Bão tố qua đi, trả lại cho bầy trời sự yên bình đẹp đẽ như ban đầu. Dưới mái hiên, những giọt nước lóng lánh rơi tí tách xuống những nhành lá qua một đêm mưa gió được gột rửa mà mang trên mình một màu xanh ngọc. Hai nam tử cao lớn một người vận hắc y, một người vận lam y cung kính quỳ gối dưới chân một trường bào màu bạc quyền quý.
Người đó quay lưng nhìn những giọt nước trong suốt đang rơi xuống, lời nói lãnh đạm uy nghiêm đưa ra mệnh lệnh.
– Hai ngươi, điều tra mộ phần của cha mẹ nàng cho bổn vương.
– Thuộc hạ đã rõ. – Cả hai cùng lúc cúi đầu lĩnh lệnh.
Đôi mắt nam nhân kia trôi qua một tia đau đớn không đành lòng, hắn nghĩ đến nụ cười tinh khiết cùng đôi mắt trong veo không chút phòng bị của một bóng dáng bạch y thanh khiết, đáy lòng lại nhức nhối một trận.
– Đừng nói cho nàng biết.
Hắn sợ nàng chống đỡ không được.
Càng sợ sau khi biết rõ mọi chuyện, nàng sẽ rời bỏ hắn mà đi.
– Vương gia. – Minh Vũ ngửng đầu nhìn chủ tử, không khỏi vì người mà lo lắng – Người định sẽ làm thế nào?
Không thể nói, cũng không thể giấu.
– Đây cúng là việc tiếp theo bổn vương muốn hai ngươi làm. – Tần Viễn Kỳ kiên định nhìn về phía xa – Năm cha mẹ nàng chết, Thiên Diệp Quốc có xảy ra một nạn dịch…
Huyền Ảnh cùng Minh Vũ trao đổi ánh mắt với nhau, trong lòng hiểu rõ ý tứ tiếp theo mà vương gia muốn nói tới. – Thuộc hạ hiểu rõ.
Vẽ lên cho tiểu thư một quá khứ yên bình, lấy đó làm câu trả lời thay cho một sự thật tàn nhẫn. Cách làm này rất cực đoan, nhưng thực sự trong lúc này, đó chính là cách xử lý tốt đẹp nhất.
Bởi vì vương gia đối với tiểu thư, đãm sớm không thể buông bỏ được.
.
.
Minh Vũ bước chậm về phòng mình, ánh mắt hắn nhìn về phía Huyền Lâm Viện vẫn đang tĩnh lặng trong giấc ngủ, tâm trí lắng đọng nặng nề bao nhiêu mối lo nghĩ ngổn ngang.
Rốt cuộc, thế nào là yêu?
Một người cao cao tại thượng như vương gia trong lòng hắn trước đây, luôn luôn là một người tâm tư quyết đoán, không hề biết thế nào là nao núng bất an, càng không biết thế nào là sợ hãi.
Nay lại chỉ vì một nữ nhân, lại khiến người lo lắng ngày đêm, suy nghĩ trăm phương ngàn kế suốt bao nhiêu ngày vì nàng kỳ công tạo dựng nên một câu nói dối hoàn hảo vô khuyết.
Con người khi đã yêu, lại có thể trở nên chấp nhất đến điên cuồng như vậy sao?
– Minh Vũ đại ca.
Minh Vũ định thần lại nhìn thiếu nữ đang chạy về phía mình. Nụ cười hồn nhiên của nàng thu vào tầm nhìn, một nỗi đau không biết tên chậm rãi lan lên trong ngực hắn.
– Sao huynh lại thất thần như vậy? Muội đã gọi vài lần rồi.
Nàng hào hứng nắm lấy tay áo hắn hỏi – Huynh đã dùng bữa chưa?
Nụ cười trên môi nàng rất đơn thuần, đôi mắt long lanh không chút vẩn đục khiến sự nặng nề trong lòng Minh Vũ giống như tìm được một nơi để ủy thác, khiến hắc trong một phút chốc muốn được xoa dịu đi.
Lúc ấy, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại vươn tay nắm lấy tay nàng, kéo lại ôm vào trong lòng.
Thiếu nữ bị hành động đột ngột của hắn làm cho hoảng hốt. Hai má nàng nóng bừng lên, đôi tay nàng trở nên bối rối, lúng túng không biết nên đẩy hắn ra hay nên ôm lấy an ủi hắn. Nàng chớp động cặp mắt ngây ngô, lo lắng mở miệng – Huynh sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao?
Minh Vũ lắc đầu, gục mặt nơi bờ vai nhỏ nhắn của nàng.
Cặp mắt to của thiếu nữ chớp chớp vài cái, mơ hồ cảm thấy dường như hắn có tâm sự trong lòng. Bàn tay mềm mại của nàng nàng lên đặt trên lưng hắn nhẹ nhàng vỗ, ngốc nghếch trấn an hắn một cách ngây ngô.
– Huynh đừng buồn, mọi chuyện rồi sẽ có cách giải quyết thôi.
Nam nhân mặc một trang hắc y đứng đơn độc trên mái hiên cao ngất nhìn một cảnh tượng êm dịu bên dưới, nhìn tên bằng hữu cũng như đồng sự đã từng cùng nhau vào sinh ra tử biết bao nhiêu lần lúc này đang ôm chặt lấy một nữ nhân ngờ nghệch, nhận lấy sự an ủi trúc trắc của nàng, khóe môi bạc nhược của hắn bật ra một tiếng thở dài.
Ái tình đối với con người, là tử huyệt.
Đem một nam nhân cao cao tại thượng trở nên mềm yếu như vậy, thậm chí khiến chính bản thân mình bước vào vùng nguy hiểm cũng vẫn nguyện ý vì người đó mà hi sinh tất cả.
Thật sự rất đáng sợ.
Đáy lòng hắn lạnh dần đi, cặp mắt đen cũng dần trở nên cường liệt kiên quyết.
Nếu yêu khiến con người ta mát đi lý trí như vậy, hắn thà rằng không cần yêu.
Nguyện rằng vĩnh viễn cũng không bao giờ động lòng.
.
.
Nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào phòng, Tần Viễn Kỳ bước chân đi tới bên giường. Nữ nhân xinh đẹp đó vẫn ngoan ngoãn như lúc hắn rời đi, yên mình ngủ say. Nét mặt của nàng dịu dàng không chút lo âu, tâm trí thả lỏng khi say ngủ không mang theo nửa tia phòng bị.
Hắn lưu luyến vuốt nhẹ trên gò má hồng hào của nàng, tới chân mày lá liễu. Đáy mắt xao động, Tần Viễn Kỳ ghé sát người tới chui vào chăn, vòng tay kéo tấm thân mềm mại của nàng vào trong ngực.
Hắn muốn lưu giữ nàng mãi mãi như lúc này, vô âu vô lo, nét ngọt ngào không hề bị vấy lên một chút bi thương đau khổ nào.
Liệu có thể không?
Băng Nhi…
Hắn biết rõ việc mà mình đang làm là rất tàn nhẫn. Vùi lấp quá khứ của nàng, tạo ra một lời nói dối phủ lên. Nhưng hắn không còn cách nào khác. Tính cách của nàng cương liệt như vậy, nếu như biết rõ được sự thật, việc đầu tiên nàng làm chắc chắn sẽ là giữ khoảng cách với hắn. Mỗi lần đối diện với hắn, đều sẽ cảm thấy rất đau khổ.
Vì thế, hắn muốn yêu nàng nhiều hơn, đem nàng nâng niu trong lòng, dùng tình yêu của hắn bao phủ toàn bộ hiện tại cùng tương lai của nàng. Quá khứ nàng không có gia đình, hắn sẽ dùng tình yêu của mình tạo cho nàng một gia đình hạnh phúc vĩnh viễn.
Đặt một nụ hôn lên thái dương nàng, sự bất an trong lòng khiến cánh tay hắn đang ôm nàng càng thêm chặt hơn. Hắn không rõ vì sao mỗi khi nhìn nàng, tận sâu trong thâm tâm đều dâng lên sợ hãi. Hắn luôn có cảm giác nữ nhân trước mặt giống như sương mai, cho dù hắn có ôm nàng chặt đến nhường nào đi nữa, chỉ cần không may bất cẩn một chút thôi, nàng cũng sẽ tan biến không chút bóng dáng.
Tựa như hồ điệp tung cánh bay đi.
Nữ nhân xinh đẹp bị vòng ôm chặt chẽ của hắn khiến cho mơ hồ tỉnh lại. Nàng gởi mở đôi mắt đối diện với tuấn nhan của hắn. Ngón tay thử ngọ nguậy một chút, sự kiệt sực khiến nàng giống như con mèo nhỏ vừa mới tỉnh giấc lười biếng nhắm mắt lại.
Tần Viễn Kỳ mỉm cười dịu dàng, nhẹ nhàng nâng cằm nàn lên đặt xuống một nụ hôn – Vẫn còn mệt?
Hắn còn dám hỏi?
Hàn Băng Băng hờn dỗi đánh nhẹ lên ngực hắn. Lúc này mới phát hiện hắn đã mặc y phục từ bao giờ. Nàng nắm lấy ngực áo hắn, thanh âm mềm mại khàn khàn vang lên. – Chàng vừa đi đâu vậy?
– Chỉ là một chút chuyện thôi. – Hắn nắm lấy tay nàng trong tay, mười ngón tay mơn trớn đan cài vào nhau – Nàng còn mệt thì cứ ngủ đi.
– Không cần đâu. – Nàng lắc đầu, ngón tay vuốt theo đường chân mày cương nghị của hắn, thấp giọng hỏi – Viễn Kỳ, có chuyện gì xảy ra phải không?
Biểu hiện của hắn đêm qua, thực sự rất kỳ lạ.
– Ừm, Bắc Thành có xảy ra một chút rắc rối, nhưng đã xử lý cả rồi. – Hôn nhẹ lên ngón tay trắng nõn của nàng, cánh tay hắn trên eo nàng siết lại ôm nàng càng thêm chặt hơn – Mấy ngày không gặp, sao nàng lại hỏi chuyện này?
Vừa nói, bạc môi hướng tới gò má trơn mềm của nàng cắn nhẹ một cái.
– Ta chỉ vài ngày không tới tìm nàng, mới như vậy đã đem ta quên mắt rồi? Hửh?!
Hàn Băng Băng bị hắn trêu chọc khiến cho bật cười, bàn tay xoa nhẹ trên gương mặt tuấn tú kéo nhẹ hai má hắn. Tần Viễn Kỳ nhìn sâu vào đôi mắt nàng, sự dịu dàng trong ánh mắt ấy khiến ngực hắn nhói lên. Hắn nhắm mắt lại che giấu sự biến động trong đồng tử, cúi đầu hôn lên môi nàng.
Thực xin lỗi, Băng Nhi.
Chỉ tại ta quá ích kỷ…
Đến cuối cùng, cũng chỉ vì hắn quá yêu nàng.
Nụ hôn môi lúc một sâu thêm, trong lúc môi lưỡi dây dưa, Hàn Băng BĂng bất giác càng lúc càng lún sâu xuống đệm gối được lót bằng bông mịn. Tần Viễn Kỳ vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của nàng, môi hắn mút nhẹ làn môi dưới của nàng khẽ thì thầm.
– Băng Nhi, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, cho dù nàng muốn gì ta cũng sẽ đáp ứng nàng.
Hàn Băng Băng trong phút chốc không thể phát hiện ra ý nghĩa khác trong lời nói của hắn. Nàng mỉm cười ngọt ngào, đôi tay vòng qua cổ hắn kéo xuống kéo xuống cắn nhẹ lên bạc môi quyến rũ kia, nháy mắt tinh nghịch.
– Muốn cái gì cũng được sao?
– Phải! – Hắn trả lời không chút đắn đo, dung túng suy nghĩ của nàng – Nàng muốn gì cũng có thể.
– Vậy Bắc Thành Vương, đời này chàng đành phải chịu ủy khuất một chút. – Tiếng nói của nàng lay động như gió thoảng khiến hắn chìm đắm. – Trở thành nam nhân của một mình em có chịu không?
Lời nói của nàng khiến Tần Viễn Kỳ ngạc nhiên. Một cỗ xúc động nóng bóng lên men rồi nổ tung trong ngực hắn, tràn đẩy phủ kín.
– Được. – Hắn đáp.
Còn có điều kiện nào ngọt ngào hơn thế nữa?
Đôi mắt huyền ngọc của nàng cong cong hình trăng khuyết, lấp lánh ý cười – Là nam nhân của em rồi, tất cả của chàng là của em, của em thì vẫn là của em đấy nhé.
– Được.
– Vậy từ nay Bắc Thành Vương chàng trở thành cu li của em. Việc em làm, chàng phải đứng ra chịu trách nhiệm đó nha.
Tần Viễn Kỳ ôm chặt lấy nàng, bạc môi ghé sát bên thái dương của nàng mà cất lời hứa hẹn.
– Được! Bắc Thành Vương Tần Viễn Kỳ ta, sẽ làm nô bộc cho nàng cả đời.
Cùng với nàng suốt đồi suốt kiếp dây dưa.
Cả đời trở thành nô bộc của nàng, đem nàng bao bọc trong lòng bảo hộ mãi mãi.
Tần Viễn Kỳ hắn, thật lòng nguyện ý.
Cam tâm tình nguyện đem trái tim mình, nơi mềm mại dễ bị tổn thương nhất đặt vào tay nàng.
Cũng đồng nghĩa với việc, đem chính tính mạng của mình trao tặng cho nàng.
Người đó quay lưng nhìn những giọt nước trong suốt đang rơi xuống, lời nói lãnh đạm uy nghiêm đưa ra mệnh lệnh.
– Hai ngươi, điều tra mộ phần của cha mẹ nàng cho bổn vương.
– Thuộc hạ đã rõ. – Cả hai cùng lúc cúi đầu lĩnh lệnh.
Đôi mắt nam nhân kia trôi qua một tia đau đớn không đành lòng, hắn nghĩ đến nụ cười tinh khiết cùng đôi mắt trong veo không chút phòng bị của một bóng dáng bạch y thanh khiết, đáy lòng lại nhức nhối một trận.
– Đừng nói cho nàng biết.
Hắn sợ nàng chống đỡ không được.
Càng sợ sau khi biết rõ mọi chuyện, nàng sẽ rời bỏ hắn mà đi.
– Vương gia. – Minh Vũ ngửng đầu nhìn chủ tử, không khỏi vì người mà lo lắng – Người định sẽ làm thế nào?
Không thể nói, cũng không thể giấu.
– Đây cúng là việc tiếp theo bổn vương muốn hai ngươi làm. – Tần Viễn Kỳ kiên định nhìn về phía xa – Năm cha mẹ nàng chết, Thiên Diệp Quốc có xảy ra một nạn dịch…
Huyền Ảnh cùng Minh Vũ trao đổi ánh mắt với nhau, trong lòng hiểu rõ ý tứ tiếp theo mà vương gia muốn nói tới. – Thuộc hạ hiểu rõ.
Vẽ lên cho tiểu thư một quá khứ yên bình, lấy đó làm câu trả lời thay cho một sự thật tàn nhẫn. Cách làm này rất cực đoan, nhưng thực sự trong lúc này, đó chính là cách xử lý tốt đẹp nhất.
Bởi vì vương gia đối với tiểu thư, đãm sớm không thể buông bỏ được.
.
.
Minh Vũ bước chậm về phòng mình, ánh mắt hắn nhìn về phía Huyền Lâm Viện vẫn đang tĩnh lặng trong giấc ngủ, tâm trí lắng đọng nặng nề bao nhiêu mối lo nghĩ ngổn ngang.
Rốt cuộc, thế nào là yêu?
Một người cao cao tại thượng như vương gia trong lòng hắn trước đây, luôn luôn là một người tâm tư quyết đoán, không hề biết thế nào là nao núng bất an, càng không biết thế nào là sợ hãi.
Nay lại chỉ vì một nữ nhân, lại khiến người lo lắng ngày đêm, suy nghĩ trăm phương ngàn kế suốt bao nhiêu ngày vì nàng kỳ công tạo dựng nên một câu nói dối hoàn hảo vô khuyết.
Con người khi đã yêu, lại có thể trở nên chấp nhất đến điên cuồng như vậy sao?
– Minh Vũ đại ca.
Minh Vũ định thần lại nhìn thiếu nữ đang chạy về phía mình. Nụ cười hồn nhiên của nàng thu vào tầm nhìn, một nỗi đau không biết tên chậm rãi lan lên trong ngực hắn.
– Sao huynh lại thất thần như vậy? Muội đã gọi vài lần rồi.
Nàng hào hứng nắm lấy tay áo hắn hỏi – Huynh đã dùng bữa chưa?
Nụ cười trên môi nàng rất đơn thuần, đôi mắt long lanh không chút vẩn đục khiến sự nặng nề trong lòng Minh Vũ giống như tìm được một nơi để ủy thác, khiến hắc trong một phút chốc muốn được xoa dịu đi.
Lúc ấy, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại vươn tay nắm lấy tay nàng, kéo lại ôm vào trong lòng.
Thiếu nữ bị hành động đột ngột của hắn làm cho hoảng hốt. Hai má nàng nóng bừng lên, đôi tay nàng trở nên bối rối, lúng túng không biết nên đẩy hắn ra hay nên ôm lấy an ủi hắn. Nàng chớp động cặp mắt ngây ngô, lo lắng mở miệng – Huynh sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao?
Minh Vũ lắc đầu, gục mặt nơi bờ vai nhỏ nhắn của nàng.
Cặp mắt to của thiếu nữ chớp chớp vài cái, mơ hồ cảm thấy dường như hắn có tâm sự trong lòng. Bàn tay mềm mại của nàng nàng lên đặt trên lưng hắn nhẹ nhàng vỗ, ngốc nghếch trấn an hắn một cách ngây ngô.
– Huynh đừng buồn, mọi chuyện rồi sẽ có cách giải quyết thôi.
Nam nhân mặc một trang hắc y đứng đơn độc trên mái hiên cao ngất nhìn một cảnh tượng êm dịu bên dưới, nhìn tên bằng hữu cũng như đồng sự đã từng cùng nhau vào sinh ra tử biết bao nhiêu lần lúc này đang ôm chặt lấy một nữ nhân ngờ nghệch, nhận lấy sự an ủi trúc trắc của nàng, khóe môi bạc nhược của hắn bật ra một tiếng thở dài.
Ái tình đối với con người, là tử huyệt.
Đem một nam nhân cao cao tại thượng trở nên mềm yếu như vậy, thậm chí khiến chính bản thân mình bước vào vùng nguy hiểm cũng vẫn nguyện ý vì người đó mà hi sinh tất cả.
Thật sự rất đáng sợ.
Đáy lòng hắn lạnh dần đi, cặp mắt đen cũng dần trở nên cường liệt kiên quyết.
Nếu yêu khiến con người ta mát đi lý trí như vậy, hắn thà rằng không cần yêu.
Nguyện rằng vĩnh viễn cũng không bao giờ động lòng.
.
.
Nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào phòng, Tần Viễn Kỳ bước chân đi tới bên giường. Nữ nhân xinh đẹp đó vẫn ngoan ngoãn như lúc hắn rời đi, yên mình ngủ say. Nét mặt của nàng dịu dàng không chút lo âu, tâm trí thả lỏng khi say ngủ không mang theo nửa tia phòng bị.
Hắn lưu luyến vuốt nhẹ trên gò má hồng hào của nàng, tới chân mày lá liễu. Đáy mắt xao động, Tần Viễn Kỳ ghé sát người tới chui vào chăn, vòng tay kéo tấm thân mềm mại của nàng vào trong ngực.
Hắn muốn lưu giữ nàng mãi mãi như lúc này, vô âu vô lo, nét ngọt ngào không hề bị vấy lên một chút bi thương đau khổ nào.
Liệu có thể không?
Băng Nhi…
Hắn biết rõ việc mà mình đang làm là rất tàn nhẫn. Vùi lấp quá khứ của nàng, tạo ra một lời nói dối phủ lên. Nhưng hắn không còn cách nào khác. Tính cách của nàng cương liệt như vậy, nếu như biết rõ được sự thật, việc đầu tiên nàng làm chắc chắn sẽ là giữ khoảng cách với hắn. Mỗi lần đối diện với hắn, đều sẽ cảm thấy rất đau khổ.
Vì thế, hắn muốn yêu nàng nhiều hơn, đem nàng nâng niu trong lòng, dùng tình yêu của hắn bao phủ toàn bộ hiện tại cùng tương lai của nàng. Quá khứ nàng không có gia đình, hắn sẽ dùng tình yêu của mình tạo cho nàng một gia đình hạnh phúc vĩnh viễn.
Đặt một nụ hôn lên thái dương nàng, sự bất an trong lòng khiến cánh tay hắn đang ôm nàng càng thêm chặt hơn. Hắn không rõ vì sao mỗi khi nhìn nàng, tận sâu trong thâm tâm đều dâng lên sợ hãi. Hắn luôn có cảm giác nữ nhân trước mặt giống như sương mai, cho dù hắn có ôm nàng chặt đến nhường nào đi nữa, chỉ cần không may bất cẩn một chút thôi, nàng cũng sẽ tan biến không chút bóng dáng.
Tựa như hồ điệp tung cánh bay đi.
Nữ nhân xinh đẹp bị vòng ôm chặt chẽ của hắn khiến cho mơ hồ tỉnh lại. Nàng gởi mở đôi mắt đối diện với tuấn nhan của hắn. Ngón tay thử ngọ nguậy một chút, sự kiệt sực khiến nàng giống như con mèo nhỏ vừa mới tỉnh giấc lười biếng nhắm mắt lại.
Tần Viễn Kỳ mỉm cười dịu dàng, nhẹ nhàng nâng cằm nàn lên đặt xuống một nụ hôn – Vẫn còn mệt?
Hắn còn dám hỏi?
Hàn Băng Băng hờn dỗi đánh nhẹ lên ngực hắn. Lúc này mới phát hiện hắn đã mặc y phục từ bao giờ. Nàng nắm lấy ngực áo hắn, thanh âm mềm mại khàn khàn vang lên. – Chàng vừa đi đâu vậy?
– Chỉ là một chút chuyện thôi. – Hắn nắm lấy tay nàng trong tay, mười ngón tay mơn trớn đan cài vào nhau – Nàng còn mệt thì cứ ngủ đi.
– Không cần đâu. – Nàng lắc đầu, ngón tay vuốt theo đường chân mày cương nghị của hắn, thấp giọng hỏi – Viễn Kỳ, có chuyện gì xảy ra phải không?
Biểu hiện của hắn đêm qua, thực sự rất kỳ lạ.
– Ừm, Bắc Thành có xảy ra một chút rắc rối, nhưng đã xử lý cả rồi. – Hôn nhẹ lên ngón tay trắng nõn của nàng, cánh tay hắn trên eo nàng siết lại ôm nàng càng thêm chặt hơn – Mấy ngày không gặp, sao nàng lại hỏi chuyện này?
Vừa nói, bạc môi hướng tới gò má trơn mềm của nàng cắn nhẹ một cái.
– Ta chỉ vài ngày không tới tìm nàng, mới như vậy đã đem ta quên mắt rồi? Hửh?!
Hàn Băng Băng bị hắn trêu chọc khiến cho bật cười, bàn tay xoa nhẹ trên gương mặt tuấn tú kéo nhẹ hai má hắn. Tần Viễn Kỳ nhìn sâu vào đôi mắt nàng, sự dịu dàng trong ánh mắt ấy khiến ngực hắn nhói lên. Hắn nhắm mắt lại che giấu sự biến động trong đồng tử, cúi đầu hôn lên môi nàng.
Thực xin lỗi, Băng Nhi.
Chỉ tại ta quá ích kỷ…
Đến cuối cùng, cũng chỉ vì hắn quá yêu nàng.
Nụ hôn môi lúc một sâu thêm, trong lúc môi lưỡi dây dưa, Hàn Băng BĂng bất giác càng lúc càng lún sâu xuống đệm gối được lót bằng bông mịn. Tần Viễn Kỳ vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của nàng, môi hắn mút nhẹ làn môi dưới của nàng khẽ thì thầm.
– Băng Nhi, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, cho dù nàng muốn gì ta cũng sẽ đáp ứng nàng.
Hàn Băng Băng trong phút chốc không thể phát hiện ra ý nghĩa khác trong lời nói của hắn. Nàng mỉm cười ngọt ngào, đôi tay vòng qua cổ hắn kéo xuống kéo xuống cắn nhẹ lên bạc môi quyến rũ kia, nháy mắt tinh nghịch.
– Muốn cái gì cũng được sao?
– Phải! – Hắn trả lời không chút đắn đo, dung túng suy nghĩ của nàng – Nàng muốn gì cũng có thể.
– Vậy Bắc Thành Vương, đời này chàng đành phải chịu ủy khuất một chút. – Tiếng nói của nàng lay động như gió thoảng khiến hắn chìm đắm. – Trở thành nam nhân của một mình em có chịu không?
Lời nói của nàng khiến Tần Viễn Kỳ ngạc nhiên. Một cỗ xúc động nóng bóng lên men rồi nổ tung trong ngực hắn, tràn đẩy phủ kín.
– Được. – Hắn đáp.
Còn có điều kiện nào ngọt ngào hơn thế nữa?
Đôi mắt huyền ngọc của nàng cong cong hình trăng khuyết, lấp lánh ý cười – Là nam nhân của em rồi, tất cả của chàng là của em, của em thì vẫn là của em đấy nhé.
– Được.
– Vậy từ nay Bắc Thành Vương chàng trở thành cu li của em. Việc em làm, chàng phải đứng ra chịu trách nhiệm đó nha.
Tần Viễn Kỳ ôm chặt lấy nàng, bạc môi ghé sát bên thái dương của nàng mà cất lời hứa hẹn.
– Được! Bắc Thành Vương Tần Viễn Kỳ ta, sẽ làm nô bộc cho nàng cả đời.
Cùng với nàng suốt đồi suốt kiếp dây dưa.
Cả đời trở thành nô bộc của nàng, đem nàng bao bọc trong lòng bảo hộ mãi mãi.
Tần Viễn Kỳ hắn, thật lòng nguyện ý.
Cam tâm tình nguyện đem trái tim mình, nơi mềm mại dễ bị tổn thương nhất đặt vào tay nàng.
Cũng đồng nghĩa với việc, đem chính tính mạng của mình trao tặng cho nàng.