Qua năm, điện thoại Uyển Tình thủy chung vẫn không vang lên. Ngẫu nhiên cũng chỉ có quảng cáo hoặc tin tức, khiến cô kích động đến mức tim nhảy ra ngoài, nhưng đều thất vọng.
Uyển Tình nhìn cửa sổ, cắn môi. Hiện tại cô đã không thèm nghĩ đến khả năng gì nữa, chỉ biết chờ đợi. Đợi cho đến khi nào đây? Tết cũng đã qua rồi, Thiên Tuyết còn chưa quay trở về trường học sao? Chẳng lẽ tin nhắn thực sự bị mất?
Cô vẫn chờ, vẫn chờ, đợi cho đến một ngày tháng ba, trong ấn tượng của cô ngày khai giảng trễ nhất, vẫn không có ai liên hệ với cô.
Cô lại chờ đợi nửa tháng, hết hi vọng. Cô không lại tự lừa mình dối người, có lẽ bọn họ đều ghét cô! Cũng không muốn để ý tới cô! Muốn lấy người phụ nữ xinh đẹp có danh tiếng có tài! Đó mới là người phụ nữ xứng đôi với Mục Thiên Dương.......
Một mình Uyển Tình đi kiểm tra sản phụ, đột nhiên không nghĩ lại để ý tới Mục Thiên Dương! Quản anh ta làm cái gì? Anh ta không cần cô, cô cũng không cần anh ta! Cô có hai đứa con, một đứa thuộc về cô, một đứa thuộc về mẹ cô, sau khi sinh ra, một đứa họ Đinh, một đứa họ Từ, không có quan hệ gì tới anh ta.
Cô nghĩ kĩ bảo hộ thật tốt đứa nhỏ của anh ta, cùng anh ta sống tốt, nhưng anh ta không nghĩ như vậy, cô cũng không có cách nào. Trái tim đau đớn, liền quyết định chính mình nuôi!
Bác sĩ rất quen thuộc với cô, rất quan tâm tới cô, các loại dặn dò rất đúng chỗ. Đứa trẻ rất nhanh được bảy tháng, cô vẫn một mình đi khám phụ khoa, bác sĩ nhịn không được hỏi: “Chồng của cháu đâu?”
Miệng Uyển Tình hơi mấp máy, hỏi: “Nếu như không có ông xã thì sao?”
Bác sĩ lặng đi một lúc, quát lên: “Hố đồ!” Ông nhìn thoáng qua bụng của cô, thở dài: “Được rồi được rồi, cháu chê ta phiền đúng không? Ta không hỏi, hiện tại bụng lớn, không thể để một mình đi được, gọi người nhà cùng tới.”
Bác sĩ có chút bất đắc dĩ, xem tâm tình cô rất tốt, đối với đứa trẻ cũng rất chờ mong, hẳn không phải một mình đi? Sớm biết nên hỏi rõ ràng, tuy rằng ông phản đối phá thai, nhưng phụ nữ một mình nuôi con rất vất vả? Nếu cô có một mình, ông tự nhiên đồng ý cô không cần. Làm việc để ý tới kết quả thôi, một người phụ nữ mang đứa nhỏ, tương lai sẽ thế nào? Đương nhiên, nếu có nghị lực lớn như vậy, cũng có thể đỡ được gáng nặng này, ông vẫn sẽ duy trì.....
Uyển Tình rời khỏi bệnh viện, trở về chậm rì rì. Đi ngang qua cửa đồn công an, cô sửng sốt, đi vào: “Xin hỏi Từ Trọng có ở đây không?”
Mọi người nhìn mặt cô, ngây ngốc một chút: “Từ Trọng tên này thật có diễm phúc lớn!
Nhìn đến bụng, lung lay một chút: Tên Từ Trọng này không ngờ lại làm lớn bụng người ta! Vi phạm pháp luật, đánh ngay!
Một đám không hẹn mà gặp chỉ tay về một hướng, Uyển Tình lễ phép nói cảm ơn, hướng cửa đi tới, tìm được Từ Trọng. Từ Trọng đang ở trong phòng làm việc, cắn bút xem hồ sơ, nghe được giọng nói của cô quay đầu vừa thấy, hai mắt bị bụng bỗng nhiên gồ lên của cô hấp dẫn.
Ba một tiếng, hồ sơ rơi xuống đất.
Uyển Tình lặng đi một lúc, xấu hổ nói: “Tôi nghĩ muốn nhờ anh cố vấn một việc, anh có rảnh không?
Từ Trọng ngẩng đầu, nhặt hồ sơ lên, để cho cô ngồi xuống, lại rót nước cho cô. Nhìn thấy đồng nghiệp ở ngoài cửa thăm dò, anh đi qua đem người đá văng ra xa.
Mọi người đều một dạng dấu hỏi, anh bất đắc dĩ nói: “Không cho phép đoán mò!” Bọn khốn khiếp kia trong đầu nghĩ cái gì? Đóng cửa, anh ngồi đối diện với Uyển Tình, hỏi: “Cô muốn cố vấn chuyện gì?”
Uyển Tình cầm lấy cái cốc, cái cốc đựng nước sôi nóng hổi hổi. Cô cúi đầu uống một ngụm, nhỏ giọng nói: “Muốn sinh đứa trẻ, có phải nhất định phải kết hôn không?”
Từ Trọng sửng sốt, cúi đầu nhìn bụng cô, bị cái bàn chặn lại. Anh hỏi: “Cô thật sự mang thai?”
“Ừ.”
“Tôi.... Tôi còn tưởng rằng cô béo lên.” Cô rất xinh đẹp, anh lại từng giúp cô vác đồ, đồng nghiệp đều cho rằng bọn họ có quan hệ. Là có quan hệ, quan hệ giữa cảnh sát và công dân không được sao? Đầu óc của đám người kia.....Ai!
Ngẫu nhiên bọn họ gặp cô đi ngang qua ở trên đường, gần đây cơ thể hơi vụng về, liền đoán cô mang thai. Nhưng anh vẫn cho rằng đầu óc đám người kia dơ bẩn, nghĩ rằng người ta một cô gái một mình ở, làm sao mang thai? Càng muốn nói là cô béo lên! Kết quả.... thật sự là mang thai?
“Cảnh sát Từ?” Uyển Tình ngẩng đầu kêu một tiếng.“Có thể sinh xong lại kết hôn. Cô....Chồng cô.....Hoặc là bạn trai cô, anh ta không ở đây sao?”
Uyển Tình không biết phải trả lời thế nào, dừng một chút bỏ qua vấn đề này, lại hỏi: “Dù sao chính là muốn kết hôn là được rồi?”
“Đó là đương nhiên, không kết hôn không có cách nào vào hộ khẩu.” Từ Trọng nói: “Còn có giấy khai sinh. Đây là thai đầu của cô?”
Uyển Tình lẳng lẳng gật đầu: “Có vấn đề sao?”
“Nhìn bụng của cô rất lớn, muốn sinh chứ? Cũng không cần cấp, sinh xong lại làm, sẽ không phạt tiền.”
Uyển Tình gật đầu: “Cảm ơn.” Cô mới không lo lắng chuyện phạt tiền đâu, đứa bé muốn vào hộ khẩu..... Chẳng lẽ phải đi tìm Mục Thiên Dương sao? Anh ta có vợ chưa cưới, lại một hồi phong ba!
Uyển Tình đã trải qua Đinh Thải Nghiên, Đỗ Thiến, trong lòng mười phần phản cảm loại quan hệ phức tạp này. Nếu phải đi về đối mặt với vợ chưa cưới của Mục Thiên Dương, cô thà rằng không trở về! Cô thầm nghĩ muốn yên lặng mà sống, không nghĩ muốn dính lứu tới thị phi!
Uyển Tình cũng không biết phải làm sao bây giờ, sau khi về nhà, lên mạng một chút, tìm tên của Mục Thiên Dương. Kết quả cho ra các tin tức đều có chữ “Kết hôn”, “Vợ chưa cưới”, “Trâu Tranh”
Đúng rồi, Trâu Tranh chính là nhà thiết kế được vinh dự tham gia thời trang Paris! Vợ chưa cưới hiện tại của Mục Thiên Dương!
Uyển Tình nhìn đến phiền, đóng di động, cũng không đi xem tin tức của anh nữa.
Một ngày tháng năm nào đó, sáng sớm Uyển Tình an vị ngồi xem TV, muốn nhìn xem tin tức giải trí có truyền bá chuyện anh kết hôn hay không. Kiểu như, ngày anh kết hôn? Hi vọng sẽ không truyền bá, hi vọng hết thảy là hiểu lầm, là truyền thông nghĩ sai rồi!
Uyển Tình lại đợi cho tới trưa, lại đợi đến buổi chiều, thật sự nhịn không được, đứng lên xem Internet. Lần này tìm một mạng lưới chính quy, cô vội vàng mở máy tính, vừa mới đánh ba chữ Mục Thiên Dương, phía dưới liền tự động đưa ra một loạt lựa chọn, mà trên cùng là” trực tiếp hôn lễ của Mục Thiên Dương“.
Trực tiếp?
Uyển Tình cười lạnh một tiếng, không ngờ lại có trực tiếp? Lại rầm rộ như vậy? Anh ta thực yêu Trâu Tranh?
Cô mở video, rất nhanh thấy được hình ảnh. Hình ảnh có thể thấy được rất nhiều ngôi sao quen mặt, còn có một ít đại lão trên thương trường. Sau đó cô nhìn thấy Thiên Tuyết và ông Mục, hai người đều có dáng vẻ vui mừng.
Thiên Tuyết mặc váy dài hồng nhạt, máy quay dừng trên người cô một lúc, vẫn có người giới thiệu về cô, nói cô là em gái của chú rể, thiên kim duy nhất của nhà họ Mục, ba người đàn ông nhà họ Mục yêu thương cô bao nhiêu, thậm chí tính ra giá trị của thân thể cô.....
Uyển Tình có chút mờ mịt. Có một loại bi thương và đau đớn, theo tứ chi lan ra.
Bỗng nhiên, hình ảnh Mục Thiên Dương xuất hiện. Sắc mặt Mục Thiên Dương cũng không vui mừng, thậm chí có chút lãnh khốc. Uyển Tình thấy trước ngực anh đeo hoa, nghe được người ta giới thiệu về anh, cả kinh tắt đi video! Cô không thích nghe, không thích nghe anh lấy người phụ nữ khác!
Qua năm, điện thoại Uyển Tình thủy chung vẫn không vang lên. Ngẫu nhiên cũng chỉ có quảng cáo hoặc tin tức, khiến cô kích động đến mức tim nhảy ra ngoài, nhưng đều thất vọng.
Uyển Tình nhìn cửa sổ, cắn môi. Hiện tại cô đã không thèm nghĩ đến khả năng gì nữa, chỉ biết chờ đợi. Đợi cho đến khi nào đây? Tết cũng đã qua rồi, Thiên Tuyết còn chưa quay trở về trường học sao? Chẳng lẽ tin nhắn thực sự bị mất?
Cô vẫn chờ, vẫn chờ, đợi cho đến một ngày tháng ba, trong ấn tượng của cô ngày khai giảng trễ nhất, vẫn không có ai liên hệ với cô.
Cô lại chờ đợi nửa tháng, hết hi vọng. Cô không lại tự lừa mình dối người, có lẽ bọn họ đều ghét cô! Cũng không muốn để ý tới cô! Muốn lấy người phụ nữ xinh đẹp có danh tiếng có tài! Đó mới là người phụ nữ xứng đôi với Mục Thiên Dương.......
Một mình Uyển Tình đi kiểm tra sản phụ, đột nhiên không nghĩ lại để ý tới Mục Thiên Dương! Quản anh ta làm cái gì? Anh ta không cần cô, cô cũng không cần anh ta! Cô có hai đứa con, một đứa thuộc về cô, một đứa thuộc về mẹ cô, sau khi sinh ra, một đứa họ Đinh, một đứa họ Từ, không có quan hệ gì tới anh ta.
Cô nghĩ kĩ bảo hộ thật tốt đứa nhỏ của anh ta, cùng anh ta sống tốt, nhưng anh ta không nghĩ như vậy, cô cũng không có cách nào. Trái tim đau đớn, liền quyết định chính mình nuôi!
Bác sĩ rất quen thuộc với cô, rất quan tâm tới cô, các loại dặn dò rất đúng chỗ. Đứa trẻ rất nhanh được bảy tháng, cô vẫn một mình đi khám phụ khoa, bác sĩ nhịn không được hỏi: “Chồng của cháu đâu?”
Miệng Uyển Tình hơi mấp máy, hỏi: “Nếu như không có ông xã thì sao?”
Bác sĩ lặng đi một lúc, quát lên: “Hố đồ!” Ông nhìn thoáng qua bụng của cô, thở dài: “Được rồi được rồi, cháu chê ta phiền đúng không? Ta không hỏi, hiện tại bụng lớn, không thể để một mình đi được, gọi người nhà cùng tới.”
Bác sĩ có chút bất đắc dĩ, xem tâm tình cô rất tốt, đối với đứa trẻ cũng rất chờ mong, hẳn không phải một mình đi? Sớm biết nên hỏi rõ ràng, tuy rằng ông phản đối phá thai, nhưng phụ nữ một mình nuôi con rất vất vả? Nếu cô có một mình, ông tự nhiên đồng ý cô không cần. Làm việc để ý tới kết quả thôi, một người phụ nữ mang đứa nhỏ, tương lai sẽ thế nào? Đương nhiên, nếu có nghị lực lớn như vậy, cũng có thể đỡ được gáng nặng này, ông vẫn sẽ duy trì.....
Uyển Tình rời khỏi bệnh viện, trở về chậm rì rì. Đi ngang qua cửa đồn công an, cô sửng sốt, đi vào: “Xin hỏi Từ Trọng có ở đây không?”
Mọi người nhìn mặt cô, ngây ngốc một chút: “Từ Trọng tên này thật có diễm phúc lớn!
Nhìn đến bụng, lung lay một chút: Tên Từ Trọng này không ngờ lại làm lớn bụng người ta! Vi phạm pháp luật, đánh ngay!
Một đám không hẹn mà gặp chỉ tay về một hướng, Uyển Tình lễ phép nói cảm ơn, hướng cửa đi tới, tìm được Từ Trọng. Từ Trọng đang ở trong phòng làm việc, cắn bút xem hồ sơ, nghe được giọng nói của cô quay đầu vừa thấy, hai mắt bị bụng bỗng nhiên gồ lên của cô hấp dẫn.
Ba một tiếng, hồ sơ rơi xuống đất.
Uyển Tình lặng đi một lúc, xấu hổ nói: “Tôi nghĩ muốn nhờ anh cố vấn một việc, anh có rảnh không?
Từ Trọng ngẩng đầu, nhặt hồ sơ lên, để cho cô ngồi xuống, lại rót nước cho cô. Nhìn thấy đồng nghiệp ở ngoài cửa thăm dò, anh đi qua đem người đá văng ra xa.
Mọi người đều một dạng dấu hỏi, anh bất đắc dĩ nói: “Không cho phép đoán mò!” Bọn khốn khiếp kia trong đầu nghĩ cái gì? Đóng cửa, anh ngồi đối diện với Uyển Tình, hỏi: “Cô muốn cố vấn chuyện gì?”
Uyển Tình cầm lấy cái cốc, cái cốc đựng nước sôi nóng hổi hổi. Cô cúi đầu uống một ngụm, nhỏ giọng nói: “Muốn sinh đứa trẻ, có phải nhất định phải kết hôn không?”
Từ Trọng sửng sốt, cúi đầu nhìn bụng cô, bị cái bàn chặn lại. Anh hỏi: “Cô thật sự mang thai?”
“Ừ.”
“Tôi.... Tôi còn tưởng rằng cô béo lên.” Cô rất xinh đẹp, anh lại từng giúp cô vác đồ, đồng nghiệp đều cho rằng bọn họ có quan hệ. Là có quan hệ, quan hệ giữa cảnh sát và công dân không được sao? Đầu óc của đám người kia.....Ai!
Ngẫu nhiên bọn họ gặp cô đi ngang qua ở trên đường, gần đây cơ thể hơi vụng về, liền đoán cô mang thai. Nhưng anh vẫn cho rằng đầu óc đám người kia dơ bẩn, nghĩ rằng người ta một cô gái một mình ở, làm sao mang thai? Càng muốn nói là cô béo lên! Kết quả.... thật sự là mang thai?
“Cảnh sát Từ?” Uyển Tình ngẩng đầu kêu một tiếng.“Có thể sinh xong lại kết hôn. Cô....Chồng cô.....Hoặc là bạn trai cô, anh ta không ở đây sao?”
Uyển Tình không biết phải trả lời thế nào, dừng một chút bỏ qua vấn đề này, lại hỏi: “Dù sao chính là muốn kết hôn là được rồi?”
“Đó là đương nhiên, không kết hôn không có cách nào vào hộ khẩu.” Từ Trọng nói: “Còn có giấy khai sinh. Đây là thai đầu của cô?”
Uyển Tình lẳng lẳng gật đầu: “Có vấn đề sao?”
“Nhìn bụng của cô rất lớn, muốn sinh chứ? Cũng không cần cấp, sinh xong lại làm, sẽ không phạt tiền.”
Uyển Tình gật đầu: “Cảm ơn.” Cô mới không lo lắng chuyện phạt tiền đâu, đứa bé muốn vào hộ khẩu..... Chẳng lẽ phải đi tìm Mục Thiên Dương sao? Anh ta có vợ chưa cưới, lại một hồi phong ba!
Uyển Tình đã trải qua Đinh Thải Nghiên, Đỗ Thiến, trong lòng mười phần phản cảm loại quan hệ phức tạp này. Nếu phải đi về đối mặt với vợ chưa cưới của Mục Thiên Dương, cô thà rằng không trở về! Cô thầm nghĩ muốn yên lặng mà sống, không nghĩ muốn dính lứu tới thị phi!
Uyển Tình cũng không biết phải làm sao bây giờ, sau khi về nhà, lên mạng một chút, tìm tên của Mục Thiên Dương. Kết quả cho ra các tin tức đều có chữ “Kết hôn”, “Vợ chưa cưới”, “Trâu Tranh”
Đúng rồi, Trâu Tranh chính là nhà thiết kế được vinh dự tham gia thời trang Paris! Vợ chưa cưới hiện tại của Mục Thiên Dương!
Uyển Tình nhìn đến phiền, đóng di động, cũng không đi xem tin tức của anh nữa.
Một ngày tháng năm nào đó, sáng sớm Uyển Tình an vị ngồi xem TV, muốn nhìn xem tin tức giải trí có truyền bá chuyện anh kết hôn hay không. Kiểu như, ngày anh kết hôn? Hi vọng sẽ không truyền bá, hi vọng hết thảy là hiểu lầm, là truyền thông nghĩ sai rồi!
Uyển Tình lại đợi cho tới trưa, lại đợi đến buổi chiều, thật sự nhịn không được, đứng lên xem Internet. Lần này tìm một mạng lưới chính quy, cô vội vàng mở máy tính, vừa mới đánh ba chữ Mục Thiên Dương, phía dưới liền tự động đưa ra một loạt lựa chọn, mà trên cùng là” trực tiếp hôn lễ của Mục Thiên Dương“.
Trực tiếp?
Uyển Tình cười lạnh một tiếng, không ngờ lại có trực tiếp? Lại rầm rộ như vậy? Anh ta thực yêu Trâu Tranh?
Cô mở video, rất nhanh thấy được hình ảnh. Hình ảnh có thể thấy được rất nhiều ngôi sao quen mặt, còn có một ít đại lão trên thương trường. Sau đó cô nhìn thấy Thiên Tuyết và ông Mục, hai người đều có dáng vẻ vui mừng.
Thiên Tuyết mặc váy dài hồng nhạt, máy quay dừng trên người cô một lúc, vẫn có người giới thiệu về cô, nói cô là em gái của chú rể, thiên kim duy nhất của nhà họ Mục, ba người đàn ông nhà họ Mục yêu thương cô bao nhiêu, thậm chí tính ra giá trị của thân thể cô.....
Uyển Tình có chút mờ mịt. Có một loại bi thương và đau đớn, theo tứ chi lan ra.
Bỗng nhiên, hình ảnh Mục Thiên Dương xuất hiện. Sắc mặt Mục Thiên Dương cũng không vui mừng, thậm chí có chút lãnh khốc. Uyển Tình thấy trước ngực anh đeo hoa, nghe được người ta giới thiệu về anh, cả kinh tắt đi video! Cô không thích nghe, không thích nghe anh lấy người phụ nữ khác!