"Báo ân?" Hứa Tiên gần như là nghiến răng thốt ra hai chữ này.
"Đúng vậy, huynh đã cứu ta, đương nhiên ta phải báo ân." Lương Liên mỉm cười bước tới, ngồi xuống cái ghế bên cạnh Hứa Tiên.
"Ta đã nói là không cần mà." Khóe mắt Hứa Tiên giần giật.
"Vậy sao được chứ? Chịu ơn chỉ như giọt nước thì cũng phải báo đáp bằng cả con suối, huống chi là ơn cứu mạng?" Lương Liên trịnh trọng phản bác lời Hứa Tiên.
"Thật sự không cần đâu Lương thiếu gia à, ta ở Cô Tô rất tốt, tự nhiên bị huynh điều tới đây." Hứa Tiên chép miệng, hết sức không vui. Phải xa Tiêu Thanh và thằng nhóc không nói, điều khiến cô bực nhất là làm Tiểu Bạch cũng phải theo cô đến chốn kinh thành đầy rẫy nguy hiểm này. Tất cả đều do tên kia gây ra. Nếu sớm biết trước, hồi ấy ở trong hẻm, cô đã dùng cục gạch kết liễu hắn cho xong.
"Ở cái chốn nho nhỏ như Cô Tô thì có gì tốt chứ? Nếu huynh muốn mở hiệu thuốc, ta mở cho huynh là được. Đừng nói một cái, mười cái cũng xong. Hơn nữa ta đã nói ta có thể cho huynh hưởng vinh hoa phú quý mãi mãi." Lương Liên nhướng mày, ngạo nghễ nói: "Nếu huynh muốn vào triều làm quan, ta cũng có thể đáp ứng huynh."
"Thế nhưng Lương thiếu gia à, ta không có chí hướng gì lớn lao, chỉ muốn sống một cuộc sống bình đạm mà thôi." Hứa Tiên cảm thấy nói chuyện với Lương Liên đúng là hại não, khó mà nói cho thông được. Cô thuộc giai cấp vô sản, còn đối phương là con nhà quan giàu có.
"Nhưng..." Lương Liên vuốt cái cằm nhẵn bóng của mình, cười nói: "Huynh không cần gì cả thì làm sao ta báo ân được?"
"Vậy huynh đưa tiền đi." Hứa Tiên nói câu này làm Lương Liên cảm thấy rất bất lực. "Một ngàn lượng huynh cảm thấy còn ít thì cho thêm là được."
"Mạng của bổn thiếu gia, há có thể dùng bạc để đong đếm?" Lương Liên hơi nản, thậm chí còn cảm thấy giận. Tại sao chàng thanh niên gầy gò trước mặt lại ghét hắn đến thế, trước giờ chưa hề có ai có thái độ như vậy với hắn. Ai thấy hắn mà chẳng ton hót bợ đỡ, ước gì có chút quan hệ với hắn. Rốt cuộc vẻ chán ghét cùng đề phòng trong mắt Hứa Tiên là sao?
Đôi khi, con người chính là như thế. Càng không chiếm được thì càng không cam lòng, càng bị người ta khinh khi thì càng muốn được người ta công nhận.
"Vậy huynh muốn sao chứ?" Hứa Tiên đã phát bực. Nếu không phải bây giờ đang ở Lương Vương Phủ, nếu đối phương không phải là cậu ấm của Lương vương gia thì cô đã đá một phát vào mặt hắn rồi.
"Để ta nghĩ cho kỹ đã. Trong quân doanh toàn là đống đàn ông thối hoắc, hơn nữa chỗ ăn chỗ ngủ cũng không tốt." Mắt Lương Liên nheo lại thành một đường, rồi sáng lên. "Tạm thời huynh cứ ở bên cạnh ta."
"Cái gì?" Hứa Tiên nhíu mày, không nghĩ ngợi gì mà thốt lên. "Huynh làm như tôi là chó săn của huynh chắc? À không, là người hầu của huynh! Huynh xác định mình đang báo ân sao?" Chó săn thì chắc là cô không làm được. Nhìn tay chân cô mà xem, đánh người ư? Không bị người ta đánh là may lắm rồi.
"Chó săn?" Gương mặt anh tuấn của Lương Liên sa sầm lại? Dùng từ gì thế này?
"Chẳng phải những cậu ấm nhà giàu đều thích phe phẩy cây quạt, sau lưng là một đám chó săn, đi đùa bỡn con gái nhà lành sao?" Hứa Tiên lẩm bẩm.
Lương Liên khóc không ra nước mắt, sau đó đập bàn thật mạnh. "Huynh coi bổn thiếu gia ta là loại người nào chứ? Bổn thiếu gia há lại giống những kẻ vô tích sự ấy."
"Ta thấy cũng không khác lắm." Hứa Tiên lại nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Huynh!" Lần đầu tiên bị người ta khinh khi như thế, cơn tức trong lòng muốn bùng phát mà không có chỗ trút nên Lương Liên chỉ còn biết căm giận mà nhìn Hứa Tiên.
Hứa Tiên cũng không chịu thua, trợn lại.
Cuối cùng Lương Liên không nhịn được nữa mà cười phì một tiếng. Cần gì phải giận dỗi với Hứa Tiên vào lúc này chứ? Ở chung với nhau lâu, tự nhiên cô sẽ biết hắn là người thế nào. Lần đầu tiên, Lương Liên khát khao được người ta thừa nhận đến thế.
"Tóm lại, công văn điều động đã hạ xuống, huynh không còn chỗ nào khác để đi, tạm thời cứ ở bên cạnh ta đã, ta nhất định sẽ lo cho huynh chu đáo, ăn uống ngủ nghỉ sẽ không để huynh chịu thiệt." Lương Liên quyết định mọi chuyện cứ từ từ rồi sẽ tính.
"Nếu đã báo ân thì hãy có thành ý chút. Hay là huynh điều ta về quê nhà ở Trấn Giang đi." Hứa Tiên không hề cảm thấy thái độ cao cao tại thượng này của Lương Liên là đang báo ân. Sao cô cứ cảm thấy mấy người nợ ân tình toàn là đại gia không, Tiểu Bạch lúc trước... À không, tên Lương Liên tự đại này sao có thể so với Tiểu Bạch được chứ? Nghĩ đi đâu không biết.
"Không được." Lương Liên không cần nghĩ ngợi mà từ chối ngay.
"Tại sao?" Hứa Tiên bực bội.
"Ta nói không được là không được." Mắt Lương Liên hiện lên vẻ đắc ý, rồi bỗng móc từ trong ngực ra một phong thư, đưa cho Hứa Tiên. "Huynh đọc bức thư này xong, đi hay ở là tùy huynh."
Hứa Tiên do dự một chút rồi nhận lấy bức thư, vừa thấy bút tích trên phong thư là giật nảy mình, vì đó là bút thích của Hứa Kiều Dung. Cô xé thư ra, đọc xong là thấy rất bực bội. Ngẩng đầu lên thấy Lương Liên đang như cười như không, trán cô lập tức nổi gân cuồn cuộn.
Đúng là một tên vô sỉ bỉ ổi mà! Thì ra Lương Liên phái người đưa thư cho Hứa Kiều Dung, nói Hứa Tiên có ơn cứu mạng với hắn, cho nên hắn điều Hứa Tiên đến làm việc bên cạnh mình, đương nhiên là sẽ không bạc đãi Hứa Tiên. Hứa Kiều Dung hồi âm, trong đó căn đi dặn lại Hứa Tiên nhất định phải làm việc cho Lương Vương Phủ thật tốt, đền đáp triều đình. Cuối cùng dặn cô phải hết sức cẩn thận, đương nhiên là Hứa Tiên biết Hứa Kiều Dung dặn vậy là có ý gì. Bảo cô phải cẩn thận đừng để bị phát hiện thân nữ nhi, phải chăm sóc tốt cho chính mình. Thật ra khi Hứa Kiều Dung nhận được thư thì cũng rất lo lắng, hoảng sợ, còn có chút vui mừng, vì dù sao thì Hứa Tiên cũng là nữ nhi. Nhưng nghĩ tới chuyện Hứa Tiên là ân nhân cứu mạng của Lương thiếu gia cao quý thì cũng an tâm đôi chút.
"Hứa Tiên, đợi khi huynh nghĩ ra muốn đền đáp cái gì mà ta thấy cũng thích hợp thì báo ân xong là huynh có thể về nhà." Lương Liên ung dung nói.
"....." Hứa Tiên nhìn tên Lương Liên vô lại, cảm thấy hơi đau đầu, rốt cuộc hắn muốn gì đây chứ?
"Bây giờ huynh cũng mệt rồi, đi tắm rửa nghỉ ngơi trước đi." Lương Liên nói xong thì nói với ra bên ngoài. "Người đâu, dẫn Hứa công tử đi tắm rửa."
Ngay sau đó, bên ngoài bước vào hai nha hoàn trông rất ngoan ngoãn, đến trước mặt Hứa Tiên cung kính hành lễ. "Hứa công tử, mời."
Hứa Tiên không nhúc nhích, chỉ nhìn Lương Liên. Lương Liên cũng ngồi im không đáp, từ tốn ngồi nhấm nháp trà.
Hai tiếng phịch phịch vang lên, hai nha hoàn quỳ xuống trước mặt Hứa Tiên, sau đó giữ nguyên tư thế ấy.
Trong phòng trở nên im ắng như tờ, gần như có thể nghe được tiếng kim rơi xuống đất.
Lương Liên nhẹ nhàng đặt chén trà lên bàn, tạo ra một tiếng vang nho nhỏ. Sau đó hai nha hoàn kia lập tức dập đầu lạy Hứa Tiên, lạy rất mạnh, tạo những tiếng vang thật lớn.
"Được rồi, đứng lên đi, dẫn ta đi tắm rửa." Hứa Tiên đành chịu thua, tức tối nhìn Lương Liên. Quả nhiên, tên Lương Liên này chẳng phải thứ gì tốt đẹp, nhìn người hầu sợ hắn như thế là biết.
Lương Liên mỉm cười. "Nếu bọn họ hầu hạ không chu đáo thì huynh cứ nói với ta."
"Hừ." Hứa Tiên hừ lạnh một tiếng khinh thường rồi quay người bước ra cửa. Hai cô nha hoàn vội vàng theo sau, trong lòng thầm giật mình. Đây là lần đầu tiên họ thấy có người vô lễ với thiếu gia như thế mà thiếu gia còn cười được.
Nha hoàn chuẩn bị nước nóng xong, Hứa Tiên bảo họ ra ngoài, nói tự mình tắm rửa là được. Mấy cô nha hoàn cũng không nói nhiều, chuẩn bị quần áo xong thì lặng lẽ ra ngoài.
Hứa Tiên ngồi trong bồn tắm, nghiêng đầu nghĩ tới những chuyện vừa xảy ra lúc nãy. Rốt cuộc tên Lương Liên này muốn làm gì đây chứ? Còn nói đợi cô nghĩ ra muốn thứ gì, rồi hắn thấy thích hợp mới được. Đòi tiền không cho, về nhà cũng không được. Hứa Tiên bỗng cảm thấy dù mình đưa ra yêu cầu gì thì đối phương cũng sẽ không đáp ứng. Vậy cuối cùng hắn muốn làm gì chứ?
Trong lúc Hứa Tiên đang nghĩ ngợi thì trước mắt bỗng xuất hiện một cái bóng. Hứa Tiên vừa định kêu lên thì một bàn tay thon dài đã bịt miệng cô lại.
"Là huynh!" Giọng nói trong trẻo của Bạch Tố Trinh vang lên.
Hứa Tiên mừng rỡ nhìn người trước mặt. Bạch Tố Trinh buông tay ra, nhìn chằm chặp vào Hứa Tiên. Da thịt của cô bị nước nóng làm cho trở nên hồng hào, chiếc cổ thon thon trông thật mê người. Từ ngực trở xuống ngâm trong nước cứ thoắt ẩn thoắt hiện, tạo nên một sức hút không sao tả xiết.
Hứa Tiên nhìn vẻ mặt của Bạch Tố Trinh thì ngẩn ra, sau đó cúi đầu nhìn cơ thể mình, kêu một tiếng rồi chui vào trong nước, chỉ chừa lại từ mũi trở lên, trợn mắt nhìn Bạch Tố Trinh.
Bạch Tố Trinh nhìn hành động của Hứa Tiên, nhẹ nhàng nói: "Đã thấy hết, cũng sờ hết rồi."
"Huynh!" Hứa Tiên không còn đường nào để nói nữa. Câu nói bỉ ổi này tưởng chừng như không thể liên quan gì đến chàng trai ân tuấn phi phàm, thanh thoát xuất trần trước mặt này. Thế nhưng rõ ràng là y vừa mới nói xong.
Trong lúc Hứa Tiên đang không biết nói gì thì trán đã có cảm giác ấm nóng. Bạch Tố Trinh đang cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô. Ngay sau đó, cô liền bị Bạch Tố Trinh vớt từ trong bồn tắm ra.
"Đừng, bên ngoài có người..." Hứa Tiên hoảng hốt.
"Bọn họ không nghe thấy đâu." Bạch Tố Trinh vừa làm phép, phong tỏa mọi âm thanh trong phòng.
Bạch Tố Trinh từ tốn lau người cho Hứa Tiên, đưa quần áo cho cô thay rồi mới nói: "Chuyện này là sao?"
"Hả?" Hứa Tiên đang bó ngực mình, nghe Bạch Tố Trinh hỏi thế thì có chút nghi hoặc. "Vừa rồi huynh không ở bên cạnh muội sao? Muội cứ tưởng là huynh ở đó chứ? Cũng tưởng huynh đã nghe hết cuộc đối thoại của muội và Lương Liên?"
Bạch Tố Trinh im lặng một chút rồi từ tốn nói: "Huynh bị thần giữ cửa ngăn lại một lúc."
"Hả?" Hứa Tiên kinh hô lên, lúc ấy mới nhớ tới Lương Vương Phủ khác với những nhà bình thường, thần hộ vệ lại càng không đơn giản. Thế là cô vội vã sờ soạng khắp người Bạch Tố Trinh. "Vậy huynh có bị thương không? Không sao chứ? Có phải thần giữ cửa của Lương Vương Phủ rất lợi hại không?"
Bạch Tố Trinh cảm nhận được đôi tay mềm nại của Hứa Tiên cứ sờ qua sờ lại trên người mình, lửa nóng vừa được kiềm nén khi nãy lại bừng lên, y đành phải đưa tay ngăn Hứa Tiên lại, bình thản nói. "Huynh không sao, yên tâm đi." Người có chuyện là bọn họ, mấy lời này Bạch Tố Trinh không nói ra. Còn lúc này, trước cửa Lương Vương Phủ, hai vị thần giữ cửa mặt mũi bầm dập, nằm đó mà rên rỉ ai da ai da.
"Thật không?" Hứa Tiên vẫn chưa yên lòng.
"Có cần thử xem không?" Bạch Tố Trinh không tỏ vẻ gì, nhưng lời này đúng là rất gian tà, ánh mắt lại rơi vào bộ ngực của Hứa Tiên. Đến nước này mà Hứa Tiên còn không biết đấy là ý gì nữa thì mới là lạ.
Mặt Hứa Tiên lập tức đỏ bừng lên, vội vã lắc đầu: "Không, không cần đâu. Đừng làm ở đây."
Bạch Tố Trinh không khỏi bật cười. Nụ cười này lại làm Hứa Tiên trở nên ngơ ngẩn.
"Nói xem, rốt cuộc là sao thế này?" Bạch Tố Trinh ôm lấy Hứa Tiên, ngồi xuống ghế, đặt Hứa Tiên ngồi lên đùi mình, rồi lên tiếng hỏi.
"Muội cũng không biết, cái tên Lương Liên này thật là lạ." Hứa Tiên cũng nghi hoặc, kể cho Bạch Tố Trinh nghe tất cả mọi chuyện vừa diễn ra khi nãy.
"Báo ân?" Bạch Tố Trinh lại nhíu mày, lạnh lùng thốt ra hai chữ này. Ngữ khí vô cùng nguy hiểm ấy làm Hứa Tiên rùng mình một cái.
"Muội nói xem, rốt cuộc chuyện này là thế nào?" Bạch Tố Trinh cũng nhận thấy cô gái trong lòng mình rùng mình một cái nên cười lạnh. "Không được giấu diếm, sao muội lại cứu được hắn?"
"Đúng vậy, huynh đã cứu ta, đương nhiên ta phải báo ân." Lương Liên mỉm cười bước tới, ngồi xuống cái ghế bên cạnh Hứa Tiên.
"Ta đã nói là không cần mà." Khóe mắt Hứa Tiên giần giật.
"Vậy sao được chứ? Chịu ơn chỉ như giọt nước thì cũng phải báo đáp bằng cả con suối, huống chi là ơn cứu mạng?" Lương Liên trịnh trọng phản bác lời Hứa Tiên.
"Thật sự không cần đâu Lương thiếu gia à, ta ở Cô Tô rất tốt, tự nhiên bị huynh điều tới đây." Hứa Tiên chép miệng, hết sức không vui. Phải xa Tiêu Thanh và thằng nhóc không nói, điều khiến cô bực nhất là làm Tiểu Bạch cũng phải theo cô đến chốn kinh thành đầy rẫy nguy hiểm này. Tất cả đều do tên kia gây ra. Nếu sớm biết trước, hồi ấy ở trong hẻm, cô đã dùng cục gạch kết liễu hắn cho xong.
"Ở cái chốn nho nhỏ như Cô Tô thì có gì tốt chứ? Nếu huynh muốn mở hiệu thuốc, ta mở cho huynh là được. Đừng nói một cái, mười cái cũng xong. Hơn nữa ta đã nói ta có thể cho huynh hưởng vinh hoa phú quý mãi mãi." Lương Liên nhướng mày, ngạo nghễ nói: "Nếu huynh muốn vào triều làm quan, ta cũng có thể đáp ứng huynh."
"Thế nhưng Lương thiếu gia à, ta không có chí hướng gì lớn lao, chỉ muốn sống một cuộc sống bình đạm mà thôi." Hứa Tiên cảm thấy nói chuyện với Lương Liên đúng là hại não, khó mà nói cho thông được. Cô thuộc giai cấp vô sản, còn đối phương là con nhà quan giàu có.
"Nhưng..." Lương Liên vuốt cái cằm nhẵn bóng của mình, cười nói: "Huynh không cần gì cả thì làm sao ta báo ân được?"
"Vậy huynh đưa tiền đi." Hứa Tiên nói câu này làm Lương Liên cảm thấy rất bất lực. "Một ngàn lượng huynh cảm thấy còn ít thì cho thêm là được."
"Mạng của bổn thiếu gia, há có thể dùng bạc để đong đếm?" Lương Liên hơi nản, thậm chí còn cảm thấy giận. Tại sao chàng thanh niên gầy gò trước mặt lại ghét hắn đến thế, trước giờ chưa hề có ai có thái độ như vậy với hắn. Ai thấy hắn mà chẳng ton hót bợ đỡ, ước gì có chút quan hệ với hắn. Rốt cuộc vẻ chán ghét cùng đề phòng trong mắt Hứa Tiên là sao?
Đôi khi, con người chính là như thế. Càng không chiếm được thì càng không cam lòng, càng bị người ta khinh khi thì càng muốn được người ta công nhận.
"Vậy huynh muốn sao chứ?" Hứa Tiên đã phát bực. Nếu không phải bây giờ đang ở Lương Vương Phủ, nếu đối phương không phải là cậu ấm của Lương vương gia thì cô đã đá một phát vào mặt hắn rồi.
"Để ta nghĩ cho kỹ đã. Trong quân doanh toàn là đống đàn ông thối hoắc, hơn nữa chỗ ăn chỗ ngủ cũng không tốt." Mắt Lương Liên nheo lại thành một đường, rồi sáng lên. "Tạm thời huynh cứ ở bên cạnh ta."
"Cái gì?" Hứa Tiên nhíu mày, không nghĩ ngợi gì mà thốt lên. "Huynh làm như tôi là chó săn của huynh chắc? À không, là người hầu của huynh! Huynh xác định mình đang báo ân sao?" Chó săn thì chắc là cô không làm được. Nhìn tay chân cô mà xem, đánh người ư? Không bị người ta đánh là may lắm rồi.
"Chó săn?" Gương mặt anh tuấn của Lương Liên sa sầm lại? Dùng từ gì thế này?
"Chẳng phải những cậu ấm nhà giàu đều thích phe phẩy cây quạt, sau lưng là một đám chó săn, đi đùa bỡn con gái nhà lành sao?" Hứa Tiên lẩm bẩm.
Lương Liên khóc không ra nước mắt, sau đó đập bàn thật mạnh. "Huynh coi bổn thiếu gia ta là loại người nào chứ? Bổn thiếu gia há lại giống những kẻ vô tích sự ấy."
"Ta thấy cũng không khác lắm." Hứa Tiên lại nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Huynh!" Lần đầu tiên bị người ta khinh khi như thế, cơn tức trong lòng muốn bùng phát mà không có chỗ trút nên Lương Liên chỉ còn biết căm giận mà nhìn Hứa Tiên.
Hứa Tiên cũng không chịu thua, trợn lại.
Cuối cùng Lương Liên không nhịn được nữa mà cười phì một tiếng. Cần gì phải giận dỗi với Hứa Tiên vào lúc này chứ? Ở chung với nhau lâu, tự nhiên cô sẽ biết hắn là người thế nào. Lần đầu tiên, Lương Liên khát khao được người ta thừa nhận đến thế.
"Tóm lại, công văn điều động đã hạ xuống, huynh không còn chỗ nào khác để đi, tạm thời cứ ở bên cạnh ta đã, ta nhất định sẽ lo cho huynh chu đáo, ăn uống ngủ nghỉ sẽ không để huynh chịu thiệt." Lương Liên quyết định mọi chuyện cứ từ từ rồi sẽ tính.
"Nếu đã báo ân thì hãy có thành ý chút. Hay là huynh điều ta về quê nhà ở Trấn Giang đi." Hứa Tiên không hề cảm thấy thái độ cao cao tại thượng này của Lương Liên là đang báo ân. Sao cô cứ cảm thấy mấy người nợ ân tình toàn là đại gia không, Tiểu Bạch lúc trước... À không, tên Lương Liên tự đại này sao có thể so với Tiểu Bạch được chứ? Nghĩ đi đâu không biết.
"Không được." Lương Liên không cần nghĩ ngợi mà từ chối ngay.
"Tại sao?" Hứa Tiên bực bội.
"Ta nói không được là không được." Mắt Lương Liên hiện lên vẻ đắc ý, rồi bỗng móc từ trong ngực ra một phong thư, đưa cho Hứa Tiên. "Huynh đọc bức thư này xong, đi hay ở là tùy huynh."
Hứa Tiên do dự một chút rồi nhận lấy bức thư, vừa thấy bút tích trên phong thư là giật nảy mình, vì đó là bút thích của Hứa Kiều Dung. Cô xé thư ra, đọc xong là thấy rất bực bội. Ngẩng đầu lên thấy Lương Liên đang như cười như không, trán cô lập tức nổi gân cuồn cuộn.
Đúng là một tên vô sỉ bỉ ổi mà! Thì ra Lương Liên phái người đưa thư cho Hứa Kiều Dung, nói Hứa Tiên có ơn cứu mạng với hắn, cho nên hắn điều Hứa Tiên đến làm việc bên cạnh mình, đương nhiên là sẽ không bạc đãi Hứa Tiên. Hứa Kiều Dung hồi âm, trong đó căn đi dặn lại Hứa Tiên nhất định phải làm việc cho Lương Vương Phủ thật tốt, đền đáp triều đình. Cuối cùng dặn cô phải hết sức cẩn thận, đương nhiên là Hứa Tiên biết Hứa Kiều Dung dặn vậy là có ý gì. Bảo cô phải cẩn thận đừng để bị phát hiện thân nữ nhi, phải chăm sóc tốt cho chính mình. Thật ra khi Hứa Kiều Dung nhận được thư thì cũng rất lo lắng, hoảng sợ, còn có chút vui mừng, vì dù sao thì Hứa Tiên cũng là nữ nhi. Nhưng nghĩ tới chuyện Hứa Tiên là ân nhân cứu mạng của Lương thiếu gia cao quý thì cũng an tâm đôi chút.
"Hứa Tiên, đợi khi huynh nghĩ ra muốn đền đáp cái gì mà ta thấy cũng thích hợp thì báo ân xong là huynh có thể về nhà." Lương Liên ung dung nói.
"....." Hứa Tiên nhìn tên Lương Liên vô lại, cảm thấy hơi đau đầu, rốt cuộc hắn muốn gì đây chứ?
"Bây giờ huynh cũng mệt rồi, đi tắm rửa nghỉ ngơi trước đi." Lương Liên nói xong thì nói với ra bên ngoài. "Người đâu, dẫn Hứa công tử đi tắm rửa."
Ngay sau đó, bên ngoài bước vào hai nha hoàn trông rất ngoan ngoãn, đến trước mặt Hứa Tiên cung kính hành lễ. "Hứa công tử, mời."
Hứa Tiên không nhúc nhích, chỉ nhìn Lương Liên. Lương Liên cũng ngồi im không đáp, từ tốn ngồi nhấm nháp trà.
Hai tiếng phịch phịch vang lên, hai nha hoàn quỳ xuống trước mặt Hứa Tiên, sau đó giữ nguyên tư thế ấy.
Trong phòng trở nên im ắng như tờ, gần như có thể nghe được tiếng kim rơi xuống đất.
Lương Liên nhẹ nhàng đặt chén trà lên bàn, tạo ra một tiếng vang nho nhỏ. Sau đó hai nha hoàn kia lập tức dập đầu lạy Hứa Tiên, lạy rất mạnh, tạo những tiếng vang thật lớn.
"Được rồi, đứng lên đi, dẫn ta đi tắm rửa." Hứa Tiên đành chịu thua, tức tối nhìn Lương Liên. Quả nhiên, tên Lương Liên này chẳng phải thứ gì tốt đẹp, nhìn người hầu sợ hắn như thế là biết.
Lương Liên mỉm cười. "Nếu bọn họ hầu hạ không chu đáo thì huynh cứ nói với ta."
"Hừ." Hứa Tiên hừ lạnh một tiếng khinh thường rồi quay người bước ra cửa. Hai cô nha hoàn vội vàng theo sau, trong lòng thầm giật mình. Đây là lần đầu tiên họ thấy có người vô lễ với thiếu gia như thế mà thiếu gia còn cười được.
Nha hoàn chuẩn bị nước nóng xong, Hứa Tiên bảo họ ra ngoài, nói tự mình tắm rửa là được. Mấy cô nha hoàn cũng không nói nhiều, chuẩn bị quần áo xong thì lặng lẽ ra ngoài.
Hứa Tiên ngồi trong bồn tắm, nghiêng đầu nghĩ tới những chuyện vừa xảy ra lúc nãy. Rốt cuộc tên Lương Liên này muốn làm gì đây chứ? Còn nói đợi cô nghĩ ra muốn thứ gì, rồi hắn thấy thích hợp mới được. Đòi tiền không cho, về nhà cũng không được. Hứa Tiên bỗng cảm thấy dù mình đưa ra yêu cầu gì thì đối phương cũng sẽ không đáp ứng. Vậy cuối cùng hắn muốn làm gì chứ?
Trong lúc Hứa Tiên đang nghĩ ngợi thì trước mắt bỗng xuất hiện một cái bóng. Hứa Tiên vừa định kêu lên thì một bàn tay thon dài đã bịt miệng cô lại.
"Là huynh!" Giọng nói trong trẻo của Bạch Tố Trinh vang lên.
Hứa Tiên mừng rỡ nhìn người trước mặt. Bạch Tố Trinh buông tay ra, nhìn chằm chặp vào Hứa Tiên. Da thịt của cô bị nước nóng làm cho trở nên hồng hào, chiếc cổ thon thon trông thật mê người. Từ ngực trở xuống ngâm trong nước cứ thoắt ẩn thoắt hiện, tạo nên một sức hút không sao tả xiết.
Hứa Tiên nhìn vẻ mặt của Bạch Tố Trinh thì ngẩn ra, sau đó cúi đầu nhìn cơ thể mình, kêu một tiếng rồi chui vào trong nước, chỉ chừa lại từ mũi trở lên, trợn mắt nhìn Bạch Tố Trinh.
Bạch Tố Trinh nhìn hành động của Hứa Tiên, nhẹ nhàng nói: "Đã thấy hết, cũng sờ hết rồi."
"Huynh!" Hứa Tiên không còn đường nào để nói nữa. Câu nói bỉ ổi này tưởng chừng như không thể liên quan gì đến chàng trai ân tuấn phi phàm, thanh thoát xuất trần trước mặt này. Thế nhưng rõ ràng là y vừa mới nói xong.
Trong lúc Hứa Tiên đang không biết nói gì thì trán đã có cảm giác ấm nóng. Bạch Tố Trinh đang cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô. Ngay sau đó, cô liền bị Bạch Tố Trinh vớt từ trong bồn tắm ra.
"Đừng, bên ngoài có người..." Hứa Tiên hoảng hốt.
"Bọn họ không nghe thấy đâu." Bạch Tố Trinh vừa làm phép, phong tỏa mọi âm thanh trong phòng.
Bạch Tố Trinh từ tốn lau người cho Hứa Tiên, đưa quần áo cho cô thay rồi mới nói: "Chuyện này là sao?"
"Hả?" Hứa Tiên đang bó ngực mình, nghe Bạch Tố Trinh hỏi thế thì có chút nghi hoặc. "Vừa rồi huynh không ở bên cạnh muội sao? Muội cứ tưởng là huynh ở đó chứ? Cũng tưởng huynh đã nghe hết cuộc đối thoại của muội và Lương Liên?"
Bạch Tố Trinh im lặng một chút rồi từ tốn nói: "Huynh bị thần giữ cửa ngăn lại một lúc."
"Hả?" Hứa Tiên kinh hô lên, lúc ấy mới nhớ tới Lương Vương Phủ khác với những nhà bình thường, thần hộ vệ lại càng không đơn giản. Thế là cô vội vã sờ soạng khắp người Bạch Tố Trinh. "Vậy huynh có bị thương không? Không sao chứ? Có phải thần giữ cửa của Lương Vương Phủ rất lợi hại không?"
Bạch Tố Trinh cảm nhận được đôi tay mềm nại của Hứa Tiên cứ sờ qua sờ lại trên người mình, lửa nóng vừa được kiềm nén khi nãy lại bừng lên, y đành phải đưa tay ngăn Hứa Tiên lại, bình thản nói. "Huynh không sao, yên tâm đi." Người có chuyện là bọn họ, mấy lời này Bạch Tố Trinh không nói ra. Còn lúc này, trước cửa Lương Vương Phủ, hai vị thần giữ cửa mặt mũi bầm dập, nằm đó mà rên rỉ ai da ai da.
"Thật không?" Hứa Tiên vẫn chưa yên lòng.
"Có cần thử xem không?" Bạch Tố Trinh không tỏ vẻ gì, nhưng lời này đúng là rất gian tà, ánh mắt lại rơi vào bộ ngực của Hứa Tiên. Đến nước này mà Hứa Tiên còn không biết đấy là ý gì nữa thì mới là lạ.
Mặt Hứa Tiên lập tức đỏ bừng lên, vội vã lắc đầu: "Không, không cần đâu. Đừng làm ở đây."
Bạch Tố Trinh không khỏi bật cười. Nụ cười này lại làm Hứa Tiên trở nên ngơ ngẩn.
"Nói xem, rốt cuộc là sao thế này?" Bạch Tố Trinh ôm lấy Hứa Tiên, ngồi xuống ghế, đặt Hứa Tiên ngồi lên đùi mình, rồi lên tiếng hỏi.
"Muội cũng không biết, cái tên Lương Liên này thật là lạ." Hứa Tiên cũng nghi hoặc, kể cho Bạch Tố Trinh nghe tất cả mọi chuyện vừa diễn ra khi nãy.
"Báo ân?" Bạch Tố Trinh lại nhíu mày, lạnh lùng thốt ra hai chữ này. Ngữ khí vô cùng nguy hiểm ấy làm Hứa Tiên rùng mình một cái.
"Muội nói xem, rốt cuộc chuyện này là thế nào?" Bạch Tố Trinh cũng nhận thấy cô gái trong lòng mình rùng mình một cái nên cười lạnh. "Không được giấu diếm, sao muội lại cứu được hắn?"