Toàn thân Hàn Băng mỗi lúc một nóng rẫy, cơ thể sôi sục hỏa khí tựa như muốn thiêu đốt nàng, tâm trí mỗi phần đều dần bị gặm nhấm thách thứ tự chủ của chính nàng. Nàng ôm chặt lấy bờ vai, thân thể mềm mại ngã xuống sàn nhà.
– Nóng quá…
Minh Vũ lo lắng đỡ lấy nàng, không biết phải làm thế nào cho phải – Hàn tiểu thư…
– Đừng chạm vào ta. – Nàng hốt hoảng đẩy xa hắn. Thời điểm hắn đến gần nàng, hương vị thuộc về nam nhân ấy khiến tứ chi nàng tê liệt, tất thảy lay động bản năng đáng sợ của nàng hiện tại đang bị khiêu khích, muốn đến gần hắn.
Hàn Băng Băng cắn môi cố gắng kiềm chế bản thân. Chết tiệt, vậy ra đây là xuân dược của cổ đại. Quả nhiên sách vở viết không sai chút nào, thực đáng sợ.
– Hàn tiểu thư ! Nàng cố gắng chịu đựng – Hắn chân tay luống cuống không dám lại gần nàng. Đáng hận hiện tại hắn toàn bộ nội lực võ công đều tiêu tán, không thể đưa nàng thoát khỏi đây được.
Nhìn thân thẻ nhỏ bé của nàng thống khổ giãy dụa, làn da mềm mại đã sớm nhuốm một sắc hồng đẹp đẽ, dung nhan kiều mị càng thêm mê người, nhịp thở hỗn loạn cùng thanh âm rên rỉ khó nhịn…
Minh Vũ vội vã áp chế những suy nghĩ trong đầu, quay người không dám nhìn thêm.
Hắn như thế nào có thể nghĩ đến điều ấy trong hoàn cảnh này? Hắn không thể, tuyệt đối không được phép mạo phạm nàng, cả ý nghĩ cũng không được phép.
– Ư… – Hàn Băng Băng cắn chặt môi dưới đến mức bật máu, thu gom lại lý trí ít ỏi trong lúc bản thân càng ngày càng yếu sức. Tình cảnh hiện tại, khiến nàng trong vô thức nhớ đến tên nam nhân kia.
Chết tiệt ! Mọi lần hắn tìm nàng đều nhanh lắm không phải sao ? Còn lúc này thì hắn chết ở đâu rồi ?! Lúc này rồi tại sao vẫn chưa xuất hiện mà bắt nàng lại đi.
Tên nam nhân đáng hận.
Nàng rên nhẹ một tiếng, đôi mắt mụ mị cố gắng tìm kiếm bất cứ điều gì đó có thể thu gom lý trí trở về.
– Hàn tiểu thư, nàng thế nào rồi?! – Minh Vũ lo lắng gần như muốn quay người lại xem tình trạng của nàng.
– Huynh đừng quay lại. – Giọng nói của nàng run rẩy mang theo hơi thở hổn lên, nhưng lời cảnh cáo nàng lấy biết bao khí lực thốt ra bình thường có lực cỡ nào, lúc này cũng tựa như thanh âm kiều diễm dụ dỗ người ta sa vào tội lỗi.
Cánh tay quờ quạng lung tung va phải chum sứ, khiến chiếc chum đổ xuống gây lên tiếng vỡ nát chói tai. Mảnh vỡ vung ra, xượt trên trán nàng một vết cắt sâu.
– Hàn tiểu thư. – Tiếng động đáng sợ khiến hắn xoay người lại, vết thương trên trán Hàn Băng Băng khiến hắn giật mình, nhưng vẫn đắn đo không dám lại gần nàng.
Hàn Băng Băng quơ tay chụp lấy một mảnh vỡ, siết thật chặt. Dòng máu đỏ thấm chảy lan ra khỏi tay tao nên vết thương nhứt buốt. Cơn đau siết khiến nàng tỉnh táo một chút, nhưng dục hỏa cũng càng lúc càng bốc cao.
– Nàng là đang làm cái gì?! – Minh Vũ lao đến đỡ nàng dậy, lo lắng muốn băng bó vết thương.
– Đừng chạm vào ta… – Nàng kháng nghị yếu ớt, nhất quyết không cho phép mình mất lý trí.
– Hàn tiểu thư… – Hắn không đành lòng nhìn nàng bị dày vò như vậy. Nhẹ nhàng vén đi lọng tóc ẩm ướt trên trán nàng – Nếu nàng khó chịu, ta có thể…
– Không cần.- Hàn Băng Băng dùng sức đẩy hắn ra, mạnh tay thêm siết chặt mảnh sứ trong tay lấy lại lý trí mỏng manh đang lay động vì nhiệt độ trên làn da của hắn mang lại.
Làm ơn, có ai giúp với.
– Hàn… – Minh Vũ vội vã vươn tay muốn đỡ lấy Hàn Băng Băng, nhưng đột nhiên vó một vật thế chớp qua chạm vào cánh tay hắn, tê buốt dâng lên cơn đau ê ẩm. Minh Vũ theo bản năng rụt tay lại, khó tin phát hiện trên cánh tay mình đã bị cắt rách, còn lộ ra một vết thương dàiđang rỉ máu.
Hắn bị đả thương, nhưng là cái gì đánh trọng thương hắn?!
Bước lên thêm một bước, lập tức phát hiện một chớp trắng vụt qua ngăn cách. Lần này lớn hơn, rộng lơn, nguy hiểm hơn nhiều lần mang theo tiếng gió rít mạnh mẽ…
Hắn bàng hoàng nhìn sự thể đang diễn ra trước mặt mình. Chỉ thấy từng dài tuyết mạnh mẽ bay xung quanh Hàn Băng Băng, từng đợt từng đợt mạnh mẽ bảo vệ lấy thân thể nhỏ nhắn..
Hàn Băng Băng cắn chặt môi, ánh mắt mơ hồ nhìn những dải lụa trắng dao động trước mặt. Khóe miệng nhợt nhạt cong lên, nhận từng cơn giá lạnh áp tới bên mình nén ngọn lửa nàng đang phải chịu đựng lại…
Nàng làm được rồi.
– Hàn Băng Băng! – Minh Vũ khó tin nhìn lớp bảo hộ có vẻ mỏng manh nhưng mãnh liệt kia. Cái này… là nội lực tạo thành sao?! Nhưng nàng rõ ràng không có võ công.- Đây là cái gì?!
– Ngoại năng… – Nàng thều thào thốt ra mấy chữ. Vốn dĩ nàng chỉ mãnh liệt muốn bốc phát ra bất cứ điều gì có thể thoát khỏi, nổi lên ý nghĩ điên rồ rằng đám tuyết bên ngoài kia có thể bay vào giúp nàng thì thực tốt, nếu như thực sự cảm ứng với tuyết của nàng đối với nó chính là có thể điều khiển nó thì thực tốt.
Không ngờ trong thời điểm nước sôi lửa bỏng này, điều khó tin ấy lại có thể xảy ra.
Quả nhiên việc không thể không có nghĩa là không có thực. Câu này thực đúng.
Nhưng Hàn Băng Băng nhanh chóng cảm thấy không ổn. Sự lạnh giá của tuyết cũng chỉ có thể kiềm hãm được dục hỏa trong một thời gian, ngọn lửa khi đã nén chịu loàn bộ giá lạnh thì bất chợt bốc cháy. Thậm chí còn dữ dội hơn vừa nãy, từng đợt từng đợt lũ lượt kéo đến như hung hăng muốn rút đi toàn bộ sinh lực của nàng, khiến nàng không nhịn được mà kêu khẽ một tiếng.
Hàn Băng Băng cắn môi khẽ nói trong lòng. Chỉ cần có người cứu nàng vào lúc này, nàng nhất định sẽ trả ơn, làm tất cả mọi thứ để có thể trả ơn người đó. Chỉ cần có người cứu nàng.
Minh Vũ bước một bước đến- Hàn…
– Không được lại đây. – Nàng kiên cường siết chặt mảnh sứ trong tay, vòng vây của tuyết trắng hung hãn chuyển động lướt qua gương mặt manh theo quyết tâm hơn người.
Ánh mắt nàng suy nhược nhưng quyết tâm, tiếng nói thốt lên mang theo ý tứ đe dọa bật ra khỏi bờ môi – Nếu huynh dám động vào người ta, ta sẽ cắn lưỡi tự sát.
.
.
.
– Bẩm vương gia! Chúng thuộc hạ đã chia nhau truy tìm khắp nơi nhưng vẫn chưa thể tìm thấy Hàn tiểu thư và Minh Vũ hộ vệ.
Tần Viễn Kỳ khẽ nguyền rủa trong miệng. Hắn đã tìm nàng suốt hai canh giờ rồi mà kết quả cũng bằng không. Toàn bộ Băc Thành đều không thể tìm thấy một chút manh mối của nàng, Minh Vũ cũng không thấy. Loạn Độc Y rốt cuộc là đã làm gì họ rồi?! Y cuối cùng là muốn cái gì?!
Hắn cố gắng bình tĩnh lại để suy đoán. Tại Bắc Thành này, Loạn Độc Y rốt cuộc có thể đem hai người đó giấu đi đâu?!
– Bắc Thành Vương gia! Người là đang muốn tìm gì vậy?!
Tần Viễn Kỳ quay nhanh người lại nhìn về phía có thanh âm truyền đến, rõ mồn một bóng dáng hắc y nhân đang đứng ung dung trên mái nhà. Trên môi y còn mang theo nụ cười khoái trá hả hê mà cười đến cao hứng.
– Loạn Độc Y! Ngươi đem người của ta giấu đi đâu?!
– Người của Vương gia?! – Y tỏ vẻ như hiểu ra – À là mỹ nhân và tên cận vệ kia sao?! Vương gia! Người cứ yên tâm, ta đối đãi với họ rất tốt. Mà ta đang tác hợp cho họ mà, quả thực là một cặp trai tài gái sắc.
Bên tai Tần Viễn Kỳ ù ù không hiểu rõ những gì mình vừa nghe thấy. Cái gì tác hợp? Cái gì trai tài gái sắc?!
Hắn không nhịn được gầm lên – Ngươi làm gì nàng rồi?!
Loạn Độc Y cười lạnh nghênh đón ánh mắt của Tần Viễn Kỳ, ánh mắt mang theo sát khí theo từng lời nói như muốn đem nam nhân trước mặt xé ra làm trăm mảnh – Tần Viễn Kỳ! Ngươi đốt kho dược của ta. Ta cũng đổi lại với ngươi một lễ vật long trọng. Nữ nhân mà ngươi đem trăm phương nghìn kế bảo hộ, đem mọi phương pháp giấu kỹ nàng thoát khỏi sự chú ý của ta. Bây giờ đã bị ta bắt đem đi, thậm chí nàng ta còn bị hộ vệ của ngươi vấy bẩn.
Nói rồi nhếch môi – Cảm giác thế nào hả?!
Y hả hê nhìn nét mặt của nam nhân kia càng lúc càng trắng bệch, vẫn chưa thấy đủ mà tiếp tục – Lúc này bọn chúng đang vui vẻ trên đỉnh hoan lạc, vô cùng thỏa mãn.
Tần Viễn Kỳ không khỏi hoang mang, tâm trí hoảng loạn. Nàng cùng với Minh Vũ đang cùng nhau…
Không thể nào!
Hắn vội vã lắc đầu, Băng Nhi là người sở hữu ý chí kiên cường hơn người. Lý trí của nàng rất mạnh, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện đó. Hơn nữa trong tình hình này nàng không thể nào cùng Minh Vũ xảy ra chuyện như thế. Tuyệt đối!
– Ngươi không tin?! – Lời nói của Loạn Độc Y càng lúc càng thâm độc – Ta đã cho nàng uống xuân dược.
– Cái gì?!
Y cười điên cuồng, ánh mắt điên cuồng nhìn xuống – Ta đang để ở ngôi nhà gỗ trong rừng trúc phía đông Bắc Thành. Nếu ngươi không tin, có thể tự mình thị mục.
Nói rồi y tung thân biến mất, chỉ vọng lại tiếng cười ngạo nghễ khoái trá. Tần Viễn Kỳ, đại lễ ta tặng cho ngươi, ngươi cứ chậm rãi mà thưởng thức.
Tần Viễn Kỳ sững sờ, một chút cử động cũng làm không được.
Băng Nhi trúng xuân dược, nàng cùng Minh Vũ đang ở cùng nhau. Liệu hai người đó có đang…
Tần Viễn Kỳ nhắm mắt lại, cắn môi cố gắng gạt đi hình ảnh vừa hiện lên trong đầu. Thời điểm như vậy, hắn có nên đi không?! Nếu thực sự hai người đúng là như Loạn Độc Y nói, hắn thực sự sợ cảnh tượng bản thân mình có thể nhìn thấy… hắn sẽ…
Hắn siết chặt dây cương lao về phía đông. Trong đầu đầy ắp hình ảnh thân mật của nàng cùng Minh Vũ. Càng nghĩ, tốc độ của tuấn mã lại càng tăng lên.
Dung nhan thanh khiết của nàng lần lượt hiện lên trong tâm trí hắn, còn có hương thơm ngọt ngào của nàng, nụ cười, cử chỉ đáng yêu ấy…
Vậy mà thời điểm này, nàng lại sắp thuộc về một nam nhân khác…
Tần Viễn Kỳ không dám nghĩ thêm, cắn chặt răng chú tâm thúc ngựa chạy đua với thời gian, từng khắc, từng khắc một.
Tuấn mã! Cầu ngươi hãy nhanh lên. Hắn thực sự rất muốn nhìn thấy nàng lúc này.
Hắn mang theo hi vọng mong manh cầu xin người con gái ấy không xảy ra chuyện gì. Nếu có chuyện gì xảy ra với nàng, hắn sẽ cả đời này… không! Suốt đời suốt kiếp bị giày vò trong hối hận
– Nóng quá…
Minh Vũ lo lắng đỡ lấy nàng, không biết phải làm thế nào cho phải – Hàn tiểu thư…
– Đừng chạm vào ta. – Nàng hốt hoảng đẩy xa hắn. Thời điểm hắn đến gần nàng, hương vị thuộc về nam nhân ấy khiến tứ chi nàng tê liệt, tất thảy lay động bản năng đáng sợ của nàng hiện tại đang bị khiêu khích, muốn đến gần hắn.
Hàn Băng Băng cắn môi cố gắng kiềm chế bản thân. Chết tiệt, vậy ra đây là xuân dược của cổ đại. Quả nhiên sách vở viết không sai chút nào, thực đáng sợ.
– Hàn tiểu thư ! Nàng cố gắng chịu đựng – Hắn chân tay luống cuống không dám lại gần nàng. Đáng hận hiện tại hắn toàn bộ nội lực võ công đều tiêu tán, không thể đưa nàng thoát khỏi đây được.
Nhìn thân thẻ nhỏ bé của nàng thống khổ giãy dụa, làn da mềm mại đã sớm nhuốm một sắc hồng đẹp đẽ, dung nhan kiều mị càng thêm mê người, nhịp thở hỗn loạn cùng thanh âm rên rỉ khó nhịn…
Minh Vũ vội vã áp chế những suy nghĩ trong đầu, quay người không dám nhìn thêm.
Hắn như thế nào có thể nghĩ đến điều ấy trong hoàn cảnh này? Hắn không thể, tuyệt đối không được phép mạo phạm nàng, cả ý nghĩ cũng không được phép.
– Ư… – Hàn Băng Băng cắn chặt môi dưới đến mức bật máu, thu gom lại lý trí ít ỏi trong lúc bản thân càng ngày càng yếu sức. Tình cảnh hiện tại, khiến nàng trong vô thức nhớ đến tên nam nhân kia.
Chết tiệt ! Mọi lần hắn tìm nàng đều nhanh lắm không phải sao ? Còn lúc này thì hắn chết ở đâu rồi ?! Lúc này rồi tại sao vẫn chưa xuất hiện mà bắt nàng lại đi.
Tên nam nhân đáng hận.
Nàng rên nhẹ một tiếng, đôi mắt mụ mị cố gắng tìm kiếm bất cứ điều gì đó có thể thu gom lý trí trở về.
– Hàn tiểu thư, nàng thế nào rồi?! – Minh Vũ lo lắng gần như muốn quay người lại xem tình trạng của nàng.
– Huynh đừng quay lại. – Giọng nói của nàng run rẩy mang theo hơi thở hổn lên, nhưng lời cảnh cáo nàng lấy biết bao khí lực thốt ra bình thường có lực cỡ nào, lúc này cũng tựa như thanh âm kiều diễm dụ dỗ người ta sa vào tội lỗi.
Cánh tay quờ quạng lung tung va phải chum sứ, khiến chiếc chum đổ xuống gây lên tiếng vỡ nát chói tai. Mảnh vỡ vung ra, xượt trên trán nàng một vết cắt sâu.
– Hàn tiểu thư. – Tiếng động đáng sợ khiến hắn xoay người lại, vết thương trên trán Hàn Băng Băng khiến hắn giật mình, nhưng vẫn đắn đo không dám lại gần nàng.
Hàn Băng Băng quơ tay chụp lấy một mảnh vỡ, siết thật chặt. Dòng máu đỏ thấm chảy lan ra khỏi tay tao nên vết thương nhứt buốt. Cơn đau siết khiến nàng tỉnh táo một chút, nhưng dục hỏa cũng càng lúc càng bốc cao.
– Nàng là đang làm cái gì?! – Minh Vũ lao đến đỡ nàng dậy, lo lắng muốn băng bó vết thương.
– Đừng chạm vào ta… – Nàng kháng nghị yếu ớt, nhất quyết không cho phép mình mất lý trí.
– Hàn tiểu thư… – Hắn không đành lòng nhìn nàng bị dày vò như vậy. Nhẹ nhàng vén đi lọng tóc ẩm ướt trên trán nàng – Nếu nàng khó chịu, ta có thể…
– Không cần.- Hàn Băng Băng dùng sức đẩy hắn ra, mạnh tay thêm siết chặt mảnh sứ trong tay lấy lại lý trí mỏng manh đang lay động vì nhiệt độ trên làn da của hắn mang lại.
Làm ơn, có ai giúp với.
– Hàn… – Minh Vũ vội vã vươn tay muốn đỡ lấy Hàn Băng Băng, nhưng đột nhiên vó một vật thế chớp qua chạm vào cánh tay hắn, tê buốt dâng lên cơn đau ê ẩm. Minh Vũ theo bản năng rụt tay lại, khó tin phát hiện trên cánh tay mình đã bị cắt rách, còn lộ ra một vết thương dàiđang rỉ máu.
Hắn bị đả thương, nhưng là cái gì đánh trọng thương hắn?!
Bước lên thêm một bước, lập tức phát hiện một chớp trắng vụt qua ngăn cách. Lần này lớn hơn, rộng lơn, nguy hiểm hơn nhiều lần mang theo tiếng gió rít mạnh mẽ…
Hắn bàng hoàng nhìn sự thể đang diễn ra trước mặt mình. Chỉ thấy từng dài tuyết mạnh mẽ bay xung quanh Hàn Băng Băng, từng đợt từng đợt mạnh mẽ bảo vệ lấy thân thể nhỏ nhắn..
Hàn Băng Băng cắn chặt môi, ánh mắt mơ hồ nhìn những dải lụa trắng dao động trước mặt. Khóe miệng nhợt nhạt cong lên, nhận từng cơn giá lạnh áp tới bên mình nén ngọn lửa nàng đang phải chịu đựng lại…
Nàng làm được rồi.
– Hàn Băng Băng! – Minh Vũ khó tin nhìn lớp bảo hộ có vẻ mỏng manh nhưng mãnh liệt kia. Cái này… là nội lực tạo thành sao?! Nhưng nàng rõ ràng không có võ công.- Đây là cái gì?!
– Ngoại năng… – Nàng thều thào thốt ra mấy chữ. Vốn dĩ nàng chỉ mãnh liệt muốn bốc phát ra bất cứ điều gì có thể thoát khỏi, nổi lên ý nghĩ điên rồ rằng đám tuyết bên ngoài kia có thể bay vào giúp nàng thì thực tốt, nếu như thực sự cảm ứng với tuyết của nàng đối với nó chính là có thể điều khiển nó thì thực tốt.
Không ngờ trong thời điểm nước sôi lửa bỏng này, điều khó tin ấy lại có thể xảy ra.
Quả nhiên việc không thể không có nghĩa là không có thực. Câu này thực đúng.
Nhưng Hàn Băng Băng nhanh chóng cảm thấy không ổn. Sự lạnh giá của tuyết cũng chỉ có thể kiềm hãm được dục hỏa trong một thời gian, ngọn lửa khi đã nén chịu loàn bộ giá lạnh thì bất chợt bốc cháy. Thậm chí còn dữ dội hơn vừa nãy, từng đợt từng đợt lũ lượt kéo đến như hung hăng muốn rút đi toàn bộ sinh lực của nàng, khiến nàng không nhịn được mà kêu khẽ một tiếng.
Hàn Băng Băng cắn môi khẽ nói trong lòng. Chỉ cần có người cứu nàng vào lúc này, nàng nhất định sẽ trả ơn, làm tất cả mọi thứ để có thể trả ơn người đó. Chỉ cần có người cứu nàng.
Minh Vũ bước một bước đến- Hàn…
– Không được lại đây. – Nàng kiên cường siết chặt mảnh sứ trong tay, vòng vây của tuyết trắng hung hãn chuyển động lướt qua gương mặt manh theo quyết tâm hơn người.
Ánh mắt nàng suy nhược nhưng quyết tâm, tiếng nói thốt lên mang theo ý tứ đe dọa bật ra khỏi bờ môi – Nếu huynh dám động vào người ta, ta sẽ cắn lưỡi tự sát.
.
.
.
– Bẩm vương gia! Chúng thuộc hạ đã chia nhau truy tìm khắp nơi nhưng vẫn chưa thể tìm thấy Hàn tiểu thư và Minh Vũ hộ vệ.
Tần Viễn Kỳ khẽ nguyền rủa trong miệng. Hắn đã tìm nàng suốt hai canh giờ rồi mà kết quả cũng bằng không. Toàn bộ Băc Thành đều không thể tìm thấy một chút manh mối của nàng, Minh Vũ cũng không thấy. Loạn Độc Y rốt cuộc là đã làm gì họ rồi?! Y cuối cùng là muốn cái gì?!
Hắn cố gắng bình tĩnh lại để suy đoán. Tại Bắc Thành này, Loạn Độc Y rốt cuộc có thể đem hai người đó giấu đi đâu?!
– Bắc Thành Vương gia! Người là đang muốn tìm gì vậy?!
Tần Viễn Kỳ quay nhanh người lại nhìn về phía có thanh âm truyền đến, rõ mồn một bóng dáng hắc y nhân đang đứng ung dung trên mái nhà. Trên môi y còn mang theo nụ cười khoái trá hả hê mà cười đến cao hứng.
– Loạn Độc Y! Ngươi đem người của ta giấu đi đâu?!
– Người của Vương gia?! – Y tỏ vẻ như hiểu ra – À là mỹ nhân và tên cận vệ kia sao?! Vương gia! Người cứ yên tâm, ta đối đãi với họ rất tốt. Mà ta đang tác hợp cho họ mà, quả thực là một cặp trai tài gái sắc.
Bên tai Tần Viễn Kỳ ù ù không hiểu rõ những gì mình vừa nghe thấy. Cái gì tác hợp? Cái gì trai tài gái sắc?!
Hắn không nhịn được gầm lên – Ngươi làm gì nàng rồi?!
Loạn Độc Y cười lạnh nghênh đón ánh mắt của Tần Viễn Kỳ, ánh mắt mang theo sát khí theo từng lời nói như muốn đem nam nhân trước mặt xé ra làm trăm mảnh – Tần Viễn Kỳ! Ngươi đốt kho dược của ta. Ta cũng đổi lại với ngươi một lễ vật long trọng. Nữ nhân mà ngươi đem trăm phương nghìn kế bảo hộ, đem mọi phương pháp giấu kỹ nàng thoát khỏi sự chú ý của ta. Bây giờ đã bị ta bắt đem đi, thậm chí nàng ta còn bị hộ vệ của ngươi vấy bẩn.
Nói rồi nhếch môi – Cảm giác thế nào hả?!
Y hả hê nhìn nét mặt của nam nhân kia càng lúc càng trắng bệch, vẫn chưa thấy đủ mà tiếp tục – Lúc này bọn chúng đang vui vẻ trên đỉnh hoan lạc, vô cùng thỏa mãn.
Tần Viễn Kỳ không khỏi hoang mang, tâm trí hoảng loạn. Nàng cùng với Minh Vũ đang cùng nhau…
Không thể nào!
Hắn vội vã lắc đầu, Băng Nhi là người sở hữu ý chí kiên cường hơn người. Lý trí của nàng rất mạnh, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện đó. Hơn nữa trong tình hình này nàng không thể nào cùng Minh Vũ xảy ra chuyện như thế. Tuyệt đối!
– Ngươi không tin?! – Lời nói của Loạn Độc Y càng lúc càng thâm độc – Ta đã cho nàng uống xuân dược.
– Cái gì?!
Y cười điên cuồng, ánh mắt điên cuồng nhìn xuống – Ta đang để ở ngôi nhà gỗ trong rừng trúc phía đông Bắc Thành. Nếu ngươi không tin, có thể tự mình thị mục.
Nói rồi y tung thân biến mất, chỉ vọng lại tiếng cười ngạo nghễ khoái trá. Tần Viễn Kỳ, đại lễ ta tặng cho ngươi, ngươi cứ chậm rãi mà thưởng thức.
Tần Viễn Kỳ sững sờ, một chút cử động cũng làm không được.
Băng Nhi trúng xuân dược, nàng cùng Minh Vũ đang ở cùng nhau. Liệu hai người đó có đang…
Tần Viễn Kỳ nhắm mắt lại, cắn môi cố gắng gạt đi hình ảnh vừa hiện lên trong đầu. Thời điểm như vậy, hắn có nên đi không?! Nếu thực sự hai người đúng là như Loạn Độc Y nói, hắn thực sự sợ cảnh tượng bản thân mình có thể nhìn thấy… hắn sẽ…
Hắn siết chặt dây cương lao về phía đông. Trong đầu đầy ắp hình ảnh thân mật của nàng cùng Minh Vũ. Càng nghĩ, tốc độ của tuấn mã lại càng tăng lên.
Dung nhan thanh khiết của nàng lần lượt hiện lên trong tâm trí hắn, còn có hương thơm ngọt ngào của nàng, nụ cười, cử chỉ đáng yêu ấy…
Vậy mà thời điểm này, nàng lại sắp thuộc về một nam nhân khác…
Tần Viễn Kỳ không dám nghĩ thêm, cắn chặt răng chú tâm thúc ngựa chạy đua với thời gian, từng khắc, từng khắc một.
Tuấn mã! Cầu ngươi hãy nhanh lên. Hắn thực sự rất muốn nhìn thấy nàng lúc này.
Hắn mang theo hi vọng mong manh cầu xin người con gái ấy không xảy ra chuyện gì. Nếu có chuyện gì xảy ra với nàng, hắn sẽ cả đời này… không! Suốt đời suốt kiếp bị giày vò trong hối hận