CHƯƠNG 96
Sư quân doanh, doanh trướng Hàn Vương, Đường Tống vừa mới tắm rửa xong, được Hàn Vương ôm vào trong ngực, mặc cho Hàn Vương tinh tế lau mái tóc ướt sũng của y.
Đường Tống mở mắt thật to, cơ hồ là nháy mắt không nháy mắt nhìn Hàn Vương. Đến khi tóc Đường Tống cũng khá khô rồi , Hàn Vương mới buông miên khăn trong tay, nhìn Đường Tống hỏi: “Không buồn ngủ sao? Đường Đường.”
Đường Tống không đáp lời, vẫn đang mở mắt to thật to nhìn Hàn Vương. Hàn Vương chỉ cảm thấy Đường Tống lúc này phi thường yếu ớt, tựa hồ hắn chỉ cần buông lỏng tay, y sẽ hỏng mất. Hàn Vương thở dài, ôm chặt Đường Tống một chút, làm cho đầu Đường Tống càng sát vào ngực mình, nơi đó, còn tản ra nhiệt khí, một trái tim khỏe mạnh đang đập.
Đường Tống nghe tiếng tim đập của Hàn Vương trong chốc lát, trong lòng mới yên ổn một ít, thì thào nói: “Ta không dám nhắm mắt, một khi nhắm mắt lại nhìn thấy tất cả đều là máu.”
Hàn Vương trong lòng hiểu được Đường Tống sợ hãi, trên tay càng thêm ôn nhu vuốt ve lưng Đường Tống.”Đường Đường, ta sẽ không chết giống Vương Phúc đâu, dù là chết, ta cũng sẽ chết sau ngươi, sẽ không để ngươi tận mắt thấy ta chết đi.” Hàn Vương thanh âm đã không có lạnh như băng của ngày xưa, nhẹ nhàng nỉ non bên Đường Tống, cam đoan.
Lúc ở trong rừng cây, bọn họ từ miệng những tên kia biết được, bọn họ dĩ nhiên là thủ hạ nghị hòa quan Từ Hồng Minh. Từ Hồng Minh nói cho bọn họ, Xích Hà thành đã an bài tốt lắm, nói bọn hắn yên tâm đi bắt người là được, sau đó đem người giao cho Từ Hồng Minh, đến lúc đó Từ Hồng Minh sẽ trả công cho chúng thích đáng.
Nghe xong mấy người kia nói, Hàn Vương cùng Mạc Ngôn đều thay đổi sắc mặt. Chuyện này nếu là thật, như vậy mặt sau liên lụy sẽ rất lớn. Phía sau Từ Hồng Minh chính là Lư Khâu Tĩnh Viễn, chẳng lẽ đúng là Lư Khâu Tĩnh Viễn muốn mượn Đường Tống đối phó Hàn Vương?
Hai người mang theo nghi hoặc, ôm Đường Tống người đầy máu cùng thi thể Vương Phúc trở về quân doanh. Khi Từ Hồng Minh vốn biết được Hàn Vương đêm khuya ra ngoài mà riêng chờ ở quân doanh thấy trong lòng Hàn Vương ôm là ai, sắc mặt lập tức thay đổi, bởi vậy cũng chứng thật lí do thoái thác của đám kia.
Đường Tống khôi phục tinh thần, nói liên miên đem thời gian vừa qua của mình kể cho Hàn Vương, bàn đến Liễu Phi Li, Đường Tống đột nhiên hỏi: “Hàn, Tần Phượng Tê thế nào ?”
Hàn Vương vẫn hưởng thụ nghe Đường Tống nói đâu đâu đột nhiên sắc mặt đổi đổi, hắn biết Đường Tống cùng Tần Phượng Tê quan hệ vô cùng tốt, nhất thời lại có chút do dự nên nói thật hay không. Hàn Vương do dự hiếm thấy khiến cho Đường Tống chú ý, “Hàn, không cần gạt ta.”
Thấy Đường Tống nghiêm túc, Hàn Vương không khỏi trong lòng cười khổ, bản thân thật sự là gạt tiểu nhân trong lòng nhiều lắm rồi. Không hề do dự, Hàn Vương trầm giọng nói: “Tần Phượng Tê đã chết. Hắn vì hiệp trợ Tần Loan phản loạn bị nhốt vào Thiên lao, sau lại không biết làm sao, Thiên lao cháy, hắn cùng Tần Loan đều bị chết cháy bên trong .”
Hàn Vương nói xong, vốn tưởng rằng Đường Tống khó có thể nhận, cũng không nghĩ đến Đường Tống chỉ “Nga” một tiếng. Đường Tống sức thừa nhận của tâm lý cũng mạnh quá đi? Hàn Vương nghĩ thầm, cúi đầu nhìn trên mặt Đường Tống mang theo biểu tình “Quả nhiên là thế”. Hàn Vương không khỏi nheo mắt lại, tiểu tử kia mà cũng có chuyện gạt mình.
Đường Tống đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, đột nhiên nghe được thanh âm Hàn Vương nguy hiểm nói: “Đường Đường, ngươi không phải là biết cái gì chứ?”
Đường Tống không khỏi rùng mình một cái, ngô, như thế nào đột nhiên trở nên lạnh như thế. Đường Tống lấy tay vén áo choàng trên người Hàn Vương, dùng sức đem chính mình hướng vào trong lòng Hàn Vương, đồng thời biểu tình thực đơn thuần hỏi: “Ta biết cái gì a?”
Hàn Vương nhìn thấy Đường Tống cố gắng làm bộ như không có việc gì, ánh mắt mị lợi hại hơn , mơ hồ tựa hồ còn có loại hàn quang băng lăng bắn ra. “Đường Đường có phải có chuyện gì gạt ta không a?”
“A? Sao có chứ?” Đường Tống một bên đầu đầy mờ mịt hỏi, một bên vươn tay xoa xoa trên người Hàn Vương. Ngô, thật là càng ngày càng lạnh , ma sát sinh nhiệt, ma sát sinh nhiệt. A, như thế nào có một cây gậy nóng hầm hập đâm vào mình.
Đường Tống nghi hoặc vươn tay, sờ sờ “cây gậy” kia, đồng thời, nghe được tiếng Hàn Vương hút không khí. Đường Tống dùng ánh mắt thực “vô tội” nhìn về phía Hàn Vương, khóe miệng lại giảo hoạt cong lên. Giống như một tiểu hồ ly đang đùa dai.
“Đáng chết!” Hàn Vương cúi đầu hôn đôi môi đỏ mọng tiên diễm của Đường Tống, quả nhiên không thể để Đường Đường xuất môn, xem, lúc này mới đi ra ngoài vài ngày đã học hư rồi. Hàn Vương một bên “công thành đoạt đất” trên người Đường Tống, một bên tính toán về sau như thế nào xiết chặt Đường Tống bên người, hoàn toàn đã quên chuyện bản thân đang “thẩm vấn” Đường Tống.
Hết chương thứ chín mươi sáu
CHƯƠNG
Hồng Vũ nguyên niên tháng ba, Sư Sắc Lặc hai quốc ngưng chiến. Sắc Lặc quốc đem ba thành ngoài Xích Hà thành cắt cho Sư quốc, đồng thời bồi thường vàng bạc châu báu, ngưu dương mã vô số, Hách Triết quốc cũng đoạt được từ trong tay Sắc Lặc quốc quyền khai thác một vùng mỏ giữa biên cảnh hai quốc.
Ngay tại lúc mọi người trên dưới đang chúc mừng thắng lợi, Hàn Vương vừa mới chiến thắng trở về đã làm ra một hành động làm cho mọi người trên triều đều đồng loạt ngã xuống ––– Từ quan!
Niềm vui thắng lợi còn chưa tán đi, tin tức Hàn Vương từ quan đã nhanh chóng lan khắp phố lớn ngõ nhỏ. Mặc kệ là triều đình hay dân gian đều nghị luận về nguyên nhân Hàn Vương từ quan, Hàn Vương chiến công hiển hách, lần này lại vừa mới thảo phạt Sắc Lặc quốc lấy được toàn thắng, sao lại vào đúng lúc thế lực cùng thanh danh đều sáng chói như mặt trời ban trưa quyết định giã từ sự nghiệp đang trên đỉnh vinh quang, từ quan quy ẩn chứ? Đối với điều này, Hàn Vương đang kiên trì từ quan cũng không đưa ra một lý do chính đáng xác thực, chỉ nói ba chữ ‘Không hứng thú’.
Vì thế, các loại phiên bản phỏng đoán lan truyền ồn ào huyên náo trong dân gian, trong đó một phiên bản nhận được sự đồng ý đông đảo nhất là Hoàng thượng sợ Hàn Vương công cao chấn thủ, muốn đối phó Hàn Vương, mà Hàn Vương hiểu dụng tâm của Hoàng thượng, không muốn bị Hoàng thượng mà hắn một lòng phụ tá hoài nghi, một tấm lòng trung can nghĩa đảm bị cô phụ, bởi vậy tâm sinh chán ghét, quyết định từ quan quy ẩn.
Mặc kệ lý do Hàn Vương quy ẩn là gì, việc ẩn lui của hắn lại ảnh hưởng đến rất nhiều người, rất nhiều tướng lãnh trung thành và tận tâm với Hàn Vương tin lời đồn đãi kia, cho rằng Hàn Vương ẩn lui là kết quả do Hoàng thượng bức bách, thỏ tử hồ bi [một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ], đối Tân hoàng cũng sinh ra bất mãn.
Lư Khâu Tĩnh Viễn cũng ý thức được điểm này, vốn theo kế hoạch gã muốn tước một số quyền lợi của Hàn Vương, lại không nghĩ rằng Hàn Vương vừa về đến liền từ quan, làm cho hắn trở tay không kịp. Hiện tại trong triều, nhất là trong quân đã có rất nhiều quan viên sinh bất mãn với hắn, bởi vậy, vì trấn an trong quân bất mãn, Lư Khâu Tĩnh Viễn nhất định phải lưu lại Hàn Vương, không thể để cho hắn lập tức từ quan.
Hàn Vương phủ, Hạo Nhiên thính. Hồng Vũ đế hiện tại từng là Tứ hoàng tử ngồi trong đại sảnh, nhìn Hàn Vương vẫn giống như băng sơn ngồi đối diện, trong lòng hơi có chút bực mình. Chính mình đã tận tình khuyên bảo hồi lâu, hiểu lấy tình cảm huynh đệ, động lấy quốc gia đại nghĩa, không nghĩ tới Hàn Vương thật sự còn khó thuyết phục hơn cả băng sơn, vẫn kiên trì từ quan quy ẩn. Điều này làm cho Lư Khâu Tĩnh Viễn từ lúc lên làm Hoàng đế tính tình kiêu ngạo hơn không ít vô cùng tức giận, cuối cùng quả thực chỉ có thể dùng phẩy tay áo bỏ đi để hình dung.
Lúc Lư Khâu Tĩnh Viễn vừa đi ra ngoài, vừa tính toán trong lòng có nên giam lỏng Hàn Vương không, lại nghe thấy một người đang gọi mình. “Tứ điện hạ, Tứ điện hạ.”
Lư Khâu Tĩnh Viễn vừa nghe xưng hô quen thuộc này liền sinh khí, chính mình hiện tại là Hoàng thượng, sao còn có người xưng hô danh hiệu trước đây của mình. Lư Khâu Tĩnh Viễn giận dữ quay đầu lại, đang muốn quát lớn người lớn mật này một chút, lại phát hiện người gọi mình đúng là tâm can bảo bối của Hàn Vương ––– Đường Tống.
Nhãn châu của Lư Khâu Tĩnh Viễn xoay động, nghĩ đến Hàn Vương đối Đường Tống cưng đến tận xương, nói không chừng Hàn Vương sẽ nghe y. Bởi vậy, Lư Khâu Tĩnh Viễn vội vàng thu hồi biểu tình phẫn nộ, ngược lại vẻ mặt ôn hòa nói: “Đường Tống là ngươi a. Hiện tại cũng không thể gọi ta là Tứ điện hạ nha.”
Đường Tống tựa tiếu phi tiếu nhìn Lư Khâu Tĩnh Viễn ‘biến sắc mặt’, sau đó giống như bừng tỉnh đại ngộ, “A, ta thật sự là đáng chết, thế nhưng lại kêu Tứ điện hạ là ‘Tứ điện hạ’, ta nên kêu Tứ điện hạ là ‘Hoàng Thượng’ đúng không?”
Lư Khâu Tĩnh Viễn có chút khí tiết nhìn Đường Tống, lời này của y không phải còn đem hắn gọi là ‘Tứ điện hạ’ sao? Thật không biết là y cố ý hay vô tình. Lư Khâu Tĩnh Viễn cưỡng chế tức giận của mình, nói: “Đường Tống cũng biết nguyên nhân Hàn Vương muốn từ quan chứ?”
“Biết a.” Đường Tống cười tủm tỉm nói: “Hàn nói muốn dẫn ta đi Thục xem trò biến sắc mặt, nếu làm vương gia sẽ có người đi theo, phiền toái, cho nên liền từ quan.”
“Cứ như vậy?” Lư Khâu Tĩnh Viễn nhìn biểu tình ‘khờ dại’ của Đường Tống, trong lòng ẩn ẩn có loại cảm giác, giống như bản thân mình bị đùa giỡn. Đang muốn cổ động Đường Tống khuyên Hàn Vương không từ quan, Đường Tống lại lên tiếng trước hắn.
“Hoàng thượng ~” Đường Tống ngữ mang châm chọc kêu lên: “Ta có một chuyện nghẹn trong lòng đã rất lâu, vẫn muốn hỏi ngài một chút.”
“Nga, chuyện gì vậy?” Mới nghe ngữ khí của Đường Tống đã làm cho hắn cảm thấy rất không thoải mái rồi, Lư Khâu Tĩnh Viễn vẫn đang làm bộ như hòa khí hỏi.
“Ta muốn hỏi chính là ––– rốt cuộc Phượng Tê chết như thế nào?”
Hết chương thứ chín mươi bảy