Anh trong tim Anh bây giờ chỉ có thể bảo vệ Cô,Anh biết Cô đã chịu nhiều vất vả rồi
Đám người không nương tay cho Anh đánh càng ngày càng hăng làm cho Anh rất mất sức,Cô nhìn Anh bảo vệ cho mình mà không khỏi đau lòng,nhưng trong tim rất ấm áp.
Có một người từ đằng sau Cô,vụt một gậy vào lưng Cô,một tia đau đớn lan đến đến da thịt
-A: Cô hét lên một tiếng ôm lấy bả vai
Anh quay lại nhìn Cô đá vào mặt hắn làm hắn ngã về phía sau,Anh vội đỡ Cô cho Cô khỏi ngã
-bảo bối em không sao chứ: Anh lo lắng hỏi Cô,Cô khuôn mặt tái xanh thống khổ người Cô đã rất yếu rồi lại còn bị như vậy có lẽ Cô không chịu nổi mất
-không em không sao: Cô nhỏ nhẹ nói
cả đám người kia thấy vậy không khỏi chán nản với thiếu gia của họ suy tình như vậy
Anh lo lắng cho Cô rút từ người ra một khẩu súng rất nhỏ màu nâu.
-chỉ cần các người làm hại đến Cô ấy thì đừng mong sống: Anh nói lạnh lùng bắn từng phát đạn vào đám người,từng viên đạn chỉ trong nháy mắt làm đám người ngã xuống ( Anh men lì quá)
sau đó Anh liếc đám người kia nhếch mép
-chỉ tại các người thôi: Anh nói,bế Cô lên khuôn mặt Cô càng ngày càng xanh
Anh nhìn quanh không có chiếc xe nào Anh chỉ lo cho Cô.
nháy mắt sau có một chiếc xe đỗ ngay đó ra hiệu Anh lên,Anh nhìn qua chiếc xe không có lo ngại gì liền bế Cô lên,chiếc xe mau lái đi
Anh không biết bây giờ phải đưa Cô đến đâu,đến bệnh viện làm nguy hiểm tính mạng Cô vì bà đang truy lùng Cô,nhưng không đến bệnh viện lo cho vết thương của Cô
chiếc xe dừng lại tại một ngôi nhà cách xa thành phố
-Anh dừng lại đây làm gì: Anh tò mờ hỏi ôm chặt Cô trong lòng
người đàn ông kia đội chiếc mũ đen liếc qua Anh,rồi nhìn chằm chằm vào Cô đang mê man
-Cô ấy đang bị thương tôi sẽ giúp Cô ấy: Người đàn ông kia nói rồi tiến đến chỗ xe bế Cô xuống,Anh vội đi đằng sau nhìn bóng dáng người bế Cô nhìn rất quen
Người đàn ông bế Cô vào nhà,căn nhà hơi cũ nhưng đầy đủ tiện nghi như chuẩn bị trước từ lâu
Người đàn ông kia bế Cô đặt Cô xuống giường đi đâu đó,quay lại là một hộp dụng cụ cứu thương
Người đàn ông đó vuốt nhẹ mái tóc Cô qua một bên,xé vai áo của Cô ra
-Anh làm gì vậy: Anh hỏi
Người đàn ông quay lại nhìn Anh không nói gì, vẫn tiếp tục làm công việc mình,khi nhìn thấy vết thương thâm tím trên vai phải gầy gò, Người đàn ông đó khẽ nhíu mày.
lấy chiếc khăn ấm lau qua vết thương cho Cô,Cô nằm trên giường cảm nhận được sự đau đớn khẽ nhăn mặt mê man
Anh ở đằng sau nhìn Cô chỉ thấy trong tim mình rất đau,chỉ ước rằng có thể thay thế cái vết thương đáng ghét đó cho Cô.
người đàn ông đó tỉ mỉ từng chút một chăm chút vết thương cho Cô
Anh nhìn chỉ thấy băn khoăn sau người đó lại tốt với Cô như vậy
người đàn ông lấy thuốc màu trắng có mùi rất thơm thoa lên đó rồi lấy chăn đắp lên người cho Cô rồi ra hiệu Anh cùng mình đi ra ngoàn
chiếc cửa của phòng Cô đóng lại
Anh cố nhìn ra khuôn mặt của người đàn ông đó trông rất quen nhưng không thể nhớ ra
-Anh là ai: Anh hỏi
-Anh không cần biết,phòng Anh ở ngoài ghế sopa,đừng làm phiền Cô ấy ngủ: người đàn ông đó nói và bỏ đi
Anh ở lại ra ghế sopa ngồi ngẫm nghĩ gì đó,người đàn ông đó là ai sao lại giúp Anh chứ
( nhận xét truyện cho Bơ nhà,để Bơ có động lực viết tiếp nè yêu mọi người nhiều)
Đám người không nương tay cho Anh đánh càng ngày càng hăng làm cho Anh rất mất sức,Cô nhìn Anh bảo vệ cho mình mà không khỏi đau lòng,nhưng trong tim rất ấm áp.
Có một người từ đằng sau Cô,vụt một gậy vào lưng Cô,một tia đau đớn lan đến đến da thịt
-A: Cô hét lên một tiếng ôm lấy bả vai
Anh quay lại nhìn Cô đá vào mặt hắn làm hắn ngã về phía sau,Anh vội đỡ Cô cho Cô khỏi ngã
-bảo bối em không sao chứ: Anh lo lắng hỏi Cô,Cô khuôn mặt tái xanh thống khổ người Cô đã rất yếu rồi lại còn bị như vậy có lẽ Cô không chịu nổi mất
-không em không sao: Cô nhỏ nhẹ nói
cả đám người kia thấy vậy không khỏi chán nản với thiếu gia của họ suy tình như vậy
Anh lo lắng cho Cô rút từ người ra một khẩu súng rất nhỏ màu nâu.
-chỉ cần các người làm hại đến Cô ấy thì đừng mong sống: Anh nói lạnh lùng bắn từng phát đạn vào đám người,từng viên đạn chỉ trong nháy mắt làm đám người ngã xuống ( Anh men lì quá)
sau đó Anh liếc đám người kia nhếch mép
-chỉ tại các người thôi: Anh nói,bế Cô lên khuôn mặt Cô càng ngày càng xanh
Anh nhìn quanh không có chiếc xe nào Anh chỉ lo cho Cô.
nháy mắt sau có một chiếc xe đỗ ngay đó ra hiệu Anh lên,Anh nhìn qua chiếc xe không có lo ngại gì liền bế Cô lên,chiếc xe mau lái đi
Anh không biết bây giờ phải đưa Cô đến đâu,đến bệnh viện làm nguy hiểm tính mạng Cô vì bà đang truy lùng Cô,nhưng không đến bệnh viện lo cho vết thương của Cô
chiếc xe dừng lại tại một ngôi nhà cách xa thành phố
-Anh dừng lại đây làm gì: Anh tò mờ hỏi ôm chặt Cô trong lòng
người đàn ông kia đội chiếc mũ đen liếc qua Anh,rồi nhìn chằm chằm vào Cô đang mê man
-Cô ấy đang bị thương tôi sẽ giúp Cô ấy: Người đàn ông kia nói rồi tiến đến chỗ xe bế Cô xuống,Anh vội đi đằng sau nhìn bóng dáng người bế Cô nhìn rất quen
Người đàn ông bế Cô vào nhà,căn nhà hơi cũ nhưng đầy đủ tiện nghi như chuẩn bị trước từ lâu
Người đàn ông kia bế Cô đặt Cô xuống giường đi đâu đó,quay lại là một hộp dụng cụ cứu thương
Người đàn ông đó vuốt nhẹ mái tóc Cô qua một bên,xé vai áo của Cô ra
-Anh làm gì vậy: Anh hỏi
Người đàn ông quay lại nhìn Anh không nói gì, vẫn tiếp tục làm công việc mình,khi nhìn thấy vết thương thâm tím trên vai phải gầy gò, Người đàn ông đó khẽ nhíu mày.
lấy chiếc khăn ấm lau qua vết thương cho Cô,Cô nằm trên giường cảm nhận được sự đau đớn khẽ nhăn mặt mê man
Anh ở đằng sau nhìn Cô chỉ thấy trong tim mình rất đau,chỉ ước rằng có thể thay thế cái vết thương đáng ghét đó cho Cô.
người đàn ông đó tỉ mỉ từng chút một chăm chút vết thương cho Cô
Anh nhìn chỉ thấy băn khoăn sau người đó lại tốt với Cô như vậy
người đàn ông lấy thuốc màu trắng có mùi rất thơm thoa lên đó rồi lấy chăn đắp lên người cho Cô rồi ra hiệu Anh cùng mình đi ra ngoàn
chiếc cửa của phòng Cô đóng lại
Anh cố nhìn ra khuôn mặt của người đàn ông đó trông rất quen nhưng không thể nhớ ra
-Anh là ai: Anh hỏi
-Anh không cần biết,phòng Anh ở ngoài ghế sopa,đừng làm phiền Cô ấy ngủ: người đàn ông đó nói và bỏ đi
Anh ở lại ra ghế sopa ngồi ngẫm nghĩ gì đó,người đàn ông đó là ai sao lại giúp Anh chứ
( nhận xét truyện cho Bơ nhà,để Bơ có động lực viết tiếp nè yêu mọi người nhiều)