CHƯƠNG 80
“Lưu đại ca, Hoàng Thượng không nói muốn đưa Tiểu Đường trở về đi?” Vương Phúc lo lắng hỏi, Sư quốc đã hướng Sắc Lặc quốc khai chiến, Hàn Vương lần này tới khí thế to lớn, hắn thực sợ Sắc Lặc quốc vương sẽ đưa Đường Tống về. Hiện tại Đường Tống mặc dù có chút ngây ngốc, còn thực bướng bỉnh, thế nhưng mặc kệ Đường Tống biến thành bộ dáng gì đi nữa, đều là người hắn thích. Chỉ cần Đường Tống có thể ở bên người hắn, cho dù Sắc Lặc quốc binh bại hắn cũng không để ý.
“Không có. Mặc dù có quan viên đề nghị như vậy, nhưng mà Hô Da Hàn không cam lòng uất ức đưa Tiểu Đường về. Trận chiến cùng Sư Hách nhị quốc này là khó tránh khỏi, cho dù Hô Da Hàn thật sự tính đưa Đường Tống trở về, cũng không có hiệu quả gì, mà lưu Đường Tống lại có thể ở thời khắc mấu chốt kiềm chế Hàn Vương, cho nên Hô Da Hàn bảo chúng ta xem trọng Tiểu Đường.” Lưu Dục đem tình thế mấu chốt nói với Vương Phúc, đột nhiên nhớ tới đến hình ảnh trên triều Hô Diên Liệt thỉnh chiến, không khỏi có chút thấp thỏm nôn nóng. Hô Diên Liệt biết hắn là bị Hàn Vương đuổi đi, bởi vậy, lần này thỉnh chiến cũng có chút tư thế vì hắn xả giận, nhưng mà, chiến thần Hàn Vương lại khó đối phó. Lưu Dục vừa nghĩ vừa đau đầu, không phát hiện bản thân bất tri bất giác lo lắng cho Hô Diên Liệt.
Hai người trầm mặc trong chốc lát, Vương Phúc nói: “Đây là nói, nếu Sắc Lặc quốc đánh không lại , các ngươi sẽ đưa Tiểu Đường trở về đúng không?”
Lưu Dục không nói gì, hiển nhiên là cam chịu . Nếu Sắc Lặc quốc thật sự chiến bại, như vậy Đường Tống sẽ không hề ngoài ý muốn là rơm rạ cứu mạng tối hữu lực cho bọn hắn.
Vương Phúc thấy Lưu Dục cúi đầu không nói, trên mặt thần sắc vốn như ánh nắng chiều cuối chân trời thay đổi trong nháy mắt, cuối cùng biến thành một vẻ kiên định.
“Vương Phúc, ngươi đừng làm chuyện điên rồ.” Tuy rằng Vương Phúc không nói gì, nhưng ở chung nhiều năm, Lưu Dục cũng phần lớn có thể đoán được tâm tư của hắn.
Vương Phúc đột nhiên đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lưu Dục, “Nếu các ngươi thật sự muốn đưa Tiểu Đường trở về, ta nhất định sẽ dẫn hắn đi. Ta đã không còn Đệ đệ, không thể không có Tiểu Đường nữa.” Nói xong, Vương Phúc cũng không chờ Lưu Dục phản bác, xoay người ra khỏi thư phòng.
Lưu Dục nhìn thấy bóng dáng Vương Phúc quật cường, tim đập mạnh và loạn nhịp thật lâu, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ thở dài. Tuy rằng Vương Phúc mấy năm nay cho tới bây giờ chưa nói qua, nhưng Lưu Dục vẫn biết hắn vẫn vì cái chết của Vương Thọ mà oán hận chính mình. Kỳ thật không phải chính bản thân Lưu Dục cũng thỉnh thoảng thường tự trách sao? Bởi vì áy náy, cho nên hắn cũng không tính cãi nữa. . . . . .
Vương Phúc ra bãi đất trống sau viện tìm được Đường Tống đang vui vẻ chơi thả diều, Lạc quản gia vừa thấy Vương Phúc đến, quả thực sẽ hỉ cực mà khóc , bản thân rốt cục có thể thoải mái một chút .
Đường Tống thấy Vương Phúc đến, cao hứng đem dây diều trong tay mình đưa cho Vương Phúc, kêu lên: “Phúc ca ca, ngươi giúp ta làm diều bay cao thêm một chút đi! Làm cho nó bay đến đám mây kia kìa, xem xem trên đó có con khỉ bay [chắc là chỉ Tôn Ngộ Không] thật không.”
Nhìn thấy khuôn mặt Đường Tống tươi cười đỏ bừng, Vương Phúc không khỏi quên hết phiền não, cười nói: “Hảo, chúng ta để nó bay lên đám mây.”
Vương Phúc kéo diều chạy nhanh vài bước, sau đó vừa thả dây, vừa kỹ xảo giữ dây lại. Quả nhiên, diều kia nương theo gió thổi, phiêu phiêu lắc lắc càng bay càng cao.
Đường Tống thấy diều giấy bay cao , vỗ tay nhảy lên. Đường Tống vừa nhảy vừa hô to: “Cao thêm một chút, cao thêm một chút.”
Vương Phúc thấy bộ dáng Đường Tống cao hứng, cũng hưng phấn theo, kết quả không khống chế tốt lực đạo, giật một cái làm đứt dây diều.
Đường Tống thất vọng nhìn diều như con bướm đứt cánh, lảo đảo trên không trung rơi xuống.
Diều rớt ra bên ngoài phủ Thừa tướng, Đường Tống muốn đi ra ngoài kiếm, lại bị Lạc quản gia ngăn cản. “Đường thiếu gia, ngài chờ ở chỗ này, ta gọi người đi kiếm là được rồi.”
“Vì cái gì ta không thể đi tìm?” Đường Tống nhìn chằm chằm Lạc quản gia ngăn trở y, tức giận hỏi.
“Này. . . . . .” Lạc quản gia khó xử nhìn Đường Tống, vốn không thể nói với y ngươi là con tin trong phủ Thừa tướng, không thể đi?”Cái kia, bởi vì bên ngoài có người xấu, Đường thiếu gia nếu đi ra ngoài sẽ bị bọn họ bắt được.” Cuối cùng, Lạc quản gia đành phải dùng chiêu lừa tiểu hài tử, dù sao Đường thiếu gia hiện tại cũng chỉ có “mười tuổi” thôi mà?
Thế nhưng, Lạc quản gia hiển nhiên xem nhẹ tiểu hài tử mười tuổi hiếu kỳ tò mò, “Người xấu? Người xấu vì cái gì muốn bắt ta a? Bọn họ bắt ta làm gì?”
“Ách. . . . . .” Lưu tổng quản cứng họng , xin giúp đỡ nhìn Vương Phúc từ phía sau bước tới.
“Tiểu Đường, Vương đại nương phòng bếp làm điểm tâm ngươi thích ăn nhất, chúng ta cùng đi ăn đi?” Vương Phúc rơi vào đường cùng đành phải dùng “Càn Khôn Đại Na Di” , mượn đồ ăn dời lực chú ý của Đường Tống đi. Quả nhiên, Đường Tống vừa nghe, cũng không thèm hỏi Lạc quản gia tiếp, bị kích động hướng về phòng bếp.
Chờ Đường Tống cùng Vương Phúc đi xa , Lạc quản gia mới nhẹ nhàng thở ra thật to.
Hết chương thứ tám mươi
CHƯƠNG
Nhưng Lạc quản gia cũng không thoải mái được bao lâu, nửa tháng trôi qua, Đường Tống đã sớm chạy tới chạy lui từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài phủ Thừa tướng n lần. Cảm giác mới mẻ mất đi, phủ Thừa tướng trong mắt Đường Tống biến thành một ngục giam, mà Lạc quản gia chính là ngục tốt, mỗi ngày giống như linh hồn bám vào Đường Tống không cho y xuất môn.
Đường Tống năn nỉ Vương Phúc cùng Lưu Dục rất nhiều lần muốn đi ra ngoài chơi, thế mà hai người luôn luôn ngoan ngoãn phục tùng y lại đối với sự kiện này không chút nào nhượng bộ, mặc cho Đường Tống một khóc hai nháo ba lăn lộn cũng không đồng ý. Đường Tống thấy náo loạn thế nào cũng không thành, qua mấy ngày cũng không đòi đi ra ngoài chơi nữa, ngược lại xin Vương Phúc một chủy thủ, mỗi ngày ở trong sân hắc hắc ha ha luyện cái y gọi là “Võ công” . Lưu Dục, Vương Phúc thấy Đường Tống dời hứng thú, rốt cục yên lòng. Nhưng thật ra Lạc quản gia phát hiện giầy cùng quần áo Đường Tống thường hay dính chút bùn đất, nghĩ y ở trong sân chơi đùa dính vào, cũng không để tâm.
Hôm nay, Lạc quản gia giống như thường lui tới kêu Đường Tống rời giường ăn cơm, kết quả gõ nửa ngày cũng không nghe Đường Tống lên tiếng.
Lạc quản gia trong lòng nghi hoặc, đẩy cửa vào vừa thấy, trên giường có một đống đen đen. Lạc quản gia nhẹ nhàng thở ra, nghĩ Đường Tống còn chưa tỉnh, gọi vài tiếng, cũng không thấy y có phản ứng gì.
Lạc quản gia tiến nhanh lên vài bước, hô to xốc chăn lên, cả kinh tròng mắt thiếu chút nữa rơi xuống, dưới chăn chỉ có một gối đầu, làm sao còn bóng dáng Đường Tống!
Lạc quản gia một bên phân phó tìm kiếm Đường Tống, một bên bất chấp khó khăn bẩm báo Lưu Dục tin Đường Tống mất tích. Không lâu, có hạ nhân báo lại, trong phủ không tìm được Đường Tống, nhưng ở chân tường phía sau viện phát hiện một cái động, có vẻ là không lâu mới vừa bị người dùng thứ sắc bén đào ra.
Lưu Dục nghe bẩm báo xong,mặt tựa như nhuộm mực nước, đen cả xuống, chẳng lẽ Đường Tống từ trước tới nay một mực giả ngu, y căn bản không cháy hỏng đầu óc?
Vương Phúc cũng thật không ngờ đến thế này, hắn lo lắng Đường Tống ở bên ngoài bị hại, vội vàng dẫn người đi tìm kiếm .
Phủ Thừa tướng đã đánh mất Đường Tống, cũng không dám bốn phía tìm kiếm, đành phải phái người phân công nhau tìm kiếm. Đồng thời, Sắc Lặc quốc chủ mật lệnh cả nước các nơi lập trạm kiểm soát tuần tra nghiêm thêm, ý đồ trước khi Đường Tống chạy ra khỏi Sắc Lặc quốc bắt y trở về.
Sắc Lặc quốc cửa thành nam, người đi đường như nước chảy, nhìn kỹ sẽ phát hiện vào thành nhiều hơn là ra khỏi thành, trong đó rất nhiều đều là gia đình tha hương từ phía nam tới.
Sư quốc cùng Sắc Lặc quốc khai triển đã sắp hai tháng , Sư quốc tướng sĩ dưới sự dẫn dắt của Chiến thần Hàn Vương, khí thế như hồng, rất nhanh hạ ba thành biên quan của Sắc Lặc quốc. Sắc Lặc quốc binh lính liên tiếp bại lui, đã thối lui đến trạm kiểm soát cuối cùng—— Xích Hà thành.
Xích Hà thành ở giữa Thái Bạch sơn cùng Xích Hà sơn, địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, là lá chắn thiên nhiên của Sắc Lặc quốc. Một khi Xích Hà bị công phá, Sư đại quân liền có thể tiến quân thần tốc, Sắc Lặc nguy hiểm!
Mắt thấy Sư đại quân thế không thể đỡ, cư dân thương hộ biên quan đều bắt đầu di chuyển về thủ đô, người trong cả nước Sắc Lặc tâm hoảng sợ, đô thành cũng tăng mạnh đề phòng.
Quán hoành thánh mì bên cạnh cửa thành, Đường Tống mặc áo bông vải dệt thủ công, đội một cái mũ nỉ có chút cũ nát, đã ngồi ở trong này nửa ngày. Thủ thành sĩ binh tra xét so với trước kia càng nghiêm , hơn nữa giữa đám binh lính Đường Tống phát hiện có một người nhìn quen mắt, tựa hồ gặp qua ở phủ Thừa tướng. Tất cả nam nhân ra vào cửa thành trong có vẻ gần tuổi của Đường đều bị binh lính ngăn lại, vặn hỏi nửa ngày.
Chủ quán thấy Đường Tống ăn mì xong rồi còn chưa đứng dậy, không khỏi có chút sinh khí, đang muốn tiến đến đuổi người, đã thấy Đường Tống đột nhiên ngẩng đầu, một đôi mắt xinh đẹp thẳng tắp nhìn chủ quán, cười tủm tỉm hỏi: “Xin hỏi đại ca, nơi này có mã thị không?” Chủ quán thấy Đường Tống tuấn tú, cho dù xiêm y trên người cũ nát cũng che dấu không được tao nhã, bị Đường Tống nhìn chằm chằm như vậy, chủ quán lại có chút tim đập nhanh hơn, miệng luôn luôn lanh lợi cũng không biết nói gì nói lắp: “Mã. . . . . . Mã thị a, đi về phía tây hai dặm là có thể thấy .”
Đường Tống nói tạ ơn, chậm rãi hướng về thành tây. Cho đến Đường Tống đi thật xa, chủ quán mới hồi hồn lại, không khỏi cảm thấy buồn cười với phản ứng của chính mình, đối phương rõ ràng là một đại nam nhân, mình như thế nào sẽ có cảm giác kỳ quái như thấy đại cô nương mà?
Đường Tống từ lúc hôn mê tỉnh lại vẫn nghĩ nên thoát thân như thế nào, cuối cùng rốt cục nghĩ ra phải giả ngu tiêu trừ cảnh giác của bọn Lưu Dục, tìm thời cơ đào tẩu. Tuy rằng lừa gạt Lưu Dục cùng Vương Phúc làm cho Đường Tống cảm thấy khó chịu, nhưng nghĩ đến mục đích bọn họ bắt cóc mình là để uy hiếp Hàn Vương, Đường Tống cũng không còn cách khác .
Thừa dịp bọn Lưu Dục thả lỏng cảnh giác với y, Đường Tống thuận lợi trốn thoát. Y dùng hoa phục của mình cùng tất cả những gì đáng giá gì đó đổi thân quần áo này từ một nông phu, cũng không thể thay đổi dung mạo của mình, bởi vậy muốn ra khỏi thành sẽ không dễ dàng như vậy .
Hết chương thứ tám mươi mốt