CHƯƠNG 69
“A —— Hoàng Thượng ——” một tiếng kêu thê lương thảm thiết từ long ỷ truyền đến, mọi người nhìn lại, chỉ thấy Vinh quý phi vừa rồi còn dáng vẻ đoan chính hoa dung thất sắc té trên mặt đất, một bàn tay run rẩy chỉ vào long ỷ.
Hồng Ân đế thân thể như một bãi than rỉ ra ngồi trên long ỷ, sắc mặt hiện ra màu tím đen, một đôi mắt cơ hồ phải từ hốc mắt rớt ra ngoài. Đáng sợ nhất chính là, máu màu tím đen từ mặt Hồng Ân đế ồ ồ chảy ra, lây dính trên vạt áo trước ngực long bào màu vàng một tảng lớn.
Chúng thần đều bị cảnh tượng trước mắt dọa ngây người, sau một lúc lâu, mới nghe thấy Tần Loan dùng thanh âm run rẩy hô: “Thái y, truyền thái y, mau truyền thái y. . . . . .”
Rất nhanh, Hoàng thái y đầu đầy tóc bạc ôm cái hòm thuốc thở hổn hển chạy vào đại điện.
Một phen kiểm tra xong, Hoàng thái y lắc lắc đầu, bùm một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Vinh quý phi, thảm thiết nói: “Nương nương, cựu thần vô năng, Hoàng Thượng ngài, Hoàng Thượng ngài đã băng hà . . . . . .”
Vinh quý phi nghe vậy cả người chấn động, các vị đại thần cũng đều quỳ rạp xuống đất, một vài cựu thần lại khóc rống chảy nước mắt, khóc không thành tiếng. Một giọt nước mắt từ mắt phải Vinh quý phi chậm rãi chảy xuống, sau một lúc lâu, mới nghe thấy Vinh quý phi thanh âm run rẩy hỏi: “Vì cái gì?”
“Bẩm báo nương nương, theo cựu thần sở tra, Hoàng Thượng là trúng độc mà chết.” Hoàng thái y dừng một chút, tung ra kết quả làm cho tất cả quan viên chấn động.
“Nói bậy, như thế nào có thể là trúng độc? Rượu Quý phi uống chính là cùng bình rượu với Hoàng Thượng mà, sao Quý phi không có việc gì, mà Hoàng Thượng lại trúng độc mà?” Mắt thấy Hoàng Thượng thật sự trúng độc mà chết , Tần Loan luống cuống, chuyện lão lo lắng nhất rốt cuộc xảy ra ngay dưới mắt lão.
“Thái sư, vừa rồi hạ quan đã kiểm tra qua, rượu này không có độc.”
“Nếu rượu không có độc ngươi dựa vào cái gì nói Hoàng Thượng là trúng độc mà chết, ngươi rõ ràng là ăn nói lung tung.” Tần Loan hổn hển nói, tiến lên tóm lấy Hoàng thái y.
“Dừng tay!” Một tiếng quát lớn lạnh như băng, Tần Loan cảm thấy sau áo mình bị người kéo lại, sau đó một trận thiên toàn địa chuyển, lão đã bị ném ngã trên đất.
“Ai lớn mật như vậy. . . . . .” Tần Loan thẹn quá thành giận ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy gương mặt Hàn Vương băng hàn, cả kinh, lời nói còn lại cũng bị lão nuốt trở về bụng.
“Hiện tại việc cấp bách là điều tra nguyên đem Hoàng Thượng trúng độc, trước khi chưa điều tra rõ, ai cũng không thể rời khỏi đại điện, cũng không cho bất cứ kẻ nào thương tổn Hoàng thái y.” Hàn Vương vừa dứt lời, một đoàn binh sĩ mặc khôi giáp chói lọi tiến vào, tay cầm trường thương sắc bén, ngăn chặn nghiêm kín cửa. Lúc này, trên mặt chúng thần đều xuất hiện thần sắc thất kinh.
Hàn Vương liếc mắt nhìn Hoàng thái y, “Nói tiếp.”
“Dạ” Hoàng thái y hướng Hàn Vương cúi người, nói: ” Trong rượu Hoàng Thượng uống cũng không có độc, nhưng trên người Hoàng Thượng lại sớm trúng một loại mãn tính độc tên là ‘ Lục Nguyệt Hoa ’. Trúng độc này người bình thường có thể kéo dài hơi tàn đến nửa năm mới có thể tử vong, nhưng là nếu người trúng độc lại uống rượu, mãn tính độc sẽ biến thành cấp tính độc, có thể khiến người lập tức mất mạng.”
“Vậy phụ hoàng trúng độc bao lâu rồi?” Lư Khâu Tĩnh Viễn rưng rưng hỏi.
“Bẩm Tứ điện hạ, theo hạ quan phỏng đoán, Hoàng Thượng trúng độc đã gần ba tháng .”
“Ba tháng, phụ hoàng trúng độc ba tháng các ngươi cũng chưa phát hiện, các ngươi làm ăn cái gì không biết?” Lư Khâu Tĩnh Viễn đột nhiên nâng chân, đá Hoàng thái y quỳ trên mặt đất một cước ngả lăn quay trên mặt đất.
Hoàng thái y chật vật từ mặt đất đứng lên, vẫn quỳ nói: “Điện hạ, ba tháng này, vẫn đều là thần y Cửu điện hạ tìm thấy chăm sóc Hoàng Thượng, hạ quan chưa từng gặp qua Hoàng Thượng a! Hoàng Thượng trúng độc, hạ quan thật sự không biết a!”
Nghe xong lời này, mọi người đều đem tầm mắt chuyển tới Lư Khâu Khải Phạm cùng Tần Loan, quan viên bên người lão cũng vội vàng giống như trốn ôn dịch lẫn mất ra xa.
“Lư Khâu Khải Phạm, là ngươi?” Lư Khâu Tĩnh Viễn mắt sắp nứt ra nhìn Cửu hoàng tử thất kinh, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ta, ta cũng không biết a. Không phải ta hạ độc phụ hoàng.” Lư Khâu Khải Phạm cả kinh kêu lên, trên mặt đứa nhỏ mười sáu tuổi luôn luôn giả trang thực lão thành xuất hiện biểu tình vô thố.
“Người tới, mang thần y kia đến!” Hàn Vương lạnh như băng ra lệnh nói. Không lâu, có binh lính hồi báo nói: “Thần y không hề có trong cung, có thị nữ nói thần y sáng sớm đã ra cung , nói là muốn đi xin thuốc, đến nay chưa trở về.”
“Hừ, cái gì xin thuốc, ta xem hắn rõ ràng là chạy trốn.” Lư Khâu Tĩnh Viễn lạnh giọng nói: “Lư Khâu Khải Phạm, chuyện tới hiện giờ, ngươi còn có gì để nói.”
“Không phải ta, thật sự không phải ta a.” Lư Khâu Khải Phạm kinh hoảng bắt lấy tay áo Tần Loan, xin giúp đỡ nói: “Ngoại công, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ta không có hại phụ hoàng a? Thần y kia không phải ngươi bảo cữu cữu tìm tới sao?”
Lúc này, Tần Loan đã cưỡng chế kinh hoảng trong lòng, nhìn chằm chằm Tần Phượng Tê từ lúc bắt đầu vẫn cúi đầu không nói hỏi: “Phượng Tê, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngươi không phải nói thần y trị liệu, bệnh Hoàng Thượng đã có chuyển biến tốt đẹp sao?”
“Phụ thân, đều đến lúc này , ngài liền thừa nhận đi!” Sau một lúc lâu, Tần Phượng Tê ngẩng đầu, dùng ánh mắt sắc bén hiếm thấy đáp lại tầm mắt Tần Loan.
Hết chương thứ sáu mươi chín
CHƯƠNG
“Phụ thân, đã đến nước này , ngài cũng nên thừa nhận đi!” Tần Phượng Tê nói một câu, trong đám người lại một lần nữa xôn xao.
Tần Loan nhìn thấy đứa con luôn luôn dịu ngoan đột nhiên lấy loại ánh mắt sắc bén này nhìn mình, trong lòng dâng lên sợ hãi không hiểu được. Chẳng lẽ trước nay luôn ở sau lưng điều khiển mình, chính là đứa con này? “Thừa nhận? Ngươi muốn ta thừa nhận cái gì? Ta cái gì cũng chưa làm thì phải thừa nhận cái gì?”
“Phụ thân, ” Tần Phượng Tê chậm rãi mở miệng nói, “Ngươi sai người khác hạ độc Hoàng Thượng, hơn nữa sợ bị thái y phát hiện, bảo Phượng Tê tìm cái gọi là ‘ thần y ’ đến chuyên chăm sóc Hoàng Thượng, chờ Hoàng Thượng chậm rãi độc phát mà chết.”
“Ngươi, ngươi nói bậy, ta, ta như thế nào lại độc hại Hoàng Thượng? Nếu ta độc hại Hoàng Thượng, tỷ tỷ ngươi cùng Khải Phạm sẽ bị ta liên lụy, ta như thế nào làm loại việc ngu ngốc này?” Tần Loan sốt ruột biện giải, đồng thời như xin giúp đỡ nhìn về phía nữ nhân đang lặng im không nói, hy vọng nàng vì mình nói câu.
Vinh quý phi cũng không mở miệng, thậm chí một ánh mắt cũng không liếc phụ thân mình, nói chuyện vẫn đang là Tần Phượng Tê. “Phụ thân, ngài không phải ngay từ đầu đã tính hy sinh tỷ tỷ cùng Khải Phạm sao? Như thế nào lúc này còn nói sợ liên lụy đến bọn họ mà?”
Mọi người đều bị những lời nói của Tần Phượng Tê làm chấn động không thể tự hỏi, chỉ có thể lẳng lặng chờ nghe hắn còn có thể nói ra kinh thiên ngôn luận gì nữa.
“Phụ thân, ngài không phải thường nói muốn lên ngôi cửu ngũ nhất định phải ngoan độc hạ quyết tâm sao? Cho nên, ngài để Khải Phạm an bài thần y đến bên người Hoàng Thượng không phải là để về sau vu oan cho Khải Phạm, để y gánh tội cho ngài sao?” Tần Phượng Tê ngữ điệu thong thả nói xong, từng bước một kích thích thần kinh mọi người.
“Ngươi, ngươi. . . . . .” Tần Loan đã bị Tần Phượng Tê khuấy động nói không ra lời.
“Làm sao vậy phụ thân, ngài không nghĩ tới ta sẽ buông tha ngôi vị hoàng đế ngài hứa sau trăm tuổi sẽ truyền cho ta à, mà đem âm mưu ngài muốn soán vị nói ra đi?” Tần Phượng Tê rốt cục nói ra hai chữ “Soán vị”, trong đám người phát ra tiếng hít không khí thật lớn, tất cả mọi người bị Tần Loan lớn mật làm cho điên cuồng sợ hãi.
“Hừ, ngươi nói ta soán vị, ngươi lại có chứng cớ gì?” Tần Loan rốt cục tìm lại được giọng mình, cố hết sức phản bác nói.
“Phụ hoàng, chứng cớ không phải ở phòng ngủ ngài sao? Dưới sàng của ngài có chiếc rương lớn sơn đỏ, không phải là long bào ngài đã khẩn cấp làm rồi đó sao?” Tần Phượng Tê nhẹ nhàng đem bí mật kinh thiên này nói ra, trong đám người lại là một trận hút không khí.
“Người tới, điều tra Thái sư phủ.” Lư Khâu Tĩnh Viễn hợp thời ra lệnh nói, rất nhanh đã có người đi .
“Hừ, dưới sàng của ta như thế nào có thể có loại đồ vật đó, ta chưa từng có soán vị chi tâm, cũng chưa từng tạo long bào, ta còn không tin ta có long bào, ngươi làm sao có thể biến ra long bào cho ta chứ?” Tần Loan tự tin tràn đầy nói.
Nhưng là, khi tin tức thật sự lấy ra long bào từ dưới giường lão truyền đến Triêu Dương điện, Tần Loan hoàn toàn ngẩn ngơ .
“Tần Loan, ngươi tự tạo long bào, hành thích vua soán vị, chứng cớ vô cùng xác thực, ngươi còn gì để nói?” Lư Khâu Tĩnh Viễn khí thế mười phần quát.
Sau một lúc lâu, Tần Loan ngẩng đầu, ánh mắt đã sung huyết trở nên đỏ bừng: “Là ngươi, hết thảy đều là ngươi trù tính đúng không? Ngươi vì cái gì phải như vậy, vì cái gì muốn hãm hại ta, ta là phụ thân của ngươi a!”
Tần Phượng Tê lạnh lùng nhìn Tần Loan, “Ta tình nguyện không có phụ thân như ngươi.”
“Ngươi, nghịch tử, ngươi dám hãm hại phụ thân của ngươi, ta, ta bóp chết ngươi.” Tần Loan đột nhiên kêu to, xông lên bóp cổ Tần Phượng Tê.
Tần Phượng Tê vẫn đưa tay để sau lưng, mặc cho Tần Loan bóp cổ hắn, không có một ý tứ giãy dụa. Lư Khâu Tĩnh Viễn nóng nảy, vội vàng xông lên gỡ tay Tần Loan ra. Nhưng Tần Loan lúc này cực kỳ hận Tần Phượng Tê, cơ hồ đem tất cả khí lực trên người dồn về cánh tay. Lư Khâu Tĩnh Viễn gỡ không ra, dưới tình thế cấp bách đánh một cái trên ót Tần Loan, đánh Tần Loan bất tỉnh.
Cũng không nghĩ đến Tần Loan cho dù hôn mê , tay bóp cổ Tần Phượng Tê cũng không hề lỏng ra. Mắt thấy Tần Phượng Tê đã bắt đầu mắt trợn trắng , Lư Khâu Tĩnh Viễn kiên quyết chặt đứt mấy ngón tay Tần, mới giải cứu Tần Phượng Tê được.
Ngón tay đứt lìa đau nhức làm cho Tần Loan tỉnh lại, ôm tay kêu thảm thiết. Mà Lư Khâu Tĩnh Viễn lại không để ý đến lão, ôm Tần Phượng Tê đang kịch liệt ho khan lo lắng không thôi.”Phượng Tê, ngươi không sao chứ?”
Tần Phượng Tê dần dần dừng ho khan, đẩy Lư Khâu Tĩnh Viễn ra nói: “Tứ điện hạ, Phượng Tê những năm gần đây vẽ đường cho hươu chạy, vì lão tặc Tần Loan làm không ít chuyện xấu, hôm nay Phượng Tê phát hiện lương tâm, cam tâm bị phạt, thỉnh Tứ điện hạ trị tội.”
“Phượng Tê, ngươi. . . . . .” Lư Khâu Tĩnh Viễn khó hiểu nhìn Tần Phượng Tê, còn muốn nói gì đó, lại bị Tần Phượng Tê cắt ngang.”Điện hạ, Tần Loan lão tặc soán vị, Vinh quý phi cùng Cửu điện hạ cũng không biết, tất cả đều là Tần Loan lão tặc một mình ở phía sau thao túng, cho nên, chuyện này thỉnh không cần trách phạt Vinh quý phi cùng Cửu hoàng tử.”
Lư Khâu Tĩnh Viễn sâu xa nhìn Tần Phượng Tê thật lâu sau, mới nói: “Hảo, nếu kiểm chứng Cửu hoàng tử quả thật cùng việc này không quan hệ, ta sẽ không khó xử bọn họ.”
“Tần Phượng Tê tạ ơn Tứ điện hạ, hy vọng Tứ điện hạ nói được thì làm được.” Tần Phượng Tê cúi mình vái chào Lư Khâu Tĩnh Viễn, lại chuyển hướng Hàn Vương nói: “Vương gia, có thể nói chuyện một chút.” Tần Phượng Tê cùng Hàn Vương thấp giọng nói trong chốc lát, Hàn Vương ngẩng đầu tinh tế quan sát một lát Tiểu Đông Qua bên người Vinh quý phi, trịnh trọng gật gật đầu.
Tần Phượng Tê thấy Hàn Vương gật đầu, như là nghĩ đã buông xuống tâm sự cuối cùng, để hai tay ở phía trước, chờ binh lính đeo xiềng xích cho hắn. Lư Khâu Tĩnh Viễn vẫn đang lăng lăng nhìn Tần Phượng Tê, không hạ lệnh. Hàn Vương khoát tay, lập tức có binh lính tiến đến đem Tần Phượng Tê buông tay chịu trói cùng Tần Loan lăn lộn trên mặt đất bắt lấy.
Binh lính dẫn hai người đi, bọn quan viên tự động tự phát tránh đường ra. Tứ Hoàng tử phái đột nhiên thấy Tần Loan rơi xuống người, trên mặt đều mang thần sắc vui sướng khi người gặp họa, mà ban đầu Cửu hoàng tử phái bị này biến cố phát sinh đột nhiên làm sợ ngây người, lui cổ không ai dám hé răng. Dù có vài lão nhân trong triều cũng thấy mọi chuyện hết thảy phát sinh quá đột nhiên , Tần thái sư soán vị cũng không thể không cân nhắc. Nhưng từ xưa được làm vua thua làm giặc, Tần thái sư mặc kệ là có tâm soán vị thật hay là bị người hãm hại, nhưng lão thất bại thì lại là sự thật, cho nên, tất cả mọi người nhất trí trầm mặc , không ai vì lão nói chuyện. Lúc này, đột nhiên nghe được một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: “Chậm đã.”
Hết chương thứ bảy mươi