Việc xưng hô thế nào, cuối cùng cũng không thể bàn luận được một cái kết thật vừa lòng. Thời gian qua đi, Bạch Diễm Tuyết cũng đã hồi phủ từ lâu, Liễu Nhi ở trong phòng mở ra bộ hỉ phong tinh xảo thỏa lòng nhìn ngắm. Nàng càng nhìn càng thấy đẹp, không khỏi hào hứng ngập tràn nhìn qua chủ tử của mình đang điềm đạm uống trà mà đề nghị.
– Tiểu thư, tiểu thư mặc thử cho nô tỳ xem một chút được không?
Hàn Băng Băng nhìn sự hào hứng trên nét mặt của Liễu Nhi, mỉm cười trêu chọc – Sao em lại hưng phấn như thế hả?
Người ngoài nhìn vào, có lẽ còn tưởng Liễu Nhi là người gả đi chứ không phải là nàng nữa.
– Em đương nhiên phải hưng phấn chứ. – Tiểu thư nhà nàng cùng vương gia chuẩn bị thành thân. Nói theo ý khác, tiểu thư của nàng sẽ trở thành vương phi, chuyện này sao nàng có thể không vui cho được. – Tiểu thư, để nô tỳ giúp tiểu thư thay y phục nha.
– Được rồi. – Hàn Băng Băng đặt chén trà xuống rồi đứng dậy. Nàng để yên cho Liễu Nhi khoác bộ hỉ phục mỹ lệ lên người mình, thay nàng thắt lại đai lưng được thêu bằng chỉ vàng óng ánh. Ngón tay nàng vuốt nhẹ mép vải mềm mại nơi tay áo, mơ hồ cảm nhận được từ lớp vải lụa cao quý được ướp qua một thứ mùi hương thoang thoảng dịu dàng.
Liễu Nhi cẩn thận đội chiếc mũ phượng đính trân châu lên đầu chủ tử. Nàng chải lại mái tóc đen óng của tiểu thư, đem chiếc gương đồng tới nâng lên cho tiểu thư nhìn rõ.
– Tiểu thư, người thực xinh đẹp.
– Cám ơn em.
Hàn Băng Băng vuốt nhẹ đuôi tóc. Nàng nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình trong gương, đáy lòng bất giác cảm thấy thật lẻ loi. Nàng vốn không ai thân thích xuất hiện ở nơi này,một thân cô đọc lưu lại Bắc Thành. Nâu giờ lại sắp trở thành thê tử của người khác.
Nghĩ thôi cũng thật khó tin.
Cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Cánh cửa sau đó liền mở ra, Liễu Nhi nhìn thấy người vừa bước vào lập tức liền cúi đầu hành lễ.
– Vương gia.
Hàn Băng Băng quay người trở lại, thấy Tần Viễn Kỳ không rõ vì sao lại đứng ngây ra ở cửa phòng nhìn nàng không chớp mắt. Ánh mắt hắn dường như có vài phần kinh ngạc, tham luyến chiếu theo từng đường nét trên người nàng.
Liễu Nhi thấy hắn chỉ nhìn chằm chằm vào chủ tử của mình, cặp mắt to linh động đảo liên một hồi rồi khẽ cười trôm. Nàng lấy bừa một lý do nào đó rồi lập tức lui ra.
Trong phòng chỉ còn lại hai người. Hàn Băng Băng bị hắn nhìn đến ngượng ngùng, nàng bối rối vén lên lọng tóc dài – Chàng nhìn gì vậy?
Có nhất thiết phải nhìn kỹ như vậy không?
Tần Viễn Kỳ dường như cũng hồi phục được chút tinh thần. Khóe môi hắn cong lên cao hắn đi đến nắm lấy tay nàng, ngắm nhìn màu vải đỏ được khoác lên người nàng, xinh đẹp đến mức chính hắn cũng cảm thấy choáng ngợp.
Hắn hít vào một hơi, lời nói có chút ngập ngừng – Đây là hỉ phục mà Tuyết Nhi đem đến phải không?
– Phải. – Nàng gật đầu, dưới ánh mắt của hắn xoay chuyển một vòng tròn tuyệt đẹp – Chàng thấy sao?
Vạt áo cong lên theo chuyển động của nàng khiến Tần Viễn Kỳ không nỡ rời mắt. Hắn gật đầu thừa nhận.
– Rất đẹp.
Hắn nắm lấy tay nàng kéo lại gần, ôm theo nàng ngồi xuống ghế thỏa thích ngắm nhìn tân nương xinh đẹp ở trong lòng mình. Chỉ cần nghĩ đến việc ba ngày sau nàng sẽ mặc bộ hỉ phục này bước vào lễ đường của cả hai người họ, hắn và nàng cùng nhau bái đường trở thành phu thê. Tâm tình của Tần Viễn Kỳ không khỏi dâng lên một niềm hãnh diện cùng vui sướng.
Hàn Băng Băng dựa mình trong ngực hắn, gò má như được phủ một lớp phấn hồng mịn màng. Chuỗi trân châu đuổi theo đuôi mắt nàng điểm xuyến nơi mơi mi mắt mang theo sự ma mị khó nói thành lời.
– Chàng có thích không?
– Ta đương nhiên là thích. – Hắn cười ôm chặt lấy nàng, ngón tay vuốt theo đường chỉ thêu lấp lánh trên mặt vải cẩm tú. Sự hoa lệ trên người nàng vào lúc này lại khiến hắn tưởng niệm đến vạt áo tinh khiết trong bầu trời tuyết rơi ngày đó.
Bất chợt phát hiện, Băng Nhi của hắn chưa bao giờ chân thực như bây giờ.
Nàng khi ấy, mơ hồ đến mức nào, xa vời khó nắm bắt đến mức khiến hắn có cảm giác chỉ cần vươn tay ra, tiểu mỹ nhân này sẽ tan ra như những bông tuyết theo cơn gió mà bay đi.
Để bây giờ khi ôm lấy nàng trong ngực, chợt nhận ra tất thảy những thống khổ chờ đợi cùng những vết thương đã liền sẹo kia…. giống như một giấc mơ thật dài.
– Băng Nhi… – Tần Viễn Kỳ thấp giọng thì thầm bên tai nàng, ngón tay vuốt nhẹ gò má xuống đến chiếc cằm tinh tế, nhẹ nhàng nâng gương mặt xinh đẹp của nàng lên.
Cặp mắt hạnh long lanh của nàng chớp động nhìn hắn.
– Nói yêu ta đi.
Nói yêu hắn?
Hai má nàng hồng lên, ngoảnh mặt muốn mặc kệ hắn. Nhưng tên nam nhân này dường như không đạt được mục đích thì nhất quyết sẽ không bỏ qua. Hắn ôm lấy gương mặt nàng, bạc môi hôn lên trán nàng.
– Nói ta nghe xem.
– Không muốn. – Nàng bướng bỉnh không chịu.
– A đầu này… – Hắn bất lực hôn lên môi nàng. Tiểu nữ nhân này rất hiếm khi mở miệng nói yêu hắn, từ khi hai người ở bên nhau đến giờ nàng chỉ nói cho hắn nghe duy nhất hai lần. Còn hắn, rõ ràng đã nói rất nhiều lần rồi nha. Cho dù có nghĩ thế nào cũng cảm thấy rất không công bằng.
Hàn Băng Băng cười duyên ôm lấy cổ hắn kéo xuống, đuôi mắt nàng rung động dưới chuỗi trân châu lấp lánh, hàng mi cong vút thoáng rung giống như yêu tinh bắt giữ tâm trí của kẻ đối diện.
Trái tim trong ngực Tần Viễn Kỳ bị bộ dạng mị hoặc của nàng làm cho tăng nhanh nhịp đập.
– Chính chàng đã nói, em chỉ cần nói một lần là được.
Mới có như vậy liền nhanh chóng hối hận?
– Hình như ta có chút hối hận.
Quả thực hắn không lường trước được tiểu nha đầu này sẽ kín miệng như thế. Nàng có thể tùy tiện bất cứ khi nào dùng một lời nói khiến cho hắn cảm động. Nhưng ba chữ kia, nàng trừ hai lần tâm tư kích động mà thốt ra, còn lại đều kín như bưng không để thừa một chữ.
Hàn Băng Băng cười đến vô vàn xinh đẹp, đôi mắt long lanh cũng dần cong lên thành hai vầng trăng khuyết.
– Hối hận cũng không nói cho chàng.
Yêu tinh này…
– Bẩm vương gia, có vương đại nhân cầu kiến.
Tiếng gọi của gia binh bên ngoài làm tan biến không khí đùa nghịch của hai người. Tần Viễn Kỳ ra hiệu cho người đừng ngoài chờ rồi vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của nàng, cần thận dặn dò.
– Ta đi gặp vương thúc thúc, nàng đừng có đùa nghịch lung tung.
Từ bây giờ đến lúc hôn lễ, nếu tiểu nha đầu này lại nghịch ngợm đến mức trên người có vài vết bầm như mấy ngày trước thì thực không tốt.
Hàn Băng Băng cười khẽ gật đầu. Tần Viễn Kỳ cũng cảm thấy yên tâm mà buông nàng ra.
Hôm nay Vương thúc thúc lại đến tìm hắn, chắc không phải là có chuyện gì quan trọng đó chứ? Nếu là chuyện công, gần đây Bắc Thành không xuất hiện điều gì bất thường. Còn về hôn lễ, tất cả mọi thứ cũng đã chuẩn bị…
– Viễn Kỳ.
– Có chuyện gì…
Một bóng dáng màu đỏ tựa như ngọn lửa ào vào ngực hắn, đôi tay thon dài của nàng ôm lấy cổ hắn kéo xuống. một hương thơm mê người ập vào khứu giác làm hắn choáng váng. Hàng mi cong vút giống như lông vũ của nàng khép lại trước mặt hắn, bạc môi của hắn cũng cảm nhận được một sự mềm mại ấm áp khủ lên, mang theo sự ngọn ngào quen thuộc mà hắn mê luyến.
Nàng hôn hắn rất dịu dàng, mang theo sự nhiệt tình khiến Tần Viễn Kỳ sững sờ trong giây lát. Rất nhanh, đôi tay hắn mạnh mẽ ôm chặt lấy eo nàng kéo lại gần, đem theo thân thể mềm mại mê người của nàng áp sát vào cánh cửa gỗ. Cánh môi của hắn miết mạnh trên môi nàng nhanh chóng tách ra, cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ của nàng, cùng với nàng một hồi ngọt ngào ướt át vờn quanh.
Hơi thở của Hàn Băng Băng ngày một gấp gáp, đôi tay ôm lấy cổ hắn cũng dần trượt xuống giữ lấy bờ vai rộng lớn. Nàng không phản kháng, mê hoặc nâng cằm lên đáp lại nụ hôn nóng bỏng của hắn, thân thể nhuyễn hoặc càng dán sát vào hắn hơn. Đôi môi cùng đầu lưỡi bị hắn mút mạnh đến mức mang lại thứ cảm giác bỏng rát mơ hồ. Nàng dúng sức mình ôm chặt lấy vai hắn, giống với hành động của hắn kéo sát về phía mình. Mà tên nam nhân kia cũng thỏa theo mong muốn của nàng, thân thể to lớn dấn tới càng áp chặt lên người nàng hơn.
Không khí xung quanh hai người mỗi lúc một nóng lên, dưỡng khí cũng mỗi lúc một loãng dần. Nàng ôm lấy hắn hé mở cánh môi ngọt ngào, trong lúc hắn cuối lấy môi mình cố tình cắn lên môi hắn một cái, khiến hắn trong phúc chốc không thể không buông tha cho môi nàng để dần trấn tĩnh trở lại.
Lồng ngực của Tần Viễn Kỳ cao thấp phập phồng, nhịp thở cũng có vài phần trở nên dồn dập. Hắn ngắm nhìn nét mặt tuyệt mỹ của nàng trong ngực mình, ánh mắt dường như vẫn còn mang theo vài phần khao khát hướng về đôi môi sưng mọng ướt át kia.
– Băng Nhi. – Thanh âm của hắn trầm khàn thốt lên tên nàng, giọng điệu mang theo vài phần thất bại – Ta sớm hay muộn cũng sẽ bị nàng biến thành kẻ mê luyến nữ sắc mất.
– Mê luyến nữ sắc? – Hàn Băng Băng chớp mắt ôm lấy cổ hắn – Không lẽ em không đủ xinh đẹp để chàng mê luyến sao?
Chính vì quá đủ nên hắn mới lo lắng.
Sắc đẹp của nàng đối với nam nhân thật sự mang theo rất nhiều cám dỗ, khiến hắn không có lúc nào không lo lắng bất an nàng sẽ bị kẻ khác cướp mất.
– Tiểu yêu tinh. – Hắn cắn nhẹ lên môi nàng, mơ hồ đe dọa – Đợi ta nói chuyện xong với Vương thúc thúc, để xem ta làm thế nào chỉnh nàng.
– Em có được hối hận không?
Bàn tay hắn bên eo nàng siết lại thật chặt.
– Không cho phép hối hận.
– Tiểu thư, tiểu thư mặc thử cho nô tỳ xem một chút được không?
Hàn Băng Băng nhìn sự hào hứng trên nét mặt của Liễu Nhi, mỉm cười trêu chọc – Sao em lại hưng phấn như thế hả?
Người ngoài nhìn vào, có lẽ còn tưởng Liễu Nhi là người gả đi chứ không phải là nàng nữa.
– Em đương nhiên phải hưng phấn chứ. – Tiểu thư nhà nàng cùng vương gia chuẩn bị thành thân. Nói theo ý khác, tiểu thư của nàng sẽ trở thành vương phi, chuyện này sao nàng có thể không vui cho được. – Tiểu thư, để nô tỳ giúp tiểu thư thay y phục nha.
– Được rồi. – Hàn Băng Băng đặt chén trà xuống rồi đứng dậy. Nàng để yên cho Liễu Nhi khoác bộ hỉ phục mỹ lệ lên người mình, thay nàng thắt lại đai lưng được thêu bằng chỉ vàng óng ánh. Ngón tay nàng vuốt nhẹ mép vải mềm mại nơi tay áo, mơ hồ cảm nhận được từ lớp vải lụa cao quý được ướp qua một thứ mùi hương thoang thoảng dịu dàng.
Liễu Nhi cẩn thận đội chiếc mũ phượng đính trân châu lên đầu chủ tử. Nàng chải lại mái tóc đen óng của tiểu thư, đem chiếc gương đồng tới nâng lên cho tiểu thư nhìn rõ.
– Tiểu thư, người thực xinh đẹp.
– Cám ơn em.
Hàn Băng Băng vuốt nhẹ đuôi tóc. Nàng nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình trong gương, đáy lòng bất giác cảm thấy thật lẻ loi. Nàng vốn không ai thân thích xuất hiện ở nơi này,một thân cô đọc lưu lại Bắc Thành. Nâu giờ lại sắp trở thành thê tử của người khác.
Nghĩ thôi cũng thật khó tin.
Cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Cánh cửa sau đó liền mở ra, Liễu Nhi nhìn thấy người vừa bước vào lập tức liền cúi đầu hành lễ.
– Vương gia.
Hàn Băng Băng quay người trở lại, thấy Tần Viễn Kỳ không rõ vì sao lại đứng ngây ra ở cửa phòng nhìn nàng không chớp mắt. Ánh mắt hắn dường như có vài phần kinh ngạc, tham luyến chiếu theo từng đường nét trên người nàng.
Liễu Nhi thấy hắn chỉ nhìn chằm chằm vào chủ tử của mình, cặp mắt to linh động đảo liên một hồi rồi khẽ cười trôm. Nàng lấy bừa một lý do nào đó rồi lập tức lui ra.
Trong phòng chỉ còn lại hai người. Hàn Băng Băng bị hắn nhìn đến ngượng ngùng, nàng bối rối vén lên lọng tóc dài – Chàng nhìn gì vậy?
Có nhất thiết phải nhìn kỹ như vậy không?
Tần Viễn Kỳ dường như cũng hồi phục được chút tinh thần. Khóe môi hắn cong lên cao hắn đi đến nắm lấy tay nàng, ngắm nhìn màu vải đỏ được khoác lên người nàng, xinh đẹp đến mức chính hắn cũng cảm thấy choáng ngợp.
Hắn hít vào một hơi, lời nói có chút ngập ngừng – Đây là hỉ phục mà Tuyết Nhi đem đến phải không?
– Phải. – Nàng gật đầu, dưới ánh mắt của hắn xoay chuyển một vòng tròn tuyệt đẹp – Chàng thấy sao?
Vạt áo cong lên theo chuyển động của nàng khiến Tần Viễn Kỳ không nỡ rời mắt. Hắn gật đầu thừa nhận.
– Rất đẹp.
Hắn nắm lấy tay nàng kéo lại gần, ôm theo nàng ngồi xuống ghế thỏa thích ngắm nhìn tân nương xinh đẹp ở trong lòng mình. Chỉ cần nghĩ đến việc ba ngày sau nàng sẽ mặc bộ hỉ phục này bước vào lễ đường của cả hai người họ, hắn và nàng cùng nhau bái đường trở thành phu thê. Tâm tình của Tần Viễn Kỳ không khỏi dâng lên một niềm hãnh diện cùng vui sướng.
Hàn Băng Băng dựa mình trong ngực hắn, gò má như được phủ một lớp phấn hồng mịn màng. Chuỗi trân châu đuổi theo đuôi mắt nàng điểm xuyến nơi mơi mi mắt mang theo sự ma mị khó nói thành lời.
– Chàng có thích không?
– Ta đương nhiên là thích. – Hắn cười ôm chặt lấy nàng, ngón tay vuốt theo đường chỉ thêu lấp lánh trên mặt vải cẩm tú. Sự hoa lệ trên người nàng vào lúc này lại khiến hắn tưởng niệm đến vạt áo tinh khiết trong bầu trời tuyết rơi ngày đó.
Bất chợt phát hiện, Băng Nhi của hắn chưa bao giờ chân thực như bây giờ.
Nàng khi ấy, mơ hồ đến mức nào, xa vời khó nắm bắt đến mức khiến hắn có cảm giác chỉ cần vươn tay ra, tiểu mỹ nhân này sẽ tan ra như những bông tuyết theo cơn gió mà bay đi.
Để bây giờ khi ôm lấy nàng trong ngực, chợt nhận ra tất thảy những thống khổ chờ đợi cùng những vết thương đã liền sẹo kia…. giống như một giấc mơ thật dài.
– Băng Nhi… – Tần Viễn Kỳ thấp giọng thì thầm bên tai nàng, ngón tay vuốt nhẹ gò má xuống đến chiếc cằm tinh tế, nhẹ nhàng nâng gương mặt xinh đẹp của nàng lên.
Cặp mắt hạnh long lanh của nàng chớp động nhìn hắn.
– Nói yêu ta đi.
Nói yêu hắn?
Hai má nàng hồng lên, ngoảnh mặt muốn mặc kệ hắn. Nhưng tên nam nhân này dường như không đạt được mục đích thì nhất quyết sẽ không bỏ qua. Hắn ôm lấy gương mặt nàng, bạc môi hôn lên trán nàng.
– Nói ta nghe xem.
– Không muốn. – Nàng bướng bỉnh không chịu.
– A đầu này… – Hắn bất lực hôn lên môi nàng. Tiểu nữ nhân này rất hiếm khi mở miệng nói yêu hắn, từ khi hai người ở bên nhau đến giờ nàng chỉ nói cho hắn nghe duy nhất hai lần. Còn hắn, rõ ràng đã nói rất nhiều lần rồi nha. Cho dù có nghĩ thế nào cũng cảm thấy rất không công bằng.
Hàn Băng Băng cười duyên ôm lấy cổ hắn kéo xuống, đuôi mắt nàng rung động dưới chuỗi trân châu lấp lánh, hàng mi cong vút thoáng rung giống như yêu tinh bắt giữ tâm trí của kẻ đối diện.
Trái tim trong ngực Tần Viễn Kỳ bị bộ dạng mị hoặc của nàng làm cho tăng nhanh nhịp đập.
– Chính chàng đã nói, em chỉ cần nói một lần là được.
Mới có như vậy liền nhanh chóng hối hận?
– Hình như ta có chút hối hận.
Quả thực hắn không lường trước được tiểu nha đầu này sẽ kín miệng như thế. Nàng có thể tùy tiện bất cứ khi nào dùng một lời nói khiến cho hắn cảm động. Nhưng ba chữ kia, nàng trừ hai lần tâm tư kích động mà thốt ra, còn lại đều kín như bưng không để thừa một chữ.
Hàn Băng Băng cười đến vô vàn xinh đẹp, đôi mắt long lanh cũng dần cong lên thành hai vầng trăng khuyết.
– Hối hận cũng không nói cho chàng.
Yêu tinh này…
– Bẩm vương gia, có vương đại nhân cầu kiến.
Tiếng gọi của gia binh bên ngoài làm tan biến không khí đùa nghịch của hai người. Tần Viễn Kỳ ra hiệu cho người đừng ngoài chờ rồi vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của nàng, cần thận dặn dò.
– Ta đi gặp vương thúc thúc, nàng đừng có đùa nghịch lung tung.
Từ bây giờ đến lúc hôn lễ, nếu tiểu nha đầu này lại nghịch ngợm đến mức trên người có vài vết bầm như mấy ngày trước thì thực không tốt.
Hàn Băng Băng cười khẽ gật đầu. Tần Viễn Kỳ cũng cảm thấy yên tâm mà buông nàng ra.
Hôm nay Vương thúc thúc lại đến tìm hắn, chắc không phải là có chuyện gì quan trọng đó chứ? Nếu là chuyện công, gần đây Bắc Thành không xuất hiện điều gì bất thường. Còn về hôn lễ, tất cả mọi thứ cũng đã chuẩn bị…
– Viễn Kỳ.
– Có chuyện gì…
Một bóng dáng màu đỏ tựa như ngọn lửa ào vào ngực hắn, đôi tay thon dài của nàng ôm lấy cổ hắn kéo xuống. một hương thơm mê người ập vào khứu giác làm hắn choáng váng. Hàng mi cong vút giống như lông vũ của nàng khép lại trước mặt hắn, bạc môi của hắn cũng cảm nhận được một sự mềm mại ấm áp khủ lên, mang theo sự ngọn ngào quen thuộc mà hắn mê luyến.
Nàng hôn hắn rất dịu dàng, mang theo sự nhiệt tình khiến Tần Viễn Kỳ sững sờ trong giây lát. Rất nhanh, đôi tay hắn mạnh mẽ ôm chặt lấy eo nàng kéo lại gần, đem theo thân thể mềm mại mê người của nàng áp sát vào cánh cửa gỗ. Cánh môi của hắn miết mạnh trên môi nàng nhanh chóng tách ra, cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ của nàng, cùng với nàng một hồi ngọt ngào ướt át vờn quanh.
Hơi thở của Hàn Băng Băng ngày một gấp gáp, đôi tay ôm lấy cổ hắn cũng dần trượt xuống giữ lấy bờ vai rộng lớn. Nàng không phản kháng, mê hoặc nâng cằm lên đáp lại nụ hôn nóng bỏng của hắn, thân thể nhuyễn hoặc càng dán sát vào hắn hơn. Đôi môi cùng đầu lưỡi bị hắn mút mạnh đến mức mang lại thứ cảm giác bỏng rát mơ hồ. Nàng dúng sức mình ôm chặt lấy vai hắn, giống với hành động của hắn kéo sát về phía mình. Mà tên nam nhân kia cũng thỏa theo mong muốn của nàng, thân thể to lớn dấn tới càng áp chặt lên người nàng hơn.
Không khí xung quanh hai người mỗi lúc một nóng lên, dưỡng khí cũng mỗi lúc một loãng dần. Nàng ôm lấy hắn hé mở cánh môi ngọt ngào, trong lúc hắn cuối lấy môi mình cố tình cắn lên môi hắn một cái, khiến hắn trong phúc chốc không thể không buông tha cho môi nàng để dần trấn tĩnh trở lại.
Lồng ngực của Tần Viễn Kỳ cao thấp phập phồng, nhịp thở cũng có vài phần trở nên dồn dập. Hắn ngắm nhìn nét mặt tuyệt mỹ của nàng trong ngực mình, ánh mắt dường như vẫn còn mang theo vài phần khao khát hướng về đôi môi sưng mọng ướt át kia.
– Băng Nhi. – Thanh âm của hắn trầm khàn thốt lên tên nàng, giọng điệu mang theo vài phần thất bại – Ta sớm hay muộn cũng sẽ bị nàng biến thành kẻ mê luyến nữ sắc mất.
– Mê luyến nữ sắc? – Hàn Băng Băng chớp mắt ôm lấy cổ hắn – Không lẽ em không đủ xinh đẹp để chàng mê luyến sao?
Chính vì quá đủ nên hắn mới lo lắng.
Sắc đẹp của nàng đối với nam nhân thật sự mang theo rất nhiều cám dỗ, khiến hắn không có lúc nào không lo lắng bất an nàng sẽ bị kẻ khác cướp mất.
– Tiểu yêu tinh. – Hắn cắn nhẹ lên môi nàng, mơ hồ đe dọa – Đợi ta nói chuyện xong với Vương thúc thúc, để xem ta làm thế nào chỉnh nàng.
– Em có được hối hận không?
Bàn tay hắn bên eo nàng siết lại thật chặt.
– Không cho phép hối hận.