Cát giải thích cho các bạn một chút nè: đêm cô nhập viện là Tử Du và Khánh Minh trông đến sáng hôm sau, sau đó đổi cho Thần Phong và Quỳnh Chi lúc buổi trưa cho đến tối, tiếp theo đổi cho anh và nhỏ nên anh và nhỏ trực từ tối hôm thứ hai cho đến ngày hôm sau là cô xuật viện
********************************
_Ngày thứ hai cô nhập viện. Tại phòng Tử Du và Khánh Minh
"Này anh Khánh Minh, ở mãi trong resort cũng chán hay là anh đưa em đi chơi đi"
"Em muốn đi đâu? Chỗ này anh cũng đi khoảng tầm mấy lần có thể gọi là biết đường"- Khánh Minh
"Nhưng em đã đến đây bao giờ đâu mà biết đi đâu chứ?"
"Vậy em muốn đi chơi, đi ăn hay đi shopping?"
"Đi chơi trước, shopping để chiều đi"
"Ok, làm theo em, thay quần áo đi rồi anh dẫn em đi chơi"
"Yeah, yêu anh nhất"
"Ấy ấy, đừng nói thế, thằng Tử Kỳ nó đánh anh chết đấy"
"Có em ở đây, ai dám làm hại anh chứ?"
"Được rồi, tiểu công chúa nhà em mau đi thay quần áo đi"
"Anh thay trước đi em đi lấy đồ đã"
"Ừ, nhanh nhé, như thế mới chơi được nhiều"- Khánh Minh vào phòng thay đồ
_Sau đó đến lượt Tử Du vào phòng thay đồ. Một lúc sau đó Tử Du bước ra với thân hình con trai khiến Khánh Minh há hốc mồm
"Tử... Tử Du?"
"Đúng a~"
"Thật á? Em là Tử Du?"
"Thì người lúc nãy bước vào đây là em, người bước ra tất nhiên cũng phải là em rồi"
"Oaaaa, không ngờ nha, cách biến hoá của em cũng thật tài tình đi, nhìn giống hệt con trai"
"Em biết mà"
"Nhưng hình dạng con gái của em xinh như vậy việc gì phải biến thành con trai?"
"Haizzz, chỉ là một sở thích thôi. Hình dạng con gái hay con trai của em đều thu hút sự chú ý nhưng nếu là con trai em cảm giác được thích hơn"
"Tại sao?"
"Anh biết đấy, Triệu lão gia rất coi trọng người thừa kế tài sản và tập đoàn vì chính tay ông là người đã đưa tập đoàn ngày một đi lên. Nhưng bố em ngày xưa lại vì mẹ em mà không cần quyền thừa kế đó khiến ông em rất tức giận. Cuối cùng ông cũng đành chấp nhận cho bố và mẹ đến với nhau nhưng với điều kiện phải sinh cho ông một đứa con trai"
"Thật may mắn làm sao vì anh Tử Kỳ là đứa con đầu tiên, nếu không em không biết em sẽ bị thế nào nữa?!"
"Tử Du..."
"Từ nhỏ anh hai đã được ông dạy dỗ rất nghiêm khắc. Mọi thứ của anh hai đều được ông chuẩn bị, từ trường học, lớp học cho đến bạn bè. Vậy là tính cách anh ấy dần lạnh đi, anh ấy chỉ tươi cười với người nhà"
"Hai năm sau em sinh ra, ông lúc đầu đã muốn phá thai đi nhưng bố em kiên quyết giữ lại"
"Tử Du, được rồi..."
"Từ nhỏ em đã không được ông yêu mến, vì sợ em tủi thân nên bố mẹ cưng chiều em hết sức, vì thế ông đã không yêu mến nay lại càng ghét em. Nhiều lần em phạm lỗi, ông phạt em rất nặng nhưng anh hai luôn che chở và chịu hình phạt thay em. Có lần vì em đi chơi về muộn mà ông phạt em đứng ngoài trời mưa, anh hai đã chạy ra và bắt ép em vào nhà còn anh ấy không ngần ngại mà đứng thay em. Kết quả là anh ấy sốt cao liên tục 4 ngày. Bốn ngày ấy em nhớ như in và em cũng chỉ đứng ngoài phòng nhìn anh ấy không dám vào phòng"- nước mắt Tử Du bắt đầu tuôn ra
"Tử Du, nghe anh nào..."
"Cho nên em mới ước mình là con trai vì em nghĩ nếu như vậy anh hai mới không phải chịu phạt thay em. Từ nhỏ đến giờ dù em có làm anh ấy bị ông phạt nặng đến mức nào thì anh ấy vẫn luôn yêu thương em, vẫn luôn che chở cho em hết mực. Vậy nên em luôn thấy anh ấy là người con trai tốt nhất, không ai sánh được với anh ấy"
"Tử Du em nín đi, đừng buồn. Em cũng đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa, Tử Kỳ yêu thương em thế nên em đừng phụ lòng của nó mà sống thật vui vẻ"- Khánh Minh ôm chặt Tử Du
"Em xin lỗi, định đi chơi mà em lại làm không khí trần thế này"
"Không sao, anh hiểu mà. Với cương vị là một người anh trai, anh cũng biết cảm giác che chở em mình như thế nào. Dù có bị thương nặng đến đâu hay dù có bị đối xử thế nào thì anh vẫn luôn muốn che chở cho em mình thật tốt và điều đó khiến anh cảm thấy hạnh phúc. Cho nên em đừng suy nghĩ nhiều làm gì nữa"
"Cảm ơn anh, Khánh Minh"
"Vậy bây giờ chúng ta đi chơi nhé? Anh sẽ dẫn em đến khu vui chơi lớn nhất ở đây, có rất nhiều trò sẽ khiến em vui đấy"
"Được, chúng ta đi"
(Anh không nghĩ người luôn mang vẻ mặt tươi cười tính cách phóng thoáng như em lại có nỗi buồn lớn đến thế. Thật làm cho người khác cảm thấy muốn bảo vệ. Tử Du, bây giờ em đã có anh ở bên cạnh rồi, nhất định anh sẽ bảo vệ em)- Khánh Minh nghĩ rồi bước theo Tử Du
_Tại khu vui chơi, Khánh Minh và Tử Du xuất hiện khiến cả khu vui chơi rầm rộ lên
"Oa, anh kia đẹp trai quá đi thôi"
"Anh chàng có khuôn mặt baby cũng đẹp trai không kém, nhìn thật là dễ thương a~"
"Cũng không tệ, em giả trai còn sánh được ngang bằng anh thì anh cũng bái phục"- Khánh Minh
"Haha, em mà lại"
"Nhưng có vẻ chúng ta không được chào đón cho lắm thì phải"- Khánh Minh nhìn xung quanh thấy sát khí của đám con trai đang tăng lên vùn vụt
"Mặc kệ chứ, em chỉ cần con gái quan tâm thôi"
"Thật là..."- Khánh Minh buồn cười
********************************
_Ngày thứ hai cô nhập viện. Tại phòng Tử Du và Khánh Minh
"Này anh Khánh Minh, ở mãi trong resort cũng chán hay là anh đưa em đi chơi đi"
"Em muốn đi đâu? Chỗ này anh cũng đi khoảng tầm mấy lần có thể gọi là biết đường"- Khánh Minh
"Nhưng em đã đến đây bao giờ đâu mà biết đi đâu chứ?"
"Vậy em muốn đi chơi, đi ăn hay đi shopping?"
"Đi chơi trước, shopping để chiều đi"
"Ok, làm theo em, thay quần áo đi rồi anh dẫn em đi chơi"
"Yeah, yêu anh nhất"
"Ấy ấy, đừng nói thế, thằng Tử Kỳ nó đánh anh chết đấy"
"Có em ở đây, ai dám làm hại anh chứ?"
"Được rồi, tiểu công chúa nhà em mau đi thay quần áo đi"
"Anh thay trước đi em đi lấy đồ đã"
"Ừ, nhanh nhé, như thế mới chơi được nhiều"- Khánh Minh vào phòng thay đồ
_Sau đó đến lượt Tử Du vào phòng thay đồ. Một lúc sau đó Tử Du bước ra với thân hình con trai khiến Khánh Minh há hốc mồm
"Tử... Tử Du?"
"Đúng a~"
"Thật á? Em là Tử Du?"
"Thì người lúc nãy bước vào đây là em, người bước ra tất nhiên cũng phải là em rồi"
"Oaaaa, không ngờ nha, cách biến hoá của em cũng thật tài tình đi, nhìn giống hệt con trai"
"Em biết mà"
"Nhưng hình dạng con gái của em xinh như vậy việc gì phải biến thành con trai?"
"Haizzz, chỉ là một sở thích thôi. Hình dạng con gái hay con trai của em đều thu hút sự chú ý nhưng nếu là con trai em cảm giác được thích hơn"
"Tại sao?"
"Anh biết đấy, Triệu lão gia rất coi trọng người thừa kế tài sản và tập đoàn vì chính tay ông là người đã đưa tập đoàn ngày một đi lên. Nhưng bố em ngày xưa lại vì mẹ em mà không cần quyền thừa kế đó khiến ông em rất tức giận. Cuối cùng ông cũng đành chấp nhận cho bố và mẹ đến với nhau nhưng với điều kiện phải sinh cho ông một đứa con trai"
"Thật may mắn làm sao vì anh Tử Kỳ là đứa con đầu tiên, nếu không em không biết em sẽ bị thế nào nữa?!"
"Tử Du..."
"Từ nhỏ anh hai đã được ông dạy dỗ rất nghiêm khắc. Mọi thứ của anh hai đều được ông chuẩn bị, từ trường học, lớp học cho đến bạn bè. Vậy là tính cách anh ấy dần lạnh đi, anh ấy chỉ tươi cười với người nhà"
"Hai năm sau em sinh ra, ông lúc đầu đã muốn phá thai đi nhưng bố em kiên quyết giữ lại"
"Tử Du, được rồi..."
"Từ nhỏ em đã không được ông yêu mến, vì sợ em tủi thân nên bố mẹ cưng chiều em hết sức, vì thế ông đã không yêu mến nay lại càng ghét em. Nhiều lần em phạm lỗi, ông phạt em rất nặng nhưng anh hai luôn che chở và chịu hình phạt thay em. Có lần vì em đi chơi về muộn mà ông phạt em đứng ngoài trời mưa, anh hai đã chạy ra và bắt ép em vào nhà còn anh ấy không ngần ngại mà đứng thay em. Kết quả là anh ấy sốt cao liên tục 4 ngày. Bốn ngày ấy em nhớ như in và em cũng chỉ đứng ngoài phòng nhìn anh ấy không dám vào phòng"- nước mắt Tử Du bắt đầu tuôn ra
"Tử Du, nghe anh nào..."
"Cho nên em mới ước mình là con trai vì em nghĩ nếu như vậy anh hai mới không phải chịu phạt thay em. Từ nhỏ đến giờ dù em có làm anh ấy bị ông phạt nặng đến mức nào thì anh ấy vẫn luôn yêu thương em, vẫn luôn che chở cho em hết mực. Vậy nên em luôn thấy anh ấy là người con trai tốt nhất, không ai sánh được với anh ấy"
"Tử Du em nín đi, đừng buồn. Em cũng đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa, Tử Kỳ yêu thương em thế nên em đừng phụ lòng của nó mà sống thật vui vẻ"- Khánh Minh ôm chặt Tử Du
"Em xin lỗi, định đi chơi mà em lại làm không khí trần thế này"
"Không sao, anh hiểu mà. Với cương vị là một người anh trai, anh cũng biết cảm giác che chở em mình như thế nào. Dù có bị thương nặng đến đâu hay dù có bị đối xử thế nào thì anh vẫn luôn muốn che chở cho em mình thật tốt và điều đó khiến anh cảm thấy hạnh phúc. Cho nên em đừng suy nghĩ nhiều làm gì nữa"
"Cảm ơn anh, Khánh Minh"
"Vậy bây giờ chúng ta đi chơi nhé? Anh sẽ dẫn em đến khu vui chơi lớn nhất ở đây, có rất nhiều trò sẽ khiến em vui đấy"
"Được, chúng ta đi"
(Anh không nghĩ người luôn mang vẻ mặt tươi cười tính cách phóng thoáng như em lại có nỗi buồn lớn đến thế. Thật làm cho người khác cảm thấy muốn bảo vệ. Tử Du, bây giờ em đã có anh ở bên cạnh rồi, nhất định anh sẽ bảo vệ em)- Khánh Minh nghĩ rồi bước theo Tử Du
_Tại khu vui chơi, Khánh Minh và Tử Du xuất hiện khiến cả khu vui chơi rầm rộ lên
"Oa, anh kia đẹp trai quá đi thôi"
"Anh chàng có khuôn mặt baby cũng đẹp trai không kém, nhìn thật là dễ thương a~"
"Cũng không tệ, em giả trai còn sánh được ngang bằng anh thì anh cũng bái phục"- Khánh Minh
"Haha, em mà lại"
"Nhưng có vẻ chúng ta không được chào đón cho lắm thì phải"- Khánh Minh nhìn xung quanh thấy sát khí của đám con trai đang tăng lên vùn vụt
"Mặc kệ chứ, em chỉ cần con gái quan tâm thôi"
"Thật là..."- Khánh Minh buồn cười