Ưattpad_arthan_
Trong cơn bối rối hốt hoảng, đầu óc Hạ Tiếu nhanh chóng nảy số, cô làm bộ như vừa muốn đo nhiệt độ của cậu, bình tĩnh hỏi:
- Sao cậu vẫn còn sốt cao thế này? Đã đi bệnh viện chưa?
Tống Thần vẫn không rời mắt khỏi Hạ Tiếu, nhẹ nhàng gật đầu.
- Sáng nay tớ đến bệnh viện rồi.
- Bác sĩ bảo sao?
Tống Thần ngoan ngoãn trả lời:
- Uống thuốc kê theo toa lần một ngày, sau ăn, cách - giờ uống acetaminophen lần, sốt phải nghỉ ngơi nhiều, uống nhiều nước, ăn đồ ăn thanh đạm, không mặc nhiều quần áo hoặc đắp chăn quá dày.
Hạ Tiếu im lặng không nói. Tống Thần còn chưa trưởng thành, vậy mà ba mẹ cậu đã không còn, cái gì cũng phải tự lo, lúc ngã bệnh cũng không có ai ở bên chăm sóc, phải tự mình đến bệnh viện, tự mình ghi nhớ tất cả mọi thứ, lúc nào cũng cô độc như vậy. Hạ Tiếu càng nghĩ càng thấy thương, vành mắt đã hơi đỏ lên. Đôi khi Tống Thần thực sự khiến người ta phải đau lòng.
Hạ Tiếu vội đứng dậy rụt tay lại, không muốn để Tống Thần nhìn thấy biểu cảm trên mặt mình. Tống Thần bị hành động bất ngờ của Hạ Tiếu làm cho sửng sốt, cậu hoang mang ngẩng đầu lên nhìn cô:
- Hạ Tiếu?
Cô nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, làm như không có việc gì cúi xuống mỉm cười trấn an Tống Thần:
- Cậu mau ăn cháo đi, tớ đi lấy thuốc cho. Cậu để thuốc ở đâu?
- Ở trên tủ gỗ gần đầu giường trong phòng ngủ của tớ. Cảm ơn cậu nhé.
- Đợi tớ một chút nhé.
- Được.
Lúc Hạ Tiếu mang túi thuốc và nước ra cho Tống Thần, cậu vẫn còn chưa ăn xong. Cô chống tay lên má, nghiêng đầu nhìn cậu, nhỏ giọng hỏi:
- Khó ăn sao?
Tống Thần vội lắc đầu, ánh mắt mơ hồ, vô thức lộ ra sự hốt hoảng:
- Không có, ngon lắm!
Vừa nói cậu cầm thìa vừa nghiêm túc xúc cháo lên ăn, nhanh chóng giải quyết xong bát cháo đầy.
Cậu đang ốm nặng, khẩu vị tất nhiên không thể tốt được, ăn được hơn nửa bát cháo đã là cố gắng lắm rồi. Cô cũng chỉ thuận miệng trêu chọc một câu, cậu lại vì sợ cô không vui mà ăn hết được cả bát cháo. Tống Thần khi ốm, thực sự rất ngoan.
Trái tim Hạ Tiếu bị cậu làm cho mềm nhũn, đến giọng nói cũng vô thức dịu dàng hơn:
- Cậu uống thuốc đi, để đấy tớ thu dọn cho.
Tống Thần lắc đầu, cậu vừa định cầm bát xuống bếp thì bị Hạ Tiếu mạnh mẽ ấn xuống ghế, cô đặt thuốc đã mở sẵn và cốc nước đến trước mặt cậu, ra lệnh:
- Ngồi yên đấy, uống hết thuốc cho tớ.
Nhìn Tống Thần ngoan ngoãn uống thuốc xong, Hạ Tiếu lôi cậu về phòng, ấn cậu nằm xuống giường, cẩn thận kéo chăn lên đắp cho cậu, sau đó hung dữ đe dọa:
- Cậu mà dám bước ra khỏi cái giường này thì đừng nói chuyện với tớ nữa.
Tống Thần yên lặng nằm trong chăn, bàn tay an phận đặt bên người, tư thế vô cùng quy củ. Cậu ngước đôi mắt đen nhánh lên nhìn cô, mím mím môi, cẩn thận nói:
- Tớ sẽ nằm yên.
Cho nên đừng mặc kệ tớ, cũng đừng có không nói chuyện với tớ.
Hạ Tiếu mỉm cười xoa đầu cậu:
- Ngoan.bg-ssp-{height:px}
.
.
Dọn dẹp xong xuôi, Hạ Tiếu quay trở lại phòng Tống Thần giúp cậu kiểm tra nhiệt độ. Thấy Tống Thần đã hạ sốt, lúc này Hạ Tiếu mới thoáng yên tâm. Cô ngồi bên mép giường, cẩn thận dùng khăn ướt giúp cậu lau mặt, dịu dàng dặn dò:
- Cháo còn thừa khá nhiều, tớ để vào trong tủ lạnh giúp cậu rồi, nếu đói chỉ cần nấu lại một chút là ăn được. Tớ có mang hoa quả đến, đều đã rửa sạch, để ở ngăn dưới cùng tủ lạnh, đừng có ăn luôn mà phải để ở ngoài một lúc cho hết lạnh đã nhé. Nếu có việc gì cậu có thể gọi cho tớ, điện thoại của tớ lúc nào cũng mở máy...
Một bàn tay giữ chặt tay ống áo cô, tên con trai bệnh đến mặt mày tái nhợt mở to mắt nhìn cô, môi mím chặt lại.
- Sao vậy?
- Cậu định về nhà ư?
Hạ Tiếu gật nhẹ đầu:
- Ừm, bây giờ cũng muộn rồi.
Tống Thần im lặng không nói, bàn tay vẫn nắm chặt tay áo Hạ Tiếu không chịu buông, trên mặt lộ rõ sự mất mát.
Một hồi lâu, Tống Thần mới lẩm bẩm câu gì đó.
Hạ Tiếu nghe không rõ, đành phải hỏi lại:
- Cậu nói gì thế?
- Vậy còn tớ thì sao?
Tống Thần ngước mắt lên nhìn cô, tròng mắt đen nhánh có một tia ấm ức, sự tủi thân vô thức lộ ra trong lời nói, khiến cho Hạ Tiếu không biết phải làm sao. Tại sao Tống Thần bệnh vào lại vừa trẻ con vừa tùy hứng như vậy chứ?
Hạ Tiếu nhẹ nhàng vuốt ve tóc cậu, dỗ dành:
- Ngày mai tớ lại đến thăm cậu, có được không?
Tống Thần cũng biết Hạ Tiếu không thể ở lại được, cậu đành buông cô ra, chống tay muốn ngồi dậy:
- Vậy để tớ tiễn cậu.
Hạ Tiếu vội ấn Tống Thần nằm xuống, nhỏ giọng trách cứ:
- Đang ốm mà cứ lộn xộn cái gì, nằm yên đấy cho tớ, nghe lời một chút, ngày mai tớ lại đến.
Tống Thần ngoan ngoãn nằm lại, ngước mắt nhìn cô:
- Vậy cậu về cẩn thận nhé.
Sự quyến luyến không muốn rời trong ánh mắt cậu khiến Hạ Tiếu cảm thấy có chút hoảng hốt, trái tim dâng lên một loại tư vị chua ngọt lẫn lộn. Cô biết, nếu còn tiếp tục như thế này, cô sẽ không nỡ rời đi mất.
.
.
Hạ Tiếu đã trở về, căn nhà lại một lần nữa chìm vào yên tĩnh. Cô rời đi, mang theo toàn bộ ấm áp náo nhiệt, mang theo cả nỗi nhớ và tâm tư của hắn.
Trái tim đã bị sự ấm áp của cô hòa tan, phải làm thế nào mới có thể khôi phục như trước được? Con người đã quen với ấm áp sẽ khó mà chịu được sự lạnh lẽo cô đơn, hắn mất năm để khiến cho trái tim mình nguội lạnh, thế nhưng sự xuất hiện thoáng chốc của cô lại có thể khiến cho tâm tình vẫn luôn phẳng lặng như nước của hắn nhấc lên sóng to gió lớn.
Hắn những tưởng mình có thể dễ dàng buông bỏ đoạn tình cảm này, thế nhưng càng ngày hắn lại càng lún sâu, càng ngày càng sâu đậm.
Tống Thần mở to mắt nhìn lên trần nhà tối đen, cảm giác trống rỗng quen thuộc lại xuất hiện.
Hạ Tiếu vừa rời đi, hắn đã bắt đầu thấy nhớ cô. Nhớ nụ cười của cô, nhớ độ ấm và mùi hương ngọt ngào trên cơ thể cô, nhớ sự dịu dàng ân cần mà cô chỉ dành riêng cho mình hắn. Mỗi khi nghĩ đến cô, trái tim hắn vừa chua xót lại vừa ngọt ngào.
Hắn nhớ cô đến phát điên, nhưng lại không có dũng khí giữ cô lại, cũng không cho phép chính mình buông thả tình cảm như vậy. Hắn làm tổn thương cô một lần là đủ rồi.