"Thanh Thanh....cậu nói sao¿¡ Tại sao anh lại phải lấy tớ ??!- Diệp Minh Tuyết ngây ngô hỏi
-" Cậu và anh tớ không phải đã xảy ra cái chuyện gì gì đó đó sao?? -Viêm Thanh Thanh mặt vừa ửng đỏ ngại ngùng vừa nói
-" Xảy ra chuyện gì cơ ??!- Diệp Minh Tuyết ngơ ngác
Nhìn mặt của Viêm Tước....Ôi giời ơi cái mặt của anh ta còn ngơ ngác hơn đứa trẻ lên ba ấy...
-" Tớ biết!! Cậu ngại ngùng phải không?! Anh tớ chắc lâu ngày không gần nữ sắc nên đói bụng.....và sau đó....sau đó..."- Thanh Thanh càng nói tôi càng ngốc.....Còn anh ta đã đen hết nửa mặt rồi....
Nhìn cái mặt siêu cấp ngây ngô của Diệp Minh Tuyết tôi, Thanh Thanh bực mình nói
-" Thì cái chuyện tối đến tắt đèn học Địa về tăng dân số á mà !!
-" Bà nội!! Dì cả con đang tới lấy gì mà tắt đèn tăng dân số "- Diệp Minh Tuyết u ám nhìn Thanh Thanh
-"A..a...a. Vậy không có chuyện gì xảy ra sao?!"
Thanh Thanh có phải bạn đần không. Tại sao nghĩ bà đây quan hệ với tảng băng kia. Nói chuyện với gấu còn vui vẻ hơn nhiều à
Hắn tức giận đi ra đóng cửa cái " rầm"
-"Thanh Thanh cậu có cần mình giúp cậu sửa cánh cửa kia không??- Tôi hỏi
-" Hai người rốt cuộc xảy ra chuyện gì vui vẻ vậy"- Thanh Thanh thật là háo hức nghe chuyện a
Diệp Minh Tuyết kể lại câu chuyện. Thanh Thanh mới hiểu ra mọi chuyện a
-"Thiệt tình a. Tớ cứ quên mất dì cả cậu đến thăm a. Tớ xin lỗi... - Hối lỗi của Thanh Thanh chưa đầy 1 giây bắt đầu nói lý do chứng minh : " Lỗi không phải do tớ"
-" Cậu nói xem, một nam một nữ một phòng đã làm cho người ta liên tưởng chuyện xấu rồi..."
-" Ai bỏ tôi ở đây với cái tảng băng biết cử động rồi nói làm chuyện xấu" Diệp Minh Tuyết ngắt lời rồi lườm Thanh Thanh
-" Cậu nghĩ sao khi tớ về nhà thì lâu thiệt lâu mà không ai mở cửa chứ. Vào phòng thì thấy cậu khóc oan ức, phòng thì bừa bộn, quần áo cậu thì xộc xệch, áo anh tớ thì có vết đỏ đỏ..... Ai nhìn thấy trong hoàn cảnh này thì cũng nghĩ đến cái chuyện cấm trẻ con a~ Không trách tớ được - Thanh Thanh biện hộ
Vết đỏ đỏ....A...Thuốc nhuộm tóc....Tiền a~ Thanh Thanh yêu quý ,tớ thật buồn cho cậu khi có người anh như hắn....hehe- Diệp Minh Tuyết cười nham hiểm
-" Tiểu Thanh Thanh à. Viêm Tước là anh trai cậu. Mà là anh em thì phải giúp đỡ nhau. Đúng không?!
- Diệp Minh Tuyết cười thật chói, mù mắt Thanh Thanh a~
-" Ừ. Thì sao ?!" Thanh Thanh gật đầu
Khoé mắt Diệp Minh Tuyết sáng lên rực rỡ
Vậy cậu trả nợ giúp anh cậu đi
Thanh Thanh hoá đá. Đây là mà là bạn tốt sao, Thanh Thanh thật hối hận
Diệp Minh Tuyết từng là tiểu thư danh giá. Xài tiên như lũ ấy. Một khi mà Thanh Thanh trả nợ cho Minh Tuyết có nước mà đi ăn xin
Huhu...Anh trai ơi... Tài sản của của tôi ơi....Đồ anh trai Khốn Khiếp
"Thanh Thanh....cậu nói sao¿¡ Tại sao anh lại phải lấy tớ ??!- Diệp Minh Tuyết ngây ngô hỏi
-" Cậu và anh tớ không phải đã xảy ra cái chuyện gì gì đó đó sao?? -Viêm Thanh Thanh mặt vừa ửng đỏ ngại ngùng vừa nói
-" Xảy ra chuyện gì cơ ??!- Diệp Minh Tuyết ngơ ngác
Nhìn mặt của Viêm Tước....Ôi giời ơi cái mặt của anh ta còn ngơ ngác hơn đứa trẻ lên ba ấy...
-" Tớ biết!! Cậu ngại ngùng phải không?! Anh tớ chắc lâu ngày không gần nữ sắc nên đói bụng.....và sau đó....sau đó..."- Thanh Thanh càng nói tôi càng ngốc.....Còn anh ta đã đen hết nửa mặt rồi....
Nhìn cái mặt siêu cấp ngây ngô của Diệp Minh Tuyết tôi, Thanh Thanh bực mình nói
-" Thì cái chuyện tối đến tắt đèn học Địa về tăng dân số á mà !!
-" Bà nội!! Dì cả con đang tới lấy gì mà tắt đèn tăng dân số "- Diệp Minh Tuyết u ám nhìn Thanh Thanh
-"A..a...a. Vậy không có chuyện gì xảy ra sao?!"
Thanh Thanh có phải bạn đần không. Tại sao nghĩ bà đây quan hệ với tảng băng kia. Nói chuyện với gấu còn vui vẻ hơn nhiều à
Hắn tức giận đi ra đóng cửa cái " rầm"
-"Thanh Thanh cậu có cần mình giúp cậu sửa cánh cửa kia không??- Tôi hỏi
-" Hai người rốt cuộc xảy ra chuyện gì vui vẻ vậy"- Thanh Thanh thật là háo hức nghe chuyện a
Diệp Minh Tuyết kể lại câu chuyện. Thanh Thanh mới hiểu ra mọi chuyện a
-"Thiệt tình a. Tớ cứ quên mất dì cả cậu đến thăm a. Tớ xin lỗi... - Hối lỗi của Thanh Thanh chưa đầy giây bắt đầu nói lý do chứng minh : " Lỗi không phải do tớ"
-" Cậu nói xem, một nam một nữ một phòng đã làm cho người ta liên tưởng chuyện xấu rồi..."
-" Ai bỏ tôi ở đây với cái tảng băng biết cử động rồi nói làm chuyện xấu" Diệp Minh Tuyết ngắt lời rồi lườm Thanh Thanh
-" Cậu nghĩ sao khi tớ về nhà thì lâu thiệt lâu mà không ai mở cửa chứ. Vào phòng thì thấy cậu khóc oan ức, phòng thì bừa bộn, quần áo cậu thì xộc xệch, áo anh tớ thì có vết đỏ đỏ..... Ai nhìn thấy trong hoàn cảnh này thì cũng nghĩ đến cái chuyện cấm trẻ con a~ Không trách tớ được - Thanh Thanh biện hộ
Vết đỏ đỏ....A...Thuốc nhuộm tóc....Tiền a~ Thanh Thanh yêu quý ,tớ thật buồn cho cậu khi có người anh như hắn....hehe- Diệp Minh Tuyết cười nham hiểm
-" Tiểu Thanh Thanh à. Viêm Tước là anh trai cậu. Mà là anh em thì phải giúp đỡ nhau. Đúng không?!
- Diệp Minh Tuyết cười thật chói, mù mắt Thanh Thanh a~
-" Ừ. Thì sao ?!" Thanh Thanh gật đầu
Khoé mắt Diệp Minh Tuyết sáng lên rực rỡ
Vậy cậu trả nợ giúp anh cậu đi
Thanh Thanh hoá đá. Đây là mà là bạn tốt sao, Thanh Thanh thật hối hận
Diệp Minh Tuyết từng là tiểu thư danh giá. Xài tiên như lũ ấy. Một khi mà Thanh Thanh trả nợ cho Minh Tuyết có nước mà đi ăn xin
Huhu...Anh trai ơi... Tài sản của của tôi ơi....Đồ anh trai Khốn Khiếp