CHƯƠNG 83
“Ta tìm người hảo khổ a.” Một người nói ở phía sau Đường Tống. Đường Tống nhất thời toàn thân cứng ngắc, tưởng sau lưng là người phủ Thừa tướng.
Khi Đường Tống đang tính toán trong lòng có nên lập tức chạy hay không, nghe được người phía sau đứt quãng nói: “Tiểu ca, viết tự. . . . . . tính sổ, ngươi có thể hay không a?”
Đường Tống nghe lời này quen tai, quay đầu vừa thấy, gặp một người mặt hồ ly khí thở hổn hển nhìn mình, mặt nghẹn đỏ bừng, chắc là chạy quá nhanh.
“Hồ quản sự?” Đường Tống kinh ngạc nhìn người tới.
“Ờ, không phải ta còn là ai? Tiểu tử ngươi chạy nhanh thật, ta ở phía sau hô to như vậy, ngươi cũng làm bộ như không nghe thấy.” Hồ Lợi một bên thuận khí, một bên tức giận nói.
“Ngài gọi ta thế nào?” Đường Tống tò mò hỏi, mình hình như không có nói tên cho hắn đi?
Hồ Lợi nhìn y nửa ngày, rốt cục giống như không cam lòng nói: “Uy.”
Uy? Đường Tống ngạc nhiên, chỉ một chữ đó ai biết là đang gọi y a. Một lát sau, Đường Tống lo sợ nói: “Cái kia, Hồ tổng quản, ta không gọi ‘ uy ’, ta gọi là. . . . . .”
“Ta mặc kệ ngươi kêu gì? Ngươi rốt cuộc có thể viết tự tính sổ hay không?” Hồ Lợi ý thức được chính mình phạm vào sai lầm cấp thấp thẹn quá thành giận cắt ngang Đường Tống, hơi có chút giương nanh múa vuốt hỏi.
“. . . . . . Biết.”
“Biết thì tốt rồi, mã đội bọn ta lại thiếu một tiên sinh ghi sổ sách, ngươi có nguyện ý làm hay không?”
“Thật không?” Đường Tống kinh hỉ hỏi, này thật đúng là “Núi non trùng điệp nghĩ không còn đường, lại có thể thấy được một thôn”.
“Ta còn chưa nói hết.” Hồ Lợi quẳng cho một con mắt xem thường, “Tiểu tử, nguyện ý làm, ngươi trở về nhà lấy một chút đồ vật theo ta đi, chúng ta ngày mai xuất phát.”
“Ta nguyện ý, trong nhà cũng không có gì có thể đem theo, ta thế này cùng ngài đi thôi.”
Cứ như vậy, Đường Tống đi theo Hồ Lợi vào Liễu gia mã đội.
Vào lúc ban đêm, Hồ tổng quản an bài Đường Tống ở một gian phòng nhỏ trong Liễu gia mã đội nghỉ ngơi, nói cho Đường Tống biết ngày hôm sau canh năm rời giường, đi càng sớm càng tốt.
Đêm khuya thanh vắng, Đường Tống nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, như thế nào cũng ngủ không yên. Nghĩ đến bình minh có thể ra khỏi thành , Đường Tống trong lòng hưng phấn lại khẩn trương. Tuy rằng trà trộn vào Liễu gia mã đội, nhưng là cửa thành kia như thế nào qua còn phải suy nghĩ một chút nữa. Cửa thành có người phủ Thừa tướng trấn giữ, xen lẫn trong mã đội cũng có thể bị nhận ra. Thế nào mới có thể không bị nhận ra mà? Đường Tống ôm đầu cả đêm, cũng không có thể nghĩ ra cái gì khả thi.
Không đợi y suy nghĩ cẩn thận, gà trống ngoài cửa sổ đã kêu . Trong viện im lặng rất nhanh liền vang lên tiếng bước chân ồn ào cùng tiếng người huyên náo.
Đường Tống một đêm không ngủ, hai mắt đen thui rời khỏi giường, đi theo mọi người đến phòng bếp lĩnh đồ ăn, hi lý hồ đồ ăn xong. Buông bát cơm, Đường Tống nhìn thoáng qua cái nồi trên bếp, đột nhiên nhanh trí, đưa tay sờ soạng đáy nồi một phen, nhìn xuống nước xoa tay lên mặt trái của mình. Rất nhanh, má trái của Đường Tống liền hiện ra một khối màu đen, tuy rằng hiệu quả kém một chút, nhưng tốt xấu cũng che lấp vài phần dung mạo tuấn tú của y.
Đường Tống liền nhìn trái nhìn phải, ân, cách xa nhìn chắc không thấy gì. Đường Tống gật gật đầu, quay người lại liền nhìn thấy một gương mặt không chút thay đổi, sợ tới mức thiếu chút nữa kêu lên. Hóa ra, Hồ Lợi không biết từ khi nào đi đến phía sau y, lại không hé răng.
“Soi cái gì mà soi? Cũng không phải đại cô nương, soi cái gì?” Hồ Lợi tức giận nói.
Đường Tống lúng ta lúng túng trả lời hai tiếng, Hồ Lợi cũng không hỏi y vì cái gì trên mặt đầy bụi đáy nồi, mắng hai câu để lại Đường Tống ở đó rồi đi.
Đường Tống âm thầm nhẹ nhàng thở ra, dựa theo Hồ Lợi phân phó tới ngoài cửa, chỉ thấy mười chiếc xe ngựa chứa đầy hàng hóa xếp thành hàng thật dài, bọn xa phu đứng ở chính xe ngựa của mình, chuẩn bị xuất phát, đứng đầu đội ngũ là một chiếc xe ngựa tinh xảo. Khi Đường Tống đang đoán xe ngựa này là cho ai ngồi, Hồ Lợi đã từ trong đại viện đi ra .
“Xú tiểu tử, còn không mau lên xe ngựa kia.” Hồ Lợi chỉ chỉ xe ngựa đầu tiên, đối Đường Tống quát.
“A? Đó là cho ta tọa hả?” Đường Tống kinh ngạc nhìn Hồ Lợi, như thế nào cũng không nghĩ tới xe ngựa kia lại là cho y ngồi.
“Ngươi không ngồi xe ngựa, chẳng lẽ cưỡi ngựa a?” Hồ Lợi trừng mắt Đường Tống.
“Ta sẽ không cưỡi ngựa?” Đường Tống lúng ta lúng túng nói, khi ở Hàn Vương phủ y xuất hành đều là ngồi xe ngựa trải thảm thật dày, Hàn Vương cho tới bây giờ luyến tiếc để y cưỡi ngựa.
“Vậy còn không mau lên xe.” Hồ Lợi quát Đường Tống.
Đường Tống vội che cái lổ tai lên xe ngựa, sợ chậm trễ tí nữa Hồ Lợi sẽ lấy cái nồi đập lên đầu y. Ngô, hồ ly nổi giận lên đều là đáng sợ như vậy sao? Vậy mà lần đầu gặp mặt y còn tưởng rằng Hồ Lợi là “Cáo mặt cười” nữa chứ.
Đường Tống lên xe ngựa, đã thấy sớm có một người ở bên trong.
Hết chương thứ tám mươi ba
CHƯƠNG
Đường Tống lên xe ngựa, đã thấy sớm có một người ngồi trong xe, thế nhưng trên đầu người kia đội một cái mũ lưới, nhìn không ra diện mạo của hắn.
“Ha hả, xin chào a.” Đường Tống cười hướng người nọ chào hỏi, người nọ lại giống như không phát hiện y, thân mình động cũng không động.
“Ta gọi là Đường Tống, ngươi tên là gì a?” Đường Tống xả ra khuôn mặt tươi cười đáng yêu nhất, lại quên trên mặt mình vừa mới chế tạo một khối “nhân công hắc ban”, hơn nữa đôi mắt đen, như vậy thật sự buồn cười.
“Mũ lưới của ngươi nhìn thật ngầu a! Ở nơi nào mua vậy?” Đường Tống bám riết không tha cùng người nọ trao đổi, người nọ lại vẫn không có một chút phản ứng.
Đường Tống liên tiếp hớ mấy lần, đành phải phẫn nộ ngậm miệng, học bộ dáng người nọ, giả làm tượng đá mắt xem mũi mũi xem ngực. Nói lên tượng đá, trước kia Hàn Vương hình như cũng thực thích làm tượng đá mà. Đường Tống nghĩ nghĩ, suy nghĩ bất tri bất giác bay tới nơi rất xa, ngay cả mã đội khi nào xuất phát cũng không phát hiện.
Xe ngựa đột nhiên ngừng lại, Đường Tống như đi vào cõi thần tiên không phòng bị, đầu bang một tiếng đụng vào vách xe, thật vất vả khiến tinh thần của y quay trở về.
“Đương gia, sắp ra khỏi thành .” Ngoài màn xe, thanh âm Hồ Lợi truyền vào.
Nghe xong lời này, Đường Tống không khỏi khẩn trương, tay trái theo bản năng sờ sờ mặt trái của mình, như vậy hẳn là sẽ không bị nhận ra đi?
Đường Tống đang tự xoa bản thân, đột nhiên nghe được có người cười nhạo một tiếng, người trong xe đứng lên, đem da thú dưới thân xốc đứng lên, lộ ra một không gian rộng khoảng nửa thước, cao nửa thước, nguyên lai phía dưới chỗ người nọ ngồi vừa rồi là khoảng trống.
“Không muốn bị bắt thì mau tiến vào.” Người nọ hướng về phía Đường Tống đang trợn mắt há hốc mồm nói, thanh âm khàn khàn như giấy chà vào nhau.
Đường Tống chui vào nơi dưới chỗ ngồi kia, tận lực cuộn thân mình lại, cái không gian kia thế nhưng vừa vặn với y.
Người nọ chờ Đường Tống ẩn vào rồi, lấy da thú phô hảo, lại ngồi lên.
“Đi thôi.” Một lát sau, thanh âm khàn khàn của người nọ lại vang lên, xe ngựa lại chậm rãi tiến lên.
Đường Tống nằm ở trong không gian nhỏ hẹp, trong đầu loạn thành một đoàn. Người ngồi phía trên y là ai? Rốt cuộc vì cái gì giúp y mà?
Xe ngựa đi không lâu, chợt nghe gặp một thanh âm hô to: “Dừng xe, quan phủ phải kiểm tra.”
Xa phu “Hu ——”một tiếng, xe ngựa ngừng lại. Từ ngoài xe ngựa truyền đến thanh âm ồn ào, thanh âm Hồ Lợi loáng thoáng truyền đến, tựa hồ đang biếu bọn quan binh “tiền trà” .
Trong chốc lát, tiếng ồn ào nhỏ chút, giống như đã kiểm tra xong rồi. Đường Tống nghe thấy thanh âm Hồ Lợi cũng rõ ràng chút, “Các vị quan gia, nếu kiểm tra mã đội của bọn ta không có vấn đề, như vậy chúng ta có thể ra khỏi thành đi?”
“Trong xe ngựa này là ai?” Một thanh âm lạnh lùng chất vấn, Đường Tống trong lòng căng thẳng, nghe ra là thanh âm Vương Phúc. Không nghĩ tới Vương Phúc đích thân ra thủ cửa thành .
“Bẩm quan gia, bên trong là đương gia của bọn ta.” Hồ Lợi thanh âm bình tĩnh trả lời.
“Liễu Phi Li?”
“Phải” Hồ Lợi lời vừa nói ra, Đường Tống nghe được ngoài xe đột nhiên vang lên một trận nghị luận ong ong, hiển nhiên mọi người đối Liễu Phi Li thần long kiến thủ bất kiến vĩ [rồng thấy chân không thất đuôi] đều phi thường hiếu kì.
“Mở ra màn xe bọn ta kiểm tra một chút.” Vương Phúc không để cho cự tuyệt nói.
“Này, đương gia bọn ta luôn luôn không gặp ngoại nhân, quan gia hay là không cần khó xử tiểu nhân đi?” Hồ Lợi vừa nghe Vương Phúc muốn kiểm tra xe ngựa, thanh âm cũng trở nên khẩn trương hơn.
“Không gặp ngoại nhân, ta xem là trong xe ngựa chứa chấp khâm phạm, cho nên không muốn gặp ai đi?” Vương Phúc uy hiếp nói.
“Quan gia, ngài cho bọn ta tội danh cũng thật lớn. . . . . .” Hồ Lợi còn muốn phản bác, lại bị người trong xe ngựa cắt ngang .
“Hồ quản sự, quan gia muốn tra thì để bọn họ tra đi. Chúng ta Liễu gia xa đội đi đường chính, ngồi vững chỗ, không có gì không dám gặp người.” Thanh âm khàn khàn xuyên qua màn xe truyền ra, đem lòng hiếu kỳ của mọi người đẩy đến mức cao nhất.
Mọi người ánh mắt thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm bị màn xe Vương Phúc vén lên, sợ bỏ lỡ. Dù sao, nhìn thấy Liễu Phi Li cũng khó không khác nhìn thấy hoàng đế nhiều lắm.
Một lát sau, Đường Tống nghe thấy mọi người phát ra tiếng thở dài thất vọng, thậm chí có người châm chọc nói: “Ngồi xe ngựa còn đội mũ lưới, còn nói không gì không muốn gặp người?”
“Liễu tiên sinh, thỉnh ngươi gỡ mũ lưới xuống.” Vương Phúc đông cứng nói, tuy rằng dùng chữ “Thỉnh”, ngữ khí lại không chút khách khí.
“Quan gia, đương gia bọn ta đội mũ sa là bởi vì hắn gặp nạn nên kín đáo, ngài không cần khinh người quá đáng.” Thấy Vương Phúc vẫn không bỏ qua, Hồ Lợi hơi có chút hổn hển nói.
Liễu Phi Li coi như do dự nói: “Nhất định phải gỡ xuống sao?” Tiếng nói khàn khàn lại có thể nghe ra ý khẩn cầu.
Vương Phúc dừng trong chốc lát, nói: “Liễu tiên sinh, đắc tội .”
Hết chương thứ tám mươi tư