CHƯƠNG 97
Hồng Vũ nguyên niên tháng ba, Sư Sắc Lặc hai quốc ngưng chiến. Sắc Lặc quốc đem ba thành ngoài Xích Hà thành cắt cho Sư quốc, đồng thời bồi thường vàng bạc châu báu, ngưu dương mã vô số, Hách Triết quốc cũng đoạt được từ trong tay Sắc Lặc quốc quyền khai thác một vùng mỏ giữa biên cảnh hai quốc.
Ngay tại lúc mọi người trên dưới đang chúc mừng thắng lợi, Hàn Vương vừa mới chiến thắng trở về đã làm ra một hành động làm cho mọi người trên triều đều đồng loạt ngã xuống ––– Từ quan!
Niềm vui thắng lợi còn chưa tán đi, tin tức Hàn Vương từ quan đã nhanh chóng lan khắp phố lớn ngõ nhỏ. Mặc kệ là triều đình hay dân gian đều nghị luận về nguyên nhân Hàn Vương từ quan, Hàn Vương chiến công hiển hách, lần này lại vừa mới thảo phạt Sắc Lặc quốc lấy được toàn thắng, sao lại vào đúng lúc thế lực cùng thanh danh đều sáng chói như mặt trời ban trưa quyết định giã từ sự nghiệp đang trên đỉnh vinh quang, từ quan quy ẩn chứ? Đối với điều này, Hàn Vương đang kiên trì từ quan cũng không đưa ra một lý do chính đáng xác thực, chỉ nói ba chữ ‘Không hứng thú’.
Vì thế, các loại phiên bản phỏng đoán lan truyền ồn ào huyên náo trong dân gian, trong đó một phiên bản nhận được sự đồng ý đông đảo nhất là Hoàng thượng sợ Hàn Vương công cao chấn thủ, muốn đối phó Hàn Vương, mà Hàn Vương hiểu dụng tâm của Hoàng thượng, không muốn bị Hoàng thượng mà hắn một lòng phụ tá hoài nghi, một tấm lòng trung can nghĩa đảm bị cô phụ, bởi vậy tâm sinh chán ghét, quyết định từ quan quy ẩn.
Mặc kệ lý do Hàn Vương quy ẩn là gì, việc ẩn lui của hắn lại ảnh hưởng đến rất nhiều người, rất nhiều tướng lãnh trung thành và tận tâm với Hàn Vương tin lời đồn đãi kia, cho rằng Hàn Vương ẩn lui là kết quả do Hoàng thượng bức bách, thỏ tử hồ bi [một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ], đối Tân hoàng cũng sinh ra bất mãn.
Lư Khâu Tĩnh Viễn cũng ý thức được điểm này, vốn theo kế hoạch gã muốn tước một số quyền lợi của Hàn Vương, lại không nghĩ rằng Hàn Vương vừa về đến liền từ quan, làm cho hắn trở tay không kịp. Hiện tại trong triều, nhất là trong quân đã có rất nhiều quan viên sinh bất mãn với hắn, bởi vậy, vì trấn an trong quân bất mãn, Lư Khâu Tĩnh Viễn nhất định phải lưu lại Hàn Vương, không thể để cho hắn lập tức từ quan.
Hàn Vương phủ, Hạo Nhiên thính. Hồng Vũ đế hiện tại từng là Tứ hoàng tử ngồi trong đại sảnh, nhìn Hàn Vương vẫn giống như băng sơn ngồi đối diện, trong lòng hơi có chút bực mình. Chính mình đã tận tình khuyên bảo hồi lâu, hiểu lấy tình cảm huynh đệ, động lấy quốc gia đại nghĩa, không nghĩ tới Hàn Vương thật sự còn khó thuyết phục hơn cả băng sơn, vẫn kiên trì từ quan quy ẩn. Điều này làm cho Lư Khâu Tĩnh Viễn từ lúc lên làm Hoàng đế tính tình kiêu ngạo hơn không ít vô cùng tức giận, cuối cùng quả thực chỉ có thể dùng phẩy tay áo bỏ đi để hình dung.
Lúc Lư Khâu Tĩnh Viễn vừa đi ra ngoài, vừa tính toán trong lòng có nên giam lỏng Hàn Vương không, lại nghe thấy một người đang gọi mình. “Tứ điện hạ, Tứ điện hạ.”
Lư Khâu Tĩnh Viễn vừa nghe xưng hô quen thuộc này liền sinh khí, chính mình hiện tại là Hoàng thượng, sao còn có người xưng hô danh hiệu trước đây của mình. Lư Khâu Tĩnh Viễn giận dữ quay đầu lại, đang muốn quát lớn người lớn mật này một chút, lại phát hiện người gọi mình đúng là tâm can bảo bối của Hàn Vương ––– Đường Tống.
Nhãn châu của Lư Khâu Tĩnh Viễn xoay động, nghĩ đến Hàn Vương đối Đường Tống cưng đến tận xương, nói không chừng Hàn Vương sẽ nghe y. Bởi vậy, Lư Khâu Tĩnh Viễn vội vàng thu hồi biểu tình phẫn nộ, ngược lại vẻ mặt ôn hòa nói: “Đường Tống là ngươi a. Hiện tại cũng không thể gọi ta là Tứ điện hạ nha.”
Đường Tống tựa tiếu phi tiếu nhìn Lư Khâu Tĩnh Viễn ‘biến sắc mặt’, sau đó giống như bừng tỉnh đại ngộ, “A, ta thật sự là đáng chết, thế nhưng lại kêu Tứ điện hạ là ‘Tứ điện hạ’, ta nên kêu Tứ điện hạ là ‘Hoàng Thượng’ đúng không?”
Lư Khâu Tĩnh Viễn có chút khí tiết nhìn Đường Tống, lời này của y không phải còn đem hắn gọi là ‘Tứ điện hạ’ sao? Thật không biết là y cố ý hay vô tình. Lư Khâu Tĩnh Viễn cưỡng chế tức giận của mình, nói: “Đường Tống cũng biết nguyên nhân Hàn Vương muốn từ quan chứ?”
“Biết a.” Đường Tống cười tủm tỉm nói: “Hàn nói muốn dẫn ta đi Thục xem trò biến sắc mặt, nếu làm vương gia sẽ có người đi theo, phiền toái, cho nên liền từ quan.”
“Cứ như vậy?” Lư Khâu Tĩnh Viễn nhìn biểu tình ‘khờ dại’ của Đường Tống, trong lòng ẩn ẩn có loại cảm giác, giống như bản thân mình bị đùa giỡn. Đang muốn cổ động Đường Tống khuyên Hàn Vương không từ quan, Đường Tống lại lên tiếng trước hắn.
“Hoàng thượng ~” Đường Tống ngữ mang châm chọc kêu lên: “Ta có một chuyện nghẹn trong lòng đã rất lâu, vẫn muốn hỏi ngài một chút.”
“Nga, chuyện gì vậy?” Mới nghe ngữ khí của Đường Tống đã làm cho hắn cảm thấy rất không thoải mái rồi, Lư Khâu Tĩnh Viễn vẫn đang làm bộ như hòa khí hỏi.
“Ta muốn hỏi chính là ––– rốt cuộc Phượng Tê chết như thế nào?”
Hết chương thứ chín mươi bảy
CHƯƠNG
“Ta muốn hỏi chính là ––– rốt cuộc Phượng Tê chết như thế nào?”
Đường Tống vừa nói xong, cả người Lư Khâu Tĩnh Viễn liền cứng đờ, nụ cười trên mặt cũng không nhịn được. “Ngươi hỏi cái này làm gì?”
“Bằng hữu một hồi, Phượng Tê đã chết, vậy mà ngay cả hắn chết như thế nào ta cũng không biết…” Đường Tống nói xong, hốc mắt cũng đỏ.
Lư Khâu Tĩnh Viễn không khỏi có chút cảm động lây, nếu trên đời này có cái gì làm cho hắn hối hận không kịp, thì đó chính là không vào lúc Minh Châu công chúa đến thiên lao tìm Phượng Tê đi cứu hắn. Hắn thật sự thích Tần Phượng Tê, không biết ai đem chuyện này nói cho Minh Châu công chúa ––– thê tử tương lai của hắn, hoàng hậu hiện tại của Sư quốc. Vì thế Minh Châu công chúa liền mang theo người khí thế rào rạt đi giáo huấn ‘tình địch’, lúc ấy hắn đang cùng các thừa tướng thương lượng biện pháp làm cho Hàn Vương đánh mất ý niệm khai chiến trong đầu. Hắn nghĩ nhiều lắm thì Minh Châu công chúa chỉ cho Tần Phượng Tê ăn chút nỗi khổ da thịt, cũng không dám làm gì hắn, cho nên cũng không lập tức đến ngăn cản. Chờ buổi tối bọn hắn thương nghị xong, lúc Lư Khâu Tĩnh Viễn đến Thiên lao thăm Tần Phượng Tê, nhìn thấy cảnh tượng Thiên lao bị bao trong một cái g lửa.
Lúc ấy Lư Khâu Tĩnh Viễn kết luận việc này cùng Minh Châu công chúa chắc chắn có liên quan, tiếc rằng lúc ấy hắn cần hỗ trợ từ bên nhà mẹ ruột của Minh Châu công chúa, lại không có chứng cứ gì, cho nên chuyện này đã trở thành việc cháy ngoài ý muốn, không giải quyết được gì.
Trầm mặc thật lâu sau, lúc Đường Tống nghĩ Lư Khâu Tĩnh Viễn sẽ không trả lời, Lư Khâu Tĩnh Viễn liền nói chuyện: “Thiên lao cháy, Phượng Tê không thể trốn ra…”
“Nga? Là như thế này sao?” Đường Tống ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Ta sao lại nghe người ta nói Phượng Tê là bị người làm nhục đến chết? Hơn nữa trước khi chết khuôn mặt của Phượng Tê đều bị người hủy… A! Ngươi làm gì?” Đường Tống còn chưa nói xong, đã bị Lư Khâu Tĩnh Viễn mang vẻ mặt không thể tin túm được cánh tay.
“Ngươi nghe ai nói? A? Ai nói?” Lư Khâu Tĩnh Viễn dùng sức bóp cánh tay Đường Tống, lay thật mạnh, Phượng Tê dĩ nhiên là bị người làm nhục đến chết?
“Buông tay.” Một thanh âm lạnh như băng vang lên phía sau Lư Khâu Tĩnh Viễn, Đường Tống vừa thấy người tới, lập tức ủy khuất nói: “Hàn, hắn nắm tay ta đau quá a.”
Hàn Vương vừa nghe, vội vàng đoạt lấy Đường Tống từ tay Lư Khâu Tĩnh Viễn về. Đường Tống nhân cơ hội ở trên tay Lư Khâu Tĩnh Viễn cào một chút, cào ra ba đường máu. Hành động trả thù nho nhỏ này của Đường Tống không bị Lư Khâu Tĩnh Viễn đang hoảng hốt tinh thần phát hiện, lại làm cho Hàn Vương có chút dở khóc dở cười, tai nạn lần đó giống như khơi dậy ‘dã tính’ của Đường Tống, tiểu tử này càng ngày càng tiến hóa theo chiều hướng thành một tiểu hồ ly.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Lư Khâu Tĩnh Viễn thần sắc thống khổ nhìn Đường Tống, tựa hồ nhất định phải hỏi ra kết quả.
“Ta là nghe người khác nói, ngươi có thể đi tra một chút a. Nói không chừng có ngục tốt biết nga!” Đường Tống tức giận liếc Lư Khâu Tĩnh Viễn một cái, hiện tại biết thống khổ, ai cho ngươi không quý trọng, đáng đời!
Tiễn Lư Khâu Tĩnh Viễn đang thất hồn lạc phách đi, Đường Tống nhìn ánh mắt lạnh như băng của Hàn Vương một cái, âm thầm thè lưỡi. Ngô, đại băng sơn hình như lại sinh khí.
Đường Tống ngoan ngoãn đi theo Hàn Vương về phòng, mặc cho động tác Hàn Vương có chút thô lỗ khi cởi quần áo của mình xuống.
Hàn Vương thấy trên cánh tay Đường Tống có hai vết bầm chướng mắt, ánh mắt không phỏi lại lạnh vài phần. Xuất ra thuốc mỡ làm tan máu bầm, cẩn thận bôi cho Đường Tống, Hàn Vương cũng không nói một câu.
“Cái kia, Hàn, ta biết sai rồi.” Đường Tống cúi đầu nhỏ giọng nói, đồng thời nhanh nâng mắt lên nhẹ liếc Hàn Vương một cái.
Thấy bộ dáng cẩn thận này của Đường Tống, trên khuôn mặt lạnh như băng của Hàn Vương không nhịn được, không cẩn thận lộ ra tia cười Đường Tống vừa thấy sắc mặt Hàn Vương tốt lên, nghĩ đến vượt qua một cửa, cười ha hả nói: “Cái tên Lư Khâu Tĩnh Viễn kia khí lực ghê gớm thật, bất quá, ta cũng giáo huấn hắn, hắc hắc.”
Đường Tống cười vô cùng đắc ý, giống một con tiểu hồ ly trộm được gà, vừa nhìn thấy sắc mặt Hàn Vương lại muốn đông lạnh, khuôn mặt tươi cười không khỏi lại suy sụp xuống. “Ta chỉ tức giận thôi mà.”
“Vì Tần Phượng Tê.”
“Không, cũng vì ngươi. Hắn thật sự là cái tên lấy oán trả ơn, chẳng lẽ ngươi không tức?”
“Không sao cả, dù sao ta lại không thích làm vương gia.”
“Hừ!”
“Tốt lắm, Đường Đường, ngươi cũng đã châm hỏa vào hậu viện của người ta, còn không vừa lòng?”
“Ha ha, còn nói ta, ngươi không phải cũng đã châm hỏa vào tiền viện của người ta sao?”
“Đúng, vậy ngươi còn không mau kiểm tra thu dọn đồ đạc?”
“A? Vì sao muốn thu dọn đồ đạc?”
“Đương nhiên là trước khi người ta phái Ngự lâm quân tới bắt hai tên phóng hỏa chúng ta đây thì phải chạy trốn a!”
“Tuân lệnh!”
Hàn Vương vừa lòng nhìn thấy Đường Tống chạy ngược chạy xuôi bắt đầu thu dọn đồ đạc, trên khuôn mặt lạnh như băng không khỏi lộ ra một nụ cười thỏa mãn, có thê như thế, phu còn cầu gì a!
Sau một lúc lâu, nụ cười trên mặt Hàn Vương không nhịn được. “Đường Tống, ngươi xác định chúng ta phải chạy trối chết chứ không phải đi dạo chơi ngoại thành?”
“Đúng vậy.” Đường Tống đương nhiên đáp.
“Vậy ngươi ôm bình rượu kia làm gì?” Hàn Vương nhìn thấy Đường Tống như ôm bảo bối ôm cái bình kia, kỳ quái hỏi.
“Đây là tuyết ngươi lấy ở trên hồng mai, ta còn chưa kịp pha trà uống mà.” Đường Tống trả lời, theo nha đầu của vườn mai nói, một vò tử tuyết này chính là do Hàn Vương tự tay hái hai ngày mới được. Tuy rằng hiện tại tuyết tan chỉ còn lại nửa bình nước, nhưng đây là bảo bối của Đường Tống.
“Điểm tâm này cũng muốn?”
“Đây là ta ngày hôm qua làm, đây chính là điểm tâm lần đầu tiên ta tự tay làm. Ngươi còn chưa ăn, ta đương nhiên muốn mang đi, nói không chừng trên đường còn có thể làm lương khô đấy.” Đường Tống vui rạo rực ôm điểm tâm hình thù kỳ quái, đủ loại màu sắc này, chút không phát hiện trong đôi mắt lạnh như băng của Hàn Vương toát ra một loại cảm xúc kêu ‘sợ hãi’. (ngô, tác giả nói chen vào, đứa nhỏ không thành thực xứng đáng chịu trừng phạt. Hàn Hàn: Pia phi ~)
“Vậy cái thảm này là chuyện gì xảy ra?” Hàn Vương nhìn tấm thảm được Đường Tống cuộn tròn lại, hỏi.
“Đây là cái thảm ta thích nhất, ngươi không thấy mỗi lần ta nằm trên ghế đều chỉ đắp nó sao?” Đường Tống ôm thảm cọ hai cái, cảm thấy mỹ mãn nói. Nói xong, Đường Tống đột nhiên trợn to đôi mắt ngập nước, giống như con chó nhỏ cầu xin thương xót nhìn biểu tình của Hàn Vương đã không khác băng là mấy: “Hàn, nếu có thể cũng mang cái ghế nằm kia theo được không, nằm trên nó đọc sách rất thư thái.”
Hàn Vương hít sâu một hơi, đột nhiên ôm ngang người Đường Tống, khiêng lên vai, sau đó không khách khí vỗ một chút lên cái mông đang không ngừng giãy dụa của Đường Tống, nói: “Nếu là trốn chết, vậy vi phu mang theo ngươi là được rồi.” Nói xong, không để ý đến phản kháng của Đường Tống, đường đường chiến thần của Sư quốc, Hàn Vương khiêng vợ yêu Đường Tống của mình, chạy trối chết đi…
Hồng Vũ nguyên niên tháng tư, Hàn Vương để lại thư trốn đi, từ nay về sau hoàng hạc song phi, biệt vô tung tích.
Hết chương thứ chín mươi tám
__ Chính văn hoàn __