Nhưng không biết phải làm thế nào để chống cự lại,Thiên Vũ thở dài một tiếng nặng nhọc.
-Tôi không làm gì cô đâu: Thiên Vũ cố nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất,nhưng vẫn rất lạnh lùng và khô khan làm cô gái đó càng ngày càng sợ hãi,Thiên Vũ càng không biết phải làm thế nào,Thiên Vũ chưa bao giờ đối mặt với hoàn cảnh oái ăm này,khuôn mặt lại càng tỏ vẻ lưỡng lự.Cô gái đó đột nhiên nhìn lên Thiên Vũ khuôn mặt nhỏ có vết thâm tím đã được bôi thuốc nhưng vẫn chưa khỏi,nhất là đôi mắt to tròn trong sáng nhưng vẫn có nét buồn bã khó tả như nước mặt hồ mùa thu.
-Đừng lại gần tôi: Cô gái đó nói như van xin.
-Tôi đã bảo tôi không làm gì cô rồi mà: Thiên Vũ bực mình quát,cô gái thấy vậy sợ hãi càng muốn tránh xa Thiên Vũ,Thiên Vũ cố gắng bình tĩnh lại rồi cúi xuống. khẽ vuốt mái tóc cô gái đó,bàn tay thô ráp chạm vào mái tóc dày của cô.
-Yên tâm đi cô ở đây sẽ không ai làm hại cô cả: Thiên Vũ an ủi,cô gái đó như nghe thấy run rẩy rồi gật đầu.Thiên Vũ thấy đã ổn rồi đi ra ngoài mà không thấy cô gái đó nhìn Thiên Vũ đến khi Thiên Vũ đã đi ra ngoài cửa.
Thiên Vũ đi ra ngoài xuống bếp sai người nấu cho cô gái đó chút cháo,rồi đi làm,nói là đi làm nhưng Thiên Vũ chẳng có tâm hồn nào mà làm việc tâm hồn như bay ở đâu đó.Thiên Vũ lái xe tới một quán cà phê,rồi gọi cho mình một cốc cà phê đen đắng ngắt nhưng Thiên Vũ không thấy vậy mà càng uống lại càng thấy nó ngon.
-Linh Nhi: Thiên Vũ vô thức nhớ đến cô,chẳng biết cô bây giờ đang làm gì,chắc có lẽ rất hạnh phúc bên Thiên Minh cũng thật nực cười từ nhỏ Thiên Vũ không bao giờ thích thứ gì của người anh mình nhưng bây giờ lại muốn người con gái đang nằm tròng lòng của người anh mình,thật chớ trêu.Thiên Vũ nhấp một ngụm cà phê rồi đặt tiền lên bàn rồi đi,chẳng bao giờ Thiên Vũ thấy cô đơn như những ngày không có cô, buổi tối Thiên Vũ đều đến quá bar,say tí bì ở đó không biết trời đất là gì,rồi ngồi uống rượi đến sáng rồi ngày ngày đến đó như thói quen thường ngày của mình,Thiên Vũ chỉ mong trong giây lát có thể quên cô nhưng trong tâm trí khi nào cũng có hình bóng cô.
Thiên Vũ đến cửa hàng quần áo trong thành phố,mua quần áo cho cô gái đó,nhìn bộ dạng cô gái như vậy Thiên Vũ lại thấy thương hại.Thiên Vũ nhờ nhân viên chọn giúp mình.
-Anh có thể cho chúng em số đo ba vòng của chị ấy,em mới có thể chọn cho anh được: cô nhân viên ngọt ngào nói,Thiên Vũ không biết trả lời làm sao.
-Dáng người cô ấy rất nhỏ: Thiên Vũ không biết nói gì hơn,cô nhân viên cũng rất khó sử,nở nụ cười tươi chọn cho Thiên Vũ mấy chiếc váy.
-Đây a, nếu cô ấy không hợp anh có thể đổi: cô nhân viên lẽ phép, Thiên Vũ ừ lạnh một tiếng đi ra trả tiền rồi lái xe về.
Về tới nhà,lên phòng cô gái nhỏ đó đã ngủ,gục xuống cả sàn nhà lạnh hình như rất mệt,Thiên Vũ không đành thấy vậy bế cô gái đó lên giường đắp mền,rồi nhẹ nhàng ra ngoài đóng cửa lại.Túi đồ lúc nãy mua mang vào phòng lấy tất cả quần áo ra,những chiếc váy hoa văn rất đẹp và mềm mại,Thiên Vũ xem xong rồi cất vào trong tủ của mình rất cẩn thận rồi nằm ra giường.
-Tôi không làm gì cô đâu: Thiên Vũ cố nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất,nhưng vẫn rất lạnh lùng và khô khan làm cô gái đó càng ngày càng sợ hãi,Thiên Vũ càng không biết phải làm thế nào,Thiên Vũ chưa bao giờ đối mặt với hoàn cảnh oái ăm này,khuôn mặt lại càng tỏ vẻ lưỡng lự.Cô gái đó đột nhiên nhìn lên Thiên Vũ khuôn mặt nhỏ có vết thâm tím đã được bôi thuốc nhưng vẫn chưa khỏi,nhất là đôi mắt to tròn trong sáng nhưng vẫn có nét buồn bã khó tả như nước mặt hồ mùa thu.
-Đừng lại gần tôi: Cô gái đó nói như van xin.
-Tôi đã bảo tôi không làm gì cô rồi mà: Thiên Vũ bực mình quát,cô gái thấy vậy sợ hãi càng muốn tránh xa Thiên Vũ,Thiên Vũ cố gắng bình tĩnh lại rồi cúi xuống. khẽ vuốt mái tóc cô gái đó,bàn tay thô ráp chạm vào mái tóc dày của cô.
-Yên tâm đi cô ở đây sẽ không ai làm hại cô cả: Thiên Vũ an ủi,cô gái đó như nghe thấy run rẩy rồi gật đầu.Thiên Vũ thấy đã ổn rồi đi ra ngoài mà không thấy cô gái đó nhìn Thiên Vũ đến khi Thiên Vũ đã đi ra ngoài cửa.
Thiên Vũ đi ra ngoài xuống bếp sai người nấu cho cô gái đó chút cháo,rồi đi làm,nói là đi làm nhưng Thiên Vũ chẳng có tâm hồn nào mà làm việc tâm hồn như bay ở đâu đó.Thiên Vũ lái xe tới một quán cà phê,rồi gọi cho mình một cốc cà phê đen đắng ngắt nhưng Thiên Vũ không thấy vậy mà càng uống lại càng thấy nó ngon.
-Linh Nhi: Thiên Vũ vô thức nhớ đến cô,chẳng biết cô bây giờ đang làm gì,chắc có lẽ rất hạnh phúc bên Thiên Minh cũng thật nực cười từ nhỏ Thiên Vũ không bao giờ thích thứ gì của người anh mình nhưng bây giờ lại muốn người con gái đang nằm tròng lòng của người anh mình,thật chớ trêu.Thiên Vũ nhấp một ngụm cà phê rồi đặt tiền lên bàn rồi đi,chẳng bao giờ Thiên Vũ thấy cô đơn như những ngày không có cô, buổi tối Thiên Vũ đều đến quá bar,say tí bì ở đó không biết trời đất là gì,rồi ngồi uống rượi đến sáng rồi ngày ngày đến đó như thói quen thường ngày của mình,Thiên Vũ chỉ mong trong giây lát có thể quên cô nhưng trong tâm trí khi nào cũng có hình bóng cô.
Thiên Vũ đến cửa hàng quần áo trong thành phố,mua quần áo cho cô gái đó,nhìn bộ dạng cô gái như vậy Thiên Vũ lại thấy thương hại.Thiên Vũ nhờ nhân viên chọn giúp mình.
-Anh có thể cho chúng em số đo ba vòng của chị ấy,em mới có thể chọn cho anh được: cô nhân viên ngọt ngào nói,Thiên Vũ không biết trả lời làm sao.
-Dáng người cô ấy rất nhỏ: Thiên Vũ không biết nói gì hơn,cô nhân viên cũng rất khó sử,nở nụ cười tươi chọn cho Thiên Vũ mấy chiếc váy.
-Đây a, nếu cô ấy không hợp anh có thể đổi: cô nhân viên lẽ phép, Thiên Vũ ừ lạnh một tiếng đi ra trả tiền rồi lái xe về.
Về tới nhà,lên phòng cô gái nhỏ đó đã ngủ,gục xuống cả sàn nhà lạnh hình như rất mệt,Thiên Vũ không đành thấy vậy bế cô gái đó lên giường đắp mền,rồi nhẹ nhàng ra ngoài đóng cửa lại.Túi đồ lúc nãy mua mang vào phòng lấy tất cả quần áo ra,những chiếc váy hoa văn rất đẹp và mềm mại,Thiên Vũ xem xong rồi cất vào trong tủ của mình rất cẩn thận rồi nằm ra giường.