“Haha, anh nói tôi bị mất trí nhớ ? Hoang đường thật.” Nhiển Di cười ha hả.
Bao nhiêu năm nay cô hoàn toàn bình thường. Cô còn nhớ rằng năm 4 tuổi, ba mẹ đã ra “thánh chỉ” rằng không cho phép cô ra khỏi nhà nửa bước. Vì thế, cô không cần đến trường mà đã có giáo viên dạy kèm. Quần áo cô cũng không cần ra ngoài mua, hàng tháng sẽ có người đưa quần áo đến cho cô chọn. Những bộ quần áo đó đều được may theo số đo của cô. Nếu cô muốn đi biển hoặc đi chơi thì phải có ba mẹ đi theo. Nhưng hai người đều bận cả, cho nên cô cũng không đi được. Trong những năm đó cô cũng chẳng bị ngã cầu thang hoặc đập đầu xuống đất. Thế thì mất trí nhớ bằng cách nào ?
Cô ngừng cười, sau đó nhìn Bách Bạch Hàn. Ánh mắt anh đang chăm chú nhìn cô, không còn là đôi mắt ăn năn nữa mà nó chứa sự đau lòng. Cô hơi bất ngờ. Nhiển Di nhìn mọi người, ai cũng dùng ánh mắt đau lòng nhìn cô. Không lẽ … việc cô mất trí nhớ là thật ?
“ Nhiển Di, có thể em không nhớ anh là ai, không nhớ kỷ niệm của chúng ta. Nhưng đừng vì việc em mất trí nhớ mà hủy hôn có được không ?” Bách Bạch Hàn chua xót nói. Anh nhẹ nhàng kéo tay cô từ trên cổ áo xuống, sau đó nắm đôi tay của cô thật chặt.
Nhiển Di im lặng, cô không biết nói gì bây giờ cả. Cô rút tay mình ra khỏi tay anh rồi quay qua An Cử Tôn nói :
“Con muốn nghỉ ngơi, còn chuyện hủy hôn…” Cô nhìn sang Bách Bạch Hàn. “Con sẽ suy nghĩ.” Sau đó cô nằm xuống giường rồi dùng chăn chùm kín đầu.
Mọi người nhìn nhau một hồi rồi từ từ đứng lên, đi ra khỏi phòng. Chỉ có Bách Bạch Hàn là ở lại. Anh lẳng lặng nhìn cô rồi khẽ hỏi.
“Có muốn anh…kể chuyện lúc nhỏ không ?”
Không có động tĩnh, một lúc sau thì cái đầu của cô lộ ra, gật lên gật xuống. Nhìn cô bây giờ rất giống như con nít.
“Lần đầu tiên anh gặp em là năm em 4 tuổi. Lúc đó em đang ngồi trên xích đu và khóc.” Anh kể đến đây rồi dừng lại rồi quan sát biểu hiện của cô.
Nhiển Di nhíu lông mày, ý muốn hỏi như “Tại sao tôi lại khóc ?”
“Lúc đó em nói với anh rằng là vì anh của em ra nước ngoài, em không còn được gặp anh nữa. Để an ủi em, anh đã tặng hoa hồng trắng cho em. Từ đó anh và em, chúng ta trở thành bạn thân.”
Nghe anh nói xong, Nhiển Di khá bất ngờ. Cô đã từng nằm mơ, thấy có một người phụ nữ và một cậu bé. Người phụ nữ chỉ tay về phía một người nào đó rồi đưa một bông hồng trắng cho cậu bé. Kế tiếp đó thì hình ảnh một cô bé tóc tím xuất hiện, cô bé đang khóc. Trên tay cầm một bức ảnh. Cô thấy cậu bé ấy cầm hoa chạy đến chỗ cô bé rồi hỏi chuyện gì đó. Lúc ấy, cô còn nghe rất rõ lời của cô bé đó nói : “Anh của em đi qua nơi gì tên là nước ngoài rồi. Em không còn được gặp anh nữa.”. Sau đó thì cậu bé tặng hoa cho cô bé, nói lời an ủi rồi xoa đầu cô. Cô đã từng rất muốn biết tên của cậu bé ấy.
Vậy cậu bé đó – người đã tặng hoa cho cô là… anh sao ?
Lúc này, một dòng ký ức xuất hiện trong đầu Nhiển Di. Hình ảnh người phụ nữ và cậu bé, cô bé đang khóc, rồi cậu bé tặng hoa cho cô bé, đều ùa về đầu cô.
“Em là Nhiển Di. Còn anh ?”
“Anh là Hàn.”
Anh là Hàn. Anh là Hàn. Anh là Hàn.
Nhiển Di đau đầu, nhắm chặt mắt, hai bàn tay ôm đầu, khuôn mặt nhợt nhạt.
“Nhiển Di, em sao thế ? Đau đầu sao ? Gắng chịu một chút, anh đi gọi bác sĩ.” Bách Bạch Hàn thấy biểu hiện của cô, hơi hốt hoảng. vuốt lưng an ủi cô rồi đứng dậy đi gọi bác sĩ.
“Không… không cần. Tôi suy nghĩ hơi nhiều thôi.” Cô níu áo anh, mệt mỏi nói.
“Thế thì em nên nghỉ ngơi đi, không nên suy nghĩ nhiều. Ngủ một giấc cho khỏe.” Anh đắp chăn lại cho cô, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Nhiển Di xấu hổ, quay lưng lại phía anh, hai mắt nhắm lại, từ từ chìm vào giấc ngủ
Bao nhiêu năm nay cô hoàn toàn bình thường. Cô còn nhớ rằng năm 4 tuổi, ba mẹ đã ra “thánh chỉ” rằng không cho phép cô ra khỏi nhà nửa bước. Vì thế, cô không cần đến trường mà đã có giáo viên dạy kèm. Quần áo cô cũng không cần ra ngoài mua, hàng tháng sẽ có người đưa quần áo đến cho cô chọn. Những bộ quần áo đó đều được may theo số đo của cô. Nếu cô muốn đi biển hoặc đi chơi thì phải có ba mẹ đi theo. Nhưng hai người đều bận cả, cho nên cô cũng không đi được. Trong những năm đó cô cũng chẳng bị ngã cầu thang hoặc đập đầu xuống đất. Thế thì mất trí nhớ bằng cách nào ?
Cô ngừng cười, sau đó nhìn Bách Bạch Hàn. Ánh mắt anh đang chăm chú nhìn cô, không còn là đôi mắt ăn năn nữa mà nó chứa sự đau lòng. Cô hơi bất ngờ. Nhiển Di nhìn mọi người, ai cũng dùng ánh mắt đau lòng nhìn cô. Không lẽ … việc cô mất trí nhớ là thật ?
“ Nhiển Di, có thể em không nhớ anh là ai, không nhớ kỷ niệm của chúng ta. Nhưng đừng vì việc em mất trí nhớ mà hủy hôn có được không ?” Bách Bạch Hàn chua xót nói. Anh nhẹ nhàng kéo tay cô từ trên cổ áo xuống, sau đó nắm đôi tay của cô thật chặt.
Nhiển Di im lặng, cô không biết nói gì bây giờ cả. Cô rút tay mình ra khỏi tay anh rồi quay qua An Cử Tôn nói :
“Con muốn nghỉ ngơi, còn chuyện hủy hôn…” Cô nhìn sang Bách Bạch Hàn. “Con sẽ suy nghĩ.” Sau đó cô nằm xuống giường rồi dùng chăn chùm kín đầu.
Mọi người nhìn nhau một hồi rồi từ từ đứng lên, đi ra khỏi phòng. Chỉ có Bách Bạch Hàn là ở lại. Anh lẳng lặng nhìn cô rồi khẽ hỏi.
“Có muốn anh…kể chuyện lúc nhỏ không ?”
Không có động tĩnh, một lúc sau thì cái đầu của cô lộ ra, gật lên gật xuống. Nhìn cô bây giờ rất giống như con nít.
“Lần đầu tiên anh gặp em là năm em 4 tuổi. Lúc đó em đang ngồi trên xích đu và khóc.” Anh kể đến đây rồi dừng lại rồi quan sát biểu hiện của cô.
Nhiển Di nhíu lông mày, ý muốn hỏi như “Tại sao tôi lại khóc ?”
“Lúc đó em nói với anh rằng là vì anh của em ra nước ngoài, em không còn được gặp anh nữa. Để an ủi em, anh đã tặng hoa hồng trắng cho em. Từ đó anh và em, chúng ta trở thành bạn thân.”
Nghe anh nói xong, Nhiển Di khá bất ngờ. Cô đã từng nằm mơ, thấy có một người phụ nữ và một cậu bé. Người phụ nữ chỉ tay về phía một người nào đó rồi đưa một bông hồng trắng cho cậu bé. Kế tiếp đó thì hình ảnh một cô bé tóc tím xuất hiện, cô bé đang khóc. Trên tay cầm một bức ảnh. Cô thấy cậu bé ấy cầm hoa chạy đến chỗ cô bé rồi hỏi chuyện gì đó. Lúc ấy, cô còn nghe rất rõ lời của cô bé đó nói : “Anh của em đi qua nơi gì tên là nước ngoài rồi. Em không còn được gặp anh nữa.”. Sau đó thì cậu bé tặng hoa cho cô bé, nói lời an ủi rồi xoa đầu cô. Cô đã từng rất muốn biết tên của cậu bé ấy.
Vậy cậu bé đó – người đã tặng hoa cho cô là… anh sao ?
Lúc này, một dòng ký ức xuất hiện trong đầu Nhiển Di. Hình ảnh người phụ nữ và cậu bé, cô bé đang khóc, rồi cậu bé tặng hoa cho cô bé, đều ùa về đầu cô.
“Em là Nhiển Di. Còn anh ?”
“Anh là Hàn.”
Anh là Hàn. Anh là Hàn. Anh là Hàn.
Nhiển Di đau đầu, nhắm chặt mắt, hai bàn tay ôm đầu, khuôn mặt nhợt nhạt.
“Nhiển Di, em sao thế ? Đau đầu sao ? Gắng chịu một chút, anh đi gọi bác sĩ.” Bách Bạch Hàn thấy biểu hiện của cô, hơi hốt hoảng. vuốt lưng an ủi cô rồi đứng dậy đi gọi bác sĩ.
“Không… không cần. Tôi suy nghĩ hơi nhiều thôi.” Cô níu áo anh, mệt mỏi nói.
“Thế thì em nên nghỉ ngơi đi, không nên suy nghĩ nhiều. Ngủ một giấc cho khỏe.” Anh đắp chăn lại cho cô, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Nhiển Di xấu hổ, quay lưng lại phía anh, hai mắt nhắm lại, từ từ chìm vào giấc ngủ