Tần Viễn Kỳ vốn nghĩ Hàn Băng Băng chỉ là đối với hắn hờn dỗi nhất thời, nhưng khi nhìn thấy tiểu a đầu quen thuộc e ngại khép nép đứng trước cửa phòng đang đóng kín nhìn hắn bất đắc dĩ, lo lắng cúi đầu truyền lại ý muốn của người bên trong thì không khỏi khiến hắn sững sờ .
– Tiểu thư nói… bây giờ người không muốn gặp vương gia.
– Không muốn gặp?
Nàng cư nhiên dám đem hắn chặn lại ngoài cửa như vậy, nghĩ bằng cách để Liễu Nhi chắn cửa thay nàng thì có thể ngăn hắn sao?
Thấy Vương gia bước lên một bước muốn đẩy cửa xông vào, Liễu Nhi cắn môi liều mạng dang tay chắn ngang cửa ra vào. Khuôn mặt nhỏ nhắn sợ hãi run run nói nốt vế sau được chủ tử nhắc nhở.
– Tiểu thư nhà nô tì còn nói: tiểu thư muốn yên tĩnh suy nghĩ một chút. Nếu vương gia không đợi được thì người sẽ xuất phủ đến phủ tướng quân tìm Bạch tiểu thư.
– Cái gì?
Thanh âm tức giận của hắn mang theo áp lực nặng nề khiến Liễu Nhi giật thót, hai chân run run nghĩ muốn quỳ xuống theo bản năng. Nhưng nghĩ đến cặp mắt đỏ bừng ngập nước của tiểu thư mình, nàng cố gắng hít khí lấy thêm can đảm đứng thẳng người, cố gắng nỗ lực để bản thân mình không khụy xuống.
– Vương gia! Tiểu thư của nô tì nói rằng người nói được thì làm được.
Oa…….. sắc mặt của vương gia thật đáng sợ.
Tần Viễn Kỳ siết chặt nắm tay đang rung lên vì tức giận. Hắn cắn răng hít sâu một hơi rồi hùng hổ rời đi. Nàng muốn dùng chiêu này ép hắn thỏa hiệp sao? Không thể nào.
Liễu Nhi nhón chân nhìn bóng dáng của Vương gia đã khi khuất mới an tâm vỗ vỗ ngực. Nàng đẩy cửa bước vào phòng, đi đến bên giường của chủ từ nói vọng vào trong – Tiểu thư! Vương gia đã đi rồi.
– Ừ.
Nàng e dè một hồi lâu, cuối cùng vẫn ấp úng nói ra.
– Tiểu thư, Vương gia thoạt nhìn rất tức giận.
Nữ nhân ngồi dựa trên giường im lặng, nàng đưa mắt nhìn ra cửa sổ hướng thẳng tới Băng Uyển Các hồi lâu, biểu tình mơ hồ chầm chậm nói.
– Ta đã biết.
– Tiểu thư…
– Em ra ngoài đi, đừng cho ai vào cả.
– Vâng.
.
.
Từ lúc cả hai đến với nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên Tần Viễn Kỳ và nàng xảy ra chiến tranh lạnh.
Hàn Băng Băng ôm lấy đầu gối mình. Tình yêu của hắn đối với nàng, nàng chưa bao giờ hoài nghi. Tình cảm của hắn, lúc nào cũng mãnh liệt nóng bỏng như muốn đem nàng toàn bộ tan chảy. Hắn dường như đã tìm mọi phương pháp chiều theo ý muốn của nàng, hết thảy mọi thứ. Sự dung túng của hắn dối với nàng được bao trọn trong sự cưng chiều gần như vô tận, nhưng sự bảo hộ của hắn cũng vì bản tính chiếm hữu mạnh mẽ mà càng thêm bức bách cùng áp lực khiến nàng càng ngày càng không thể tiếp nhận được.
Tần Viễn Kỳ không hiểu được, nữ nhân mà hắn yêu được sinh ra trong một môi trường tự do dân chủ như thế nào. Cuộc sống của nàng trước đây khi là một thiên kim tiểu thư cũng bị gò bó tự do của bản thân, không thể tùy tiện đến nơi đông người sầm uất, không thể kết bạn tùy ý với những người lần đầu gặp mặt, không thể một mình tùy ý xuất hiện…
Vì thế đối với việc hắn khống chế mọi thứ của bản thân mình vô hình đã khiến nàng nảy sinh bài xích cùng kháng ngự.
Nơi cổ đại này khi gặp hắn. Nam nhân như hắn vừa bá đạo lại cứng rắn. Tính cách được tôi luyện qua bao nhiêu năm nắm giữ quyền lực cùng tất cả trong tay khiến hắn đối với nàng cũng vô tình mang một thái độ chấp nhất như vậy. Ban đầu hắn cương quyết khống chế nàng trong không gian nhỏ hẹp của Huyền Lâm Viện, tìm mọi cách khóa chặt nàng. Sau này khi yêu nàng dường như càng trở nên bá đạo, gần như muốn đem nàng vây lấy trong không gian mà hắn có thể vươn tay là có thể nắm bắt.
Hàn vốn nghĩ như vậy là tốt nhất, nhưng lại không biết bản thân mình đã vây hãm nàng quá kỹ lưỡng. Đối với một con chim khao khát tự do, cho dù yên ổn ở trong chiếc lồng mà hắn tạo ra bao nhiêu lâu, cũng sẽ có lúc trở mình muốn giãy dụa.
.
Hắn dường như cũng đã quên rằng, nàng không phải là một nữ nhân bình thường.
.
Nếu nàng chỉ là một nữ nhân cổ đại bình thường, nàng chắc chắn sẽ không chút thắc mắc hoài nghi nghe theo mọi sắp xếp của hắn một cách vô điều kiện. Nhưng đáng tiếc với hắn, nàng không phải. Nàng có chính kiến của riêng mình, có suy nghĩ cùng tự lập của bản thân. Mặc dù vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng không có nghĩa là có thể để hắn tùy ý dễ dàng bó buộc nắm giữ như vậy.
Đối với hắn, lần này chỉ là một tháng…
.
Sau này khi trở thành Vương phi, sẽ là cả đời sao?
.
.
Tần Viễn Kỳ rất bực bội.
Phải! Vô cùng bực bội.
Tiểu nữ nhân kia lần này quả nhiên giận rất lâu, đã một ngày rồi nàng vẫn không chịu mở cửa gặp hắn, vẫn kiên trì như cũ để Liễu Nhi chắn đường ngăn hắn ở bên ngoài cửa Huyền Lâm Viện.
Rốt cuộc là nàng còn muốn giận đến bao giờ?
Trong khi nàng vẫn điềm nhiên như cũ, hắn sớm đã vội như kiến bò chảo nóng rồi.
Ném mạnh chiếc bút lông sói trên tay, công văn trên bàn chất thành tầng hắn cũng không còn tâm trạng để xem. Từ lúc Minh Vũ tiến vào để báo cáo tình hình danh sách chuẩn bị cho chuyến đi kinh thành sắp tới, hắn cũng không có tâm tình nào để nghe.
– Vương gia! Người có đang nghe không?
Minh Vũ nhăn mày nghi ngờ. Hắn thập phần tin tưởng danh sách mà mình mất cả buổi chiều để kê khai, bây giờ lại mệt mỏi đọc ra, vị chủ tử này dường như không nghe vào lấy một chữ.
.
Tần Viễn Kỳ bóp trán thở dài. Tâm trí hắn bồn chồn không yên như vậy, làm sao có thể nghe vào mấy thứ liệt kê đó chứ?
Vương phủ ngày hôm nay không khí nặng nề bức bách, Minh Vũ đương nhiên cũng cảm nhận được. Trong tình hình rối loạn thế này, hắn không thể không bỏ chồng danh sách mà mình cực khổ làm ra vì chủ tử của mình mà suy nghĩ một chút.
– Vương gia! Thuộc hạ nghĩ, hay là lần này người nhường nhịn tiểu thư một chút.
– Không được! Ta vốn dĩ không sai, sao có thể là người xuống nước được?
Chứ mọi lần không phải dù sai hay đúng người trước tiên hạ giọng đều là vương gia hay sao?
Minh Vũ thật không hiểu, vương gia đã dung túng chiều chuộc Hàn tiểu thư đến nhường này, gần như đem toàn bộ quyền lực cùng tài bảo bày ra cho nàng tùy ý đùa giớn. Rốt cuộc lần này đã xảy ra vấn đề gì?
Cửa phòng phát ra thanh âm gõ cửa nhè nhẹ, tiếng nói e dè của Liễu Nhi cũng nhẹ nhàng vọng vào trong.
– Vương gia! Nô tì là Liễu Nhi.
Tần Viễn Kỳ nghe được tên người bên ngoài lập tức tỉnh táo trở lại.
– Nàng thế nào?
Liễu nhi mím môi nhìn vị Vương gia cao cao tại thượng trên sảnh đường kia, bất đắc dĩ lắc đầu.
.
Tiểu thư của nàng, lần này thật sụ là giận lớn rồi.
.
Tần Viễn Kỳ nghiến chặt răng, lửa giận hung hăng bùng lên. Nàng vẫn còn tùy hứng như vậy, cư nhiên dám cùng hắn chiến tranh lạnh. – Tốt! Tốt lắm, quả nhiên là được bổn vương sủng ái quá lâu mà càng trở nên tùy hứng.
– Vương gia…
– Ngươi không cần cầu xin cho nàng. – Hắn ngắt ngang lời nói của Minh Vũ, mặt bàn vì va chạm mạnh mẽ của hắn mà phát ra thanh âm chói tai – Bổn vương muốn nàng ở trong phủ một tháng để tránh nguy hiểm, vì lo lắng cho an nguy của nàng. Nàng lại còn không nghe lời bỏ qua mọi suy nghĩ của bổn vương như vậy. Được! Nàng muốn đấu? Bổn vương đấu với nàng.
Để xem tiểu nha đầu này còn dám bướng bỉnh đến khi nào.
– Vương gia….
Dường như người đứng trên sảnh đường không có một chút thái độ nào tỏ ra là muốn nghe những lời nàng muốn nói. Liễu Nhi cật lực hít sâu, cố gắng để cho câu chữ của mình không run rẩy.
– Vương gia! Trước đây tiểu thư của nô tì luôn muốn rời khỏi Bắc Thành là mong muốn có thể tìm kiếm được quá khứ cùng thân phận của mình. Cho dù không thể tìm được, cũng có thể thực hiện mơ ước được ngao du khắp chốn, tiêu dao qua những ngày tháng tự do tự tại.
Thân mình của Tần Viễn Kỳ sững lại trong phút chốc, trong lòng mơ hồ sửng sốt.
– Nô tì đã từng nghe tiểu thư nói. Nếu tiểu thư lựa chọn ở lại bên người, chính là rũ bỏ toàn bộ quá khứ cùng danh tính, toàn bộ đều mất sạch. Đánh một canh bạc một sống một còn. Ở lại Bắc Thành này, ngoài vương gia ra… tiểu thư của nô tì cái gì cũng không có.
Nàng khi ấy cũng không hiểu mà hỏi. Vương gia đối với tiểu thư tốt như vậy, tiểu thư ở lại Bắc Thành này trở thành Vương phi, cả đời vinh hoa phú quý, còn có vương gia hết lòng sủng ái thì có gì không tốt?
Tiểu thư của nàng khi ấy chỉ bi thường cười nhẹ, ánh mắt xinh đẹp xa xôi bất định nói rằng.
– Liễu Nhi! Em không hiểu được, canh bạc này nếu ta đã cược, sẽ là một đi không trở lại. Ta cái gì cũng không có, bản thân chính mình thật sự là ai chính ta cũng không biết. Sau này nếu ta thua, kết quả chính là vạn kiếp bất phục.
.
Một khi đã dấn chân, thì không thể hồi lại nữa.
.
.
.
Tần Viễn Kỳ mệt mỏi nằm dựa mình trên trường kỷ. Ánh mắt hắn hướng về phía tòa Huyền Lâm Viện ở đối diện, những lời nói ban nãy của tiểu nha hoàn Liễu Nhi một lần nữa vang lên trong đầu hắn, từng câu từng chữ đều không hề bỏ sót.
Nàng ở lại Bắc Thành này, ở bên cạnh hắn là chấp nhận rũ bỏ hết thảy những gì mình có thể và đáng được có. Đơn độc ở lại một nơi xa lạ như thế này… chỉ vì hắn.
Hắn luôn nghĩ bản thân mình có thể đem đến cho nàng những thứ tốt nhất, mỹ lệ nhất. Nhưng dường như chưa từng hỏi qua… nàng cần nhất là điều gì.
.
.
“ Tiểu thư của nô tì đã từng nói: Người là vương gia, người có trách nhiệm cùng nghĩa vụ của mình. Mơ ước có thể tự do khắp nơi của tiểu thư, đem đổi lấy từng giây từng khắc bên cạnh vương gia cũng không phải là đắt. Tiểu thư của nô tì, cam tâm tình nguyện.”
.
Hắn luôn nghĩ bảo vệ nàng thật chặt chẽ, không để cho nàng phải chịu nửa điểm thương tổn. Hắn luôn nghĩ trong cuộc tình cảm này người phải trả giá nhiều nhất là mình, lại không nghĩ đến Băng Nhi đã vì hắn mà phải buông bỏ tất thảy mọi thứ.
Nàng ở bên cạnh hắn không hề có một câu oán trách, hắn thì vẫn như cũ một vòng lại một vòng trói buộc áp lên người nàng, mỗi lúc một nặng thêm.
Tần Viễn Kỳ đau lòng suy nghĩ, đãy mắt sâu thẳm chìm đắm trong suy tư mê võng.
Không lẽ, cách hắn yêu nàng… sai rồi sao?
.
Dường như từ khi nàng chấp thuận ở lại bên cạnh mình, thời gian trôi dần qua, hắn sớm đã quen với việc bản thân mình là trung tâm của tất cả mọi thứ. Vô tình đã quên rằng, nữ nhân mà hắn yêu có một trái tim vững vàng kiên định đến nhường nào. Nàng so với hoàng hoa khuê nữ bình thường, cứng rắn cùng tự lập biết bao nhiêu.
Nàng không phải là người sinh ra và sống trong không gian lấy hắn làm trung tâm. Nàng thông minh tài trí như vậy, sớm đã đem toàn bộ nữ tử điều lệ ở trước mặt toàn bộ đạp đổ.
Còn hắn, không phải chính là yêu một Hàn Băng Băng như vậy hay sao?
.
Vậy bây giờ thì thế nào?
.
Hắn vô tình từ từ ép nàng đi vào khuôn khổ, ép nàng dần dần giống như một nữ tử bình thường lấy nam nhân làm trung tâm. Toàn bộ phó thác cuộc sống cho nam nhân rồi trở nên nhu mì xinh đẹp yên bình ở một chỗ.
.
Nàng là nữ nhân mà hắn yêu.
.
Nàng không phải một cô gái bình thường, lại càng không phải là thuộc hạ của hắn.
.
Hắn phải yêu nàng nhiều một chút, thấu hiểu nàng nhiều một chút, tâm sự với nàng nhiều một chút. Chứ không phải là một lần lại một lần muốn nàng theo yêu cầu của mình thế nào thành thế đó.
Băng Nhi của hắn.
Băng Nhi…
Lần này, có phải… ta thật sự đã sai rồi không?
– Tiểu thư nói… bây giờ người không muốn gặp vương gia.
– Không muốn gặp?
Nàng cư nhiên dám đem hắn chặn lại ngoài cửa như vậy, nghĩ bằng cách để Liễu Nhi chắn cửa thay nàng thì có thể ngăn hắn sao?
Thấy Vương gia bước lên một bước muốn đẩy cửa xông vào, Liễu Nhi cắn môi liều mạng dang tay chắn ngang cửa ra vào. Khuôn mặt nhỏ nhắn sợ hãi run run nói nốt vế sau được chủ tử nhắc nhở.
– Tiểu thư nhà nô tì còn nói: tiểu thư muốn yên tĩnh suy nghĩ một chút. Nếu vương gia không đợi được thì người sẽ xuất phủ đến phủ tướng quân tìm Bạch tiểu thư.
– Cái gì?
Thanh âm tức giận của hắn mang theo áp lực nặng nề khiến Liễu Nhi giật thót, hai chân run run nghĩ muốn quỳ xuống theo bản năng. Nhưng nghĩ đến cặp mắt đỏ bừng ngập nước của tiểu thư mình, nàng cố gắng hít khí lấy thêm can đảm đứng thẳng người, cố gắng nỗ lực để bản thân mình không khụy xuống.
– Vương gia! Tiểu thư của nô tì nói rằng người nói được thì làm được.
Oa…….. sắc mặt của vương gia thật đáng sợ.
Tần Viễn Kỳ siết chặt nắm tay đang rung lên vì tức giận. Hắn cắn răng hít sâu một hơi rồi hùng hổ rời đi. Nàng muốn dùng chiêu này ép hắn thỏa hiệp sao? Không thể nào.
Liễu Nhi nhón chân nhìn bóng dáng của Vương gia đã khi khuất mới an tâm vỗ vỗ ngực. Nàng đẩy cửa bước vào phòng, đi đến bên giường của chủ từ nói vọng vào trong – Tiểu thư! Vương gia đã đi rồi.
– Ừ.
Nàng e dè một hồi lâu, cuối cùng vẫn ấp úng nói ra.
– Tiểu thư, Vương gia thoạt nhìn rất tức giận.
Nữ nhân ngồi dựa trên giường im lặng, nàng đưa mắt nhìn ra cửa sổ hướng thẳng tới Băng Uyển Các hồi lâu, biểu tình mơ hồ chầm chậm nói.
– Ta đã biết.
– Tiểu thư…
– Em ra ngoài đi, đừng cho ai vào cả.
– Vâng.
.
.
Từ lúc cả hai đến với nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên Tần Viễn Kỳ và nàng xảy ra chiến tranh lạnh.
Hàn Băng Băng ôm lấy đầu gối mình. Tình yêu của hắn đối với nàng, nàng chưa bao giờ hoài nghi. Tình cảm của hắn, lúc nào cũng mãnh liệt nóng bỏng như muốn đem nàng toàn bộ tan chảy. Hắn dường như đã tìm mọi phương pháp chiều theo ý muốn của nàng, hết thảy mọi thứ. Sự dung túng của hắn dối với nàng được bao trọn trong sự cưng chiều gần như vô tận, nhưng sự bảo hộ của hắn cũng vì bản tính chiếm hữu mạnh mẽ mà càng thêm bức bách cùng áp lực khiến nàng càng ngày càng không thể tiếp nhận được.
Tần Viễn Kỳ không hiểu được, nữ nhân mà hắn yêu được sinh ra trong một môi trường tự do dân chủ như thế nào. Cuộc sống của nàng trước đây khi là một thiên kim tiểu thư cũng bị gò bó tự do của bản thân, không thể tùy tiện đến nơi đông người sầm uất, không thể kết bạn tùy ý với những người lần đầu gặp mặt, không thể một mình tùy ý xuất hiện…
Vì thế đối với việc hắn khống chế mọi thứ của bản thân mình vô hình đã khiến nàng nảy sinh bài xích cùng kháng ngự.
Nơi cổ đại này khi gặp hắn. Nam nhân như hắn vừa bá đạo lại cứng rắn. Tính cách được tôi luyện qua bao nhiêu năm nắm giữ quyền lực cùng tất cả trong tay khiến hắn đối với nàng cũng vô tình mang một thái độ chấp nhất như vậy. Ban đầu hắn cương quyết khống chế nàng trong không gian nhỏ hẹp của Huyền Lâm Viện, tìm mọi cách khóa chặt nàng. Sau này khi yêu nàng dường như càng trở nên bá đạo, gần như muốn đem nàng vây lấy trong không gian mà hắn có thể vươn tay là có thể nắm bắt.
Hàn vốn nghĩ như vậy là tốt nhất, nhưng lại không biết bản thân mình đã vây hãm nàng quá kỹ lưỡng. Đối với một con chim khao khát tự do, cho dù yên ổn ở trong chiếc lồng mà hắn tạo ra bao nhiêu lâu, cũng sẽ có lúc trở mình muốn giãy dụa.
.
Hắn dường như cũng đã quên rằng, nàng không phải là một nữ nhân bình thường.
.
Nếu nàng chỉ là một nữ nhân cổ đại bình thường, nàng chắc chắn sẽ không chút thắc mắc hoài nghi nghe theo mọi sắp xếp của hắn một cách vô điều kiện. Nhưng đáng tiếc với hắn, nàng không phải. Nàng có chính kiến của riêng mình, có suy nghĩ cùng tự lập của bản thân. Mặc dù vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng không có nghĩa là có thể để hắn tùy ý dễ dàng bó buộc nắm giữ như vậy.
Đối với hắn, lần này chỉ là một tháng…
.
Sau này khi trở thành Vương phi, sẽ là cả đời sao?
.
.
Tần Viễn Kỳ rất bực bội.
Phải! Vô cùng bực bội.
Tiểu nữ nhân kia lần này quả nhiên giận rất lâu, đã một ngày rồi nàng vẫn không chịu mở cửa gặp hắn, vẫn kiên trì như cũ để Liễu Nhi chắn đường ngăn hắn ở bên ngoài cửa Huyền Lâm Viện.
Rốt cuộc là nàng còn muốn giận đến bao giờ?
Trong khi nàng vẫn điềm nhiên như cũ, hắn sớm đã vội như kiến bò chảo nóng rồi.
Ném mạnh chiếc bút lông sói trên tay, công văn trên bàn chất thành tầng hắn cũng không còn tâm trạng để xem. Từ lúc Minh Vũ tiến vào để báo cáo tình hình danh sách chuẩn bị cho chuyến đi kinh thành sắp tới, hắn cũng không có tâm tình nào để nghe.
– Vương gia! Người có đang nghe không?
Minh Vũ nhăn mày nghi ngờ. Hắn thập phần tin tưởng danh sách mà mình mất cả buổi chiều để kê khai, bây giờ lại mệt mỏi đọc ra, vị chủ tử này dường như không nghe vào lấy một chữ.
.
Tần Viễn Kỳ bóp trán thở dài. Tâm trí hắn bồn chồn không yên như vậy, làm sao có thể nghe vào mấy thứ liệt kê đó chứ?
Vương phủ ngày hôm nay không khí nặng nề bức bách, Minh Vũ đương nhiên cũng cảm nhận được. Trong tình hình rối loạn thế này, hắn không thể không bỏ chồng danh sách mà mình cực khổ làm ra vì chủ tử của mình mà suy nghĩ một chút.
– Vương gia! Thuộc hạ nghĩ, hay là lần này người nhường nhịn tiểu thư một chút.
– Không được! Ta vốn dĩ không sai, sao có thể là người xuống nước được?
Chứ mọi lần không phải dù sai hay đúng người trước tiên hạ giọng đều là vương gia hay sao?
Minh Vũ thật không hiểu, vương gia đã dung túng chiều chuộc Hàn tiểu thư đến nhường này, gần như đem toàn bộ quyền lực cùng tài bảo bày ra cho nàng tùy ý đùa giớn. Rốt cuộc lần này đã xảy ra vấn đề gì?
Cửa phòng phát ra thanh âm gõ cửa nhè nhẹ, tiếng nói e dè của Liễu Nhi cũng nhẹ nhàng vọng vào trong.
– Vương gia! Nô tì là Liễu Nhi.
Tần Viễn Kỳ nghe được tên người bên ngoài lập tức tỉnh táo trở lại.
– Nàng thế nào?
Liễu nhi mím môi nhìn vị Vương gia cao cao tại thượng trên sảnh đường kia, bất đắc dĩ lắc đầu.
.
Tiểu thư của nàng, lần này thật sụ là giận lớn rồi.
.
Tần Viễn Kỳ nghiến chặt răng, lửa giận hung hăng bùng lên. Nàng vẫn còn tùy hứng như vậy, cư nhiên dám cùng hắn chiến tranh lạnh. – Tốt! Tốt lắm, quả nhiên là được bổn vương sủng ái quá lâu mà càng trở nên tùy hứng.
– Vương gia…
– Ngươi không cần cầu xin cho nàng. – Hắn ngắt ngang lời nói của Minh Vũ, mặt bàn vì va chạm mạnh mẽ của hắn mà phát ra thanh âm chói tai – Bổn vương muốn nàng ở trong phủ một tháng để tránh nguy hiểm, vì lo lắng cho an nguy của nàng. Nàng lại còn không nghe lời bỏ qua mọi suy nghĩ của bổn vương như vậy. Được! Nàng muốn đấu? Bổn vương đấu với nàng.
Để xem tiểu nha đầu này còn dám bướng bỉnh đến khi nào.
– Vương gia….
Dường như người đứng trên sảnh đường không có một chút thái độ nào tỏ ra là muốn nghe những lời nàng muốn nói. Liễu Nhi cật lực hít sâu, cố gắng để cho câu chữ của mình không run rẩy.
– Vương gia! Trước đây tiểu thư của nô tì luôn muốn rời khỏi Bắc Thành là mong muốn có thể tìm kiếm được quá khứ cùng thân phận của mình. Cho dù không thể tìm được, cũng có thể thực hiện mơ ước được ngao du khắp chốn, tiêu dao qua những ngày tháng tự do tự tại.
Thân mình của Tần Viễn Kỳ sững lại trong phút chốc, trong lòng mơ hồ sửng sốt.
– Nô tì đã từng nghe tiểu thư nói. Nếu tiểu thư lựa chọn ở lại bên người, chính là rũ bỏ toàn bộ quá khứ cùng danh tính, toàn bộ đều mất sạch. Đánh một canh bạc một sống một còn. Ở lại Bắc Thành này, ngoài vương gia ra… tiểu thư của nô tì cái gì cũng không có.
Nàng khi ấy cũng không hiểu mà hỏi. Vương gia đối với tiểu thư tốt như vậy, tiểu thư ở lại Bắc Thành này trở thành Vương phi, cả đời vinh hoa phú quý, còn có vương gia hết lòng sủng ái thì có gì không tốt?
Tiểu thư của nàng khi ấy chỉ bi thường cười nhẹ, ánh mắt xinh đẹp xa xôi bất định nói rằng.
– Liễu Nhi! Em không hiểu được, canh bạc này nếu ta đã cược, sẽ là một đi không trở lại. Ta cái gì cũng không có, bản thân chính mình thật sự là ai chính ta cũng không biết. Sau này nếu ta thua, kết quả chính là vạn kiếp bất phục.
.
Một khi đã dấn chân, thì không thể hồi lại nữa.
.
.
.
Tần Viễn Kỳ mệt mỏi nằm dựa mình trên trường kỷ. Ánh mắt hắn hướng về phía tòa Huyền Lâm Viện ở đối diện, những lời nói ban nãy của tiểu nha hoàn Liễu Nhi một lần nữa vang lên trong đầu hắn, từng câu từng chữ đều không hề bỏ sót.
Nàng ở lại Bắc Thành này, ở bên cạnh hắn là chấp nhận rũ bỏ hết thảy những gì mình có thể và đáng được có. Đơn độc ở lại một nơi xa lạ như thế này… chỉ vì hắn.
Hắn luôn nghĩ bản thân mình có thể đem đến cho nàng những thứ tốt nhất, mỹ lệ nhất. Nhưng dường như chưa từng hỏi qua… nàng cần nhất là điều gì.
.
.
“ Tiểu thư của nô tì đã từng nói: Người là vương gia, người có trách nhiệm cùng nghĩa vụ của mình. Mơ ước có thể tự do khắp nơi của tiểu thư, đem đổi lấy từng giây từng khắc bên cạnh vương gia cũng không phải là đắt. Tiểu thư của nô tì, cam tâm tình nguyện.”
.
Hắn luôn nghĩ bảo vệ nàng thật chặt chẽ, không để cho nàng phải chịu nửa điểm thương tổn. Hắn luôn nghĩ trong cuộc tình cảm này người phải trả giá nhiều nhất là mình, lại không nghĩ đến Băng Nhi đã vì hắn mà phải buông bỏ tất thảy mọi thứ.
Nàng ở bên cạnh hắn không hề có một câu oán trách, hắn thì vẫn như cũ một vòng lại một vòng trói buộc áp lên người nàng, mỗi lúc một nặng thêm.
Tần Viễn Kỳ đau lòng suy nghĩ, đãy mắt sâu thẳm chìm đắm trong suy tư mê võng.
Không lẽ, cách hắn yêu nàng… sai rồi sao?
.
Dường như từ khi nàng chấp thuận ở lại bên cạnh mình, thời gian trôi dần qua, hắn sớm đã quen với việc bản thân mình là trung tâm của tất cả mọi thứ. Vô tình đã quên rằng, nữ nhân mà hắn yêu có một trái tim vững vàng kiên định đến nhường nào. Nàng so với hoàng hoa khuê nữ bình thường, cứng rắn cùng tự lập biết bao nhiêu.
Nàng không phải là người sinh ra và sống trong không gian lấy hắn làm trung tâm. Nàng thông minh tài trí như vậy, sớm đã đem toàn bộ nữ tử điều lệ ở trước mặt toàn bộ đạp đổ.
Còn hắn, không phải chính là yêu một Hàn Băng Băng như vậy hay sao?
.
Vậy bây giờ thì thế nào?
.
Hắn vô tình từ từ ép nàng đi vào khuôn khổ, ép nàng dần dần giống như một nữ tử bình thường lấy nam nhân làm trung tâm. Toàn bộ phó thác cuộc sống cho nam nhân rồi trở nên nhu mì xinh đẹp yên bình ở một chỗ.
.
Nàng là nữ nhân mà hắn yêu.
.
Nàng không phải một cô gái bình thường, lại càng không phải là thuộc hạ của hắn.
.
Hắn phải yêu nàng nhiều một chút, thấu hiểu nàng nhiều một chút, tâm sự với nàng nhiều một chút. Chứ không phải là một lần lại một lần muốn nàng theo yêu cầu của mình thế nào thành thế đó.
Băng Nhi của hắn.
Băng Nhi…
Lần này, có phải… ta thật sự đã sai rồi không?