỉ Phong Tranh: “Chính là nàng.” Ngày hôm qua nghĩ tình cảnh có thể có đường cứu vãn, nghĩ đến tình cảm của hai người, nhân từ nương tay không đề cập đến Phong Tranh. Sau đó bị Công Tôn Sách làm nổi giận hồ đồ, trong đầu lửa bắn tung tóe, quên nhắc đến Phong Tranh. Hiện tại hôm nay, nên hảo hảo nhắc đến nàng.
Tình tiếc vụ án khúc khuỷu có chướng ngại nổi lên, hai người Bao Sách trở tay không kịp.
Bao Chửng vừa nghe lời này, không biết là vui hay là kinh ngạc, chân mày động rất khẽ: Yo, Trần Phong Tranh cô nương, chỗ này cũng có chuyện của ngươi a?
Mặt Công Tôn Sách mang biểu tình như sắp khóc, đau thương luyến tiếc trong mắt ào ào chảy về phía Phong Tranh, nghĩ thầm: Không đàng hoàng ở nhà ai kêu ngươi chạy loạn a! Ngươi chẳng phải biết xem bói sao, chỗ nào tốt xấu ngươi tính không ra? Cố tình chạy về phía sau núi… Bây giờ làm thế nào cho phải làm thế nào cho phải!
Công Tôn Sách hiểu Bàng Thống hiểu Bao Chửng. Bàng Thống sẽ không đánh bừa khi chưa chuẩn bị, một khi vu khống kẻ nhận tội thay, nhất định đã có lí do thoái thác chặt chẽ. Còn Bao Chửng, kẻ thiết diện vô tư nhất, cho dù người đứng dưới công đường là mẹ hắn hắn cũng sẽ phán xử không lầm, huống chi là Phong Tranh. Rơi vào trong tay hai người này, thật sự không dễ sắp xếp.
Theo trình tự hỏi một vòng, Phong Tranh quả nhiên hết đường chối cãi. Lúc này, tư liệu lúc trước Bàng Thống tìm tòi cặn kẽ về tình địch toàn bộ phát huy công dụng, từ việc Phong Tranh là kẻ trộm, đến việc Phong Tranh có bệnh tim, trước mặt công chúng đều vạch trần ra hết. Bức đến mức gương mặt nhỏ của Phong Tranh lúc trắng lúc đỏ, rất đáng thương. Thậm chí sau đó, Bao Chửng và Triển Chiêu đều có chút nghi ngờ — Nhân phẩm của Phong Tranh, vốn đã làm người ta không quá tin tưởng.
Ai ~~~ Không phải kẻ hèn này muốn nói cô nương này không tốt, chỉ trách nàng bình thường làm việc có chút quá tùy tiện, vài lần ba bận động tay động chân với Công Tôn Sách khiến cho nhiều người phẫn nộ. Mọi người vốn không đánh là may, người ta đều không mong gặp nàng. Đây chẳng phải, báo ứng đã đến sao.
Phong Tranh gấp đến mức cả người run rẩy, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn Công Tôn Sách nói: “Ta không có, ta thật sự không giết Tiểu Man!”
Lục phủ ngũ tạng của Công Tôn Sách đều bị nàng nhìn vỡ nát, muốn nói phải ngươi không làm, ta biết ngươi không làm, ta tin ngươi! Nhưng ta tin ngươi có tác dụng gì đâu?
Bây giờ đừng nói Công Tôn Sách tin nàng vô dụng, chính Bao Chửng tin nàng cũng vô dụng. Chương này, mọi người hiểu lầm Bao Chửng, giống như hắn cố ý hãm hại Phong Tranh. Sai rồi sai rồi, Bao Chửng tuy rằng không muốn gặp Phong Tranh không quen mắt với nàng, cũng không đến mức vô cớ hãm hại nàng. Huống chi Công Tôn Sách còn hứa hôn với nàng, không xem mặt tăng cũng phải nhìn mặt Phật.
Bao Chửng cũng tin Tiểu Man không phải do Phong Tranh giết. Chỉ bằng, trực giác. Trực giác của hắn đối với vụ án trước nay vẫn chuẩn xác kinh người. Nhưng Phong Tranh không thoát được hiềm nghi! Nhân phẩm của nàng, cũng khó có thể làm người ta cởi bỏ hiềm nghi cho nàng a!
Ôn nhu vỗ kinh đường mộc, ý cười không phù hợp hoàn cảnh trong đáy mắt chính hắn cũng không phát giác: “Vụ án này phức tạp, còn phải tìm chứng cứ mới, nhưng Trần Diên hiềm nghi lớn nhất.” Xoay mặt nhìn huynh đệ của hắn: “Công Tôn đại nhân, ngươi thấy nên làm thế nào?”
Câu hỏi này, rốt cuộc là Bao Chửng thật sự không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, hay là xem xét chính xác cơ hội ngàn năm một thuở “tại sao lại không làm”, kẻ hèn này không tiện nói. Nhưng mà câu này, nghe thế nào cũng thấy lộ ra mùi vị có dụng ý khác, mọi người đều rõ như ban ngày.
Công Tôn còn có thể nói gì? Vùng vẫy đấu tranh, quả thật không còn chiêu gì, chỉ có thể lấy một câu trong “Pháp luật Đại Tống”: “Theo luật, nên giam vào nhà lao, thẩm vấn sau.”
Phong Tranh nên vào tù, không sai, không vào tù không thể phục chúng, trình tự cũng không cần nói. Nhưng điều này không nên do Công Tôn Sách phán ra.
Phong Tranh từ nhỏ hành tẩu giang hồ, cũng coi như là một cô nương trải qua sự đời. Người phiêu bạt giang hồ sao có thể không gặp phải đao thương, vào ngục là chuyện sớm muốn, nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý, cũng không sợ. Nhưng mà than ôi, trên thế gian này chuyện thống khổ nhất, không phải là bị tống vào ngục, mà là người tống ngươi vào ngục, là người yêu của ngươi. Người yêu của ngươi không thể bảo vệ ngươi, chuyện này đã làm cho người ta rơi lệ. Người yêu của ngươi lên tiếng phán tội ngươi, về mặt tình cảm, điều này thật sự rất trí mạng.
Sau đó Phong Tranh khóc, không phải vì vào nhà lao cực khổ, chỉ là vì bây giờ nàng mới hiểu ra, phân lượng của bản thân trong lòng Công Tôn Sách, quả nhiên không nặng như vậy. Không so được với quốc gia đại nghĩa, nàng nhận. Nhưng lại có thể không so được với “phải cho Bao Chửng một cái công đạo”. Công Tôn Sách muốn cho Bao Chửng một cái công đạo, cắn răng giậm chân, liền đưa nàng làm công đạo.
Phân lượng của nàng, hiện tại nàng đã biết. Mà Công Tôn Sách có thật sự yêu mình hay không, Phong Tranh không còn dám nghĩ nữa.
Bàng Thống nghe thấy câu này của Bao Chửng, trong lòng cũng thật kinh ngạc. Nghĩ Công Tôn Sách là người giám sát thẩm vấn, ngươi kêu hắn nói cái gì a? Huống hồ chẳng phải Phong Tranh là vợ chưa cưới của Công Tôn Sách sao? Lúc này, ấn theo luật pháp nên lánh đi mới phải! Bao Chửng ngươi cứ lấy “Pháp luật Đại Tống” ra hù người, bản thân ngươi có đọc kỹ chưa a?
Sau đó nghĩ nghĩ, trong lòng cười lạnh với Bao Chửng, nghĩ nếu Bao Chửng ngươi có tâm tư gì đó với Công Tôn Sách, chiêu này đủ hắc. Nếu không có tâm tư gì đó, hừ hừ, vậy ngươi lại càng hắc. Uổng cho ta khi nãy còn xem ngươi là người phúc hậu.
Công Tôn Sách phán Tiểu Phong Tranh, âm thanh kia nặng nề khô héo, chỉ nghĩ cũng biết giờ phút này y mang bộ dáng suy sụp thảm đạm như thế nào. Triểu Chiêu buồn rầu lo lắng nhìn Công Tôn Sách, lại nhìn Bao Chửng, dường như cũng cảm thấy lần này Bao đại ca của hắn làm thiếu thỏa đáng. Bao Chửng một mực sừng sững. Trái lại Bàng Thống, ánh mắt không kiềm chế được mà hướng về phía Công Tôn Sách loe lóe, sắc mặt có vài phần ngưng trọng mơ hồ.
Khai Phong phủ lần thứ hai thẩm Trung Châu Vương, hai người Bàng Bao giống như hát bè ngươi đi ta lại đem Tiểu Phong Tranh giam vào trong ngục, coi như thẩm xong.
Xuống công đường, Bao Chửng không biết là đuối lý hay cố ý lảng tránh, bình thường nên vỗ vỗ vai an ủi huynh đệ vài câu, lần này đới với chuyện của Phong Tranh một chữ cũng không đề cập đến, toàn tâm toàn ý cắm đầu vào công tác điều tra. Công Tôn Sách là người linh lung tâm, nhưng đối với câu hỏi của Bao Chửng lại không nghĩ nhiều. Có câu huynh đệ như tay nhân nữ nhân như quần áo, Bao Chửng không phải là tay chân của y, mà là tâm can. Tâm can cởi y phục của y, mà còn cởi có lý như vậy, y có thể nói gì?
Phong Tranh gặp hai người này, cũng coi như xúi quẩy.
Những chuyện sau đó, ví dụ như Trịnh Vương gia ngăn chặn tướng lĩnh tứ phương đồng lõa của Bàng Thống, ví dụ như Lâm Trung Nghĩa ám sát không thành sau lại tự sát… Đây đều là chuyện mặt ngoài, mọi người tự tính là được, kẻ hèn này sẽ không nói rõ. Chúng ta chỉ nói đến những tình tiết và tâm tư trong nguyên tác không nhắc đến.
Bao Chửng vì phá án mà đau đầu, Công Tôn Sách ngoại trừ góp một tay, cũng không giúp gì hơn được. Huống chi y phải bận rộn chuyện quan trọng hơn.
Trong một đêm nguyệt hắc phong cao, Bao Chửng đã ngủ, Triển Chiêu cũng ngủ, Công Tôn Sách ở phòng dành cho khách trong phủ Trịnh Vương, ngồi bó gối, ngực ôm cái noãn lô, rất có ý cảnh* mà tự mình chơi cờ với mình. Tay trái cầm quân cờ đen, làm nước đi của Bàng Thống. Tay phải cờ trắng, là nước đi của mình. Không sai, hai ngày nay y ngoại trừ giúp Bao Chửng phá án, thời gian còn lại toàn làm chuyện này.
(*QT dịch là artistic mood:)))
Không phải chơi cờ, là suy xét Bàng Thống.
Từ trước đến nay y chưa từng dốc hết tâm huyết mà suy xét một người nào giống như bây giờ, cân nhắc về ý tưởng, suy nghĩ, tính cách, điệu bộ của người đó. Bắt đầu từ ngày vừa mới quen biết ở kinh kỳ, y đem tất cả những lời nói hành động nhiều vô số kể của người đó, tin đồn có liên quan đến người đó, hết thảy đều chải vuốt thông suốt.
Nhớ đến lúc nhỏ, phi ngựa mệt sẽ cùng Bàng Thống lăn ra bãi cỏ ngủ trưa, thức dậy, Bàng Thống vừa kiên nhẫn giúp y nhặt sạch rơm rạ trong mái tóc ra, vừa cười nói, sau này gối lên cánh tay ta mà ngủ, lăn lộn thành một đầu… Bàng Thống trở nên ôn nhu, vậy chính là nhu tình vạn trượng. Đến bây giờ, chính Công Tôn Sách cũng không dám tin, Bàng Thống tươi cười đẹp đẽ hào sảng ra sức nuông chiều mình năm đó, với hắn của hiện tại là cùng một người.
Là không giống nhau. Lúc đó, là Bàng Úy Ly.
Xưa và nay đối lập, chỉ trong nháy mắt như vậy, có chút bách vị tạp trần. Trong lòng ê ẩm không nỡ cũng không buông bỏ được, chỉ thầm thở dài. Nuốt một ngụm trà, đem chua xót không đúng lúc trong lòng nuốt xuống. Lại nghĩ hắn âm mưu tạo phản, nghĩ hắn hãm hại Phong Tranh, răng lại ngứa, oán hận đập quân cờ xuống bàn, ba một tiếng giòn vang.
Thiếu niên Bàng Thống ngồi trên lưng ngựa khí phách phấn chấn: Về sau ta nhất định phải làm cho giang sơn Trung Nguyên thành đồng vách sắt vững như bàn thạch, không người dám phạm.
Trên phố có câu: Tống vô Vệ Thanh(1), Tống có Bàng Thống.
Bàng Thống nói với Bao Chửng: Ta không phải cứu ngươi, ta chỉ muốn thắng. Vì thắng, chẳng sợ hy sinh Song Hỷ Trấn, chẳng sợ hy sinh càng nhiều dân chúng Đại Tống.
Bàng Thống chắp tay mà đứng: Thiên hạ, chính là có đức giả cư chi.
Lưu phu nhân nói: Mặt nạ mang lâu, không cởi ra được nữa.
…..
Công Tôn Sách có bản lĩnh đã gặp qua là không quên, quân cờ trắng đen trong tay hạ xuống đan nhau hỗn độn. Từng chiêu từng thức, liền tái hiện lại thế cờ đêm ấy. Cờ hạ rất nhanh, giống như người kia ngồi phía đối diện, tác phong quyết đoán, tuyệt đối không nghĩ ngợi suy tư lâu, nhưng quân cờ trong tay hạ xuống, lại không hối hận. Cũng có thể là hối hận, chỉ là tuyệt đối không hiện lên mặt.
Ván cờ đêm hôm đó, đến cuối cùng, Công Tôn Sách thắng rất hiểm, nhưng cũng là thắng. Ngoại trừ đánh giặc đua ngựa và võ công, Công Tôn Sách không có chuyện gì, không thắng được Bàng Thống.
Ngón tay run rẩy hạ xuống quân cờ trắng cuối cùng, ăn giết mạch máu của quân đen. Đêm đó Bàng Thống chính là thua ở chỗ này, giang sơn khổ tâm gầy dựng, hắn không nỡ vứt đi. Cố thủ một phương, cho nên thất bại. Hắn xem chiến lợi phẩm của hắn quá quan trọng, hắn không thể cho phép vùng đất hắn giục ngựa chiến hạ bị thổ phỉ bên ngoài giẫm lên. Có liên quan đến nguyên tắc và tôn nghiêm, vậy chính là chuyện lớn.
Nhìn bàn cờ dang dở kia, Công Tôn Sách thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhắm mắt nở nụ cười.
Tống vô Vệ Thanh, Tống có Bàng Thống.
——————————-
(1): Vệ Thanh, còn gọi là Trịnh Thanh, nguyên là người huyện Bình Dương, Hà Đông, tên là Trọng Khanh, là tướng lĩnh nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc, em trai của hoàng hậu Vệ Tử Phu. Dưới thời Hán Vũ Đế (140 TCN – 87 TCN), ông vào cung làm thị vệ, trải qua các chức vụ Kiến Chương giám, Thị trung, Thái trung đại phu, Xa kị tướng quân rồi Quan nội hầu, Đại tướng quân và Đại tư mã, đồng thời được Hán Vũ Đế phong tước Trường Bình hầu, thực ấp lên tới 16700 hộ, ngoài ra Vũ Đế còn đem Bình Dương công chúa gả cho Vệ Thanh. Trong những năm từ 129 TCN đến 119 TCN, Vệ Thanh từng bảy lần đại thắng quân Hung Nô ở phía bắc, lập được công to cho triều đình. Ông qua đời vào năm 106 TCN, được truy tôn là Trường Bình Liệt hầu, con cháu tiếp tục được kế tập tước hầu. Vệ Thanh được xem là một trong các đại danh tướng trong lịch sử phong kiến Trung Quốc, cùng với Bạch Khởi, Hàn Tín, Lý Tĩnh, Nhạc Phi và Từ Đạt, do có công đánh quân rợ phía bắc mở rộng bờ cõi cho nhà Hán và là tấm gương cho các tướng lĩnh đời sau –
Kết cục sát diệt ương, mọi người chắc đã biết. Đại kế tạo phản của Bàng Thống gặp trở ngại vô thời hạn, Bao Chửng nhảy vực chưa toại tiếp tục cos điếm tiểu nhị, ngô hoàng Triệu Trinh thanh thản an ổn lễ Phật niệm kinh. Còn Công Tôn Sách, vứt mũ ô sa, rời khỏi biên chế cán bộ cao cấp của thủ đô, trở lại quê nhà vì Đại Tống quật khởi mà dạy dỗ trẻ con đọc sách. Mấy chuyện này nguyên tác đều có, kẻ hèn này cũng không tất yếu thừa nước đục thả câu.
[…] (Mình sẽ tự động lược bỏ mấy màn nói nhảm của tác giả ==)
Để kẻ hèn này uống ngụm xuân trà Long Tĩnh thông họng, quay lại chương trước, nói về Bao hắn thán nghiêm khắc thẩm vấn Trung Châu Vương, Công Tôn Sách đau đớn phán xét nương tử.
Mở đầu tập này, nhạc phim hát rất hay: Trên đầu một mảng trời xanh~ Trong lòng một niềm tin~ Không phải là niên thiếu vô tri~ Chỉ là không sợ khiêu chiến~ Phàm việc gì cũng muốn rõ ràng~ Xem như bản tính khó sửa~
Ca từ này, dùng để nói Bao Chửng, vậy vừa đúng. Bao Chửng cố chấp, quật cường, cương trực công chính. Trong đầu nghĩ một vụ án, có thể mười hai canh giờ không ngủ không nghỉ không gián đoạn mà suy xét. Ăn cơm uống trà tán gẫu, lấy linh cảm từ trong mọi chuyện, riêng điểm này không ai bì kịp, có thể nói là không điên cuồng không sống được. Mang theo Triển Chiêu kéo theo Công Tôn Sách, vào nam ra bắc trải qua đủ loại tôi luyện, thế nào cũng phải nháo cho ra manh mối mới ngừng nghỉ.
Sau đó dân gian tán dương Bao Thanh Thiên Bao Thanh Thiên, cũng là danh xứng với thực kỳ lai hữu tự*.
(*mọi chuyện đều có nguyên do của nó)
Rồi sau đó hai câu: Có thể trả cho ngươi công đạo ~ ta sao lại không làm ~
Hôm nay, đối với vị hôn thê của bạn thân Phong Tranh cô nương, Bao Chửng lại chỉ ứng với câu cuối cùng.
Chủ thẩm bồi thẩm cùng nhau ngồi vào chỗ, kinh đường mộc của Bao Chửng đập xuống làm giấy bút nghiên mực quyển Pháp luật Đại Tống bay lên. […]
Bàng Thống bị truyền đến, chắp tay sau lưng mà đứng, theo lệ cũ đòi ghế ngồi nói chuyện. Bao Chửng lại lấy đủ lực vỗ một cái, bút treo trên giá cuối cùng bị chấn động rớt xuống, rơi trên mặt bàn lăn vài vòng. Xương cốt cánh tay của Bao Chửng cũng chấn động có chút đau.
“Công đường Khai Phong phủ, há có thể để ngươi chỉ bảo!”
Ngoại trừ Bàng Thái sư, vẫn chưa ai dám đập bàn với Bàng Thống. Bàng Thái sư cho dù có bị nhi tử làm tức giận cực, nhưng cũng đập bàn giống như kẻ hèn này gõ thước thôi, chỉ để đáp ứng tình hình. Vì thế Bao Chửng gõ lần này, chấn đống đến mức làm Bàng Thống vui vẻ.
“Bao đại nhân ngày đầu tiên thăng đường, đã bày ra quan uy như vậy a?”
Bao Chửng nói: “Không sai! Chính là quan uy!”
Bàng Thống nói: “Ngươi một Khai Phong phủ doãn nhỏ bé đã bày ra quan uy, nếu một ngày đến được địa vị Thừa tướng, vậy chẳng phải ngông cuồng không ai bì kịp?”
Công Tôn Sách liếc mắt nhìn Bàng Thống, nghĩ ngươi tưởng người người đều giống ngươi hay sao, lúc chưa làm quan đã ngông cuồng tự đại, làm quan rồi mở miệng ngậm miệng bản tướng quân bản vương ngay cả họ của mình cũng quên… Lại quay đầu nhìn Bao Chửng, xem hắn tiếp chiêu như thế nào.
Đây là Công Tôn Sách bất công, Bàng Thống nếu không tự xưng bản tướng quân bản vương, y lại xoi mói hắn không biết quy củ. Huống hồ nói lý ra Bàng Thống đối với y, xưng hồ còn rất thân thiết.
Bao Chửng khí khái mười phần nói: “Quan uy của bản quan, không nằm ở chức quan lớn nhỏ, mà căn cứ vào luật pháp Đại Tống. Căn cứ theo luật pháp Đại Tống, bản quan thẩm án, dưới công đường không phải nhân chứng, thì chính là nghi phạm. Bàng Thống, ngươi muốn mạo phạm công đường có thể, ngươi muốn giết bản quan cũng có thể. Nhưng mà, trước khi ngươi muốn làm gì thì làm, đầu tiên phải hủy đi quyển “Pháp luật Đại Tống” này!”
Nói xong đập một cái lên quyển Pháp luật Đại Tống, tiếng động so với đập kinh đường mộc không thể nói là nhẹ hơn. Khí thế tràn đầy, lập tức liền trấn áp hiện trường.
Công Tôn Sách quay đầu trừng Bàng Thống, ánh mắt sáng loáng, cái này gọi là hả giận a. Ngươi chẳng phải rất ngang ngược sao? Phải, ta là nhất giới thư sinh lo trước lo sau ta không trị được ngươi, nhưng người trị được ngươi chẳng phải tới rồi hay sao?
Đây cũng là chỗ Công Tôn Sách không bằng Bao Chửng. Dũng cảm tiến tới một thân chính khí giống nhau, chỉ bởi vì đắn đo của Công Tôn Sách quá nhiều quá tỉ mỉ, chính khí kia giấu đi sự bén nhọn, không bằng Bao Chửng dũng cảm. Trên công đường, giống như sa trường, không có cái gọi là lễ trước binh sau. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt*, trước mắt phải trấn áp hiện trường mới có thể làm việc. Về mặt khí thế không áp đảo được người, vậy những thứ còn lại cũng không cần nói nữa.
(*tiếng trống thứ nhất làm tinh thần hăng hái, hồi thứ 2 tinh thần trở nên suy yếu, hồi thứ 3 thứ ba đã trở nên kiệt quệ.)
Bao Chửng nói một hồi trấn áp xuống, Bàng Thống không thể cãi lại, cảm thấy rất thú vị. Hắn vẫn luôn rất tán thưởng Bao Chửng, đến chỗ này, lại càng tán thưởng thêm một bậc.
Mà làm nghi phạm một lúc thì có sao đâu?
Nhướng mày cười nói: “Được, bắt đầu đi.”
Vụ án của Tiểu Man manh mối rất ít, lăn qua lộn lại, chẳng qua chỉ là Bàng Thống ngọc ban chỉ của ngươi tại sao lại rơi trong lều trúc? Bàng Thống nghe thấy những lời này liền chán ghét, không kiên nhẫn nói bản vương căn bản không biết ngọc ban chỉ của ta tại sao lại rơi trong lều trúc. Lúc nói những lời nay, không khỏi nhìn Công Tôn Sách, trong mắt là oán khí vừa lạnh vừa nặng.
Bao Chửng chỉ cho rằng hắn đang nói dối, cất cao giọng ồn ào vậy ngươi càng không thoát được hiềm nghi!
Mắt hổ của Bàng Thống vừa trừng, trở tay rút bội kiếm của Đồng Lộ đứng phía sau, đẩy mũi chân, phi thân đâm về hướng Bao Chứng. Triển Chiêu mấy năm sau được Triệu Trinh phong làm Ngự Miêu, có thể thấy khinh công vô cùng uyển chuyển, tuy rằng đang ở bên ngoài, trong chớp nhoáng, đã sớm vượt qua Phi Vân Kỵ, rút Cự Khuyết chỉ vào cổ của Bàng Thống. Kiếm của Bàng Thống nếu nhích lên phía trước một chút, Triển Chiêu đảm bảo sẽ chém đầu của hắn xuống, chém không phải là chém suông, chính đáng là đang phòng vệ.
Hàn quang trên kiếm của Bàng Thống loang loáng điểm lên trên cổ họng của Bao Chửng, bất động. Bao Chửng cũng bất động, sắc mặt như thường, đầu mày chưa từng nhíu lại. Triển Chiêu nâng kiếm, cũng không động. Ba nam nhân người này còn sừng sững tự nhiên hơn người kia, kéo ống kính ra xa một chút, vậy giống như cao thủ đang so chiêu, càng có nghi ngờ là đang tỏ vẻ anh tuấn. Chỉ có Công Tôn Sách ngồi không yên, đứng dậy nhìn Bàng Thống, nín thở ngưng thần, xanh cả mặt.
Đừng nhìn Bàng Thống bình thường vui đùa cợt nhả hoàn khố phong lưu, Công Tôn Sách hiểu rõ nhất lòng tự tôn của hắn cao bao nhiêu làm người kiêu ngạo bao nhiêu, Bao Chửng ồn ào tấn công hắn như vậy, hắn nhất định sẽ nổi giận a. Binh quyền nắm trong tay tạo phản là chuyện ngay trước mắt, nếu thật sự tức giận, không quan tâm mong mỏi của dân chúng một kiếm muốn lấy mạng của Bao Chửng, cũng không phải không có khả năng.
Công Tôn Sách môi hơi hé ra, trong lòng thầm mắng: Bàng Thống! Kích động là ma quỷ! Ngươi đừng khinh suất a!!!
Nhưng sau đó Triển Chiêu cũng ra tay, tim của Công Tôn Sách vẫn còn trên cổ họng mắt không rời đi được, ánh mắt từ kiếm trong tay của Bàng Thống chuyển đến kiếm trong tay của Triển Chiêu, gắt gao trừng mắt. Đây là vì cái gì, e rằng chính y cũng không biết, chỉ có trời biết.
Bao Chửng nhìn hung khí nơi cổ họng một cái, gặp nguy không sợ, nói: “Ngươi cạn lời rồi? Không có gì để nói sao? Muốn giết người diệt khẩu? Vậy chẳng khác nào ngầm thừa nhận ngươi chính là hung thủ giết người?”
Khóe miệng Bàng Thống chợt lộ ý cười, nhìn Bao Chửng, vẫn là tán thưởng. Giỏi, bình thường mềm dịu lúng ta lúng túng một thư sinh mặt đen, dưới mũi kiếm lại có thể không nháy mắt không nói lắp. Là kẻ có bản lĩnh. Tốt, Đại Tống có quan như vậy, quả thật là phúc cho trăm họ. Khóe mắt thoáng nhìn gương mặt trắng xanh của Công Tôn Sách, lại vui vẻ: Sao, dọa đủ ngược rồi phải không? Lúc trước hậu đãi ngươi ngươi không cảm nhận được, bây giờ biết ta không phải dễ chọc đúng không?
Gác kiếm xuống, xoay người giương giọng nói với dân chúng: “Bản vương chính là muốn chứng minh, một màn vừa rồi vô cùng hung hiểm, nhưng nhẫn ban chỉ của ta vẫn tốt đẹp nằm ở trên tay. Tiểu Man quận chúa chỉ là một cô nương yếu ớt, với võ công của bản vương, giết nàng dễ như trở bàn tay, có thể để rơi nhẫn ban chỉ mà không biết sao? Triển thiếu hiệp, ngươi nói xem.”
Bao Chửng Công Tôn Sách, là những người thông minh hàng đầu. Nhưng Bàng Thống cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, thật sự muốn động não thể hiện tâm nhãn, vậy cũng đủ làm cho hai người bọn họ khó khăn.
Lời nói của Bàng Thống vô cùng có lý lẽ, Bao Chửng rũ mắt âm thầm suy nghĩ, ngay cả Triển Chiêu cũng bị hỏi cùng đường. Công Tôn Sách vốn không nắm chắc có thể buộc Bàng Thống tội thí sát quận chúa, lúc này mặt mày càng ngưng trọng sợ hãi. Giống như hôm qua, chỉ cần Bàng Thống quả quyết nói ngọc ban chỉ bị người trộm mất, vụ án thẩm đến đây rồi ngừng. Ngừng đi, ngừng thì lại nghĩ biện pháp khác, nhưng làm sao lại liên lụy đến Phong Tranh?
Bao Chửng nói: “Tuy là nói vậy, nhưng cũng không thể xóa bỏ khả năng ngươi…”
Bàng Thống nói: “Không sai, nhưng càng khả nghi hơn bản vương, lại có một người khác.” Ngón tay chỉ Phong Tranh: “Chính là nàng.” Ngày hôm qua nghĩ tình cảnh có thể có đường cứu vãn, nghĩ đến tình cảm của hai người, nhân từ nương tay không đề cập đến Phong Tranh. Sau đó bị Công Tôn Sách làm nổi giận hồ đồ, trong đầu lửa bắn tung tóe, quên nhắc đến Phong Tranh. Hiện tại hôm nay, nên hảo hảo nhắc đến nàng.
Tình tiếc vụ án khúc khuỷu có chướng ngại nổi lên, hai người Bao Sách trở tay không kịp.
Bao Chửng vừa nghe lời này, không biết là vui hay là kinh ngạc, chân mày động rất khẽ: Yo, Trần Phong Tranh cô nương, chỗ này cũng có chuyện của ngươi a?
Mặt Công Tôn Sách mang biểu tình như sắp khóc, đau thương luyến tiếc trong mắt ào ào chảy về phía Phong Tranh, nghĩ thầm: Không đàng hoàng ở nhà ai kêu ngươi chạy loạn a! Ngươi chẳng phải biết xem bói sao, chỗ nào tốt xấu ngươi tính không ra? Cố tình chạy về phía sau núi… Bây giờ làm thế nào cho phải làm thế nào cho phải!
Công Tôn Sách hiểu Bàng Thống hiểu Bao Chửng. Bàng Thống sẽ không đánh bừa khi chưa chuẩn bị, một khi vu khống kẻ nhận tội thay, nhất định đã có lí do thoái thác chặt chẽ. Còn Bao Chửng, kẻ thiết diện vô tư nhất, cho dù người đứng dưới công đường là mẹ hắn hắn cũng sẽ phán xử không lầm, huống chi là Phong Tranh. Rơi vào trong tay hai người này, thật sự không dễ sắp xếp.
Theo trình tự hỏi một vòng, Phong Tranh quả nhiên hết đường chối cãi. Lúc này, tư liệu lúc trước Bàng Thống tìm tòi cặn kẽ về tình địch toàn bộ phát huy công dụng, từ việc Phong Tranh là kẻ trộm, đến việc Phong Tranh có bệnh tim, trước mặt công chúng đều vạch trần ra hết. Bức đến mức gương mặt nhỏ của Phong Tranh lúc trắng lúc đỏ, rất đáng thương. Thậm chí sau đó, Bao Chửng và Triển Chiêu đều có chút nghi ngờ — Nhân phẩm của Phong Tranh, vốn đã làm người ta không quá tin tưởng.
Ai ~~~ Không phải kẻ hèn này muốn nói cô nương này không tốt, chỉ trách nàng bình thường làm việc có chút quá tùy tiện, vài lần ba bận động tay động chân với Công Tôn Sách khiến cho nhiều người phẫn nộ. Mọi người vốn không đánh là may, người ta đều không mong gặp nàng. Đây chẳng phải, báo ứng đã đến sao.
Phong Tranh gấp đến mức cả người run rẩy, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn Công Tôn Sách nói: “Ta không có, ta thật sự không giết Tiểu Man!”
Lục phủ ngũ tạng của Công Tôn Sách đều bị nàng nhìn vỡ nát, muốn nói phải ngươi không làm, ta biết ngươi không làm, ta tin ngươi! Nhưng ta tin ngươi có tác dụng gì đâu?
Bây giờ đừng nói Công Tôn Sách tin nàng vô dụng, chính Bao Chửng tin nàng cũng vô dụng. Chương này, mọi người hiểu lầm Bao Chửng, giống như hắn cố ý hãm hại Phong Tranh. Sai rồi sai rồi, Bao Chửng tuy rằng không muốn gặp Phong Tranh không quen mắt với nàng, cũng không đến mức vô cớ hãm hại nàng. Huống chi Công Tôn Sách còn hứa hôn với nàng, không xem mặt tăng cũng phải nhìn mặt Phật.
Bao Chửng cũng tin Tiểu Man không phải do Phong Tranh giết. Chỉ bằng, trực giác. Trực giác của hắn đối với vụ án trước nay vẫn chuẩn xác kinh người. Nhưng Phong Tranh không thoát được hiềm nghi! Nhân phẩm của nàng, cũng khó có thể làm người ta cởi bỏ hiềm nghi cho nàng a!
Ôn nhu vỗ kinh đường mộc, ý cười không phù hợp hoàn cảnh trong đáy mắt chính hắn cũng không phát giác: “Vụ án này phức tạp, còn phải tìm chứng cứ mới, nhưng Trần Diên hiềm nghi lớn nhất.” Xoay mặt nhìn huynh đệ của hắn: “Công Tôn đại nhân, ngươi thấy nên làm thế nào?”
Câu hỏi này, rốt cuộc là Bao Chửng thật sự không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, hay là xem xét chính xác cơ hội ngàn năm một thuở “tại sao lại không làm”, kẻ hèn này không tiện nói. Nhưng mà câu này, nghe thế nào cũng thấy lộ ra mùi vị có dụng ý khác, mọi người đều rõ như ban ngày.
Công Tôn còn có thể nói gì? Vùng vẫy đấu tranh, quả thật không còn chiêu gì, chỉ có thể lấy một câu trong “Pháp luật Đại Tống”: “Theo luật, nên giam vào nhà lao, thẩm vấn sau.”
Phong Tranh nên vào tù, không sai, không vào tù không thể phục chúng, trình tự cũng không cần nói. Nhưng điều này không nên do Công Tôn Sách phán ra.
Phong Tranh từ nhỏ hành tẩu giang hồ, cũng coi như là một cô nương trải qua sự đời. Người phiêu bạt giang hồ sao có thể không gặp phải đao thương, vào ngục là chuyện sớm muốn, nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý, cũng không sợ. Nhưng mà than ôi, trên thế gian này chuyện thống khổ nhất, không phải là bị tống vào ngục, mà là người tống ngươi vào ngục, là người yêu của ngươi. Người yêu của ngươi không thể bảo vệ ngươi, chuyện này đã làm cho người ta rơi lệ. Người yêu của ngươi lên tiếng phán tội ngươi, về mặt tình cảm, điều này thật sự rất trí mạng.
Sau đó Phong Tranh khóc, không phải vì vào nhà lao cực khổ, chỉ là vì bây giờ nàng mới hiểu ra, phân lượng của bản thân trong lòng Công Tôn Sách, quả nhiên không nặng như vậy. Không so được với quốc gia đại nghĩa, nàng nhận. Nhưng lại có thể không so được với “phải cho Bao Chửng một cái công đạo”. Công Tôn Sách muốn cho Bao Chửng một cái công đạo, cắn răng giậm chân, liền đưa nàng làm công đạo.
Phân lượng của nàng, hiện tại nàng đã biết. Mà Công Tôn Sách có thật sự yêu mình hay không, Phong Tranh không còn dám nghĩ nữa.
Bàng Thống nghe thấy câu này của Bao Chửng, trong lòng cũng thật kinh ngạc. Nghĩ Công Tôn Sách là người giám sát thẩm vấn, ngươi kêu hắn nói cái gì a? Huống hồ chẳng phải Phong Tranh là vợ chưa cưới của Công Tôn Sách sao? Lúc này, ấn theo luật pháp nên lánh đi mới phải! Bao Chửng ngươi cứ lấy “Pháp luật Đại Tống” ra hù người, bản thân ngươi có đọc kỹ chưa a?
Sau đó nghĩ nghĩ, trong lòng cười lạnh với Bao Chửng, nghĩ nếu Bao Chửng ngươi có tâm tư gì đó với Công Tôn Sách, chiêu này đủ hắc. Nếu không có tâm tư gì đó, hừ hừ, vậy ngươi lại càng hắc. Uổng cho ta khi nãy còn xem ngươi là người phúc hậu.
Công Tôn Sách phán Tiểu Phong Tranh, âm thanh kia nặng nề khô héo, chỉ nghĩ cũng biết giờ phút này y mang bộ dáng suy sụp thảm đạm như thế nào. Triểu Chiêu buồn rầu lo lắng nhìn Công Tôn Sách, lại nhìn Bao Chửng, dường như cũng cảm thấy lần này Bao đại ca của hắn làm thiếu thỏa đáng. Bao Chửng một mực sừng sững. Trái lại Bàng Thống, ánh mắt không kiềm chế được mà hướng về phía Công Tôn Sách loe lóe, sắc mặt có vài phần ngưng trọng mơ hồ.
Khai Phong phủ lần thứ hai thẩm Trung Châu Vương, hai người Bàng Bao giống như hát bè ngươi đi ta lại đem Tiểu Phong Tranh giam vào trong ngục, coi như thẩm xong.
Xuống công đường, Bao Chửng không biết là đuối lý hay cố ý lảng tránh, bình thường nên vỗ vỗ vai an ủi huynh đệ vài câu, lần này đới với chuyện của Phong Tranh một chữ cũng không đề cập đến, toàn tâm toàn ý cắm đầu vào công tác điều tra. Công Tôn Sách là người linh lung tâm, nhưng đối với câu hỏi của Bao Chửng lại không nghĩ nhiều. Có câu huynh đệ như tay nhân nữ nhân như quần áo, Bao Chửng không phải là tay chân của y, mà là tâm can. Tâm can cởi y phục của y, mà còn cởi có lý như vậy, y có thể nói gì?
Phong Tranh gặp hai người này, cũng coi như xúi quẩy.
Những chuyện sau đó, ví dụ như Trịnh Vương gia ngăn chặn tướng lĩnh tứ phương đồng lõa của Bàng Thống, ví dụ như Lâm Trung Nghĩa ám sát không thành sau lại tự sát… Đây đều là chuyện mặt ngoài, mọi người tự tính là được, kẻ hèn này sẽ không nói rõ. Chúng ta chỉ nói đến những tình tiết và tâm tư trong nguyên tác không nhắc đến.
Bao Chửng vì phá án mà đau đầu, Công Tôn Sách ngoại trừ góp một tay, cũng không giúp gì hơn được. Huống chi y phải bận rộn chuyện quan trọng hơn.
Trong một đêm nguyệt hắc phong cao, Bao Chửng đã ngủ, Triển Chiêu cũng ngủ, Công Tôn Sách ở phòng dành cho khách trong phủ Trịnh Vương, ngồi bó gối, ngực ôm cái noãn lô, rất có ý cảnh* mà tự mình chơi cờ với mình. Tay trái cầm quân cờ đen, làm nước đi của Bàng Thống. Tay phải cờ trắng, là nước đi của mình. Không sai, hai ngày nay y ngoại trừ giúp Bao Chửng phá án, thời gian còn lại toàn làm chuyện này.
(*QT dịch là artistic mood:)))
Không phải chơi cờ, là suy xét Bàng Thống.
Từ trước đến nay y chưa từng dốc hết tâm huyết mà suy xét một người nào giống như bây giờ, cân nhắc về ý tưởng, suy nghĩ, tính cách, điệu bộ của người đó. Bắt đầu từ ngày vừa mới quen biết ở kinh kỳ, y đem tất cả những lời nói hành động nhiều vô số kể của người đó, tin đồn có liên quan đến người đó, hết thảy đều chải vuốt thông suốt.
Nhớ đến lúc nhỏ, phi ngựa mệt sẽ cùng Bàng Thống lăn ra bãi cỏ ngủ trưa, thức dậy, Bàng Thống vừa kiên nhẫn giúp y nhặt sạch rơm rạ trong mái tóc ra, vừa cười nói, sau này gối lên cánh tay ta mà ngủ, lăn lộn thành một đầu… Bàng Thống trở nên ôn nhu, vậy chính là nhu tình vạn trượng. Đến bây giờ, chính Công Tôn Sách cũng không dám tin, Bàng Thống tươi cười đẹp đẽ hào sảng ra sức nuông chiều mình năm đó, với hắn của hiện tại là cùng một người.
Là không giống nhau. Lúc đó, là Bàng Úy Ly.
Xưa và nay đối lập, chỉ trong nháy mắt như vậy, có chút bách vị tạp trần. Trong lòng ê ẩm không nỡ cũng không buông bỏ được, chỉ thầm thở dài. Nuốt một ngụm trà, đem chua xót không đúng lúc trong lòng nuốt xuống. Lại nghĩ hắn âm mưu tạo phản, nghĩ hắn hãm hại Phong Tranh, răng lại ngứa, oán hận đập quân cờ xuống bàn, ba một tiếng giòn vang.
Thiếu niên Bàng Thống ngồi trên lưng ngựa khí phách phấn chấn: Về sau ta nhất định phải làm cho giang sơn Trung Nguyên thành đồng vách sắt vững như bàn thạch, không người dám phạm.
Trên phố có câu: Tống vô Vệ Thanh(1), Tống có Bàng Thống.
Bàng Thống nói với Bao Chửng: Ta không phải cứu ngươi, ta chỉ muốn thắng. Vì thắng, chẳng sợ hy sinh Song Hỷ Trấn, chẳng sợ hy sinh càng nhiều dân chúng Đại Tống.
Bàng Thống chắp tay mà đứng: Thiên hạ, chính là có đức giả cư chi.
Lưu phu nhân nói: Mặt nạ mang lâu, không cởi ra được nữa.
…..
Công Tôn Sách có bản lĩnh đã gặp qua là không quên, quân cờ trắng đen trong tay hạ xuống đan nhau hỗn độn. Từng chiêu từng thức, liền tái hiện lại thế cờ đêm ấy. Cờ hạ rất nhanh, giống như người kia ngồi phía đối diện, tác phong quyết đoán, tuyệt đối không nghĩ ngợi suy tư lâu, nhưng quân cờ trong tay hạ xuống, lại không hối hận. Cũng có thể là hối hận, chỉ là tuyệt đối không hiện lên mặt.
Ván cờ đêm hôm đó, đến cuối cùng, Công Tôn Sách thắng rất hiểm, nhưng cũng là thắng. Ngoại trừ đánh giặc đua ngựa và võ công, Công Tôn Sách không có chuyện gì, không thắng được Bàng Thống.
Ngón tay run rẩy hạ xuống quân cờ trắng cuối cùng, ăn giết mạch máu của quân đen. Đêm đó Bàng Thống chính là thua ở chỗ này, giang sơn khổ tâm gầy dựng, hắn không nỡ vứt đi. Cố thủ một phương, cho nên thất bại. Hắn xem chiến lợi phẩm của hắn quá quan trọng, hắn không thể cho phép vùng đất hắn giục ngựa chiến hạ bị thổ phỉ bên ngoài giẫm lên. Có liên quan đến nguyên tắc và tôn nghiêm, vậy chính là chuyện lớn.
Nhìn bàn cờ dang dở kia, Công Tôn Sách thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhắm mắt nở nụ cười.
Tống vô Vệ Thanh, Tống có Bàng Thống.
——————————-
(1): Vệ Thanh, còn gọi là Trịnh Thanh, nguyên là người huyện Bình Dương, Hà Đông, tên là Trọng Khanh, là tướng lĩnh nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc, em trai của hoàng hậu Vệ Tử Phu. Dưới thời Hán Vũ Đế (140 TCN – 87 TCN), ông vào cung làm thị vệ, trải qua các chức vụ Kiến Chương giám, Thị trung, Thái trung đại phu, Xa kị tướng quân rồi Quan nội hầu, Đại tướng quân và Đại tư mã, đồng thời được Hán Vũ Đế phong tước Trường Bình hầu, thực ấp lên tới 16700 hộ, ngoài ra Vũ Đế còn đem Bình Dương công chúa gả cho Vệ Thanh. Trong những năm từ 129 TCN đến 119 TCN, Vệ Thanh từng bảy lần đại thắng quân Hung Nô ở phía bắc, lập được công to cho triều đình. Ông qua đời vào năm 106 TCN, được truy tôn là Trường Bình Liệt hầu, con cháu tiếp tục được kế tập tước hầu. Vệ Thanh được xem là một trong các đại danh tướng trong lịch sử phong kiến Trung Quốc, cùng với Bạch Khởi, Hàn Tín, Lý Tĩnh, Nhạc Phi và Từ Đạt, do có công đánh quân rợ phía bắc mở rộng bờ cõi cho nhà Hán và là tấm gương cho các tướng lĩnh đời sau –