CHƯƠNG 98
“Ta muốn hỏi chính là ––– rốt cuộc Phượng Tê chết như thế nào?”
Đường Tống vừa nói xong, cả người Lư Khâu Tĩnh Viễn liền cứng đờ, nụ cười trên mặt cũng không nhịn được. “Ngươi hỏi cái này làm gì?”
“Bằng hữu một hồi, Phượng Tê đã chết, vậy mà ngay cả hắn chết như thế nào ta cũng không biết…” Đường Tống nói xong, hốc mắt cũng đỏ.
Lư Khâu Tĩnh Viễn không khỏi có chút cảm động lây, nếu trên đời này có cái gì làm cho hắn hối hận không kịp, thì đó chính là không vào lúc Minh Châu công chúa đến thiên lao tìm Phượng Tê đi cứu hắn. Hắn thật sự thích Tần Phượng Tê, không biết ai đem chuyện này nói cho Minh Châu công chúa ––– thê tử tương lai của hắn, hoàng hậu hiện tại của Sư quốc. Vì thế Minh Châu công chúa liền mang theo người khí thế rào rạt đi giáo huấn ‘tình địch’, lúc ấy hắn đang cùng các thừa tướng thương lượng biện pháp làm cho Hàn Vương đánh mất ý niệm khai chiến trong đầu. Hắn nghĩ nhiều lắm thì Minh Châu công chúa chỉ cho Tần Phượng Tê ăn chút nỗi khổ da thịt, cũng không dám làm gì hắn, cho nên cũng không lập tức đến ngăn cản. Chờ buổi tối bọn hắn thương nghị xong, lúc Lư Khâu Tĩnh Viễn đến Thiên lao thăm Tần Phượng Tê, nhìn thấy cảnh tượng Thiên lao bị bao trong một cái ***g lửa.
Lúc ấy Lư Khâu Tĩnh Viễn kết luận việc này cùng Minh Châu công chúa chắc chắn có liên quan, tiếc rằng lúc ấy hắn cần hỗ trợ từ bên nhà mẹ ruột của Minh Châu công chúa, lại không có chứng cứ gì, cho nên chuyện này đã trở thành việc cháy ngoài ý muốn, không giải quyết được gì.
Trầm mặc thật lâu sau, lúc Đường Tống nghĩ Lư Khâu Tĩnh Viễn sẽ không trả lời, Lư Khâu Tĩnh Viễn liền nói chuyện: “Thiên lao cháy, Phượng Tê không thể trốn ra…”
“Nga? Là như thế này sao?” Đường Tống ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Ta sao lại nghe người ta nói Phượng Tê là bị người làm nhục đến chết? Hơn nữa trước khi chết khuôn mặt của Phượng Tê đều bị người hủy… A! Ngươi làm gì?” Đường Tống còn chưa nói xong, đã bị Lư Khâu Tĩnh Viễn mang vẻ mặt không thể tin túm được cánh tay.
“Ngươi nghe ai nói? A? Ai nói?” Lư Khâu Tĩnh Viễn dùng sức bóp cánh tay Đường Tống, lay thật mạnh, Phượng Tê dĩ nhiên là bị người làm nhục đến chết?
“Buông tay.” Một thanh âm lạnh như băng vang lên phía sau Lư Khâu Tĩnh Viễn, Đường Tống vừa thấy người tới, lập tức ủy khuất nói: “Hàn, hắn nắm tay ta đau quá a.”
Hàn Vương vừa nghe, vội vàng đoạt lấy Đường Tống từ tay Lư Khâu Tĩnh Viễn về. Đường Tống nhân cơ hội ở trên tay Lư Khâu Tĩnh Viễn cào một chút, cào ra ba đường máu. Hành động trả thù nho nhỏ này của Đường Tống không bị Lư Khâu Tĩnh Viễn đang hoảng hốt tinh thần phát hiện, lại làm cho Hàn Vương có chút dở khóc dở cười, tai nạn lần đó giống như khơi dậy ‘dã tính’ của Đường Tống, tiểu tử này càng ngày càng tiến hóa theo chiều hướng thành một tiểu hồ ly.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Lư Khâu Tĩnh Viễn thần sắc thống khổ nhìn Đường Tống, tựa hồ nhất định phải hỏi ra kết quả.
“Ta là nghe người khác nói, ngươi có thể đi tra một chút a. Nói không chừng có ngục tốt biết nga!” Đường Tống tức giận liếc Lư Khâu Tĩnh Viễn một cái, hiện tại biết thống khổ, ai cho ngươi không quý trọng, đáng đời!
Tiễn Lư Khâu Tĩnh Viễn đang thất hồn lạc phách đi, Đường Tống nhìn ánh mắt lạnh như băng của Hàn Vương một cái, âm thầm thè lưỡi. Ngô, đại băng sơn hình như lại sinh khí.
Đường Tống ngoan ngoãn đi theo Hàn Vương về phòng, mặc cho động tác Hàn Vương có chút thô lỗ khi cởi quần áo của mình xuống.
Hàn Vương thấy trên cánh tay Đường Tống có hai vết bầm chướng mắt, ánh mắt không phỏi lại lạnh vài phần. Xuất ra thuốc mỡ làm tan máu bầm, cẩn thận bôi cho Đường Tống, Hàn Vương cũng không nói một câu.
“Cái kia, Hàn, ta biết sai rồi.” Đường Tống cúi đầu nhỏ giọng nói, đồng thời nhanh nâng mắt lên nhẹ liếc Hàn Vương một cái.
Thấy bộ dáng cẩn thận này của Đường Tống, trên khuôn mặt lạnh như băng của Hàn Vương không nhịn được, không cẩn thận lộ ra tia cười Đường Tống vừa thấy sắc mặt Hàn Vương tốt lên, nghĩ đến vượt qua một cửa, cười ha hả nói: “Cái tên Lư Khâu Tĩnh Viễn kia khí lực ghê gớm thật, bất quá, ta cũng giáo huấn hắn, hắc hắc.”
Đường Tống cười vô cùng đắc ý, giống một con tiểu hồ ly trộm được gà, vừa nhìn thấy sắc mặt Hàn Vương lại muốn đông lạnh, khuôn mặt tươi cười không khỏi lại suy sụp xuống. “Ta chỉ tức giận thôi mà.”
“Vì Tần Phượng Tê.”
“Không, cũng vì ngươi. Hắn thật sự là cái tên lấy oán trả ơn, chẳng lẽ ngươi không tức?”
“Không sao cả, dù sao ta lại không thích làm vương gia.”
“Hừ!”
“Tốt lắm, Đường Đường, ngươi cũng đã châm hỏa vào hậu viện của người ta, còn không vừa lòng?”
“Ha ha, còn nói ta, ngươi không phải cũng đã châm hỏa vào tiền viện của người ta sao?”
“Đúng, vậy ngươi còn không mau kiểm tra thu dọn đồ đạc?”
“A? Vì sao muốn thu dọn đồ đạc?”
“Đương nhiên là trước khi người ta phái Ngự lâm quân tới bắt hai tên phóng hỏa chúng ta đây thì phải chạy trốn a!”
“Tuân lệnh!”
Hàn Vương vừa lòng nhìn thấy Đường Tống chạy ngược chạy xuôi bắt đầu thu dọn đồ đạc, trên khuôn mặt lạnh như băng không khỏi lộ ra một nụ cười thỏa mãn, có thê như thế, phu còn cầu gì a!
Sau một lúc lâu, nụ cười trên mặt Hàn Vương không nhịn được. “Đường Tống, ngươi xác định chúng ta phải chạy trối chết chứ không phải đi dạo chơi ngoại thành?”
“Đúng vậy.” Đường Tống đương nhiên đáp.
“Vậy ngươi ôm bình rượu kia làm gì?” Hàn Vương nhìn thấy Đường Tống như ôm bảo bối ôm cái bình kia, kỳ quái hỏi.
“Đây là tuyết ngươi lấy ở trên hồng mai, ta còn chưa kịp pha trà uống mà.” Đường Tống trả lời, theo nha đầu của vườn mai nói, một vò tử tuyết này chính là do Hàn Vương tự tay hái hai ngày mới được. Tuy rằng hiện tại tuyết tan chỉ còn lại nửa bình nước, nhưng đây là bảo bối của Đường Tống.
“Điểm tâm này cũng muốn?”
“Đây là ta ngày hôm qua làm, đây chính là điểm tâm lần đầu tiên ta tự tay làm. Ngươi còn chưa ăn, ta đương nhiên muốn mang đi, nói không chừng trên đường còn có thể làm lương khô đấy.” Đường Tống vui rạo rực ôm điểm tâm hình thù kỳ quái, đủ loại màu sắc này, chút không phát hiện trong đôi mắt lạnh như băng của Hàn Vương toát ra một loại cảm xúc kêu ‘sợ hãi’. (ngô, tác giả nói chen vào, đứa nhỏ không thành thực xứng đáng chịu trừng phạt. Hàn Hàn: Pia phi ~)
“Vậy cái thảm này là chuyện gì xảy ra?” Hàn Vương nhìn tấm thảm được Đường Tống cuộn tròn lại, hỏi.
“Đây là cái thảm ta thích nhất, ngươi không thấy mỗi lần ta nằm trên ghế đều chỉ đắp nó sao?” Đường Tống ôm thảm cọ hai cái, cảm thấy mỹ mãn nói. Nói xong, Đường Tống đột nhiên trợn to đôi mắt ngập nước, giống như con chó nhỏ cầu xin thương xót nhìn biểu tình của Hàn Vương đã không khác băng là mấy: “Hàn, nếu có thể cũng mang cái ghế nằm kia theo được không, nằm trên nó đọc sách rất thư thái.”
Hàn Vương hít sâu một hơi, đột nhiên ôm ngang người Đường Tống, khiêng lên vai, sau đó không khách khí vỗ một chút lên cái mông đang không ngừng giãy dụa của Đường Tống, nói: “Nếu là trốn chết, vậy vi phu mang theo ngươi là được rồi.” Nói xong, không để ý đến phản kháng của Đường Tống, đường đường chiến thần của Sư quốc, Hàn Vương khiêng vợ yêu Đường Tống của mình, chạy trối chết đi…
Hồng Vũ nguyên niên tháng tư, Hàn Vương để lại thư trốn đi, từ nay về sau hoàng hạc song phi, biệt vô tung tích.
Hết chương thứ chín mươi tám
_**_ Chính văn hoàn _**_
CHƯƠNG PN
Ngày nào đó, trời cao khí sảng, phong khinh vân đạm.
Thúc Thúc tự nhiên có một ý tưởng, muốn đi dò hỏi một chút hai đứa con đang ẩn cư ở trang nào viện nào. ( Đừng nói với ta ngươi không biết hai đứa con của ta là ai nha. ) Vậy mà không hề nghĩ là lại bị Tiểu Tuyết Ưng được người giang hồ xưng “Bách Hiểu Sanh” trong miệng Thúc Thúc lại là “Con chim lắm mồm” biết được . Trải qua Tiểu Tuyết Ưng khua chiêng gõ trống tuyên truyền bốn phía một phen, còn có Vĩnh Dạ, Tiểu Tiểu Hanh, Phôi Nam Hài Tử, Dạ Lưu, Nguyệt Kinh Vân, Y La Y, Phong Tương Liên, Thiên Vũ Thường, Quỷ Mị Dạ Tuyết, e v.v… cùng một đám yêu Đường Đường cùng Hàn Hàn khác .
Cho nên, tới ngày xuất phát, khi Thúc Thúc mở cửa phòng ra, thấy trước cửa người tấp nập, bị nhét chật như nêm cối.
Đứng trước đám người hiển nhiên là “Bách Hiểu Sanh” Tiểu Tuyết Ưng rồi! Chỉ thấy nhỏ tay phải cầm một cái cờ đỏ nhỏ, tay trái cầm một cái loa, trên người còn một cái áo thun trắng, mặt sau một trái tim đỏ thẫm bên cạnh viết sáu chữ to. . . . . . “Ta yêu ngươi Đường Đường”
Mà Tiểu Tiểu Hanh cùng Tiểu Dạ lại đảm đương trọng trách giương biểu ngữ, chỉ thấy biểu ngữ dài chừng hai trượng viết một câu như vầy: “Đường Đường, Hàn Hàn, bọn tỷ muội đến thăm các ngươi!”
Tiểu Tuyết Ưng thấy Thúc Thúc xuất hiện ở cửa, lập tức vỗ cánh, hấp tấp vọt lại: “Báo cáo Thúc Thúc, đội thăm hỏi đã tập hợp xong, thỉnh chỉ thị.”
Thúc Thúc che cái lỗ tai bị cái loa hét muốn run lên, cau mày nói: “Tiểu Tuyết Ưng nhóc con kia, ngươi làm ơn thu cái loa lại được không hả? Lổ tai ta sắp bị ngươi làm điếc rồi.”
Tiểu Tuyết Ưng nghe vậy lập tức thu cái loa lại, thần tình chờ mong nhìn Thúc Thúc, giống như đang nói: “Khen ta đi! Mau khen ta đi!”
Thúc Thúc nhìn thoáng qua đám người đông nghìn nghịt, nghi hoặc hỏi: “Đây là có chuyện gì?”
“Báo cáo Thúc Thúc, ngươi không phải muốn đi thăm Đường Đường cùng Hàn Hàn sao? Mọi người nghe nói xong, đều bỏ hết công việc, đến trường cũng không đi , công tác cũng không làm, kết hôn cũng chậm lại , ly hôn cũng dời luôn , tất cả mọi người đều muốn cùng ngươi đi thăm bọn hắn.” Tiểu Tuyết Ưng thần tình chờ đợi nói.
“Các ngươi nhiều người như vậy ta mang không được. Lần sau đi.” Thúc Thúc vừa thấy đám này, sắp vượt qua cả một đoàn binh lực , không chút nghĩ ngợi, lập tức liền cự tuyệt .
“Đừng mà, Thúc Thúc, người ta rất muốn rất muốn Đường Đường .” Tiểu Dạ một bên cố sức chống biểu ngữ, một bên ủy khuất than thở nói.
“Cơ mà cơ mà, ta cũng muốn gặp Vương gia mà. Lâu như vậy không gặp hắn, không biết có trở nên đẹp trai hơn không a?” Tiểu Tiểu Hanh cũng đệm theo, một đôi mắt to lý cuồn cuộn không ngừng trào ra trái tim hồng.
Vương gia trong khoảng thời gian này chỉ gầy chứ không đẹp. Thúc Thúc ở trong lòng nói, cũng không dám nói ra, nếu để mọi người biết nàng ngược Vương gia, cũng không tốt lành gì.
“Không được, ta nói không được là không được.” Thúc Thúc thực kiên quyết nói, chỉ mình Cửu hoàng tử thường đến chỗ của bọn họ cũng đã khiến cho Hàn Hàn phiền chết được, nếu như đi một đoàn như vậy, Hàn Hàn còn không đông chết nàng!
Lúc này, Tiểu Tuyết Ưng đột nhiên quỷ dị cười, nói: “Thúc Thúc, nếu ngươi không mang theo bọn ta đi, hậu quả sẽ thực nghiêm trọng nga.”
Tiểu Tuyết Ưng thanh âm âm trầm làm cho Thúc Thúc rùng mình một cái, ngẩng đầu vừa thấy mọi người, sợ tới mức thiếu chút nữa thét chói tai ra.
Chỉ thấy mọi người trong mắt lục quang lòe lòe, Tiểu Dạ thậm chí nhe ” hàm răng vô địch ” của nhỏ ra, ý là nói cho Thúc Thúc, nếu hôm nay không mang theo bọn họ đi, nói lầm bầm. . . . . .
Cuối cùng, Thúc Thúc chỉ có thể khuất phục dưới “Dâm uy” của mọi người, thành thành thật thật mang theo mọi người tới nơi Đường Đường cùng Hàn Hàn ẩn cư.
Đoàn người trèo non lội suối, trèo đèo lội sông, rốt cục đi tới một tòa trang viện quy mô cỡ trung. Mọi người vừa thấy tấm biển cạnh cửa, không khỏi cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Nhóc con Nguyệt Kinh Vân ở sau đám người lộ ra gương mặt bế nguyệt tu hoa [hoa nhường nguyệt thẹn], nhìn sợ sệt hỏi: “Cái kia, Thúc Thúc, ngươi không mang bọn ta đến nhầm chỗ đi chứ? Nơi này nghe nói rất nguy hiểm nha.”
“Làm sao nguy hiểm ?” Thúc Thúc đắc ý dào dạt nhìn mọi người, chỉ vào tấm biển nói: “Cửa nhà Đường Đường, đương nhiên phải kêu tên này rồi. Tuy rằng bây giờ còn có chút hữu danh vô thực, nhưng rất nhanh sẽ khiếp sợ võ lâm.”
“Nga, hóa ra môn phái khó lường này là Đường Đường sáng lập a!” Phôi Nam Hài Tử bừng tỉnh đại ngộ nói, sau đó gấp gáp xông lên đi gõ cửa: “Đường Đường, Hàn Hàn, mở cửa nhanh, bọn ta đến thăm các ngươi .”
Đại môn bị đập rung động, nhìn thấy mọi người tình cảm kích động, Thúc Thúc lặng lẽ thối lui đến sau đám người, lớn tiếng như vậy, thế này sẽ chết thực thảm cho coi.
Đại môn hô một tiếng mở ra , Phôi Nam Hài Tử bật người nhìn gương mặt rét lạnh như băng sơn, thoáng chốc đông lạnh thành băng khắc. Tiểu Tuyết Ưng vội vàng tiến lên bế Phôi Nam Hài Tử xuống, khuôn mặt tươi cười nói: “Vương gia kim an, mạo muội đến, xin thứ tội.”
Tiểu Tuyết Ưng nói xong, phía sau Hàn Vương lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú, Đường Đường dường như một bộ dáng mồm to tức giận, nói: “Hô, hóa ra không phải Hoàng Thượng phái tới bắt bọn ta a! Làm ta sợ muốn chết.”
Mọi người nhìn thấy Đường Đường đáng yêu của bọn ta, lập tức như bị đánh thuốc kích thích, cùng hô to: “Đường Đường Đường Đường ta yêu ngươi, tựa như chuột yêu gạo! Đường Đường Đường Đường đáng yêu nhất, thiên hạ không ai ngươi đẹp hơn ngươi! . . . . . .”
“Câm mồm!” Mọi người còn chưa hô to khẩu hiệu hơn một ngàn chữ của Tiểu Tuyết Ưng xong, Vương gia liền nổi giận lên, lần này giống như là dòng nước Bắc cực ào qua, ở đây mọi người toàn bộ đều đông lạnh thành băng khắc.
Ánh mắt Hàn Vương xẹt qua đám khắc băng, rốt cục dừng Thúc Thúc đứng cuối đám người.
“Ngươi không phải nói chỉ có một mình ngươi tới thôi sao?” Hàn Vương khẩu khí thập phần nguy hiểm hỏi.
Thúc Thúc Bị hàn khí của Hàn Vương đông lạnh chết khiếp run run nói: “Ta. . . . . . Cũng không. . . . . . Không muốn a! Là họ. . . . . . Bọn họ đòi theo mà.”
Thấy Vương gia còn muốn phát hỏa, Đường Đường trời sinh thiện lương vội nói: “Quên đi quên đi, ngươi không cần hù dọa nương nữa. Tốt xấu những người này đều là nhìn chúng ta lớn lên mà, cũng là trưởng bối của chúng ta, vẫn là để mọi người tiến vào ngồi đi.”
Đường Đường nói xong, trừng mắt nhìn Hàn Hàn, đáng tiếc trừ bỏ Thúc Thúc không ai thấy được. Vì thế, Hàn Hàn thông minh sắc xảo đáp ứng.
Mọi người vừa nghe có thể vào viện, tức khắc giải đông lạnh, vô cùng cao hứng theo Hàn Hàn nghiêm mặt cùng Đường Đường cười cười đi vào. Thúc Thúc thật cẩn thận theo phía sau, ai, vì cái gì ta cảm thấy Đường Đường có âm mưu mà?
Chờ Thúc Thúc rề rề rà rà vào đại sảnh, tất cả mọi người đã ngồi xuống. Đường Đường đem một mâm điểm tâm đủ mọi màu sắc phân cho mọi người. Tiểu Tuyết Ưng cầm điểm tâm Đường Đường tự tay đưa, cảm động thiếu chút nữa để lại nước mắt, mọi người cũng là đồng dạng đỏ đôi mắt. Đây chính là Đường Đường tự tay làm cho các nàng, sau đó lại tự mình phân cho bọn họ.
Mọi người trực giác phải giữ lại làm kỷ niệm, thế nhưng Đường Đường kiên trì muốn mọi người ăn, nói là về sau còn có thể làm cho mọi người nữa, vì thế mọi người cũng không khách khí . Đường Đường đang muốn lấy một viên cho Thúc Thúc, đã thấy Thúc Thúc tựa như nhìn thấy độc dược, vội vàng xua tay: “Không cần, không cần, cho Tiểu Tuyết Ưng đi.”
Tiểu Tuyết Ưng một bên tiếp nhận Đường Đường điểm tâm trong tay, một bên cảm động nói: “Thúc Thúc ngươi đối ta tốt nhất !”
Thúc Thúc không khỏi khóe miệng run rẩy, ngươi lập tức sẽ biết ta có tốt với ngươi hay không!
Mọi người hoặc khẩn cấp hoặc vạn phần quý trọng đem điểm tâm bỏ vào trong miệng, rất nhanh, đại sảnh huyên náo an tĩnh lại, trên mặt mọi người đều xuất hiện biểu tình kỳ quái, như là ăn phải cái gì đó khó nuốt, muốn phun lại không dám phun.
Thấy có người đã sắp nhịn không được phải phun ra, Hàn Vương đang xem trò hay lạnh lạnh nói: “Mọi người cũng không nên lãng phí nga, nếu không Đường Đường sẽ khổ sở đó.” Ý nói chính là nếu ai làm Đường Đường khổ sở, hắn nhất định sẽ không tha người đó.
Mọi người dưới ánh mắt của Hàn Vương, bất đắc dĩ nuốt lấy điểm tâm này, biểu tình trên mặt cũng là ngũ thải tân phân [năm màu khó phân], xanh lá, tím, đen, xanh dương. . . . . . Không ai là ngoại lệ.
Thấy tất cả mọi người ăn xong rồi, Đường Đường cười tủm tỉm hỏi: ” mọi người cảm thấy hương vị thế nào a?”
Vì thế, mọi người lại dưới ánh mắt sắc bén của Hàn Vương, muôn miệng một lời nói: ” Ăn ngon!”
Nghe được mọi người ăn ngon, Đường Đường cao hứng nói: ” Kia mọi người ở lại nơi này vài ngày đi, ta mỗi ngày làm điểm tâm cho mọi người ăn.”
Mọi người vừa nghe, lập tức biến sắc. Tiểu Tuyết Ưng nơm nớp lo sợ nói: “Cái kia, Đường Đường, bọn ta hôm nay kỳ thật là bớt thời giờ mới tới được, không thể ở lâu. Thấy ngươi vui vẻ bọn ta an tâm. Ha ha, Đường Đường cám ơn điểm tâm của ngươi, chúng ta đi nha!”
Nói xong, dưới chỉ huy của Tiểu Tuyết Ưng, mọi người chạy ào ào như bỏ trốn .
Thúc Thúc đang muốn theo mọi người trốn chạy, lại nghe thấy Đường Đường ngọt ngào hô: “Nương khó được một lần đến, ở thêm vài ngày đi.” Hàn Vương cũng phối hợp nói: “Ở lại!”
Vì thế, dưới ánh mắt mọi người nói “Tự cầu nhiều phúc đi”, Thúc Thúc ở lại nơi này, “hưởng thụ” Đường Đường “chiêu đãi” !
Ô ~~~~ cái này không muốn giảm béo cũng phải giảm ~~~~~~~~~~