CHƯƠNG 63
Ngày hôm sau, khi Đường Tống mở to mắt, Hàn Vương đã không ở bên người . Đường Tống thất vọng thở dài, lại nghe thấy ngoài bình phong truyền đến tiếng bước chân, đồng thời nghe thấy thanh âm Hàn Vương ôn nhu nói: “Đường Đường, mới sáng sớm ngươi thở dài cái gì a?”
Đường Tống kinh hỉ ngước lên, thấy Hàn Vương khoác một cái miên bào từ ngoài bình phong vòng về, bây giờ gương mặt băng tuyết bao trùm như là bị ai làm ma pháp rồi ấy, mang theo ý cười xuân phong, đôi mắt như Nữ Nhi Hồng ẩn dấu hơn hai mươi năm, tình yêu bên trong cơ hồ sắp tràn ra đến nơi.
Đường Tống bị ánh mắt Hàn Vương sáng quắc nhìn ngượng ngùng, cúi đầu né tránh ánh mắt Hàn Vương, “Không có gì. . . . . .” Chỉ là nghĩ đến ngươi lại đi ra ngoài.
Hàn Vương đi đến bên giường, cởi miên bào trên người, rất nhanh xốc lên góc chăn, trước khi gió lạnh tiến vào dùng chăn bông quấn kín lên chính mình cùng Đường Tống.
“Hôm nay tuyết lại rơi, ta đi bảo người bỏ thêm chậu than, hôm nay cũng thật là lạnh!” Hàn Vương một bên oán giận , một bên ôm chặt Đường Tống vào trong ngực.
Trời quả nhiên rất lạnh, Hàn Vương chỉ đi ra ngoài trong chốc lát, trên người liền lạnh lẻo , xứng với danh hiệu “Đại băng côn” . Đường Tống đưa tay ôm thắt lưng Hàn Vương, làm bản thân cùng thân thể Hàn Vương sát vào nhau một chút khe hở cũng không, cam tâm tình nguyện làm “Tiểu hỏa lò” của hắn.
Hàn Vương ôm thân thể Đường Tống nóng hầm hập, thỏa mãn than thở nói: “Đường Đường, hôm nay ta sao cũng không đi, chúng ta nằm một ngày trên giường thế nào?”
Tốt, Đường Tống trong lòng nhỏ nhẹ trả lời, nhưng cùng lúc trong lòng lại có một thanh âm nói, Hàn Vương còn phải đi cùng Hách Triết quốc Minh Châu công chúa mà, như thế nào có thể thật sự cùng y nằm trên giường một ngày.
Đường Tống mặc kệ ôm Hàn Vương nằm nửa canh giờ, ước chừng thời điểm sắp ăn điểm tâm, Đường Tống cắn chặt răng, đột nhiên từ trong lòng Hàn Vương ngẩng đầu lên.
Hàn Vương vốn nhắm mắt dưỡng thần bị động tác Đường Tống quá mạnh làm kinh động , cúi đầu kinh ngạc nhìn y, “Đường Đường, làm sao vậy?”
“Ngươi không cần cùng Minh Châu công chúa dùng đồ ăn sáng sao?” Biểu tình của Đường Tống hiện tại cơ hồ có thể dùng từ “chịu nhục” để hình dung , tựa như vợ cả nhà giàu vì vâng theo cổ huấn hiền lương thục đức, khuyên trượng phu của mình đi nơi tiểu thiếp vậy.
Đường Tống dùng sức trợn tròn mắt, như vậy nước mắt sẽ không dễ dàng rơi xuống . Nhưng mặc kệ Đường Tống cố gắng nhẫn nại thế nào, đôi mắt vẫn là đỏ.
Hàn Vương lẳng lặng nhìn Đường Tống, một bàn tay nhẹ nhàng xoa hai má Đường Tống.”Đường Đường, ngươi là muốn khóc sao? Vì cái gì?”
Thanh âm ôn nhu phối hợp vuốt ve ôn nhu, rốt cục làm cho Đường Tống hỏng mất , nước mắt tựa như vòng châu bị đứt một giọt tiếp một giọt rơi trên hai má Đường Tống, mang theo độ ấm bỏng người rơi vào lòng bàn tay Hàn Vương.
“Đường Đường, ngươi làm sao vậy? Vì cái gì khóc?” Nước mắt Đường Tống làm Hàn Vương đối mặt thiên quân vạn mã cũng sẽ không nhíu mày hoàn hoàn toàn toàn luống cuống tay chân, Hàn Vương vụng về ôm Đường Tống vào trong ngực, một chút một chút vỗ lưng Đường Tống đã bắt đầu khóc thút thít.
“Đường Đường, có chuyện gì ngươi liền nói với ta, ngươi khóc lòng ta muốn tan nát.” Hàn Vương những lời này nói ra được thực thành tâm thành ý, cơ hồ làm cho Đường Tống tin là thật , chính là tưởng tượng đến đồn đãi y ngày hôm qua nghe được, Đường Tống trong lòng ủy khuất càng lớn. Rõ ràng ngươi sẽ cùng công chúa kia đính hôn, vì cái gì còn ôn nhu như vậy với ta?
“Minh Châu công chúa không phải ngươi mang về để đính hôn sao?” Đường Tống ủy ủy khuất khuất mở miệng, trong nội tâm vẫn là hy vọng Hàn Vương có thể phản bác, có thể nói cho y đồn đãi là giả.
Thế nhưng, Hàn Vương nghe Đường Tống nói xong, nở nụ cười.”Hóa ra chuyện này ngươi đã biết a?” Hàn Vương cười tủm tỉm nhìn Đường Tống, ánh mắt kia tựa hồ nói thêm, này có cái gì làm cho ngươi thương tâm?
Cái này, Đường Tống cơ hồ sắp hộc máu . Đây là Hàn Vương đêm qua còn ôn nhu nói với y “Ta yêu ngươi” sao? Mới qua mấy canh giờ hắn đã vô cùng cao hứng muốn thú nữ nhân vào cửa . Lư Khâu Sương Hàn, ngươi nghĩ rằng ta Đường Tống là đứa vô tâm sao?
Trước khi Đường Tống phát tác ra, Hàn Vương còn nói thêm: “Nhưng mà chuyện này lại không liên quan gì đến ngươi, ngươi khóc làm chi a?”
Đường Tống đã muốn khóc không ra nước mắt, chỉ có thể lăng lăng nhìn Hàn Vương vẫn đang dùng ánh mắt ôn nhu nhìn y, rốt cuộc là cái gì có thể làm cho hắn tàn nhẫn đến độ này. . . . . .
Hết chương thứ sáu mươi ba
CHƯƠNG
“Chuyện này lại không liên quan đến ngươi, ngươi khóc làm chi a?” Hàn Vương ý cười trong suốt lúc nhìn Đường Tống, tựa hồ ý nói y chảy nước mắt không đáng giá.
Đường Tống đã hoàn toàn chảy không ra nước mắt nữa, người trước mắt thật là Hàn Vương luôn miệng nói với y “Ta yêu ngươi” kia sao? Ông trời, nếu đây là một hồi ác mộng, cũng nên làm cho ta tỉnh lại đi.
Ác mộng của Đường Tống đích xác rất nhanh liền tỉnh, bất quá giải trừ ác mộng không phải lão thiên gia, mà là một câu nhẹ nhàng bâng quơ của Hàn Vương.
“Đường Đường, Minh Châu công chúa sẽ cùng Tứ Hoàng tử đính hôn, ngươi hẳn nên vì bọn họ cao hứng mới đúng chứ, như thế nào lại khóc thương tâm như vậy mà?”
Đương —— Đường Tống cảm thấy đầu óc mình bị ai cầm búa gõ mạnh một cái, hoàn toàn ngẩn ngơ. Rốt cuộc là chuyện quái gì đây! !
Hàn Vương thật sự xem hết biểu tình bi phẫn đọng trên gương Đường Tống, giống như hắn cô phụ y. Vươn tay trìu mến xoa nhẹ gương mặt Đường Tống, xoa đi cái biểu tình làm cho hắn cực không thoải mái kia, trời ạ, hắn thật sự, thật sự cả đời cũng không muốn nhìn thấy biểu tình như vậy trên mặt Đường Tống.
Sau một lúc lâu sau, Đường Tống mới ngốc ngốc hỏi: “Cái kia, Minh Châu công chúa phải gả cho Lư Khâu Tĩnh Viễn?”
“Đúng vậy! Nếu không nàng còn có thể gả cho ai?” Hàn Vương không sao cả nói.
“Ừ, ừ, Minh Châu công chúa gả cho Tứ Hoàng tử là thích hợp nhất.” Đường Tống phối hợp nở nụ cười, cùng với gương mặt đầy nước mắt lấm lem như mèo con cực kỳ không thích hợp.
Đường Tống trong chốc lát khóc, trong chốc lát cười, nhưng thật làm Hàn Vương hồ đồ . Hàn Vương đem biểu hiện của Đường Tống hôm nay buổi sáng trước sau suy tư một phen, cuối cùng nhíu mày hỏi: “Đường Đường, ngươi khóc không phải vì nghĩ người đính hôn cùng Minh Châu công chúa là ta đi?”
“Ách. . . . . .” Đường Tống thật sự bị nước miếng chính mình làm nghẹn, không biết nên nói thế nào cho phải.
Thấy Đường Tống bộ dáng do dự, mặt Hàn Vương chậm rãi trầm xuống.
“Đường Đường, ngươi cư nhiên không tin ta?” Hàn Vương một chữ một chữ nói, Đường Tống cảm giác nhiệt độ trong không khí đột nhiên hạ xuống, đã sắp ngang bằng “băng thiên tuyết địa” bên ngoài.
“Ta. . . . . . Ta không có a!” Đường Tống lắp ba lắp bắp nói, đôi mắt liếc trái liếc phải, chính là không dám nhìn ánh mắt Hàn Vương. Ngô, vậy ra mùa xuân còn chưa đến a!
“Không có, vậy ngươi vì cái gì khóc?”
“Cái kia, cái kia, ta, trong mắt ta có hạt cát . . . . . .” Rõ ràng là lý do lừa tiểu hài tử, làm cho Đường Tống tự nói cũng thấy thực lo lắng.
Hàn Vương không truy vấn, chăm chú nhìn Đường Tống trong chốc lát, thấy Đường Tống cơ hồ xấu hổ vô cùng . Đột nhiên, Hàn Vương dường như nhận thua nói: “Trong mắt có hạt cát nên nói với ta, ta thổi cho ngươi không phải được rồi sao? Khóc lợi hại như vậy, người khỏe cũng bị ngươi dọa bệnh ra đây.”
“Ách. . . . . . Phải” Đường Tống lăng lăng nhìn Hàn Vương dễ dàng bỏ qua cho y như thế, kinh ngạc không biết nên nói cái gì mới tốt? Hàn Vương khi nào thì trở nên ngu ngơ, đã vậy còn dễ lừa như thế?
Hàn Vương nhìn thấy Đường Tống trộm nhẹ nhàng thở ra, trong lòng vừa bi ai lại cao hứng. Bi ai chính là Đường Tống lại không tin hắn, dễ dàng tin đồn đãi hắn sẽ đón dâu; cao hứng chính là Đường Tống lại vì một đồn đãi sai lầm mà rơi lệ, hẳn là trong lòng thật sự có hắn đi.
Một lần nữa ôm Đường Tống vào trong ngực, trong phòng lại khôi phục độ ấm xuân về hoa nở.
Một phen sợ bóng sợ gió cũng làm cho Đường Tống hao phần lớn tâm lực, hơn nữa đêm qua bị Hàn Vương “nghiêm hình bức cung” , lúc này được ôm cứng như vậy, bắt đầu buồn ngủ.
Mông lung nghe thấy Hàn Vương ở bên tai mình nhẹ nhàng nói: “Đường Đường, cả đời này, ta chỉ yêu một mình ngươi, chỉ cần một mình ngươi. . . . . .”
Lần này, Đường Tống mơ một giấc mộng đẹp, trong mộng có từng tảng từng tảng hoa đào nở rộ, còn có một nam tử như băng ôn nhu cười với y. . . . . .
Đường Tống tỉnh lại, đã qua buổi trưa .
Đường Tống còn chưa mở mắt, liền cảm thấy hơi thở Hàn Vương gắt gao vây quanh y, trên mặt còn có thể cảm giác được tầm mắt Hàn Vương nhìn qua y. Mở to mắt, liền thấy Hàn Vương xuất thần nhìn y.
Hai người cứ như vậy thâm tình nhìn nhau, cho đến khi ——
“Ục ục ục ục”, bụng Đường Tống thực phá phong cảnh kêu lên.
Hàn Vương sửng sốt một chút, sau đó không khách khí cười ra tiếng. Đường Tống xấu hổ đem mặt vùi vào chăn, hận không thể chết luôn cho rồi. Vốn không khí vừa rồi tốt như vậy. . . . . . Ai, đều do bụng mình không chịu được. . . . . .
Hàn Vương cười đào Đường Tống từ trong chăn ra, “Được rồi, Đường Đường, lúc này ngươi cũng nên đói bụng. Chúng ta đi ăn cơm đi, cơm nước xong chúng ta cùng đi gặp Phò mã tương lai của Hách Triết quốc.”
Hết chương thứ sáu mươi bốn