Editor: Gấc.
Ngày hôm sau.
Sau khi Nghê Ưu đến lớp, cô thấy Trương Kỳ Tử cũng có mặt nên định tới nói chuyện với cô ta.
“Trương Kỳ Tử...”
Lời còn chưa nói xong, Trương Kỳ Tử đã né tránh sự đụng chạm của Nghê Ưu, thờ ơ rời đi.
Nghê Ưu khó hiểu, Trương Kỳ Tử bị làm sao vậy, sao đột nhiên lại như thế?
Sau khi Ngô Hữu Đan vào lớp, cô ta cười khẩy: “Ơ kìa, kẻ đáng thương từ đâu đến đây thế, chậc chậc chậc, đáng thương quá, không có bạn bè.”
Nghê Ưu: “...?”
Nghê Ưu phớt lờ Ngô Hữu Đan, nếu Trương Kỳ Tử không muốn nói chuyện với cô thì thôi vậy.
Thấy Nghê Ưu phớt lờ mình, không hiểu sao trong lòng Ngô Hữu Đan lại cảm thấy khó chịu.
“Tôi đã thấy rồi, cậu và Trình Phù.”
Lúc đi ngang qua Nghê Ưu, Ngô Hữu Đan thốt ra câu này rồi kiêu ngạo quay về chỗ ngồi của mình.
Nghê Ưu: “...?”
Nghê Ưu không hiểu Ngô Hữu Đan có ý gì, thấy thì thấy thôi, nói với cô làm gì?
Hơn nữa, cô và Trình Phù chỉ là bạn, Ngô Hữu Đan nói cứ như thể cô và Trình Phù thật sự có gì đó vậy.
Thật là không hiểu nổi mà.
...
Một khoảng thời gian rất dài kể từ đó, Trương Kỳ Tử không nói chuyện với Nghê Ưu nữa, cũng không hề tiếp xúc.
Mà Nghê Ưu cũng không đi làm phiền, nếu người ta không muốn tiếp xúc với cô vậy thì không tiếp xúc nữa thôi.
Nhưng ngày nào Ngô Hữu Đan cũng điên cuồng tìm cảm giác hiện diện trước mặt cô, giống như người không có việc gì để làm vậy.
Nhiều ngày như thế, Nghê Ưu đã sắp phiền chết rồi.
1 ngày trước kỳ nghỉ Quốc Khánh, Nghê Ưu bị Ngô Hữu Đan chặn lại.
“Cậu muốn làm gì?” Giọng điệu của Nghê Ưu hơi tệ: “Nhiều ngày như vậy rồi, cậu không phiền thì tôi thấy phiền, đừng đến chỗ tôi móc mỉa cà khịa nữa.”
“Có thời gian lởn vởn trước mặt tôi thì chi bằng suy nghĩ xem nên làm thế nào để cải thiện điểm số đi.”
Ngô Hữu Đan không nói nên lời trước câu nói của Nghê Ưu, khuôn mặt cô ta đen sì, uy hiếp nói: “Cậu tránh xa Trình Phù ra cho tôi! Cậu ấy không phải là người cậu có thể mơ ước đâu!”
Động tác chuẩn bị rời đi của Nghê Ưu khựng lại, cô nghi ngờ nói: “Cậu thích Trình Phù à?”
Bị nói trúng tim đen, sắc mặt Ngô Hữu Đan càng tệ hơn.
Nghê Ưu mỉm cười, dịu dàng nói: “Ngô Hữu Đan, đừng nghĩ nữa, cho dù cậu thích Trình Phù thì Trình Phù cũng đâu có thích cậu.”
“Tôi không thể vì cậu mà không chơi với Trình Phù được.”
“Hơn nữa, cậu dựa vào cái gì mà làm thế?”
Ngô Hữu Đan rất tức giận sau khi bị Nghê Ưu nói như vậy. Cô ta đang muốn chửi ầm lên thì bỗng nhiên có một giọng nam trong trẻo vang lên sau lưng.
“Nghê Ưu, trùng hợp quá.”
Nghê Ưu ngẩng đầu lên, cô nở nụ cười rồi chào anh: “Trùng hợp thật đấy, Trình Phù, có muốn về cùng nhau không?”
“Được thôi.”
Nghê Ưu chủ động rủ Trình Phù về nhà cùng. Trong lòng Trình Phù hết sức vui vẻ, bởi vì hiếm lắm Nghê Ưu mới chủ động rủ anh.
Dưới ánh nhìn chăm chú giận dữ của Ngô Hữu Đan, Trình Phù rời đi cùng Nghê Ưu.
Nghê Ưu quay đầu lại, nhướng mày với Ngô Hữu Đan, tỏ vẻ khiêu khích.
Ngô Hữu Đan siết chặt nắm tay, cô ta cắn chặt răng nói: “Cậu chờ đấy cho tôi, Nghê Ưu.”
...
Trên đường về nhà, Trình Phù trò chuyện với Nghê Ưu.
Trình Phù thấy tâm trạng Nghê Ưu rất tốt, anh hỏi: “Nghê Ưu, tâm trạng của cậu tốt lắm à?”
Nghê Ưu cười nói: “Ừ, ngày mai mình sẽ gặp người bạn mà lâu lắm rồi mình chưa gặp.”
“Ngày mai là kỳ nghỉ Quốc Khánh, háo hức quá.”
Nghê Ưu rất mong chờ, bởi vì đã lâu lắm rồi cô không gặp Nam Chi và Thư Ngữ.
Trình Phù nhớ tới mấy người bạn của Nghê Ưu thời cấp 2, hẳn là Nghê Ưu đi gặp hai cô gái đó.
Anh từng hỏi Tề Thiên Du rồi, hai cô gái có quan hệ tốt nhất với Nghê Ưu là Nam Chi và Thư Ngữ.
Ngoại trừ mấy người họ, bình thường Nghê Ưu không hay tiếp xúc với người khác lắm.
Trình Phù nói: “Vậy ngày mai cậu nhất định phải trò chuyện vui vẻ với họ đấy.”
Nghê Ưu đáp: “Ừ!!”
Nghê Ưu tạm biệt Trình Phù ở ngã ba đường rồi vui vẻ trở về nhà.
Ở nhà, cô chọn quần áo một lúc lâu mới chọn ra được một bộ mà bản thân cô tự cho là rất đẹp.
Ngày mai là có thể gặp được Nam Chi và Thư Ngữ rồi!
…
Ngày hôm sau, Quốc Khánh đã tới, Nghê Ưu và Nam Chi gặp Thư Ngữ, thời gian hẹn là buổi tối.
Mới vừa gặp mặt, Nghê Ưu đã cho hai cô ấy một cái ôm lớn, sau đó lại trò chuyện với hai người một lúc lâu rồi mới bắt đầu ăn cơm.
Thư Ngữ mỉm cười, gắp thức ăn cho Nghê Ưu: “Ưu Ưu, gần đây có ai bắt nạt cậu không?”
Nghê Ưu cắn một miếng thịt kho tàu, lắc đầu bảo: “Không có, gần đây rất vui vẻ.”
Đôi mắt sắc bén của Nam Chi phát hiện ra điều khác thường, trên khuôn mặt quyến rũ của cô ấy nở một nụ cười hóng hớt: “Phải không, mình phải đi hỏi thằng nhóc Tề Thiên Du...”
Nghê Ưu đỏ mặt nói: “Gì đấy.”
Bầu không khí trò chuyện của ba người rất tốt. Đúng lúc này, điện thoại của Nghê Ưu vang lên.
Nghê Ưu liếc mắt nhìn, là tin nhắn của Trình Phù.
“Cậu vẫn ở bên ngoài à?”
Cô lén lút mỉm cười rồi nhắn lại một câu: “Mình vẫn đang ăn cơm với bạn.”
Nghê Ưu gửi tin nhắn xong thì ngẩng đầu lên, thấy Nam Chi và Thư Ngữ đang nhìn chằm chằm cô với vẻ mặt hóng hớt.
Nghê Ưu: “...!!” Toang rồi!
Bọn họ lại trò chuyện thêm một lát. Sau khi ăn xong bữa tối này, Nam Chi nói muốn đưa Nghê Ưu về nhà.
Vừa mở cửa phòng riêng ra, Nghê Ưu đã thấy Trình Phù đứng ở cửa rồi.
Nghê Ưu hơi bất ngờ, sao Trình Phù lại ở đây?
Thư Ngữ ở phía sau bỗng thốt ra một câu: “Má! Người này đẹp trai quá!!”
Toàn bộ nơi này yên tĩnh đến đáng sợ.
Nghê Ưu xấu hổ cười, đi ra từ phía sau Nam Chi, giọng nói ngọt ngào: “Cậu tới rồi.”
Đáy lòng Trình Phù thấy hơi mất tự nhiên, mặt ngoài thì giả vờ bình tĩnh nói: “Mình tùy tiện đến xem thôi.”
“Cậu muốn về nhà à? Vừa khéo cùng đường, đi cùng nhau nhé?” Chỉ là buổi tối quá muộn rồi, trong lòng anh không yên tâm, cho nên muốn tới và đưa Nghê Ưu về nhà mà thôi.
Nghê Ưu nhỏ giọng nói: “Liệu có rắc rối quá không?”
Tai Trình Phù đỏ ửng, anh thấy hơi mất tự nhiên trước ánh mắt nhìn chằm chằm thăm dò của Nam Chi, cụp mắt nói: “Không có gì, chỉ là lần trước cậu có đồ để ở chỗ mình, mình tiện thể trả lại cho cậu luôn.”
Nghê Ưu: “...?”
Sao cô lại không nhớ cô đã để quên gì ở chỗ Trình Phù nhỉ?
Tuy không biết là gì, nhưng Nghê Ưu vẫn đồng ý.
Sau khi tạm biệt Nam Chi và Thư Ngữ xong thì cô về nhà cùng Trình Phù.
...
Những ngôi sao tô điểm cho bầu trời đêm đen, ánh trăng leo lên cành cây, lại có một cái bóng rơi xuống.
Trên đường, Nghê Ưu dẫn đầu việc phá vỡ sự yên lặng: “Trình Phù, mình để quên gì ở chỗ cậu vậy?”
Trình Phù gãi đầu, khô khan nói: “Mình, mình không nhớ rõ, chắc là mình nhớ nhầm rồi.”
Nghê Ưu bật cười: “Trí nhớ của cậu kém hơn mình một chút đấy.”
Trình Phù: “Ừ ừ.”
Trình Phù thầm thở phào nhẹ nhõm, chắc là Nghê Ưu không nhìn ra được gì nhỉ.
Buổi tối hôm nay, Trình Phù đưa Nghê Ưu về nhà an toàn.
Ngày hôm sau.
Sau khi Nghê Ưu đến lớp, cô thấy Trương Kỳ Tử cũng có mặt nên định tới nói chuyện với cô ta.
“Trương Kỳ Tử...”
Lời còn chưa nói xong, Trương Kỳ Tử đã né tránh sự đụng chạm của Nghê Ưu, thờ ơ rời đi.
Nghê Ưu khó hiểu, Trương Kỳ Tử bị làm sao vậy, sao đột nhiên lại như thế?
Sau khi Ngô Hữu Đan vào lớp, cô ta cười khẩy: “Ơ kìa, kẻ đáng thương từ đâu đến đây thế, chậc chậc chậc, đáng thương quá, không có bạn bè.”
Nghê Ưu: “...?”
Nghê Ưu phớt lờ Ngô Hữu Đan, nếu Trương Kỳ Tử không muốn nói chuyện với cô thì thôi vậy.
Thấy Nghê Ưu phớt lờ mình, không hiểu sao trong lòng Ngô Hữu Đan lại cảm thấy khó chịu.
“Tôi đã thấy rồi, cậu và Trình Phù.”
Lúc đi ngang qua Nghê Ưu, Ngô Hữu Đan thốt ra câu này rồi kiêu ngạo quay về chỗ ngồi của mình.
Nghê Ưu: “...?”
Nghê Ưu không hiểu Ngô Hữu Đan có ý gì, thấy thì thấy thôi, nói với cô làm gì?
Hơn nữa, cô và Trình Phù chỉ là bạn, Ngô Hữu Đan nói cứ như thể cô và Trình Phù thật sự có gì đó vậy.
Thật là không hiểu nổi mà.
...
Một khoảng thời gian rất dài kể từ đó, Trương Kỳ Tử không nói chuyện với Nghê Ưu nữa, cũng không hề tiếp xúc.
Mà Nghê Ưu cũng không đi làm phiền, nếu người ta không muốn tiếp xúc với cô vậy thì không tiếp xúc nữa thôi.
Nhưng ngày nào Ngô Hữu Đan cũng điên cuồng tìm cảm giác hiện diện trước mặt cô, giống như người không có việc gì để làm vậy.
Nhiều ngày như thế, Nghê Ưu đã sắp phiền chết rồi.
1 ngày trước kỳ nghỉ Quốc Khánh, Nghê Ưu bị Ngô Hữu Đan chặn lại.
“Cậu muốn làm gì?” Giọng điệu của Nghê Ưu hơi tệ: “Nhiều ngày như vậy rồi, cậu không phiền thì tôi thấy phiền, đừng đến chỗ tôi móc mỉa cà khịa nữa.”
“Có thời gian lởn vởn trước mặt tôi thì chi bằng suy nghĩ xem nên làm thế nào để cải thiện điểm số đi.”
Ngô Hữu Đan không nói nên lời trước câu nói của Nghê Ưu, khuôn mặt cô ta đen sì, uy hiếp nói: “Cậu tránh xa Trình Phù ra cho tôi! Cậu ấy không phải là người cậu có thể mơ ước đâu!”
Động tác chuẩn bị rời đi của Nghê Ưu khựng lại, cô nghi ngờ nói: “Cậu thích Trình Phù à?”
Bị nói trúng tim đen, sắc mặt Ngô Hữu Đan càng tệ hơn.
Nghê Ưu mỉm cười, dịu dàng nói: “Ngô Hữu Đan, đừng nghĩ nữa, cho dù cậu thích Trình Phù thì Trình Phù cũng đâu có thích cậu.”
“Tôi không thể vì cậu mà không chơi với Trình Phù được.”
“Hơn nữa, cậu dựa vào cái gì mà làm thế?”
Ngô Hữu Đan rất tức giận sau khi bị Nghê Ưu nói như vậy. Cô ta đang muốn chửi ầm lên thì bỗng nhiên có một giọng nam trong trẻo vang lên sau lưng.
“Nghê Ưu, trùng hợp quá.”
Nghê Ưu ngẩng đầu lên, cô nở nụ cười rồi chào anh: “Trùng hợp thật đấy, Trình Phù, có muốn về cùng nhau không?”
“Được thôi.”
Nghê Ưu chủ động rủ Trình Phù về nhà cùng. Trong lòng Trình Phù hết sức vui vẻ, bởi vì hiếm lắm Nghê Ưu mới chủ động rủ anh.
Dưới ánh nhìn chăm chú giận dữ của Ngô Hữu Đan, Trình Phù rời đi cùng Nghê Ưu.
Nghê Ưu quay đầu lại, nhướng mày với Ngô Hữu Đan, tỏ vẻ khiêu khích.
Ngô Hữu Đan siết chặt nắm tay, cô ta cắn chặt răng nói: “Cậu chờ đấy cho tôi, Nghê Ưu.”
...
Trên đường về nhà, Trình Phù trò chuyện với Nghê Ưu.
Trình Phù thấy tâm trạng Nghê Ưu rất tốt, anh hỏi: “Nghê Ưu, tâm trạng của cậu tốt lắm à?”
Nghê Ưu cười nói: “Ừ, ngày mai mình sẽ gặp người bạn mà lâu lắm rồi mình chưa gặp.”
“Ngày mai là kỳ nghỉ Quốc Khánh, háo hức quá.”
Nghê Ưu rất mong chờ, bởi vì đã lâu lắm rồi cô không gặp Nam Chi và Thư Ngữ.
Trình Phù nhớ tới mấy người bạn của Nghê Ưu thời cấp 2, hẳn là Nghê Ưu đi gặp hai cô gái đó.
Anh từng hỏi Tề Thiên Du rồi, hai cô gái có quan hệ tốt nhất với Nghê Ưu là Nam Chi và Thư Ngữ.
Ngoại trừ mấy người họ, bình thường Nghê Ưu không hay tiếp xúc với người khác lắm.
Trình Phù nói: “Vậy ngày mai cậu nhất định phải trò chuyện vui vẻ với họ đấy.”
Nghê Ưu đáp: “Ừ!!”
Nghê Ưu tạm biệt Trình Phù ở ngã ba đường rồi vui vẻ trở về nhà.
Ở nhà, cô chọn quần áo một lúc lâu mới chọn ra được một bộ mà bản thân cô tự cho là rất đẹp.
Ngày mai là có thể gặp được Nam Chi và Thư Ngữ rồi!
…
Ngày hôm sau, Quốc Khánh đã tới, Nghê Ưu và Nam Chi gặp Thư Ngữ, thời gian hẹn là buổi tối.
Mới vừa gặp mặt, Nghê Ưu đã cho hai cô ấy một cái ôm lớn, sau đó lại trò chuyện với hai người một lúc lâu rồi mới bắt đầu ăn cơm.
Thư Ngữ mỉm cười, gắp thức ăn cho Nghê Ưu: “Ưu Ưu, gần đây có ai bắt nạt cậu không?”
Nghê Ưu cắn một miếng thịt kho tàu, lắc đầu bảo: “Không có, gần đây rất vui vẻ.”
Đôi mắt sắc bén của Nam Chi phát hiện ra điều khác thường, trên khuôn mặt quyến rũ của cô ấy nở một nụ cười hóng hớt: “Phải không, mình phải đi hỏi thằng nhóc Tề Thiên Du...”
Nghê Ưu đỏ mặt nói: “Gì đấy.”
Bầu không khí trò chuyện của ba người rất tốt. Đúng lúc này, điện thoại của Nghê Ưu vang lên.
Nghê Ưu liếc mắt nhìn, là tin nhắn của Trình Phù.
“Cậu vẫn ở bên ngoài à?”
Cô lén lút mỉm cười rồi nhắn lại một câu: “Mình vẫn đang ăn cơm với bạn.”
Nghê Ưu gửi tin nhắn xong thì ngẩng đầu lên, thấy Nam Chi và Thư Ngữ đang nhìn chằm chằm cô với vẻ mặt hóng hớt.
Nghê Ưu: “...!!” Toang rồi!
Bọn họ lại trò chuyện thêm một lát. Sau khi ăn xong bữa tối này, Nam Chi nói muốn đưa Nghê Ưu về nhà.
Vừa mở cửa phòng riêng ra, Nghê Ưu đã thấy Trình Phù đứng ở cửa rồi.
Nghê Ưu hơi bất ngờ, sao Trình Phù lại ở đây?
Thư Ngữ ở phía sau bỗng thốt ra một câu: “Má! Người này đẹp trai quá!!”
Toàn bộ nơi này yên tĩnh đến đáng sợ.
Nghê Ưu xấu hổ cười, đi ra từ phía sau Nam Chi, giọng nói ngọt ngào: “Cậu tới rồi.”
Đáy lòng Trình Phù thấy hơi mất tự nhiên, mặt ngoài thì giả vờ bình tĩnh nói: “Mình tùy tiện đến xem thôi.”
“Cậu muốn về nhà à? Vừa khéo cùng đường, đi cùng nhau nhé?” Chỉ là buổi tối quá muộn rồi, trong lòng anh không yên tâm, cho nên muốn tới và đưa Nghê Ưu về nhà mà thôi.
Nghê Ưu nhỏ giọng nói: “Liệu có rắc rối quá không?”
Tai Trình Phù đỏ ửng, anh thấy hơi mất tự nhiên trước ánh mắt nhìn chằm chằm thăm dò của Nam Chi, cụp mắt nói: “Không có gì, chỉ là lần trước cậu có đồ để ở chỗ mình, mình tiện thể trả lại cho cậu luôn.”
Nghê Ưu: “...?”
Sao cô lại không nhớ cô đã để quên gì ở chỗ Trình Phù nhỉ?
Tuy không biết là gì, nhưng Nghê Ưu vẫn đồng ý.
Sau khi tạm biệt Nam Chi và Thư Ngữ xong thì cô về nhà cùng Trình Phù.
...
Những ngôi sao tô điểm cho bầu trời đêm đen, ánh trăng leo lên cành cây, lại có một cái bóng rơi xuống.
Trên đường, Nghê Ưu dẫn đầu việc phá vỡ sự yên lặng: “Trình Phù, mình để quên gì ở chỗ cậu vậy?”
Trình Phù gãi đầu, khô khan nói: “Mình, mình không nhớ rõ, chắc là mình nhớ nhầm rồi.”
Nghê Ưu bật cười: “Trí nhớ của cậu kém hơn mình một chút đấy.”
Trình Phù: “Ừ ừ.”
Trình Phù thầm thở phào nhẹ nhõm, chắc là Nghê Ưu không nhìn ra được gì nhỉ.
Buổi tối hôm nay, Trình Phù đưa Nghê Ưu về nhà an toàn.