Tiếng vó ngựa rầm rập trên mặt đường, mang theo một màn bụi bay loạn trải dài một phương. Một nhóm người cưỡi ngựa phi nhanh mang theo khí thế ào ạt, nam nhân đứng đầu đội một chiếc mũ trùm thật rộng che đi cặp mắt sắc bén như chim ưng, tấm áo choàng trên lưng bay loạn theo gió phía sau chứa đựng khí thế khiến người ta không dám lại gần. Người đó siết chặt dây cương trên tay ghìm chặt con bảo mã lại, mắt nhìn về phía xa, cất tiếng hỏi.
– Minh Vũ! Phía trước là trấn Minh Hà rồi đúng không?
– Vâng! – Nam tử tên Minh Vũ đi bên cạnh hắn nghiêm cẩn trả lời.
– Được! Đêm nay chúng ta nghỉ lại ở đó đi. – Bây giờ cũng đã là hoàng hôn rồi, dù sao thời gian cũng còn rất nhiều, thánh thượng ở kinh thành đợi được, hắn cũng không việc gì phải gấp, cứ để người đó chờ thêm vài ngày đi.
– Tuân lệnh!
Binh lính nghe chủ tử cho truyền lệnh xuống không khỏi thả lỏng tâm tình đôi chút. Phải biết vị chủ tử này của bọn hắn từ lúc xuất phát từ kinh thành căn bản trừ những lúc nghỉ chân ăn uống ra, từ đầu đến cuối đều mang một bộ dạng không chút mệt mỏi mà khởi hành. Chủ nhân chưa muốn nghỉ chân, thuộc hạ như bọn hắn cũng không dám hó he mệt mỏi gì, nhưng từ thân thể đến tinh thần đều căng thẳng mấy ngay hôm nay rồi.
Việc diện kiến thánh thượng sau khi thắng trận trở về nghe có vẻ vội, nhưng thánh chỉ đưa xuống đã được mấy tháng nhưng vương gia luôn chậm trễ không đi, nếu như vậy sao bây giờ khi xuất phát thì sao lại gấp gáp như vậy chứ?
Đoàn người phi ngựa tiến được vào thành thì khi đó trời cũng đã tối. Dừng lại trước một khách điếm lớn trang nhã, Minh Vũ đi về phía trước vỗ lên trên quầy của khách quán, đưa ra một bọc ngân lượng.
– Ông chủ, bọn ta lấy 10 phòng.
Lão chủ quán vừa nghe tin có khách tới, mặt mày liền tươi rõi đến híp cả cặp mắt nhỏ. Lão cầm lấy túi năng lượng, lén sờ thử số lượng bên trong mà kinh hỉ. Khi ngửng mặt lên, liền chạm phải một bóng dáng thần bí ở phía sau nam tử áo xanh, đôi mắt người đó lạnh lùng hờ hững nhưng lại sở hữu một sự cao quý không thể che giấu được. Lão không khỏi kinh nhạc trong lòng, lại không dám chậm trễ phân phó xuống cho tiểu nhị.
– Tiểu nhị! Ngươi còn đứng đó làm gì, còn không mau sắp xếp đưa khách quan lên phong nghỉ đi!
Quán trọ của lão hôm nay có lẽ tiếp đãi được một nhân vật lớn rồi!
– Vâng, vâng! – Tiểu nhị nhỏ tuổi không ngừng gật đầu, nhanh nhẹn chạy về phía các hắn niềm nở dẫn đường – Khách quan, mời các ngài đi hướng này!
– Chủ nhân! – Minh Vũ nghiêm cẩn khẽ nghiêng người.
Tần Viễn Kỳ gật đầu nhẹ bước lên lầu, thuộc hạ đi phái sau cũng đi theo. Huyền Ảnh nhìn qua đại sảnh đông đúc của quán trọ, đôi mắt hẹp dài nheo lại đầy nghi ngờ. Hắn đi về phía quầy nơi Minh Vũ đang hoàn tất thủ tục gõ nhẹ lên bàn, thấp giọng hỏi chủ quán.
– Đoàn người đang dùng bữa ở kia mới đến nơi này sao?
– Hửh? – Minh Vũ theo cái hất đầu của hắn đánh ánh mắt về phía sau.
Lão chủ quán nghiêng người nhìn về phía sảnh đường, thành thật gật đầu – Đúng vậy, họ là đoàn người vừa mới tới đây được 2 ngày thôi!
Huyền Ảnh hơi nhăn mày suy nghĩ rồi tiếp tục hỏi – Chủ quán, ta hỏi ông một chút. Trấn Minh Hà dạo gần đây có xảy ra sự kiện đặc biệt gì hay không?
– Có chứ! – Nói đến chuyện này lão chủ quán đột nhiên hào hứng hẳn lên, nét mặt còn mang theo vài phần mờ ám nghiêng người về phía trước – Ngày mai xuân lâu nổi danh của trấn Minh Hà là Xuân Hạnh Lầu sẽ tổ chức bầu chọn mỹ nhân đệ nhất, rất nhộn nhịp đó!
Là ngày hội của Xuân Hạnh Lầu sao?
Nét mặt của Huyền Ảnh càng thêm âm u, Minh Vũ dường như mơ hồ hiểu được ý hắn, ánh mắt lướt nhanh qua những bàn anh nơi sảnh đường. Lúc mới bước vào hắn không để ý, giờ nhìn lại mới thấy, ở đây có rất nhiều nhân sĩ giang hồ. Thông thường ở nơi này sẽ không một lúc tụ tập nhiều người trong giang hồ như vậy, trấn Minh Hà gần đây lại không hề có một sự kiến võ lâm nào…
Không lẽ thật sự chỉ vì một đêm hội của xuân lâu sao?
– Ngươi nghĩ thế nào? – Minh Vũ nói nhỏ.
– Không biết, ngươi ở lại đây, ta sẽ đi tìm hiểu một chút! – Huyền Ảnh vỗ vỗ vai Minh Vũ rồi mau chóng ra ngoài. Mặc dù xác xuất là rất nhỏ, nhưng bọn hắn vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn. Dù sao đi nữa, nắm bắt tình hình hiện tại đối với bọn hắn cũng tuyệt đối có lợi.
– Khách quan, đây là phòng của ngài – Tiểu nhị nhanh nhẹn mở cửa phòng, động tác thuần thục châm đèn thắm sáng cả căn phòng trang nhã – Khách quan có muốn tắm rửa hay dùng bữa không ạ?
– Được! – Tần Viễn Kỳ cũng không phản đối, cưỡi ngựa cả một ngày trời khiến hắn cũng có đôi chút mệt mỏi rồi.
Tiểu nhị khúm núm cúi đầu rồi đi ra ngoài, nhẹ nhàng khép lại cánh cửa phòng để lại cho hắn không gian yên tĩnh riêng tư. Tần Viễn Kỳ đi qua đẩy mở cửa sổ trong phòng, dù trời đã tối, bên dưới đường phố vẫn còn nhộn nhịp những quán hàng đêm, khung cảnh phồn tịnh đông đúc người mua kẻ bán không kém gì sự tấp nập vào ban ngày… khiến hắn cũng có chút nhớ tới Bắc Thành vẫn luôn nhộn nhịp kia…
Ánh trăng đêm nay ở trấn Minh Hà rất sáng, bầu trời đêm sạch sẽ không hề có mootjkhosm mây được nạm khắc biết bao ánh quang kỳ diệu đang không ngừng lấp lánh. Tần Viễn Kỳ khẽ hấp thu lấy một ngụm khí dài, trong đôi mắt cương nghị chảy qua một nỗi cô đơn không lời nào nói hết.
Bầu trời Bắc Thành rất hay có mây mù, nên Băng Nhi của hắn luôn lưu luyến những đêm trăng sáng đầy sao nhưu thế này. Những đêm ấy, nàng sẽ đứng im lặng ở Băng Uyển Các tinh tế thưởng thức bầu trời đẹp đẽ kia. Bóng lưng nàng yểu điệu mê người, ánh trăng bạc dịu dàng hắt lên tà áo màu trắng tinh cùng làn tóc đen tuyền mềm mại tạo nên một bức tranh huyền diệu vô cùng.
Rồi khi nghe thấy tiếng bước chân của hắn, bức tranh sống động ấy sẽ từ từ xoay động quay trở lại, đôi môi mỏng kia sẽ hướng về phía hắn mà nở một nụ cười dịu dàng.
“Chàng đã đến rồi à?”
Tần Viễn Kỳ nhắm mắt lại, che giấu nguồn sóng đang không ngừng xao động trong đôi mắt vẫn luôn tĩnh lặng kia…
Vậy là đã hơn ba năm rồi…
Cái ngày mà nàng mất tích dưới dòng sông Vong Tình đó.
Còn hắn, dù đã tìm kiếm biết bao lâu cũng không thể tìm được một chút dấu tích nào của nàng. Cho dù chỉ là thân xác, hắn cũng không biết được đã bị dòng chảy điên cuồng đó cuốn trôi đến tận nơi nào…
Hắn cũng không nhớ rõ được bản thân mình đã đi theo dòng sông chảy tìm kiếm xác nàng bao nhiêu ngày, cũng bất chấp hậu quả bao nhiêu lần nhảy xuống lòng sông lạn lẽo đó với hi vọng tìm kiếm một chút manh môi của nàng. Nhwung cuối cùng vẫn mang theo thất bại mà quay trở về.
Ai cũng nói rằng nàng đã chết, đã bị dòng chảy của sông Vong Tình cuốn trôi mất xác. Nhưng hắn vẫn như cũ khăng khăng cố chấp, chỉ cần vẫn chưa tìm thấy thân xác của nàng, hắn vẫn giữ lấy cái ý nghĩ bị cho rằng viển vông gần như không tưởng.
« Nàng còn sống »
Nhưng những lúc nhìn vào hiện tại, cõi lòng hắn lại nhói đau rạn vỡ. Con tim hắn không biết đã bị nghiền nát bao nhiêu lần, vụn tan từng mảnh khiến hắn càng đau đớn thêm. Hiện thực tàn nhẫn, biết bao tin báo vô vọng giống như vô vàn lời nói lặp đi lặp lại, lay tỉnh con người u mê là hắn trước cái sự thật gần như đã bày ra trước mặt.
« Nàng đã chết rồi »
Nhưng vẫn cứ ngang ngạnh níu giữ lấy cái hi vọng nhỏ nhoi mơ hồ ấy, ôm lấy nó mà tồn tại, giữ lấy nó để có thể nhận ra rằng mình vẫn còn lý do để sống.
Cuối cùng, vẫn là hắn ích kỷ.
Cuối cùng, vẫn là hắn hèn kém.
Cuối cùng… vẫn là hắn không thể từ bỏ được nàng.
Đôi môi mím chặt của hắn dần mở ra, thanh âm trầm khàn thốt lên cái tên hắn đã gọi đi gọi lại biết bao nhiêu lần.
– Băng Nhi…
Đôi mắt hắn nhìn ra màn đêm chứa đầy ánh sao lấp lánh, lặp lại cái thói quen mà hắn đã làm cả ngàn lần. Dùng trời làm giấy, tâm trí làm mực, từ từ vẽ lên dung nhanh xinh đẹp của nàng. Ngắm nhìn nét mặt dịu dàng của nàng trong trí nhớ, lồng ngực hắn phúc chốc nóng lên, cặp mắt đen huyền đong đầy đau khổ.
– Tại sao ?
Tại sao chúng ta lại không thể ?
Câu hỏi này đeo bám hắn suốt bao nhiêu năm qua, dồn nén biết bao nỗi uất hận cùng không cam lòng. Hắn thật sự không cam tâm…
Tại sao lại như vậy ?
Tại sao nàng lại là con gái của Diệp Y Vân?
Tại sao hắn lại là tiểu vương gia của Bắc Thành Vương.
Tại sao lại không công bằng như vậy?
Tại sao nàng lại rời bỏ ra ? Chúng ta… thật sự phải bị cuốn lấy trong cái vòng xoáy hận thù của đời trước hay sao ?
Vậy tại sao không giết hắn ? Nếu nàng thật sự mang mối hận thù sâu nặng nhưu vậy, sao lại không thẳng một kiếm, giết chết hắn đi ?
Tại sao trong bao nhiêu phương thức có thể giày vò ta, nàng lại chọn cách rời đi ?…
Không lẽ rời xa ta, nàng không cảm thấy đau lòng sao ?
Tổn thương hắn, con tim nàng có thể lành lặn ư ?
« Không buông, đời này kiếp này, ta nhất định sẽ không buông tay ! »
Những lời này, hắn đã từng rất kiên định nói với nàng như vậy. Hắn thật sự có lòng tin vào chính mình, hắn có thể yêu nàng, sủng nàng cả đời này. Nhưng rốt cuộc là tại sao… ?
Dẫu rằng bàn tay hắn vẫn giữ chặt lấy đôi tay ấy, nhưng bàn tay nhỏ nhắn đó lại mờ dần, rồi giống như khói sương tan biến đi trong tay hắn, không thể nắm lại được nữa.
– Ông chủ !
Lão chủ quán nghe có người gọi liền chạy ra niềm nở chào đón – A ! Là hai vị công nương sao ? Hai cô nương cần gì vậy ?
Liễu Nhi gật đầu đặt một túi ngân lượng lên quầy – Chúng ta đến trả lại phòng.
Lão chủ quán tay nhận lấy bạc, trong lòng vui vẻ không lời nào tả hết. Dạo này sinh ý trong quán thật tốt, vừa đón đến một vị thần tài, giờ lại lĩnh được tiền. Xem ra cứ tiến độ như thế này, lão có thể mau mau mở thêm một cửa hàng mới nha !
Chỉ cần nghĩ thôi lão đã cảm thấy hào hứng rồi !
– Chúng ta đi thôi ! – Liễu Nhi kéo tay Đào Uyển Nhi đi lên lầu, trong lòng ung dung thoải mái suy nghĩ xem tối nay rốt cuộc là nên ăn gì, hoàn toàn không nhận thức được Đào Uyển Nhi đi phía sau nàng sắc mặt có chút thay đổi nhìn qua toàn bộ khách điếm.
Kỳ quái ! Sao nơi này lại xuất hiện nhiều nhân sĩ giang hồ như vậy ?
Hơn nữa biểu hiện của tất cả bọn họ đều rất đáng ngờ.
– Tỷ tỷ ! – Liễu Nhi đi phía trước nàng cất tiếng nói thật nhỏ – Tỷ cũng cảm thấy họ có chỗ dị thường đúng không ?
Hóa ra nha đầu này cũng không có ngốc lắm.
Đào Uyển Nhi thận trọng gật đầu, nét mặt bình tĩnh không chút thay đổi suy xét một lần – Mục tiêu của họ không phải là chúng ta.
– Vậy chúng ta mau thu dọn đồ đạc rồi đi thôi !
Những nơi như thế này tuyệt đối không nên ở lâu, tránh những thị phi không cần thiết.
– Được ! – Đào Uyển Nhi đương nhiên tán thành ý kiến này, bước chân đi về phòng của mình đẩy cửa bước vào.
Ánh mắt Liễu Nhi vô thức lướt qua những người đang ngồi dưới đại sảnh, trong lòng dù nổi lên hiếu kỳ nhưng cũng nhanh chóng bị đè ép trở xuống. Trước khi đi ra ngoài, tiểu thư đã dặn cả hai tuyệt đối không được gây chú ý. Hơn nữa, dính lưu vào những sự việc đặc thù thế này, đối với các nàng cũng không hề có lợi.
Hít vào một hơi, Liễu Nhi đẩy cửa phòng, tìm dến bên tủ bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Một cánh cửa khác lúc này cũng mở ra, nam nhân cao lớn vận một trang lục y trên người đi đến lan can. Nhìn xuống sảnh đường, ánh mắt hắn càng trở nên u tối hơn.
Minh Vũ nhíu mày thật chặt.
Nếu mục tiêu của họ là vương gia, điều này thật sự rất bất khả thi. Chuyến đi này của vương gia được tổ chức hoàn toàn trong bí mật, hơn nữa vương gia chỉ mang theo vài thuộc hạ thân cận nên việc thông tin bị rò rỉ ra ngoài là chuyện rất khó xảy ra.
Nhưng khó xảy ra đâu phải là không có khả năng…
Nếu thật sự điều hắn lo ngại là đúng…
« Cạch »
Cửa phòng vang lên tiếng đẩy mở xen vào dòng suy nghĩ của hắn, ánh mắt Minh Vũ vô tình lướt qua, trong đôi mắt trầm tĩnh không khỏi vì nhan sắc kiều diễm của nữ nhân kia mà thoáng qua kinh ngạc cùng tán thưởng. Ở nơi này lại có thể xuất hiện một tuyệt thế giai nhân thế này, quả thực là chuyện rất hiếm gặp.
Đào Uyển Nhi lạnh lùng nhìn nam nhân trước mặt, ánh mắt như có như không lướt qua đường nét cương nghị trên gương mặt hắn rồi quay đi, gõ lên cửa phòng bên cạnh.
– Nha đầu ! Muội đã chuẩn bị xong chưa ?
– Đã xong rồi, tỷ tỷ vào đi !
Tiếng nói trong veo từ trong phòng vang lên, thanh thoát như tiếng nước chảy trôi vào tai Minh Vũ, giống như mở ra một cánh cửa hồi ức hắn đã che giấu rất sâu trong lòng khiến hắn hoảng hốt, thân mình cao lớn chợt cứng đờ, tròng mắt căng lên không dám tin.
Tiếng nói này…
Không phải là hắn đã nghe nhầm chứ ?
Ngón tay hắn thoáng run rẩy rồi nắm chặt, trong đôi mắt đen sóng động dữ dội, cảm giác lạnh lẽo chợt lan truyền từ chân cho đến đỉnh đầu khiến hô hấp của hắn cũng trở nên ngắt quãng, trong lòng dâng lên cảm giác hoang mang lẫn lộn như sóng trào biển động.
Liễu Nhi… ?
Là muội sao… ?
– Minh Vũ! Phía trước là trấn Minh Hà rồi đúng không?
– Vâng! – Nam tử tên Minh Vũ đi bên cạnh hắn nghiêm cẩn trả lời.
– Được! Đêm nay chúng ta nghỉ lại ở đó đi. – Bây giờ cũng đã là hoàng hôn rồi, dù sao thời gian cũng còn rất nhiều, thánh thượng ở kinh thành đợi được, hắn cũng không việc gì phải gấp, cứ để người đó chờ thêm vài ngày đi.
– Tuân lệnh!
Binh lính nghe chủ tử cho truyền lệnh xuống không khỏi thả lỏng tâm tình đôi chút. Phải biết vị chủ tử này của bọn hắn từ lúc xuất phát từ kinh thành căn bản trừ những lúc nghỉ chân ăn uống ra, từ đầu đến cuối đều mang một bộ dạng không chút mệt mỏi mà khởi hành. Chủ nhân chưa muốn nghỉ chân, thuộc hạ như bọn hắn cũng không dám hó he mệt mỏi gì, nhưng từ thân thể đến tinh thần đều căng thẳng mấy ngay hôm nay rồi.
Việc diện kiến thánh thượng sau khi thắng trận trở về nghe có vẻ vội, nhưng thánh chỉ đưa xuống đã được mấy tháng nhưng vương gia luôn chậm trễ không đi, nếu như vậy sao bây giờ khi xuất phát thì sao lại gấp gáp như vậy chứ?
Đoàn người phi ngựa tiến được vào thành thì khi đó trời cũng đã tối. Dừng lại trước một khách điếm lớn trang nhã, Minh Vũ đi về phía trước vỗ lên trên quầy của khách quán, đưa ra một bọc ngân lượng.
– Ông chủ, bọn ta lấy 10 phòng.
Lão chủ quán vừa nghe tin có khách tới, mặt mày liền tươi rõi đến híp cả cặp mắt nhỏ. Lão cầm lấy túi năng lượng, lén sờ thử số lượng bên trong mà kinh hỉ. Khi ngửng mặt lên, liền chạm phải một bóng dáng thần bí ở phía sau nam tử áo xanh, đôi mắt người đó lạnh lùng hờ hững nhưng lại sở hữu một sự cao quý không thể che giấu được. Lão không khỏi kinh nhạc trong lòng, lại không dám chậm trễ phân phó xuống cho tiểu nhị.
– Tiểu nhị! Ngươi còn đứng đó làm gì, còn không mau sắp xếp đưa khách quan lên phong nghỉ đi!
Quán trọ của lão hôm nay có lẽ tiếp đãi được một nhân vật lớn rồi!
– Vâng, vâng! – Tiểu nhị nhỏ tuổi không ngừng gật đầu, nhanh nhẹn chạy về phía các hắn niềm nở dẫn đường – Khách quan, mời các ngài đi hướng này!
– Chủ nhân! – Minh Vũ nghiêm cẩn khẽ nghiêng người.
Tần Viễn Kỳ gật đầu nhẹ bước lên lầu, thuộc hạ đi phái sau cũng đi theo. Huyền Ảnh nhìn qua đại sảnh đông đúc của quán trọ, đôi mắt hẹp dài nheo lại đầy nghi ngờ. Hắn đi về phía quầy nơi Minh Vũ đang hoàn tất thủ tục gõ nhẹ lên bàn, thấp giọng hỏi chủ quán.
– Đoàn người đang dùng bữa ở kia mới đến nơi này sao?
– Hửh? – Minh Vũ theo cái hất đầu của hắn đánh ánh mắt về phía sau.
Lão chủ quán nghiêng người nhìn về phía sảnh đường, thành thật gật đầu – Đúng vậy, họ là đoàn người vừa mới tới đây được 2 ngày thôi!
Huyền Ảnh hơi nhăn mày suy nghĩ rồi tiếp tục hỏi – Chủ quán, ta hỏi ông một chút. Trấn Minh Hà dạo gần đây có xảy ra sự kiện đặc biệt gì hay không?
– Có chứ! – Nói đến chuyện này lão chủ quán đột nhiên hào hứng hẳn lên, nét mặt còn mang theo vài phần mờ ám nghiêng người về phía trước – Ngày mai xuân lâu nổi danh của trấn Minh Hà là Xuân Hạnh Lầu sẽ tổ chức bầu chọn mỹ nhân đệ nhất, rất nhộn nhịp đó!
Là ngày hội của Xuân Hạnh Lầu sao?
Nét mặt của Huyền Ảnh càng thêm âm u, Minh Vũ dường như mơ hồ hiểu được ý hắn, ánh mắt lướt nhanh qua những bàn anh nơi sảnh đường. Lúc mới bước vào hắn không để ý, giờ nhìn lại mới thấy, ở đây có rất nhiều nhân sĩ giang hồ. Thông thường ở nơi này sẽ không một lúc tụ tập nhiều người trong giang hồ như vậy, trấn Minh Hà gần đây lại không hề có một sự kiến võ lâm nào…
Không lẽ thật sự chỉ vì một đêm hội của xuân lâu sao?
– Ngươi nghĩ thế nào? – Minh Vũ nói nhỏ.
– Không biết, ngươi ở lại đây, ta sẽ đi tìm hiểu một chút! – Huyền Ảnh vỗ vỗ vai Minh Vũ rồi mau chóng ra ngoài. Mặc dù xác xuất là rất nhỏ, nhưng bọn hắn vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn. Dù sao đi nữa, nắm bắt tình hình hiện tại đối với bọn hắn cũng tuyệt đối có lợi.
– Khách quan, đây là phòng của ngài – Tiểu nhị nhanh nhẹn mở cửa phòng, động tác thuần thục châm đèn thắm sáng cả căn phòng trang nhã – Khách quan có muốn tắm rửa hay dùng bữa không ạ?
– Được! – Tần Viễn Kỳ cũng không phản đối, cưỡi ngựa cả một ngày trời khiến hắn cũng có đôi chút mệt mỏi rồi.
Tiểu nhị khúm núm cúi đầu rồi đi ra ngoài, nhẹ nhàng khép lại cánh cửa phòng để lại cho hắn không gian yên tĩnh riêng tư. Tần Viễn Kỳ đi qua đẩy mở cửa sổ trong phòng, dù trời đã tối, bên dưới đường phố vẫn còn nhộn nhịp những quán hàng đêm, khung cảnh phồn tịnh đông đúc người mua kẻ bán không kém gì sự tấp nập vào ban ngày… khiến hắn cũng có chút nhớ tới Bắc Thành vẫn luôn nhộn nhịp kia…
Ánh trăng đêm nay ở trấn Minh Hà rất sáng, bầu trời đêm sạch sẽ không hề có mootjkhosm mây được nạm khắc biết bao ánh quang kỳ diệu đang không ngừng lấp lánh. Tần Viễn Kỳ khẽ hấp thu lấy một ngụm khí dài, trong đôi mắt cương nghị chảy qua một nỗi cô đơn không lời nào nói hết.
Bầu trời Bắc Thành rất hay có mây mù, nên Băng Nhi của hắn luôn lưu luyến những đêm trăng sáng đầy sao nhưu thế này. Những đêm ấy, nàng sẽ đứng im lặng ở Băng Uyển Các tinh tế thưởng thức bầu trời đẹp đẽ kia. Bóng lưng nàng yểu điệu mê người, ánh trăng bạc dịu dàng hắt lên tà áo màu trắng tinh cùng làn tóc đen tuyền mềm mại tạo nên một bức tranh huyền diệu vô cùng.
Rồi khi nghe thấy tiếng bước chân của hắn, bức tranh sống động ấy sẽ từ từ xoay động quay trở lại, đôi môi mỏng kia sẽ hướng về phía hắn mà nở một nụ cười dịu dàng.
“Chàng đã đến rồi à?”
Tần Viễn Kỳ nhắm mắt lại, che giấu nguồn sóng đang không ngừng xao động trong đôi mắt vẫn luôn tĩnh lặng kia…
Vậy là đã hơn ba năm rồi…
Cái ngày mà nàng mất tích dưới dòng sông Vong Tình đó.
Còn hắn, dù đã tìm kiếm biết bao lâu cũng không thể tìm được một chút dấu tích nào của nàng. Cho dù chỉ là thân xác, hắn cũng không biết được đã bị dòng chảy điên cuồng đó cuốn trôi đến tận nơi nào…
Hắn cũng không nhớ rõ được bản thân mình đã đi theo dòng sông chảy tìm kiếm xác nàng bao nhiêu ngày, cũng bất chấp hậu quả bao nhiêu lần nhảy xuống lòng sông lạn lẽo đó với hi vọng tìm kiếm một chút manh môi của nàng. Nhwung cuối cùng vẫn mang theo thất bại mà quay trở về.
Ai cũng nói rằng nàng đã chết, đã bị dòng chảy của sông Vong Tình cuốn trôi mất xác. Nhưng hắn vẫn như cũ khăng khăng cố chấp, chỉ cần vẫn chưa tìm thấy thân xác của nàng, hắn vẫn giữ lấy cái ý nghĩ bị cho rằng viển vông gần như không tưởng.
« Nàng còn sống »
Nhưng những lúc nhìn vào hiện tại, cõi lòng hắn lại nhói đau rạn vỡ. Con tim hắn không biết đã bị nghiền nát bao nhiêu lần, vụn tan từng mảnh khiến hắn càng đau đớn thêm. Hiện thực tàn nhẫn, biết bao tin báo vô vọng giống như vô vàn lời nói lặp đi lặp lại, lay tỉnh con người u mê là hắn trước cái sự thật gần như đã bày ra trước mặt.
« Nàng đã chết rồi »
Nhưng vẫn cứ ngang ngạnh níu giữ lấy cái hi vọng nhỏ nhoi mơ hồ ấy, ôm lấy nó mà tồn tại, giữ lấy nó để có thể nhận ra rằng mình vẫn còn lý do để sống.
Cuối cùng, vẫn là hắn ích kỷ.
Cuối cùng, vẫn là hắn hèn kém.
Cuối cùng… vẫn là hắn không thể từ bỏ được nàng.
Đôi môi mím chặt của hắn dần mở ra, thanh âm trầm khàn thốt lên cái tên hắn đã gọi đi gọi lại biết bao nhiêu lần.
– Băng Nhi…
Đôi mắt hắn nhìn ra màn đêm chứa đầy ánh sao lấp lánh, lặp lại cái thói quen mà hắn đã làm cả ngàn lần. Dùng trời làm giấy, tâm trí làm mực, từ từ vẽ lên dung nhanh xinh đẹp của nàng. Ngắm nhìn nét mặt dịu dàng của nàng trong trí nhớ, lồng ngực hắn phúc chốc nóng lên, cặp mắt đen huyền đong đầy đau khổ.
– Tại sao ?
Tại sao chúng ta lại không thể ?
Câu hỏi này đeo bám hắn suốt bao nhiêu năm qua, dồn nén biết bao nỗi uất hận cùng không cam lòng. Hắn thật sự không cam tâm…
Tại sao lại như vậy ?
Tại sao nàng lại là con gái của Diệp Y Vân?
Tại sao hắn lại là tiểu vương gia của Bắc Thành Vương.
Tại sao lại không công bằng như vậy?
Tại sao nàng lại rời bỏ ra ? Chúng ta… thật sự phải bị cuốn lấy trong cái vòng xoáy hận thù của đời trước hay sao ?
Vậy tại sao không giết hắn ? Nếu nàng thật sự mang mối hận thù sâu nặng nhưu vậy, sao lại không thẳng một kiếm, giết chết hắn đi ?
Tại sao trong bao nhiêu phương thức có thể giày vò ta, nàng lại chọn cách rời đi ?…
Không lẽ rời xa ta, nàng không cảm thấy đau lòng sao ?
Tổn thương hắn, con tim nàng có thể lành lặn ư ?
« Không buông, đời này kiếp này, ta nhất định sẽ không buông tay ! »
Những lời này, hắn đã từng rất kiên định nói với nàng như vậy. Hắn thật sự có lòng tin vào chính mình, hắn có thể yêu nàng, sủng nàng cả đời này. Nhưng rốt cuộc là tại sao… ?
Dẫu rằng bàn tay hắn vẫn giữ chặt lấy đôi tay ấy, nhưng bàn tay nhỏ nhắn đó lại mờ dần, rồi giống như khói sương tan biến đi trong tay hắn, không thể nắm lại được nữa.
– Ông chủ !
Lão chủ quán nghe có người gọi liền chạy ra niềm nở chào đón – A ! Là hai vị công nương sao ? Hai cô nương cần gì vậy ?
Liễu Nhi gật đầu đặt một túi ngân lượng lên quầy – Chúng ta đến trả lại phòng.
Lão chủ quán tay nhận lấy bạc, trong lòng vui vẻ không lời nào tả hết. Dạo này sinh ý trong quán thật tốt, vừa đón đến một vị thần tài, giờ lại lĩnh được tiền. Xem ra cứ tiến độ như thế này, lão có thể mau mau mở thêm một cửa hàng mới nha !
Chỉ cần nghĩ thôi lão đã cảm thấy hào hứng rồi !
– Chúng ta đi thôi ! – Liễu Nhi kéo tay Đào Uyển Nhi đi lên lầu, trong lòng ung dung thoải mái suy nghĩ xem tối nay rốt cuộc là nên ăn gì, hoàn toàn không nhận thức được Đào Uyển Nhi đi phía sau nàng sắc mặt có chút thay đổi nhìn qua toàn bộ khách điếm.
Kỳ quái ! Sao nơi này lại xuất hiện nhiều nhân sĩ giang hồ như vậy ?
Hơn nữa biểu hiện của tất cả bọn họ đều rất đáng ngờ.
– Tỷ tỷ ! – Liễu Nhi đi phía trước nàng cất tiếng nói thật nhỏ – Tỷ cũng cảm thấy họ có chỗ dị thường đúng không ?
Hóa ra nha đầu này cũng không có ngốc lắm.
Đào Uyển Nhi thận trọng gật đầu, nét mặt bình tĩnh không chút thay đổi suy xét một lần – Mục tiêu của họ không phải là chúng ta.
– Vậy chúng ta mau thu dọn đồ đạc rồi đi thôi !
Những nơi như thế này tuyệt đối không nên ở lâu, tránh những thị phi không cần thiết.
– Được ! – Đào Uyển Nhi đương nhiên tán thành ý kiến này, bước chân đi về phòng của mình đẩy cửa bước vào.
Ánh mắt Liễu Nhi vô thức lướt qua những người đang ngồi dưới đại sảnh, trong lòng dù nổi lên hiếu kỳ nhưng cũng nhanh chóng bị đè ép trở xuống. Trước khi đi ra ngoài, tiểu thư đã dặn cả hai tuyệt đối không được gây chú ý. Hơn nữa, dính lưu vào những sự việc đặc thù thế này, đối với các nàng cũng không hề có lợi.
Hít vào một hơi, Liễu Nhi đẩy cửa phòng, tìm dến bên tủ bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Một cánh cửa khác lúc này cũng mở ra, nam nhân cao lớn vận một trang lục y trên người đi đến lan can. Nhìn xuống sảnh đường, ánh mắt hắn càng trở nên u tối hơn.
Minh Vũ nhíu mày thật chặt.
Nếu mục tiêu của họ là vương gia, điều này thật sự rất bất khả thi. Chuyến đi này của vương gia được tổ chức hoàn toàn trong bí mật, hơn nữa vương gia chỉ mang theo vài thuộc hạ thân cận nên việc thông tin bị rò rỉ ra ngoài là chuyện rất khó xảy ra.
Nhưng khó xảy ra đâu phải là không có khả năng…
Nếu thật sự điều hắn lo ngại là đúng…
« Cạch »
Cửa phòng vang lên tiếng đẩy mở xen vào dòng suy nghĩ của hắn, ánh mắt Minh Vũ vô tình lướt qua, trong đôi mắt trầm tĩnh không khỏi vì nhan sắc kiều diễm của nữ nhân kia mà thoáng qua kinh ngạc cùng tán thưởng. Ở nơi này lại có thể xuất hiện một tuyệt thế giai nhân thế này, quả thực là chuyện rất hiếm gặp.
Đào Uyển Nhi lạnh lùng nhìn nam nhân trước mặt, ánh mắt như có như không lướt qua đường nét cương nghị trên gương mặt hắn rồi quay đi, gõ lên cửa phòng bên cạnh.
– Nha đầu ! Muội đã chuẩn bị xong chưa ?
– Đã xong rồi, tỷ tỷ vào đi !
Tiếng nói trong veo từ trong phòng vang lên, thanh thoát như tiếng nước chảy trôi vào tai Minh Vũ, giống như mở ra một cánh cửa hồi ức hắn đã che giấu rất sâu trong lòng khiến hắn hoảng hốt, thân mình cao lớn chợt cứng đờ, tròng mắt căng lên không dám tin.
Tiếng nói này…
Không phải là hắn đã nghe nhầm chứ ?
Ngón tay hắn thoáng run rẩy rồi nắm chặt, trong đôi mắt đen sóng động dữ dội, cảm giác lạnh lẽo chợt lan truyền từ chân cho đến đỉnh đầu khiến hô hấp của hắn cũng trở nên ngắt quãng, trong lòng dâng lên cảm giác hoang mang lẫn lộn như sóng trào biển động.
Liễu Nhi… ?
Là muội sao… ?