CHƯƠNG 56
Trong đại sảnh, Lư Khâu Tĩnh Viễn từng cơn từng cơn ho khan, quản gia ở bên cạnh đã nhìn ra chủ tử nhà mình là giả bộ ho khan, nhưng Tần Phượng Tê nhìn ngoài cửa xuất thần không phát hiện, tay vẫn nhẹ nhàng vỗ lưng Lư Khâu Tĩnh Viễn.
Lư Khâu Tĩnh Viễn một bên ho khan, một bên nhìn trộm Tần Phượng Tê, thấy y phục cùng tóc trên người hắn đều có chút hỗn độn, xem ra vừa rồi là vội vàng từ trên giường thức dậy đến đây cứu gã. Liên tưởng đến hình ảnh hai người tối hôm qua ở trên giường điên long đảo phượng, Lư Khâu Tĩnh Viễn cảm giác hạ thân tối qua mới vừa thỏa mãn lại có phản ứng, vội ho một tiếng che giấu mình xấu hổ.
Tiếng ho khan dị thường này làm cho Tần Phượng Tê tỉnh lại, cảm thấy chính mình lại bị trêu đùa , hắn vỗ thật mạnh vào lưng Lư Khâu Tĩnh Viễn, nhấc chân đi ra ngoài.
Lư Khâu Tĩnh Viễn cố không hô đau, vội vã tiến lên giữ chặt Tần Phượng Tê. “Phượng Tê, ngươi đừng sinh khí. Ngươi rất ít khi ôn nhu với ta như vậy, ta chỉ là có chút tham luyến thôi mà. . . . . .”
Tần Phượng Tê trừng mắt nhìn gã liếc một cái, nói: “Ta không phải vì chuyện này tức giận, ta tức ngươi hồ đồ, thế nhưng nghĩ muốn ra oai trước mặt Hàn Vương. Ta phía trước không phải nói qua với ngươi rồi sao? Hàn Vương đến hỏi người, ngươi liền ngoan ngoãn mà đem người đưa đến là được rồi, ngươi như thế nào không nghe mà? Lần này ta đến chậm một bước, ngươi đã cùng Diêm Vương uống trà .”
Tần Phượng Tê tức giận lải nhải giáo huấn gã, mà Lư Khâu Tĩnh Viễn cũng học như con gà con mổ thóc, liên tiếp gật đầu. Khi Tần Phượng Tê giáo huấn xong, Lư Khâu Tĩnh Viễn mới lúng ta lúng túng mở miệng nói: “Chính là, Hàn Vương đem Lữ Thị mang đi , chúng ta lấy cái gì kiềm chế Hàn Vương a?”
Một câu này đem lửa giận Tần Phượng Tê thật vất vả áp chế đi lại bùng lên, “Kiềm chế? Hàn Vương là người chúng ta có thể kiềm chế sao? Tìm khắp thiên hạ, người có thể kiềm chế Sư quốc đường đường Chiến thần của chúng ta có thể có mấy? Ngươi phải nhớ kỹ, đối Hàn Vương cùng Đường Tống, chỉ có thể thi ân, trăm triệu không thể dụng tâm kiềm chế uy hiếp, nếu không. . . . . .” Tần Phượng Tê liếc mắt vết bầm càng lúc càng rõ ràng trên cổ Lư Khâu Tĩnh Viễn, nói: “Hậu quả ngươi nếm qua rồi đi?”
Lư Khâu Tĩnh Viễn vội vàng gật đầu, trầm mặc trong chốc lát, vẫn là có chút không nín được nói. “Phượng Tê, ngươi nhất định còn để lại chuẩn bị chuyện sau này đi? Ta nhớ rõ năm đó ngươi tìm được không chỉ một mình Lữ Thị a?”
Tần Phượng Tê có chút phiền táo nhìn Lư Khâu Tĩnh Viễn liếc mắt một cái, người kia, thật đúng là giấu không được a.”Cái kia không phải chuẩn bị chuyện sau này.” Tần Phượng Tê bỏ lại những lời này, bước ra Niêm Hoa đình.
Lư Khâu Tĩnh Viễn ánh mắt ảm đạm tập trung vào thân ảnh cao ngất của Tần Phượng Tê, cho đến khi hắn biến mất sau bức tường xây làm bình phong ở cổng. Phượng Tê, trong lòng ngươi rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu chuyện không nói cho ta biết. . . . . .
Hàn Vương mang theo Lữ Thị quay lại Vương phủ, dọc theo đường đi, Lữ Thị bị Hàn Vương hàn khí bức người kinh sợ, một câu cũng không dám nói. Trở lại Vương phủ, Đường Tống cùng Lữ Thị mẫu tử đoàn tụ, tất nhiên là một phen ôm đầu khóc rống không cần thuyết minh.
Hàn Vương lệnh Lưu tổng quản an bài Lữ Thị ở Tùng Đào viện trước đây lão Vương phi đã ở, này cho thấy hắn đã đem Lữ Thị đối đãi tôn trọng như mẫu thân của mình. Đường Tống nghe xong quyết định này, cảm động đồng thời cũng hiểu được Hàn Vương an bài quá mức long trọng, không khỏi có chút hoảng sợ.
Buổi tối, khi hai người một chỗ, Đường Tống rốt cục thu dũng khí nói: “Vương gia, ngài để mẫu thân ta ở Tùng Đào viện có thể không thích hợp lắm hay không? Dù sao ta nghe nói nơi đó là lão Vương phi. . . . . .”
“Đường Đường, ” Hàn Vương ngắt ngang lời nói của Đường Tống, ban đêm yên tĩnh, thanh âm Hàn Vương nghe lại có chút phiến tình: “Ta thuở nhỏ không có mẫu thân yêu thương, Đường Đường chẳng lẽ không nguyện ý chia cho ta một chút sao?”
Đường Tống không nghĩ tới Hàn Vương luôn luôn cường thế lại nói những lời yếu ớt này, không khỏi ngây người. Sau đó tựa như nằm mơ, hắn nghe được Hàn Vương một câu một chữ nói: “Đường Đường, ngươi là bạn đời chung thân ta tuyển định, mẫu thân của ngươi đương nhiên cũng chính là mẫu thân của ta.”
“Đường Đường, ngươi là bảo bối của ta, cho dù ngươi muốn ánh trăng trên bầu trời, ta cũng sẽ hái xuống cho ngươi. . . . . .”
“Đường Đường, về sau không cần gọi ta Vương gia , bảo ta ‘ Hàn ’ được không? . . . . . .”
“Đường Đường, ta. . . . . . Ta yêu ngươi. . . . . .”
Hết chương thứ năm mươi sáu
CHƯƠNG
Khi chiếc lá cuối cùng rơi xuống đất, mùa thu cũng đi tới cuối. Một hồi tiểu tuyết bắt đầu rơi, dấu hiệu mùa đông Sư quốc buông xuống . Rất nhiều người nhớ tới mùa đông này, đều nói, mùa đông năm ấy thật sự là lạnh a!
Tần Loan tra xét thật lâu, cũng không điều tra ra nơi phát ra lời đồn Hoàng Thượng trúng độc, hơn nữa thông qua Tần Phượng Tê lão cũng gặp được Âu Dương thần y trong truyền thuyết kia. Thần y chính miệng hướng lão cam đoan, Hoàng đế không trúng độc, hơn nữa bệnh cũng đã có khởi sắc, thời điểm lễ mừng năm mới hẳn là có thể tham dự tiệc tối hoàng gia.
Nghe tin tức này, Tần Loan yên lòng, chỉ cần bệnh Hoàng Thượng chuyển biến tốt đẹp , lời đồn trúng độc cũng sẽ tự sụp đổ, không cần phải lo lắng .
Nhưng là, này cũng cũng không đại biểu Tần Loan không có tâm sự. Từ khi lời đồn trúng độc truyền ra, Cửa hoàng tử Lư Khâu Khải Phạm luôn trốn tránh lão, gần đây đã gần một tháng không nhìn thấy thân ảnh của hắn . Tứ hoàng tử sĩ khí cao ngất, bọn họ bên này Cửu hoàng tử lại như vậy. . . . . . Không chịu thua kém, điều này làm cho lão ở cái nơi mà bọn mang ý xấu gọi là quan viên của “Cửu hoàng tử đảng” chu toàn rất là vất vả.
Tần Loan nghĩ thầm, tiếp qua hai ngày nếu Cửu hoàng tử còn chưa tìm lão, vậy lão cũng chỉ có thể tiến cung một chuyến nữa, tự mình đi gặp hắn . Ai, nữ nhi không chịu thua kém của lão a, không đề cập tới không nói.
Còn có một sự kiện, cũng làm cho Tần Loan thực nháo tâm. Bởi vì sự kiện này, tính tình Tần Loan nửa năm này trở nên thập phần táo bạo, tì thiếp đẹp như hoa của lão cũng bị xử lý hết mấy người. Hiện tại bọn hạ nhân trong Tần phủ mỗi người nơm nớp lo sợ, sợ không biết khi nào làm tức giận thái sư, đem mạng nhỏ vứt bỏ đi.
Nguyên nhân lão phiền táo, lão chỉ nói cho một mình Tần Phượng Tê. Trước mắt, lão có thể tín nhiệm cũng chỉ có Tần Phượng Tê. Đứa con tuổi mới nhận tổ quy tông, không chỉ có thông minh, giỏi về kinh thương, vì Tần gia tích lũy tài phú mấy đời cũng xài không hết, hơn nữa mười mấy năm qua đối lão ngoan ngoãn phục tùng, chưa từng có ngỗ nghịch một lần. Tần Loan trong lòng cho rằng, thời điểm Tần Phượng Tê lưu lạc bên ngoài nếm qua khổ nhiều lắm, vì bảo trụ vinh hoa phú quý hiện tại, cho nên mới không dám ngỗ nghịch lão, nghĩ như thế, lão đối Tần Phượng Tê liền càng yên tâm . Tung hoành quan trường nửa đời người, lão xem tính người là tham lam, bởi vậy chắc chắc Tần Phượng Tê là sẽ không đem bí mật không thể cho ai biết này của lão truyền ra đi.
Tần Phượng Tê không chỉ không đem chuyện này truyền ra đi, hơn nữa còn tích cực vì Tần Loan tìm kiếm bí phương. Tần Loan nghe nói dân gian có một vài phương thuốc dân gian dùng được, khiến cho Tần Phượng Tê phái người mọi nơi vơ vét. Lão hiện tại cũng ăn mấy viên thuốc, có hiệu quả, nhưng là vừa ra đến trận lại không dùng được, điều này làm cho Tần Loan rất là căm tức.
Hơn nữa giấy không thể gói được lửa, Tần Loan cứ xử tử tiểu thiếp biết bí mật của lão, nhưng bí mật của lão vẫn là truyền ra Tần phủ—— Tần thái sư không sinh con được !
Tin tức này làm cho bọn nha hoàn trẻ tuổi ở Tần phủ suốt ngày lo lắng đề phòng lại vui vẻ ra mặt, nhóm lão nô già cũng âm thầm cảm tạ Bồ Tát, Tần Loan hay đùa bỡn nữ tử trẻ tuổi, vài thập niên không biết đạp hư bao nhiêu cô gái như hoa. Hiện giờ lão không thể “ra trận”, không thể không làm cho người ta cảm thán ông trời có mắt, rốt cục làm cho ác nhân bị ác báo.
Chuyện tốt không ra môn, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Không lâu, Tần Loan xuất môn làm công tác, phát hiện rất nhiều quan viên đều ở sau lưng lão chỉ trỏ, nghị luận, mỗi người trong mắt giống như đều viết một câu: “Ta biết ngươi không sinh con được .”
Tần Loan hổn hển chỉ có thể một bên gia tăng thúc giục Tần Phượng Tê vì lão tìm kiếm bí phương khôi phục lão ngày xưa hùng vĩ, một bên còn phải làm bộ như không có việc gì đi cùng quan viên biết bí mật của lão cho chu toàn.
Đang lúc Tần Loan vội vã sứt đầu mẻ trán, con gái con trai lão lại đang ở Đan Dương điện uống trà thơm, cắn hạt dưa, ngày thật rất tiêu dao.
“Phượng Tê, ngươi nói ta cùng Tiểu Đông Qua rốt cuộc ai xinh đẹp hơn?” Vinh quý phi kéo Tiểu Đông Qua bên cạnh đang dáng điệu thơ ngây khả ái gặm bánh quả hồng, cười hì hì hỏi Tần Phượng Tê.
Tiểu Đông Qua làm ra vẻ mặt chịu không nổi nhìn thoáng qua Vinh quý phi lại đang giả bộ đáng yêu, tiếp tục cắn bánh quả hồng của y.
Tần Phượng Tê thú vị nhìn Tiểu Đông Qua liếc mắt một cái, nói: ” Tiểu Đông Qua. . . . . .” Nói còn chưa nói hết, liền thấy Vinh quý phi mắt phượng trợn lên, bộ dáng tức sùi bọt mép, vội sửa lời nói: “. . . . . . làm gì xinh đẹp như tỷ tỷ. Tỷ tỷ là đường đường quý phi, Tiểu Đông Qua chỉ là ‘ tiểu thái giám ’ thôi mà.”
Nghe xong lời này, Vinh quý phi trên mặt mới lộ ra một nụ cười “Nói thế còn nghe được”. Buồn cười qua, mặt của nàng lập tức lại suy sụp, tựa như Tần Phượng Tê năm mới đi Tây Nam bàn việc buôn bán thấy một loại ảo thuật kêu “Biến sắc mặt”.”Cơ mà, vì cái gì Phạm Nhi mỗi lần đến cũng không thích nói chuyện với ta, luôn lôi kéo Tiểu Đông Qua huyên thuyên không dứt mà?”
Nghe xong Vinh quý phi lên án, Tiểu Đông Qua đang gặm bánh quả hồng đột nhiên kịch liệt ho khan, như là bị sặc rồi, hé ra gương mặt cười hồng giống ánh nắng chiều ở chân trời. . . . . .
Hết chương thứ năm mươi bảy