Bạch Tướng Phủ.
Trong căn phòng bài trí thanh lệ, một mỹ nữ diện y phục cẩm y màu vàng nhạt buồn chán nằm dài trên chiếc bàn gỗ thông, ngón tay tinh tế cào nhẹ trên mặt bàn trơn mịn. Tâm tình nàng tức giận bực bội lườm nam nhân tuấn nhã thong dong ngồi ở đầu ban bên kia đang ung dung ngồi trên ghế của nàng, uống trà của nàng, đọc sách của nàng. Hoàn toàn là một bộ dáng không có gì là không thoải mái.
Mỹ nữ trong lòng không ngừng oán hận. Cha cùng huynh trưởng cương quyết giữ nàng lại trong phủ, nói là gì gần đây Bắc Thành an ninh không được an toàn như trước. Lần đó Băc Thành Vương đem một ổ phản loạn bắt lại, hoàn toàn đã khiến những tổ chức có liên quan nảy sinh ra e sợ. Đám phạm nhân đó sau khi bắt vào đại lao đã trở thành mối lo cho những đồng đảng ở bên ngoài, vì thế đại lao của Bắc Thành một ngày mấy bận liên tiếp có sát thủ đột nhập muốn giết người giệt khẩu. Vì biểu ca và cha nàng đối với vị án này có mối liên hệ lớn, nên nàng vô tình cũng không thoát khỏi phạm vi người nằm trong diện cần được bảo hộ.
Nhưng cho dù là cần được bảo hộ cũng có rất nhiều cách nha. Nàng có thể đến vương phủ của biểu ca để lánh nạn cũng không tệ, ở đó còn có thể cùng với tiểu muội nói chuyện tâm sự. Còn nếu quá lắm cha nàng có thể phân phó đội hộ vệ cùng quân lính bảo vệ nàng cũng đâu có gì là không được.
.
Tại sao đối tượng nhất định phải là hắn?
.
Nàng thật sự không muốn bị hắn trông chừng tý nào.
.
– Đoàn tướng quân! Ngài một ngày trăm công nghìn việc, không nhất thiết phải bỏ phí thời gian tới vương phủ trông chừng ta đâu.
Đoàn Hắc Huân cười khẽ một tiếng, không để ý đến ánh mắt oán trách của Bạch Diễm Tuyết mà điềm nhiên đọc sách. – Nàng cũng biết được ta một ngày trăm công nghìn việc? Vậy thiếu nữ như nàng chỉ cần ngoan ngoãn ở trong nhà một chút, ta liền rất vui vẻ theo ý nàng không đến đây làm phiền như vậy nữa.
Bạch Diễm Tuyết mở miệng muốn nói lại bị ánh mắt sắc bén của hắn ngăn lại, nụ cười nửa miệng trên môi hắn tràn đầy chế giễu, lời nói điềm tĩnh thản nhiên lại như tiếng sét nhẫn tâm đánh vào tai nàng:
– Không cần đảm bảo, chắc – chắn – nàng – không – làm – được!!!!!
.
Hắn còn không hiểu tiểu mèo hoang này ham chơi thế nào sao? Nàng vốn là không bao giờ có thể yên ổn ở một chỗ, lúc nào cũng muốn được tung tăng bay nhảy khắp nơi. Khí khái anh hùng sảng khoái giống như nữ nhân giang hồ, hoàn toàn khác hẳn với dung mạo sắc sảo động lòng người. Hắn lúc nào cũng có thể dung túng nàng, nhưng lúc này thì không được.
.
Bạch Diễm Tuyết tức giận trừng mắt nhìn hắn, muốn kháng lại nhưng thực sự là không làm được. Nam nhân này quỷ kế đa đoan, trông bề ngoài thì thật giống một con lừa ngốc, nhưng bản chất bên trong thật sự là một con sói già đầy mưu kế.
Nàng trước đây sao có thể nghĩ rằng hắn đơn thuần ngốc nghếch chứ?
.
Rõ ràng là bị vẻ ngoài của nam nhân này lừa gạt.
.
Trong lòng không ngừng hối hận bản thân mình ngu ngốc, khinh địch. Chính vì nàng không nhìn thấu hắn nên đến khi nam nhân này lật bài mới dễ dàng khiến nàng rơi vào lung túng bị động, rồi mới bị hắn nắm chắc trong tay như vậy.
Nàng yếu ớt mếu máo gọi một tiếng – Hắc Huân…
Đoàn Hắc Huân nhíu mi thở dài, vươn tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt của nàng. Giọng nói cứng rắn cũng trở nên dịu dàng hơn – Diễm Tuyết! Nghe lời đi.
Cặp mắt long lanh của Bạch Diễm Tuyết rưng rưng nước mắt, gục mặt xuống bàn oa một tiếng khóc lớn – Ta không cần nghe lời, ta không có muốn bị nhốt như vậy.
Nàng bây giờ thực sự rất muốn tìm tiểu muội xinh đẹp ở vương phủ tâm sự. Thuận tiện truy vấn luôn vị biểu ca tài giỏi đó của nàng, rốt cuộc ngày tháng địa ngục này nàng còn phải chịu đựng thêm bao nhiêu lâu nữa mới châm dứt chứ?
Nàng hờn dỗi gạt bàn tay của hắn đang giúp nàng lau nước mắt, khuôn mặt mỹ lệ rơi nước mắt càng thêm xinh đẹp khiến lòng người rung động. Nàng hung hăng cầm lấy tay áo của hắn quệt lung tung trên mặt, thực ủy khuất mà nức nở – Hắc đầu gỗ ngươi khi dễ ta, mọi người ai cũng khi dễ ta.
Đoàn Hắc Huân tùy ý cho nàng làm loạn, một lời cũng không nói.
Bản thân hắn cũng không đành lòng nhìn nàng ngày ngày buồn chán không có sức sống như thế. Nhưng sự việc biến chuyển nguy hiểm đến nhường này, hắn không thể nào để nàng như cũ đi gây loạn bên ngoài rồi dẫn đến vài việc ngoài ý muốn được.
Đúng lúc này, một tiểu nha hoàn từ bên ngoài tức tốc chạy vào. Nhìn cảnh tượng trước mặt không khỏi hoảng hốt há to miệng, nhưng vẫn không dám kêu lớn lên, chỉ biết e dè thông báo.
– Tiểu thư! Bên ngoài cửa môn có Hàn tiểu thư từ vương phủ tới, nói muốn gặp tiểu thư.
– Băng Băng? Mau! Mau mời vào đây.– Bạch Diễm Tuyết bật người đứng dậy. Vừa nhắc đến người thì người đến. Tiểu muội ngoan của nàng đúng là cứu tinh mà.
.
Rất nhanh, một thiếu nữ bạch y chậm rãi bước vào phòng. Nàng nở nụ cười xinh đẹp chào Bạch Diễm Tuyết một tiếng. Lại để ý thấy nam nhân cao lớn ngồi ở trên bàn trà kia, trong lòng tuy ngạc nhiên nhưng vẫn không lộ ra ngoài.
– Đoàn tướng quân.
– Hàn tiểu thư khách khí rồi. – Đoàn Hắc Huân gật đầu đáp lại, ánh mắt thâm sâu liếc qua nam nhân lạnh lung vận một kiện hắc y đơn giản đi phía sau nàng, trong lòng đối với người nào đó không thể không cảm thán. Người đó đem thiếu nữ này bao bọc đến chừng ấy, thậm chí ám vệ Huyền Ảnh cũng cấp cho nàng dùng, trở thành hộ vệ đi sau gót chân của nàng. Phải biết hắn là kẻ xuất sắc nhấc trong đội ngũ ám vệ quân của Bắc Thành được đào tạo vô cùng khắc khe, từ trước đến nay mang trong mình trọng trách quan trọng nhất chính là bảo vệ cho Bắc Thành Vương trong mọi thời điểm. Huyền Ảnh với Minh Vũ, một đen một trắng, đều là cánh tay đắc lực của vị vương gia đó.
– Muội muội!!! – Bạch Diễm Tuyết quả nhiên không chịu được uất ức nhào vào lòng Hàn Băng Băng, nức nở đáng thương – Tỷ tỷ của muội mệnh thật khổ.
Hàn Băng Băng buồn cười vỗ vỗ bờ vai của tỷ tỷ. Bị giữ lại trong tướng phủ, còn bị vị Đoàn tướng quân kia phụ trách trôm nom. Quả thực là quá đau khổ cho tỷ tỷ nàng. Tính khí tỷ ấy vốn đã hoạt bát hào khí, tràn đầy năng lượng như vậy, bị giam lại thế này so với bị đánh đòn có lẽ còn nặng nề hơn.
Nhưng mà cũng không thể ôm lấy nàng mà oán trách than thở mất hình tượng như vậy. Đường đường là một đại mỹ nhân, tính tình lúc này lại tùy hứng không khác nào một tiểu hài tử. Để người ngoài biết được thì bao nhiêu hình tượng đẹp đẽ của tỷ tỷ nàng sẽ đổ sông đổ bể hết.
– Băng Băng! Muội nói xem, biểu ca sao lại bất lực như vậy? Bây giờ khiến tỷ suốt ngày bị chôn xác ở trong phòng – Bạch Diễm Tuyết còn oan ức chỉ tay về phía Đoàn Hắc Tuấn không ngừng kiện cáo – Còn phải bắt tỷ ngày nào cũng phải đối mặt với cái tên mặt đen vô tình đó.
Đoàn Hắc Huân ngồi trên bàn trà sa sầm nét mặt. Giỏi lắm! Tiểu mèo hoang này, quả thực là thiếu dạy dỗ. Để lát nữa xem ta như thế nào chỉnh nàng.
Mà thiếu nữ mặc áo trắng từ đầu đến cuối vẫn giữ thái độ thấu hiểu, nhẹ nhàng an ủi Bạch Diễm Tuyết – Muội biết tỷ tỷ buồn bực, nên đã xuất phủ đến tìm tỷ rồi không phải sao?
– Muội đã đến, vậy cùng tỷ dùng bữa có được không?
– Được!
.
.
Bạch tướng phủ mười đời đều làm tướng quân chinh phạt khắp chốt. Bạch Diễm Tuyết lớn lên trong một môi trường như vậy, tính cách cũng sảng khoát hào phóng như nam nhân, không hề để ý lễ tiết gò bó bình thường của nữ giới. Bị giam lỏng trong phòng mấy ngày cuối cùng cũng tìm được tri kỷ, nàng liền lập tức sai xuống nhà bếp làm một bàn đồ ăn thịnh soạn bưng lên, còn có một bình rượu Nữ Nhi Hồng.
– Băng Băng! Đến, thử tay nghề của đầu bếp Tướng quân phủ, xem có thua kém tay nghề của đầu bếp Vương phủ hay không.
– Cám ơn tỷ tỷ!
– Không cần khách khí! Muội ăn nhiều một chút. – Nàng cười đến vui vẻ, vươn tay lấy bình rượu bên cạnh rót cho Hàn Băng Băng một ly – Biểu ca giữ muội chặt như vậy, thực hiếm khi chúng ta mới có thể cùng nhau ăn một bữa cơm. Nào! Uống với tỷ một ly.
Hàn Băng Băng nhìn ly rượu lóng lánh trong suốt, còn tỏa ra hương thơm nồng nàn khiến người ta mê man. Nàng chần chừ không nghĩ cầm lấy, ái ngại nhìn tỷ tỷ.
– Tỷ tỷ! Muội… có thể không uống rượu không?
– Không được! – Bạch Diễm Tuyết quả quyết từ chối – Muội không uống, chính là không nể mặt tỷ.
– Nhưng mà… – Tửu lượng của nàng thật sự rất kém. Hơn nữa, Nữ Nhi Hồng nồng độ lại nặng như vậy.
– Không sao! Chỉ một ly thôi a.
– Diễm Tuyết! Hàn tiểu thư đã không muốn uống, nàng đừng ép nữa. – Tiểu gia hỏa này tưởng ai cũng có tửu lượng tốt như nàng sao?
Không sai! Tửu lượng của Bạch Diễm Tuyết vô cùng tốt, có thể nói là trên cả nam nhân cũng không ngoa chút nào. Đoàn Hắc Huân cũng đã từng có một dịp chiêm ngưỡng qua. Một mình nàng đấu với năm nam nhân, tới khi năm nam nhân ấy say đến mức không thể đứng dậy được nữa, tinh thần của nàng vẫn còn vô cùng minh mẫn. Thậm chí khi nhìn thấy hắn còn tự tin kiêu ngạo muốn thách đấu.
.
Mà hắn cũng thật sự dung túng tiếp nhận khiêu khích của nàng.
.
Kết quả, hắn thắng!
.
Nhưng chẳng qua khi ấy trước đó nàng đã uống quá nhiều, hắn mới có thể may mắn chiếm thế thượng phong. Nếu đường đường chính chính đấu với nàng, bản thân Đoàn Hắc Huân cũng không dám chắc mình có bị nàng chuốc say đến bất tỉnh nhân sự hay không.
.
Còn tiểu mỹ nhân bướng bỉnh ấy lúc này thật sự không đem lời khuyên bảo của hắn nghe vào tai. Nàng vẫn như cũ cương quyết muốn cùng Hàn Băng Băng uống rượu. Mà Hàn Băng Băng sau một hồi được Bạch Diễm Tuyết khuyên nhủ tích cực, cuối cùng cũng đem ly rượu thơm trên tay nâng lên uống một ngụm.
– Tốt! Sảng khoái! – Bạch Diễm Tuyết cười hào hứng, vô cùng vui vẻ thay tiểu muội rót thêm một ly nữa.
Đoàn Hắc Huân rốt cuộc ngăn không được tiểu mèo hoang của mình làm loạn, cuối cùng cũng chỉ đành đau đầu bóp trán. Nhìn nàng một mặt tâm sự, một mặt rót rượu khuyến khích thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh uống rượu cùng mình. Hắn dần dần cảm nhận được một thứ cảm giác vô cùng không tốt.
.
Nói đúng hơn! Hắn cảm thấy sắp có chuyện không hay xảy ra.
.
.
Quả nhiên! Giác quan của hắn không sai chút nào.
.
.
Đoàn Hắc Huân bước chân xuống kiệu nhìn Bạch Diễm Tuyết đang dìu bạch y nữ tử toàn thân mềm nhũn đi vào đại môn của Vương Phủ. Bên cạnh nàng còn có nam nhân mặc hắc y biểu tình lạnh lùng đi phía sau, không hề tỏ ra một chút biểu hiện nào là sẽ vươn tay giúp đỡ. Đoàn Hắc Huân bất đắc dĩ thở dài, không còn cách nào đành bước chân đi theo.
Biết làm sao được, hắn phải đi theo để còn làm tấm chắn lưng cho nàng. Vị chủ nhân kia nếu biết được tiểu mèo hoang của hắn chuốc say nữ nhân của người, không biết chừng sẽ nổi giận lôi đình
Trong căn phòng bài trí thanh lệ, một mỹ nữ diện y phục cẩm y màu vàng nhạt buồn chán nằm dài trên chiếc bàn gỗ thông, ngón tay tinh tế cào nhẹ trên mặt bàn trơn mịn. Tâm tình nàng tức giận bực bội lườm nam nhân tuấn nhã thong dong ngồi ở đầu ban bên kia đang ung dung ngồi trên ghế của nàng, uống trà của nàng, đọc sách của nàng. Hoàn toàn là một bộ dáng không có gì là không thoải mái.
Mỹ nữ trong lòng không ngừng oán hận. Cha cùng huynh trưởng cương quyết giữ nàng lại trong phủ, nói là gì gần đây Bắc Thành an ninh không được an toàn như trước. Lần đó Băc Thành Vương đem một ổ phản loạn bắt lại, hoàn toàn đã khiến những tổ chức có liên quan nảy sinh ra e sợ. Đám phạm nhân đó sau khi bắt vào đại lao đã trở thành mối lo cho những đồng đảng ở bên ngoài, vì thế đại lao của Bắc Thành một ngày mấy bận liên tiếp có sát thủ đột nhập muốn giết người giệt khẩu. Vì biểu ca và cha nàng đối với vị án này có mối liên hệ lớn, nên nàng vô tình cũng không thoát khỏi phạm vi người nằm trong diện cần được bảo hộ.
Nhưng cho dù là cần được bảo hộ cũng có rất nhiều cách nha. Nàng có thể đến vương phủ của biểu ca để lánh nạn cũng không tệ, ở đó còn có thể cùng với tiểu muội nói chuyện tâm sự. Còn nếu quá lắm cha nàng có thể phân phó đội hộ vệ cùng quân lính bảo vệ nàng cũng đâu có gì là không được.
.
Tại sao đối tượng nhất định phải là hắn?
.
Nàng thật sự không muốn bị hắn trông chừng tý nào.
.
– Đoàn tướng quân! Ngài một ngày trăm công nghìn việc, không nhất thiết phải bỏ phí thời gian tới vương phủ trông chừng ta đâu.
Đoàn Hắc Huân cười khẽ một tiếng, không để ý đến ánh mắt oán trách của Bạch Diễm Tuyết mà điềm nhiên đọc sách. – Nàng cũng biết được ta một ngày trăm công nghìn việc? Vậy thiếu nữ như nàng chỉ cần ngoan ngoãn ở trong nhà một chút, ta liền rất vui vẻ theo ý nàng không đến đây làm phiền như vậy nữa.
Bạch Diễm Tuyết mở miệng muốn nói lại bị ánh mắt sắc bén của hắn ngăn lại, nụ cười nửa miệng trên môi hắn tràn đầy chế giễu, lời nói điềm tĩnh thản nhiên lại như tiếng sét nhẫn tâm đánh vào tai nàng:
– Không cần đảm bảo, chắc – chắn – nàng – không – làm – được!!!!!
.
Hắn còn không hiểu tiểu mèo hoang này ham chơi thế nào sao? Nàng vốn là không bao giờ có thể yên ổn ở một chỗ, lúc nào cũng muốn được tung tăng bay nhảy khắp nơi. Khí khái anh hùng sảng khoái giống như nữ nhân giang hồ, hoàn toàn khác hẳn với dung mạo sắc sảo động lòng người. Hắn lúc nào cũng có thể dung túng nàng, nhưng lúc này thì không được.
.
Bạch Diễm Tuyết tức giận trừng mắt nhìn hắn, muốn kháng lại nhưng thực sự là không làm được. Nam nhân này quỷ kế đa đoan, trông bề ngoài thì thật giống một con lừa ngốc, nhưng bản chất bên trong thật sự là một con sói già đầy mưu kế.
Nàng trước đây sao có thể nghĩ rằng hắn đơn thuần ngốc nghếch chứ?
.
Rõ ràng là bị vẻ ngoài của nam nhân này lừa gạt.
.
Trong lòng không ngừng hối hận bản thân mình ngu ngốc, khinh địch. Chính vì nàng không nhìn thấu hắn nên đến khi nam nhân này lật bài mới dễ dàng khiến nàng rơi vào lung túng bị động, rồi mới bị hắn nắm chắc trong tay như vậy.
Nàng yếu ớt mếu máo gọi một tiếng – Hắc Huân…
Đoàn Hắc Huân nhíu mi thở dài, vươn tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt của nàng. Giọng nói cứng rắn cũng trở nên dịu dàng hơn – Diễm Tuyết! Nghe lời đi.
Cặp mắt long lanh của Bạch Diễm Tuyết rưng rưng nước mắt, gục mặt xuống bàn oa một tiếng khóc lớn – Ta không cần nghe lời, ta không có muốn bị nhốt như vậy.
Nàng bây giờ thực sự rất muốn tìm tiểu muội xinh đẹp ở vương phủ tâm sự. Thuận tiện truy vấn luôn vị biểu ca tài giỏi đó của nàng, rốt cuộc ngày tháng địa ngục này nàng còn phải chịu đựng thêm bao nhiêu lâu nữa mới châm dứt chứ?
Nàng hờn dỗi gạt bàn tay của hắn đang giúp nàng lau nước mắt, khuôn mặt mỹ lệ rơi nước mắt càng thêm xinh đẹp khiến lòng người rung động. Nàng hung hăng cầm lấy tay áo của hắn quệt lung tung trên mặt, thực ủy khuất mà nức nở – Hắc đầu gỗ ngươi khi dễ ta, mọi người ai cũng khi dễ ta.
Đoàn Hắc Huân tùy ý cho nàng làm loạn, một lời cũng không nói.
Bản thân hắn cũng không đành lòng nhìn nàng ngày ngày buồn chán không có sức sống như thế. Nhưng sự việc biến chuyển nguy hiểm đến nhường này, hắn không thể nào để nàng như cũ đi gây loạn bên ngoài rồi dẫn đến vài việc ngoài ý muốn được.
Đúng lúc này, một tiểu nha hoàn từ bên ngoài tức tốc chạy vào. Nhìn cảnh tượng trước mặt không khỏi hoảng hốt há to miệng, nhưng vẫn không dám kêu lớn lên, chỉ biết e dè thông báo.
– Tiểu thư! Bên ngoài cửa môn có Hàn tiểu thư từ vương phủ tới, nói muốn gặp tiểu thư.
– Băng Băng? Mau! Mau mời vào đây.– Bạch Diễm Tuyết bật người đứng dậy. Vừa nhắc đến người thì người đến. Tiểu muội ngoan của nàng đúng là cứu tinh mà.
.
Rất nhanh, một thiếu nữ bạch y chậm rãi bước vào phòng. Nàng nở nụ cười xinh đẹp chào Bạch Diễm Tuyết một tiếng. Lại để ý thấy nam nhân cao lớn ngồi ở trên bàn trà kia, trong lòng tuy ngạc nhiên nhưng vẫn không lộ ra ngoài.
– Đoàn tướng quân.
– Hàn tiểu thư khách khí rồi. – Đoàn Hắc Huân gật đầu đáp lại, ánh mắt thâm sâu liếc qua nam nhân lạnh lung vận một kiện hắc y đơn giản đi phía sau nàng, trong lòng đối với người nào đó không thể không cảm thán. Người đó đem thiếu nữ này bao bọc đến chừng ấy, thậm chí ám vệ Huyền Ảnh cũng cấp cho nàng dùng, trở thành hộ vệ đi sau gót chân của nàng. Phải biết hắn là kẻ xuất sắc nhấc trong đội ngũ ám vệ quân của Bắc Thành được đào tạo vô cùng khắc khe, từ trước đến nay mang trong mình trọng trách quan trọng nhất chính là bảo vệ cho Bắc Thành Vương trong mọi thời điểm. Huyền Ảnh với Minh Vũ, một đen một trắng, đều là cánh tay đắc lực của vị vương gia đó.
– Muội muội!!! – Bạch Diễm Tuyết quả nhiên không chịu được uất ức nhào vào lòng Hàn Băng Băng, nức nở đáng thương – Tỷ tỷ của muội mệnh thật khổ.
Hàn Băng Băng buồn cười vỗ vỗ bờ vai của tỷ tỷ. Bị giữ lại trong tướng phủ, còn bị vị Đoàn tướng quân kia phụ trách trôm nom. Quả thực là quá đau khổ cho tỷ tỷ nàng. Tính khí tỷ ấy vốn đã hoạt bát hào khí, tràn đầy năng lượng như vậy, bị giam lại thế này so với bị đánh đòn có lẽ còn nặng nề hơn.
Nhưng mà cũng không thể ôm lấy nàng mà oán trách than thở mất hình tượng như vậy. Đường đường là một đại mỹ nhân, tính tình lúc này lại tùy hứng không khác nào một tiểu hài tử. Để người ngoài biết được thì bao nhiêu hình tượng đẹp đẽ của tỷ tỷ nàng sẽ đổ sông đổ bể hết.
– Băng Băng! Muội nói xem, biểu ca sao lại bất lực như vậy? Bây giờ khiến tỷ suốt ngày bị chôn xác ở trong phòng – Bạch Diễm Tuyết còn oan ức chỉ tay về phía Đoàn Hắc Tuấn không ngừng kiện cáo – Còn phải bắt tỷ ngày nào cũng phải đối mặt với cái tên mặt đen vô tình đó.
Đoàn Hắc Huân ngồi trên bàn trà sa sầm nét mặt. Giỏi lắm! Tiểu mèo hoang này, quả thực là thiếu dạy dỗ. Để lát nữa xem ta như thế nào chỉnh nàng.
Mà thiếu nữ mặc áo trắng từ đầu đến cuối vẫn giữ thái độ thấu hiểu, nhẹ nhàng an ủi Bạch Diễm Tuyết – Muội biết tỷ tỷ buồn bực, nên đã xuất phủ đến tìm tỷ rồi không phải sao?
– Muội đã đến, vậy cùng tỷ dùng bữa có được không?
– Được!
.
.
Bạch tướng phủ mười đời đều làm tướng quân chinh phạt khắp chốt. Bạch Diễm Tuyết lớn lên trong một môi trường như vậy, tính cách cũng sảng khoát hào phóng như nam nhân, không hề để ý lễ tiết gò bó bình thường của nữ giới. Bị giam lỏng trong phòng mấy ngày cuối cùng cũng tìm được tri kỷ, nàng liền lập tức sai xuống nhà bếp làm một bàn đồ ăn thịnh soạn bưng lên, còn có một bình rượu Nữ Nhi Hồng.
– Băng Băng! Đến, thử tay nghề của đầu bếp Tướng quân phủ, xem có thua kém tay nghề của đầu bếp Vương phủ hay không.
– Cám ơn tỷ tỷ!
– Không cần khách khí! Muội ăn nhiều một chút. – Nàng cười đến vui vẻ, vươn tay lấy bình rượu bên cạnh rót cho Hàn Băng Băng một ly – Biểu ca giữ muội chặt như vậy, thực hiếm khi chúng ta mới có thể cùng nhau ăn một bữa cơm. Nào! Uống với tỷ một ly.
Hàn Băng Băng nhìn ly rượu lóng lánh trong suốt, còn tỏa ra hương thơm nồng nàn khiến người ta mê man. Nàng chần chừ không nghĩ cầm lấy, ái ngại nhìn tỷ tỷ.
– Tỷ tỷ! Muội… có thể không uống rượu không?
– Không được! – Bạch Diễm Tuyết quả quyết từ chối – Muội không uống, chính là không nể mặt tỷ.
– Nhưng mà… – Tửu lượng của nàng thật sự rất kém. Hơn nữa, Nữ Nhi Hồng nồng độ lại nặng như vậy.
– Không sao! Chỉ một ly thôi a.
– Diễm Tuyết! Hàn tiểu thư đã không muốn uống, nàng đừng ép nữa. – Tiểu gia hỏa này tưởng ai cũng có tửu lượng tốt như nàng sao?
Không sai! Tửu lượng của Bạch Diễm Tuyết vô cùng tốt, có thể nói là trên cả nam nhân cũng không ngoa chút nào. Đoàn Hắc Huân cũng đã từng có một dịp chiêm ngưỡng qua. Một mình nàng đấu với năm nam nhân, tới khi năm nam nhân ấy say đến mức không thể đứng dậy được nữa, tinh thần của nàng vẫn còn vô cùng minh mẫn. Thậm chí khi nhìn thấy hắn còn tự tin kiêu ngạo muốn thách đấu.
.
Mà hắn cũng thật sự dung túng tiếp nhận khiêu khích của nàng.
.
Kết quả, hắn thắng!
.
Nhưng chẳng qua khi ấy trước đó nàng đã uống quá nhiều, hắn mới có thể may mắn chiếm thế thượng phong. Nếu đường đường chính chính đấu với nàng, bản thân Đoàn Hắc Huân cũng không dám chắc mình có bị nàng chuốc say đến bất tỉnh nhân sự hay không.
.
Còn tiểu mỹ nhân bướng bỉnh ấy lúc này thật sự không đem lời khuyên bảo của hắn nghe vào tai. Nàng vẫn như cũ cương quyết muốn cùng Hàn Băng Băng uống rượu. Mà Hàn Băng Băng sau một hồi được Bạch Diễm Tuyết khuyên nhủ tích cực, cuối cùng cũng đem ly rượu thơm trên tay nâng lên uống một ngụm.
– Tốt! Sảng khoái! – Bạch Diễm Tuyết cười hào hứng, vô cùng vui vẻ thay tiểu muội rót thêm một ly nữa.
Đoàn Hắc Huân rốt cuộc ngăn không được tiểu mèo hoang của mình làm loạn, cuối cùng cũng chỉ đành đau đầu bóp trán. Nhìn nàng một mặt tâm sự, một mặt rót rượu khuyến khích thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh uống rượu cùng mình. Hắn dần dần cảm nhận được một thứ cảm giác vô cùng không tốt.
.
Nói đúng hơn! Hắn cảm thấy sắp có chuyện không hay xảy ra.
.
.
Quả nhiên! Giác quan của hắn không sai chút nào.
.
.
Đoàn Hắc Huân bước chân xuống kiệu nhìn Bạch Diễm Tuyết đang dìu bạch y nữ tử toàn thân mềm nhũn đi vào đại môn của Vương Phủ. Bên cạnh nàng còn có nam nhân mặc hắc y biểu tình lạnh lùng đi phía sau, không hề tỏ ra một chút biểu hiện nào là sẽ vươn tay giúp đỡ. Đoàn Hắc Huân bất đắc dĩ thở dài, không còn cách nào đành bước chân đi theo.
Biết làm sao được, hắn phải đi theo để còn làm tấm chắn lưng cho nàng. Vị chủ nhân kia nếu biết được tiểu mèo hoang của hắn chuốc say nữ nhân của người, không biết chừng sẽ nổi giận lôi đình