CHƯƠNG 74
Tần Phượng Tê hai mắt như có điện nhìn chằm chằm Tần Loan, gằn từng tiếng nói: ” Nương ta cao hứng phấn chấn đi tìm người thân thích kia để nương tựa, không nghĩ tới lại bị hắn bán vào kỹ viện!”
Tần Loan bị Tần Phượng Tê hung hăng nhìn chằm chằm, không khỏi cũng có chút chột dạ.
” Tú bà kỹ viện giam ta trong tay, bức nương tiếp khách. Bảy năm sau, nương chịu không nổi tra tấn, treo cổ mà chết. Mà ta bởi vì tướng mạo xinh đẹp, bị tú bà qua tay bán đi tiểu quan quán để dạy dỗ. Một năm sau, ta đốt một mồi lửa ở hậu viện tiểu quan quán, thừa dịp rối loạn trốn thoát.” Tần Phượng Tê nói xong, trên mặt lộ ra một nụ cười cổ quái, trận cháy kia chắc chắn cũng khiến hắn rất đau đi!
“Ta ở bên ngoài lưu lạc ba năm, ngươi nhất định không biết ta trải qua như thế nào đi? Ta làm tên khất cái, cơm canh cả heo chó cũng không thèm ăn, bị người tùy ý vũ nhục khi dễ, đói cực kỳ thậm chí cùng dã cẩu tranh thức ăn. Năm ấy mùa đông, ta thật sự đói không chịu được, liền trộm của người ta một cái bánh bao, kết quả bị một đám người bắt được. Bọn họ đẩy ta ngã trên mặt đất đầy tuyết, quyền đấm cước đá ta, lúc ấy ta cơ hồ nghĩ rằng mình sẽ chết , cuối cùng Lư Khâu Tĩnh Viễn đã cứu ta. Hắn giúp ta trị thương, còn giúp ta điều tra rõ thân thế của ta, cho đến khi đó ta mới biết được, ta cũng không phải là kỹ nữ sinh ra, làm tiểu khất cái bẩn hề hề, ta còn là đứa con trai duy nhất của Thái sư đương triều! Ha ha, chuyện này buồn cười cỡ nào! Ta hiển nhiên là đứa con trai của Thái sư đương triều!” Tần Phượng Tê đột nhiên cười ha ha, cười đến nước mắt cũng chảy ra.
“Khi đó, Lư Khâu Tĩnh Viễn hỏi ta, muốn nhận thức ngươi hay không. Ta nói, phải nhận thức, đương nhiên phải nhận thức. Ta không chỉ nhận thức ngươi, ta còn muốn tận tay hủy hoại ngươi!” Tần Phượng Tê hung tợn nói xong, gương mặt xinh đẹp vặn vẹo không chịu nổi.”Ta cùng Lư Khâu Tĩnh Viễn đạt thành hiệp nghị, mục đích chính là muốn trả thù ngươi! Nỗi hận của nương ta cùng đau khổ ta phải chịu, ta đều phải cho ngươi trả lại từng cái một.”
Nghe đến đó, Tần Loan không khỏi rùng mình, nỗi hận của Tần Phượng Tê tựa như hữu hình, ép lão cơ hồ thở cũng không thở nổi.”Ta dùng quyền thế của ngươi che chở việc buôn bán lời rất nhiều tiền, sau đó ta dùng tiền này đi giúp Lư Khâu Tĩnh Viễn mua chuộc lòng người. Ta hạ độc ngươi, cho ngươi không thể sinh con. Ta tìm người hạ độc Hoàng Thượng, sau đó đổ tội lên người ngươi, cho ngươi vạn kiếp bất phục. . . . . .” Tần Phượng Tê hít vào một hơi thật sâu, nói: “Tần Loan, hiện tại ngươi có biết ta hận ngươi đến đâu rồi đi?”
Tần Phượng Tê rống xong câu cuối cùng, tựa như đã dùng hết khí lực toàn thân, suy sụp ngồi trên ghế. Tần Loan cũng giống như bị những lời này của hắn chấn động, không ra tiếng. Kỳ thật Tần Phượng Tê cũng không trông mong lão có thể ra tiếng, xin lỗi sao? Hắn không cần. Mục đích duy nhất để hắn còn sống chính là làm cho Tần Loan bị báo ứng thích đáng.
Khi hai người còn đang trầm mặc, hành lang truyền đến một trận bước chân dồn dập, ánh lửa chợt lóe, Hàn Vương cùng đi và Lư Khâu Tĩnh Viễn đã quay lại hiện tại trước mắt hai người.
Hàn Vương đi thẳng một mạch đến trước phòng giam của Tần Loan, lạnh như băng nói: “Tần Loan, Đường Tống rốt cuộc bị ai mang đi ?”
Sau một lúc lâu, Tần Loan mới nâng mí mắt lên, “Vương gia, nếu tiểu nhân nói ra, Vương gia có thể bỏ qua cho tiểu nhân một mạng hay không?”
Nhìn thấy Tần Loan bây giờ còn dám cò kè mặc cả, Hàn Vương bực mình nheo mắt lại, nói: “Nếu ngươi hiện tại không nói, ta sẽ cho ngươi bị chết nhanh hơn một chút.”
Tần Loan chung quy là kẻ sợ chết, khi Hàn Vương cam đoan lão tánh mạng không cần lo lắng, Tần Loan thống khoái nói ra hướng đi của Đường Tống. Mà nghe xong bọn họ đối thoại, Tần Phượng Tê giống như không thèm để ý đôi môi nhếch lên một nụ cười lạnh tàn khốc: Tần Loan, chẳng lẽ ngươi quên trên thế giới có câu nói sống không bằng chết sao?
Khi Hàn Vương hạ lệnh phong tỏa biên cảnh phương bắc cũng tự mình bước lên con đường “truy thê”, Đường Tống lại trên đường bị bắt cóc ngã bệnh.
Một tiểu khách *** đơn sơ, Đường Tống nằm ở đệm chăn tản ra mùi cổ quái, trên trán đắp một cái khăn trắng, trên gương mặt đỏ ửng không bình thường, tất cả hơi thở ồ ồ phun ra đều là cực nóng.
Một nam tử có khuôn mặt đoan chính ngồi ở đầu giường, lo lắng nhìn Đường Tống, thường thường giúp Đường Tống đổi khăn trên đầu.
“Chi nha ——” một tiếng cửa phòng mở ra, Lưu Hồng bưng một chén chén thuốc nâu đen đi đến. Lưu Hồng vào cửa xong, vội đóng cửa lại, đem gió lạnh không ngừng thổi vào chặn ở ngoài cửa.
Lưu Hồng cầm chén thuốc đưa cho người trẻ tuổi kia xong, không chịu được xoa xoa cánh tay mình bị đông lạnh cứng, oán giận nói: “Thật sự là càng đi về phía bắc đi càng lạnh , hiện tại bên ngoài thật sự là chỉ nhổ ra đàm thôi cũng vỡ thành tám cánh hoa.”
“Lưu thúc, thời tiết phương bắc có phần lạnh, ngài quen được thì sẽ tốt thôi.” Người trẻ tuổi vừa cẩn thận dùng muỗng nhỏ cho Đường Tống uống dược, vừa an ủi Lưu Hồng.
Lưu Hồng ngồi sát vào bên giường, nhìn Đường Tống nói: “Vương Phúc, ta hôm nay ở bên ngoài nghe nói biên quan cũng bị phong tỏa , chúng ta hay là nhanh ra đi đi.”
Người trẻ tuổi cũng chính là Vương Phúc lo lắng nhìn Đường Tống vẫn hôn mê bất tỉnh, “Nhưng mà Tiểu Đường như vậy không thể chạy đi a.”
“Chúng ta hiện tại trên đường đi, không chỉ có thiếu y ít dược, còn phải tránh né quan phủ điều tra, chẳng bằng nhanh chạy về Sắc Lặc quốc, tới nơi đó rồi có thể chữa bệnh cho Đường Tống.” Lưu Hồng không đồng ý nhìn Vương Phúc còn đang do dự, nói.
“Nhưng. . . . . . Lưu thúc, chắc phải chờ sáng mai lại chạy đi đi, Tiểu Đường hiện tại thật sự không thể. . . . . .”
“Được rồi, sáng mai canh bốn chúng ta sẽ đi.” Lưu Hồng không kiên nhẫn ngắt ngang Vương Phúc, về phòng nghỉ ngơi . Ai, dù sao cũng là người trẻ tuổi a, chuyện nhỏ không đành lòng sẽ bị loạn đại mưu a!
Hết chương thứ bảy mươi bốn
CHƯƠNG
Mười ngày đi đường, sau khi chạy chết hai con ngựa, Hàn Vương chỉ dùng bảy ngày đã đuổi tới nơi. Khi Hàn Vương tới biên cảnh Sư quốc cùng Sắc Lặc quốc, bên này đã toàn tuyến phong tỏa , chỉ chừa một quan khẩu cho người ra vào, người đi đường qua lại đều phải trải qua nghiêm khắc kiểm tra.
Thủ vệ sĩ binh cầm trong tay bức họa Đường Tống, đó là Hàn Vương ngày đến tự tay họa nên, bức họa ngưng tụ Hàn Vương lo lắng cùng tưởng niệm khiến bức họa giống như đúc, làm cho bọn lính cũng thay hắn không đành lòng.
Đến biên quan bốn ngày, Hàn Vương ngồi ở thành lâu bên cạnh trạm kiểm soát bốn ngày, ăn ở đều tại đây. Ban ngày, Hàn Vương ngơ ngác ngồi ở cửa sổ, nhìn chằm chằm vào trạm kiểm soát, sợ sẽ bỏ lỡ Đường Tống.
Mạc Ngôn không tiếng động đi đến phía sau Hàn Vương, thấy Hàn Vương vẫn giống như trước thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm trạm kiểm soát ra khỏi thành, mắt nháy cũng không nháy, tựa như pho tượng không có sinh mệnh. Mạc Ngôn thở dài, trong lòng tự trách càng sâu , lúc trước nếu không phải mình dễ tin Lưu tổng quản, Đường công tử cũng sẽ không dễ dàng bị người bắt đi như vậy.
“Chủ tử, thời điểm không còn sớm , ngươi dùng chút cơm đi.” Mạc Ngôn buông thực hạp trong tay, đem đồ ăn tinh xảo bên trong dọn ra xong, hương khí mê người liền lập tức tràn ngập cả phòng. Qua một hồi lâu, Hàn Vương mới luyến tiếc thu hồi ánh mắt, nhìn đồ ăn trên bàn, sửng sốt một chút, lại rất nhanh quay đầu trở lại.
Mạc Ngôn vừa thấy tình cảnh này, không khỏi âm thầm mắng bản thân một tiếng. Hóa ra vừa rồi phân phó người chuẩn bị đồ ăn, bất tri bất giác liền chiếu theo đồ ăn trong Hàn Vương phủ vài phần, lúc này mới phát hiện đồ ăn này tất cả đều là thứ Đường Tống thích ăn.”Chủ tử, nếu đồ ăn không hợp, tiểu nhân lại đi làm chút khác?”
“Không cần, để đó đi.” Hàn Vương không quay đầu lại, thản nhiên phân phó nói.
“. . . . . . Vâng” Mạc Ngôn không dám nhiều lời, lẳng lặng lui xuống, xem ra bữa cơm này, Hàn Vương lại ăn không vô .
Mạc Ngôn mới vừa đi xuống lầu, đột nhiên một thân ảnh màu trắng rơi xuống bên người mình, đồng thời đám người ngoài trạm kiểm soát cũng phát ra tiếng động ồn ào. Mạc Ngôn vừa thấy, người đứng bên cạnh mình rõ ràng là Hàn Vương vừa mới rồi còn ngồi trên lầu ngẩn người.
“Chủ tử?” Mạc Ngôn kinh ngạc nhìn thấy Hàn Vương ánh mắt thẳng ngoắc ngoắc nhìn cuối quan đạo, có chút vô thố hỏi han.
“Hắn đến đây!” Hàn Vương một câu không đầu không đuôi làm cho Mạc Ngôn có chút choáng váng, hắn? Chẳng lẽ là Đường công tử?
Mạc Ngôn theo tầm mắt Hàn Vương nhìn, như là đáp lại lời nói của Hàn Vương, xa xa trên quan đạo, một chiếc xe ngựa cuốn lấy tuyết đọng nhanh chóng hướng trạm kiểm soát chạy tới.
“Ngăn xe ngựa lại, chuẩn bị điều tra!” Mạc Ngôn hô lớn một tiếng, lập tức có một đội quan binh chạy tới, chia làm trước sau hai nhóm đứng trên đường, phía trước một loạt đem tấm chắn lóe ánh sáng lạnh đặt trên mặt đất, hình thành một bức tường khiên; binh lính xếp sau tay cầm trường thương, như hổ rình mồi hướng về xe ngựa đang chạy tới.
Khi xe ngựa cách binh lính hơn hai mươi trượng, xa phu giật cương mạnh một cái, quát một tiếng “Hu ——” , khó khăn lắm khiến xe ngựa dừng lại. Thấy trận trượng trước mắt, xa phu ánh mắt lộ ra sợ hãi, dùng thanh âm thoáng có chút run rẩy nói: “Các vị quan gia xin thương xót, nương ta bệnh sắp chết, ta đưa bà đi tìm thầy thuốc chữa bệnh, cầu các vị quan gia giúp giùm cho.”
” Nương ngươi được bệnh gì a? Lại cần đến quan ngoại mới có thể trị liệu?” Mạc Ngôn mở miệng hỏi, đồng thời ý bảo hai gã binh lính tiến lên điều tra.
Xa phu thấy binh lính muốn tiến lên vạch màn xe, vội vàng nhảy xuống xe ngăn cản.”Các vị quan gia, không phải tiểu nhân không cho quan gia kiểm tra, nhưng mà nương ta mắc chính là bệnh đậu mùa, không thể gặp gió cũng không thể gặp ánh sáng, thỉnh các vị quan viên giơ cao đánh khẽ.”
Hai gã binh lính kia vừa nghe người trong xe bị bệnh đậu mùa, sợ tới mức đều lui từng bước, có chút vô thố nhìn về phía Mạc Ngôn. Hôm nay bệnh đậu mùa là một loại bệnh truyền nhiễm cực lợi hại. Người bệnh khi bắt đầu sẽ sợ ánh sáng sợ gió, không dám xuất môn, sau đó chính là trên người lở loét lan truyền, cuối cùng là toàn thân thối rữa, chết rất đáng sợ. Hơn nữa dân gian nói rằng, chỉ cần nhìn người bệnh bệnh đậu mùa liếc mắt một cái liền có thể nhiễm bệnh này, chẳng trách hai gã binh lính bị dọa lui từng bước .
Mạc Ngôn cũng biết lợi hại của bệnh đậu mùa, quay đầu nhìn về phía Hàn Vương, đã thấy Hàn Vương giống như không nghe thấy nói chuyện, ánh mắt thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm xe ngựa kia, tựa hồ nghĩ muốn nhìn thấu vách xe kia vậy. Sau một lúc lâu, Hàn Vương mới mở miệng nói ra một chữ: “Soát!”
“Soát!” Mạc Ngôn lớn tiếng phân phó nói, hai binh lính do dự một chút cuối cùng vẫn là kiên trì tiến lên điều tra. Xa phu kia còn muốn ngăn cản, lại bị sĩ binh bên cạnh ngăn lại.
Một sĩ binh dùng thương vén màn xe, nhưng không có đẩy ra, để sát nhìn vào, mới phát hiện là bị đóng đinh từ bên ngoài, có thể là xa phu sợ gió thổi vào. Binh lính rút đao ra, vận lực hướng màn xe bổ tới, mành bị chém một đường, gió lạnh đến xương bắt đầu thổi vào trong xe.
“Đừng!” Xa phu trẻ tuổi kêu thảm thiết một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ mặt bi thương.
Hết chương thứ bảy mươi lăm