CHƯƠNG 48
Ngày hôm nay, Đường Tống cùng Hàn Vương đến Trí Viễn lâu của Lư Khâu Tĩnh Viễn nói chuyện trời đất, Tần Phượng Tê bởi vì có việc làm ăn nên không đến.
Giữa trưa sau khi Lư Khâu Tĩnh Viễn thịnh tình giữ lại, hai người ở đây dùng cơm trưa. Sau khi ăn xong mới ngồi trong chốc lát, Đường Tống lại cảm thấy đầu cháng váng mờ mịt, chỉ chốc lát sau ngủ trong lòng Hàn Vương.
Hàn Vương ôm Đường Tống đến khách phòng nghỉ ngơi, sau đó lại quay trở lại Niêm Hoa đình. Quả nhiên, Lư Khâu Tĩnh Viễn vẫn đang ở nơi đó.
“Vương gia đã trở lại.” Lư Khâu Tĩnh Viễn thoải mái nói, giống như chắc chắc hắn sẽ trở lại vậy.
Hàn Vương không trả lời, sắc mặt không tốt ngồi vào vị trí đối diện gã. Lập tức, độ ấm Niêm Hoa đình giảm xuống một ít.
Lư Khâu Tĩnh Viễn trong lòng vì khí thế cường đại của Hàn Vương thầm giật mình, mặt ngoài vẫn giả bộ dáng vẻ vân đạm phong khinh.”Vương gia sắc mặt không tốt lắm, như thế nào không nghỉ ngơi đi?”
Hàn Vương một đôi mắt sắc bén thẳng ngoắc ngoắc nhìn Lư Khâu Tĩnh Viễn, nhìn chăm chăm gương mặt tươi cười của gã cơ hồ sắp không nhịn được . Sau một lúc lâu, thanh âm lạnh như băng tựa như hai khối băng cùng ma sát vang lên: “Ngươi hạ dược với y?” Câu nghi vấn, dùng ngữ khí xác thật khẳng định.
Lư Khâu Tĩnh Viễn thấy Hàn Vương đã phát hiện, cũng không giả bộ choáng váng.”Vương gia khi nào phát hiện?”
“Đường Tống chưa từng có thói quen ngủ trưa.” Hàn Vương khi nói chuyện đã có thể nghe thấy tiếng nghiến răng, giống như hận không thể lập tức bổ nhào đến đập nát Lư Khâu Tĩnh Viễn.
Nhẹ nhàng vuốt cằm, Lư Khâu Tĩnh Viễn tăng áp lực không khí nói: “Chỉ là chút dược an thần, tỉnh lại tự nhiên sẽ không chuyện gì hết .”
Hàn Vương thoáng nhẹ nhàng thở ra, một tay cầm lấy chén bạch ngọc điêu khắc tinh xảo trên bàn, hỏi: “Ngươi có mục đích gì?”
“Ha hả, Hàn Vương nói quá lời.” Lư Khâu Tĩnh Viễn cười lắc đầu, “Chỉ là ta có vài sự tình muốn cùng Hàn Vương thương nghị một chút, sợ thời gian lâu Đường Tống không chịu nổi mà thôi.”
“Nói.” Hàn Vương thưởng thức chén rượu cầm trong tay, rõ ràng nói.
“Vương gia, phụ hoàng triền miên trên giường bệnh đã lâu, trong cung thần y thánh thủ linh đan diệu dược cũng không biết bao nhiêu, nhưng phụ hoàng đến nay vẫn không khởi sắc, Vương gia không thấy có chút kỳ quái sao?” Lư Khâu Tĩnh Viễn đợi trong chốc lát, gặp Hàn Vương cũng không tính phát biểu ý kiến, đành phải tự mình tiếp tục.” Trước đó vài ngày ta từ Hoàng thái y nghe ra, phụ hoàng có thể không phải đơn giản bị bệnh như vậy, rất có thể. . . . . . Là trúng độc .”
Lư Khâu Tĩnh Viễn dùng chút tin tức này đủ để làm triều đình chấn động, nhưng không làm Hàn Vương đại băng sơn chấn động mảy may. Hàn Vương vẫn đang ngồi như núi, trên mặt cũng bắt đầu lộ ra biểu tình không kiên nhẫn.
Mắt thấy Hàn Vương không phối hợp như thế, Lư Khâu Tĩnh Viễn đành phải đơn độc tiếp tục.”Vương gia, nếu đúng như Hoàng thái y lời nói, phụ hoàng là bị người hạ độc, như vậy Sư quốc liền nguy hiểm .”
Hàn Vương trên mặt lộ ra biểu tình “cùng ta có quan hệ gì đâu”, làm cho Lư Khâu Tĩnh Viễn tiếp tục trò diễn xướng này.
“Nói như thế, Vương gia, biết chuyện này, ta cũng âm thầm tiến hành điều tra, hiện tại đã có chút manh mối. Nói ra Vương gia có lẽ sẽ cảm thấy giật mình, người đầu độc có thể chính là kẻ thù của Đường Tống.” Bất đắc dĩ, Lư Khâu Tĩnh Viễn đành phải dùng đòn sát thủ.
Quả nhiên, Hàn Vương nghe được hai chữ Đường Tống, tinh thần lên rất nhiều. “Tần Loan?” Hàn Vương hỏi.
“Đúng vậy.” Rốt cục đạt được Hàn Vương chú ý, Lư Khâu Tĩnh Viễn đánh rắn đuổi sát, “Vương gia, Tần thái sư ngày thường ăn hối lộ trái pháp luật, kết bè kết cánh, giết hại dị kỷ cũng nhiều rồi, không nghĩ tới lão cũng dám hạ độc hành thích vua, thật sự là tội ác tày trời a? Vương gia, ngài là Chiến thần của triều ta, như thế nào có thể dễ dàng tha thứ tiểu nhân bực này phá hủy triều cương của ta a?”
Lư Khâu Tĩnh Viễn nói dõng dạc, Hàn Vương lại biểu hiện ra một bộ dáng thiếu hưng trí. Lư Khâu Tĩnh Viễn không khỏi sốt ruột, “Vương gia, Tần Loan cũng là thủ phạm hại chết phụ thân Đường Tống Đường Thế Thanh, làm hại Đường Tống cửa nát nhà tan, Đường Tống trong lòng vẫn là hận hắn. Chỉ cần diệt trừ Tần Loan, có thể lật lại bản án cho Đường Thế Thanh, mẫu thân cùng muội muội của Đường Tống có thể từ biên cương trở lại.”
Những lời này làm cho Hàn Vương suy nghĩ sâu xa, hắn nhớ tới lúc Đường Tống hôn mê khóc hô “Nương” , “Muội muội”. Lư Khâu Tĩnh Viễn cũng nhìn ra Hàn Vương có chút dao động , cũng không vội vả nói tiếp.
Thật lâu sau, Hàn Vương đứng dậy rời đi, lúc gần đi để lại một câu: “Nếu xúc phạm tới Đường Tống, kết cục các ngươi liền như cái chén này.”
Lư Khâu Tĩnh Viễn nhìn lên, hóa ra chén bạch ngọc lúc đầu Hàn Vương ngắm nghía đã biến thành một nhúm cát nhuyễn. Lư Khâu Tĩnh Viễn ra một thân mồ hôi lạnh, cũng hiểu được Hàn Vương đã đồng ý cùng gã hợp tác rồi, nhưng điều kiện tiên quyết là không thể thương tổn Đường Tống. Quả nhiên là khẩn trương vì bảo bối. . . . . .
Hết chương thứ bốn mươi tám
CHƯƠNG
Tháng chín, tin tức Hồng Ân Đế trúng độc lan truyền nhanh chóng, đồng thời có đồn đãi nói, người hạ độc chính là đương triều thái sư —— Tần Loan.
Tin tức này truyền ra, mặc kệ là thật hay giả, đều làm cho lòng đủ loại quan lại trong kinh thành hoảng sợ, không ít quan viên đã đầu phục Cửu hoàng tử Lư Khâu Khải Phạm đều bắt đầu dao động. Đồng thời, lấy lão Thừa tướng Từ Hải cầm đầu một vài quan viên công nhiên bắt đầu phản đối Cửu hoàng tử, ủng hộ Tứ Hoàng tử Lư Khâu Tĩnh Viễn trước đó cùng Hàn Vương kết giao thậm mật tranh đoạt ngôi vị hoàng đế. Trong số các quan viên này cũng đủ quan viên thực quyền, tuy rằng thực lực không bằng đảng hùng hậu của Cửu hoàng tử, nhưng với Tần Loan cùng bè đảng lại hình thành một chấn động không nhỏ. Tối trọng yếu chính là, bọn họ có Chiến thần Sư quốc quân tâm sở hướng—— Hàn Vương Lư Khâu Sương Hàn.
Thái sư phủ, phòng hoàn hoa, có một người đang nổi trận lôi đình, hắn chính là cháu ngoại trai Tần Loan—— đương triều Cửu hoàng tử Lư Khâu Khải Phạm.
“Tần thái sư, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Như thế nào lúc mấu chốt này lại xảy ra đồn đãi bất lợi?” Lư Khâu Khải Phạm hổn hển quát, không để cho ngoại công mình chút mặt mũi gì.
“Điện hạ bớt giận, đây nhất định là đòn Lư Khâu Tĩnh Viễn vì tranh đoạt vương vị cố ý tạo ra, cựu thần phái người tra rõ việc này, nhất định sẽ không làm cho lời đồn phá hủy đại sự của chúng ta.” Tần Loan nhất thời cũng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đầu thu tới nay, thật sự là không có sự kiện hài lòng nào.
Hàn Vương tuy rằng bình thường không vào triều, cũng không quan tâm việc triều đình, nhưng ảnh hưởng của hắn trong quân đội quả thật không thể khinh thường. Trong Sư quốc trăm vạn binh cảm nhận, Lư Khâu Sương Hàn tồn tại giống như một vị thần. Trước kia Tần Loan lao lực tâm cơ muốn mượn sức hắn, cũng luôn luôn không được gì, cũng không biết Lư Khâu Tĩnh Viễn dùng tà pháp gì, lại một hai tháng ngắn ngủi liền thắng được ủng hộ của Hàn Vương. Còn có Thừa tướng Từ Hải, bình thường luôn luôn bo bo giữ mình, tuy rằng lão cùng với Tần Loan không giao lưu gì, nhưng xem lão coi như thành thật, Tần Loan cũng không đứng đắn đối phó lão. Này lão già cũng không biết ăn lầm dược gì, lại tụ tập một đám quan viên cùng lão đối nghịch, thật sự là thọ tinh công treo cổ —— ngại mệnh quá dài .
Suy nghĩ trong chốc lát, Tần Loan nói: “Điện hạ, như cựu thần xem, Từ Hải cùng bè phái thật ra không đủ gây sợ hãi, làm cho Phượng Tê dùng chút bạc nhất định có thể mua chuộc một đám về đây. Nhưng là. . . . . . việc Hàn Vương xử lý có thể có chút phiền phức.”
“Phiền toái? Mặc kệ bao nhiêu phiền toái đều phải xử lý. Hiện tại lão già bộ binh kia đã muốn bắt đầu không chịu theo ta . Ta mặc kệ các ngươi mua chuộc hay là uy hiếp, nhất định không thể làm cho đại băng côn Lư Khâu Sương Hàn kia tiếp tục cùng Lư Khâu Tĩnh Viễn giao thiệp.” Lư Khâu Khải Phạm thập phần không kiên nhẫn nói xong, vung tay áo bỏ đi.
Lư Khâu Khải Phạm đi rồi, Tần Loan trở lại phòng khách rốt cục nhịn không được phát tác tức giận, quẳng tất cả bát trà cùng bình hoa ra đất. Tần Phượng Tê vừa tiếp đón vừa gọi tiểu nha hoàn sợ tới mức đứng ở cửa không dám tiến vào dọn mảnh vụn, sau đó nhìn Tần Loan đang bình ổn tức giận nói: “Phụ thân không nên tức giận, chọc tức thân mình cũng không đáng giá.”
“Hừ, ta như thế nào có thể không sinh khí. Nếu không phải vì Tần gia trăm đại thiên thu, ta làm gì chịu để tên tiểu quỷ Khải Phạm xả giận. Tiểu tử này sau khi trưởng thành cũng không kêu ta một tiếng ngoại công nữa, cũng không biết tỷ tỷ ngươi dạy dỗ thế nào nữa.” Tần Loan tức giận khó đè xuống nói.
“Cửu điện hạ dù sao cũng là hoàng tử, tư thái cao cũng là không thể tránh được, nếu không như thế nào có khí thế hoàng gia mà. Kỳ thật Cửu điện hạ vẫn có chút tôn trọng với phụ thân, nhưng là lần này bị bọn Tứ Hoàng tử làm tức giận luống cuống tay chân, cho nên mới đối phụ thân nói năng lỗ mãng, phụ thân không cần để trong lòng.”
Tần Phượng Tê ôn ngôn khuyên giải an ủi, làm cho Tần Loan khí thuận chút, nhưng vẫn không cam lòng nói: “Hừ, hắn có tôn quý cũng từ bụng người Tần gia ta đi ra còn gì, cũng không ngẫm lại, hắn hiện tại sở dĩ có thể kiêu ngạo như vậy, còn không phải lão Tần gia chúng ta ở phía sau chống đỡ hắn.”
“Phụ thân nói đúng.” Tần Phượng Tê nói theo, trên mặt tựa như đeo một mặt nạ tên là “Hiếu tử”.
Trầm ngâm trong chốc lát, Tần Loan nói: “Phượng Tê, vừa rồi Khải Phạm nói ngươi cũng nghe thấy, trong khoảng thời gian này đừng làm buôn bán gì, hao tâm cho đám người Từ Hải kia một chút. Về phần Hàn Vương. . . . . . Phượng Tê, ngươi tốt xấu cũng đi qua Hàn Vương phủ vài lần, ngươi cảm thấy nếu muốn ly gián Hàn Vương cùng Lư Khâu Tĩnh Viễn, phải xuống tay từ nơi nào?”
“Này. . . . . .” Tần Phượng Tê dừng một chút, gương mặt tuấn tú của Đường Tống chợt xẹt qua trong đầu hắn, “Con bây giờ còn chưa có biện pháp gì, nếu không con phái người đi thăm dò một chút?”
“Ân, cũng tốt. Vi phụ biết một người, nói không chừng ngươi có thể lợi dụng một chút.” Tần Loan nheo lại mắt đột nhiên phản xạ ra tia ác độc.
“Người nào?” Tần Phượng Tê cổ họng căng thẳng, có chút không hiểu khẩn trương.
“Đó chính là. . . . . . Đường Tống.”
Quả nhiên, Tần Phượng Tê trong lòng thầm nghĩ, cây to đón gió, Tần Loan đã bắt đầu đem đầu mâu nhắm Đường Tống . Cánh tay Tần Phượng Tê giấu trong ống tay áo rộng thùng thình hết nắm vào lại buông ra, tựa như nội tâm hắn không ngừng giãy dụa.
Xem ra chuyện thị phi này không thể tránh liên lụy Đường Tống. Tần Phượng Tê đột nhiên buông lỏng tay ra, cung kính nói: “Đa tạ phụ thân chỉ ra, con sẽ hảo hảo lợi dụng.”
Hết chương thứ bốn mươi chín