"Văn Xương Tinh, huynh biết rõ phía trước không có đường, sao vẫn cứ muốn tiếp tục?" Văn Khúc Tinh khoanh tay đứng trên nơi cao nhất của Thiên Quyền Cung, nhìn những áng mây lững lờ phía xa xa, khẽ thở dài.
Văn Xương Tinh đứng bên cạnh hắn, khẽ nheo đôi mắt hoa đào mị hoặc lại, cười khẽ một tiếng: "Chưa đi sao biết không có đường?"
"Đối với huynh mà nói, nàng ta đáng để huynh phải chịu nổi khổ luân hồi nhiều kiếp như vậy sao?" Văn Khúc Tinh nhíu mày. "Hơn nữa, có tìm được nàng ta hay không còn chưa biết. Sớm muộn gì nàng ta cũng trở về, huynh ở đây đợi không được sao?"
"Huynh không hiểu đâu, nàng ấy đã vì ta mà hy sinh quá nhiều, là ta phụ bạc nàng ấy." Văn Xương Tinh khẽ mỉm cười, nhưng trong nụ cười lại mang theo vẻ chua chát. Hắn xoay người ngồi xuống cạnh cái bàn ngọc gần đấy, nâng ly rượu lên: "Uống với ta một ly chứ?"
"Huynh đó..." Văn Khúc Tinh khẽ thở dài, cũng nâng ly lên: "Vậy ta đợi huynh trở lại."
Văn Xương Tinh cười cười, không nói gì, ngửa đầu uống cạn rượu trong ly.
Sau đó, Văn Xương Tinh liền hạ phàm. Suốt một quãng thời gian rất dài, Văn Khúc Tinh không có bạn rượu.
————————-
Hôm ấy, gió hơi lớn, Văn Khúc Tinh lơ đãng ngồi trên một ngọn núi nhỏ bên một cái hồ. Đầu óc hắn vẫn đang suy nghĩ về kiếp này của Văn Xương Tinh. Một chữ tình, biết giải thích thế nào đây? Cô tỳ nữ nhỏ nhoi ấy đáng để Văn Xương Tinh bất chấp tất cả sao? Chịu nỗi khổ luân hồi, sao có thể tiêu dao tự tại bằng ở trên thiên đình. Hắn không hiểu, không thể nào hiểu nỗi rốt cuộc Văn Xương Tinh nghĩ gì.
Văn Khúc Tinh khẽ thở dài, hai tay gác ra sau đầu, nằm dài xuống bãi cỏ bên bờ hồ, ngắm nhìn trời xanh mây trắng. Hắn hơi quay đầu qua, bỗng nhìn thấy trong bụi cỏ có thứ gì khẽ động đậy, hình như có gì nấp trong đó.
"Ra đây đi." Văn Khúc Tinh thản nhiên nói.
Bụi cỏ lung lay dữ dội, Văn Khúc Tinh không hề nao núng, chỉ bình tĩnh nhìn bên đó.
Một lúc sau, một con tiểu hồ ly trắng rụt rè từ trong bụi cỏ chui ra. Lông của nó trắng như tuyết, không hề có một sợi khác màu. Nó giương đôi mắt đen láy nhìn Văn Khúc Tinh với vẻ hơi sợ sệt. Sau lưng nó là 5 cái đuôi.
"À, nhóc con, đừng sợ." Văn Khúc Tinh thấy tiểu hồ ly đáng yêu thế thì không khỏi mỉm cười rồi ngồi dậy, nhẹ giọng nói với nó: "Lại đây, ta sẽ không làm hại mi." Văn Khúc Tinh không ngờ sẽ gặp được một con hồ ly ở đây. Xem ra tu vi của con hồ ly này cũng không cao lắm, chỉ mới có 5 cái đuôi. Sau này nếu nó tu luyện được 7 đuôi, thậm chí là 9 đuôi thì đương nhiên sẽ không sợ hắn như bây giờ nữa.
Tiểu hồ ly nhìn Văn Khúc Tinh Quân đang giơ tay ra, có vẻ do dự. Cái chân trước nhích tới một bước, rồi lại lùi một bước.
Văn Khúc Tinh thấy thế, nụ cười trên mặt càng tươi hơn. "Ta xấu lắm hay sao mà sợ ta đến thế?"
Tiểu hồ ly nghiêng đầu nhìn Văn Khúc Tinh, thầm nghĩ: không, ngài không xấu chút nào, ngược lại rất đẹp, rất anh tuấn.
Bỗng nhiên, Văn Khúc Tinh biến sắc, bất ngờ đứng dậy lao về phía tiểu hồ ly, ôm nó vào lòng rồi lăn một vòng. Nơi tiểu hồ ly vừa đứng, bị thiêu rụi chỉ trong nháy mắt.
Không khí xung quanh dường như cũng nóng lên, một làn gió nóng bức ập tới. Văn Khúc Tinh cả kinh nhìn con vật bất gờ xuất hiện trước mặt mình: mãnh thú từ thời thượng cổ – Xích Viêm Kim Nghê Thú! Sao nó lại xuất hiện ở chỗ này? Văn Khúc Tinh cực kỳ kinh hãi.
Tiểu hồ ly cũng cảm nhận được sự lợi hại của con mãnh thú trước mắt, nó rúc vào lòng Văn Khúc Tinh, run lẩy bẩy. Văn Khúc Tinh vuốt nhẹ đầu nó, nói nhỏ: "Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ mi." Tiểu hồ ly kêu vài tiếng nho nhỏ, móng vuốt cứ bám chặt vào tay Văn Khúc Tinh. Tuy Văn Khúc Tinh Quân nói thế, nhưng trong lòng hắn cũng đang rất bối rối.
Trước mắt hắn không phải là loại yêu tinh quỷ quái thông thường mà là mãnh thú từ thời thượng cổ! Lửa nóng mà nó phun ra có thể làm đất đai ngàn dặm khô cằn, khiến người ta phải kinh hồn bạt vía.
Mũi Xích Viêm Kim Nghê Thú thở ra hơi nóng, nó nhìn Văn Khúc Tinh và tiểu hồ ly trước mặt rồi bất ngờ há mồm, phun một luồng lửa về phía Văn Khúc Tinh. Văn Khúc Tinh vội vàng vung tay tạo kết giới. Không ngờ khi gặp phải đám lửa do Xích Viêm Kim Nghê Thú phun ra thì kết giới bị phá tan. Văn Khúc Tinh cả kinh, lấy cuộn tranh làm bằng ngọc ra, tung lên trời, cuộn tranh lập tức bung ra, biến thành một cuốn sách thật dài, bay về phía Xích Viêm Kim Nghê Thú, bao vây nó lại.
Nhiệt độ xung quanh thoáng hạ xuống, Văn Khúc Tinh còn chưa kịp nghỉ thì nghe thấy Xích Viêm Kim Nghê Thú rống lên một tiếng giận dữ, cuộn sách dài của Văn Khúc Tinh bị xé thành từng mảnh rồi biến mất giữa không trung.
Thấy thế, Văn Khúc Tinh kinh hãi, không ham chiến nữa mà ôm tiểu hồ ly cưỡi mây định chạy đi.
Xích Viêm Kim Nghê Thú đâu dễ gì để con mồi chạy ngay trước mặt mình, nó gầm một tiếng rồi đuổi theo, há mồm phun một đám lửa nóng rừng rực. Văn Khúc Tinh nhíu mày, hắn lập tức cảm thấy sau lưng nóng phừng phừng, tiểu hồ ly hoảng hốt dùng miệng cắn chặt tay áo của Văn Khúc Tinh, nhưng hắn cũng không có cách nào khác.
"Đồ xấu xí, đứng lại!" Một tiếng quát vang lên, sau đó có một sức mạnh làm tan biến cảm giác nóng rực phía sau Văn Khúc Tinh.
Văn Khúc Tinh Quân sửng sốt, dừng mây lại giữa không trung, rồi nhìn thấy một gái mặc áo hồng nhạt đứng phía trước. Cô gái này mắt ngọc mày ngài, mái tóc đen dài tung bay theo gió, tay đeo một sợi dây màu trắng, thắt lưng mang hai cái lục lạc vàng, chỉ cần cô động đậy là nó sẽ phát ra tiếng chuông leng keng rất vui tai. Quả là một giai nhân thanh thoát xuất trần.
Xích Viêm Kim Nghê Thú giận dữ. Cô gái này không phải là thần phật gì, chẳng qua chỉ là một người phàm đang tu luyện, thế mà cũng dám ra tay ngăn nó, hơn nữa còn nói những lời kiêu ngạo, dám gọi nó là đồ xấu xí!
"Grừ..." Xích Viêm Kim Nghê Thú rống lên một tiếng phẫn nộ rồi chuyển hướng, lao về phía cô gái áo hồng kia.
"Còn đứng ngẩn ra đó làm gì, mau chạy đi." Cô gái áo hồng hét lên với Văn Khúc Tinh rồi vội vàng vung sợi dây trên tay lên, đánh về phía Xích Viêm Kim Nghê Thú đang nổi điên kia.
Sao Văn Khúc Tinh lại có thể chạy một mình, để cô gái này ở lại chịu nguy hiểm được chứ? Hắn nhận ra, tuy cô gái này rất hùng hổ nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ của Xích Viêm Kim Nghê Thú.
Thấy Văn Khúc Tinh do dự, cô gái áo hồng nói: "Nếu huynh không đi, chúng ta đều sẽ chết. Huynh mau trở về tìm viện binh, biết đâu có thể cứu được ta chứ ta thì thua, không biết tìm ai để cứu trợ cả." Nói tới đây cô gái áo hồng còn chêm thêm chút hài hước.
Văn Khúc Tinh nghe thế, biết là nếu cứ tiếp tục lần lữa thì hai người đều phải chết nên không làm bộ làm tịch nữa, vội vàng nói với cô gái: "Cô nương ráng chống đỡ thêm một lát, ta sẽ nhanh chóng trở lại ngay."
Cô gái áo hồng đang dốc hết sức đánh nhau với Xích Viêm Kim Nghê Thú nhưng mặt vẫn cười tươi: "Được, ta đợi huynh." Kèm theo đó là tiếng lục lạc bên hông cô vang lên rất êm tai, đó là một cảm giác kỳ diệu không sao tả được.
Văn Khúc Tinh không dây dưa nữa, vội vã trở về thiên đình, quên là trong lòng mình còn có một con tiểu hồ ly.
Khi Văn Khúc Tinh mời được Nhị Lang Thần, Na Tra và Thác Tháp Thiên Vương đến nơi thì nào còn thấy bóng dáng của cô gái áo hồng kia nữa. Mặt đất xác xơ, Xích Viêm Kim Nghê Thú híp mắt lại, hình như đang nghỉ ngơi.
"Vị cô nương kia đâu rồi?" Văn Khúc Tinh rất sốt ruột, vừa vội vàng vừa lo lắng hỏi. Biết rõ là sẽ không ai trả lời mình nhưng vẫn đi hỏi. Xích Viêm Kim Nghê Thú vẫn còn đó, vậy thì còn phải hỏi kết cục của cô gái áo hồng nữa sao?
Xích Viêm Kim Nghê Thú há mồm, hoàn toàn không để ý đến mấy người Nhị Lang Thần, gầm một tiếng rồi nhào tới.
Kết quả là mấy người Nhị Lang Thần thắng trong sự thảm hại.
Văn Khúc Tinh ngẩn ngơ đứng trên vùng đất xơ xác tiêu điều, tay cầm cặp lục lạc vàng. Hai cái lục lạc này chính là thứ được đeo bên hông cô gái. Tiểu hồ ly đứng dưới chân của Văn Khúc Tinh, im lặng nhìn hắn.
"Sao thế?" Nhị Lang Thần cũng hết sức thảm hại, tóc mai bị cháy xém, thấy Văn Khúc Tinh hồn vía lên mây thì lo lắng hỏi. Sau khi thấy lục lạc vàng trên tay hắn thì ngạc nhiên ồ một tiếng, nói: "Pháp khí này ở đâu ra thế? Nó và chủ nhân là một đấy."
Văn Khúc Tinh sững sờ nhìn hai cái lục lạc vàng trên tay, vừa định nói gì đó thì trong chớp mắt, lục lạc đã hóa thành bụi. Một cơn gió thổi qua, chúng tan biến theo gió, không thấy đâu nữa.
Văn Khúc Tinh biến sắc. Lời của Nhị Lang Thần đã nói lên tất cả. Pháp khí này là chủ nhân là một, bây giờ pháp khí tan thành tro bụi, vậy thì chủ nhân...
Hồn phách tiêu tan!!!
Văn Khúc Tinh rũ rượi, nắm chặt nắm đấm, từ từ xoay người, cưỡi mây bay đi mất.
Tiểu hồ ly ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng của Văn Khúc Tinh, dường như muốn khắc sâu hình ảnh vào trong tim, mãi một lúc sau mới chịu rời khỏi đó.
"Văn Khúc Tinh bị sao thế?" Lúc này Na Tra cũng te tua tơi tả, chạy qua hỏi Nhị Lang Thần.
Nhị Lang Thần nhíu mày: "Có lẽ là có liên quan đến chủ nhân của chiếc lục lạc vàng kia."
"Chậc, tình yêu ấy à, đúng là phiền phức." Na Tra bĩu môi. Vừa rồi Văn Khúc Tinh gọi "cô nương", như vậy đã nói lên tất cả.
"Cái thằng bất hiếu này, cái gì mà tình yêu là phiền phức chứ? Tìm cho ta một đứa con dâu có khó thế sao?" Thác Tháp Thiên Vương nghe Na Tra nói vậy thì lại nổi sùng.
Mặt Na Tra biến sắc, thu Hỏa Tiêm Thương lại, cưỡi Phong Hỏa Luân bay mất, đầu không quay lại, nói lớn: "Nhị ca, đệ mắc quá, đi trước đây."
"Mắc cái con khỉ, cái thằng bất hiếu này." Thác Tháp Thiên Vương ở đằng sau giận quá nên mắng tục. "Cái thằng bất hiếu, thằng khốn nạn, lần nào cũng lấy cớ này. Người ta không biết còn tưởng mày ‘bất lực’."
Na Tra đang cưỡi mây bỗng loạng choạng, suýt nữa là rớt xuống đất, thầm nghĩ lần sau mình phải lấy cớ khác mới được.
Không để ý xem mấy người Nhị Lang Thần xử lý hậu quả thế nào, Văn Khúc Tinh Quân thất thểu bước về Thiên Quyền Cung, suốt ngày như mất hồn mất vía. Sau đó hình như bỗng nhớ ra điều gì, vội vội vàng vàng chạy xuống địa phủ, tra đi tra lại nhưng vẫn không thấy hồn phách của cô gái áo hồng kia đâu. Tìm Ti Mệnh Tinh Quân, ông ta cũng không thể tra ra cô gái kia.
Lúc này, cô gái áo hồng đã in sâu trong lòng Văn Khúc Tinh. Trong Thiên Quyền Cung tĩnh lặng, Văn Khúc Tinh Quân cứ bất giác nhớ tới mỗi ánh mắt nụ cười của cô gái kia, và cả câu nói cuối cùng của cô nữa: được, ta đợi huynh!
Thế nhưng, cô ấy không chờ được tới khi hắn đến...
Đêm lạnh như nước, Văn Khúc Tinh một mình ngồi tại nơi cao nhất của Thiên Quyền Cung, tay bưng ly rượu bằng ngọc lạnh lẽo, rồi bỗng nâng ly cười khổ, chậm rãi nói với khoảng không trước mặt: "Văn Xương Tinh, ta nghĩ cuối cùng ta cũng đã hiểu được cảm nhận của huynh rồi." Hiểu rồi, cảm nhận được rồi, nhưng chưa kịp có thì đã mất đi....
"Chữ tình..."
Trên bầu trời xa xăm, chỉ còn lại tiếng thở dài sâu kín.
Nhiều năm sau đó, Văn Khúc Tinh khẽ thở dài. Năm ấy nàng không đợi được mình, cho nên kiếp này không có duyên...
Văn Xương Tinh đứng bên cạnh hắn, khẽ nheo đôi mắt hoa đào mị hoặc lại, cười khẽ một tiếng: "Chưa đi sao biết không có đường?"
"Đối với huynh mà nói, nàng ta đáng để huynh phải chịu nổi khổ luân hồi nhiều kiếp như vậy sao?" Văn Khúc Tinh nhíu mày. "Hơn nữa, có tìm được nàng ta hay không còn chưa biết. Sớm muộn gì nàng ta cũng trở về, huynh ở đây đợi không được sao?"
"Huynh không hiểu đâu, nàng ấy đã vì ta mà hy sinh quá nhiều, là ta phụ bạc nàng ấy." Văn Xương Tinh khẽ mỉm cười, nhưng trong nụ cười lại mang theo vẻ chua chát. Hắn xoay người ngồi xuống cạnh cái bàn ngọc gần đấy, nâng ly rượu lên: "Uống với ta một ly chứ?"
"Huynh đó..." Văn Khúc Tinh khẽ thở dài, cũng nâng ly lên: "Vậy ta đợi huynh trở lại."
Văn Xương Tinh cười cười, không nói gì, ngửa đầu uống cạn rượu trong ly.
Sau đó, Văn Xương Tinh liền hạ phàm. Suốt một quãng thời gian rất dài, Văn Khúc Tinh không có bạn rượu.
————————-
Hôm ấy, gió hơi lớn, Văn Khúc Tinh lơ đãng ngồi trên một ngọn núi nhỏ bên một cái hồ. Đầu óc hắn vẫn đang suy nghĩ về kiếp này của Văn Xương Tinh. Một chữ tình, biết giải thích thế nào đây? Cô tỳ nữ nhỏ nhoi ấy đáng để Văn Xương Tinh bất chấp tất cả sao? Chịu nỗi khổ luân hồi, sao có thể tiêu dao tự tại bằng ở trên thiên đình. Hắn không hiểu, không thể nào hiểu nỗi rốt cuộc Văn Xương Tinh nghĩ gì.
Văn Khúc Tinh khẽ thở dài, hai tay gác ra sau đầu, nằm dài xuống bãi cỏ bên bờ hồ, ngắm nhìn trời xanh mây trắng. Hắn hơi quay đầu qua, bỗng nhìn thấy trong bụi cỏ có thứ gì khẽ động đậy, hình như có gì nấp trong đó.
"Ra đây đi." Văn Khúc Tinh thản nhiên nói.
Bụi cỏ lung lay dữ dội, Văn Khúc Tinh không hề nao núng, chỉ bình tĩnh nhìn bên đó.
Một lúc sau, một con tiểu hồ ly trắng rụt rè từ trong bụi cỏ chui ra. Lông của nó trắng như tuyết, không hề có một sợi khác màu. Nó giương đôi mắt đen láy nhìn Văn Khúc Tinh với vẻ hơi sợ sệt. Sau lưng nó là 5 cái đuôi.
"À, nhóc con, đừng sợ." Văn Khúc Tinh thấy tiểu hồ ly đáng yêu thế thì không khỏi mỉm cười rồi ngồi dậy, nhẹ giọng nói với nó: "Lại đây, ta sẽ không làm hại mi." Văn Khúc Tinh không ngờ sẽ gặp được một con hồ ly ở đây. Xem ra tu vi của con hồ ly này cũng không cao lắm, chỉ mới có 5 cái đuôi. Sau này nếu nó tu luyện được 7 đuôi, thậm chí là 9 đuôi thì đương nhiên sẽ không sợ hắn như bây giờ nữa.
Tiểu hồ ly nhìn Văn Khúc Tinh Quân đang giơ tay ra, có vẻ do dự. Cái chân trước nhích tới một bước, rồi lại lùi một bước.
Văn Khúc Tinh thấy thế, nụ cười trên mặt càng tươi hơn. "Ta xấu lắm hay sao mà sợ ta đến thế?"
Tiểu hồ ly nghiêng đầu nhìn Văn Khúc Tinh, thầm nghĩ: không, ngài không xấu chút nào, ngược lại rất đẹp, rất anh tuấn.
Bỗng nhiên, Văn Khúc Tinh biến sắc, bất ngờ đứng dậy lao về phía tiểu hồ ly, ôm nó vào lòng rồi lăn một vòng. Nơi tiểu hồ ly vừa đứng, bị thiêu rụi chỉ trong nháy mắt.
Không khí xung quanh dường như cũng nóng lên, một làn gió nóng bức ập tới. Văn Khúc Tinh cả kinh nhìn con vật bất gờ xuất hiện trước mặt mình: mãnh thú từ thời thượng cổ – Xích Viêm Kim Nghê Thú! Sao nó lại xuất hiện ở chỗ này? Văn Khúc Tinh cực kỳ kinh hãi.
Tiểu hồ ly cũng cảm nhận được sự lợi hại của con mãnh thú trước mắt, nó rúc vào lòng Văn Khúc Tinh, run lẩy bẩy. Văn Khúc Tinh vuốt nhẹ đầu nó, nói nhỏ: "Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ mi." Tiểu hồ ly kêu vài tiếng nho nhỏ, móng vuốt cứ bám chặt vào tay Văn Khúc Tinh. Tuy Văn Khúc Tinh Quân nói thế, nhưng trong lòng hắn cũng đang rất bối rối.
Trước mắt hắn không phải là loại yêu tinh quỷ quái thông thường mà là mãnh thú từ thời thượng cổ! Lửa nóng mà nó phun ra có thể làm đất đai ngàn dặm khô cằn, khiến người ta phải kinh hồn bạt vía.
Mũi Xích Viêm Kim Nghê Thú thở ra hơi nóng, nó nhìn Văn Khúc Tinh và tiểu hồ ly trước mặt rồi bất ngờ há mồm, phun một luồng lửa về phía Văn Khúc Tinh. Văn Khúc Tinh vội vàng vung tay tạo kết giới. Không ngờ khi gặp phải đám lửa do Xích Viêm Kim Nghê Thú phun ra thì kết giới bị phá tan. Văn Khúc Tinh cả kinh, lấy cuộn tranh làm bằng ngọc ra, tung lên trời, cuộn tranh lập tức bung ra, biến thành một cuốn sách thật dài, bay về phía Xích Viêm Kim Nghê Thú, bao vây nó lại.
Nhiệt độ xung quanh thoáng hạ xuống, Văn Khúc Tinh còn chưa kịp nghỉ thì nghe thấy Xích Viêm Kim Nghê Thú rống lên một tiếng giận dữ, cuộn sách dài của Văn Khúc Tinh bị xé thành từng mảnh rồi biến mất giữa không trung.
Thấy thế, Văn Khúc Tinh kinh hãi, không ham chiến nữa mà ôm tiểu hồ ly cưỡi mây định chạy đi.
Xích Viêm Kim Nghê Thú đâu dễ gì để con mồi chạy ngay trước mặt mình, nó gầm một tiếng rồi đuổi theo, há mồm phun một đám lửa nóng rừng rực. Văn Khúc Tinh nhíu mày, hắn lập tức cảm thấy sau lưng nóng phừng phừng, tiểu hồ ly hoảng hốt dùng miệng cắn chặt tay áo của Văn Khúc Tinh, nhưng hắn cũng không có cách nào khác.
"Đồ xấu xí, đứng lại!" Một tiếng quát vang lên, sau đó có một sức mạnh làm tan biến cảm giác nóng rực phía sau Văn Khúc Tinh.
Văn Khúc Tinh Quân sửng sốt, dừng mây lại giữa không trung, rồi nhìn thấy một gái mặc áo hồng nhạt đứng phía trước. Cô gái này mắt ngọc mày ngài, mái tóc đen dài tung bay theo gió, tay đeo một sợi dây màu trắng, thắt lưng mang hai cái lục lạc vàng, chỉ cần cô động đậy là nó sẽ phát ra tiếng chuông leng keng rất vui tai. Quả là một giai nhân thanh thoát xuất trần.
Xích Viêm Kim Nghê Thú giận dữ. Cô gái này không phải là thần phật gì, chẳng qua chỉ là một người phàm đang tu luyện, thế mà cũng dám ra tay ngăn nó, hơn nữa còn nói những lời kiêu ngạo, dám gọi nó là đồ xấu xí!
"Grừ..." Xích Viêm Kim Nghê Thú rống lên một tiếng phẫn nộ rồi chuyển hướng, lao về phía cô gái áo hồng kia.
"Còn đứng ngẩn ra đó làm gì, mau chạy đi." Cô gái áo hồng hét lên với Văn Khúc Tinh rồi vội vàng vung sợi dây trên tay lên, đánh về phía Xích Viêm Kim Nghê Thú đang nổi điên kia.
Sao Văn Khúc Tinh lại có thể chạy một mình, để cô gái này ở lại chịu nguy hiểm được chứ? Hắn nhận ra, tuy cô gái này rất hùng hổ nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ của Xích Viêm Kim Nghê Thú.
Thấy Văn Khúc Tinh do dự, cô gái áo hồng nói: "Nếu huynh không đi, chúng ta đều sẽ chết. Huynh mau trở về tìm viện binh, biết đâu có thể cứu được ta chứ ta thì thua, không biết tìm ai để cứu trợ cả." Nói tới đây cô gái áo hồng còn chêm thêm chút hài hước.
Văn Khúc Tinh nghe thế, biết là nếu cứ tiếp tục lần lữa thì hai người đều phải chết nên không làm bộ làm tịch nữa, vội vàng nói với cô gái: "Cô nương ráng chống đỡ thêm một lát, ta sẽ nhanh chóng trở lại ngay."
Cô gái áo hồng đang dốc hết sức đánh nhau với Xích Viêm Kim Nghê Thú nhưng mặt vẫn cười tươi: "Được, ta đợi huynh." Kèm theo đó là tiếng lục lạc bên hông cô vang lên rất êm tai, đó là một cảm giác kỳ diệu không sao tả được.
Văn Khúc Tinh không dây dưa nữa, vội vã trở về thiên đình, quên là trong lòng mình còn có một con tiểu hồ ly.
Khi Văn Khúc Tinh mời được Nhị Lang Thần, Na Tra và Thác Tháp Thiên Vương đến nơi thì nào còn thấy bóng dáng của cô gái áo hồng kia nữa. Mặt đất xác xơ, Xích Viêm Kim Nghê Thú híp mắt lại, hình như đang nghỉ ngơi.
"Vị cô nương kia đâu rồi?" Văn Khúc Tinh rất sốt ruột, vừa vội vàng vừa lo lắng hỏi. Biết rõ là sẽ không ai trả lời mình nhưng vẫn đi hỏi. Xích Viêm Kim Nghê Thú vẫn còn đó, vậy thì còn phải hỏi kết cục của cô gái áo hồng nữa sao?
Xích Viêm Kim Nghê Thú há mồm, hoàn toàn không để ý đến mấy người Nhị Lang Thần, gầm một tiếng rồi nhào tới.
Kết quả là mấy người Nhị Lang Thần thắng trong sự thảm hại.
Văn Khúc Tinh ngẩn ngơ đứng trên vùng đất xơ xác tiêu điều, tay cầm cặp lục lạc vàng. Hai cái lục lạc này chính là thứ được đeo bên hông cô gái. Tiểu hồ ly đứng dưới chân của Văn Khúc Tinh, im lặng nhìn hắn.
"Sao thế?" Nhị Lang Thần cũng hết sức thảm hại, tóc mai bị cháy xém, thấy Văn Khúc Tinh hồn vía lên mây thì lo lắng hỏi. Sau khi thấy lục lạc vàng trên tay hắn thì ngạc nhiên ồ một tiếng, nói: "Pháp khí này ở đâu ra thế? Nó và chủ nhân là một đấy."
Văn Khúc Tinh sững sờ nhìn hai cái lục lạc vàng trên tay, vừa định nói gì đó thì trong chớp mắt, lục lạc đã hóa thành bụi. Một cơn gió thổi qua, chúng tan biến theo gió, không thấy đâu nữa.
Văn Khúc Tinh biến sắc. Lời của Nhị Lang Thần đã nói lên tất cả. Pháp khí này là chủ nhân là một, bây giờ pháp khí tan thành tro bụi, vậy thì chủ nhân...
Hồn phách tiêu tan!!!
Văn Khúc Tinh rũ rượi, nắm chặt nắm đấm, từ từ xoay người, cưỡi mây bay đi mất.
Tiểu hồ ly ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng của Văn Khúc Tinh, dường như muốn khắc sâu hình ảnh vào trong tim, mãi một lúc sau mới chịu rời khỏi đó.
"Văn Khúc Tinh bị sao thế?" Lúc này Na Tra cũng te tua tơi tả, chạy qua hỏi Nhị Lang Thần.
Nhị Lang Thần nhíu mày: "Có lẽ là có liên quan đến chủ nhân của chiếc lục lạc vàng kia."
"Chậc, tình yêu ấy à, đúng là phiền phức." Na Tra bĩu môi. Vừa rồi Văn Khúc Tinh gọi "cô nương", như vậy đã nói lên tất cả.
"Cái thằng bất hiếu này, cái gì mà tình yêu là phiền phức chứ? Tìm cho ta một đứa con dâu có khó thế sao?" Thác Tháp Thiên Vương nghe Na Tra nói vậy thì lại nổi sùng.
Mặt Na Tra biến sắc, thu Hỏa Tiêm Thương lại, cưỡi Phong Hỏa Luân bay mất, đầu không quay lại, nói lớn: "Nhị ca, đệ mắc quá, đi trước đây."
"Mắc cái con khỉ, cái thằng bất hiếu này." Thác Tháp Thiên Vương ở đằng sau giận quá nên mắng tục. "Cái thằng bất hiếu, thằng khốn nạn, lần nào cũng lấy cớ này. Người ta không biết còn tưởng mày ‘bất lực’."
Na Tra đang cưỡi mây bỗng loạng choạng, suýt nữa là rớt xuống đất, thầm nghĩ lần sau mình phải lấy cớ khác mới được.
Không để ý xem mấy người Nhị Lang Thần xử lý hậu quả thế nào, Văn Khúc Tinh Quân thất thểu bước về Thiên Quyền Cung, suốt ngày như mất hồn mất vía. Sau đó hình như bỗng nhớ ra điều gì, vội vội vàng vàng chạy xuống địa phủ, tra đi tra lại nhưng vẫn không thấy hồn phách của cô gái áo hồng kia đâu. Tìm Ti Mệnh Tinh Quân, ông ta cũng không thể tra ra cô gái kia.
Lúc này, cô gái áo hồng đã in sâu trong lòng Văn Khúc Tinh. Trong Thiên Quyền Cung tĩnh lặng, Văn Khúc Tinh Quân cứ bất giác nhớ tới mỗi ánh mắt nụ cười của cô gái kia, và cả câu nói cuối cùng của cô nữa: được, ta đợi huynh!
Thế nhưng, cô ấy không chờ được tới khi hắn đến...
Đêm lạnh như nước, Văn Khúc Tinh một mình ngồi tại nơi cao nhất của Thiên Quyền Cung, tay bưng ly rượu bằng ngọc lạnh lẽo, rồi bỗng nâng ly cười khổ, chậm rãi nói với khoảng không trước mặt: "Văn Xương Tinh, ta nghĩ cuối cùng ta cũng đã hiểu được cảm nhận của huynh rồi." Hiểu rồi, cảm nhận được rồi, nhưng chưa kịp có thì đã mất đi....
"Chữ tình..."
Trên bầu trời xa xăm, chỉ còn lại tiếng thở dài sâu kín.
Nhiều năm sau đó, Văn Khúc Tinh khẽ thở dài. Năm ấy nàng không đợi được mình, cho nên kiếp này không có duyên...