CHƯƠNG 100 PN2
Ở một “nơi giàu tài nguyên thiên nhiên” tuyệt đẹp gọi là Thục sơn, mây quấn quanh triền núi, có một tòa đình viện nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Đại môn không lớn không nhỏ, để tấm biển viết hai chữ bay bướm thật to —— Đường Môn! !
Trời còn tờ mờ sáng, phòng ngủ chủ viện Đường môn Tê Hà viện liền truyền ra thanh âm tất tất tốt tốt.
Nương theo nắng sớm mỏng manh, Đường Tống thật cẩn thận đem cánh tay Lư Khâu Sương Hàn ôm lấy mình chuyển qua một bên, thấy Lư Khâu Sương Hàn không bị kinh động, mới nhẹ nhàng đứng dậy, lặng lẽ mặc quần áo, khẽ hôn một cái lên gương mặt tuấn mỹ của Lư Khâu Sương Hàn, sau đó mới nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.
Nghe được Đường Tống ra khỏi cửa phòng, người trên giường đột nhiên mở to mắt, trong mắt tinh quang lóe ra, nào có một tia buồn ngủ.
Lư Khâu Sương Hàn dậy xong, xuất môn chỉ thấy Mạc Ngôn từ chỗ tối đi ra, cung kính đứng ở cửa, trong tay bưng chậu rửa mặt, cánh tay vắt một cái khăn mặt, chuẩn bị hầu hạ Hàn Vương rửa mặt.
Hàn Vương rửa mặt, hỏi: “Lại đi?”
“Dạ, Đường thiếu gia lại đi phòng bếp làm điểm tâm đi.” Mạc Ngôn trả lời, dừng một chút, lại có chút không đành lòng nói: “Vương gia, thuộc hạ khuyên ngài vẫn là nói rõ ràng với công tử đi, cứ như vậy thân thể của ngài. . . . . .”
Nghe xong lời Mạc Ngôn nói, biểu tình trên mặt Hàn Vương thay đổi, cuối cùng tựa hồ như cam chịu thở dài nói: “Quên đi, cứ để y cao hứng đi.” Nói xong, bước đi thong thả khoan thai có chút phù phiếm hướng tới thư phòng.
Nhìn thấy thân hình Vương gia nhà mình từ từ gầy yếu, Mạc Ngôn trên mặt lộ ra vô hạn đồng tình. Ô, Vương gia hảo đáng thương!
Một lúc lâu sau, Đường Tống đang cầm một thành quả lao động buổi sáng đi thẳng đến thư phòng, ngay cả trên mặt dính bột mì cùng tro bụi cũng không lau.
“Hàn, ngươi mau tới nếm thử, điểm tâm hôm nay ta làm, đây chính là ta hôm nay mới nghĩ ra đó!” Đường Tống không gõ cửa liền vọt vào, đưa điểm tâm trên tay màu sắc rực rỡ như bảo bối đến trước mặt Hàn Vương.
Nghe được Đường Tống nói đây là y “mới nghĩ ra”, huyệt Thái Dương trái của Hàn Vương không khỏi thình thịch nhảy lên. Ông trời, hắn thật vất vả mới thích ứng khẩu vị mấy ngày hôm trước mà.
Đường Tống từ trên bàn lấy ra một viên, đưa tới bên môi Hàn Vương, cười nói: “Đến, nếm thử đi! Này là vị tiêu xanh nga!”
Hàn Vương nhìn chằm chằm điểm tâm trong tay Đường Tống, trên mặt không có một tia biểu tình, trong mắt cũng lưu quang tràn đầy, vô số tâm tình xẹt qua, có nhẫn nại, có do dự, có dao động, có chán ghét, còn có sợ hãi. . . . . .
Tâm Đường Tống hoàn toàn tập trung đôi môi đóng chặt của Hàn Vương, tự nhiên không có chú ý tới Hàn Vương khác thường, Mạc Ngôn ở một bên hầu hạ trong lòng nhất thanh nhị sở, Hàn Vương từ nhỏ đến lớn thứ ghét ăn nhất chính là tiêu xanh! Thấy Hàn Vương nửa ngày không há mồm, Mạc Ngôn không khỏi đoán trong lòng, Hàn Vương hẳn là sắp nhẫn đến cực hạn đi?
Hàn Vương khổ đại cừu thâm nhìn chằm chằm khối điểm tâm màu xanh trên bàn tay trắng nõn của Đường Tống, lại nhìn Đường Tống suy nghĩ ba ba theo dõi hắn, thấy trên mặt Đường Tống bắt đầu lộ ra thần sắc khẩn trương. Không khỏi thở dài thật to trong lòng, hé miệng, đem cái hương vị hắn bình sinh ghét nhất nuốt vào trong bụng.
Mạc Ngôn cả kinh thiếu chút nữa kêu ra tiếng, thấy Hàn Vương mặt không chút thay đổi vui vẻ nhai mấy cái, có chút khó khăn đem cái điểm tâm kia nuốt vào trong bụng, trong lòng đồng tình càng sâu . Đường Tống nhất định là trên trời phái tới trừng trị chủ tử nhà mình mà, nhất định là vậy rồi.
Đường Tống thấy Hàn Vương nuốt điểm tâm xuống, trên mặt khẩn trương tan ra, nuốt nước miếng một cái nói: “Hàn, ngươi cảm thấy thế nào?”
Hàn Vương dừng một chút, thấy Đường Tống vừa muốn nhíu mày, vội nói: “Ăn ngon!”
Tuy rằng chỉ có hai chữ, nhưng đối Đường Tống mà nói đã là khen ngợi tốt nhất, y cũng không trông cậy Hàn Vương tích tự như kim [tiết kiệm chữ như vàng] nói ra nhiều từ khen ngợi.
“Thật sự ăn ngon sao? Ha hả, ta đã biết ngươi sẽ thích. Nhạ, ta làm nhiều chút mà, đến, hàn, ngươi ăn nhiều một chút đi.” Đường Tống một bên vui tươi hớn hở nói xong, một bên tay không ngừng lấy điểm tâm, đưa tới bên miệng Hàn Vương. Mà Hàn Vương đành phải như rối gỗ, cố nén chán ghét trong lòng, đem toàn bộ điểm tâm kia ăn vào.
Mạc Ngôn thấy Hàn Vương ngay cả mày cũng không nhăn một chút, trong lòng đã bội phục lại không đành lòng, thấy điểm tâm trên bàn đã bị Hàn Vương ăn một nửa, Đường Tống lại vẫn không có tính toán dừng tay, không khỏi ngắt lời nói: “Công tử, Vương gia ăn rất nhiều rồi, sẽ không dùng cơm sáng được.”
Đường Tống lúc này mới ngừng tay, đem chén đĩa kia giao cho Mạc Ngôn. Mạc Ngôn bưng chén đĩa, đồng thời nhận được ánh mắt cảm tạ từ Hàn Vương, trong lòng không khỏi có chút đắc ý, này có tính không giải cứu Vương gia từ nước lửa không a.
Hắn bưng chén đĩa đang muốn đi truyền lệnh, thuận tiện tiêu hủy điểm tâm hại Vương gia cực khổ này, trước khi ra khỏi cửa lại bị một câu của Đường Tống làm sợ tới mức lảo đảo một cái.
Chỉ nghe Đường Tống phi thường “hiền lành” nói một câu: “Điểm tâm đừng lãng phí , để giữa trưa Hàn lại ăn.”
—————————————————————–
CHƯƠNG PN
Lại nói Hàn Vương mỗi ngày bị Đường Tống “tấn công điểm tâm”, đã không mập ra, ngược lại từ từ gầy yếu.
Ngày hôm nay, Hàn Vương đi ngoài chưa quay về, Đường Tống ở Lãm Nguyệt các trong hoa viên nhìn một nửa bàn cờ, chờ Hàn Vương trở về.
Đường Tống cau mày nhìn bàn cờ trong chốc lát, trong lòng hơi có chút khó chịu, cờ vua này là y dạy Hàn Vương mà. Kết quả không đến một tháng, Hàn Vương cũng đã trò giỏi hơn thầy, chơi còn tinh thông hơn y. Đường Tống hung tợn nhìn chằm chằm bàn cờ, lâm vào hai thế khó. Hiện tại đại pháo cùng một con mã của y đều ở vào vị trí nguy hiểm, rốt cuộc là cứu pháo hay là cứu mã đây. Ai, nếu pháo nhích qua cái ô vuông bên cạnh thì tốt rồi, như vậy là có thể coi chừng con tốt của Hàn Vương cách con mã của y chỉ có một ô, làm cho nó không dám hành động thiếu suy nghĩ .
Đường Tống hơi bất mãn nhìn thoáng qua Mạc Ngôn bất động thanh sắc đứng đối diện y, hừ, ngó bộ dáng hắn nhìn chằm chằm bàn cờ, chắc là đang thay Hàn Vương giám thị y đi.
Đường Tống con mắt vừa chuyển, bên môi xả ra một nụ cười càng ngày càng hồ ly hóa. Bàn tay trắng nõn gầy yếu hướng về phía trái cây bên cạnh, cầm một trái quýt vàng óng ánh, chậm rãi lột vỏ.
Vì phân tán lực chú ý của Mạc Ngôn, Đường Tống nói: “Mạc quản gia, Hàn gần đây làm sao ấy? Như thế nào luôn đi ra ngoài a? Còn có hắn hình như gần đây hơi gầy nữa, hỏi hắn có phải bị bệnh hay không cũng không nói, ngươi có biết hay không a?”
Mạc Ngôn có chút nén giận liếc Đường Tống một cái, thầm nghĩ: còn không phải “Tình yêu” điểm tâm của ngài làm hại. Kỳ thật Hàn Vương mỗi lần ăn xong đều bị tiêu chảy hoặc một vài bệnh vặt khác, nhưng Hàn Vương sợ Đường Tống thương tâm không chịu nói rõ với Đường Tống, có thể nói dụng tâm lương khổ. Hiện tại Âu Dương thần y ở nhờ trong phủ mỗi lần trộm khai dược cho Hàn Vương, đều nhịn không được nói Hàn Vương bị “Tình độc” đâm sâu, thần chí không rõ, mới có thể tự mình chuốc lấy cực khổ. Mạc Ngôn âm thầm oán than, cũng không dám chi tiết nói ra, Hàn Vương đã hạ “Hàn lệnh” với hắn rồi.
Bởi vậy, Mạc Ngôn chỉ có thể đem lời nói dối Hàn Vương trước đó dặn dò nói ra: “Công tử không cần lo lắng, Vương gia chính là thoáng có chút khí hậu không quen, cho nên thân thể mới không khoẻ, không lâu sẽ khôi phục thôi.”
Đường Tống biết Hàn Vương thân thể cũng không lo ngại, mới yên lòng. Lặng lẽ nhìn thoáng qua bàn cờ, trái quýt cầm trong tay nhắm ngay con pháo đỏ thẫm, tiếp tục không yên lòng nói: “Đúng rồi, mấy ngày hôm trước lão nhân gia đến ở trong phủ chúng ta là ai a, ông hình như biết ta thì phải.” Đường Tống không có nói, lão nhân kia vài ngày gần đây thấy y giống như trong mắt tỏa ra ánh sáng ấy.
“Người nọ là người quen cũ của Hàn Vương.” Năm năm trước ngươi chính là do ông ấy cứu sống mà. Sau đó một câu Mạc Ngôn cũng không nói gì, một là sợ làm cho Đường Tống nhớ tới năm năm trước chuyện huynh đệ nhà họ Vương chết thảm cùng phụ tử Lưu Dục phản quốc; hai là sợ Đường Tống đối chuyện Hàn Vương thường xuyên đi tìm Âu Dương thần y sinh nghi.
Mạc Ngôn vừa dứt lời, lại nghe thấy Đường Tống “Ai nha” một tiếng, trái quýt trong tay rơi xuống, lăn trên bàn cờ. Đường Tống ra vẻ kích động cầm lấy trái quýt y “không cẩn thận” làm rơi trên bàn cờ, đồng thời thuận lợi đem đại hồng pháo chuyển qua vị trí y muốn, trong lòng quả thực nhạc khai liễu hoa. Cái này an toàn !
Mạc Ngôn thấy Đường Tống di chuyển quân cờ, trong lòng cảm thấy có chút không thích hợp, còn không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận không đúng chỗ nào, Hàn Vương đã trở lại.
Hàn Vương làm quay về chỗ, nhìn thoáng qua bàn cờ, lập tức phát hiện vị trí con pháo của Đường Tống thay đổi. Hàn Vương hồ nghi nhìn Đường Tống dường như không có việc gì liếc mắt một cái, hỏi: “Đường Đường động quân cờ ?”
“Nào có?” Đường Tống vẻ mặt vô tội nhìn Hàn Vương, đồng thời làm ra vẻ tức giận nói: “Ta cũng không phải thua không dậy nổi, không tin ngươi hỏi Mạc quản gia, hắn một mực ở nơi này nhìn ta mà.”
Thấy Hàn Vương quay đầu lại, Mạc Ngôn lập tức đáp: “Vương gia, công tử cũng không có động quân cờ, chỉ là không cẩn thận đánh rơi một trái quýt trên bàn cờ thôi.”
Hàn Vương hiểu rõ cười cười, biết là Đường Tống dùng quỷ kế, di động quân cờ, nghĩ đến chắc là mấy ngày nay một ván cũng không thắng qua, nên thiếu kiên nhẫn. Lại nói tiếp, từ khi bọn họ rời đi kinh thành, tính tình Đường Tống cũng thay đổi không ít, càng ngày càng sáng sủa, cũng càng ngày càng bớt quy củ, có đôi khi Hàn Vương thậm chí hoài nghi chính mình có phải đang nuôi một tiểu hồ ly tên là Đường Tống không.
Thấy Đường Tống tuy rằng trên mặt ra vẻ bình tĩnh, nhưng lại có chút khẩn trương nhìn hắn, sợ tiểu quỷ kế y bị vạch trần, Hàn Vương vì thế liền thuận theo ý Đường Tống, làm bộ như không phát hiện, tiếp tục chơi cờ. Ai kêu bản thân trúng “Tình độc” của Đường Tống mà?
Vì thế dưới tình trạng Đường Tống dùng quỷ kế đồng thời Hàn Vương cố ý nhượng bộ, Đường Tống rốt cục thắng ván này.
Đường Tống mừng rỡ, quyết định tự mình xuống bếp làm điểm tâm cho “kẻ thua” Lư Khâu Sương Hàn, an ủi “trái tim bị thua” của Hàn Vương. Nói trắng ra là, Đường Tống thắng không vinh quang, thẹn trong lòng .
Nói là làm, Đường Tống vén tay áo liền vọt vào phòng bếp, hoàn toàn mặc kệ Hàn Vương hối hận không kịp cùng Mạc Ngôn không ngừng khuyên can.
Cách đó không xa Âu Dương thần y vuốt bộ râu dài lão bảo dưỡng vô cùng tốt, cười ha hả nói một câu chí lý truyền lưu thiên cổ: “Tự làm bậy, không thể sống nha!”
—————————————————–