CHƯƠNG 77
Xe ngựa thoát khỏi Hàn Vương xong, vọt vào trạm kiểm soát Sắc Lặc quốc. Trạm kiểm soát sĩ binh đã sớm nhận được mệnh lệnh, cũng không ngăn trở. Xe ngựa lướt qua trạm kiểm soát, thẳng đến trạm dịch gần đó mà đi.
Lúc này, ở cửa trạm dịch, sớm đã có hai người lo lắng cùng đợi . Thấy xe ngựa chạy như bay đến, người trẻ tuổi phía trước trên mặt lộ ra thần sắc vui sướng. Xe ngựa vừa mới dừng lại, người nọ liền nhanh đi vài bước tới phía trước, tay có chút run rẩy xốc rèm lên, kinh hỉ nhìn vào bên trong.
Nhưng chỉ liếc mắt một cái, người trẻ tuổi sắc mặt liền thay đổi trắng bệch. “Đường Tống” , người trẻ tuổi kinh hô một tiếng, lo lắng nhảy lên xe ngựa, bế người bên trong đi ra, xa phu cùng một người khác đến gần vừa thấy, cũng quá sợ hãi. Chỉ thấy Đường Tống khóe miệng mang theo vết máu, vạt áo trước cũng là một bãi máu nhìn ghê người, làn da lở loét trên mặt trở nên còn trắng hơn cả tuyết, hô hấp mỏng manh, làm cho người ta cơ hồ không cảm giác được hơi thở của y.
“Nhanh đi tìm đại phu.” Người trẻ tuổi phân phó một tiếng, ôm Đường Tống trực tiếp vào trạm dịch. Xa phu cùng người lớn tuổi cũng theo sát vào.
“Vương Phúc, này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Người trẻ tuổi —— Lưu Dục tức giận nhìn xa phu, cũng chính là Vương Phúc, ngữ khí đông cứng chất vấn.
Vương Phúc ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Đường Tống nằm ở trên giường hấp hối, trên mặt tựa như kết một tầng băng.
Nguyên lai, từ ngày thứ ba bị bắt cóc, Đường Tống liền bắt đầu sốt cao. Y vốn gầy yếu rốt cục chịu không nổi giá lạnh, xóc nảy cùng lo lắng, lâm vào hôn mê. Bởi vì lúc ấy trong lãnh thổ Sư quốc đã bắt đầu bốn phía tìm Đường Tống, Vương Phúc cùng Lưu Hồng thương nghị xong, quyết định hoá trang Đường Tống thành phụ nhân bị bệnh đậu mùa, cứ như vậy, trên đường bị kiểm tra, chỉ cần bọn lính vừa nghe bên trong xe có người bị bệnh đậu mùa, phần lớn đều qua loa cho qua.
Cho đến biên cảnh Sư quốc, bọn họ được tin tức, nói là Hàn Vương tự mình tới biên quan. Vì thế, ba người liền chia thành hai hướng, Lưu Hồng hoá trang thành tiểu thương nhân ra khỏi quan trước, sau đó ở bên ngoài bố trí phục binh, chuẩn bị tiếp ứng Vương Phúc. Vương Phúc dựa theo kế hoạch chở Đường Tống ra vẻ bị bệnh hiểm nghèo xuất quan.
Vốn tưởng rằng xuất quan hẳn sẽ không quá khó khăn, nhưng không nghĩ tới canh giữ ở quan khẩu hiển nhiên là chính Hàn Vương. Tuy rằng quá bốn năm, tướng mạo Vương Phúc biến hóa rất nhiều, nhưng là hắn vẫn lo lắng mình sẽ bị Hàn Vương nhận ra, cũng may lúc ấy lực chú ý của Hàn Vương đều ở trên xe ngựa, cũng không có nhìn kỹ hắn.
Trước khi xuất quan, Đường Tống cũng đã hôn mê hơn hai ngày, cho nên Vương Phúc cũng không có cho y uống Mông Hãn dược Lưu Hồng bỏ lại, thứ nhất hắn lo lắng thuốc này tai hại với thân thể Đường Tống, thứ hai Đường Tống đã uống ách dược không thể phát ra tiếng, cho dù tỉnh cũng không thể làm gì.
Thế nhưng, không nghĩ tới xuất quan được một canh giờ, Hàn Vương đột nhiên lại dẫn binh mã đuổi theo, may mắn trên người hắn đã chuẩn bị “Hóa công tán” để ngừa vạn nhất, nếu không lần này Đường Tống khẳng định sẽ bị Hàn Vương đoạt về.
Nhưng mà hắn không biết, khi Hàn Vương tự mình kiểm tra thùng xe, Đường Tống đột nhiên tỉnh. Tuy rằng khi đó Hàn Vương đứng ngược sáng, Đường Tống thấy không rõ mặt hắn lắm, nhưng rõ ràng cảm nhận được hơi thở Hàn Vương. Nhưng là mấy ngày không thấy ánh sáng khiến mắt y sinh đau, chờ y lại mở to mắt, Hàn Vương đã đi mất, xe ngựa lại bắt đầu động.
Đường Tống muốn hô to tên Hàn Vương, chính là bị ách dược khống chế cổ họng chỉ có thể phát ra “ơ ơ” hít không khí, y muốn tạo ra chút tiếng vang đến, đáng tiếc thân thể bủn rủn động một ngón tay còn khó. Xe ngựa càng lúc càng xa, Đường Tống cũng cảm giác tâm mình cũng dần chìm đến đáy cốc.
Một lúc lâu sau, Vương Phúc điều khiển xe ngựa đột nhiên tăng tốc, Đường Tống cũng nghe tới từ phía xe ngựa sau truyền đến tiếng vó ngựa ồn ào, thậm chí ẩn ẩn nghe được Hàn Vương kêu tên của y. Đường Tống nín thở nghe, trong lòng hy vọng Hàn Vương tiếp cận càng gần. . . . . .
Thế mà, hy vọng cũng theo bao thuốc bột Vương Phúc tung ra mà hóa thành hư ảo, khi y nghe được tiếng la cuối cùng tràn ngập tuyệt vọng cùng thất bại của Hàn Vương, trong ***g ngực giống như bị ai đâm một đao, hé miệng ra, một hơi máu tươi cứ như vậy phun ra ngoài. . . . . .
Hết chương thứ bảy mươi bảy
CHƯƠNG
Thiên Hồng hai mươi lăm năm, Hồng Ân đế băng hà, con trai thứ tư Lư Khâu Tĩnh Viễn vào chỗ, sửa niên hiệu Thiên Bảo, sử xưng Hồng Vũ đế. Hồng Vũ đế đăng cơ sau một tháng, cử hành phong hậu đại điển, lập Hách Triết quốc Minh Châu công chúa vi hậu cung tôn sư, Sư Hách Triết nhị quốc chính thức kết minh.
Phong hậu đại điển xong, Sư cùng Hách Triết hai quốc đồng thời tuyên chiến Sắc Lặc quốc phương bắc, trong lúc nhất thời, chiến hỏa liên tiếp.
Sắc Lặc quốc thủ đô, tin tức nhị quốc hướng Sắc Lặc quốc khai chiến đã truyền tới thủ đô, không khí cả quốc gia đều trở nên khẩn trương, nhất là biết được đứng đầu quân đội Sư quốc chính là Chiến thần Lư Khâu Sương Hàn tiếng tăm lừng lẫy, cựu thần đa mưu túc trí nhất trong triều trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh hoàng.
Phủ Thừa tướng, sáng sớm chợt nghe thanh âm gà bay chó sủa, cẩn thận nghe, có thể nghe thấy người trong phủ đều đang hô to tên một người—— Đường Tống thiếu gia.
“Đường Tống thiếu gia, ngươi ở nơi nào a? Mau ra đây, Đường Tống thiếu gia. . . . . .” Phủ Thừa tướng Lạc quản gia dẫn một đám hạ nhân tìm kiếm mọi nơi, thiếu chút nữa lật tung cả phủ Thừa tướng hướng lên trời.
Những người khác trong phủ Thừa tướng có thể không biết thân phận Đường Tống, chỉ khi y là khách quý của Thừa tướng. Nhưng là tâm phúc của Thừa tướng hắn biết rõ, Đường Tống chính là con tin rất trọng yếu, không thể có một chút sai lầm.
Hơn một tháng trước, Đường Tống thiếu gia trong hôn mê trung được đưa vào phủ Thừa tướng, trải qua vô số thầy thuốc khám và chữa, tiêu phí dược liệu quý giá, cuối cùng còn đem ngự y trong cung thỉnh ra, mới làm cho bệnh tình Đường Tống chuyển biến tốt đẹp. Trong lúc đó, hai vị chủ tử Lưu Dục cùng Vương Phúc của phủ Thừa tướng cơ hồ là cực nhọc ngày đêm, không nghỉ ngơi yên ổn chăm sóc Đường Tống, trong mắt tình yêu say đắm ai sáng suốt nhìn thấy đều biết. Bởi vậy, Lạc quản gia đã biết, Đường Tống đối Thừa tướng của bọn họ mà nói cực kỳ có ý nghĩa.
Thế nhưng, Đường Tống bệnh tuy rằng đã ổn, cũng không tránh được để lại di chứng. Có lẽ là sốt cao liên tục nửa tháng kia cháy hỏng đầu óc, khi Đường Tống tỉnh lại lại quên sạch chuyện sau mười tuổi, Đường Tống hiện tại, tuy rằng đã gần hai mươi tuổi , nhưng trí lực lại dừng lại ở mười tuổi, mà Đường Tống mười tuổi thật đúng là “hoạt bát” ra ngoài dự kiến a!
Hiện tại thủ đô có rất nhiều thám tử Sư quốc phái tới, nghe nói không ít là tới tìm kiếm Đường Tống thiếu gia, bởi vậy, Thừa tướng Lưu Dục dặn lần nữa, nhất định phải xem trọng Đường Tống, không thể để ra khỏi phủ Thừa tướng một bước. Cơ mà, muốn cho một con khỉ ngoan ngoãn ở trong g sắt lý, rõ ràng là nhiệm vụ bất khả thi rồi! Còn không à, Lạc quản gia mới đi khỏi một lát sau, Đường Tống lại không biết chạy đi nơi đâu ?
“Đường Tống thiếu gia, Đường Tống thiếu gia, ngươi mau ra đây a! Thừa tướng đại nhân mang đồ chơi chơi rất vui cho ngươi nè.” Thấy Lạc quản gia bắt đầu lợi dụ, bởi vì Lưu Dục mỗi lần từ bên ngoài trở về đều mang về Đường Tống gì đó, cho nên Lạc quản gia cũng không sợ nói dối bị bể.
“Chơi vui? Ở đâu?” Quả nhiên, Lạc quản gia mới vừa nói xong, chỉ thấy từ trong động của giả sơn thò ra một khuôn mặt nhỏ thanh tú, một đôi mắt to tràn ngập chờ đợi nhìn Lạc quản gia, còn không đúng là Đường Tống bọn họ muốn tìm thì thôi.
“Ai nha uy, Đường thiếu gia, ngài như thế nào chui vào cái động kia, nơi đó không sạch sẽ, mau ra đây!” Lạc quản gia vừa nói, vừa lôi kéo cánh tay Đường Tống muốn lôi y ra.
Thế nhưng mà Đường Tống cố tình không thuận ý hắn, lấy tay bám tảng đá, ý là không muốn đi ra ngoài.”Ngươi đưa đồ chơi Dục ca ca cho ta trước, ta mới ra ngoài!”
Hai người đang dằn co, Lưu Dục cùng Vương Phúc đi đến, thấy cảnh này, biết là Đường Tống lại bướng bỉnh . Lưu Dục nhìn thấy bộ dáng Đường Tống chơi xấu, trên mặt vốn ngưng trọng không khỏi hiện ra vài phần ý cười, mà Vương Phúc lại trực tiếp vui cười đi tới, cười nói: “Tiểu Đường, ngươi nếu không ra, ta sẽ không đưa đồ chơi cho ngươi đâu!”
Đường Tống vừa nghe, vội vàng chui ra khỏi giả sơn, hai tay bắt lấy cánh tay Vương Phúc, mắt to lấp lánh lấp lánh nhìn Vương Phúc, còn thiếu vẫy đuôi nữa là đủ.”Phúc ca ca, ta đi ra , ngươi mau đưa đồ chơi cho ta đi.”
Vương Phúc thấy Đường Tống khẩn cầu, không khỏi cổ họng căng thẳng, có chút mặt đỏ tai hồng đem diều trên đường mua được ra, nói: “Cho diều nè, biết thả không?”
“Biết.” Đường Tống đáp một tiếng, vui vẻ cầm lấy diều chạy đi, Lạc quản gia đáng thương nhận được ý của chủ tử, vẫn hảo khổ ha ha đuổi theo. Ô, lão nhân gia hắn hình như là đảm đương quản gia mà, hiện tại như thế nào thành bảo mẫu .
Chờ Đường Tống chạy xa , Lưu Dục cùng Vương Phúc liếc nhau, hai người đi tới thư phòng. Vào thư phòng, Vương Phúc đóng cửa lại, xoay người hỏi: “Lưu đại ca, Hoàng Thượng hôm nay chưa nói đưa Đường Tống trở về đi?”
Năm đó Lưu Dục cùng Vương Phúc huynh đệ bị Hàn Vương đuổi ra Vương phủ, Vương Thọ chết trên đường sung quân biên cương, Vương Phúc cùng Lưu Dục mai táng Vương Thọ xong, đơn giản rời khỏi Sư quốc. Lưu Dục đọc nhiều sách vở, học thức uyên bác, trí mưu hơn người, tuyệt đối là một nhân tài. Chính là tính tình hắn đạm bạc, cũng không có nghĩ muốn tại kiến công lập nghiệp ở triều đình. Chính là trải qua chuyện trơ mắt nhìn thấy Đường Tống mình thích bị Hàn Vương “chiếm đoạt” , bản thân bị đuổi đi ra khỏi vương phủ cùng Vương Thọ bị thương nặng mà chết đi, tâm Lưu Dục đã không thể giống trước kia đối quyền lợi không nghĩ gì nữa.
Hết chương thứ bảy mươi tám