Sảnh đường Xuân Hạnh Lầu ồn ào ầm ĩ. Chuyện này cũng khó trách, việc Xuân Hạnh Lầu đổi chủ sau một đêm khiến bất kỳ nữ nhân nào ở đây đều bàng hoàng hoảng hốt, nhất là đêm qua Quế ma ma bị gia binh không chút khách khí ném ra ngoài, rồi mỹ nhân đệ nhất vốn dĩ tưởng rằng đã chết – Mai Quế lại ngang nhiên xuất hiện làm chấn động biết bao nhiêu người.
Mà quan trọng hơn, người mua lại xuân lâu này cư nhiên không phải là Mai Quế – người phô trương thanh thế đêm qua. Theo như thái độ của Mai Quế đối với người đó, e rằng Mai Quế chỉ là “thuộc hạ” của nàng ta. Có thể đem đệ nhất mỹ nhân nổi tiếng cao ngạo của Xuân Hạnh Lầu thu thập dưới trướng, rốt cuộc nàng ta là thần thánh phương nào.
– Này! Ngươi nói xem! – Ôm một bụng tò mò, cuối cùng cũng có người chịu không nổi mà bắt đầu dò la – lão bản mới liệu có phải là nữ nhân đi vào cùng Mai Quế ngày hôm qua không?
– Mai Quế hôm qua vào cùng hai người, ngươi là đang nói người nào?
Nữ nhân kia cong môi – Ta đoán là cái nàng mặc áo trắng hôm qua đó!
Nữ nhân áo trắng đó từ khí chất cao quý đến dung mạo cũng đều hơn người, nhất là ánh mắt của nàng ta, lạnh lùng cao quý giống như đang từ trên nhìn xuống vậy. Đặc biệt là thái độ của Mai Quế đối với nàng ta hình như vô cùng kính trọng.
Nữ nhân mặc áo hồng bị hỏi đến khó chịu, không chịu được gạt phắt đi – Ta làm sao mà biết được!
Nếu như nàng biết được, liệu có phải đứng đây đoán già đoán non không?
– Liệu chúng ta có giống như Quế ma ma bị nàng ấy đuổi đi không? – Một người khác hốt hoảng kêu lên.
Một câu liền đánh đến trọng yếu, chỉ trong chốc lát đại sảnh lại nháo nhào cả lên.
– Nữ nhân ngu xuẩn, đừng có mà ở đó nói bừa nữa! – Một nữ nhân tức giận bước ra lớn tiếng hét lên. Nhan sắc của nàng ta sắc sảo đậm nét, trang sức quý giá trên người đung đưa chói lóa, váy áo rực rỡ cùng khí thế kiêu ngạo kia khiến các nữ nhân khác vô thức lùi lại. Nàng ta nhìn xuống những nữ nhân ồn ào phía dưới, ngạo mạn khinh thường.
– Đúng là một đám nữ nhân vô dụng!
– Lam Ngọc, cô đừng có buông lời quá đáng như vậy!
– Hừ! -Lam Ngọc khinh thường hừ một tiếng – Chẳng lẽ ta nói sai hay sao chứ?
– Cô… – Các nàng không nói lại nàng ta. Lam Ngọc từ trước đến giờ đã luôn kiêu ngạo hống hách, ác miệng khó gần. Nhất là từ khi Xuân Hạnh Lầu mất đi Mai Quế, nàng ta chiếm chệ ngồi trên vị trí “Đệ nhất kỹ nữ” thì thái độ càng hống hách không coi ai ra gì hơn.
– Hống hách gì chứ! – Cuối cùng cũng có một người không nhịn được mà nói – Lần này Mai Quế quay về rồi, xem cái vị trí đệ nhất đó ngươi còn ngồi được bao lâu!
Ăn mặc khoa trương như vậy để cho ai nhìn chứ, ai mà chả biết nàng ta chỉ vì muốn phô trương thanh thế với Mai Quế thôi hay sao. Nàng ta kiêu ngạo cái gì chứ, nói cho cùng thì cũng chỉ bại tướng dưới tay Mai Quế mà thôi…
– Câm miệng! – Một thanh âm tức giận vang lên. Từ trên lầu Đào Uyển Nhi từ từ bước xuống. Nét mặt tức giận đầy sắc lạnh nhìn qua khiến tất cả không dám lộn xộn lùi xuống im lặng. Nàng nhìn qua một đám nữ nhân mới gặp một chút chuyện là đã nháo nhào hỗn loạn, không hài lòng mà nhíu mày – Gọi các ngươi đến là để các ngươi ầm ĩ làm loạn ở đây à? Mất hết quy củ rồi sao?
Tiểu thư vẫn còn đang nghỉ ngơi, đám người này lại dám lộn xộn ầm ĩ.
– Mai Quế! – Lam Ngọc vừa nhìn thấy Đào Uyển Nhi, một cơn tức giận cùng không cam lòng đổ dồn khiến toàn thân nàng bức bối, lời truy hỏi vừa thốt ra khỏi miệng cũng trở nên cực kỳ chói tai – Ngươi còn quay lại làm gì?
Không phải là đã chết rồi hay sao, tại sao còn xuất hiện làm gì chứ?
– Thế nào? Ngươi không hài lòng? – Đào Uyển Nhi nhướn mày, nàng nhìn dung nhan diễm lệ đã vì tức giận mà vặn vẹo dưới từng tầng phấn son, trong lòng dâng lên một hồi lạnh lẽo. Nàng đi đến trước mặt Lam Ngọc ghé sát môi bên tai nàng ta, khóe miệng nàng nâng lên một nụ cười mê người, lời nói thì thầm thốt ra lại âm lãnh đến cực điểm – Hay là ngươi nghĩ rằng xương cốt của ta phải mục nát ở dưới khe vực đó rồi?
Bàn tay giấu trong tay áo của Lam Ngọc run lên bần bật, gương mặt xinh đẹp tái nhợt trong phút chốc.
Đào Uyển Nhi vuốt nhẹ tay lên mặt dây chuyền nạm ngọc trên cổ Lam Ngọc, khóe mắt yêu mị hạ xuống âm ngoan – Lam Ngọc, ta không cần biết ngươi đang suy tính cái gì. Nhưng ta cảnh cáo ngươi, an phận một chút cho ta. Nếu để ta biết được ngươi dám làm ra chuyện tốt gì…
Bàn tay nàng đột nhiên siết lại kéo mạnh khiến Lam Ngọc hốt hoảng trợn mắt, trong lòng run lên sợ hãi nhìn vào đồng tử xinh đẹp trước mặt mình.
– Ta sẽ khiến ngươi đẹp mặt.
Nàng sao lại không biết nữ nhân này tâm kế thế nào, trước đây a muốn suy tính thế nào cũng không cần nói đến nữa, nhưng bây giờ Đào Uyển Nhi nàng còn có một người cần phải dốc lòng phò trợ phía sau. Nếu như nữ nhân này dám làm ra chuyện gì bất lợi với tiểu thư…
Ánh mắt của Đào Uyển Nhi lại càng âm u hơn.
Nếu ả dám, nàng tuyệt đối sẽ khiến ả hối hận!
Một sải cánh rộng lớn đột nhiên lao xuống, vững chắc đậu lên chiếc trường kỷ quyền quý trên đài. Đào Uyển Nhi buông Lam Ngọc ra, ra hiệu cho các nữ nhân bên dưới rồi nhanh chóng đi lên. Thái độ của nàng khiến đám nữ nhân vô thức căng thẳng, im lặng nhìn lên không dám lộn xộn.
Hàn Băng Băng bước xuống từ trên lầu. Có lẽ là do mới thức dậy, ánh mắt nàng khi nhìn xuống sảnh đường rộng lớn mang theo nét lạnh nhạt xen lẫn lười biếng. Khí chất cao quý lạnh lùng vô thức toát ra, khiến cả sảnh đường phủ lên một áp lực đè nén ép xuống.
– Tiểu thư! – Đào Uyển nhi ngay lập tức bước tới đỡ lấy tay nàng.
Hàn Băng Băng khẽ gật đầu. Ngồi xuống chiếc trường kỷ được trạm trổ công phu, ánh mắt nàng vừa quét qua, dám nữ nhân dưới sản liền lập tức cúi đầu.
– Tham kiến tiểu thư!
– Được rồi! – Nàng khoát tay dựa người vào thành ghế – Chuyện Xuân Hạnh Lầu được mua lại, hẳn là mọi người cũng đều biết được rồi!
Chuyện này sao có thể không biết. Ngày hôm qua Mai Quế vừa xuất hiện đã làm một màn làm người người hốt hoảng kia cũng không phải là vì chuyện này hay sao!
– Ta là Hàn Vân Tuyết! – Lời nói của nàng rất chậm – Từ ngày hôm nay chính là chủ nhân của Xuân Hạnh Lầu.
Hàn Vân Tuyết?!
Liễu Nhi đứng phía sau chủ tử không hiểu được mà nhíu mày chớp mắt. Muốn mở miệng nhưng lại không dám làm hỏng việc của tiểu thư. Đánh mắt mắt sang phía Đào Uyển Nhi đang quy củ đứng ở bên cạnh, liền nhận được một cái trừng mắt của tỷ tỷ.
Nha đầu ngốc! Muội nghiêm chỉnh lại ngay cho tỷ!
Liễu Nhi ngay lập tức chun mũi rụt người trở lại.
– Liễu Nhi!
Hàn Băng Băng nghiêng người nói thật khẽ về phía sau. Liễu Nhi liền lập tức tỉnh lại gật gật đầu bước về phía trước đưa ra một chiếc hộp gỗ. Khẽ đằng hắng giọng, đem toàn bộ những gì vừa được tiểu thư cẩn thận nhắc nhở cổ gắng nói ra sao cho thật nghiêm trang.
– Xuân Hạnh Lầu vẫn sẽ tiếp tục kinh doanh như cũ. Tuy nhiên, nếu bất kỳ ai không muốn tiếp tục ở lại nơi này hoặc không hài lòng với những gì tiểu thư phân phó thì có thể lấy lại khế ước bán thân của mình ở đây. Tiểu thư tuyết đối không giữ lại!
Trả lại khế ước bán thân của các nàng ư?
Bên dưới không khỏi xì xầm to nhỏ, lại bị một tiếng hô của Đào Uyển Nhi mà thu mình trở lại, nhưng trong lòng lúc này ai ai cũng hỗn loạn như kiến bò chảo nóng. Từ trước đến nay không phải không có ai không nghĩ đến việc mua lại khế ước bán thân của mình trong tay Quế ma ma và rời đi, nhưng Quế ma ma lại giữ người quá chặt. Hơn nữa, cứ cho là các nàng quyết quyết muốn chuộc mình, thì cái giá phải trả luôn so với số tiền trên khế ước tăng lên gấp vài lần.
Bây giờ nữ nhân này lại nói các nàng có thể tùy ý lấy lại nó sao? Dễ dàng như vậy?
Chi Hương không dưới một lần muốn mở miệng truy vấn, nhưng mỗi lần ngửng mặt lên lại bị ánh mắt lạnh lẽo của Đào Uyển Nhi đè ép không dám loạn xạ. Nàng ta cắn chặt môi không cam lòng, ngón tay bấm vào thịt da đau đến không còn cảm giác.
Vài gương mặt hoa phấn bên dưới không khỏi chần chừ lưỡng lự. Bây giờ các nàng cho dù có lấy lại được khế ước bán thân đi nữa, các nàng liệu có thể đi về đâu? Các cô nương ở đây nếu không phải mồ côi cha mẹ, gia đình nghèo khó thì cũng là bị gia tộc ruồng bỏ. Bây giờ cho dù có quay về, vẫn sẽ bị xem là nỗi nhục nhã của cả gia đình. Còn nếu như muốn tự muốn tự mình kiếm sống, há có mấy ai có thể chịu dược sự khinh thường nhục mạ của người đời. Thân gái yếu đuối, ai có thể đảm bảo rời khỏi Xuân Hạnh Lầu các nàng sẽ không bị đời người xô đẩy vào chốn hồng nhan này thêm một lần nữa chứ?
Đại sảnh không khỏi lâm vào một hồi trầm mặc.
Hàn Băng Băng che giấu tiếng thở dài thật khẽ. Kết quả này Uyển Nhi cũng đã từng dự liệu từ trước. Nơi này dễ vào khó ra, quả nhiên không sai chút nào.
– Nếu không ai muốn rời đi cũng được! Tất cả đều có thể tiếp tục ở lại nơi này – Nói gì đi nữa, nơi son phấn không thể không có nữ nhân được – Các quy định trước đây của Xuân Hạnh Lầu do Quế ma ma đề ra đều hủy bỏ. Nếu tất cả đều muốn ở lại thì đều phải nghe theo phân phó của ta.
Tất cả đều không dám hai lời mà cúi đầu.
– Vài ngày nữa Xuân Hạnh Lầu mới bắt đầu kinh doanh trở lại, phương thức hoạt động lẫn quy định đều sẽ thay đổi. – Mắt thấy được sự hoang mang của các nàng, khóe môi của Hàn Băng Băng khẽ cong lên – Ta sẽ không chèn ép các ngươi, chỉ cần các ngươi nghiêm chỉnh tuân theo quy củ mà ta đặt ra, ta sẽ không quản tự do của các ngươi. Tuy nhiên…
Ánh mắt âm u của nàng lạnh nhạt quét xuống.
– Nếu ai đó trong các ngươi hành xử lỗ mãng…
Thì đừng trách nàng không nương tay…
Nam nhân đến kỹ viện là để tìm tới kỹ nữ.
Nhưng mà nhìn cái tờ giấy ghi “Phương thức kinh doanh” mà tiểu thư bảo Uyển Nhi tỷ tỷ viết ra mà xem!!!
Liễu Nhi có nói thế nào cũng không thể hiểu nổi!!!
Nàng nhìn chủ tử đang cẩn thận đi đằng trước, giựt giựt tay áo của Đào Uyển Nhi đang đi ở bên cạnh, ghé đấu sang thấp tiếng xì xầm. – Tỷ tỷ, tỷ có hiểu tiểu thư đang tính làm gì không?
Đào Uyển Nhi như có như không ừ một tiếng.
Liễu Nhi chun mũi – Nhưng mà muội không có hiểu…
– Đó là vì muội ngốc!
Không phải đâu!
Liễu Nhi phản bác trong lòng. Tiểu thư không ép những kỹ nữ kia phải qua đêm tiếp khách, tất cả hoạt động hay phương thức tiếp đón khách nhân đều tùy ý các nàng. Rót rượu, ca múa, đàn hát, nói chuyện… bất cứ cái gì cũng có thể, hơn nữa đối với khách nhân đối xử thô lỗ hung bạo với mình thì có thể từ chối không tiếp khách. Vậy nghĩa là sao chứ?
Từ trước tới giờ đâu có xuân lâu nào hành xử kiêu ngạo như vậy đâu!
– Đau! – Liễu nhi đau khổ ôm trán – Sao tỷ lại cốc đầu của muội?
Đào Uyển Nhi thầm thở dài trong lòng, ngoài mặt lại không thèm để ý đến nha đầu ngốc nghếch này nữa. Mắt nhìn chủ tử đi xuống đến hầm rượu, nàng mau chóng thắp sáng những ngọn nến xung quanh đó. Ánh sáng được thắp lên rõ ràng, Hàn Băng Băng vươn tay mở nắp một vò rượu lớn chậm rãi hút vào một hơi.
Liễu Nhi lập tức cảm thấy nghi ngờ.
– Tiểu thư! Tiểu thư định pha rượu sao?
– Ừ! – Hàn Băng Băng lấy ngón tay chấm vào rượu rồi đưa lên môi.
Dù là đã đoán được từ trước, nghe được lời nói khẳng định này của tiểu thư, tinh thần của Đào Uyển Nhi cũng nhanh chóng căng lên.
Tâm tư Liễu Nhi chẳng mấy chốc mà căng thẳng, lo lắng nhìn căn hầm rộng lớn chất đầy rượu ngon. Ba năm nay tiểu thư hoàn toàn không động chạm gì đến rượu, bây giờ lại muốn đem rượu ở đây pha chế hết hay sao? Lại nói, rượu ở đây nhiều như vậy, tửu lượng của tiểu thư lại kém như thế, sau khi pha chế xong chỗ này liệu có ngất luôn không?
Hương thơm nồng đậm của vò rượu lâu năm lan tỏa khắp nơi, Hàn Băng Băng giữ vững tinh thần. Nàng chỉ có độc nhất một điểm mạnh mà nơi này không có bất kỳ ai có được, Xuân Hạnh Lầu dưới tay nàng, phải sở hữu được một thứ đặc biệt có sức hút mà những nơi khác không thể có. Chỉ có như vậy, cung cách hoạt động mà nàng đề ra kia khi đưa vào hoạt động mới có thể khả thi được.
– Lát nữa nhớ đưa ta về.
Sau khi pha chế hết chỗ này, chắc chắn nàng sẽ đứng không nổi.
” Băng Nhi! Không được pha rượu trước mặt ngoại nhân, nam nhân lại càng không được!”
Động tác trên tay nàng hơi chậm lại, trong đôi mắt đen khẽ biến chuyển rồi nhanh chóng mất đi. Hít vào một hơi thật sâu, mùi rượu thơm nồng tiến vào trong huyết quản khiến ánh mắt nàng cũng dần an tĩnh trở lại.
– Bắt đầu thôi!
Mà quan trọng hơn, người mua lại xuân lâu này cư nhiên không phải là Mai Quế – người phô trương thanh thế đêm qua. Theo như thái độ của Mai Quế đối với người đó, e rằng Mai Quế chỉ là “thuộc hạ” của nàng ta. Có thể đem đệ nhất mỹ nhân nổi tiếng cao ngạo của Xuân Hạnh Lầu thu thập dưới trướng, rốt cuộc nàng ta là thần thánh phương nào.
– Này! Ngươi nói xem! – Ôm một bụng tò mò, cuối cùng cũng có người chịu không nổi mà bắt đầu dò la – lão bản mới liệu có phải là nữ nhân đi vào cùng Mai Quế ngày hôm qua không?
– Mai Quế hôm qua vào cùng hai người, ngươi là đang nói người nào?
Nữ nhân kia cong môi – Ta đoán là cái nàng mặc áo trắng hôm qua đó!
Nữ nhân áo trắng đó từ khí chất cao quý đến dung mạo cũng đều hơn người, nhất là ánh mắt của nàng ta, lạnh lùng cao quý giống như đang từ trên nhìn xuống vậy. Đặc biệt là thái độ của Mai Quế đối với nàng ta hình như vô cùng kính trọng.
Nữ nhân mặc áo hồng bị hỏi đến khó chịu, không chịu được gạt phắt đi – Ta làm sao mà biết được!
Nếu như nàng biết được, liệu có phải đứng đây đoán già đoán non không?
– Liệu chúng ta có giống như Quế ma ma bị nàng ấy đuổi đi không? – Một người khác hốt hoảng kêu lên.
Một câu liền đánh đến trọng yếu, chỉ trong chốc lát đại sảnh lại nháo nhào cả lên.
– Nữ nhân ngu xuẩn, đừng có mà ở đó nói bừa nữa! – Một nữ nhân tức giận bước ra lớn tiếng hét lên. Nhan sắc của nàng ta sắc sảo đậm nét, trang sức quý giá trên người đung đưa chói lóa, váy áo rực rỡ cùng khí thế kiêu ngạo kia khiến các nữ nhân khác vô thức lùi lại. Nàng ta nhìn xuống những nữ nhân ồn ào phía dưới, ngạo mạn khinh thường.
– Đúng là một đám nữ nhân vô dụng!
– Lam Ngọc, cô đừng có buông lời quá đáng như vậy!
– Hừ! -Lam Ngọc khinh thường hừ một tiếng – Chẳng lẽ ta nói sai hay sao chứ?
– Cô… – Các nàng không nói lại nàng ta. Lam Ngọc từ trước đến giờ đã luôn kiêu ngạo hống hách, ác miệng khó gần. Nhất là từ khi Xuân Hạnh Lầu mất đi Mai Quế, nàng ta chiếm chệ ngồi trên vị trí “Đệ nhất kỹ nữ” thì thái độ càng hống hách không coi ai ra gì hơn.
– Hống hách gì chứ! – Cuối cùng cũng có một người không nhịn được mà nói – Lần này Mai Quế quay về rồi, xem cái vị trí đệ nhất đó ngươi còn ngồi được bao lâu!
Ăn mặc khoa trương như vậy để cho ai nhìn chứ, ai mà chả biết nàng ta chỉ vì muốn phô trương thanh thế với Mai Quế thôi hay sao. Nàng ta kiêu ngạo cái gì chứ, nói cho cùng thì cũng chỉ bại tướng dưới tay Mai Quế mà thôi…
– Câm miệng! – Một thanh âm tức giận vang lên. Từ trên lầu Đào Uyển Nhi từ từ bước xuống. Nét mặt tức giận đầy sắc lạnh nhìn qua khiến tất cả không dám lộn xộn lùi xuống im lặng. Nàng nhìn qua một đám nữ nhân mới gặp một chút chuyện là đã nháo nhào hỗn loạn, không hài lòng mà nhíu mày – Gọi các ngươi đến là để các ngươi ầm ĩ làm loạn ở đây à? Mất hết quy củ rồi sao?
Tiểu thư vẫn còn đang nghỉ ngơi, đám người này lại dám lộn xộn ầm ĩ.
– Mai Quế! – Lam Ngọc vừa nhìn thấy Đào Uyển Nhi, một cơn tức giận cùng không cam lòng đổ dồn khiến toàn thân nàng bức bối, lời truy hỏi vừa thốt ra khỏi miệng cũng trở nên cực kỳ chói tai – Ngươi còn quay lại làm gì?
Không phải là đã chết rồi hay sao, tại sao còn xuất hiện làm gì chứ?
– Thế nào? Ngươi không hài lòng? – Đào Uyển Nhi nhướn mày, nàng nhìn dung nhan diễm lệ đã vì tức giận mà vặn vẹo dưới từng tầng phấn son, trong lòng dâng lên một hồi lạnh lẽo. Nàng đi đến trước mặt Lam Ngọc ghé sát môi bên tai nàng ta, khóe miệng nàng nâng lên một nụ cười mê người, lời nói thì thầm thốt ra lại âm lãnh đến cực điểm – Hay là ngươi nghĩ rằng xương cốt của ta phải mục nát ở dưới khe vực đó rồi?
Bàn tay giấu trong tay áo của Lam Ngọc run lên bần bật, gương mặt xinh đẹp tái nhợt trong phút chốc.
Đào Uyển Nhi vuốt nhẹ tay lên mặt dây chuyền nạm ngọc trên cổ Lam Ngọc, khóe mắt yêu mị hạ xuống âm ngoan – Lam Ngọc, ta không cần biết ngươi đang suy tính cái gì. Nhưng ta cảnh cáo ngươi, an phận một chút cho ta. Nếu để ta biết được ngươi dám làm ra chuyện tốt gì…
Bàn tay nàng đột nhiên siết lại kéo mạnh khiến Lam Ngọc hốt hoảng trợn mắt, trong lòng run lên sợ hãi nhìn vào đồng tử xinh đẹp trước mặt mình.
– Ta sẽ khiến ngươi đẹp mặt.
Nàng sao lại không biết nữ nhân này tâm kế thế nào, trước đây a muốn suy tính thế nào cũng không cần nói đến nữa, nhưng bây giờ Đào Uyển Nhi nàng còn có một người cần phải dốc lòng phò trợ phía sau. Nếu như nữ nhân này dám làm ra chuyện gì bất lợi với tiểu thư…
Ánh mắt của Đào Uyển Nhi lại càng âm u hơn.
Nếu ả dám, nàng tuyệt đối sẽ khiến ả hối hận!
Một sải cánh rộng lớn đột nhiên lao xuống, vững chắc đậu lên chiếc trường kỷ quyền quý trên đài. Đào Uyển Nhi buông Lam Ngọc ra, ra hiệu cho các nữ nhân bên dưới rồi nhanh chóng đi lên. Thái độ của nàng khiến đám nữ nhân vô thức căng thẳng, im lặng nhìn lên không dám lộn xộn.
Hàn Băng Băng bước xuống từ trên lầu. Có lẽ là do mới thức dậy, ánh mắt nàng khi nhìn xuống sảnh đường rộng lớn mang theo nét lạnh nhạt xen lẫn lười biếng. Khí chất cao quý lạnh lùng vô thức toát ra, khiến cả sảnh đường phủ lên một áp lực đè nén ép xuống.
– Tiểu thư! – Đào Uyển nhi ngay lập tức bước tới đỡ lấy tay nàng.
Hàn Băng Băng khẽ gật đầu. Ngồi xuống chiếc trường kỷ được trạm trổ công phu, ánh mắt nàng vừa quét qua, dám nữ nhân dưới sản liền lập tức cúi đầu.
– Tham kiến tiểu thư!
– Được rồi! – Nàng khoát tay dựa người vào thành ghế – Chuyện Xuân Hạnh Lầu được mua lại, hẳn là mọi người cũng đều biết được rồi!
Chuyện này sao có thể không biết. Ngày hôm qua Mai Quế vừa xuất hiện đã làm một màn làm người người hốt hoảng kia cũng không phải là vì chuyện này hay sao!
– Ta là Hàn Vân Tuyết! – Lời nói của nàng rất chậm – Từ ngày hôm nay chính là chủ nhân của Xuân Hạnh Lầu.
Hàn Vân Tuyết?!
Liễu Nhi đứng phía sau chủ tử không hiểu được mà nhíu mày chớp mắt. Muốn mở miệng nhưng lại không dám làm hỏng việc của tiểu thư. Đánh mắt mắt sang phía Đào Uyển Nhi đang quy củ đứng ở bên cạnh, liền nhận được một cái trừng mắt của tỷ tỷ.
Nha đầu ngốc! Muội nghiêm chỉnh lại ngay cho tỷ!
Liễu Nhi ngay lập tức chun mũi rụt người trở lại.
– Liễu Nhi!
Hàn Băng Băng nghiêng người nói thật khẽ về phía sau. Liễu Nhi liền lập tức tỉnh lại gật gật đầu bước về phía trước đưa ra một chiếc hộp gỗ. Khẽ đằng hắng giọng, đem toàn bộ những gì vừa được tiểu thư cẩn thận nhắc nhở cổ gắng nói ra sao cho thật nghiêm trang.
– Xuân Hạnh Lầu vẫn sẽ tiếp tục kinh doanh như cũ. Tuy nhiên, nếu bất kỳ ai không muốn tiếp tục ở lại nơi này hoặc không hài lòng với những gì tiểu thư phân phó thì có thể lấy lại khế ước bán thân của mình ở đây. Tiểu thư tuyết đối không giữ lại!
Trả lại khế ước bán thân của các nàng ư?
Bên dưới không khỏi xì xầm to nhỏ, lại bị một tiếng hô của Đào Uyển Nhi mà thu mình trở lại, nhưng trong lòng lúc này ai ai cũng hỗn loạn như kiến bò chảo nóng. Từ trước đến nay không phải không có ai không nghĩ đến việc mua lại khế ước bán thân của mình trong tay Quế ma ma và rời đi, nhưng Quế ma ma lại giữ người quá chặt. Hơn nữa, cứ cho là các nàng quyết quyết muốn chuộc mình, thì cái giá phải trả luôn so với số tiền trên khế ước tăng lên gấp vài lần.
Bây giờ nữ nhân này lại nói các nàng có thể tùy ý lấy lại nó sao? Dễ dàng như vậy?
Chi Hương không dưới một lần muốn mở miệng truy vấn, nhưng mỗi lần ngửng mặt lên lại bị ánh mắt lạnh lẽo của Đào Uyển Nhi đè ép không dám loạn xạ. Nàng ta cắn chặt môi không cam lòng, ngón tay bấm vào thịt da đau đến không còn cảm giác.
Vài gương mặt hoa phấn bên dưới không khỏi chần chừ lưỡng lự. Bây giờ các nàng cho dù có lấy lại được khế ước bán thân đi nữa, các nàng liệu có thể đi về đâu? Các cô nương ở đây nếu không phải mồ côi cha mẹ, gia đình nghèo khó thì cũng là bị gia tộc ruồng bỏ. Bây giờ cho dù có quay về, vẫn sẽ bị xem là nỗi nhục nhã của cả gia đình. Còn nếu như muốn tự muốn tự mình kiếm sống, há có mấy ai có thể chịu dược sự khinh thường nhục mạ của người đời. Thân gái yếu đuối, ai có thể đảm bảo rời khỏi Xuân Hạnh Lầu các nàng sẽ không bị đời người xô đẩy vào chốn hồng nhan này thêm một lần nữa chứ?
Đại sảnh không khỏi lâm vào một hồi trầm mặc.
Hàn Băng Băng che giấu tiếng thở dài thật khẽ. Kết quả này Uyển Nhi cũng đã từng dự liệu từ trước. Nơi này dễ vào khó ra, quả nhiên không sai chút nào.
– Nếu không ai muốn rời đi cũng được! Tất cả đều có thể tiếp tục ở lại nơi này – Nói gì đi nữa, nơi son phấn không thể không có nữ nhân được – Các quy định trước đây của Xuân Hạnh Lầu do Quế ma ma đề ra đều hủy bỏ. Nếu tất cả đều muốn ở lại thì đều phải nghe theo phân phó của ta.
Tất cả đều không dám hai lời mà cúi đầu.
– Vài ngày nữa Xuân Hạnh Lầu mới bắt đầu kinh doanh trở lại, phương thức hoạt động lẫn quy định đều sẽ thay đổi. – Mắt thấy được sự hoang mang của các nàng, khóe môi của Hàn Băng Băng khẽ cong lên – Ta sẽ không chèn ép các ngươi, chỉ cần các ngươi nghiêm chỉnh tuân theo quy củ mà ta đặt ra, ta sẽ không quản tự do của các ngươi. Tuy nhiên…
Ánh mắt âm u của nàng lạnh nhạt quét xuống.
– Nếu ai đó trong các ngươi hành xử lỗ mãng…
Thì đừng trách nàng không nương tay…
Nam nhân đến kỹ viện là để tìm tới kỹ nữ.
Nhưng mà nhìn cái tờ giấy ghi “Phương thức kinh doanh” mà tiểu thư bảo Uyển Nhi tỷ tỷ viết ra mà xem!!!
Liễu Nhi có nói thế nào cũng không thể hiểu nổi!!!
Nàng nhìn chủ tử đang cẩn thận đi đằng trước, giựt giựt tay áo của Đào Uyển Nhi đang đi ở bên cạnh, ghé đấu sang thấp tiếng xì xầm. – Tỷ tỷ, tỷ có hiểu tiểu thư đang tính làm gì không?
Đào Uyển Nhi như có như không ừ một tiếng.
Liễu Nhi chun mũi – Nhưng mà muội không có hiểu…
– Đó là vì muội ngốc!
Không phải đâu!
Liễu Nhi phản bác trong lòng. Tiểu thư không ép những kỹ nữ kia phải qua đêm tiếp khách, tất cả hoạt động hay phương thức tiếp đón khách nhân đều tùy ý các nàng. Rót rượu, ca múa, đàn hát, nói chuyện… bất cứ cái gì cũng có thể, hơn nữa đối với khách nhân đối xử thô lỗ hung bạo với mình thì có thể từ chối không tiếp khách. Vậy nghĩa là sao chứ?
Từ trước tới giờ đâu có xuân lâu nào hành xử kiêu ngạo như vậy đâu!
– Đau! – Liễu nhi đau khổ ôm trán – Sao tỷ lại cốc đầu của muội?
Đào Uyển Nhi thầm thở dài trong lòng, ngoài mặt lại không thèm để ý đến nha đầu ngốc nghếch này nữa. Mắt nhìn chủ tử đi xuống đến hầm rượu, nàng mau chóng thắp sáng những ngọn nến xung quanh đó. Ánh sáng được thắp lên rõ ràng, Hàn Băng Băng vươn tay mở nắp một vò rượu lớn chậm rãi hút vào một hơi.
Liễu Nhi lập tức cảm thấy nghi ngờ.
– Tiểu thư! Tiểu thư định pha rượu sao?
– Ừ! – Hàn Băng Băng lấy ngón tay chấm vào rượu rồi đưa lên môi.
Dù là đã đoán được từ trước, nghe được lời nói khẳng định này của tiểu thư, tinh thần của Đào Uyển Nhi cũng nhanh chóng căng lên.
Tâm tư Liễu Nhi chẳng mấy chốc mà căng thẳng, lo lắng nhìn căn hầm rộng lớn chất đầy rượu ngon. Ba năm nay tiểu thư hoàn toàn không động chạm gì đến rượu, bây giờ lại muốn đem rượu ở đây pha chế hết hay sao? Lại nói, rượu ở đây nhiều như vậy, tửu lượng của tiểu thư lại kém như thế, sau khi pha chế xong chỗ này liệu có ngất luôn không?
Hương thơm nồng đậm của vò rượu lâu năm lan tỏa khắp nơi, Hàn Băng Băng giữ vững tinh thần. Nàng chỉ có độc nhất một điểm mạnh mà nơi này không có bất kỳ ai có được, Xuân Hạnh Lầu dưới tay nàng, phải sở hữu được một thứ đặc biệt có sức hút mà những nơi khác không thể có. Chỉ có như vậy, cung cách hoạt động mà nàng đề ra kia khi đưa vào hoạt động mới có thể khả thi được.
– Lát nữa nhớ đưa ta về.
Sau khi pha chế hết chỗ này, chắc chắn nàng sẽ đứng không nổi.
” Băng Nhi! Không được pha rượu trước mặt ngoại nhân, nam nhân lại càng không được!”
Động tác trên tay nàng hơi chậm lại, trong đôi mắt đen khẽ biến chuyển rồi nhanh chóng mất đi. Hít vào một hơi thật sâu, mùi rượu thơm nồng tiến vào trong huyết quản khiến ánh mắt nàng cũng dần an tĩnh trở lại.
– Bắt đầu thôi!