Kiễng kiễng chân, tay vịn thành bàn, Đoan Mộc Ngưng mở to đôi mắt long lanh như nước nhìn bàn tay thon dài không ngừng phê duyệt công văn.
Đột nhiên, tay ngưng lại, gương mặt tuấn tú của Phong Vô Uyên chuyển qua nhìn đứa bé bên cạnh.
“Vật nhỏ, ngươi đã đứng ở đây lâu rồi đó, chân không mỏi sao?” Buông bút lông xuống, trong mắt Phong Vô Uyên hiển lộ một tia nhìn sủng nịch.
Tiểu gia hỏa này luôn đáng yêu như vậy a.
“Không…… không mệt.” Cái miệng hồng nộn bĩu ra, mắt chớp chớp.
Khuôn mặt tuấn tú sáp tới gần, Phong Vô Uyên dựa vào tay vịn của ghế nhìn Đoan Mộc Ngưng: “Thật sự không mệt?”
Tiểu tử này khẩu thị tâm phi a.
“Không mệt…..” Miệng khẽ mấp máy, chân run run.
“Ngươi đứng lâu như vậy,cho dù không mệt ta cũng cảm thấy đau lòng.” Ngón tay thon dài điểm điểm lên trán đứa nhỏ.
“Nhưng mà…. Nhưng mà ta muốn nhìn bộ dáng Vô Uyên viết chữ bằng bút lông.” Một tay gắt gao nắm lấy bàn, tay còn lại vươn ra, vuốt ve gương mặt đẹp trai của Phong Vô Uyên: “Lúc Vô Uyên tập trung…. Hảo xem a.”
Biểu tình của Phong Vô Uyên thực ra chỉ có một, bình thường đối với người khác đều khốc khốc, chỉ khi nào đối mặt với y mới có một chút tính người.
Y không hiểu đây là cảm giác gì, lúc nhìn thấy Phong Vô Uyên chuyên chú phê duyệt công văn, Đoan Mộc Ngưng cảm thấy có điểm chua xót.
Y không thích Phong Vô Uyên luôn mang bộ dáng lạnh lùng, y muốn nhìn hắn cười, muốn nhìn thấy đủ loại bộ dáng của hắn.
Bàn tay nho nhỏ nhẹ nhàng mơn trớn lên đôi mày kiếm xinh đẹp, sau đó lại vuốt ve lên cặp hỏa diễm hồng mâu.
“Vật nhỏ….”Chủ nhân của đôi mắt đột ngột lên tiếng, bàn tay thon dài nắm lấy cái tay nhỏ bé đang sờ mặt mình, hôn một cái.
“Cái gì?” Đón lấy ánh mắt hỏa diễm, tim Đoan Mộc Ngưng liền đập mạnh, khuôn mặt nhất thời trở nên nóng hầm hập, đôi mắt đen láy khẽ cụp xuống.
“Không có gì.” Tay duỗi ra, đem tiểu tử đứng cạnh bàn ôm vào lòng.
Tiểu tử này không hề có lấy một chút tự giác, chỉ cần một ánh mắt một động tác nho nhỏ cũng liền để cho người khác cảm thấy mê muội vì y, đủ để thấy sau này vật nhỏ lớn lên, sẽ gặp rất nhiều chuyện phiền toái.
“Vô Uyên.” Khuôn ngực quen thuộc, khí tức ấm áp quen thuộc, hương vị quen thuộc làm cho Đoan Mộc Ngưng cảm thấy thư thái.
“Ân?”
“Công văn của ngươi phê duyệt xong hết chưa?” Nhìn đến mặt bàn bên trái, hiện tại đống công văn bên đó đã chuyển thành một đống bên phải, Đoan Mộc Ngưng hỏi nhỏ.
Khi nãy đám trưởng lão đã đem một đống lớn lại đây a.
“Xong rồi.”
“Như vậy ngày mai chúng ta có thể xuất phát đi Tinh Linh tộc sao?” Con ngươi đen láy xinh đẹp lóe lóe sáng.
“Đương nhiên rồi, bằng không ngươi nghĩ sao ta phải đem toàn bộ sự vụ trong tộc xử lý hết a….” Ôm lấy bé trong lòng, khuôn mặt tuất tú áp sát vào, sau đó nhẹ nhàng hôn lên cái trán trơn bóng của đứa nhỏ.
“Vô Uyên, đến nơi này lâu như vậy, ta còn chưa có đi ra ngoài nha!!” Tiểu tử hiện tại khó tránh khỏi có điểm hưng phấn.
“Đúng vậy, đây chính là lần đầu tiên Ngưng Nhi ra ngoài nha.”
Mong muốn của tiểu tử kia, Phong Vô Uyên đương nhiên biết.
“Vô Uyên, Tinh Linh tộc có phải hay không có lỗ tai rất dài?” Nằm ở trong lòng Phong Vô Uyên, đứa nhỏ vừa hỏi ra cái vấn đề “trẻ con” vừa kéo lấy lỗ tai của mình.
Giống như nếu cứ kéo như vậy, có thể làm cho lỗ tai dài ra thêm chút.
[Ngư Ngư: Phượng hoàng, ngươi sinh con cái kiểu gì vậy? Thiên Phượng vô tội: Con có phải do ta dạy đâu…..]
Nhìn bộ dáng đáng yêu của đứa nhỏ, Phượng Quân đại nhân lạnh lùng của Phượng tộc rốt cục cũng phải phì cười.
“Nhóc con, ngươi kéo lỗ tai đến muốn rụng luôn rồi kìa, không thể kéo dài lỗ tai như Tinh Linh đâu a.” Cầm lấy cái tay của Đoan Mộc Ngưng đang ra sức chà đạp lỗ tai của chính mình, Phong Vô Uyên hôn lên tay một cái: “Muốn biết Tinh Linh bộ dáng như thế nào thì tự nhìn đi!!”
Tiểu tử này luôn khiến hắn vui vẻ, thật sự là một bảo bối a.
“Đó là đương nhiên rồi, đến lúc đó ta nhất định sẽ đem bộ dáng của Tinh Linh họa lại một lần!!” Vui vẻ nói, Đoan Mộc Ngưng lại nói: “Nói cho ngươi biết nga, Ngưng Nhi chẳng những chế tạo máy móc lợi hại, vẽ cũng rất giỏi đó!!”
“Tốt, Vô Uyên mỏi mắt mong chờ!!”
Tìm hiểu sở trường của Đoan Mộc Ngưng, hình như cũng là hứng thú lớn nhất của Phong Vô Uyên.
Tuy rằng sở trường của vật nhỏ luôn làm cho hắn rất đau đầu!!
Thật chờ mong chuyến du hành đến Tinh Linh tộc a!!
Kiễng kiễng chân, tay vịn thành bàn, Đoan Mộc Ngưng mở to đôi mắt long lanh như nước nhìn bàn tay thon dài không ngừng phê duyệt công văn.
Đột nhiên, tay ngưng lại, gương mặt tuấn tú của Phong Vô Uyên chuyển qua nhìn đứa bé bên cạnh.
“Vật nhỏ, ngươi đã đứng ở đây lâu rồi đó, chân không mỏi sao?” Buông bút lông xuống, trong mắt Phong Vô Uyên hiển lộ một tia nhìn sủng nịch.
Tiểu gia hỏa này luôn đáng yêu như vậy a.
“Không…… không mệt.” Cái miệng hồng nộn bĩu ra, mắt chớp chớp.
Khuôn mặt tuấn tú sáp tới gần, Phong Vô Uyên dựa vào tay vịn của ghế nhìn Đoan Mộc Ngưng: “Thật sự không mệt?”
Tiểu tử này khẩu thị tâm phi a.
“Không mệt…..” Miệng khẽ mấp máy, chân run run.
“Ngươi đứng lâu như vậy,cho dù không mệt ta cũng cảm thấy đau lòng.” Ngón tay thon dài điểm điểm lên trán đứa nhỏ.
“Nhưng mà…. Nhưng mà ta muốn nhìn bộ dáng Vô Uyên viết chữ bằng bút lông.” Một tay gắt gao nắm lấy bàn, tay còn lại vươn ra, vuốt ve gương mặt đẹp trai của Phong Vô Uyên: “Lúc Vô Uyên tập trung…. Hảo xem a.”
Biểu tình của Phong Vô Uyên thực ra chỉ có một, bình thường đối với người khác đều khốc khốc, chỉ khi nào đối mặt với y mới có một chút tính người.
Y không hiểu đây là cảm giác gì, lúc nhìn thấy Phong Vô Uyên chuyên chú phê duyệt công văn, Đoan Mộc Ngưng cảm thấy có điểm chua xót.
Y không thích Phong Vô Uyên luôn mang bộ dáng lạnh lùng, y muốn nhìn hắn cười, muốn nhìn thấy đủ loại bộ dáng của hắn.
Bàn tay nho nhỏ nhẹ nhàng mơn trớn lên đôi mày kiếm xinh đẹp, sau đó lại vuốt ve lên cặp hỏa diễm hồng mâu.
“Vật nhỏ….”Chủ nhân của đôi mắt đột ngột lên tiếng, bàn tay thon dài nắm lấy cái tay nhỏ bé đang sờ mặt mình, hôn một cái.
“Cái gì?” Đón lấy ánh mắt hỏa diễm, tim Đoan Mộc Ngưng liền đập mạnh, khuôn mặt nhất thời trở nên nóng hầm hập, đôi mắt đen láy khẽ cụp xuống.
“Không có gì.” Tay duỗi ra, đem tiểu tử đứng cạnh bàn ôm vào lòng.
Tiểu tử này không hề có lấy một chút tự giác, chỉ cần một ánh mắt một động tác nho nhỏ cũng liền để cho người khác cảm thấy mê muội vì y, đủ để thấy sau này vật nhỏ lớn lên, sẽ gặp rất nhiều chuyện phiền toái.
“Vô Uyên.” Khuôn ngực quen thuộc, khí tức ấm áp quen thuộc, hương vị quen thuộc làm cho Đoan Mộc Ngưng cảm thấy thư thái.
“Ân?”
“Công văn của ngươi phê duyệt xong hết chưa?” Nhìn đến mặt bàn bên trái, hiện tại đống công văn bên đó đã chuyển thành một đống bên phải, Đoan Mộc Ngưng hỏi nhỏ.
Khi nãy đám trưởng lão đã đem một đống lớn lại đây a.
“Xong rồi.”
“Như vậy ngày mai chúng ta có thể xuất phát đi Tinh Linh tộc sao?” Con ngươi đen láy xinh đẹp lóe lóe sáng.
“Đương nhiên rồi, bằng không ngươi nghĩ sao ta phải đem toàn bộ sự vụ trong tộc xử lý hết a….” Ôm lấy bé trong lòng, khuôn mặt tuất tú áp sát vào, sau đó nhẹ nhàng hôn lên cái trán trơn bóng của đứa nhỏ.
“Vô Uyên, đến nơi này lâu như vậy, ta còn chưa có đi ra ngoài nha!!” Tiểu tử hiện tại khó tránh khỏi có điểm hưng phấn.
“Đúng vậy, đây chính là lần đầu tiên Ngưng Nhi ra ngoài nha.”
Mong muốn của tiểu tử kia, Phong Vô Uyên đương nhiên biết.
“Vô Uyên, Tinh Linh tộc có phải hay không có lỗ tai rất dài?” Nằm ở trong lòng Phong Vô Uyên, đứa nhỏ vừa hỏi ra cái vấn đề “trẻ con” vừa kéo lấy lỗ tai của mình.
Giống như nếu cứ kéo như vậy, có thể làm cho lỗ tai dài ra thêm chút.
[Ngư Ngư: Phượng hoàng, ngươi sinh con cái kiểu gì vậy? Thiên Phượng vô tội: Con có phải do ta dạy đâu…..]
Nhìn bộ dáng đáng yêu của đứa nhỏ, Phượng Quân đại nhân lạnh lùng của Phượng tộc rốt cục cũng phải phì cười.
“Nhóc con, ngươi kéo lỗ tai đến muốn rụng luôn rồi kìa, không thể kéo dài lỗ tai như Tinh Linh đâu a.” Cầm lấy cái tay của Đoan Mộc Ngưng đang ra sức chà đạp lỗ tai của chính mình, Phong Vô Uyên hôn lên tay một cái: “Muốn biết Tinh Linh bộ dáng như thế nào thì tự nhìn đi!!”
Tiểu tử này luôn khiến hắn vui vẻ, thật sự là một bảo bối a.
“Đó là đương nhiên rồi, đến lúc đó ta nhất định sẽ đem bộ dáng của Tinh Linh họa lại một lần!!” Vui vẻ nói, Đoan Mộc Ngưng lại nói: “Nói cho ngươi biết nga, Ngưng Nhi chẳng những chế tạo máy móc lợi hại, vẽ cũng rất giỏi đó!!”
“Tốt, Vô Uyên mỏi mắt mong chờ!!”
Tìm hiểu sở trường của Đoan Mộc Ngưng, hình như cũng là hứng thú lớn nhất của Phong Vô Uyên.
Tuy rằng sở trường của vật nhỏ luôn làm cho hắn rất đau đầu!!
Thật chờ mong chuyến du hành đến Tinh Linh tộc a!!