Nhìn hình thể uy vũ của mãnh thú bị đứa nhỏ cưỡi đi đi lại lại trong đấu thú trường, bộ dáng như con ngựa ôn thuần, không chút hung ác.
Đối với việc Đoan Mộc Ngưng thu phục được mãnh thú hung dữ, mọi người đều lâm vào một trận kinh ngạc.
“Tiên đồng, đứa nhỏ này nhất định là tiên đồng!!”
“Đúng vậy, tiên đồng đại nhân!!”
“……”
Một đoàn người vây quanh đấu thú trường đồng loạt hoan hô ra tiếng, muốn có bao nhiêu rung động liền có bấy nhiêu.
Quả nhiên, vô luận là ở nơi nào, Tiểu Ngưng vĩnh viễn đều tỏa sáng, đây có lẽ chính là do một phần sức quyến rũ đặc thù, tài năng đủ để làm cho Phong Vô Uyên yêu thương.
Bốn phía tung hô, Đoan Mộc Ngưng thực ra cũng không có phản ứng gì lắm, đưa tay vỗ vỗ lưng mãnh thú, sau đó vẫy hai đứa nhỏ Địa Tinh ở tường biên, bảo bọn họ đi theo.
Hai đứa nhỏ ôm nhau nhìn nhau một cái, lại nhìn đứa nhỏ giống như tiên đồng cưỡi trên người mãnh thú, bước đi theo.
Hành động kỳ quái của Đoan Mộc Ngưng làm mọi người lâm vào tò mò, thanh âm nghị luận lại sôi nổi trở lại.
“Tiên đồng đại nhân muốn làm cái gì?”
“Không biết…..”
“Đừng nháo đừng ồn nữa, nhìn thì biết liền chứ gì.”
Ánh lên trong mắt hiếu kỳ của mọi người là viên tròn tròn kỳ quái trong tay đứa nhỏ, nhóc con ấn cái nút trên viên tròn tròn một cái, viên đó liền phát ra ánh sáng chói mắt.
Đoan Mộc Ngưng đem viên tròn đang phát sáng kia nhắm thẳng vào miệng cống bị rào bằng những thanh sắt.
Oanh –
Một trận nổ kinh thiên động địa vang lên, mọi người sợ hãi.
Miệng cống nháy mắt đã bị nổ tanh bành thành mấy khối, đấu thú trường giống như nhà giam đã bị đứa nhỏ chọc thủng một cái lỗ.
“Được rồi, đi thôi!” Giơ tay chỉ về phía trước, Đoan Mộc Ngưng nói.
“Chờ một chút!!”
Ngay lúc Đoan Mộc Ngưng cưỡi mãnh thú chuẩn bị đi ra ngoài qua lỗ hổng kia, một giọng nam đột nhiên vang lên.
“Ai?” Nhíu mày, Đoan Mộc Ngưng vỗ vỗ mãnh thú bảo nó dừng lại, quay lại liền nhìn thấy một nam tử mặc trường bào màu xanh nhạt nhảy xuống đấu thú trường.
Rống rống –
Nam tử áo xanh vừa mới đáp xuống đấu thú trường, mãnh thú bị Đoan Mộc Ngưng thu phục đột nhiên lộ ra hung quang, rít gào thành tiếng.
Mãnh thú tức giận rít gào khiến nam tử kinh hãi, ban đầu còn ngả ngớn cười nhạt, nháy mắt đã bị kinh sợ thối lui, hai chân phát run, xanh cả mặt.
Đối với việc mãnh thú tức giận, Đoan Mộc Ngưng cũng hiểu được phần nào, mãnh thú bị nhốt ở đây, chung quy cũng có liên quan tới nam tử này.
Vỗ vỗ trấn an mãnh thú trước, để nó hả giận xuống, Đoan Mộc Ngưng mới liếc mắt nhìn nam nhân kia một cái, bĩu bĩu môi.
“Bé ngoan, chúng ta đi thôi.” Có thể gọi con mãnh thú hung ác là bé ngoan, người như vậy cũng chỉ có thể là Đoan Mộc Ngưng mà thôi.
Ô ô.
Cúi đầu ô hô, mãnh thú cõng Đoan Mộc Ngưng xoay người đi ra khỏi đấu trường.
Trực giác của mãnh thú nói cho nó biết, một khi nó bước ra khỏi nơi này, nó sẽ có lại tự do.
Cưỡi mãnh thú nghênh ngang tiêu sái ra đến cửa thành, trên đường không có bất cứ cản trở nào khiến trong lòng Đoan Mộc Ngưng có chút đắc ý.
Đến cửa thành, Đoan Mộc Ngưng nhảy xuống lưng mãnh thú, tay sờ sờ cái bờm mềm mại, ngọt ngào cười.
“Được rồi, đi nhanh đi, về sau phải cẩn thận, đừng để người ta bắt nữa.”
Ô ô……
Cúi đầu ô hô, mãnh thú buông vẻ cao ngạo xuống, cọ cọ thân mình nho nhỏ của Đoan Mộc Ngưng, sau đó xoay người chạy ra khỏi thành, búng người xuyên vào rừng.
Nhìn mãnh thú rời đi, Đoan Mộc Ngưng khẽ kéo khóe miệng cười, xoay người đi vào thành, không phát hiện ra bên trong rừng, mãnh thú vẫn đứng đó nhìn bé con. (thật sự không phải là nhân thú thật sao? Tác giả a~ cầu ngươi đừng có bắn hint tùm lum như vậy, chết người đó~)
Khe khẽ hát, Đoan Mộc Ngưng vui vẻ tiêu sái vào thành, khuôn mặt tươi cười đột nhiên cứng đờ, mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng không nên xuất hiện kia.
“Nhóc con, vui quá ha.” Khóe miệng Phong Vô Uyên khẽ nhếch tạo thành một nụ cười, nhìn nhóc con mặt mày cứng đơ đơ.
Đối phương rõ ràng đang cười, nhưng Đoan Mộc Ngưng sao lại cảm thấy sợ quá trời vậy nè.
“Vô….. Vô Uyên….. Ngươi…. Ngươi sao lại ở đây?” Y đột nhiên cảm thấy sau lưng có gió thổi qua, lạnh buốt.
“Qua hai canh giờ, đương nhiên là tới đón nhóc con ngươi về.” Lời nói rất là dịu dàng, bạc thần khẽ cong, quả thật là làm cho Đoan Mộc Ngưng kinh hãi tột độ.
“Ách…. Vậy sao, hình như là qua rồi.” Khóe miệng run rẩy, Đoan Mộc Ngưng di di chân, lết tới.
Ô ô…. Vô Uyên dọa người quá a.
“Nhóc con đáp ứng sẽ không gây rối, nhưng hình như là chuyện tình khó lường rồi!” Phượng Quân đại nhân gật gật đầu, sắc mặt trầm xuống.
Nhìn biểu tình của Phong Vô Uyên, Đoan Mộc Ngưng cả kinh, hai mắt ngập nước.
“Ô ô…… Ta sai lầm rồi, lần sau cũng không dám nữa!!”
……
“A — ô ô…… Ta không dám , không dám nữa ……”
Trong một gian phòng khách điếm đột nhiên vang lên tiếng kêu sợ hãi của đứa nhỏ, sau đó chính là thanh âm oa oa khóc lớn.
Phách phách phách — ba tiếng vang lên, bàn tay thon dài liên tiếp vỗ lên cái mông bé nhỏ đáng yêu.
Phong Vô Uyên ngồi ở trên giường, còn Đoan Mộc Ngưng thì ghé lên đùi hắn, vểnh cái mông nhỏ lên, đôi mắt ngập nước, nhìn qua muốn có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu.
“Không dám, ta sao lại không biết Ngưng Nhi lại có chuyện không dám làm!!” Phong Vô Uyên vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, lại đánh lên cái mông nhỏ hai phát.
“Ô ô….. Ngưng Nhi thực không dám mà, Ngưng Nhi sẽ ngoan mà.” Nước mắt tràn ra, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Phong Vô Uyên yêu thương Đoan Mộc Ngưng, ngày thường đừng nói là đánh, ngay cả lớn tiếng la mắng cũng xót đứt ruột, nhóc con bình thường gây họa, Phong Vô Uyên cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua, hôm nay Đoan Mộc Ngưng lại gây chuyện lớn, cho nên Phong Vô Uyên mới đánh mông y một chút, gọi là trừng phạt.
“Ngoan ngoãn mới tốt.” Đem nhóc con nằm trên đùi ôm lên, Phong Vô Uyên nhìn gương mặt đầy nước của nhóc, tâm xót cực độ.
Bất quá, hắn biết nếu không để cho nhóc con này nhìn thấy hắn hung dữ một chút, về sau còn sẽ gặp nguy hiểm dài dài.
Lúc nãy bởi vì không yên tâm mới lén đi theo đằng sau nhóc con, lại nhìn thấy nhóc con nhảy xuống đấu thú trường đối mặt với mãnh thú khiến hắn kinh sợ.
“Ô ô….” Ghé lên vai Phong Vô Uyên, Đoan Mộc Ngưng nức nở khóc, đem nước mắt nước mũi lau xuống quần áo của Phong Vô Uyên.
Hừ, dám đánh mông của ta, ta cho quần áo của ngươi dơ luôn.
Tiểu ác ma trong lòng nhóc con không ngừng kêu gào.
Đi dạo lâu như vậy, lại cùng với mãnh thú ác đấu một phen dưới đấu thú trường, trở về lại bị Phong Vô Uyên đánh mông, nhóc con dĩ nhiên là trụ không nổi.
Thanh âm nức nở từ từ nhỏ dần, nhóc con cứ như vậy mà ghé lên vai Phong Vô Uyên ngủ ngon lành.
Cúi đầu nhìn đứa nhỏ đang say ngủ, gương mặt trắng trẻo vẫn còn vươn nước mắt, Phong Vô Uyên thật sự đau lòng, khuôn mặt tuấn tú áp tới, hôn lên cái má nộn nộn, hôn lên nước mắt trên mặt Đoan Mộc Ngưng.
“Nhóc con ngươi thực sự là hết cách.” Tuy miệng lầu bầu, nhưng Phong Vô Uyên vẫn ôn nhu đem bé đặt lên giường, đắp chăn cho nhóc con.
Phong Vô Uyên bước ra ngoài liền gặp được Mộ Niệm Hựu.
“Phong ca ca, nên dùng bữa thôi, Trừng đã chuẩn bị xong thức ăn ở phòng bên rồi, ta lại đây gọi các ngươi.” Mộ Niệm Hựu chớp chớp mắt, mang theo vẻ nghịch ngợm hiếm có nhìn đằng sau Phong Vô Uyên: “Phong ca ca, Tiểu Ngưng đâu?”
Không nhìn thấy Đoan Mộc Ngưng, Mộ Niệm Hựu khẽ nhăn mi.
“Nhóc con kia chơi mệt, đã ngủ rồi, chúng ta đi ăn trước đi.” Phong Vô Uyên nhẹ nhàng mở miệng nói, so với người khác, hắn đã hạ độ lạnh nhạt khi nói chuyện với Mộ Niệm Hựu rồi.
“Ân.” Gật gật đầu, Mộ Niệm Hựu dẫn Phong Vô Uyên vào phòng dùng bữa.
Tuy bọn họ đều đổi màu tóc, nhưng dung mạo không hề thay đổi, hơn nữa bề ngoài của mọi người đều quá mức xuất sắc, rất dễ dàng rước tới phiền toái, vì vậy mới ở trong phòng dùng bữa.
“Đến đây, dùng cơm đi.” Ngồi ở trong phòng, Huyễn Nguyệt Trừng nhìn thấy Phong Vô Uyên bước vào, thản nhiên cười với hắn, sau đó đem Mộ Niệm Hựu ôm vào lòng.
Đợi Phong Vô Uyên ngồi xuống, ánh mắt dừng lại trên người hai đứa nhỏ Địa Tinh.
“Phong ca ca, là Tiểu Ngưng đem bọn nó về đây….. Cho nên…..” Biết Phong Vô Uyên không thích gần người lạ, Mộ Niệm Hựu nhỏ giọng giải thích.
“Không sao, ăn cơm đi.”
Nhìn hình thể uy vũ của mãnh thú bị đứa nhỏ cưỡi đi đi lại lại trong đấu thú trường, bộ dáng như con ngựa ôn thuần, không chút hung ác.
Đối với việc Đoan Mộc Ngưng thu phục được mãnh thú hung dữ, mọi người đều lâm vào một trận kinh ngạc.
“Tiên đồng, đứa nhỏ này nhất định là tiên đồng!!”
“Đúng vậy, tiên đồng đại nhân!!”
“……”
Một đoàn người vây quanh đấu thú trường đồng loạt hoan hô ra tiếng, muốn có bao nhiêu rung động liền có bấy nhiêu.
Quả nhiên, vô luận là ở nơi nào, Tiểu Ngưng vĩnh viễn đều tỏa sáng, đây có lẽ chính là do một phần sức quyến rũ đặc thù, tài năng đủ để làm cho Phong Vô Uyên yêu thương.
Bốn phía tung hô, Đoan Mộc Ngưng thực ra cũng không có phản ứng gì lắm, đưa tay vỗ vỗ lưng mãnh thú, sau đó vẫy hai đứa nhỏ Địa Tinh ở tường biên, bảo bọn họ đi theo.
Hai đứa nhỏ ôm nhau nhìn nhau một cái, lại nhìn đứa nhỏ giống như tiên đồng cưỡi trên người mãnh thú, bước đi theo.
Hành động kỳ quái của Đoan Mộc Ngưng làm mọi người lâm vào tò mò, thanh âm nghị luận lại sôi nổi trở lại.
“Tiên đồng đại nhân muốn làm cái gì?”
“Không biết…..”
“Đừng nháo đừng ồn nữa, nhìn thì biết liền chứ gì.”
Ánh lên trong mắt hiếu kỳ của mọi người là viên tròn tròn kỳ quái trong tay đứa nhỏ, nhóc con ấn cái nút trên viên tròn tròn một cái, viên đó liền phát ra ánh sáng chói mắt.
Đoan Mộc Ngưng đem viên tròn đang phát sáng kia nhắm thẳng vào miệng cống bị rào bằng những thanh sắt.
Oanh –
Một trận nổ kinh thiên động địa vang lên, mọi người sợ hãi.
Miệng cống nháy mắt đã bị nổ tanh bành thành mấy khối, đấu thú trường giống như nhà giam đã bị đứa nhỏ chọc thủng một cái lỗ.
“Được rồi, đi thôi!” Giơ tay chỉ về phía trước, Đoan Mộc Ngưng nói.
“Chờ một chút!!”
Ngay lúc Đoan Mộc Ngưng cưỡi mãnh thú chuẩn bị đi ra ngoài qua lỗ hổng kia, một giọng nam đột nhiên vang lên.
“Ai?” Nhíu mày, Đoan Mộc Ngưng vỗ vỗ mãnh thú bảo nó dừng lại, quay lại liền nhìn thấy một nam tử mặc trường bào màu xanh nhạt nhảy xuống đấu thú trường.
Rống rống –
Nam tử áo xanh vừa mới đáp xuống đấu thú trường, mãnh thú bị Đoan Mộc Ngưng thu phục đột nhiên lộ ra hung quang, rít gào thành tiếng.
Mãnh thú tức giận rít gào khiến nam tử kinh hãi, ban đầu còn ngả ngớn cười nhạt, nháy mắt đã bị kinh sợ thối lui, hai chân phát run, xanh cả mặt.
Đối với việc mãnh thú tức giận, Đoan Mộc Ngưng cũng hiểu được phần nào, mãnh thú bị nhốt ở đây, chung quy cũng có liên quan tới nam tử này.
Vỗ vỗ trấn an mãnh thú trước, để nó hả giận xuống, Đoan Mộc Ngưng mới liếc mắt nhìn nam nhân kia một cái, bĩu bĩu môi.
“Bé ngoan, chúng ta đi thôi.” Có thể gọi con mãnh thú hung ác là bé ngoan, người như vậy cũng chỉ có thể là Đoan Mộc Ngưng mà thôi.
Ô ô.
Cúi đầu ô hô, mãnh thú cõng Đoan Mộc Ngưng xoay người đi ra khỏi đấu trường.
Trực giác của mãnh thú nói cho nó biết, một khi nó bước ra khỏi nơi này, nó sẽ có lại tự do.
Cưỡi mãnh thú nghênh ngang tiêu sái ra đến cửa thành, trên đường không có bất cứ cản trở nào khiến trong lòng Đoan Mộc Ngưng có chút đắc ý.
Đến cửa thành, Đoan Mộc Ngưng nhảy xuống lưng mãnh thú, tay sờ sờ cái bờm mềm mại, ngọt ngào cười.
“Được rồi, đi nhanh đi, về sau phải cẩn thận, đừng để người ta bắt nữa.”
Ô ô……
Cúi đầu ô hô, mãnh thú buông vẻ cao ngạo xuống, cọ cọ thân mình nho nhỏ của Đoan Mộc Ngưng, sau đó xoay người chạy ra khỏi thành, búng người xuyên vào rừng.
Nhìn mãnh thú rời đi, Đoan Mộc Ngưng khẽ kéo khóe miệng cười, xoay người đi vào thành, không phát hiện ra bên trong rừng, mãnh thú vẫn đứng đó nhìn bé con. (thật sự không phải là nhân thú thật sao? Tác giả a~ cầu ngươi đừng có bắn hint tùm lum như vậy, chết người đó~)
Khe khẽ hát, Đoan Mộc Ngưng vui vẻ tiêu sái vào thành, khuôn mặt tươi cười đột nhiên cứng đờ, mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng không nên xuất hiện kia.
“Nhóc con, vui quá ha.” Khóe miệng Phong Vô Uyên khẽ nhếch tạo thành một nụ cười, nhìn nhóc con mặt mày cứng đơ đơ.
Đối phương rõ ràng đang cười, nhưng Đoan Mộc Ngưng sao lại cảm thấy sợ quá trời vậy nè.
“Vô….. Vô Uyên….. Ngươi…. Ngươi sao lại ở đây?” Y đột nhiên cảm thấy sau lưng có gió thổi qua, lạnh buốt.
“Qua hai canh giờ, đương nhiên là tới đón nhóc con ngươi về.” Lời nói rất là dịu dàng, bạc thần khẽ cong, quả thật là làm cho Đoan Mộc Ngưng kinh hãi tột độ.
“Ách…. Vậy sao, hình như là qua rồi.” Khóe miệng run rẩy, Đoan Mộc Ngưng di di chân, lết tới.
Ô ô…. Vô Uyên dọa người quá a.
“Nhóc con đáp ứng sẽ không gây rối, nhưng hình như là chuyện tình khó lường rồi!” Phượng Quân đại nhân gật gật đầu, sắc mặt trầm xuống.
Nhìn biểu tình của Phong Vô Uyên, Đoan Mộc Ngưng cả kinh, hai mắt ngập nước.
“Ô ô…… Ta sai lầm rồi, lần sau cũng không dám nữa!!”
……
“A — ô ô…… Ta không dám , không dám nữa ……”
Trong một gian phòng khách điếm đột nhiên vang lên tiếng kêu sợ hãi của đứa nhỏ, sau đó chính là thanh âm oa oa khóc lớn.
Phách phách phách — ba tiếng vang lên, bàn tay thon dài liên tiếp vỗ lên cái mông bé nhỏ đáng yêu.
Phong Vô Uyên ngồi ở trên giường, còn Đoan Mộc Ngưng thì ghé lên đùi hắn, vểnh cái mông nhỏ lên, đôi mắt ngập nước, nhìn qua muốn có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu.
“Không dám, ta sao lại không biết Ngưng Nhi lại có chuyện không dám làm!!” Phong Vô Uyên vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, lại đánh lên cái mông nhỏ hai phát.
“Ô ô….. Ngưng Nhi thực không dám mà, Ngưng Nhi sẽ ngoan mà.” Nước mắt tràn ra, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Phong Vô Uyên yêu thương Đoan Mộc Ngưng, ngày thường đừng nói là đánh, ngay cả lớn tiếng la mắng cũng xót đứt ruột, nhóc con bình thường gây họa, Phong Vô Uyên cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua, hôm nay Đoan Mộc Ngưng lại gây chuyện lớn, cho nên Phong Vô Uyên mới đánh mông y một chút, gọi là trừng phạt.
“Ngoan ngoãn mới tốt.” Đem nhóc con nằm trên đùi ôm lên, Phong Vô Uyên nhìn gương mặt đầy nước của nhóc, tâm xót cực độ.
Bất quá, hắn biết nếu không để cho nhóc con này nhìn thấy hắn hung dữ một chút, về sau còn sẽ gặp nguy hiểm dài dài.
Lúc nãy bởi vì không yên tâm mới lén đi theo đằng sau nhóc con, lại nhìn thấy nhóc con nhảy xuống đấu thú trường đối mặt với mãnh thú khiến hắn kinh sợ.
“Ô ô….” Ghé lên vai Phong Vô Uyên, Đoan Mộc Ngưng nức nở khóc, đem nước mắt nước mũi lau xuống quần áo của Phong Vô Uyên.
Hừ, dám đánh mông của ta, ta cho quần áo của ngươi dơ luôn.
Tiểu ác ma trong lòng nhóc con không ngừng kêu gào.
Đi dạo lâu như vậy, lại cùng với mãnh thú ác đấu một phen dưới đấu thú trường, trở về lại bị Phong Vô Uyên đánh mông, nhóc con dĩ nhiên là trụ không nổi.
Thanh âm nức nở từ từ nhỏ dần, nhóc con cứ như vậy mà ghé lên vai Phong Vô Uyên ngủ ngon lành.
Cúi đầu nhìn đứa nhỏ đang say ngủ, gương mặt trắng trẻo vẫn còn vươn nước mắt, Phong Vô Uyên thật sự đau lòng, khuôn mặt tuấn tú áp tới, hôn lên cái má nộn nộn, hôn lên nước mắt trên mặt Đoan Mộc Ngưng.
“Nhóc con ngươi thực sự là hết cách.” Tuy miệng lầu bầu, nhưng Phong Vô Uyên vẫn ôn nhu đem bé đặt lên giường, đắp chăn cho nhóc con.
Phong Vô Uyên bước ra ngoài liền gặp được Mộ Niệm Hựu.
“Phong ca ca, nên dùng bữa thôi, Trừng đã chuẩn bị xong thức ăn ở phòng bên rồi, ta lại đây gọi các ngươi.” Mộ Niệm Hựu chớp chớp mắt, mang theo vẻ nghịch ngợm hiếm có nhìn đằng sau Phong Vô Uyên: “Phong ca ca, Tiểu Ngưng đâu?”
Không nhìn thấy Đoan Mộc Ngưng, Mộ Niệm Hựu khẽ nhăn mi.
“Nhóc con kia chơi mệt, đã ngủ rồi, chúng ta đi ăn trước đi.” Phong Vô Uyên nhẹ nhàng mở miệng nói, so với người khác, hắn đã hạ độ lạnh nhạt khi nói chuyện với Mộ Niệm Hựu rồi.
“Ân.” Gật gật đầu, Mộ Niệm Hựu dẫn Phong Vô Uyên vào phòng dùng bữa.
Tuy bọn họ đều đổi màu tóc, nhưng dung mạo không hề thay đổi, hơn nữa bề ngoài của mọi người đều quá mức xuất sắc, rất dễ dàng rước tới phiền toái, vì vậy mới ở trong phòng dùng bữa.
“Đến đây, dùng cơm đi.” Ngồi ở trong phòng, Huyễn Nguyệt Trừng nhìn thấy Phong Vô Uyên bước vào, thản nhiên cười với hắn, sau đó đem Mộ Niệm Hựu ôm vào lòng.
Đợi Phong Vô Uyên ngồi xuống, ánh mắt dừng lại trên người hai đứa nhỏ Địa Tinh.
“Phong ca ca, là Tiểu Ngưng đem bọn nó về đây….. Cho nên…..” Biết Phong Vô Uyên không thích gần người lạ, Mộ Niệm Hựu nhỏ giọng giải thích.
“Không sao, ăn cơm đi.”