Tại bênh viện quý tộc, Nam Cung Thần hối hận khi mình nói ra câu nói khiến cho bảo bối của anh bị tổn thương.
Quay trở lại một tiếng trước:
-Vậy tôi hỏi thiếu gia, người yêu Phi nhi sao?_ Lăng Tâm Y vẫn giữ nguyên tư thế chĩa súng vào đầu Nam Cung Thần
-Cô ấy là người của tôi?_ Nam Cung Thần lãnh lẽo nói
-Người sao? Một câu nói yêu thiếu gia cũng không nói ra, nếu đã không yêu thì đừng tổn thương con bé, no đang mang thai.._ Lăng Tâm Y hít một ngụm khí lạnh yên lặng hồi lâu mới lên tiếng.
-Chính vì cô ấy mang thai nên tôi mới cưới cô ấy.._ Nam Cung Thần kinh hãi, ngẩy người khi mình nói ra câu này, đồng thời cũng khiến hai người là Trịnh Phong Nam và Lăng Tâm Y trừng mắt nhìn anh.
-Thiếu gia, người quá tham rồi, nói là yêu Khương Lan Mị lại vì em gái tôi mang thai nên mới lấy.._ Lăng Tâm Y cười lạnh nói
-Đúng là tôi yêu Mị, nhưng…._ Nam cUng Thần định nói gì đó thêm nhưng lại nghe tiếng thét chói tai của thư kí……
Quay trở lại bệnh viện quý tộc.
-Thần, Y nhi có em gái sao? Là co gái mà định định kết hôn?_ Trịnh Phong Nam mệt mỏi hỏi lại, nếu anh biết Y nhi có em gái mà em gái cô là vợ sắp cưới của Nam Cung Thần thì anh chỉ biết nói xin lỗi Khương Lan Mị, thế nhưng Khương Lan Mị cũng rất đáng thương a.
-Phải.._ Nam Cung Thần quá mệt mỏi nên đáp, anh không nói gì thêm vì là thỏa thuận của anh và Lăng Tâm Y. Anh đang lo lắng cho bảo bối của anh nê không có tâm trạng để ý tới ai?
-“cạch” tiếng mở cửa phòng bệnh, bước sĩ có vẻ nom nóp lo sợ khi thấy Nam Cung Thần.
-Cố ấy thế nào rồi..?__ Nam Cung Thần lo lắng hỏi.
-Thiếu gia, thời kì đầu mang thai rất nguy hiểm, sản phụ lại bị shoc nặng, có nguy cơ xảy thai rất cao?_ bác sĩ sợ hãi nói
-Ý ông là gì?_ Nheo mắt nguy hiểm, Nam Cung Thần hỏi
-Đứa bé không còn.._Là tiếng nói lạnh lùng của Lăng Tâm Y
-Em nói gì?_ Nam Cung Thần rét lạnh nhìn chằm chằm Lăng Tâm Y gằng giọng hỏi
-Tôi nói, đứa bé không còn, không biết Nam thiếu còn muốn lấy em tôi không?_ Lăng Tâm Y điềm tĩnh nhìn anh nói mà không e sợ anh
-Y nhi, em đừng nói như vậy…_ Trịnh Phong Nam lên tiếng
-Im miệng, anh là người khiến em gái tôi ra nông nỗi này, Nam thiếu biết không? Tối qua người ở quán bar uống rượi để nhớ về Khương Lan MỊ thì em gái tôi ngủ không ổn giấc, hay thức giấc vì gặp ác mộng, luôn miệng đòi gặp anh, thế nhưng dù tôi và Lão phu nhân có cố gọi cho anh anh đều không nghe máy, sáng nay lại cố gắng dậy sớm vì cơ thể còn khó chịu nhưng vẫn muốn đến tìm anh xem anh như thế nào, vậy mà nghe được lời nói tổn thương của anh._ Lăng Tâm Y thuộc lại tất cả những uất ức mà Lăng Tâm Phi chịu.
-Y nhi, anh xin lỗi, anh không biết là em gái em..anh.._ Trịnh Phong Nam áy náy nói, thế nhưng gặp ánh mắt kinh người của Lăng Tâm Y anh không thể nói gì nữa.
-Nam Cung Thần, đây là kí ức anh tạo cho Phi nhi sao? Chẳng thà lúc đó tôi để con bé biết sự thật…_ Nói xong cô lạnh lúng xoay người đi, bỏ lại hai người đàn ông, một là Trịnh Phong Nam người yêu mến Lăng Tâm Y đã lâu, hai là Nam Cung Thần đau khổ vì những chỉ trích của Lăng Tâm Y, bảo bối của anh chịu khổ rồi.
Tại bênh viện quý tộc, Nam Cung Thần hối hận khi mình nói ra câu nói khiến cho bảo bối của anh bị tổn thương.
Quay trở lại một tiếng trước:
-Vậy tôi hỏi thiếu gia, người yêu Phi nhi sao?_ Lăng Tâm Y vẫn giữ nguyên tư thế chĩa súng vào đầu Nam Cung Thần
-Cô ấy là người của tôi?_ Nam Cung Thần lãnh lẽo nói
-Người sao? Một câu nói yêu thiếu gia cũng không nói ra, nếu đã không yêu thì đừng tổn thương con bé, no đang mang thai.._ Lăng Tâm Y hít một ngụm khí lạnh yên lặng hồi lâu mới lên tiếng.
-Chính vì cô ấy mang thai nên tôi mới cưới cô ấy.._ Nam Cung Thần kinh hãi, ngẩy người khi mình nói ra câu này, đồng thời cũng khiến hai người là Trịnh Phong Nam và Lăng Tâm Y trừng mắt nhìn anh.
-Thiếu gia, người quá tham rồi, nói là yêu Khương Lan Mị lại vì em gái tôi mang thai nên mới lấy.._ Lăng Tâm Y cười lạnh nói
-Đúng là tôi yêu Mị, nhưng…._ Nam cUng Thần định nói gì đó thêm nhưng lại nghe tiếng thét chói tai của thư kí……
Quay trở lại bệnh viện quý tộc.
-Thần, Y nhi có em gái sao? Là co gái mà định định kết hôn?_ Trịnh Phong Nam mệt mỏi hỏi lại, nếu anh biết Y nhi có em gái mà em gái cô là vợ sắp cưới của Nam Cung Thần thì anh chỉ biết nói xin lỗi Khương Lan Mị, thế nhưng Khương Lan Mị cũng rất đáng thương a.
-Phải.._ Nam Cung Thần quá mệt mỏi nên đáp, anh không nói gì thêm vì là thỏa thuận của anh và Lăng Tâm Y. Anh đang lo lắng cho bảo bối của anh nê không có tâm trạng để ý tới ai?
-“cạch” tiếng mở cửa phòng bệnh, bước sĩ có vẻ nom nóp lo sợ khi thấy Nam Cung Thần.
-Cố ấy thế nào rồi..?__ Nam Cung Thần lo lắng hỏi.
-Thiếu gia, thời kì đầu mang thai rất nguy hiểm, sản phụ lại bị shoc nặng, có nguy cơ xảy thai rất cao?_ bác sĩ sợ hãi nói
-Ý ông là gì?_ Nheo mắt nguy hiểm, Nam Cung Thần hỏi
-Đứa bé không còn.._Là tiếng nói lạnh lùng của Lăng Tâm Y
-Em nói gì?_ Nam Cung Thần rét lạnh nhìn chằm chằm Lăng Tâm Y gằng giọng hỏi
-Tôi nói, đứa bé không còn, không biết Nam thiếu còn muốn lấy em tôi không?_ Lăng Tâm Y điềm tĩnh nhìn anh nói mà không e sợ anh
-Y nhi, em đừng nói như vậy…_ Trịnh Phong Nam lên tiếng
-Im miệng, anh là người khiến em gái tôi ra nông nỗi này, Nam thiếu biết không? Tối qua người ở quán bar uống rượi để nhớ về Khương Lan MỊ thì em gái tôi ngủ không ổn giấc, hay thức giấc vì gặp ác mộng, luôn miệng đòi gặp anh, thế nhưng dù tôi và Lão phu nhân có cố gọi cho anh anh đều không nghe máy, sáng nay lại cố gắng dậy sớm vì cơ thể còn khó chịu nhưng vẫn muốn đến tìm anh xem anh như thế nào, vậy mà nghe được lời nói tổn thương của anh._ Lăng Tâm Y thuộc lại tất cả những uất ức mà Lăng Tâm Phi chịu.
-Y nhi, anh xin lỗi, anh không biết là em gái em..anh.._ Trịnh Phong Nam áy náy nói, thế nhưng gặp ánh mắt kinh người của Lăng Tâm Y anh không thể nói gì nữa.
-Nam Cung Thần, đây là kí ức anh tạo cho Phi nhi sao? Chẳng thà lúc đó tôi để con bé biết sự thật…_ Nói xong cô lạnh lúng xoay người đi, bỏ lại hai người đàn ông, một là Trịnh Phong Nam người yêu mến Lăng Tâm Y đã lâu, hai là Nam Cung Thần đau khổ vì những chỉ trích của Lăng Tâm Y, bảo bối của anh chịu khổ rồi.