Sâu thẳm trong rừng trúc rậm rạp, gió lạnh từng cơn vẫn nhè nhẹ thổi, cuốn bay lớp tuyết trắng mỏng manh dưới nền đất. Nơi ấy, trong căn nhà gỗ nhỏ bé thỉnh thoảng lại phát ra một thanh âm rên rỉ đau đớn. Một nữ nhân bạch y nằm dài trên sàn nhà, ngón tay bạc nhược của nàng bấu chặt lấy đám rơm khô dưới thân, trên vầng trán thanh tú ướt mượt một màn mồ hôi vì chịu đựng. Cơn khó chịu tựa như lửa đốt dâng lên đốt cháy ý chí cùng sức lực của nàng khiến làn môi mềm kia không kềm được mà kêu nhẹ một tiếng.
Nam nhân kia đứng đối diện với nàng dù lòng đau như cắt, thương xót không đành nhưng cũng chỉ có thể đứng nhìn, trong lòng bối rối không biết phải làm sao. Nhìn nàng chịu đau đớn hứng lấy dục hỏa, cộng thêm vết thương không hề nhỏ trên trán nàng vẫn chưa hoàn toàn dừng máu, bờ môi mềm mại bì giày vò đến mức máu bật ra khiến hắn nóng nảy. Nhưng hơi thở gấp gáp cùng tiếng rên nhẹ từ khóe môi kia thoát ra lại làm hắn đến thở mạnh cũng không dám.
Làn tuyết bảo hộ của nàng cũng mỗi lúc một mỏng manh. Nó phản ánh chính xác ý chí của hiện tại của nàng, lý trí của nàng càng yếu ớt, nó cũng theo đó mà mỗi lúc một vơi đi. Chỉ e, Hàn Băng Băng không thể cầm cự được bao lâu nữa.
– Nóng… nóng quá. – Hàn Băng Băng mờ mịt nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng của Minh Vũ, nhưng tất thảy những gì nàng nhìn thấy chỉ là một mảng lu mờ, hình ảnh của hắn cũng lòe nhòe không nhận rõ.
Nàng vươn ngón tay về phía hắn, khẽ giọng cầu xin – Minh Vũ đại ca, cứu ta…
Trái tim hắn rung lên, nghĩ muốn vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy. Nhưng rất mau chóng tỉnh táo trở lại, kinh hoảng lùi lại một bước.
Hắn không thể làm như vậy, hắn cũng không cho phép bản thân mình làm điều đó với nàng.
Nếu hắn thực sự đối vói nàng làm điều đó. Khi xuân dược qua đi, Hàn Băng Băng nhất định sẽ hận hắn.
Bên tai dường như vang lên tiếng vó ngựa. Minh Vũ bước nhanh đến cửa sổ nheo mắt nhìn ra ngoài, rõ ràng môt đoàn quân đang lao đến. Khi xác định được người đi đầu là ai, hắn kích động gọi lớn.
– Chúng ta ở nơi này.
Tần Viễn Kỳ nghe được, vội vã ghìm lại bước chạy của ngựa phi thân đến trước gian nhà gỗ. Hắn quyết liệt rút trường kiếm bên hông chém xuống ổ khóa chắc chắn rồi đá cửa xông vào trong. Đập vào mắt là người con gái kia ngã rạp xuống sàn nhà, hai tay nắm chặt gấu áo trên thân người, gương mặt xinh đẹp mêt mỏi đỏ bừng vì khó chịu, trên trán có vết thương còn chưa khô, mồ hôi của sự quật cường không chịu thua lấm tấm trên trán khiến hắn mềm lòng. Trên y phục của nàng còn xộc xệch lưu lại không ít vết bẩn, dưới sàn nhà còn vương vãi không ít tuyết trắng đang dần tan ra.
– Chuyện này là thế nào? – Hắn chậm bước tiến lại gần nàng, tinh tế nhận ra sự run rẩy kịch liệt của thân thể nhỏ bé kia.
Minh Vũ quỳ rạp xuống cúi đầu – Xin vương gia trách phạt, ti chức bất lực khiến Hàn tiểu thư bị Loạn Độc Y bắt đi. Đã không đem được tiểu thư thoát khỏi, còn bị hắn ta phế toàn bộ công lực. Hàn tiểu tư đã bị Loạn Độc Y chuốc dược, bây giờ trong người tiểu thư đang đến lúc xuân dược phát tác
Nhìn nét mặt chăm chú của chủ tử chỉ chú tâm duy nhất vào nữ tử áo trắng kia, trong ánh mắt cháy lên hai luồng hỏa diễm mãnh liệt, một cỗ sát khí dần dần giảm nhiệt độ của căn phòng khiến Minh Vũ không chần chừ thêm mà báo cáo – Bẩm vương ga, Hàn tiểu hư đã quật cường chịu đựng sự giày vò suốt từ lúc ấy đến giờ. Ti chức không dám quá phận, một sợi tóc của tiểu thư ti chức cũng chưa từng chạm tới.
Tần Viễn Kỳ im lặng nhìn Hàn Băng Băng cắn môi cố gắng khắc chế bản thân đến mưc bật máu, cánh môi mềm mại hồng nhuận giờ đây nhuốm một màu máu đỏ bừng. Kiềm lòng không được hắn cúi xuống nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, ngón tay ấm áp vuốt nhẹ làn môi dưới của nàng thương tiếc – Đừng cắn.
Nàng mở đôi mắt mịt mờ sương mù nhìn hắn, nhiệt độ nơi bờ môi khi được hắn chạm vào bỏng cháy như muốn đem nàng thiêu rụi. Ngón tay mềm mại vươn lên chạm vào đường nét cương nghị trên gương mặt hắn, cố gắng nhìn cho rõ hơn – Ngươi là ai?!
Hắn không để ý câu hỏi của nàng, cánh tay mạnh mẽ siết chặt nữ tử trong lòng không cho phép nàng loạn động, kiên nghị phân phó xuống – Minh Vũ, ngươi lui xuống đi. Chỉ huy toàn bộ binh lính rời xa đến bìa rừng đợi ta.
Minh Vũ hiểu rõ cúi đầu bước nhanh ra khỏi phòng, đóng của lại. Không dám nhìn lại, phân phó binh lính di chuyển ra khỏi rừng trúc.
Trong phòng, Tần Viễn Kỳ im lặng ôm chặt lấy Hàn Băng Băng trong lòng. Mắt nhìn mỹ nhân phong tình vạn chủng trong ngực, lý trí của nàng đã trôi dạt đi không ít, cánh tay trắng nõn ôm ghì lấy bờ vai rộng của hắn , nhón chân áp mặt bên hõm cổ hắn mà cọ xát. Dường như cảm thấy thoải mái mà than nhẹ một tiếng. Hắn nhìn nàng ngây ngô cùng vội vã vụng về thế nào lôi kéo áo bào của hắn, dường như sức lực không đủ để làm khến nàng nóng nảy cắn môi hờn dỗi, thân mình vẫn như xà yêu mà bám dính lấy hắn, làn môi đỏ mọng áp lên môi hắn mà hôn.
– Băng Nhi! – Tần Viễn Kỳ giữ chặt lấy nàng không cho phép nàng tiếp tục làm loạn, ép buộc cặp mắt mơ màng kia nhìn sâu vào mắt hắn chậm rãi hỏi – Nói xem ta là ai?!
Dục hỏa cháy lên, Hàn Băng Băng căn bản không đem lời nói cả hắn để vào tai. Chỉ cảm thấy vô cớ không hiểu bị hắn ngăn lại, lửa đốt trong cơ thể không được giảm bớt khiến nàng khó chịu mà khẽ nấc. Bàn tay nhỏ bé đấm vào ngực hắn – Ngươi là người xấu, nhỏ nhen. Ta rất khó chịu.
– Ngoan! – Hắn bật cười nhẹ, bên trán nàng ấn xuống một nụ hôn sâu – Trả lời đúng ta sẽ giúp nàng.
Cặp mắt nang mơ hồ cố gắng nhìn, nét yêu kiều mê người khiến Tần Viễn Kỳ cúi đầu hôn nhẹ lên môi nàng một cái, ôn nhu hỏi khẽ – Có nhìn rõ không?!
Hắn đương nhiên là muốn cùng nàng. Nhưng hắn không thể nào quên ánh mắt đêm qua khi nàng nhìn hắn uất hận thất vọng cỡ nào. Thời điểm này nếu hắn làm thế, cho dù là giúp nàng giải độc. Nhưng đâu khác nào thừa nước đục thả câu. Xuân dược qua đi, nàng sẽ hận hắn cả đời.
Khi ấy hắn đến một cơ hội để hối lỗi chuộc tội cũng không hề có.
Lúc đó, hắn biết làm thế nào?
– Không biết… – Hàn Băng Băng mờ hồ nói, cám giác hôn hắn rất ngọt ngào cùng quen thuộc khiến nàng ôm siết lấy cổ hắn, nhón người nồng nhiệt đáp lại.
Nụ hôn ngây ngốc nhưng nhiệt tình của nàng hoàn hảo dấy lên dục hỏa của hắn. Thời điểm hai cánh môi dán sát lên nhau, những gì liên quan đến lý trí hay kiềm chế đều sụp đổ. Cánh tay hắn kéo vạt áo ngoài của nàng rơi xuống, dễ dàng bế bổng thân thể mềm mại nóng bỏng lên đi đến chiếc giường trúc.
Môi lưỡi dây dưa khó tách ra, đôi tay trắng nõn của nàng ôm siết lấy cổ hắn nhất quyết không buông. Mái tóc đen dài tựa như thác đổ xõa chung trên lớp chăn đệm, y phục xộc xệch lộ ra da thịt trơn bóng được phủ lên một lớp mây đỏ nhạt khiến người ta không thể rời mắt.
Bàn tay nhỏ bé thử cởi áo hắn, nhưng lại run rẩy làm gì cũng không được. Hàn Băng Băng cắn môi khẽ nức nở.
– Ngoan! – Hắn khẽ hôn trấn án nàng – Đừng nóng vội.
Ngoại bào của hắn tựa như phiến lá chảy xuống. Tần Viễn Kỳ tháo giày, ôm theo nàng ngã xuống giường. Môi hắn chạm đến môi nàng, mau chóng nhận được lời mời gọi mà tách qua hàm răng trắng noãn câu cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ của nàng mà triền miên.
Hương thơm thiếu nữ dẫn dụ hắn muốn dừng mà không được. Tần Viễn Kỳ tham lam hít vào, nâng thân người của nàng lên áp sát vào hắn, nhanh chóng đem trung y trên người nàng cởi bỏ.
Hàn Băng Băng thở dấp, ham muốn kìm nén quá lâu khiến nàng dâng lên khát khao muốn cùng người nam nhân này tiếp xúc. Nhục dục mông lung mờ mịt trong mắt nàng khiến nàng cái gì cũng không thể nhìn rõ. chỉ thấy dung mạo mờ ảo trước mặt như gần như xa làm nàng dâng lên nỗi sợ hãi không biết tên, bất giác ôm chặt lấy hắn nỉ non.
– Đừng đi, đừng đi…
– Ta ở nơi này. – Tần Viễn Kỳ cắn nhẹ lên cánh môi mềm mại của nàng, lời nói tựa như tiếng thở dài – Nàng ở đây, ta có thể đi đâu.
Phải! Nàng ở nơi này, hắn làm sao có thể rời đi.
– Băng Nhi! Phải làm thế nào bây giờ? – Hắn ôm chặt lấy nàng, đau đớn mà gọi tên – Ta thực sự, không muốn buông tay.
Cái lưới tình này chính hắn cũng không biết được đã dăng ra khi nào, càng giãy dụa lại càng vướng sâu thêm. Để đến khi hắn mở mắt nhận ra, bản thân đã bị hãm sâu đến mức không thể thoát ra được nữa.
Nhìn nữ nhân dưới thân mềm mại thuận theo. Nàng ngọt ngào như vậy, mê người như vậy, suất sắc như vậy… thử hỏi làm sao hắn không động tâm? Thử hỏi hắn như thế nào không sa vào?
Bờ môi ấm nóng của hắn từ môi nàng trượt xuống hõm cổ ấm nồng, để lại vô số những dấu hôn ngân xinh đẹp. Bàn tay to lớn cũng nhẹ nhàng mơn trớn là da trơn mịn, từng chút một vẽ theo những đường nét mê người của nàng như muốn khảm nhập thật sâu vào trong trí nhớ. Hơi thở của hắn thấm đượm men say cùng ngọn lửa nóng bỏng, hoàn toàn đem nàng chìm đắm trong dục vọng.
– A… – Hàn Băng Băng khẽ kêu một tiếng, thân hình nhỏ bé đột nhiên run run.
Tần Viễn Kỳ lập tức nhận thấy, hắn hơi nâng người lên nhìn xuống.
Thời điểm nhìn thấy bàn tay bị thương của nàng, toàn thân hắn tựa như bị sét đánh. Vết thương ở trán nàng đã không đáng ngại, nhưng vết thương lớn ở bàn tay kia của nàng thực sự đem hắn dọa sợ, vội vã nắm lấy cổ tay nàng.
Bàn tay mịn màng như vậy, bây giờ chi chít những vết cắt xiên dọc, giống như muốn đem tay nàng cắt nát.
Tần Viễn Kỳ! Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì?!
– Băng Nhi, thực xin lỗi… – Hắn đau lòng hôn lên vết thương trên tay nàng – Ta không nên làm vậy.
– Ta khó chịu… – Hàn Băng Băng khẽ kêu vươn đôi tay, dường như muốn ôm lấy hắn.
– Đừng loạn… – Hắn lấy trong người một viên đan dược để lên môi nàng – Băng Nhi! Nghe lời ta, nuốt xuống đi…
Nàng mơ mơ hồ hồ mở miệng ngậm vào miệng, bờ môi ấm nóng của hắn ngay lập tức phủ xuống môi nàng dụ dỗ nàng nuốt xuống.
Tần Viễn Kỳ ôm chặt lấy nàng, mạnh mẽ hôn xuống làn môi mềm mại. Hắn mặc cho nàng làm loạn trong lòng mình, từ đầu đến cuối chỉ ôm chặt nàng, chờ đợi cho cơn dục hỏa vơi đi.
Thuốc của thái y vừa nãy cấp tốc cho bồ câu đưa tới rốt cuộc là có tác dụng không?!
Trải qua một thời gian, khi hắn đã nhẫn nhịn đến mức toàn thân đẫm mồ hôi kiềm chế. Hàn Băng Băng dường như có chút dịu đi mà ngoan ngoãn lại, đờ đẫn mở cặp mắt không chút tiêu cự.
– Băng Nhi! Nhìn cho rõ… – Hắn ôm lấy gương mặt nàng, nói rõ từng chữ một – Ta là Tần Viễn Kỳ.
– Tần Viễn Kỳ… – Nàng ngu ngơ đáp lại.
– Phải! – Dường như hài lòng, hắn mỉm cười hôn lên làn môi mềm của nàng một cái.
– Tần Viễn Kỳ, Viễn Kỳ… – Hàn Băng Băng lặp lại, bàn tay cũng giống hắn ôm lấy khuôn mặt anh tuấn ấy, ngây ngốc nhìn.
– Nàng có nhận ra ta không?!
– Viễn Kỳ… – Hàn Băng Băng vẫn như cũ vuốt ve gương mặt của hắn, nhưng dường như có thứ gì thức tỉnh nàng. Cặp mắt phượng kia dâng lên vô vàn nước mắt, rơi xuống cùng với tiếng khóc – Viễn Kỳ, tại sao ngươi lừa ta?!
– Nàng nói gì cơ?! – Thân thể to lớn trên người nàng chấn động, rời ngay sự chú ý lên gương mặt nàng không kịp hiểu.
Nàng đáng thương nhìn hắn, gương mặt hắn tuy mơ hồ nhưng lại khiến nàng bât khóc. Bỗng chốc òa lên, bàn tay bị thương giằng ra đánh vào ngực hắn – Tần Viễn Kỳ! Ngươi là tên hỗn đản, ngươi lại bắt nạt ta…
– Thực xin lỗi… – Nước mắt của nàng làm hắn luống cuống, vội vã dỗ – Là lỗi của ta, là ta không tốt..
– Tại sao ngươi lại lừa ta? Ngươi luôn hết lần này đến lần khác lừa ta. Uổng công ta tin ngươi, ta tin ngươi như vậy… – Nước mắt của nàng như trân châu mà rơi xuống, không ngừng đánh hắn.
– Đừng khóc! – Hắn ngồi dậy ôm theo nàng dựa vào lồng ngực mình, tùy ý cho nàng đánh – Ta xin lỗi, thực xin lỗi.
– Ngươi tại sao lại đối xử với ta như vậy?! Ta đã bắt đầu tin ngươi… – Nàng khóc đến ẩm cả áo hắn, tựa như không thấy đủ mà vẫn nức nở – Lòng tin của ta chỉ mới dâng lên, sao ngươi lại nỡ chà đạp nó?!
– Thực xin lỗi. – Tần Viễn Kỳ áp môi lên trán nàng, không ngừng hối lỗi. Bàn tay nhẹ nhàng hết mức vỗ về cho nàng vơi khóc – Đêm ấy ta uống say, ta thực sự không cố ý… không phải! Là ta đáng chết, đã mạo phạm nàng. Thực xin lỗi! Nàng muốn ta làm thế nào cũng được, chỉ cần nàng đừng khóc nữa. Có được không?!
Dường như đã quá mệt mỏi, Hàn Băng Băng lịm đi trên ngực hắn. Tần Viễn Kỳ thấy nàng không tiếp tục khóc, cúi xuống liền phát hiện nàng đã thiếp ngủ. Nhìn nước mắt vẫn còn vương trên khóe mắt nàng, hắn xót xa siết chặt vòng tay.
– Băng Nhi! Ta sai rồi.
Hắn sai. Ngay từ đầu đã sai, sai triệt để.
Hắn không nên đem nàng dẫn vào âm mưu của mình. Hắn không nên ép buộc nàng quá đáng như vậy. Hắn không nên chỉ vì một chuyện không rõ ngọn ngành mà nổi lòng ghen tuông. Hắn không nên chỉ vì trong lòng bực bội mà uống nhiều rượu như vậy, hắn cũng không nên khiến nàng thương tổn như vậy
Tựa như sợ hãi nàng sẽ bị thương, hắn thực nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt kia. Dịu dàng áp má bên vầng trán nàng, than nhẹ:
– Băng Nhi! Trò chơi này… ta thua rồi.
Nam nhân kia đứng đối diện với nàng dù lòng đau như cắt, thương xót không đành nhưng cũng chỉ có thể đứng nhìn, trong lòng bối rối không biết phải làm sao. Nhìn nàng chịu đau đớn hứng lấy dục hỏa, cộng thêm vết thương không hề nhỏ trên trán nàng vẫn chưa hoàn toàn dừng máu, bờ môi mềm mại bì giày vò đến mức máu bật ra khiến hắn nóng nảy. Nhưng hơi thở gấp gáp cùng tiếng rên nhẹ từ khóe môi kia thoát ra lại làm hắn đến thở mạnh cũng không dám.
Làn tuyết bảo hộ của nàng cũng mỗi lúc một mỏng manh. Nó phản ánh chính xác ý chí của hiện tại của nàng, lý trí của nàng càng yếu ớt, nó cũng theo đó mà mỗi lúc một vơi đi. Chỉ e, Hàn Băng Băng không thể cầm cự được bao lâu nữa.
– Nóng… nóng quá. – Hàn Băng Băng mờ mịt nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng của Minh Vũ, nhưng tất thảy những gì nàng nhìn thấy chỉ là một mảng lu mờ, hình ảnh của hắn cũng lòe nhòe không nhận rõ.
Nàng vươn ngón tay về phía hắn, khẽ giọng cầu xin – Minh Vũ đại ca, cứu ta…
Trái tim hắn rung lên, nghĩ muốn vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy. Nhưng rất mau chóng tỉnh táo trở lại, kinh hoảng lùi lại một bước.
Hắn không thể làm như vậy, hắn cũng không cho phép bản thân mình làm điều đó với nàng.
Nếu hắn thực sự đối vói nàng làm điều đó. Khi xuân dược qua đi, Hàn Băng Băng nhất định sẽ hận hắn.
Bên tai dường như vang lên tiếng vó ngựa. Minh Vũ bước nhanh đến cửa sổ nheo mắt nhìn ra ngoài, rõ ràng môt đoàn quân đang lao đến. Khi xác định được người đi đầu là ai, hắn kích động gọi lớn.
– Chúng ta ở nơi này.
Tần Viễn Kỳ nghe được, vội vã ghìm lại bước chạy của ngựa phi thân đến trước gian nhà gỗ. Hắn quyết liệt rút trường kiếm bên hông chém xuống ổ khóa chắc chắn rồi đá cửa xông vào trong. Đập vào mắt là người con gái kia ngã rạp xuống sàn nhà, hai tay nắm chặt gấu áo trên thân người, gương mặt xinh đẹp mêt mỏi đỏ bừng vì khó chịu, trên trán có vết thương còn chưa khô, mồ hôi của sự quật cường không chịu thua lấm tấm trên trán khiến hắn mềm lòng. Trên y phục của nàng còn xộc xệch lưu lại không ít vết bẩn, dưới sàn nhà còn vương vãi không ít tuyết trắng đang dần tan ra.
– Chuyện này là thế nào? – Hắn chậm bước tiến lại gần nàng, tinh tế nhận ra sự run rẩy kịch liệt của thân thể nhỏ bé kia.
Minh Vũ quỳ rạp xuống cúi đầu – Xin vương gia trách phạt, ti chức bất lực khiến Hàn tiểu thư bị Loạn Độc Y bắt đi. Đã không đem được tiểu thư thoát khỏi, còn bị hắn ta phế toàn bộ công lực. Hàn tiểu tư đã bị Loạn Độc Y chuốc dược, bây giờ trong người tiểu thư đang đến lúc xuân dược phát tác
Nhìn nét mặt chăm chú của chủ tử chỉ chú tâm duy nhất vào nữ tử áo trắng kia, trong ánh mắt cháy lên hai luồng hỏa diễm mãnh liệt, một cỗ sát khí dần dần giảm nhiệt độ của căn phòng khiến Minh Vũ không chần chừ thêm mà báo cáo – Bẩm vương ga, Hàn tiểu hư đã quật cường chịu đựng sự giày vò suốt từ lúc ấy đến giờ. Ti chức không dám quá phận, một sợi tóc của tiểu thư ti chức cũng chưa từng chạm tới.
Tần Viễn Kỳ im lặng nhìn Hàn Băng Băng cắn môi cố gắng khắc chế bản thân đến mưc bật máu, cánh môi mềm mại hồng nhuận giờ đây nhuốm một màu máu đỏ bừng. Kiềm lòng không được hắn cúi xuống nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, ngón tay ấm áp vuốt nhẹ làn môi dưới của nàng thương tiếc – Đừng cắn.
Nàng mở đôi mắt mịt mờ sương mù nhìn hắn, nhiệt độ nơi bờ môi khi được hắn chạm vào bỏng cháy như muốn đem nàng thiêu rụi. Ngón tay mềm mại vươn lên chạm vào đường nét cương nghị trên gương mặt hắn, cố gắng nhìn cho rõ hơn – Ngươi là ai?!
Hắn không để ý câu hỏi của nàng, cánh tay mạnh mẽ siết chặt nữ tử trong lòng không cho phép nàng loạn động, kiên nghị phân phó xuống – Minh Vũ, ngươi lui xuống đi. Chỉ huy toàn bộ binh lính rời xa đến bìa rừng đợi ta.
Minh Vũ hiểu rõ cúi đầu bước nhanh ra khỏi phòng, đóng của lại. Không dám nhìn lại, phân phó binh lính di chuyển ra khỏi rừng trúc.
Trong phòng, Tần Viễn Kỳ im lặng ôm chặt lấy Hàn Băng Băng trong lòng. Mắt nhìn mỹ nhân phong tình vạn chủng trong ngực, lý trí của nàng đã trôi dạt đi không ít, cánh tay trắng nõn ôm ghì lấy bờ vai rộng của hắn , nhón chân áp mặt bên hõm cổ hắn mà cọ xát. Dường như cảm thấy thoải mái mà than nhẹ một tiếng. Hắn nhìn nàng ngây ngô cùng vội vã vụng về thế nào lôi kéo áo bào của hắn, dường như sức lực không đủ để làm khến nàng nóng nảy cắn môi hờn dỗi, thân mình vẫn như xà yêu mà bám dính lấy hắn, làn môi đỏ mọng áp lên môi hắn mà hôn.
– Băng Nhi! – Tần Viễn Kỳ giữ chặt lấy nàng không cho phép nàng tiếp tục làm loạn, ép buộc cặp mắt mơ màng kia nhìn sâu vào mắt hắn chậm rãi hỏi – Nói xem ta là ai?!
Dục hỏa cháy lên, Hàn Băng Băng căn bản không đem lời nói cả hắn để vào tai. Chỉ cảm thấy vô cớ không hiểu bị hắn ngăn lại, lửa đốt trong cơ thể không được giảm bớt khiến nàng khó chịu mà khẽ nấc. Bàn tay nhỏ bé đấm vào ngực hắn – Ngươi là người xấu, nhỏ nhen. Ta rất khó chịu.
– Ngoan! – Hắn bật cười nhẹ, bên trán nàng ấn xuống một nụ hôn sâu – Trả lời đúng ta sẽ giúp nàng.
Cặp mắt nang mơ hồ cố gắng nhìn, nét yêu kiều mê người khiến Tần Viễn Kỳ cúi đầu hôn nhẹ lên môi nàng một cái, ôn nhu hỏi khẽ – Có nhìn rõ không?!
Hắn đương nhiên là muốn cùng nàng. Nhưng hắn không thể nào quên ánh mắt đêm qua khi nàng nhìn hắn uất hận thất vọng cỡ nào. Thời điểm này nếu hắn làm thế, cho dù là giúp nàng giải độc. Nhưng đâu khác nào thừa nước đục thả câu. Xuân dược qua đi, nàng sẽ hận hắn cả đời.
Khi ấy hắn đến một cơ hội để hối lỗi chuộc tội cũng không hề có.
Lúc đó, hắn biết làm thế nào?
– Không biết… – Hàn Băng Băng mờ hồ nói, cám giác hôn hắn rất ngọt ngào cùng quen thuộc khiến nàng ôm siết lấy cổ hắn, nhón người nồng nhiệt đáp lại.
Nụ hôn ngây ngốc nhưng nhiệt tình của nàng hoàn hảo dấy lên dục hỏa của hắn. Thời điểm hai cánh môi dán sát lên nhau, những gì liên quan đến lý trí hay kiềm chế đều sụp đổ. Cánh tay hắn kéo vạt áo ngoài của nàng rơi xuống, dễ dàng bế bổng thân thể mềm mại nóng bỏng lên đi đến chiếc giường trúc.
Môi lưỡi dây dưa khó tách ra, đôi tay trắng nõn của nàng ôm siết lấy cổ hắn nhất quyết không buông. Mái tóc đen dài tựa như thác đổ xõa chung trên lớp chăn đệm, y phục xộc xệch lộ ra da thịt trơn bóng được phủ lên một lớp mây đỏ nhạt khiến người ta không thể rời mắt.
Bàn tay nhỏ bé thử cởi áo hắn, nhưng lại run rẩy làm gì cũng không được. Hàn Băng Băng cắn môi khẽ nức nở.
– Ngoan! – Hắn khẽ hôn trấn án nàng – Đừng nóng vội.
Ngoại bào của hắn tựa như phiến lá chảy xuống. Tần Viễn Kỳ tháo giày, ôm theo nàng ngã xuống giường. Môi hắn chạm đến môi nàng, mau chóng nhận được lời mời gọi mà tách qua hàm răng trắng noãn câu cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ của nàng mà triền miên.
Hương thơm thiếu nữ dẫn dụ hắn muốn dừng mà không được. Tần Viễn Kỳ tham lam hít vào, nâng thân người của nàng lên áp sát vào hắn, nhanh chóng đem trung y trên người nàng cởi bỏ.
Hàn Băng Băng thở dấp, ham muốn kìm nén quá lâu khiến nàng dâng lên khát khao muốn cùng người nam nhân này tiếp xúc. Nhục dục mông lung mờ mịt trong mắt nàng khiến nàng cái gì cũng không thể nhìn rõ. chỉ thấy dung mạo mờ ảo trước mặt như gần như xa làm nàng dâng lên nỗi sợ hãi không biết tên, bất giác ôm chặt lấy hắn nỉ non.
– Đừng đi, đừng đi…
– Ta ở nơi này. – Tần Viễn Kỳ cắn nhẹ lên cánh môi mềm mại của nàng, lời nói tựa như tiếng thở dài – Nàng ở đây, ta có thể đi đâu.
Phải! Nàng ở nơi này, hắn làm sao có thể rời đi.
– Băng Nhi! Phải làm thế nào bây giờ? – Hắn ôm chặt lấy nàng, đau đớn mà gọi tên – Ta thực sự, không muốn buông tay.
Cái lưới tình này chính hắn cũng không biết được đã dăng ra khi nào, càng giãy dụa lại càng vướng sâu thêm. Để đến khi hắn mở mắt nhận ra, bản thân đã bị hãm sâu đến mức không thể thoát ra được nữa.
Nhìn nữ nhân dưới thân mềm mại thuận theo. Nàng ngọt ngào như vậy, mê người như vậy, suất sắc như vậy… thử hỏi làm sao hắn không động tâm? Thử hỏi hắn như thế nào không sa vào?
Bờ môi ấm nóng của hắn từ môi nàng trượt xuống hõm cổ ấm nồng, để lại vô số những dấu hôn ngân xinh đẹp. Bàn tay to lớn cũng nhẹ nhàng mơn trớn là da trơn mịn, từng chút một vẽ theo những đường nét mê người của nàng như muốn khảm nhập thật sâu vào trong trí nhớ. Hơi thở của hắn thấm đượm men say cùng ngọn lửa nóng bỏng, hoàn toàn đem nàng chìm đắm trong dục vọng.
– A… – Hàn Băng Băng khẽ kêu một tiếng, thân hình nhỏ bé đột nhiên run run.
Tần Viễn Kỳ lập tức nhận thấy, hắn hơi nâng người lên nhìn xuống.
Thời điểm nhìn thấy bàn tay bị thương của nàng, toàn thân hắn tựa như bị sét đánh. Vết thương ở trán nàng đã không đáng ngại, nhưng vết thương lớn ở bàn tay kia của nàng thực sự đem hắn dọa sợ, vội vã nắm lấy cổ tay nàng.
Bàn tay mịn màng như vậy, bây giờ chi chít những vết cắt xiên dọc, giống như muốn đem tay nàng cắt nát.
Tần Viễn Kỳ! Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì?!
– Băng Nhi, thực xin lỗi… – Hắn đau lòng hôn lên vết thương trên tay nàng – Ta không nên làm vậy.
– Ta khó chịu… – Hàn Băng Băng khẽ kêu vươn đôi tay, dường như muốn ôm lấy hắn.
– Đừng loạn… – Hắn lấy trong người một viên đan dược để lên môi nàng – Băng Nhi! Nghe lời ta, nuốt xuống đi…
Nàng mơ mơ hồ hồ mở miệng ngậm vào miệng, bờ môi ấm nóng của hắn ngay lập tức phủ xuống môi nàng dụ dỗ nàng nuốt xuống.
Tần Viễn Kỳ ôm chặt lấy nàng, mạnh mẽ hôn xuống làn môi mềm mại. Hắn mặc cho nàng làm loạn trong lòng mình, từ đầu đến cuối chỉ ôm chặt nàng, chờ đợi cho cơn dục hỏa vơi đi.
Thuốc của thái y vừa nãy cấp tốc cho bồ câu đưa tới rốt cuộc là có tác dụng không?!
Trải qua một thời gian, khi hắn đã nhẫn nhịn đến mức toàn thân đẫm mồ hôi kiềm chế. Hàn Băng Băng dường như có chút dịu đi mà ngoan ngoãn lại, đờ đẫn mở cặp mắt không chút tiêu cự.
– Băng Nhi! Nhìn cho rõ… – Hắn ôm lấy gương mặt nàng, nói rõ từng chữ một – Ta là Tần Viễn Kỳ.
– Tần Viễn Kỳ… – Nàng ngu ngơ đáp lại.
– Phải! – Dường như hài lòng, hắn mỉm cười hôn lên làn môi mềm của nàng một cái.
– Tần Viễn Kỳ, Viễn Kỳ… – Hàn Băng Băng lặp lại, bàn tay cũng giống hắn ôm lấy khuôn mặt anh tuấn ấy, ngây ngốc nhìn.
– Nàng có nhận ra ta không?!
– Viễn Kỳ… – Hàn Băng Băng vẫn như cũ vuốt ve gương mặt của hắn, nhưng dường như có thứ gì thức tỉnh nàng. Cặp mắt phượng kia dâng lên vô vàn nước mắt, rơi xuống cùng với tiếng khóc – Viễn Kỳ, tại sao ngươi lừa ta?!
– Nàng nói gì cơ?! – Thân thể to lớn trên người nàng chấn động, rời ngay sự chú ý lên gương mặt nàng không kịp hiểu.
Nàng đáng thương nhìn hắn, gương mặt hắn tuy mơ hồ nhưng lại khiến nàng bât khóc. Bỗng chốc òa lên, bàn tay bị thương giằng ra đánh vào ngực hắn – Tần Viễn Kỳ! Ngươi là tên hỗn đản, ngươi lại bắt nạt ta…
– Thực xin lỗi… – Nước mắt của nàng làm hắn luống cuống, vội vã dỗ – Là lỗi của ta, là ta không tốt..
– Tại sao ngươi lại lừa ta? Ngươi luôn hết lần này đến lần khác lừa ta. Uổng công ta tin ngươi, ta tin ngươi như vậy… – Nước mắt của nàng như trân châu mà rơi xuống, không ngừng đánh hắn.
– Đừng khóc! – Hắn ngồi dậy ôm theo nàng dựa vào lồng ngực mình, tùy ý cho nàng đánh – Ta xin lỗi, thực xin lỗi.
– Ngươi tại sao lại đối xử với ta như vậy?! Ta đã bắt đầu tin ngươi… – Nàng khóc đến ẩm cả áo hắn, tựa như không thấy đủ mà vẫn nức nở – Lòng tin của ta chỉ mới dâng lên, sao ngươi lại nỡ chà đạp nó?!
– Thực xin lỗi. – Tần Viễn Kỳ áp môi lên trán nàng, không ngừng hối lỗi. Bàn tay nhẹ nhàng hết mức vỗ về cho nàng vơi khóc – Đêm ấy ta uống say, ta thực sự không cố ý… không phải! Là ta đáng chết, đã mạo phạm nàng. Thực xin lỗi! Nàng muốn ta làm thế nào cũng được, chỉ cần nàng đừng khóc nữa. Có được không?!
Dường như đã quá mệt mỏi, Hàn Băng Băng lịm đi trên ngực hắn. Tần Viễn Kỳ thấy nàng không tiếp tục khóc, cúi xuống liền phát hiện nàng đã thiếp ngủ. Nhìn nước mắt vẫn còn vương trên khóe mắt nàng, hắn xót xa siết chặt vòng tay.
– Băng Nhi! Ta sai rồi.
Hắn sai. Ngay từ đầu đã sai, sai triệt để.
Hắn không nên đem nàng dẫn vào âm mưu của mình. Hắn không nên ép buộc nàng quá đáng như vậy. Hắn không nên chỉ vì một chuyện không rõ ngọn ngành mà nổi lòng ghen tuông. Hắn không nên chỉ vì trong lòng bực bội mà uống nhiều rượu như vậy, hắn cũng không nên khiến nàng thương tổn như vậy
Tựa như sợ hãi nàng sẽ bị thương, hắn thực nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt kia. Dịu dàng áp má bên vầng trán nàng, than nhẹ:
– Băng Nhi! Trò chơi này… ta thua rồi.