Nhìn thấy nụ cười của hắn, bàn tay nhỏ nhắn của Hàn Băng Băng bỗng chốc ngứa ngáy. Nàng thực sự, thực sự… rất muốn đánh vào cái gương mặt hại dân hại nước mang cái điệu cười cùng phong thái ngả ngớn kia. Bạch Diễm Tuyết đứng bên cạnh Hàn Băng Băng tim nhảy lên một cái, toàn thân lạnh toát. Nàng giựt nhẹ tay áo tiểu muội nhắc nhở. Tối qua vì nhừng lời nàng nói, Băng Băng đã phản ứng rất kịch liệt. Bây giờ lại đứng ra đối mặt với biểu ca, không cẩn thận lại xảy ra chuyện…
Biểu ca của nàng đâu phải người dễ đối phó a!!!!!!!
Hàn Băng Băng căn bản cũng không để ý. Nàng vốn dĩ không sợ hắn, cũng không sợ hắn lạm quyền trong lúc tức giận mà đem cái mạng nhỏ của nàng cướp mất. Nàng không sợ chết, vì nàng đã chết một lần rồi.Thực sụ không đau, một chút đau đớn cũng không có.
Vì vậy mà nàng thẳng mắt nhìn Bắc Thành Vương gia thanh danh vang vọng kia, đáp lại ánh mắt hiếu kỳ cùng hứng thú, tràn ngập thâm trầm của hắn. Hàn Băng Băng tiếp lời:
– Thực tiếc cho một người như vương gia.
– Tiếc cho bổn vương?
– Một người như vương gia, có quyền, có thế, có dung mạo. Nữ nhân mê mẩn dưới chân người chắn hẳn không ít. Vương gia hà tất phải bắt người để lựa chọn thế này?
– Ý nàng là… – Tần Viễn Kỳ nhướn mày. Nữ tử này quả nhiên là không sợ hắn, quả nhiên lời nói cũng không sợ hắn nổi giận mà giết nàng. Đối với nàng hắn không có tức giận, chỉ có vô vàn hiếu kỳ, hứng thú… cùng một chút hồ nghi.
Nữ nhân có thể có được khí chất cùng lời nói kiên cường như vậy, thậm chí có sự tự tin khiêu khích quyền lực của hắn… chắc chắn không phải là một nữ nhân bình thường.
Tuy là đối với nàng có hứng thú, nhưng lời nói của nàng rõ ràng là đang khiêu chiến với hắn. Hắn cũng không thể biểu thị ra ngoài rằng hắn đối với mỹ nhân này có hứng thú được.
– Ý tiểu nữ là vương gia lạm quyền áp chế nữ nhân.
Hàn Băng Băng nhìn thẳng vào mắt Tần Viễn Kỳ. Nàng chính là muốn xem, Bắc Thành Vương gia có thể xảo trá vô sỉ đến mức nào.
– Là lạm quyền làm càn – Tần Viễn Kỳ gợi lên khóe môi.
– Thế chưa đủ. Vương gia! Người căn bản không hề hỏi qua ý muốn rằng các nàng có nguyện ý hay không.
Hắn bắt giữ họ như vậy, ngay cả một sự phản đối cũng không thể, từ đầu đến cuối đều hoàn toàn là áp đặt.
Trường hợp của nàng không phải là rõ ràng nhất sao?
– Hàn Băng Băng, ý nàng là bổn vương ép buộc sao?
– Tiểu nữ có có điểm nào nói sai?!
Tần Viễn Kỳ nhìn nàng chằm chằm. Tiểu nữ nhân đó rõ ràng hướng hắn cúi đầu, nhưng thanh âm ngữ điệu không có nửa điểm nhún nhường, thậm chí còn có giễu cợt. Giọng điệu của nàng dường như lúc này nếu hắn nói nàng sai, sẽ chẳng khác nào khiến người ngoài nghĩ rằng bản thân hắn có tật giật mình. Còn nếu hắn không nói, thì rõ ràng biểu hiện nàng đúng.
Nữ nhân này…
– Hàn Băng Băng! Nàng biết rõ bản thân mình đang nói chuyện với ai chứ?! – Nữ nhân như nàng to gan lớn mật, từng câu từng chữ thực sự đều không xem hắn vào trong mắt. Thân là một vương gia nắm giữ quyền lực bao nhiêu lâu nay, đột nhiên bị một nữ nhân khiêu khích quả thực khiến hắn không nghi ngờ nàng cũng không được.
– Đêm qua tiểu nữ đã được Diễm Tuyết tỷ tỷ nói qua, biết được người là Bắc Thành Vương. Hoàng tộc duy nhất cai quản Bắc Thành của Đế quốc Thiên Diệp.
– Đêm qua mới nghe qua?! – Tần Viễn Kỳ nheo mắt.
– Vâng!
– Còn trước đó!
– Xin vương gia thứ cho tiểu nữ mu muội. Tiểu nữ khi bị đưa vào vương phủ thì đã mất trí nhớ, nên đối với Bắc Thành Vương gia đây, tiểu nữ nửa điểm ấn tượng cũng không có.
Tần Viễn Kỳ trong lòng nổi lên lửa giận nhưng trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười. Hắn bước lại gần nàng, đáy mắt mỗi lúc càng thêm lạnh lẽo. Bàn tay khô ráp nâng cằm của nàng lên, vuốt nhẹ trên làn da hồng phấn.
– Cho dù vậy, nàng cũng không phải không biết hoàng tộc không nên chọc vào chứ?
– Tiểu nữ đương nhiên hiểu rõ điều này.
– Vậy khiêu khích quyền lực của hoàng thất… – Tần Viễn Kỳ cố ý kéo dài giọng nói – Hàn Băng Băng, nàng nói xem… nàng không sợ bổn vương tra tấn nàng răn đe kẻ dưới sao?!
Liễu Nhi nghe được hốt hoảng quỳ xuống, dập đầu thực mạnh – Xin vương gia khai ân! Chủ tử của nô tì ngày hôm qua mới tỉnh lại, sớm đã bị mất trí nhớ, nên mới vô ý mạo phạm đến vương gia…
– Đứng lên! – Hàn Băng Băng nhìn Tần Viễn Kỳ, khóe môi lạnh lùng nhả ra hai chữ, lời nói như ra lệnh. Nàng không phục hắn, cũng không cho phép nha hoàn của nàng phải quỳ dưới chân một kẻ như vậy.
– Quỳ xuống! Bổn vương không cho phép ngươi đứng. – Tần Viễn Kỳ đột nhiên lớn tiếng khiến Liễu Nhi toàn thân run lẩy bẩy, căn bản sức lực đển đứng lên còn không có. Co rúm quỳ dưới đất.
Hắn vốn dĩ cũng không để ý nhiều đến việc này. Nhưng nữ nhân lớn mật này căn bản không xem hắn ra gì, nàng chính là không đem hắn để vào mắt.
– Khẩu khí không nhỏ! – Tần Viễn Kỳ hừ lạnh. Nữ tử này quả nhiên có bản lĩnh.
– Đa tạ vương gia quá khen! – Hàn Băng Băng cũng không kém, thản nhiên đáp lại. Trong đôi mắt như làn nước trong kia thậm chí còn gợn qua ánh niệm khiêu khích.
Hoàn hảo lột xuống chiếc mặt nạ bình tĩnh của kẻ nào kia, hoàn hảo chọc giận kẻ có quyền lực nhất nơi Bắc Thành rộng lớn này.
– Giỏi lắm!
Bàn tay to lớn đột nhiên miết chặt cằm nàng, siết chặt lấy cái cổ mảnh mai. Lực đạo không chút thương tiếc, giống như muốn đem nàng bóp vụn thành từng mảnh. Ánh mắt lạnh lùng bất cần kia hoàn toàn bị lửa giận thay thế, hừng hực từng ngọn lửa mà nhìn xoáy vào đôi mắt nàng, tìm kiếm sự sợ hãi.
Cơn đau kéo đến khiến Hàn Băng Băng nhíu mày, hàng mi cong khẽ rung động.
– Biểu ca! – Bạch Diễm Tuyết không thể đứng nhìn được nữa, sự tình thực sự càng lúc càng nghiêm trọng. Nàng chạy tới toan giữ lấy cánh tay Tần Viễn Kỳ đang siết lấy cổ tiểu muội ra – Băng Băng còn nhỏ, huynh hãy lượng thứ tha cho muội ấy, muội ấy còn bị mất trí nhớ… thực sự không có chủ ý chọc giận huynh đâu.
– Muội ở yên đó – Tần Viễn Kỳ lớn tiếng ra lệnh, hắn kéo thân thể thanh mảnh lại gần, ghé sát đến gần nàng mà gầm khẽ trong yết hầu – Nói! Nói ngươi sai ở chỗ nào?
– Sai chỗ nào?
– Phải! Chỉ cần ngươi cầu xin bổn vương, bổn vương sẽ niệm tình tha cho cái mạng của ngươi. – Nàng quả thực chọc giận đến hắn rồi.
– Vương gia nghĩ tiểu nữ sai?- Hàn Băng Băng nhìn thực sâu vào mắt hắn, lời nói cố ý đè nén thấp lại – Vương gia quả nhiên “ công chính liêm minh”.
– Ngươi…. – Tần Viễn Kỳ chẹn họng. Nữ nhân này, nàng thực sự muốn chết?!
– Vương gia! Cầu xin người tha cho tiểu thư của nô tì – Hốc mắt của Liễu Nhi sớm đã tràn lệ, càng thêm hoảng hốt mà dập dầu xuống.
– Liễu Nhi! – Hàn Băng Băng nghiêm túc nhắc nhở nàng, tên vương gia này rốt cuộc cũng chịu hiện nguyên hình – Vương gia! Bộ dáng này quả thực đúng với phong thái của người!
– Băng Băng! Muội đừng nói nữa – Bạch Diễm Tuyết cũng bị lời nói của Hàn Băng Băng làm cho hoảng loạn. Nếu muội ấy còn nói nữa, nàng thực sự nghi ngờ biểu ca liệu còn đủ trấn tĩnh hay không duy trì bản thân không giết chết muội ấy.
Thực không thể để như vậy, liền vội vàng chạy tới túm lấy bạc y kia – Biểu ca…
– Muội đi ra phía kia! – Hắn một chút cũng không nhìn Bạch Diễm Tuyết lấy một lần, giọng nói của hắn mang theo nồng đượm huyết sát, khóe môi cong lên thành một hình vòng cung đẹp đẽ cùng quỷ dị – Hàn Băng Băng! Nàng nói xem, nàng như vậy bổn vương có nên giết nàng không?
Sự lạnh nhạt cùng giọng điệu lớn mật của nàng rõ ràng triệt để khiêu khích hắn.
– Giống như việc ngài sắp làm phải không? – Hàn Băng Băng nhếch môi cười. Hắn đã nói thẳng, nàng cũng không cần nể nang nữa – Nếu như không thể chọn được người như ý ngài, thì toàn bộ sẽ bị ngài trừ khử, tránh mang sự việc truyền ra ngoài.
Những thiếu nữ kia nãy giờ nhìn thấy bạch y nữ tử tranh cãi lớn tiếng cùng sự giận dữ của vương gia, trong lòng đã hoảng loạn một đàn. Nhưng khi nghe thấy từ miệng nàng nói đến việc vương gia sẽ “ trừ khử” thì toàn bộ đồng loạt thất kinh, tay chân run lẩy bẩy, thân thể xụi lơ xuống đất… hồn phách cũng không biết đã tẩu tán đến tận phương nào.
Tần Viễn Kỳ không có thời gian và tâm trí để quan tâm những việc đó, trong mắt hắn hiện tại cũng chỉ có nữ nhân gan to miệng độc trước mặt. Nàng hết lần này đến lần khác coi thường hắn, công khai khiêu khích tôn nghiêm cùng quyền lực của hắn. Dù gì hắn cũng là Bắc Thành Vương trấn thủ Bắc Thành suốt bao năm nay, người kính trọng tôn sùng hắn còn không hết. Còn nàng, chỉ là một nữ nhân nho nhỏ mà dám…
Tức giận cứ ngùn ngụt dâng lên trong lòng hắn, lửa cháy đỏ rực trong hốc mắt, tay hắn bất giác siết lấy cổ nàng, bóp chặt.
– Dân nữ to gan, ngươi giỏi lắm. Cả gan dám giễu cợt bổ vương? Ngươi cho là bổn vương không dám giết ngươi sao?
– Ư…
Đau…
Hàn Băng Băng nhắm chặt mắt, tay hắn giống như đá thạch. Không chút nương tình mạnh bạo siết lấy cổ nàng.
– Tiểu thư! – Liễu Nhi thất kinh, thập phần hoảng hốt.
– Biểu ca! Xin huynh nương tay. Muội ấy thực sự không cố ý – Diễm Tuyết tha thiết khẩn cầu, thân thể nhỏ bé của Băng Băng làm sao chịu nổi – Biểu ca! muội ấy sẽ chết mất…
Hàn Băng Băng có chút giãy dụa. Sức nàng yếu đuối, căn bản không thể giằng ra… Tay hắn thực sự dùng sức rất mạnh, từng chút từng chút cướp đi hơi thở của nàng.
– Hàn Băng Băng! Bổn vương cho ngươi một cơ hội, mau nói!
– Ưm… – Nàng mím chặt làn môi mỏng, sức lực bị rút đi khiến bờ môi có vài phần trắng bệch. Chân mày thanh mảnh sa sát vào nhau, hơi thở mỗi lúc một mong manh đứt quãng.
– Nói! – Tần Viễn Kỳ tức giận mà gầm lớn bên tai nàng, sâu thẳm trong cặp mắt đen thoáng qua sự rung động nhìn nàng đến chết cũng không mở miệng. Nữ nhân này sắp chết rồi vẫn cứng đầu như vậy sao?
Đám nữ nhân kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mặt, sắc mặt ai nấy trắng bệch, lấy tay bịt miệng mình lại ngăn cho bản thân không kiềm được mà hét lớn.
Bắc Thành Vương gia, sao lại có thể… tàn bạo như vậy?!
– Tiểu thư! Người hãy xin lỗi vương gia đi tiểu thư..
– Băng Băng! Muội nói gì đi chứ?
Khuôn mặt nhỏ nhắn ấy càng lúc càng tím tái, muôn phần khó chịu. Tần Viễn Kỳ nhìn nàng tỏ vẻ thấy chết không sờn, bản thân hắn cũng bắt đầu nôn nóng.
– Ngươi có phải dù chết cũng không muốn cầu xin bổn vương tha cho ngươi?
Không thể nói, Hàn Băng Băng cố gắng hé mở cặp mắt tràn ngập sương mù, hình ảnh của hắn trước mặt nàng mỗi lúc một xa, mỗi lúc một mờ nhạt. Nàng gắng gượng sức lực cuối cùng khiến tứ chi của nàng bắt đầu không có cảm giác mà cười.
Cười đến nhợt nhạt…
Nụ cười yếu ớt ấy đâm thẳng vào tim Tần Viễn Kỳ, khiến khóe mắt hắn khẽ đau, bờ môi mỏng cũng không khống chế được mà mím chặt.
Thân thể nàng mỗi lúc một mềm nhũn, lả dần trong tay hắn. Cảm nhận được nguồn sống của nàng đang trôi đi, Tần Viễn Kỳ có chút rối loạn. Nữ nhân này đến lúc này vẫn nhất định không cúi đầu sao.
Cánh tay hắn bất giác run lên, bất lực buông nàng ra.
– Khụ… khụ… – Thân hình Hàn Băng Băng rơi xuống đất, không khí đột ngột tìm đến khiến nàng ho khan liên tục.
– Tiểu thư… – Liễu Nhi nức nở lê đến bên cạnh nàng đỡ lấy thân thể chủ tử.
– Ngươi giỏi lắm! Ngươi từng nói các nàng có sự lựa chọn của riêng mình phải không?
Hàn Băng Băng mệt nhọc nhìn hắn. Sức lực của nàng sớm đã bị rút cạn, hoàn toàn không còn chút hơi sức nào để trả lời.
– Được! – Hắn nhìn nàng, sự lạnh nhạt khiến không gian xung quanh dường như giảm nhiệt đi vài phần – Bổn vương cho các ngươi lựa chọn.
“ Để bổn vương xem, nàng rốt cuộc có thể lì lợm đến mức nào?”
– Đem các nàng lên lầu cao nhất của Thiên Vân Các! – Hắn bá đạo ra lệnh, khuôn mặt tuấn mỹ mang đậm ý hiếu thắng.
Hắn không tin hắn lại thua nàng.
Biểu ca của nàng đâu phải người dễ đối phó a!!!!!!!
Hàn Băng Băng căn bản cũng không để ý. Nàng vốn dĩ không sợ hắn, cũng không sợ hắn lạm quyền trong lúc tức giận mà đem cái mạng nhỏ của nàng cướp mất. Nàng không sợ chết, vì nàng đã chết một lần rồi.Thực sụ không đau, một chút đau đớn cũng không có.
Vì vậy mà nàng thẳng mắt nhìn Bắc Thành Vương gia thanh danh vang vọng kia, đáp lại ánh mắt hiếu kỳ cùng hứng thú, tràn ngập thâm trầm của hắn. Hàn Băng Băng tiếp lời:
– Thực tiếc cho một người như vương gia.
– Tiếc cho bổn vương?
– Một người như vương gia, có quyền, có thế, có dung mạo. Nữ nhân mê mẩn dưới chân người chắn hẳn không ít. Vương gia hà tất phải bắt người để lựa chọn thế này?
– Ý nàng là… – Tần Viễn Kỳ nhướn mày. Nữ tử này quả nhiên là không sợ hắn, quả nhiên lời nói cũng không sợ hắn nổi giận mà giết nàng. Đối với nàng hắn không có tức giận, chỉ có vô vàn hiếu kỳ, hứng thú… cùng một chút hồ nghi.
Nữ nhân có thể có được khí chất cùng lời nói kiên cường như vậy, thậm chí có sự tự tin khiêu khích quyền lực của hắn… chắc chắn không phải là một nữ nhân bình thường.
Tuy là đối với nàng có hứng thú, nhưng lời nói của nàng rõ ràng là đang khiêu chiến với hắn. Hắn cũng không thể biểu thị ra ngoài rằng hắn đối với mỹ nhân này có hứng thú được.
– Ý tiểu nữ là vương gia lạm quyền áp chế nữ nhân.
Hàn Băng Băng nhìn thẳng vào mắt Tần Viễn Kỳ. Nàng chính là muốn xem, Bắc Thành Vương gia có thể xảo trá vô sỉ đến mức nào.
– Là lạm quyền làm càn – Tần Viễn Kỳ gợi lên khóe môi.
– Thế chưa đủ. Vương gia! Người căn bản không hề hỏi qua ý muốn rằng các nàng có nguyện ý hay không.
Hắn bắt giữ họ như vậy, ngay cả một sự phản đối cũng không thể, từ đầu đến cuối đều hoàn toàn là áp đặt.
Trường hợp của nàng không phải là rõ ràng nhất sao?
– Hàn Băng Băng, ý nàng là bổn vương ép buộc sao?
– Tiểu nữ có có điểm nào nói sai?!
Tần Viễn Kỳ nhìn nàng chằm chằm. Tiểu nữ nhân đó rõ ràng hướng hắn cúi đầu, nhưng thanh âm ngữ điệu không có nửa điểm nhún nhường, thậm chí còn có giễu cợt. Giọng điệu của nàng dường như lúc này nếu hắn nói nàng sai, sẽ chẳng khác nào khiến người ngoài nghĩ rằng bản thân hắn có tật giật mình. Còn nếu hắn không nói, thì rõ ràng biểu hiện nàng đúng.
Nữ nhân này…
– Hàn Băng Băng! Nàng biết rõ bản thân mình đang nói chuyện với ai chứ?! – Nữ nhân như nàng to gan lớn mật, từng câu từng chữ thực sự đều không xem hắn vào trong mắt. Thân là một vương gia nắm giữ quyền lực bao nhiêu lâu nay, đột nhiên bị một nữ nhân khiêu khích quả thực khiến hắn không nghi ngờ nàng cũng không được.
– Đêm qua tiểu nữ đã được Diễm Tuyết tỷ tỷ nói qua, biết được người là Bắc Thành Vương. Hoàng tộc duy nhất cai quản Bắc Thành của Đế quốc Thiên Diệp.
– Đêm qua mới nghe qua?! – Tần Viễn Kỳ nheo mắt.
– Vâng!
– Còn trước đó!
– Xin vương gia thứ cho tiểu nữ mu muội. Tiểu nữ khi bị đưa vào vương phủ thì đã mất trí nhớ, nên đối với Bắc Thành Vương gia đây, tiểu nữ nửa điểm ấn tượng cũng không có.
Tần Viễn Kỳ trong lòng nổi lên lửa giận nhưng trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười. Hắn bước lại gần nàng, đáy mắt mỗi lúc càng thêm lạnh lẽo. Bàn tay khô ráp nâng cằm của nàng lên, vuốt nhẹ trên làn da hồng phấn.
– Cho dù vậy, nàng cũng không phải không biết hoàng tộc không nên chọc vào chứ?
– Tiểu nữ đương nhiên hiểu rõ điều này.
– Vậy khiêu khích quyền lực của hoàng thất… – Tần Viễn Kỳ cố ý kéo dài giọng nói – Hàn Băng Băng, nàng nói xem… nàng không sợ bổn vương tra tấn nàng răn đe kẻ dưới sao?!
Liễu Nhi nghe được hốt hoảng quỳ xuống, dập đầu thực mạnh – Xin vương gia khai ân! Chủ tử của nô tì ngày hôm qua mới tỉnh lại, sớm đã bị mất trí nhớ, nên mới vô ý mạo phạm đến vương gia…
– Đứng lên! – Hàn Băng Băng nhìn Tần Viễn Kỳ, khóe môi lạnh lùng nhả ra hai chữ, lời nói như ra lệnh. Nàng không phục hắn, cũng không cho phép nha hoàn của nàng phải quỳ dưới chân một kẻ như vậy.
– Quỳ xuống! Bổn vương không cho phép ngươi đứng. – Tần Viễn Kỳ đột nhiên lớn tiếng khiến Liễu Nhi toàn thân run lẩy bẩy, căn bản sức lực đển đứng lên còn không có. Co rúm quỳ dưới đất.
Hắn vốn dĩ cũng không để ý nhiều đến việc này. Nhưng nữ nhân lớn mật này căn bản không xem hắn ra gì, nàng chính là không đem hắn để vào mắt.
– Khẩu khí không nhỏ! – Tần Viễn Kỳ hừ lạnh. Nữ tử này quả nhiên có bản lĩnh.
– Đa tạ vương gia quá khen! – Hàn Băng Băng cũng không kém, thản nhiên đáp lại. Trong đôi mắt như làn nước trong kia thậm chí còn gợn qua ánh niệm khiêu khích.
Hoàn hảo lột xuống chiếc mặt nạ bình tĩnh của kẻ nào kia, hoàn hảo chọc giận kẻ có quyền lực nhất nơi Bắc Thành rộng lớn này.
– Giỏi lắm!
Bàn tay to lớn đột nhiên miết chặt cằm nàng, siết chặt lấy cái cổ mảnh mai. Lực đạo không chút thương tiếc, giống như muốn đem nàng bóp vụn thành từng mảnh. Ánh mắt lạnh lùng bất cần kia hoàn toàn bị lửa giận thay thế, hừng hực từng ngọn lửa mà nhìn xoáy vào đôi mắt nàng, tìm kiếm sự sợ hãi.
Cơn đau kéo đến khiến Hàn Băng Băng nhíu mày, hàng mi cong khẽ rung động.
– Biểu ca! – Bạch Diễm Tuyết không thể đứng nhìn được nữa, sự tình thực sự càng lúc càng nghiêm trọng. Nàng chạy tới toan giữ lấy cánh tay Tần Viễn Kỳ đang siết lấy cổ tiểu muội ra – Băng Băng còn nhỏ, huynh hãy lượng thứ tha cho muội ấy, muội ấy còn bị mất trí nhớ… thực sự không có chủ ý chọc giận huynh đâu.
– Muội ở yên đó – Tần Viễn Kỳ lớn tiếng ra lệnh, hắn kéo thân thể thanh mảnh lại gần, ghé sát đến gần nàng mà gầm khẽ trong yết hầu – Nói! Nói ngươi sai ở chỗ nào?
– Sai chỗ nào?
– Phải! Chỉ cần ngươi cầu xin bổn vương, bổn vương sẽ niệm tình tha cho cái mạng của ngươi. – Nàng quả thực chọc giận đến hắn rồi.
– Vương gia nghĩ tiểu nữ sai?- Hàn Băng Băng nhìn thực sâu vào mắt hắn, lời nói cố ý đè nén thấp lại – Vương gia quả nhiên “ công chính liêm minh”.
– Ngươi…. – Tần Viễn Kỳ chẹn họng. Nữ nhân này, nàng thực sự muốn chết?!
– Vương gia! Cầu xin người tha cho tiểu thư của nô tì – Hốc mắt của Liễu Nhi sớm đã tràn lệ, càng thêm hoảng hốt mà dập dầu xuống.
– Liễu Nhi! – Hàn Băng Băng nghiêm túc nhắc nhở nàng, tên vương gia này rốt cuộc cũng chịu hiện nguyên hình – Vương gia! Bộ dáng này quả thực đúng với phong thái của người!
– Băng Băng! Muội đừng nói nữa – Bạch Diễm Tuyết cũng bị lời nói của Hàn Băng Băng làm cho hoảng loạn. Nếu muội ấy còn nói nữa, nàng thực sự nghi ngờ biểu ca liệu còn đủ trấn tĩnh hay không duy trì bản thân không giết chết muội ấy.
Thực không thể để như vậy, liền vội vàng chạy tới túm lấy bạc y kia – Biểu ca…
– Muội đi ra phía kia! – Hắn một chút cũng không nhìn Bạch Diễm Tuyết lấy một lần, giọng nói của hắn mang theo nồng đượm huyết sát, khóe môi cong lên thành một hình vòng cung đẹp đẽ cùng quỷ dị – Hàn Băng Băng! Nàng nói xem, nàng như vậy bổn vương có nên giết nàng không?
Sự lạnh nhạt cùng giọng điệu lớn mật của nàng rõ ràng triệt để khiêu khích hắn.
– Giống như việc ngài sắp làm phải không? – Hàn Băng Băng nhếch môi cười. Hắn đã nói thẳng, nàng cũng không cần nể nang nữa – Nếu như không thể chọn được người như ý ngài, thì toàn bộ sẽ bị ngài trừ khử, tránh mang sự việc truyền ra ngoài.
Những thiếu nữ kia nãy giờ nhìn thấy bạch y nữ tử tranh cãi lớn tiếng cùng sự giận dữ của vương gia, trong lòng đã hoảng loạn một đàn. Nhưng khi nghe thấy từ miệng nàng nói đến việc vương gia sẽ “ trừ khử” thì toàn bộ đồng loạt thất kinh, tay chân run lẩy bẩy, thân thể xụi lơ xuống đất… hồn phách cũng không biết đã tẩu tán đến tận phương nào.
Tần Viễn Kỳ không có thời gian và tâm trí để quan tâm những việc đó, trong mắt hắn hiện tại cũng chỉ có nữ nhân gan to miệng độc trước mặt. Nàng hết lần này đến lần khác coi thường hắn, công khai khiêu khích tôn nghiêm cùng quyền lực của hắn. Dù gì hắn cũng là Bắc Thành Vương trấn thủ Bắc Thành suốt bao năm nay, người kính trọng tôn sùng hắn còn không hết. Còn nàng, chỉ là một nữ nhân nho nhỏ mà dám…
Tức giận cứ ngùn ngụt dâng lên trong lòng hắn, lửa cháy đỏ rực trong hốc mắt, tay hắn bất giác siết lấy cổ nàng, bóp chặt.
– Dân nữ to gan, ngươi giỏi lắm. Cả gan dám giễu cợt bổ vương? Ngươi cho là bổn vương không dám giết ngươi sao?
– Ư…
Đau…
Hàn Băng Băng nhắm chặt mắt, tay hắn giống như đá thạch. Không chút nương tình mạnh bạo siết lấy cổ nàng.
– Tiểu thư! – Liễu Nhi thất kinh, thập phần hoảng hốt.
– Biểu ca! Xin huynh nương tay. Muội ấy thực sự không cố ý – Diễm Tuyết tha thiết khẩn cầu, thân thể nhỏ bé của Băng Băng làm sao chịu nổi – Biểu ca! muội ấy sẽ chết mất…
Hàn Băng Băng có chút giãy dụa. Sức nàng yếu đuối, căn bản không thể giằng ra… Tay hắn thực sự dùng sức rất mạnh, từng chút từng chút cướp đi hơi thở của nàng.
– Hàn Băng Băng! Bổn vương cho ngươi một cơ hội, mau nói!
– Ưm… – Nàng mím chặt làn môi mỏng, sức lực bị rút đi khiến bờ môi có vài phần trắng bệch. Chân mày thanh mảnh sa sát vào nhau, hơi thở mỗi lúc một mong manh đứt quãng.
– Nói! – Tần Viễn Kỳ tức giận mà gầm lớn bên tai nàng, sâu thẳm trong cặp mắt đen thoáng qua sự rung động nhìn nàng đến chết cũng không mở miệng. Nữ nhân này sắp chết rồi vẫn cứng đầu như vậy sao?
Đám nữ nhân kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mặt, sắc mặt ai nấy trắng bệch, lấy tay bịt miệng mình lại ngăn cho bản thân không kiềm được mà hét lớn.
Bắc Thành Vương gia, sao lại có thể… tàn bạo như vậy?!
– Tiểu thư! Người hãy xin lỗi vương gia đi tiểu thư..
– Băng Băng! Muội nói gì đi chứ?
Khuôn mặt nhỏ nhắn ấy càng lúc càng tím tái, muôn phần khó chịu. Tần Viễn Kỳ nhìn nàng tỏ vẻ thấy chết không sờn, bản thân hắn cũng bắt đầu nôn nóng.
– Ngươi có phải dù chết cũng không muốn cầu xin bổn vương tha cho ngươi?
Không thể nói, Hàn Băng Băng cố gắng hé mở cặp mắt tràn ngập sương mù, hình ảnh của hắn trước mặt nàng mỗi lúc một xa, mỗi lúc một mờ nhạt. Nàng gắng gượng sức lực cuối cùng khiến tứ chi của nàng bắt đầu không có cảm giác mà cười.
Cười đến nhợt nhạt…
Nụ cười yếu ớt ấy đâm thẳng vào tim Tần Viễn Kỳ, khiến khóe mắt hắn khẽ đau, bờ môi mỏng cũng không khống chế được mà mím chặt.
Thân thể nàng mỗi lúc một mềm nhũn, lả dần trong tay hắn. Cảm nhận được nguồn sống của nàng đang trôi đi, Tần Viễn Kỳ có chút rối loạn. Nữ nhân này đến lúc này vẫn nhất định không cúi đầu sao.
Cánh tay hắn bất giác run lên, bất lực buông nàng ra.
– Khụ… khụ… – Thân hình Hàn Băng Băng rơi xuống đất, không khí đột ngột tìm đến khiến nàng ho khan liên tục.
– Tiểu thư… – Liễu Nhi nức nở lê đến bên cạnh nàng đỡ lấy thân thể chủ tử.
– Ngươi giỏi lắm! Ngươi từng nói các nàng có sự lựa chọn của riêng mình phải không?
Hàn Băng Băng mệt nhọc nhìn hắn. Sức lực của nàng sớm đã bị rút cạn, hoàn toàn không còn chút hơi sức nào để trả lời.
– Được! – Hắn nhìn nàng, sự lạnh nhạt khiến không gian xung quanh dường như giảm nhiệt đi vài phần – Bổn vương cho các ngươi lựa chọn.
“ Để bổn vương xem, nàng rốt cuộc có thể lì lợm đến mức nào?”
– Đem các nàng lên lầu cao nhất của Thiên Vân Các! – Hắn bá đạo ra lệnh, khuôn mặt tuấn mỹ mang đậm ý hiếu thắng.
Hắn không tin hắn lại thua nàng.