– Đừng…
Vải yếm của nàng bị một bàn tay vén lên, da thịt nõn nà đầy đặn lập tức cảm nhận được sự ẩm ướt cùng cảm giác tê dại tới tận từng dây thần kinh. Hàn Băng Băng toàn thân nơi nào cũng cảm thấy mất đi khống chế.Tấm thân trinh trắng vì hắn mà run run, bộc lộ ra thứ cảm xúc thanh khiết chân thực nhất khiến Tần Viễn Kỳ mê muội.
– Không được… Viễn Kỳ.
– Tại sao? -Thanh âm khàn đặc của hắn vang lên trên hõm cổ nàng. Động tác trên tay không chút dừng lại, thậm chí còn mạnh bạo kéo rơi chiếc yếm mỏng manh, khiến thân thể của nàng hiện ra trước mắt hắn càng thêm trọn vẹn. Dòng máu chảy trong huyết quản của hắn sôi sục từng hồi, không nhịn được mà khống chế lấy sự giãy dụa của đôi tay nàng, cúi đầu xuống hôn lên tấm thân non mịn đầy cám dỗ.
Tại sao lại không thể? Hắn yêu nàng đến thế, khát vọng nàng từng ngày từng giờ, ham muốn được ôm lấy nàng khóa chặt trong lồng ngực tùy ý yêu thương. Hắn đã nhẫn nhịn lâu như vậy, tại sao lại không thể được?
Hơn nữa hắn cảm nhận được rõ ràng, nàng đối với hắn cũng có khao khát muốn được hắn triền miên âu yếm.
Vậy tại sao lại không thể?
Hàn Băng Băng cố gắng vùng vẫy trong đầm lầy của dục vọng. Nàng chưa bao giờ biết được trong cuộc đời mình có thể xuất hiện một nam nhân bá đạo có khả năng làm rối loạn ý nghĩ của mình một cách mạnh mẽ đến nhường này. Mỗi thanh âm một hơi thở đều làm trái tim nàng tăng tốc, trí óc cùng sự bình tĩnh tất thảy đều muốn hòa tan trong vòng tay của hắn.
Nàng không thể thế này, cái thứ cảm giác mất đi khống chế này khiến nàng sợ hãi. Cho dù nàng thật sự rất yêu hắn. nhưng loại sự tình vượt quá tầm kiểm soát khiến đầu óc hỗn loạn này nàng vẫn chưa chuẩn bị đủ tâm lý.
– Em… em sợ…
Giọng nói của nàng run rẩy, yếu đuối tựa như tiếng nấc. Nàng không rõ bản thân mình sợ cái gì, nàng yêu hắn như vậy, đối với việc hắn ôm nàng hôn nàng đều có thể cảm thấy từng tấc da thịt đều giống như bị thiêu đốt. Nhưng loại chuyện này… một thiếu nữ chưa từng trải qua chuyện yêu đương như nàng lại cảm thấy vừa ngượng ngùng vừa bất an.
Nàng muốn trao bản thân mình hết thảy đều cho hắn, nhưng không phải lúc này, cũng không phải bây giờ.
Tần Viễn Kỳ cũng cảm nhận được.
Động tác của hắn dừng lại, thật dịu dàng ôm lấy cơ thể nhuyễn nhược của nàng, bạc môi hôn lên đôi mắt chứa lệ long lanh, thanh âm trầm khàn dỗ dành.
– Đừng khóc…
Hàn Băng Băng nhìn động tác ôn nhu của hắn, nước mắt không rõ vì sao dâng đầy thêm. – Viễn Kỳ! Em xin lỗi.
Hắn đối với nàng yêu thương dung túng như vậy. Nàng lại khiến hắn thất vọng…
Tần Viễn Kỳ thở dài bất đắc dĩ, hôn lên mắt nàng lấy đi nước mắt mặn ấm – Nàng đừng khóc, ta sẽ không phạm nàng. Đừng sợ…
Mắt nhìn nàng gật đầu trong lòng mình, hắn không khỏi cảm thấy đau lòng.
Là hắn quá nóng vội. Dù sao Băng Nhi của hắn cũng là một hoàng hoa khuê nữ, cho dù đã nhận lời gả cho hắn nhưng cả hai vẫn chưa có thành thân. Đối với loại chuyện này, một thiếu nữ còn thanh khiết như nàng chắc chắn sẽ nảy sinh bài xích vô tình.
Chỉ là… cung đã lắp tên không bắn ra không được. Tần Viễn Kỳ ôm nàng một hồi căn bản không giảm bớt được dục vọng trong lòng, khó nhịn rên nhẹ một tiếng, bàn tay to lớn quyết định cầm lấy tay nàng áp lên ngực hắn, theo cơ thịt rắn chắc của hắn… dần đi xuống.
– Viễn… Viễn Kỳ… – Hàn Băng Băng hốt hoảng lắp bắp.
– Ngoan! Giúp ta… – Đầu lưỡi hắn liếm nhẹ vào tai nàng, thanh âm khàn khàn vì dục vọng khó nén truyền vào trí óc Hàn Băng Băng khiến nàng không khỏi sửng sốt. Nàng nghiêng đầu sang nhìn hắn nghĩ muốn khoái thác, lập tức bị cặp mắt đen như màn đêm sâu thẳm của hắn dọa sợ.
Nàng đương nhiên không phải con nít ba tuổi không hiểu chuyện, loại sự này tuy chưa từng được nhìn qua nhưng qua sách vở cũng đọc qua vài lần. Hơn nữa, thân nhiệt nóng rực của hắn áp lên làn da nàng cùng nơi nào đó dường như đang vô cùng cấp bách cọ xát vào đùi nàng khiến nàng muốn lảng tránh cũng không thể.
Nhưng nghĩ đến việc hắn muốn nàng làm, hai má Hàn Băng Băng liền nóng bừng như bị luộc chín.
– Bảo bối! Ta sẽ không ăn nàng. – Bạc môi của hắn dán sát lấy môi nàng mãnh liệt hôn, một bên thao túng động tác của nàng theo ý mình – Nhưng nàng hãy an ủi ta một chút.
Hắn bây giờ toàn thân lửa đốt, tưởng như như sắp phát hỏa đến mức nổ tung.
Thần thái khổ sở của hắn khiến Hàn Băng Băng mềm lòng, nàng ngượng ngùng nghe những lời chỉ dẫn tà tứ của hắn, gò má sớm đã đỏ đến mức rỉ ra máu. Hơi thở nóng rực của hắn nhả xuống trên làn da nàng tựa như đang đem nàng từng tấc một yêu thương, tiếng gầm nhẹ khó nén của hắn mỗi lần thoát ra đều khiến nàng xấu hổ vô cùng. Thực muốn bản thân mình trong lúc này bất tình luôn cho rồi.
Đến khi sự chịu đựng của Tần Viễn Kỳ đi đến cực hạn, bạo liệt ôm lấy gương mặt nàng hôn thật mạnh, quấn lấy lưỡi nàng cuồng nhiệt cướp bóc không chút dịu dàng. Toàn thân Hàn Băng Băng mềm nhũn vì thiếu dưỡng khí mà than nhẹ một tiếng, hắn cắn chặt môi dứt khoát kéo chăn che lên cơ thể nàng, rời khỏi giường khoác nhanh y phục vào người. Quyết định đi tắm nước lạnh để triệt tiêu luồng nhiệt hỏa còn đang ào ạt muốn một lần nữa bộc phát trong lòng.
Chỉ còn Hàn Băng Băng yếu ớt kéo chăn lên cuốn lấy thân thể mình, vùi khuôn mặt xinh đẹp vào tầng lớp chăn bông. Nàng cố gắng bình an nhịp tim hỗn loạn trong lồng ngực, trên làn da nàng vẫn còn lưu lại cảm giác khi được hắn từng tấc ve vuốt, hơi thở cuồng nhiệt cùng thân nhiệt nóng bỏng, nhịp tim mạnh mẽ cùng những nụ hôn điên cuồng…
Còn có… còn có…
Rên rỉ một tiếng, Hàn Băng Băng đem chăn trên người siết lại càng chặt.
Nàng… liệu có phải là đã nghịch vào lửa rồi hay không?
…
.
Từ ngày hôm đó, giữa nàng và Tần Viễn Kỳ xảy ra một biến đổi rõ rệt. Đêm hôm ấy trước khi ngủ Hàn Băng Băng vô cùng ngạc nhiên khi thấy Tần Viễn Kỳ đẩy cửa bước vào phòng, thật tự nhiên ôm lấy nàng hôn nhẹ một cái. Nàng nhìn hắn tao nhã cởi bỏ ngoại bào trên người, chỉ mặc một kiện trung y trắng như tuyết thì trong lòng giật mình hoảng hốt lui vào trong góc. Ai ngờ hắn kiên quyết không đi còn dứt khoát tiến đến kéo nàng vào lòng bế lên giường, sau đó… ôn tồn ôm nàng vào ngực dỗ dành.
” Ngoan! Ta chỉ muốn ôm nàng ngủ, cái gì cũng không có làm.”
Nàng muốn kháng nghị, căn bản là một chút hiệu quả cũng không có. Bởi vì chỉ cần nàng kiến nghị một câu, hắn liền lập tức dứt khoát xoay người đè lên nàng, hôn nàng đến mức không thể thở nổi, không còn cách nào đành phải theo ý nguyện của hắn.
Ngay ngày hôm sau cùng vì đề phòng hắn lại đến, Hàn Băng Băng quyết định giấu nghẹm chiếc áo mỏng lần trước hãm hại mình vào trong tủ đồ, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh mặc trung y kín đáo nằm trên giường quyết định giả ngủ. Còn nam nhân kia khi xử lý xong công văn đến phòng nàng, ánh mắt hắn vừa quét đến y phục trên người nàng thì lập tức cau mày thật chặt. Sau đó, không nói không rằng ôm dính lấy người nàng bắt đầu một màn âu yếm ve vuốt, khiến nàng cho dù có muốn giả ngủ mắt điếc tai ngơ cũng không thể được.
Tần Viễn Kỳ nói hắn thích cảm giác ôm lấy nàng khi ngủ, lớp y phục trên người nàng khiến hắn không cảm nhận được gì hết. Hàn Băng Băng buồn bực trong lòng đành phải mặc vào kiện áo ngủ mỏng manh ấy trèo lên giường, lập tức kéo nhăn trùm kín thân thể. Rất mau chóng cảm nhận được một cỗ nhiệt lượng từ phía sau áp vào lưng nàng, vòng eo thon nhỏ bị giữ chặt bởi một cánh tay mạnh mẽ, hoàn hảo đem thân mình nhỏ bé của nàng vùi vào lồng ngực tráng kiện của hắn.
Tần Viễn Kỳ thật sự một lời đáng giá ngàn vàng. Từ đêm hôm ấy liền đều đặn đến phòng nàng nhưng thực sự không làm gì quá phận, nhưng Hàn Băng Băng luôn cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của hắn mỗi đêm nhìn nàng càng ngày càng u tối. Đêm khuya trong cơn mộng mơ hồ tỉnh lại, nàng vẫn có thể cảm thấy Tần Viễn Kỳ từ phía sau hôn lên mái tóc nàng, khuôn mặt tuấn tú vùi vào mái tóc mềm mại nơi hõm cổ nàng mà hít sâu một hơi, sau đó thở dài thỏa mãn.
– Tiểu thư! đã đến giờ rời giường rồi.
Tiếng gọi của Liễu Nhi từ bên ngoài đánh động đến thiếu nữ đang ngủ say trên giường. Nàng mơ màng gợi mở cặp thủy mâu xinh đẹp nhìn sang bên cạnh trống không, nhiệt độ trên giường cũng đã lạnh đi từ khi nào. Đã trải qua nhiều ngày như vậy, bây giờ trên giường lớn chỉ còn mỗi mình nàng, thiếu đi luồng nhiệt ấm áp quen thuộc ấy lại khiến Hàn Băng Băng có chút không quen.
– Vương gia đâu? – Nàng mơ màng hỏi. Từ khi hắn tới phòng nàng, việc thức nàng dậy mỗi sáng của Liễu Nhi cũng bị hắn bá đạo chiếm lấy. Làm nàng mỗi sáng thức dậy rời giường cũng bị hắn cuốn lấy một hồi.
– Tiểu thư! Vương gia đã rời khỏi Bắc Thành rồi. Người không nói trước với tiểu thư sao?
– À… – Trong đầu Hàn Băng Băng lóe lên một tia sáng, trong trí nhớ mơ hồ cũng rõ ràng một chút – Ta biết rồi.
Dường như nửa đêm qua Tần Viễn Kỳ nhận được một tin khẩn phải lên đường khẩn cấp tới phía Đông giải quyết một số chuyện. Sau khi nhận được mật báo hắn liền phân phó người bên ngoài lui đi rồi ghé sát bên cạnh nàng ôm thật chặt, bạc môi mê luyến cánh môi mềm mại ngọt ngào của nàng cướp đoạt một phen, hoàn toàn đem Hàn Băng Băng đang ngủ mơ màng không hiểu nhìn hắn.
– Sao chàng không ngủ? – Nàng mơ hồ hỏi, giọng nói vì vẫn trong cơn mê mà trở nên mềm mại không rõ ràng.
– Bảo bối! – Tần Viễn Kỳ yêu chiều hôn lên gò má nàng một cái, ngón tay lưu luyến vuốt ve gương mặt nàng – Ta phải rời Bắc Thành một vài ngày.
– Rời đi? – Hàn Băng Băng không rõ ràng nhìn quanh, xung quanh vẫn là một màn đêm dịu dàng yên ắng, nàng níu lấy tay hắn có chút không yên mà hỏi – Vẫn còn tối như vậy, chàng định đi đâu?
– Ngoan! Có việc quan trọng cần ta phải giải quyết. – Hắn lại hôn lên mắt nàng, cất giọng dịu dàng dụ dỗ – Nàng tiếp tục ngủ, ta sẽ quay về sớm. Huh?!
– Trời sáng hãy đi không được sao? – Nàng có chút không nỡ níu kéo hắn.
– Được! – Hắn ôm lấy nàng vào ngực, vuốt ve mi tâm cau lại vì lo lắng và mệt mỏi của nàng – Ta ngủ cùng nàng, khi nàng ngủ rồi ta mời rời đi có được không?
Khi ấy nàng thực sự rất mệt, trong cơn mê man nên không rõ ràng cụi vào người hắn mơ hồ gật đầu. Đến khi thực sự tỉnh lại thì Tần Viễn Kỳ đã rời đi từ khi nào.
Chăn bông không còn ấm áp, nàng cũng không còn cảm giác lưu luyến muốn tiếp tục ngủ. Hàn Băng Băng kéo lại vạt áo, mệt mỏi rời giường.
Hắn rời đi gấp như vậy, khi nào mới quay về?
Nàng đã quên hỏi.
Vải yếm của nàng bị một bàn tay vén lên, da thịt nõn nà đầy đặn lập tức cảm nhận được sự ẩm ướt cùng cảm giác tê dại tới tận từng dây thần kinh. Hàn Băng Băng toàn thân nơi nào cũng cảm thấy mất đi khống chế.Tấm thân trinh trắng vì hắn mà run run, bộc lộ ra thứ cảm xúc thanh khiết chân thực nhất khiến Tần Viễn Kỳ mê muội.
– Không được… Viễn Kỳ.
– Tại sao? -Thanh âm khàn đặc của hắn vang lên trên hõm cổ nàng. Động tác trên tay không chút dừng lại, thậm chí còn mạnh bạo kéo rơi chiếc yếm mỏng manh, khiến thân thể của nàng hiện ra trước mắt hắn càng thêm trọn vẹn. Dòng máu chảy trong huyết quản của hắn sôi sục từng hồi, không nhịn được mà khống chế lấy sự giãy dụa của đôi tay nàng, cúi đầu xuống hôn lên tấm thân non mịn đầy cám dỗ.
Tại sao lại không thể? Hắn yêu nàng đến thế, khát vọng nàng từng ngày từng giờ, ham muốn được ôm lấy nàng khóa chặt trong lồng ngực tùy ý yêu thương. Hắn đã nhẫn nhịn lâu như vậy, tại sao lại không thể được?
Hơn nữa hắn cảm nhận được rõ ràng, nàng đối với hắn cũng có khao khát muốn được hắn triền miên âu yếm.
Vậy tại sao lại không thể?
Hàn Băng Băng cố gắng vùng vẫy trong đầm lầy của dục vọng. Nàng chưa bao giờ biết được trong cuộc đời mình có thể xuất hiện một nam nhân bá đạo có khả năng làm rối loạn ý nghĩ của mình một cách mạnh mẽ đến nhường này. Mỗi thanh âm một hơi thở đều làm trái tim nàng tăng tốc, trí óc cùng sự bình tĩnh tất thảy đều muốn hòa tan trong vòng tay của hắn.
Nàng không thể thế này, cái thứ cảm giác mất đi khống chế này khiến nàng sợ hãi. Cho dù nàng thật sự rất yêu hắn. nhưng loại sự tình vượt quá tầm kiểm soát khiến đầu óc hỗn loạn này nàng vẫn chưa chuẩn bị đủ tâm lý.
– Em… em sợ…
Giọng nói của nàng run rẩy, yếu đuối tựa như tiếng nấc. Nàng không rõ bản thân mình sợ cái gì, nàng yêu hắn như vậy, đối với việc hắn ôm nàng hôn nàng đều có thể cảm thấy từng tấc da thịt đều giống như bị thiêu đốt. Nhưng loại chuyện này… một thiếu nữ chưa từng trải qua chuyện yêu đương như nàng lại cảm thấy vừa ngượng ngùng vừa bất an.
Nàng muốn trao bản thân mình hết thảy đều cho hắn, nhưng không phải lúc này, cũng không phải bây giờ.
Tần Viễn Kỳ cũng cảm nhận được.
Động tác của hắn dừng lại, thật dịu dàng ôm lấy cơ thể nhuyễn nhược của nàng, bạc môi hôn lên đôi mắt chứa lệ long lanh, thanh âm trầm khàn dỗ dành.
– Đừng khóc…
Hàn Băng Băng nhìn động tác ôn nhu của hắn, nước mắt không rõ vì sao dâng đầy thêm. – Viễn Kỳ! Em xin lỗi.
Hắn đối với nàng yêu thương dung túng như vậy. Nàng lại khiến hắn thất vọng…
Tần Viễn Kỳ thở dài bất đắc dĩ, hôn lên mắt nàng lấy đi nước mắt mặn ấm – Nàng đừng khóc, ta sẽ không phạm nàng. Đừng sợ…
Mắt nhìn nàng gật đầu trong lòng mình, hắn không khỏi cảm thấy đau lòng.
Là hắn quá nóng vội. Dù sao Băng Nhi của hắn cũng là một hoàng hoa khuê nữ, cho dù đã nhận lời gả cho hắn nhưng cả hai vẫn chưa có thành thân. Đối với loại chuyện này, một thiếu nữ còn thanh khiết như nàng chắc chắn sẽ nảy sinh bài xích vô tình.
Chỉ là… cung đã lắp tên không bắn ra không được. Tần Viễn Kỳ ôm nàng một hồi căn bản không giảm bớt được dục vọng trong lòng, khó nhịn rên nhẹ một tiếng, bàn tay to lớn quyết định cầm lấy tay nàng áp lên ngực hắn, theo cơ thịt rắn chắc của hắn… dần đi xuống.
– Viễn… Viễn Kỳ… – Hàn Băng Băng hốt hoảng lắp bắp.
– Ngoan! Giúp ta… – Đầu lưỡi hắn liếm nhẹ vào tai nàng, thanh âm khàn khàn vì dục vọng khó nén truyền vào trí óc Hàn Băng Băng khiến nàng không khỏi sửng sốt. Nàng nghiêng đầu sang nhìn hắn nghĩ muốn khoái thác, lập tức bị cặp mắt đen như màn đêm sâu thẳm của hắn dọa sợ.
Nàng đương nhiên không phải con nít ba tuổi không hiểu chuyện, loại sự này tuy chưa từng được nhìn qua nhưng qua sách vở cũng đọc qua vài lần. Hơn nữa, thân nhiệt nóng rực của hắn áp lên làn da nàng cùng nơi nào đó dường như đang vô cùng cấp bách cọ xát vào đùi nàng khiến nàng muốn lảng tránh cũng không thể.
Nhưng nghĩ đến việc hắn muốn nàng làm, hai má Hàn Băng Băng liền nóng bừng như bị luộc chín.
– Bảo bối! Ta sẽ không ăn nàng. – Bạc môi của hắn dán sát lấy môi nàng mãnh liệt hôn, một bên thao túng động tác của nàng theo ý mình – Nhưng nàng hãy an ủi ta một chút.
Hắn bây giờ toàn thân lửa đốt, tưởng như như sắp phát hỏa đến mức nổ tung.
Thần thái khổ sở của hắn khiến Hàn Băng Băng mềm lòng, nàng ngượng ngùng nghe những lời chỉ dẫn tà tứ của hắn, gò má sớm đã đỏ đến mức rỉ ra máu. Hơi thở nóng rực của hắn nhả xuống trên làn da nàng tựa như đang đem nàng từng tấc một yêu thương, tiếng gầm nhẹ khó nén của hắn mỗi lần thoát ra đều khiến nàng xấu hổ vô cùng. Thực muốn bản thân mình trong lúc này bất tình luôn cho rồi.
Đến khi sự chịu đựng của Tần Viễn Kỳ đi đến cực hạn, bạo liệt ôm lấy gương mặt nàng hôn thật mạnh, quấn lấy lưỡi nàng cuồng nhiệt cướp bóc không chút dịu dàng. Toàn thân Hàn Băng Băng mềm nhũn vì thiếu dưỡng khí mà than nhẹ một tiếng, hắn cắn chặt môi dứt khoát kéo chăn che lên cơ thể nàng, rời khỏi giường khoác nhanh y phục vào người. Quyết định đi tắm nước lạnh để triệt tiêu luồng nhiệt hỏa còn đang ào ạt muốn một lần nữa bộc phát trong lòng.
Chỉ còn Hàn Băng Băng yếu ớt kéo chăn lên cuốn lấy thân thể mình, vùi khuôn mặt xinh đẹp vào tầng lớp chăn bông. Nàng cố gắng bình an nhịp tim hỗn loạn trong lồng ngực, trên làn da nàng vẫn còn lưu lại cảm giác khi được hắn từng tấc ve vuốt, hơi thở cuồng nhiệt cùng thân nhiệt nóng bỏng, nhịp tim mạnh mẽ cùng những nụ hôn điên cuồng…
Còn có… còn có…
Rên rỉ một tiếng, Hàn Băng Băng đem chăn trên người siết lại càng chặt.
Nàng… liệu có phải là đã nghịch vào lửa rồi hay không?
…
.
Từ ngày hôm đó, giữa nàng và Tần Viễn Kỳ xảy ra một biến đổi rõ rệt. Đêm hôm ấy trước khi ngủ Hàn Băng Băng vô cùng ngạc nhiên khi thấy Tần Viễn Kỳ đẩy cửa bước vào phòng, thật tự nhiên ôm lấy nàng hôn nhẹ một cái. Nàng nhìn hắn tao nhã cởi bỏ ngoại bào trên người, chỉ mặc một kiện trung y trắng như tuyết thì trong lòng giật mình hoảng hốt lui vào trong góc. Ai ngờ hắn kiên quyết không đi còn dứt khoát tiến đến kéo nàng vào lòng bế lên giường, sau đó… ôn tồn ôm nàng vào ngực dỗ dành.
” Ngoan! Ta chỉ muốn ôm nàng ngủ, cái gì cũng không có làm.”
Nàng muốn kháng nghị, căn bản là một chút hiệu quả cũng không có. Bởi vì chỉ cần nàng kiến nghị một câu, hắn liền lập tức dứt khoát xoay người đè lên nàng, hôn nàng đến mức không thể thở nổi, không còn cách nào đành phải theo ý nguyện của hắn.
Ngay ngày hôm sau cùng vì đề phòng hắn lại đến, Hàn Băng Băng quyết định giấu nghẹm chiếc áo mỏng lần trước hãm hại mình vào trong tủ đồ, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh mặc trung y kín đáo nằm trên giường quyết định giả ngủ. Còn nam nhân kia khi xử lý xong công văn đến phòng nàng, ánh mắt hắn vừa quét đến y phục trên người nàng thì lập tức cau mày thật chặt. Sau đó, không nói không rằng ôm dính lấy người nàng bắt đầu một màn âu yếm ve vuốt, khiến nàng cho dù có muốn giả ngủ mắt điếc tai ngơ cũng không thể được.
Tần Viễn Kỳ nói hắn thích cảm giác ôm lấy nàng khi ngủ, lớp y phục trên người nàng khiến hắn không cảm nhận được gì hết. Hàn Băng Băng buồn bực trong lòng đành phải mặc vào kiện áo ngủ mỏng manh ấy trèo lên giường, lập tức kéo nhăn trùm kín thân thể. Rất mau chóng cảm nhận được một cỗ nhiệt lượng từ phía sau áp vào lưng nàng, vòng eo thon nhỏ bị giữ chặt bởi một cánh tay mạnh mẽ, hoàn hảo đem thân mình nhỏ bé của nàng vùi vào lồng ngực tráng kiện của hắn.
Tần Viễn Kỳ thật sự một lời đáng giá ngàn vàng. Từ đêm hôm ấy liền đều đặn đến phòng nàng nhưng thực sự không làm gì quá phận, nhưng Hàn Băng Băng luôn cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của hắn mỗi đêm nhìn nàng càng ngày càng u tối. Đêm khuya trong cơn mộng mơ hồ tỉnh lại, nàng vẫn có thể cảm thấy Tần Viễn Kỳ từ phía sau hôn lên mái tóc nàng, khuôn mặt tuấn tú vùi vào mái tóc mềm mại nơi hõm cổ nàng mà hít sâu một hơi, sau đó thở dài thỏa mãn.
– Tiểu thư! đã đến giờ rời giường rồi.
Tiếng gọi của Liễu Nhi từ bên ngoài đánh động đến thiếu nữ đang ngủ say trên giường. Nàng mơ màng gợi mở cặp thủy mâu xinh đẹp nhìn sang bên cạnh trống không, nhiệt độ trên giường cũng đã lạnh đi từ khi nào. Đã trải qua nhiều ngày như vậy, bây giờ trên giường lớn chỉ còn mỗi mình nàng, thiếu đi luồng nhiệt ấm áp quen thuộc ấy lại khiến Hàn Băng Băng có chút không quen.
– Vương gia đâu? – Nàng mơ màng hỏi. Từ khi hắn tới phòng nàng, việc thức nàng dậy mỗi sáng của Liễu Nhi cũng bị hắn bá đạo chiếm lấy. Làm nàng mỗi sáng thức dậy rời giường cũng bị hắn cuốn lấy một hồi.
– Tiểu thư! Vương gia đã rời khỏi Bắc Thành rồi. Người không nói trước với tiểu thư sao?
– À… – Trong đầu Hàn Băng Băng lóe lên một tia sáng, trong trí nhớ mơ hồ cũng rõ ràng một chút – Ta biết rồi.
Dường như nửa đêm qua Tần Viễn Kỳ nhận được một tin khẩn phải lên đường khẩn cấp tới phía Đông giải quyết một số chuyện. Sau khi nhận được mật báo hắn liền phân phó người bên ngoài lui đi rồi ghé sát bên cạnh nàng ôm thật chặt, bạc môi mê luyến cánh môi mềm mại ngọt ngào của nàng cướp đoạt một phen, hoàn toàn đem Hàn Băng Băng đang ngủ mơ màng không hiểu nhìn hắn.
– Sao chàng không ngủ? – Nàng mơ hồ hỏi, giọng nói vì vẫn trong cơn mê mà trở nên mềm mại không rõ ràng.
– Bảo bối! – Tần Viễn Kỳ yêu chiều hôn lên gò má nàng một cái, ngón tay lưu luyến vuốt ve gương mặt nàng – Ta phải rời Bắc Thành một vài ngày.
– Rời đi? – Hàn Băng Băng không rõ ràng nhìn quanh, xung quanh vẫn là một màn đêm dịu dàng yên ắng, nàng níu lấy tay hắn có chút không yên mà hỏi – Vẫn còn tối như vậy, chàng định đi đâu?
– Ngoan! Có việc quan trọng cần ta phải giải quyết. – Hắn lại hôn lên mắt nàng, cất giọng dịu dàng dụ dỗ – Nàng tiếp tục ngủ, ta sẽ quay về sớm. Huh?!
– Trời sáng hãy đi không được sao? – Nàng có chút không nỡ níu kéo hắn.
– Được! – Hắn ôm lấy nàng vào ngực, vuốt ve mi tâm cau lại vì lo lắng và mệt mỏi của nàng – Ta ngủ cùng nàng, khi nàng ngủ rồi ta mời rời đi có được không?
Khi ấy nàng thực sự rất mệt, trong cơn mê man nên không rõ ràng cụi vào người hắn mơ hồ gật đầu. Đến khi thực sự tỉnh lại thì Tần Viễn Kỳ đã rời đi từ khi nào.
Chăn bông không còn ấm áp, nàng cũng không còn cảm giác lưu luyến muốn tiếp tục ngủ. Hàn Băng Băng kéo lại vạt áo, mệt mỏi rời giường.
Hắn rời đi gấp như vậy, khi nào mới quay về?
Nàng đã quên hỏi.