Chỉ vì thân thể không khỏe nên Lăng Tâm Phi phải nằm một chỗ, thật là không thoải mái mà, cũng tại hai người đàn ông chết tiệt kia hại cô ra nông nỗi này.
-Chị, khi nào bảo bối khỏe, chị đưa em đi thăm ba được không?_ Yên lặng hồi lâu, Lăng Tâm Phi lên tiếng hỏi khi Lăng Tâm Y vào phòng đưa sữa cho cô, nghe cô thì không khỏi kinh ngạc nhìn cô.
-Em..Phi nhi, em…_ Lăng Tâm Y ngập ngừng nói
-Em đã nhớ lại, là từ lúc Tả Ngôn đưa em vào viện..
-Phi nhi..chị…
-Em không trách chị, cũng không hề bài xích vì em không phải em gái ruột của chị..lúc ba bệnh, em đã xét nghiệm máu, chỉ hy vọng có thể có máu cứu ba, nhưng bác sĩ nói máu em không họp với ba, mà còn là không cùng huyết thống..em đã tìm tung tích chị rất lâu vì vậy mới nhờ Nhật Lệ đưa em vào bar để tìm chị, lại càng không ngờ em gặp Tả Ngôn và Nam Cung Thần.._ Lăng Tâm Phi kể lại cho Lăng Tâm Y nghe lại tất cả, cũng khiến cho nước mắt của Tâm Y không ngừng rơi, cô có thể dư sức tìm tung tích của Lăng Tâm Phi và Lăng Đồng thế nhưng cô đã không làm vậy vì sợ liên lụy tới hai người, cô vào thế giới ngầm chốt yếu là muốn biết nguy nhân vì sao gia đình cô bị truy sát, công ty phá sản.
-Thật xin lỗi Phi nhi, chị.._ Lăng Tâm Y đau lòng ôm cô vào lòng.
-Chị, em yêu anh ấy…
Tập đoàn Nam Cung:
-Thần…_ Một giọng nói ngọt ngào vang lên, Khương Lan Mị nhìn người đàn ông cô từng yêu say đắm, cô có thể thuận lợi vào đây chính là vì thư kí còn nhớ cô, vì vậy theo yêu cầu của Khương Lan Mị mà cô thư kí không thông báo cho Nam Cung Thần
-Mị…._ nhìn người con gái xinh đẹp mà anh từng yêu giờ đây có chúy tùy tụy, anh đã nghe từ Trịnh Phong Nam thuộc lại khi gặp cô bên nhật, vì chăm sóc con trai nên mới có thể gầy như vậy.
-Em rất nhớ anh.._ Khương Lan Mị ôm anh rất chặt nước mắt không ngừng tuôn rơi.
-Nam Cung Thần…_ Tiếng nói lạnh lùng của Lăng Tâm Y vang lên.Cô lạnh lùng nhìn hai người, bây giờ cô nên nói gì đây, thay mặt em gái đánh anh ta sao? Hay lại đem em gái tránh xa anh, cô không muốn như thế, Giờ cô chỉ mong rằng em gái mình có thể tìm được lại người thân.
-Tâm Y.._ Nam Cung THần thấy Lăng Tâm Y liền chột dạ.
-Tôi đến để nói chuyện với anh…_ Cô lạnh lùng lên tiếng
-Em ra ngoài đi, lát anh sẽ tìm em.._Nam Cung Thần nói với Khương Lan Mị.
-Không cần đâu, tôi đến để báo với anh về chuyện của tổ chức, tôi sẽ rút, mọi việc tôi đều giao lại cho Lôi Ảnh.._ Nói xong thì không cần anh có đồng ý hay không liền xoay người rới đi.
-Tâm Y, ý em là gì? Em định đem Phi nhi…_ Nam Cung Thần muốn nói gì đó nhưng lại dừng lại khó xử nhìn Khương Lan MỊ.
-Sẽ do con bé quyết định, trong thời gian con bé còn ở nhà Nam Cung tôi sẽ ở cùng con bé._ Lăng Tâm Y trả lời.
-Thần..Phi nhi là ai?_ Khương Lan Mị nhịn không được hỏi, không lẽ trong năm năm cô rời đi anh đã yêu người khác.
-Là vợ chưa cưới của anh.._ Anh không nìn thẳng cô nói
-Thần, vậy còn em và con thì sao? Năm đó là vì em bất đắt dĩ mới rời khỏi anh, khi đó em mới biết mình mang thai, nhưng là vì em không thể quya lại tìm anh.._ Khương Lan Mị khóc lóc nói, nhưng Nam Cung Thần nhắm nghiền hai mắt cũng không thể nói gì hơn được nữa. Khương Lan Mị nhìn anh không nói liền ôm mặt chạy đi. Cô không cam tâm để mất anh, lần này về đây, cũng chính là vì anh, cô muốn có lại anh dù bất cứ giá nào.
Chỉ vì thân thể không khỏe nên Lăng Tâm Phi phải nằm một chỗ, thật là không thoải mái mà, cũng tại hai người đàn ông chết tiệt kia hại cô ra nông nỗi này.
-Chị, khi nào bảo bối khỏe, chị đưa em đi thăm ba được không?_ Yên lặng hồi lâu, Lăng Tâm Phi lên tiếng hỏi khi Lăng Tâm Y vào phòng đưa sữa cho cô, nghe cô thì không khỏi kinh ngạc nhìn cô.
-Em..Phi nhi, em…_ Lăng Tâm Y ngập ngừng nói
-Em đã nhớ lại, là từ lúc Tả Ngôn đưa em vào viện..
-Phi nhi..chị…
-Em không trách chị, cũng không hề bài xích vì em không phải em gái ruột của chị..lúc ba bệnh, em đã xét nghiệm máu, chỉ hy vọng có thể có máu cứu ba, nhưng bác sĩ nói máu em không họp với ba, mà còn là không cùng huyết thống..em đã tìm tung tích chị rất lâu vì vậy mới nhờ Nhật Lệ đưa em vào bar để tìm chị, lại càng không ngờ em gặp Tả Ngôn và Nam Cung Thần.._ Lăng Tâm Phi kể lại cho Lăng Tâm Y nghe lại tất cả, cũng khiến cho nước mắt của Tâm Y không ngừng rơi, cô có thể dư sức tìm tung tích của Lăng Tâm Phi và Lăng Đồng thế nhưng cô đã không làm vậy vì sợ liên lụy tới hai người, cô vào thế giới ngầm chốt yếu là muốn biết nguy nhân vì sao gia đình cô bị truy sát, công ty phá sản.
-Thật xin lỗi Phi nhi, chị.._ Lăng Tâm Y đau lòng ôm cô vào lòng.
-Chị, em yêu anh ấy…
Tập đoàn Nam Cung:
-Thần…_ Một giọng nói ngọt ngào vang lên, Khương Lan Mị nhìn người đàn ông cô từng yêu say đắm, cô có thể thuận lợi vào đây chính là vì thư kí còn nhớ cô, vì vậy theo yêu cầu của Khương Lan Mị mà cô thư kí không thông báo cho Nam Cung Thần
-Mị…._ nhìn người con gái xinh đẹp mà anh từng yêu giờ đây có chúy tùy tụy, anh đã nghe từ Trịnh Phong Nam thuộc lại khi gặp cô bên nhật, vì chăm sóc con trai nên mới có thể gầy như vậy.
-Em rất nhớ anh.._ Khương Lan Mị ôm anh rất chặt nước mắt không ngừng tuôn rơi.
-Nam Cung Thần…_ Tiếng nói lạnh lùng của Lăng Tâm Y vang lên.Cô lạnh lùng nhìn hai người, bây giờ cô nên nói gì đây, thay mặt em gái đánh anh ta sao? Hay lại đem em gái tránh xa anh, cô không muốn như thế, Giờ cô chỉ mong rằng em gái mình có thể tìm được lại người thân.
-Tâm Y.._ Nam Cung THần thấy Lăng Tâm Y liền chột dạ.
-Tôi đến để nói chuyện với anh…_ Cô lạnh lùng lên tiếng
-Em ra ngoài đi, lát anh sẽ tìm em.._Nam Cung Thần nói với Khương Lan Mị.
-Không cần đâu, tôi đến để báo với anh về chuyện của tổ chức, tôi sẽ rút, mọi việc tôi đều giao lại cho Lôi Ảnh.._ Nói xong thì không cần anh có đồng ý hay không liền xoay người rới đi.
-Tâm Y, ý em là gì? Em định đem Phi nhi…_ Nam Cung Thần muốn nói gì đó nhưng lại dừng lại khó xử nhìn Khương Lan MỊ.
-Sẽ do con bé quyết định, trong thời gian con bé còn ở nhà Nam Cung tôi sẽ ở cùng con bé._ Lăng Tâm Y trả lời.
-Thần..Phi nhi là ai?_ Khương Lan Mị nhịn không được hỏi, không lẽ trong năm năm cô rời đi anh đã yêu người khác.
-Là vợ chưa cưới của anh.._ Anh không nìn thẳng cô nói
-Thần, vậy còn em và con thì sao? Năm đó là vì em bất đắt dĩ mới rời khỏi anh, khi đó em mới biết mình mang thai, nhưng là vì em không thể quya lại tìm anh.._ Khương Lan Mị khóc lóc nói, nhưng Nam Cung Thần nhắm nghiền hai mắt cũng không thể nói gì hơn được nữa. Khương Lan Mị nhìn anh không nói liền ôm mặt chạy đi. Cô không cam tâm để mất anh, lần này về đây, cũng chính là vì anh, cô muốn có lại anh dù bất cứ giá nào.