Trên đồng cỏ xanh mướt, ánh hoàng hôn chiếu sắc đỏ rực rỡ đến bóng dáng hai người một lớn một nhỏ. Hài nhi bé nhỏ nằm trên lưng người nam nhân cao lớn, không ngừng đặt câu hỏi. Nhưng nam nhân tuấn tú kia chỉ khẽ cười dịu dàng, chậm bước cõng hài nhi trên lưng thẳng bước về phía trước.
– Cha! Cha mẹ vì sao mà chết? – Hàn Băng Băng vẫn không chịu bỏ cuộc, nàng ôm lấy cổ của cha mình vươn người lên lắc lắc. Chuyện này nàng đã hỏi không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào hai người luôn trả lời qua quýt không rõ ràng. Chắc chắn là có vấn đề.
Cha mẹ nàng trẻ như vậy, mẹ nàng chỉ mới 24 tuổi thì đã qua đời. Còn cha nàng lúc ấy chỉ mới 28. Vậy chiếu theo những gì mà cha mẹ nàng đã từng kể, hai người là chết cùng ngày cùng tháng. Rốt cuộc lý do là gì để cả hai đều lần lượt nói dối nàng như thế?!
Hàn Thiên có chút trốn tránh mà ngước mặt nhìn lên bầu trời rực lửa, khẽ thở dài – Chuyện này đã rất lâu rồi.
Đôi tay bụ bẫm của Hàn Băng Băng siết chặt lấy bả vai của Hàn Thiên, ngoi cái đầu nhỏ qua vai y hỏi gấp – Thế nào hả cha?!
Ánh mắt Hàn Thiên ánh lên tia sáng ảm đạm – Năm đó bệnh dịch rất nhiều, cha mẹ cũng không thể qua khỏi.
– Thực sao?! – Giọng nói phía sau lưng y hơi cao lên.
– Ừ! – Y gật đầu nhận định.
– Cha! – Hàn Băng Băng gối đầu bên vai Hàn Thiên, nắm tay bụ bẫm giựt giựt cổ áo y nhỏ giọng gọi.
– Sao vậy?!
– Mẹ nói với con là nhà mình bị cháy… – Bây giờ cha lại nói là bị bệnh dịch.
-…. – Tiểu hồ ly này ghê gớm hơn y tưởng.
– Ngày đó bệnh dịch hoành hành, để tránh việc lây nhiễm nên phải hỏa thiêu một khu làng. Đó là chuyện bình thường. – Hàn Thiên không nghĩ lâu, tim không loạn nhịp giọng khôngnhịp bình tĩnh đáp lại. Lời nói thản nhiên không một chút sơ hở.
– Thực sự sao?! – Việc này quả thực khiến nàng không khỏi hồ nghi.
– Ừ! Chuyên đó rất nhiều người phải trải qua. Thời gian đã lâu, cha cũng không nhớ nữa.
– Cha…
– Chuyện cũ không nên nhắc lại, con cũng đừng truy cứu nữa. – Y không thể để con gái dấn sâu vào việc này. Quá khứ cho dù đáng tưởng nhớ đến mấy, nhưng cũng có những mặt tàn nhẫn của nó. Hàn Thiên không muốn hài tử của mình phải vì những việc này mà suy nghĩ.
Hàn Băng Băng ảo não gác đầu trên vai y, gật đầu – Vậy con không hỏi nữa.
Hơi ấm trên thân nhiệt của Hàn Thiên bao bọc lấy cơ thể bé nhỏ của nàng. Hàn Băng Băng không khỏi dâng lên cảm giác yên bình muốn dựa dẫm, bất giác dụi đầu trên tấm lưng rộng lớn ấy.
– Con sao thế?!
Nàng ngáp nhẹ một cái, hai hàng mi lim dim hạ xuống – Con muốn ngủ.
Làn gió nhẹ thổi qua mang theo hương cỏ xanh man mác, bóng lưng của nam nhân cao lớn vững trãi cõng trên lưng một hài nhi bé nhỏ, tiểu hài tử khả ái ấy túm đấy lưng áo của y lim dim thiếp ngủ. Cảnh sắc ấy, yên bình êm đẹp biết mấy.
– Con yêu cha! – Giọng nói của Hàn Băng Băng thì thào trên vai y, lời nói lẩm bẩm không mấy rõ ràng trong cơn mê ngủ. Trước đây khi ở hiện đại, cha cùng mẹ nàng ở nơi đấy đều ngày ngày dự án, ngày ngày hội thảo. Cả hai người luôn bận rộn không có lấy chút thời gian dành cho nàng. Anh hai và anh ba cũng có sự nghiệp riêng, anh hai cả ngày chìm mình trong công việc ở công ty, còn anh ba cũng đắm mình trong cơn say mê của những trò thể thao mang cảm giác mạnh cùng tình yêu với nghệ thuật.
Cả ngày, chỉ có mình nàng với căn biệt thự lạnh lẽo cùng quản gia, người hầu.
Nàng thực sự yêu cái thứ tỉnh cảm chân thật giản dị này biết bao nhiêu.
Hàn Thiên cảm nhận nhịp thở đều đặn của nữ nhi trên vai. Bạc môi của y cũng gợn nhẹ lên, con ngươi đen lạnh trầm xuống mang theo dịu dàng, ấm áp.
Bây giờ đã là 100 ngày, con gái của y vẫn chưa muốn quay về nhân giới. Trải qua 100 ngày, tiểu tử kia hiện giờ hẳn đã lãnh đủ thê thảm rồi.
Nhớ đến ngày ấy khi Vân Nhi gặp chuyện, ngày ngày tâm thần mơ hồ không rõ, thậm chí còn không nhận ra y là ai. Y ngày ngày nhìn nàng thần thái ngây dại mà tâm trí như bị lăng trì xử tử, mỗi ngày trôi qua nhìn nàng tự hành hạ mình đều cảm thấy đau lòng đến mức sống không bằng chết.
Hai đứa trẻ bây giờ thực là…
Hàn Thiên bước đi chầm chậm trên bãi cỏ, trong lòng biết bao lo âu. Y không thể khuyên nổi Băng Nhi, tính cách cố chấp bướng bỉnh của con bé cố chấp đến mức cái gì đã quyết liền không thể suy chuyển. Khiến y nhiều lúc không khỏi tự hỏi bản thân có phải đã già rồi không? Sao răn dạy hài tử của mình cũng không có chút uy phong như vậy?!
– Cha…
– Sao vậy?!
Hàn Băng Băng cuộn mình trên lưng Hàn Thiên, khóe môi mấp máy lẩm bẩm khó hiểu rõ.
– Nếu như… có thể mãi mãi như thế này thì tốt biết mấy.
.
– Vương gia! – Liễu Nhi hốt hoảng đẩy cửa thư phòng lao vào, lời nói hỗn loạn không thể liền từng từ vào với nhau – Vương gia! Có… có chuyện rồi.
– Có chuyện gì?! – Tần Viễn Kỳ nheo mắt bỏ tập công văn sang một bên. Hắn vốn dĩ nghĩ xử lý xong chồng công văn ngày hôm nay rồi sẽ đến thăm Băng Nhi. Hắn mới chỉ rời nàng hai canh giờ, chẳng lẽ có chuyện gì khác.
– Tiểu thư…
– Băng Nhi làm sao?!
– Tiểu thư! – Liễu Nhi hai mắt đỏ hoe, lời nói cũng cố gắng run run mà nói cho trọn vẹn – Tiểu thư không thấy thở nữa.
Không thở nữa?!!!
– Băng Nhi!
Tần Viễn Kỳ xộc thẳng vào Huyền Lâm Viện, bên giường lão thái y đang cau mày thực chặt bắt mạch cho Hàn Băng Băng. Thời điểm nhìn thấy hắn lao vào phòng liền giật mình run rẩy quỳ rạp xuống đất.
– Nàng làm sao?!
Hắn không kiềm chế được mà gầm lên.
– Vương gia! Tiểu thư đã…
– Không thể nào. – Hắn vội vã chạm vào thân thể nàng. Hắn chỉ mới rời đi hai canh giờ, chỉ có hai canh giờ. Sao lại có thể như vậy?!
Nhưng nàng bất động, thân thể nàng không có một chút biểu hiện gì chứng thực rằng nàng còn sống. Ngực hắn bất giác giống như có một tảng đá lớn đè xuống, căng thẳng đến mức không thở được.
– Ta không muốn nàng chết, nghe thấy không?! – Bất tỉnh suốt 100 ngày, rồi cứ như vậy mà buông tay rời bỏ sao?!
Tần Viễn Kỳ hỗn loạn lay nàng, nhưng không có chút tác dụng. Thân thể của nàng mềm nhũn vô hồn, không còn lưu lại sự sống, càng không có chút nào phản ứng đáp lại tiếng gọi của hắn. Tần Viễn Kỳ tuyệt vọng nới lỏng cánh tay, nhẹ nhàng kéo nàng lại gần ôm chặt lấy, lưu luyến hơi ấm còn sót lại.
– Sao lại nhẫn tâm như vậy? Tại sao không đợi ta? Nàng thực sự… vô tình đến thế sao?!
Đối với hắn… một chút lưu luyến cũng không có?!
Minh Vũ tĩnh lặng giữ lấy Liễu Nhi nàng nén tiếng nấc khẽ trong lòng, nàng quệt nhanh hàng nước mắt đang tuôn rơi, cắn chặt làn môi cố gắng không để bật lên tiếng khóc. Ánh mắt nhòa đi nhìn hai người bên giường. Nàng vốn dĩ đang giúp tiểu thư đổi y phục, nhưng lại đột nhiên phát hiện tiểu thư không còn thở nữa.
Mọi ngày dù tiểu thư của nàng hô hấp rất nhẹ, nhẹ như không thể nắm bắt được. Nhưng lần này, lại là không có.
Lão thái y cũng lặng lẽ bước ra khỏi phòng, không nén được tiếng thở dài tiếc nuối. Họ thực sự là hữu duyên vô phận.
– Liễu Nhi…
– Muội… muội đi báo tin với Bạch tiểu thư. – Liễu Nhi ngây ngốc cúi đầu, bước chân nàng lóng ngóng bước ra cửa, thân hình xiêu vẹo đứng cũng không vững máy móc bám lên thành tường mà đi.
– Huynh đi với muội. – Minh Vũ nhẹ nhàng đỡ lấy thân thể suy sụp của nàng. Hắn lo lắng tiểu nha đầu này sẽ chống đỡ không được. Người trong phòng kia, liệu người có thể chấp nhận được chuyện này sao?
” Băng Nhi!”
– Ai?! – Hàn Băng Băng giật mình choàng tỉnh lại, nhịp thở gấp gáp bất an nhìn quanh.
– Sao vậy?!
Là tiếng của hắn. Nàng nghe thấy tiếng của hắn, hắn đang gọi nàng. Nhưng tại sao thanh âm lại đau lòng như vậy?!
Hàn Thiên thở dài thả Hàn Băng Băng xuống- Con nên trở về đi.
– Con…
– Tiểu tử đó cần con. – Y thương tiếc ngắm nhìn hài tử đã biến thành thiếu nữ xinh đẹp trước mặt, nét mặt của con gái y lo lắng bất an, bối rối không biết phải làm sao. Hàn Thiên cũng không đành – Con thực sự không có chút lưu luyến nào đối với Tần Viễn Kỳ sao?!
Hàn Băng Băng rối loạn cắn môi, đối mặt với thứ tình cảm mà mình trốn tránh không muốn thừa nhận.
Nàng nhớ hắn.
Nhớ đến thấu tận tâm can, nhiều tới mức khiến nàng dâng lên sợ hãi. Ngày ngày đều nhớ đến người ấy, ngày ngày đè nén khát khao mong muốn được nhìn thấy hắn thêm một lần. Khi tỉnh nàng thường vô thức nhìn thấy bóng dáng của hắn, lúc mê man nàng thường nghe thấy tiếng nói của hắn. Mơ hồ không rõ ràng, thống khiết gọi tên nàng không rõ đã bao nhiêu lần. Đêm đến, hắn đều bước vào những giấc mơ của nàng, càng ngày càng rõ, càng ngày càng chân thực. Nhưng bóng dáng ấy lại đứng rất xa, xa đến mức cho dù nàng cố gắng chạy theo đến mức nào cũng không thể chạm đến hắn.
Hàn Băng Băng nhìn nước mắt lưu trên bàn tay mịn màng của chính mình, bản thân không rõ từ khi nào đã vô thức rơi lệ. Nàng vốn dĩ muốn quên đi, mãi mãi ở nơi này, cứng đầu nhất quyết không muốn quay trở lại. Vốn đã cố gắng nói với bản thân như vậy, nhưng hắn vẫn như bóng ma mà quấy nhiễu ám ảnh tâm trí nàng. Bây giờ, lại một lần nữa đem biết bao nỗ lực của nàng tiêu tán như bong bóng xà phòng.
– Cha…
– Con nhớ hắn.
Nàng hốt hoảng quay người trở lại. Diệp Y Vân đã đứng đó từ khi nào, ánh mắt người lưu đầy yêu thương cùng tiếc nuối. – Nhân ảnh 17 tuổi của con, mẹ đã một lần nhìn thấy khi con ở nơi này. Đó là một đêm con ngủ say… đã khóc gọi tên hắn.
– Vân Nhi?! Chuyện này từ khi nào?!- Tại sao nàng lại giấu y?!
Diệp Y Vân bước đến nắm lấy áo Hàn Thiên, che giấu khóe mắt đỏ hoe của mình – Thiếp xin lỗi.
Hàn Thiên thở dài ôm lấy bả vai đang run rẩy của thê tử, dịu dàng an ủi nàng. Y nhìn con gái đang ngây ngốc không biết nên làm sao trước mặt, nhẹ giọng – Băng Nhi! con hãy trở về đi.
– Con…
Mẫu thân của nàng quay người lại, Diệp Y Vân lau đi dòng lệ nơi khóe mặt, run run nói – Đừng để bản thân mình sống trong hối hận. Chỉ cần được như vậy là được rồi.
Một quầng sáng tím hiện lên, lão Diêm Vương cũng từ đó bước ra. Lão thở dài nhìn Hàn Băng Băng, biến hóa ra một ly nước trong suốt đưa cho nàng – Trước khi đi, hãy uống nó đi.
Ly nước ánh lên hào quang ngũ sắc huyền ảo, từ đó còn tỏa lên một mùi hương ngào ngạt. Hàn Băng Băng không khỏi nghi vấn – Đây là cái gì?!
– Nước thanh tẩy. Những thông tin gì về địa ngục ngươi sẽ hoàn toàn quên cả.
– Quên tất thảy?!
– Không! – Lão lắc đầu – Ta cũng không nỡ khiến ngươi quên cả như vậy. Ngươi chỉ quên những điều liên quan đến Điện Diêm La của ta thôi.
Nàng nhận lấy ly nước thanh tẩy, luyến tiếc ngắm nhìn đôi phu thê trước mặt. Hàn Thiên gật đầu nhẹ trấn an nàng. Hàn Băng Băng hít một hơi thật sâu uống nhanh đến cạn. Gần như ngay lập tức thần trí của nàng bắt đầu mơ hồ, đôi mặt nặng trĩu khép lại trong đạo kim quang dần dần rộng mở, nuốt chửng lấy nhân ảnh của nàng rồi biến mất.
Diệp Y Vân nhìn đạo kim quang kia nuốt chửng lấy bóng dáng của bạch y nữ tử, nén không được tiếng khóc. Nàng vùi mặt vào trong lòng của Hàn Thiên nức nở – Hàn lang! Thiếp thực không nỡ.
– Đó là thiên mệnh của con bé! Chúng ta không thể làm gì khác được – Hàn Thiên ôm lấy nàng, nhẹ nhàng an ủi – Hơn nữa ở trần thế, tên tiểu tử đó rất lo cho con bé.
Diệp Y Vân lo lắng ngước mặt lên hỏi – Liệu Băng Nhi có phải chịu ủy khuất gì không?!
– Tiểu tử đó yêu nữ nhi của nàng như vậy. Nếu hắn không bảo vệ được con gái chúng ta, cũng không cần gả con gái cho hắn.
Thê tử của y ngốc ngếch không hiểu chớp chớp mắt, nhưng cũng không để ý nhiều. Nàng ôm lấy tấm lưng rộng lớn của Hàn Thiên, khẽ thở dài – Mong rằng con bé sẽ hạnh phúc.
.
Hàn Băng Băng chậm chạp hé mở cặp mắt mỏi mệt, ánh sáng chiếu vào khiến nàng khó chịu nhíu mi. Nhưng ý thức được thân thể đang bị ôm siết lấy trong một vòng tay ấm áp, nam nhân ấy siết chặt vòng tay, dụi đầu vào mái tóc nàng khẽ nỉ non – Ta xin lỗi.
Giọng nói của hắn khàn đặc run rẩy tựa như kìm nén thứ cảm khúc muốn bật khóc, nàng không dám tin mở lớn mắt. Tần Viễn Kỳ khóc?! Lần trước trong ảo ảnh nàng nhìn thấy, hắn rơi lệ thực sự sao?!
Cánh tay của nàng yếu ớt nâng lên chạm vào mái tóc hắn, tiếng nói thực khó khăn mới có thể thoát ra nơi cổ họng khô khốc – Tần Viễn Kỳ.
Thân thể nam nhân đột nhiên cứng đờ, dường như phải trải qua một thời gian thực lâu, hắn mới có dũng khí buông nàng ra. Nàng nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của hắn thiếu đi cỗ anh khí bình thường, thậm chí còn có chút xanh xao. Nhưng biểu tình trên mặt khiến nàng không đành lòng. Hắn kinh ngạc nhìn nàng không dám chớp mắt, đến giọng nói cũng trở nên run rẩy – Băng Nhi?!
– Ừ. – Hàn Băng Băng mỉm cười yếu ớt, ngón tay chậm chạp chạm vào cằm hắn. Cảm nhận thấy những sợi lâu cứng cáp của hắn đâm vào ngón tay có chút nhồn nhột. Nhìn tên nam nhân trước mặt vẫn ngốc ngếch nhìn mình không chút phản ứng, nàng có điểm buồn cười – Ngươi sao vậy?!
Tần Viễn Kỳ không dám chớp mắt, hắn ngây ngốc nhìn nàng. Một lúc sau đột nhiên thì thào nói ra một câu – Đây là mơ hay thực?!
Ngón tay của hắn run rẩy chạm vào gò má của nàng, cảm nhận nhiệt độ trên người nàng. Giống như tên ngốc mà liên tục tự hỏi – Là mơ hay là thực?! Đây là mơ hay là thực?!
Nàng tỉnh?! Hơn nữa còn đang nói chuyện.
– Băng Nhi! Nàng đánh ta một cái – Hắn kích động nói, hỗn loạn không biết nên làm sao mới tốt – Nàng đánh ta một cái, đánh thực mạnh vào.
Hắn phải có điều gì để đảm bảo điều đang xảy ra là thực sự. Nếu là thực thì chắc chắn sẽ đau. Nhưng nếu là mộng thì sao…?
Nhìn hắn bối rối, biểu hiện luống cuống như vậy chưa bao giờ xuất hiện khi ở trước mặt nàng. Hàn Băng Băng không khỏi bật cười, chiều theo ý hắn vươn tay lên tát hắn một cái. Chỉ tiếc nàng bất tỉnh đã lâu, sức lực không có. Một cái đánh của nàng lúc này, đối với hắn so với lông vũ lướt qua có khi còn nhẹ hơn.
– Không đau! – Hắn nói có điểm ngốc, sợ hãi đến mức hỗn loạn cầm lấy bàn tay nàng giữ thật chặt – Băng Nhi! Làm sao bây giờ?! Ta không đau chút nào cả.
Hắn không ngừng lẩm bẩm, bối rối không biết phải làm gì. Nụ cười trên môi nàng càng rực rỡ, biểu hiện của hắn càng thêm lóng ngóng. Hàn Băng Băng ôm lấy cổ hắn níu xuống, khẽ mắng một tiếng rồi hôn lên môi hắn – Đúng là đầu gỗ. Thực ngốc.
Tần Viễn Kỳ ngốc lăng ngậm miệng, cảm nhận thấy bờ môi mềm mại của nàng đang áp lên môi mình. Não bộ của hắn lúc này quả thực cũng không phải là chậm chạp bình thường.
Nàng mắng hắn là đầu gỗ?!
Trước đây chưa ai to gan lớn mật dám mắng hắn. Chỉ duy nhất một mình nàng. Nhưng cho dù là nàng, kể cả trong mơ , hắn chỉ mơ thấy nàng mắng hắn đáng hận, đáng ghét, vô sỉ, nham hiểm….
Nhưng nàng chưa bao giờ mắng hắn là đầu gỗ .
Hắn chậm chạp ôm lấy thân hình mềm mại đang dựa vào người mình, con ngươi cũng chậm chạp chuyển động nhìn nữ nhân mỹ lệ trong lòng. Nàng hé mở cặp mắt long lanh linh động nhìn biểu tình si ngốc của hắn rồi bật cười, dựa đầu trong ngực hắn, lại mắng hắn một câu – Ngốc ngếch.
Cái này không thể là giả được.
– Băng Nhi! – Đột nhiên hắn kêu lên một tiếng gồi kéo nàng ra khỏi ngực, bàn tay ôm lấy khuôn mặt nàng không ngừng sờ soạng – Nàng tỉnh?!
– Đau! – Hàn Băng Băng nhíu mi than nhẹ một tiếng. Tên đáng ghét này, sao lại đột ngột phản ứng mạnh như vậy?
Hắn lại một lần nữa kéo nàng vào ngực, lực đạo không chút kiềm chế khiến nàng không khỏi nhăn mặt. Khó khăn thốt lên – Tần Viễn Kỳ… ta… ta … không thở… được…
– Nàng còn sống, nàng còn sống, nàng còn sống.
Hắn liên tục thốt lên bên tai nàng. Hàn Băng Băng cũng không nỡ đẩy hắn ra nữa, mặc kệ cho hắn ôm lấy. Nàng nâng tay lên ôm lấy thân mình hắn, khóe môi không dừng được nụ cười. – Ngốc! Ta mệnh lớn như vậy, làm sao mà chết được.
– Khoan đã! – Tần Viễn Kỳ lại một lần nữa sững người, dường như lại đột nhiên nghĩ ra điều gì. Hắn khẩn cấp cầm lấy tay nàng, ánh mắt lo lắng nhìn khắp người nàng – Băng Nhi! Nàng trên người… có chỗ nào không ổn không?!
– Không ổn?! – Nàng có điểm không hiểu lắm. Nhưng nhìn hắn bất an như vậy cũng không khỏi chú ý lại, khẽ nhích động thân thể một chút. Lập tức cảm nhận được điều bất thường.
– Sao vậy?!
– Tần Viễn Kỳ. – Hàn Băng Băng túm lấy ngực áo của hắn, lo lắng ngước mặt lên nhìn hắn – Ta… chân của ta…
Thân thể của nàng lúc này khác trước đây, đặc biệt lạnh giá. Đôi chân không rõ vì sao lại nặng như chì, nó bật động gần như không thể nào nhúc nhích được, tất thảy cử động của chính nàng cũng rất yếu ớt. Nàng không phải là đã liệt rồi đi?!!!
– Nàng đừng sợ! – Hắn ôm lấy bờ vai yếu ớt của nàng vội vã trấn an – Sẽ không có việc gì, ta lập tức gọi thái y xem cho nàng.
Lão thái y nghe tiếng Vương gia gào thét ở trong phòng của Huyền Lâm Viện không khỏi thất kinh hô lên một tiếng, thân già lật đật dựa vào Minh Vũ và Liễu Nhi chạy tới. Vương gia người lại nổi giận cái gì?! Chẳng lẽ bây giờ người muốn đem lão ra chém?
Vừa vào đến phòng, lão thái y đã khép nép run rẩy – Vương gia! Lão thần thực đáng tội chết…
– Nhiều lời! Ngươi chẩn lại tình trạng của Băng Nhi cho ta.
– Vương gia! Hàn tiểu thư thực sự đã…
– Tiểu thư?! – Liễu Nhi thất kinh nhìn nữ nhân đang nằm trong lòng của Tần Viễn Kỳ, kinh ngạc hô lên. – Tiểu thư?! Người… người…
– Liễu Nhi! – Hàn Băng Băng nghiêng đầu nhìn nàng khẽ mỉm cười, vươn cánh tay về phía Liễu Nhi – Ta tỉnh rồi.
– Tiểu thư! – Liễu Nhi vội cầm lấy tay chủ tử, vùi mặt vào bàn tay nõn nà ấy mà không ngừng nức nở – Tiểu thư thật độc ác, người dọa Liễu Nhi như vậy, Liễu Nhi rất lo lắng.
– Phải! Là ta làm em lo lắng.- Nàng nhẹ nhàng vỗ nhẹ mái tóc của Liễu Nhi. Thực là nha đầu mít ướt, vẫn dễ khóc như vậy a.
– Liễu Nhi, ngươi tạm lui ra một chút đi.
Tần Viễn Kỳ đột nhiên kéo Hàn Băng Băng trở lại. Hắn nhắc nhở lão thái y chẩn mạch cho nàng. Hắn mừng vì nàng còn sống, nhưng bản thân lại không cho phép mình được lơ là. Hình ảnh nàng lúc tắt thở thực sự dọa hắn không nhỏ, bây giờ nghĩ lại hắn vẫn không khỏi căng thẳng. Cho dù thế nào hắn cũng phải được đảm bảo rằng nàng không có vẫn đề gì, hòn đá trên ngực hắn mới có thể thả xuống được.
– Nàng thế nào?!
– Bẩm vương gia! – Lão thái y kính cẩn báo cáo – Độc dược trong người tiểu thư đã tiêu biến. Nhưng trong thân thể vẫn còn một chút âm khí, lão nô sẽ kê đơn cho tiểu thư, chỉ cần uống vài thang là sẽ ổn.
– Chân của nàng thì sao?!
– Tiểu thư vì trúng độc mà bất tỉnh một thời gian dài khiến đôi chân của tiểu thư xuất hiện tình trạng đông cứng, điều này có thể thay đổi bằng cách kiên trì tập luyện.
– Trong khoảng thời gian bao lâu?!- Tần Viễn Kỳ nheo mắt hỏi lại.
– Việc này… lão thần không thể đoán trước được. Nhưng nếu phục hồi nhanh thì nhanh nhất cũng phải mất vài tháng…
– Được! Vậy ngươi kê dược – Hắn không hài lòng lắm về câu trả lời, nhưng cũng phần nào thở dài một hơi nhẹ nhõm – Các ngươi tất cả lui xuống đi.
Hàn Băng Băng ngơ ngác nhìn những tì nữ cùng lão thái y rời đi. Cả Liễu Nhi cũng bị Minh Vũ lôi ra ngoài. Nàng cảm thấy hơi lạnh mà run rẩy, nằm xuống giường cuộn chăn lại. Mắt nhìn nam nhân bên giường vẫn chưa có ý định rời đi, nàng đành mở miệng hỏi – Ngươi không có gì muốn hỏi ta sao?!
– Hỏi nàng?! – Tần Viễn Kỳ cười nhẹ, ngón tay hắn vuốt nhẹ đường nét trên gương mặt xinh đẹp của nàng – Nàng muốn ta hỏi gì?!
– Năng lực của ta. – Hắn thực sự không muốn hỏi?!
Hắn cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng đưa lên môi, dịu dàng sưởi ấm giá lạnh trên làn da trắng mịn – Nàng còn sống là tốt rồi!
– Ngươi không nghi ngờ gì ta sao?! – Nàng cứ nghĩ sau khi mình tỉnh lại hắn phải gắt gao hỏi nàng những vấn đề đó. Truy hỏi cho bằng được. Nhưng hắn lại không có chút nghi ngờ gì với nàng sao?!
Hắn cười nhẹ lắc đầu. Thứ năng lực đó có thể cứu nàng, hắn mừng còn không hết. Năng lực của nàng hắn đã nhìn qua. Như vậy cũng đủ để hiểu, hắn cũng không muốn tìm hiểu thêm. Nàng tỉnh lại là đủ rồi.
Liễu Nhi đẩy cửa đem bát thuốc nghi ngút mùi dược liệu vào phòng. Tần Viễn Kỳ đón lấy rồi gạt tay phân phó Liễu Nhi rời đi, cánh tay hắn cẩn thận đỡ nàng ngồi dậy. Cầm bát thuốc trên tay, hắn lấy thìa thổi đi hơi nóng rồi đưa đến miệng nàng.
– Đừng hỏi những cái đó nữa. Nàng uống thuốc đi.
Mùi thuốc xộc lên khiến Hàn Băng Băng bất giác nhăn mũi lại, đáng thương nhìn hắn – Có thể không uống hay không?!
– Không thể không uống!
Nàng cắn cắn cánh môi, ngường ngùng nhìn thìa sứ trước mặt. Không thể không tuân theo mà mở miệng uống. Nhưng vị đắng trôi qua cổ họng quả thực là rất khó nuốt… ánh mắt nàng lập tức sợ hãi nhìn hắn múc thêm một thìa đã thổi nguội đưa đến môi nàng.
– Cái này… – Hàn Băng Băng cười gượng – Ta nghĩ ta tốt lắm, chắc là không cần…
– Được. – Hắn đặt luôn cái thìa xuống. Liền đem bát thuốc của nàng uống một ngụm.
– Này! Đó là… – Lời chưa nói ra hết nàng lập tức ngậm miệng. Thân thể bị hắn ôm lấy kéo sát lại.
Tần Viễn Kỳ tùy ý nâng chiếc cằm thon gọn của nàng lên, ôm gọn thân thể của nữ tử trong lòng. Hắn cúi thấp đầu, hàng mi dài của hắn hạ xuống, sóng mắt lưu động nhìn nàng không rời mắt.
Mở miệng ra.
Hàn Băng Băng bối rối nắm lấy vải áo trên ngực hắn, khuôn mặt nàng đỏ lựng lên nhìn đường nét anh tuấn được phóng lớn trước mặt. Khóe môi mỏng của hắn vẫn còn lưu lại một chút giọt nước óng ánh tạo nên sự gợi cảm khó nói thành lời. Ánh nhìn của hắn vẫn nhìn nàng chờ đợi, ánh mắt mang theo thứ cảm xúc khiến lòng nàng phát nhột.
Cái này…
Nàng ngượng ngùng khép hờ hàng mi, cánh môi anh đào chậm chạp hé mở. Cảm nhận được làn môi nóng ấm của hắn dịu dàng hạ xuống môi nàng, vô cùng dịu dàng tách mở hàm răng của nàng ra, đẩy thứ nước thuốc đắng ngắt ấy vào miệng nàng.
Đợi đến khi nàng đem thứ dược liệu ấy uống hết, ngón tay hắn lau đi vết thuốc trên miệng nàng. Thấy được nàng ngại ngùng né tránh ánh mắt của hắn, Tần Viễn Kỳ khẽ cười – Còn đắng sao?
Nàng cúi đầu đẩy hắn ra, nằm xuống giường đem chăn kéo lên người, khuôn mặt nhỏ nhắn rúc sâu vào lớp chăn bông che đi gò má đỏ bừng. Cố gắng trấn an cái cảm giác hoảng loạn trong lòng, cũng như bình ổn trái tim đang đập loạn trong lồng ngực.
Tần Viễn Kỳ nhìn nàng trong lớp chăn bông, nhẹ nhàng cởi ngoại bào trên người ném lên thanh trúc rồi cởi giày trèo lên giường.
– Ngươi… ngươi… – Hàn Băng Băng gấp đến độ lắp bắp, câu từ cũng không thể nào hoàn chính.
– Ngoan! – Hắn nằm xuống bên cạnh nàng, thẳng thắn vươn tay kéo nàng sát lại ôm vào lòng- Ngủ đi.
– Ta… – Nàng vội vàng chống ngực hắn lùi lại. – Ngươi làm cái gì?!
– Đừng sợ! Cái gì ta cũng không làm – Hắn giữ lấy bàn tay nàng kéo trở về, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen dài của nàng, yên bình nhắm mắt lại – Ta chỉ là muốn ôm nàng ngủ một giấc.
Nàng bối rối ngước mặt nhìn hắn, thực không biết làm thế nào. Chợt nhìn kỹ hắn, hàng mi dài của hắn rung động. Nét mặt không thể che giấu được sự mệt mỏi qua nhiều ngày bất an. Khóe mắt hắn còn lưu lại quầng thâm vì nhiều đêm không ngủ. Nhìn hắn như vậy nàng lại không đành lòng đuổi hắn đi, đành thuận theo ghé sát vào ngực hắn mặc hắn ôm lấy, lồng ngực ẩn ẩn thương tiếc.
Hai người dựa sát vào nhau, thân nhiệt ấm áp của hắn bao bọc lấy nàng. Tần Viễn Kỳ ôm lấy thân thể nàng không kiềm được xúc động, cố gắng bình ổn tâm trạng đang phập phồng trong lồng ngực. Từ lúc nàng tỉnh lại đến giờ hắn vẫn thấy mơ mơ hồ hồ, bất giác siết chặt lại vòng tay. Hắn cúi đầu hôn lên đỉnh đầu nàng.
– Băng Nhi…
– hưm?!
– Đây là thực hay là mơ?! – Hắn thấp giọng trầm khàn hỏi. Cánh tay rộng lớn ôm chặt lấy nàng không dám buông tay. Hắn thực sự rất sợ, sợ rằng bản thân chỉ vì một phút lơ đãng nàng sẽ một lần nữa biến mất.
– Là thực. – Nàng dụi nhẹ đầu trên ngực hắn, khóe mắt từ lúc nào đã ngập đầy sương mù – Ta đã ngủ rất lâu rồi sao?!
– 100 ngày.
100 ngày.
Thời điểm nhìn hắn, nàng cảm giác được lồng ngực đột nhiên có một áp lực nhiệt khí phình lên. Thứ cảm xúc cất giấu bao lâu dường như đã tìm được ngọn nguồn mà bộc phát.
– Băng Nhi?! – Cảm thấy ngực áo bị thấm ướt, Tần Viễn Kỳ hoảng hốt nâng mặt nàng lên. Gương mặt nàng thấm đẫm lệ ấm, những giọt nước mắt của nàng không ngừng rơi xuống. Ánh mắt nhìn hắn mang theo thương xót khiến hắn đau lòng lau đi nước mắt trên mặt nàng. – Nàng sao vậy?!
Ngón tay nuột nà của nàng run run men theo cổ áo hắn chạm vào gương mặt hắn, vẽ theo sống mũi chạm đến bờ môi hắn. Nhìn hắn lo lắng không ngừng lau đi lệ trên khóe mắt nàng. Sống mũi nàng càng thêm cay nồng. Nàng sao có thể nghĩ mãi mãi không tỉnh?! Sao có thể có ý định không tỉnh lại nhìn hắn một lần?! 100 ngày, nàng khát khao được nhìn thấy hắn biết nhường nào. 100 ngày, nàng biết bao lần muốn nói cho hắn biết…
– Ta rất nhớ ngươi…
– Đừng khóc. – Hắn hôn lên khóe mắt nàng, hôn lên giọt lệ đang chực rơi xuống. – Gọi tên của ta đi.
– Viễn Kỳ… – Hàn Băng Băng nắm lấy tay hắn, khóe môi vẫn bật ra tiếng thổn thức nho nhỏ. Trong đầu nàng lúc này không có quá khứ, chẳng có tương lai. Chỉ có nam nhân trước mặt, chỉ có duy nhất mình hắn. – Ta nhớ ngươi.
– Ta chờ nàng đã lâu lắm rồi. – Thanh âm của hắn trầm thấp lại khàn khàn, nghe thực giống như lời nỉ non đã bị kìm nén biết bao lâu nay. Hắn ôm lấy thân hình của nàng vào lòng, cúi đầu chạm môi lên môi nàng. Thực chậm chạp, kìm nén thứ cảm xúc muốn đem nàng khảm nhập vào xương tủy. Hắn hôn nàng, nóng bỏng như hơi thở của chính hắn, từ từ đem nàng tan chảy trong vòng tay hắn.
Nàng giữ lấy vải áo hắn, làn hoa anh đào e lệ hé mở đón hắn. Có chút rụt rè nép sát vào lồng ngực rộng lớn.
Cánh tay hắn hắn hạ xuống giữ lấy eo nàng kéo lại, đem hai cở thể tiếp xúc càng thêm gần. Nụ hôn của hắn càng lúc càng sâu, càng thắm thiết. Dần dần dường như không thể đợi được mà tràn ra khỏi khóe miệng của nàng, trượt dần xuống cằm, để lại trên chiếc cổ trắng ngần biết bao nụ hôn nồng nàn. Hơi thở của hắn thô ráp mà nặng nề, mang theo sự kìm nén mà phả xuống làn da mẫn cảm. Bàn tay to lớn di động khẽ kéo vạt áo mỏng manh đơn bạc, tham luyến chạm vào làn da mịn màng.
Hàn Băng Băng thở gấp, lồng ngực cũng vì vậy mà không ngừng phập phồng. Hương vị nam tính trên người hắn vây hãm xung quanh khiến nàng mê man, bàn tay đặt trong ngực hắn không khỏi nắm chặt lấy vải áo, cố gắng hít thở để giảm bớt căng thẳng.
Hắn cố gắng kiềm chế, bàn tay trượt theo bả vai nàng đi xuống, tìm đến bàn tay nhỏ nhắn của nàng, đưa lên môi…
Ngón tay nàng run lên dưới môi hắn. Ánh mắt nàng bối rối ngượng ngùng, đôi mắt ngập nước mê hoặc lòng người dao động, môi hồng sưng lên ướt át.
– Đừng sợ. – Hắn hôn nhẹ lên ngón tay nàng, dịu dàng trấn an – Ta sẽ không quá phận.
Hắn lại hôn nhẹ lên cánh môi nàng, một lần nữa đem nàng dựa vào ngực mình. Ngón tay chậm rãi ve vuốt lưng nàng, đem nàng thả lỏng. Tần Viễn Kỳ hít thở sâu nhắm mắt lại, ghé môi bên trán nàng thầm thì. – Ngủ đi.
– Cha! Cha mẹ vì sao mà chết? – Hàn Băng Băng vẫn không chịu bỏ cuộc, nàng ôm lấy cổ của cha mình vươn người lên lắc lắc. Chuyện này nàng đã hỏi không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào hai người luôn trả lời qua quýt không rõ ràng. Chắc chắn là có vấn đề.
Cha mẹ nàng trẻ như vậy, mẹ nàng chỉ mới 24 tuổi thì đã qua đời. Còn cha nàng lúc ấy chỉ mới 28. Vậy chiếu theo những gì mà cha mẹ nàng đã từng kể, hai người là chết cùng ngày cùng tháng. Rốt cuộc lý do là gì để cả hai đều lần lượt nói dối nàng như thế?!
Hàn Thiên có chút trốn tránh mà ngước mặt nhìn lên bầu trời rực lửa, khẽ thở dài – Chuyện này đã rất lâu rồi.
Đôi tay bụ bẫm của Hàn Băng Băng siết chặt lấy bả vai của Hàn Thiên, ngoi cái đầu nhỏ qua vai y hỏi gấp – Thế nào hả cha?!
Ánh mắt Hàn Thiên ánh lên tia sáng ảm đạm – Năm đó bệnh dịch rất nhiều, cha mẹ cũng không thể qua khỏi.
– Thực sao?! – Giọng nói phía sau lưng y hơi cao lên.
– Ừ! – Y gật đầu nhận định.
– Cha! – Hàn Băng Băng gối đầu bên vai Hàn Thiên, nắm tay bụ bẫm giựt giựt cổ áo y nhỏ giọng gọi.
– Sao vậy?!
– Mẹ nói với con là nhà mình bị cháy… – Bây giờ cha lại nói là bị bệnh dịch.
-…. – Tiểu hồ ly này ghê gớm hơn y tưởng.
– Ngày đó bệnh dịch hoành hành, để tránh việc lây nhiễm nên phải hỏa thiêu một khu làng. Đó là chuyện bình thường. – Hàn Thiên không nghĩ lâu, tim không loạn nhịp giọng khôngnhịp bình tĩnh đáp lại. Lời nói thản nhiên không một chút sơ hở.
– Thực sự sao?! – Việc này quả thực khiến nàng không khỏi hồ nghi.
– Ừ! Chuyên đó rất nhiều người phải trải qua. Thời gian đã lâu, cha cũng không nhớ nữa.
– Cha…
– Chuyện cũ không nên nhắc lại, con cũng đừng truy cứu nữa. – Y không thể để con gái dấn sâu vào việc này. Quá khứ cho dù đáng tưởng nhớ đến mấy, nhưng cũng có những mặt tàn nhẫn của nó. Hàn Thiên không muốn hài tử của mình phải vì những việc này mà suy nghĩ.
Hàn Băng Băng ảo não gác đầu trên vai y, gật đầu – Vậy con không hỏi nữa.
Hơi ấm trên thân nhiệt của Hàn Thiên bao bọc lấy cơ thể bé nhỏ của nàng. Hàn Băng Băng không khỏi dâng lên cảm giác yên bình muốn dựa dẫm, bất giác dụi đầu trên tấm lưng rộng lớn ấy.
– Con sao thế?!
Nàng ngáp nhẹ một cái, hai hàng mi lim dim hạ xuống – Con muốn ngủ.
Làn gió nhẹ thổi qua mang theo hương cỏ xanh man mác, bóng lưng của nam nhân cao lớn vững trãi cõng trên lưng một hài nhi bé nhỏ, tiểu hài tử khả ái ấy túm đấy lưng áo của y lim dim thiếp ngủ. Cảnh sắc ấy, yên bình êm đẹp biết mấy.
– Con yêu cha! – Giọng nói của Hàn Băng Băng thì thào trên vai y, lời nói lẩm bẩm không mấy rõ ràng trong cơn mê ngủ. Trước đây khi ở hiện đại, cha cùng mẹ nàng ở nơi đấy đều ngày ngày dự án, ngày ngày hội thảo. Cả hai người luôn bận rộn không có lấy chút thời gian dành cho nàng. Anh hai và anh ba cũng có sự nghiệp riêng, anh hai cả ngày chìm mình trong công việc ở công ty, còn anh ba cũng đắm mình trong cơn say mê của những trò thể thao mang cảm giác mạnh cùng tình yêu với nghệ thuật.
Cả ngày, chỉ có mình nàng với căn biệt thự lạnh lẽo cùng quản gia, người hầu.
Nàng thực sự yêu cái thứ tỉnh cảm chân thật giản dị này biết bao nhiêu.
Hàn Thiên cảm nhận nhịp thở đều đặn của nữ nhi trên vai. Bạc môi của y cũng gợn nhẹ lên, con ngươi đen lạnh trầm xuống mang theo dịu dàng, ấm áp.
Bây giờ đã là 100 ngày, con gái của y vẫn chưa muốn quay về nhân giới. Trải qua 100 ngày, tiểu tử kia hiện giờ hẳn đã lãnh đủ thê thảm rồi.
Nhớ đến ngày ấy khi Vân Nhi gặp chuyện, ngày ngày tâm thần mơ hồ không rõ, thậm chí còn không nhận ra y là ai. Y ngày ngày nhìn nàng thần thái ngây dại mà tâm trí như bị lăng trì xử tử, mỗi ngày trôi qua nhìn nàng tự hành hạ mình đều cảm thấy đau lòng đến mức sống không bằng chết.
Hai đứa trẻ bây giờ thực là…
Hàn Thiên bước đi chầm chậm trên bãi cỏ, trong lòng biết bao lo âu. Y không thể khuyên nổi Băng Nhi, tính cách cố chấp bướng bỉnh của con bé cố chấp đến mức cái gì đã quyết liền không thể suy chuyển. Khiến y nhiều lúc không khỏi tự hỏi bản thân có phải đã già rồi không? Sao răn dạy hài tử của mình cũng không có chút uy phong như vậy?!
– Cha…
– Sao vậy?!
Hàn Băng Băng cuộn mình trên lưng Hàn Thiên, khóe môi mấp máy lẩm bẩm khó hiểu rõ.
– Nếu như… có thể mãi mãi như thế này thì tốt biết mấy.
.
– Vương gia! – Liễu Nhi hốt hoảng đẩy cửa thư phòng lao vào, lời nói hỗn loạn không thể liền từng từ vào với nhau – Vương gia! Có… có chuyện rồi.
– Có chuyện gì?! – Tần Viễn Kỳ nheo mắt bỏ tập công văn sang một bên. Hắn vốn dĩ nghĩ xử lý xong chồng công văn ngày hôm nay rồi sẽ đến thăm Băng Nhi. Hắn mới chỉ rời nàng hai canh giờ, chẳng lẽ có chuyện gì khác.
– Tiểu thư…
– Băng Nhi làm sao?!
– Tiểu thư! – Liễu Nhi hai mắt đỏ hoe, lời nói cũng cố gắng run run mà nói cho trọn vẹn – Tiểu thư không thấy thở nữa.
Không thở nữa?!!!
– Băng Nhi!
Tần Viễn Kỳ xộc thẳng vào Huyền Lâm Viện, bên giường lão thái y đang cau mày thực chặt bắt mạch cho Hàn Băng Băng. Thời điểm nhìn thấy hắn lao vào phòng liền giật mình run rẩy quỳ rạp xuống đất.
– Nàng làm sao?!
Hắn không kiềm chế được mà gầm lên.
– Vương gia! Tiểu thư đã…
– Không thể nào. – Hắn vội vã chạm vào thân thể nàng. Hắn chỉ mới rời đi hai canh giờ, chỉ có hai canh giờ. Sao lại có thể như vậy?!
Nhưng nàng bất động, thân thể nàng không có một chút biểu hiện gì chứng thực rằng nàng còn sống. Ngực hắn bất giác giống như có một tảng đá lớn đè xuống, căng thẳng đến mức không thở được.
– Ta không muốn nàng chết, nghe thấy không?! – Bất tỉnh suốt 100 ngày, rồi cứ như vậy mà buông tay rời bỏ sao?!
Tần Viễn Kỳ hỗn loạn lay nàng, nhưng không có chút tác dụng. Thân thể của nàng mềm nhũn vô hồn, không còn lưu lại sự sống, càng không có chút nào phản ứng đáp lại tiếng gọi của hắn. Tần Viễn Kỳ tuyệt vọng nới lỏng cánh tay, nhẹ nhàng kéo nàng lại gần ôm chặt lấy, lưu luyến hơi ấm còn sót lại.
– Sao lại nhẫn tâm như vậy? Tại sao không đợi ta? Nàng thực sự… vô tình đến thế sao?!
Đối với hắn… một chút lưu luyến cũng không có?!
Minh Vũ tĩnh lặng giữ lấy Liễu Nhi nàng nén tiếng nấc khẽ trong lòng, nàng quệt nhanh hàng nước mắt đang tuôn rơi, cắn chặt làn môi cố gắng không để bật lên tiếng khóc. Ánh mắt nhòa đi nhìn hai người bên giường. Nàng vốn dĩ đang giúp tiểu thư đổi y phục, nhưng lại đột nhiên phát hiện tiểu thư không còn thở nữa.
Mọi ngày dù tiểu thư của nàng hô hấp rất nhẹ, nhẹ như không thể nắm bắt được. Nhưng lần này, lại là không có.
Lão thái y cũng lặng lẽ bước ra khỏi phòng, không nén được tiếng thở dài tiếc nuối. Họ thực sự là hữu duyên vô phận.
– Liễu Nhi…
– Muội… muội đi báo tin với Bạch tiểu thư. – Liễu Nhi ngây ngốc cúi đầu, bước chân nàng lóng ngóng bước ra cửa, thân hình xiêu vẹo đứng cũng không vững máy móc bám lên thành tường mà đi.
– Huynh đi với muội. – Minh Vũ nhẹ nhàng đỡ lấy thân thể suy sụp của nàng. Hắn lo lắng tiểu nha đầu này sẽ chống đỡ không được. Người trong phòng kia, liệu người có thể chấp nhận được chuyện này sao?
” Băng Nhi!”
– Ai?! – Hàn Băng Băng giật mình choàng tỉnh lại, nhịp thở gấp gáp bất an nhìn quanh.
– Sao vậy?!
Là tiếng của hắn. Nàng nghe thấy tiếng của hắn, hắn đang gọi nàng. Nhưng tại sao thanh âm lại đau lòng như vậy?!
Hàn Thiên thở dài thả Hàn Băng Băng xuống- Con nên trở về đi.
– Con…
– Tiểu tử đó cần con. – Y thương tiếc ngắm nhìn hài tử đã biến thành thiếu nữ xinh đẹp trước mặt, nét mặt của con gái y lo lắng bất an, bối rối không biết phải làm sao. Hàn Thiên cũng không đành – Con thực sự không có chút lưu luyến nào đối với Tần Viễn Kỳ sao?!
Hàn Băng Băng rối loạn cắn môi, đối mặt với thứ tình cảm mà mình trốn tránh không muốn thừa nhận.
Nàng nhớ hắn.
Nhớ đến thấu tận tâm can, nhiều tới mức khiến nàng dâng lên sợ hãi. Ngày ngày đều nhớ đến người ấy, ngày ngày đè nén khát khao mong muốn được nhìn thấy hắn thêm một lần. Khi tỉnh nàng thường vô thức nhìn thấy bóng dáng của hắn, lúc mê man nàng thường nghe thấy tiếng nói của hắn. Mơ hồ không rõ ràng, thống khiết gọi tên nàng không rõ đã bao nhiêu lần. Đêm đến, hắn đều bước vào những giấc mơ của nàng, càng ngày càng rõ, càng ngày càng chân thực. Nhưng bóng dáng ấy lại đứng rất xa, xa đến mức cho dù nàng cố gắng chạy theo đến mức nào cũng không thể chạm đến hắn.
Hàn Băng Băng nhìn nước mắt lưu trên bàn tay mịn màng của chính mình, bản thân không rõ từ khi nào đã vô thức rơi lệ. Nàng vốn dĩ muốn quên đi, mãi mãi ở nơi này, cứng đầu nhất quyết không muốn quay trở lại. Vốn đã cố gắng nói với bản thân như vậy, nhưng hắn vẫn như bóng ma mà quấy nhiễu ám ảnh tâm trí nàng. Bây giờ, lại một lần nữa đem biết bao nỗ lực của nàng tiêu tán như bong bóng xà phòng.
– Cha…
– Con nhớ hắn.
Nàng hốt hoảng quay người trở lại. Diệp Y Vân đã đứng đó từ khi nào, ánh mắt người lưu đầy yêu thương cùng tiếc nuối. – Nhân ảnh 17 tuổi của con, mẹ đã một lần nhìn thấy khi con ở nơi này. Đó là một đêm con ngủ say… đã khóc gọi tên hắn.
– Vân Nhi?! Chuyện này từ khi nào?!- Tại sao nàng lại giấu y?!
Diệp Y Vân bước đến nắm lấy áo Hàn Thiên, che giấu khóe mắt đỏ hoe của mình – Thiếp xin lỗi.
Hàn Thiên thở dài ôm lấy bả vai đang run rẩy của thê tử, dịu dàng an ủi nàng. Y nhìn con gái đang ngây ngốc không biết nên làm sao trước mặt, nhẹ giọng – Băng Nhi! con hãy trở về đi.
– Con…
Mẫu thân của nàng quay người lại, Diệp Y Vân lau đi dòng lệ nơi khóe mặt, run run nói – Đừng để bản thân mình sống trong hối hận. Chỉ cần được như vậy là được rồi.
Một quầng sáng tím hiện lên, lão Diêm Vương cũng từ đó bước ra. Lão thở dài nhìn Hàn Băng Băng, biến hóa ra một ly nước trong suốt đưa cho nàng – Trước khi đi, hãy uống nó đi.
Ly nước ánh lên hào quang ngũ sắc huyền ảo, từ đó còn tỏa lên một mùi hương ngào ngạt. Hàn Băng Băng không khỏi nghi vấn – Đây là cái gì?!
– Nước thanh tẩy. Những thông tin gì về địa ngục ngươi sẽ hoàn toàn quên cả.
– Quên tất thảy?!
– Không! – Lão lắc đầu – Ta cũng không nỡ khiến ngươi quên cả như vậy. Ngươi chỉ quên những điều liên quan đến Điện Diêm La của ta thôi.
Nàng nhận lấy ly nước thanh tẩy, luyến tiếc ngắm nhìn đôi phu thê trước mặt. Hàn Thiên gật đầu nhẹ trấn an nàng. Hàn Băng Băng hít một hơi thật sâu uống nhanh đến cạn. Gần như ngay lập tức thần trí của nàng bắt đầu mơ hồ, đôi mặt nặng trĩu khép lại trong đạo kim quang dần dần rộng mở, nuốt chửng lấy nhân ảnh của nàng rồi biến mất.
Diệp Y Vân nhìn đạo kim quang kia nuốt chửng lấy bóng dáng của bạch y nữ tử, nén không được tiếng khóc. Nàng vùi mặt vào trong lòng của Hàn Thiên nức nở – Hàn lang! Thiếp thực không nỡ.
– Đó là thiên mệnh của con bé! Chúng ta không thể làm gì khác được – Hàn Thiên ôm lấy nàng, nhẹ nhàng an ủi – Hơn nữa ở trần thế, tên tiểu tử đó rất lo cho con bé.
Diệp Y Vân lo lắng ngước mặt lên hỏi – Liệu Băng Nhi có phải chịu ủy khuất gì không?!
– Tiểu tử đó yêu nữ nhi của nàng như vậy. Nếu hắn không bảo vệ được con gái chúng ta, cũng không cần gả con gái cho hắn.
Thê tử của y ngốc ngếch không hiểu chớp chớp mắt, nhưng cũng không để ý nhiều. Nàng ôm lấy tấm lưng rộng lớn của Hàn Thiên, khẽ thở dài – Mong rằng con bé sẽ hạnh phúc.
.
Hàn Băng Băng chậm chạp hé mở cặp mắt mỏi mệt, ánh sáng chiếu vào khiến nàng khó chịu nhíu mi. Nhưng ý thức được thân thể đang bị ôm siết lấy trong một vòng tay ấm áp, nam nhân ấy siết chặt vòng tay, dụi đầu vào mái tóc nàng khẽ nỉ non – Ta xin lỗi.
Giọng nói của hắn khàn đặc run rẩy tựa như kìm nén thứ cảm khúc muốn bật khóc, nàng không dám tin mở lớn mắt. Tần Viễn Kỳ khóc?! Lần trước trong ảo ảnh nàng nhìn thấy, hắn rơi lệ thực sự sao?!
Cánh tay của nàng yếu ớt nâng lên chạm vào mái tóc hắn, tiếng nói thực khó khăn mới có thể thoát ra nơi cổ họng khô khốc – Tần Viễn Kỳ.
Thân thể nam nhân đột nhiên cứng đờ, dường như phải trải qua một thời gian thực lâu, hắn mới có dũng khí buông nàng ra. Nàng nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của hắn thiếu đi cỗ anh khí bình thường, thậm chí còn có chút xanh xao. Nhưng biểu tình trên mặt khiến nàng không đành lòng. Hắn kinh ngạc nhìn nàng không dám chớp mắt, đến giọng nói cũng trở nên run rẩy – Băng Nhi?!
– Ừ. – Hàn Băng Băng mỉm cười yếu ớt, ngón tay chậm chạp chạm vào cằm hắn. Cảm nhận thấy những sợi lâu cứng cáp của hắn đâm vào ngón tay có chút nhồn nhột. Nhìn tên nam nhân trước mặt vẫn ngốc ngếch nhìn mình không chút phản ứng, nàng có điểm buồn cười – Ngươi sao vậy?!
Tần Viễn Kỳ không dám chớp mắt, hắn ngây ngốc nhìn nàng. Một lúc sau đột nhiên thì thào nói ra một câu – Đây là mơ hay thực?!
Ngón tay của hắn run rẩy chạm vào gò má của nàng, cảm nhận nhiệt độ trên người nàng. Giống như tên ngốc mà liên tục tự hỏi – Là mơ hay là thực?! Đây là mơ hay là thực?!
Nàng tỉnh?! Hơn nữa còn đang nói chuyện.
– Băng Nhi! Nàng đánh ta một cái – Hắn kích động nói, hỗn loạn không biết nên làm sao mới tốt – Nàng đánh ta một cái, đánh thực mạnh vào.
Hắn phải có điều gì để đảm bảo điều đang xảy ra là thực sự. Nếu là thực thì chắc chắn sẽ đau. Nhưng nếu là mộng thì sao…?
Nhìn hắn bối rối, biểu hiện luống cuống như vậy chưa bao giờ xuất hiện khi ở trước mặt nàng. Hàn Băng Băng không khỏi bật cười, chiều theo ý hắn vươn tay lên tát hắn một cái. Chỉ tiếc nàng bất tỉnh đã lâu, sức lực không có. Một cái đánh của nàng lúc này, đối với hắn so với lông vũ lướt qua có khi còn nhẹ hơn.
– Không đau! – Hắn nói có điểm ngốc, sợ hãi đến mức hỗn loạn cầm lấy bàn tay nàng giữ thật chặt – Băng Nhi! Làm sao bây giờ?! Ta không đau chút nào cả.
Hắn không ngừng lẩm bẩm, bối rối không biết phải làm gì. Nụ cười trên môi nàng càng rực rỡ, biểu hiện của hắn càng thêm lóng ngóng. Hàn Băng Băng ôm lấy cổ hắn níu xuống, khẽ mắng một tiếng rồi hôn lên môi hắn – Đúng là đầu gỗ. Thực ngốc.
Tần Viễn Kỳ ngốc lăng ngậm miệng, cảm nhận thấy bờ môi mềm mại của nàng đang áp lên môi mình. Não bộ của hắn lúc này quả thực cũng không phải là chậm chạp bình thường.
Nàng mắng hắn là đầu gỗ?!
Trước đây chưa ai to gan lớn mật dám mắng hắn. Chỉ duy nhất một mình nàng. Nhưng cho dù là nàng, kể cả trong mơ , hắn chỉ mơ thấy nàng mắng hắn đáng hận, đáng ghét, vô sỉ, nham hiểm….
Nhưng nàng chưa bao giờ mắng hắn là đầu gỗ .
Hắn chậm chạp ôm lấy thân hình mềm mại đang dựa vào người mình, con ngươi cũng chậm chạp chuyển động nhìn nữ nhân mỹ lệ trong lòng. Nàng hé mở cặp mắt long lanh linh động nhìn biểu tình si ngốc của hắn rồi bật cười, dựa đầu trong ngực hắn, lại mắng hắn một câu – Ngốc ngếch.
Cái này không thể là giả được.
– Băng Nhi! – Đột nhiên hắn kêu lên một tiếng gồi kéo nàng ra khỏi ngực, bàn tay ôm lấy khuôn mặt nàng không ngừng sờ soạng – Nàng tỉnh?!
– Đau! – Hàn Băng Băng nhíu mi than nhẹ một tiếng. Tên đáng ghét này, sao lại đột ngột phản ứng mạnh như vậy?
Hắn lại một lần nữa kéo nàng vào ngực, lực đạo không chút kiềm chế khiến nàng không khỏi nhăn mặt. Khó khăn thốt lên – Tần Viễn Kỳ… ta… ta … không thở… được…
– Nàng còn sống, nàng còn sống, nàng còn sống.
Hắn liên tục thốt lên bên tai nàng. Hàn Băng Băng cũng không nỡ đẩy hắn ra nữa, mặc kệ cho hắn ôm lấy. Nàng nâng tay lên ôm lấy thân mình hắn, khóe môi không dừng được nụ cười. – Ngốc! Ta mệnh lớn như vậy, làm sao mà chết được.
– Khoan đã! – Tần Viễn Kỳ lại một lần nữa sững người, dường như lại đột nhiên nghĩ ra điều gì. Hắn khẩn cấp cầm lấy tay nàng, ánh mắt lo lắng nhìn khắp người nàng – Băng Nhi! Nàng trên người… có chỗ nào không ổn không?!
– Không ổn?! – Nàng có điểm không hiểu lắm. Nhưng nhìn hắn bất an như vậy cũng không khỏi chú ý lại, khẽ nhích động thân thể một chút. Lập tức cảm nhận được điều bất thường.
– Sao vậy?!
– Tần Viễn Kỳ. – Hàn Băng Băng túm lấy ngực áo của hắn, lo lắng ngước mặt lên nhìn hắn – Ta… chân của ta…
Thân thể của nàng lúc này khác trước đây, đặc biệt lạnh giá. Đôi chân không rõ vì sao lại nặng như chì, nó bật động gần như không thể nào nhúc nhích được, tất thảy cử động của chính nàng cũng rất yếu ớt. Nàng không phải là đã liệt rồi đi?!!!
– Nàng đừng sợ! – Hắn ôm lấy bờ vai yếu ớt của nàng vội vã trấn an – Sẽ không có việc gì, ta lập tức gọi thái y xem cho nàng.
Lão thái y nghe tiếng Vương gia gào thét ở trong phòng của Huyền Lâm Viện không khỏi thất kinh hô lên một tiếng, thân già lật đật dựa vào Minh Vũ và Liễu Nhi chạy tới. Vương gia người lại nổi giận cái gì?! Chẳng lẽ bây giờ người muốn đem lão ra chém?
Vừa vào đến phòng, lão thái y đã khép nép run rẩy – Vương gia! Lão thần thực đáng tội chết…
– Nhiều lời! Ngươi chẩn lại tình trạng của Băng Nhi cho ta.
– Vương gia! Hàn tiểu thư thực sự đã…
– Tiểu thư?! – Liễu Nhi thất kinh nhìn nữ nhân đang nằm trong lòng của Tần Viễn Kỳ, kinh ngạc hô lên. – Tiểu thư?! Người… người…
– Liễu Nhi! – Hàn Băng Băng nghiêng đầu nhìn nàng khẽ mỉm cười, vươn cánh tay về phía Liễu Nhi – Ta tỉnh rồi.
– Tiểu thư! – Liễu Nhi vội cầm lấy tay chủ tử, vùi mặt vào bàn tay nõn nà ấy mà không ngừng nức nở – Tiểu thư thật độc ác, người dọa Liễu Nhi như vậy, Liễu Nhi rất lo lắng.
– Phải! Là ta làm em lo lắng.- Nàng nhẹ nhàng vỗ nhẹ mái tóc của Liễu Nhi. Thực là nha đầu mít ướt, vẫn dễ khóc như vậy a.
– Liễu Nhi, ngươi tạm lui ra một chút đi.
Tần Viễn Kỳ đột nhiên kéo Hàn Băng Băng trở lại. Hắn nhắc nhở lão thái y chẩn mạch cho nàng. Hắn mừng vì nàng còn sống, nhưng bản thân lại không cho phép mình được lơ là. Hình ảnh nàng lúc tắt thở thực sự dọa hắn không nhỏ, bây giờ nghĩ lại hắn vẫn không khỏi căng thẳng. Cho dù thế nào hắn cũng phải được đảm bảo rằng nàng không có vẫn đề gì, hòn đá trên ngực hắn mới có thể thả xuống được.
– Nàng thế nào?!
– Bẩm vương gia! – Lão thái y kính cẩn báo cáo – Độc dược trong người tiểu thư đã tiêu biến. Nhưng trong thân thể vẫn còn một chút âm khí, lão nô sẽ kê đơn cho tiểu thư, chỉ cần uống vài thang là sẽ ổn.
– Chân của nàng thì sao?!
– Tiểu thư vì trúng độc mà bất tỉnh một thời gian dài khiến đôi chân của tiểu thư xuất hiện tình trạng đông cứng, điều này có thể thay đổi bằng cách kiên trì tập luyện.
– Trong khoảng thời gian bao lâu?!- Tần Viễn Kỳ nheo mắt hỏi lại.
– Việc này… lão thần không thể đoán trước được. Nhưng nếu phục hồi nhanh thì nhanh nhất cũng phải mất vài tháng…
– Được! Vậy ngươi kê dược – Hắn không hài lòng lắm về câu trả lời, nhưng cũng phần nào thở dài một hơi nhẹ nhõm – Các ngươi tất cả lui xuống đi.
Hàn Băng Băng ngơ ngác nhìn những tì nữ cùng lão thái y rời đi. Cả Liễu Nhi cũng bị Minh Vũ lôi ra ngoài. Nàng cảm thấy hơi lạnh mà run rẩy, nằm xuống giường cuộn chăn lại. Mắt nhìn nam nhân bên giường vẫn chưa có ý định rời đi, nàng đành mở miệng hỏi – Ngươi không có gì muốn hỏi ta sao?!
– Hỏi nàng?! – Tần Viễn Kỳ cười nhẹ, ngón tay hắn vuốt nhẹ đường nét trên gương mặt xinh đẹp của nàng – Nàng muốn ta hỏi gì?!
– Năng lực của ta. – Hắn thực sự không muốn hỏi?!
Hắn cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng đưa lên môi, dịu dàng sưởi ấm giá lạnh trên làn da trắng mịn – Nàng còn sống là tốt rồi!
– Ngươi không nghi ngờ gì ta sao?! – Nàng cứ nghĩ sau khi mình tỉnh lại hắn phải gắt gao hỏi nàng những vấn đề đó. Truy hỏi cho bằng được. Nhưng hắn lại không có chút nghi ngờ gì với nàng sao?!
Hắn cười nhẹ lắc đầu. Thứ năng lực đó có thể cứu nàng, hắn mừng còn không hết. Năng lực của nàng hắn đã nhìn qua. Như vậy cũng đủ để hiểu, hắn cũng không muốn tìm hiểu thêm. Nàng tỉnh lại là đủ rồi.
Liễu Nhi đẩy cửa đem bát thuốc nghi ngút mùi dược liệu vào phòng. Tần Viễn Kỳ đón lấy rồi gạt tay phân phó Liễu Nhi rời đi, cánh tay hắn cẩn thận đỡ nàng ngồi dậy. Cầm bát thuốc trên tay, hắn lấy thìa thổi đi hơi nóng rồi đưa đến miệng nàng.
– Đừng hỏi những cái đó nữa. Nàng uống thuốc đi.
Mùi thuốc xộc lên khiến Hàn Băng Băng bất giác nhăn mũi lại, đáng thương nhìn hắn – Có thể không uống hay không?!
– Không thể không uống!
Nàng cắn cắn cánh môi, ngường ngùng nhìn thìa sứ trước mặt. Không thể không tuân theo mà mở miệng uống. Nhưng vị đắng trôi qua cổ họng quả thực là rất khó nuốt… ánh mắt nàng lập tức sợ hãi nhìn hắn múc thêm một thìa đã thổi nguội đưa đến môi nàng.
– Cái này… – Hàn Băng Băng cười gượng – Ta nghĩ ta tốt lắm, chắc là không cần…
– Được. – Hắn đặt luôn cái thìa xuống. Liền đem bát thuốc của nàng uống một ngụm.
– Này! Đó là… – Lời chưa nói ra hết nàng lập tức ngậm miệng. Thân thể bị hắn ôm lấy kéo sát lại.
Tần Viễn Kỳ tùy ý nâng chiếc cằm thon gọn của nàng lên, ôm gọn thân thể của nữ tử trong lòng. Hắn cúi thấp đầu, hàng mi dài của hắn hạ xuống, sóng mắt lưu động nhìn nàng không rời mắt.
Mở miệng ra.
Hàn Băng Băng bối rối nắm lấy vải áo trên ngực hắn, khuôn mặt nàng đỏ lựng lên nhìn đường nét anh tuấn được phóng lớn trước mặt. Khóe môi mỏng của hắn vẫn còn lưu lại một chút giọt nước óng ánh tạo nên sự gợi cảm khó nói thành lời. Ánh nhìn của hắn vẫn nhìn nàng chờ đợi, ánh mắt mang theo thứ cảm xúc khiến lòng nàng phát nhột.
Cái này…
Nàng ngượng ngùng khép hờ hàng mi, cánh môi anh đào chậm chạp hé mở. Cảm nhận được làn môi nóng ấm của hắn dịu dàng hạ xuống môi nàng, vô cùng dịu dàng tách mở hàm răng của nàng ra, đẩy thứ nước thuốc đắng ngắt ấy vào miệng nàng.
Đợi đến khi nàng đem thứ dược liệu ấy uống hết, ngón tay hắn lau đi vết thuốc trên miệng nàng. Thấy được nàng ngại ngùng né tránh ánh mắt của hắn, Tần Viễn Kỳ khẽ cười – Còn đắng sao?
Nàng cúi đầu đẩy hắn ra, nằm xuống giường đem chăn kéo lên người, khuôn mặt nhỏ nhắn rúc sâu vào lớp chăn bông che đi gò má đỏ bừng. Cố gắng trấn an cái cảm giác hoảng loạn trong lòng, cũng như bình ổn trái tim đang đập loạn trong lồng ngực.
Tần Viễn Kỳ nhìn nàng trong lớp chăn bông, nhẹ nhàng cởi ngoại bào trên người ném lên thanh trúc rồi cởi giày trèo lên giường.
– Ngươi… ngươi… – Hàn Băng Băng gấp đến độ lắp bắp, câu từ cũng không thể nào hoàn chính.
– Ngoan! – Hắn nằm xuống bên cạnh nàng, thẳng thắn vươn tay kéo nàng sát lại ôm vào lòng- Ngủ đi.
– Ta… – Nàng vội vàng chống ngực hắn lùi lại. – Ngươi làm cái gì?!
– Đừng sợ! Cái gì ta cũng không làm – Hắn giữ lấy bàn tay nàng kéo trở về, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen dài của nàng, yên bình nhắm mắt lại – Ta chỉ là muốn ôm nàng ngủ một giấc.
Nàng bối rối ngước mặt nhìn hắn, thực không biết làm thế nào. Chợt nhìn kỹ hắn, hàng mi dài của hắn rung động. Nét mặt không thể che giấu được sự mệt mỏi qua nhiều ngày bất an. Khóe mắt hắn còn lưu lại quầng thâm vì nhiều đêm không ngủ. Nhìn hắn như vậy nàng lại không đành lòng đuổi hắn đi, đành thuận theo ghé sát vào ngực hắn mặc hắn ôm lấy, lồng ngực ẩn ẩn thương tiếc.
Hai người dựa sát vào nhau, thân nhiệt ấm áp của hắn bao bọc lấy nàng. Tần Viễn Kỳ ôm lấy thân thể nàng không kiềm được xúc động, cố gắng bình ổn tâm trạng đang phập phồng trong lồng ngực. Từ lúc nàng tỉnh lại đến giờ hắn vẫn thấy mơ mơ hồ hồ, bất giác siết chặt lại vòng tay. Hắn cúi đầu hôn lên đỉnh đầu nàng.
– Băng Nhi…
– hưm?!
– Đây là thực hay là mơ?! – Hắn thấp giọng trầm khàn hỏi. Cánh tay rộng lớn ôm chặt lấy nàng không dám buông tay. Hắn thực sự rất sợ, sợ rằng bản thân chỉ vì một phút lơ đãng nàng sẽ một lần nữa biến mất.
– Là thực. – Nàng dụi nhẹ đầu trên ngực hắn, khóe mắt từ lúc nào đã ngập đầy sương mù – Ta đã ngủ rất lâu rồi sao?!
– 100 ngày.
100 ngày.
Thời điểm nhìn hắn, nàng cảm giác được lồng ngực đột nhiên có một áp lực nhiệt khí phình lên. Thứ cảm xúc cất giấu bao lâu dường như đã tìm được ngọn nguồn mà bộc phát.
– Băng Nhi?! – Cảm thấy ngực áo bị thấm ướt, Tần Viễn Kỳ hoảng hốt nâng mặt nàng lên. Gương mặt nàng thấm đẫm lệ ấm, những giọt nước mắt của nàng không ngừng rơi xuống. Ánh mắt nhìn hắn mang theo thương xót khiến hắn đau lòng lau đi nước mắt trên mặt nàng. – Nàng sao vậy?!
Ngón tay nuột nà của nàng run run men theo cổ áo hắn chạm vào gương mặt hắn, vẽ theo sống mũi chạm đến bờ môi hắn. Nhìn hắn lo lắng không ngừng lau đi lệ trên khóe mắt nàng. Sống mũi nàng càng thêm cay nồng. Nàng sao có thể nghĩ mãi mãi không tỉnh?! Sao có thể có ý định không tỉnh lại nhìn hắn một lần?! 100 ngày, nàng khát khao được nhìn thấy hắn biết nhường nào. 100 ngày, nàng biết bao lần muốn nói cho hắn biết…
– Ta rất nhớ ngươi…
– Đừng khóc. – Hắn hôn lên khóe mắt nàng, hôn lên giọt lệ đang chực rơi xuống. – Gọi tên của ta đi.
– Viễn Kỳ… – Hàn Băng Băng nắm lấy tay hắn, khóe môi vẫn bật ra tiếng thổn thức nho nhỏ. Trong đầu nàng lúc này không có quá khứ, chẳng có tương lai. Chỉ có nam nhân trước mặt, chỉ có duy nhất mình hắn. – Ta nhớ ngươi.
– Ta chờ nàng đã lâu lắm rồi. – Thanh âm của hắn trầm thấp lại khàn khàn, nghe thực giống như lời nỉ non đã bị kìm nén biết bao lâu nay. Hắn ôm lấy thân hình của nàng vào lòng, cúi đầu chạm môi lên môi nàng. Thực chậm chạp, kìm nén thứ cảm xúc muốn đem nàng khảm nhập vào xương tủy. Hắn hôn nàng, nóng bỏng như hơi thở của chính hắn, từ từ đem nàng tan chảy trong vòng tay hắn.
Nàng giữ lấy vải áo hắn, làn hoa anh đào e lệ hé mở đón hắn. Có chút rụt rè nép sát vào lồng ngực rộng lớn.
Cánh tay hắn hắn hạ xuống giữ lấy eo nàng kéo lại, đem hai cở thể tiếp xúc càng thêm gần. Nụ hôn của hắn càng lúc càng sâu, càng thắm thiết. Dần dần dường như không thể đợi được mà tràn ra khỏi khóe miệng của nàng, trượt dần xuống cằm, để lại trên chiếc cổ trắng ngần biết bao nụ hôn nồng nàn. Hơi thở của hắn thô ráp mà nặng nề, mang theo sự kìm nén mà phả xuống làn da mẫn cảm. Bàn tay to lớn di động khẽ kéo vạt áo mỏng manh đơn bạc, tham luyến chạm vào làn da mịn màng.
Hàn Băng Băng thở gấp, lồng ngực cũng vì vậy mà không ngừng phập phồng. Hương vị nam tính trên người hắn vây hãm xung quanh khiến nàng mê man, bàn tay đặt trong ngực hắn không khỏi nắm chặt lấy vải áo, cố gắng hít thở để giảm bớt căng thẳng.
Hắn cố gắng kiềm chế, bàn tay trượt theo bả vai nàng đi xuống, tìm đến bàn tay nhỏ nhắn của nàng, đưa lên môi…
Ngón tay nàng run lên dưới môi hắn. Ánh mắt nàng bối rối ngượng ngùng, đôi mắt ngập nước mê hoặc lòng người dao động, môi hồng sưng lên ướt át.
– Đừng sợ. – Hắn hôn nhẹ lên ngón tay nàng, dịu dàng trấn an – Ta sẽ không quá phận.
Hắn lại hôn nhẹ lên cánh môi nàng, một lần nữa đem nàng dựa vào ngực mình. Ngón tay chậm rãi ve vuốt lưng nàng, đem nàng thả lỏng. Tần Viễn Kỳ hít thở sâu nhắm mắt lại, ghé môi bên trán nàng thầm thì. – Ngủ đi.