Xuất phát, mỗi người ôm một đứa! Mục Thiên Dương quay đầu nhìn Uyển Tình và Đinh Đinh, cuộc đời chưa bao giờ thấy thỏa mãn nhue vậy. Đây là gia đình ấm áp mà anh thiết tha mong ước.
Anh dùng một bàn tay ôm chắc lấy Đương Đương, một cánh tay kia ôm Uyển Tình, cảm giác như toàn bộ thế giới đều ở trong tay.
Đương Đương cúi đầu vừa thấy, phát hiện anh chỉ dùng một bàn tay ôm lấy mình, kinh ngạc và dùng bái kêu lên: “Ba, ba rất lợi hại!”
Mục Thiên Dương cười nói: “Đương nhiên, bởi vì ba là ba con!”
Đinh Đinh liếc anh một cái, không nói chuyện, có phần khinh thường.
Mục Thiên Dương nghĩ, đây là vẻ mặt gì? Lại ghét bỏ anh, về sau con cũng không cần quá sùng bái...
Đi ra khỏi nhà, Mục Thiên Dương phát hiện mình lái xe thì không thể ôm con, do dự một chút nói với Uyển Tình: “Chúng ta đi phương tiện công cộng đi?”
Uyển Tình nhìn thấu cách nghĩ của anh, cười gật đầu.
Vì thế một nhà bốn người đi giao thông công cộng, quần chúng vây xem đều nói gia đình này thật là đẹp, hái đứa trẻ đáng yêu vô cùng.
Mục Thiên Dương cảm thấy rất tốt, ôm chặt con hơn chút nữa, anh muốn cho cả thế giới biết đây là vợ và con của anh.
Bởi vì vừa mới nghe Thiên Tuyết mua đồ chơi cho con, trong lòng anh cũng thấy ghen, liền đến cửa hàng đồ chơi trước, hỏi con: “Thích cái gì?”
Đinh Đinh phát hiện bé không ôm chó theo, lập tức mất hứng, ghé vào trên vai Uyển Tình: “Mẹ, về nhà.”
“Qúa giờ về nhà rồi... con xem cái kia thật đáng yêu, để cho nó làm bạn với Uông Uông được không?”
Đinh Đinh nghĩ một chút, gật đầu.
Mục Thiên Dương lập tức quét sách tất cả búp bê vải trong cửa hàng.
Uyển Tình đen mặt: “Làm sao mang về được?”
Mục Thiên Dương nhìn vóc dáng khá lớn, mặt giãn ra còn ôm không hết, yên lặng thả về, lại có chút không nỡ, do dự một chút, anh để ở dưới này, nói: “Đợi Nhanh Nhanh trưởng thành có thể chơi cái này.” Sau đó gọi điện thoại cho quản gia: “Kêu lái xe lái tới xxx, tốt nhất là mang theo hai chiếc.”
Cúp điện thoại, hỏi lại Đương Đương muốn cái gì. Đương Đương đối với việc mình luôn đứng sau em gái, đã bình tĩnh: Xem ra thế giới này con gái chính là bảo bối, về sau nhất định bé sẽ không bắt nạt em gái, cũng sẽ không bắt nạt em gái nhà khác.
Đường Đương nhìn Uyển Tình, Uyển Tình nói: “Con thích cái gì, nói cho ba biết?”
Um, đây là có thể tùy tiện chọn đi? Đương Đương khác với Đinh Đinh, Đinh Đinh có Uông Uông nên nhìn những cái khác đều chướng mắt, cái gì bé cũng không có, toàn bộ món đồ chơi đều muốn chơi, vì thế thực sự hứng thú.
Mục Thiên Dương cảm thấy: Con phải giống như thế mới có thể yêu được, nếu không thì người làm cha như anh sẽ cực kỳ không có cảm giác thành tựu.
Bây giờ Đương Đương không có nhiều hứng thú với mấy món đồ chơi xếp hìh, xếp gỗ nhỏ, nhưng trước kia từng thích. Nhân viên cửa hàng cũng nghĩ tiến cử những món đồ chơi bổ ích, Mục Thiên Dương nghĩ muốn mua toàn bộ, lại sợ UYển Tình không đồng ý.
Uyển Tình nói: “Anh đừng quá khoa trương, mua một ít mô hình, muốn dạy bọn chúng nhận mặt chữ, nhận thức cái này nọ là được rồi.”
“Nhận chữ có phải quá sớm không?”
“Chờ qua sinh nhật bọn chúng, em chuẩn bị đưa chúng đến nhà trẻ.”ai muốn đọc trước liên hệ
“A...” Tháng sáu đã là sinh nhật rồi, đi nhà trẻ thì không thể ngày nào cũng chơi với con được, Mục Thiên Dương không nỡ.
Uyển Tình thấy anh như vậy, nghẹ giọng hỏi: “Anh nói tuổi nào mới thích hợp?”
Mục Thiên Dương vừa nghe lập tức nói: “Hơn hai tuổi đi! Chúng cũng không có nhiều thời gian được yêu thương.”
“Vậy được rồi” Uyển Tình gật đầu: “Đủ bốn tuổi lại tính, quá muộn thì không được. Bình thường bọn chúng tiếp xúc với trẻ khác, chậm thêm cũng không tốt. HiỆN tại Đinh Đinh cũng có chút thẹn thùng, cũng không thích nói chuyện, em muốn để nó tiếp xúc nhiều với những đứa trẻ khác.”
Đinh Đinh nghe cô nhắc đến mình, quay đầu nhìn cô, cho rằng mẹ nói mình không tốt, điềm đạm đáng yêu hô lên: “Mẹ...”
“Mẹ khen con mà.” Uyển Tình cười nói: “Đinh Đinh nhà mình tốt đẹp, thế nhưng lá gan phải lớn hơn chút...”
Đinh Đinh sợ hãi vùi mặt vào cổ cô: “Uhm.”
Uyển Tình sờ đầu bé, hi vọng bé lớn lên chút thì tốt rồi.
Mục Thiên Dương thấy Uyển Tình vẫn ôm cô, vương tay: “Em ôm mãi sẽ mệt, để anh ôm cho.”
Đinh Đinh vội vàng né tránh: “Con không... con tự đi.”
“Được rồi.” UYển Tình đặt bé xuống đất: “Mẹ mệt rồi, con đứng một lúc, cùng mua xong đồ chơi thì đi tiếp.”
Đinh Đinh chậm rãi đứng vững: “Hóa ra mẹ ôm mình sẽ mệt, bé nhìn Mục Thiên Dương, chỉ một bàn tay có thể ôm anh mình, giống như rất lợi hại, về sau để cho anh ôm cũng tốt...
Mua xong đồ chơi, lái xe của Mục gia cũng đến. Lái xe nhìn thấy Uyển Tình và con, nghẹn họng nhìn trân trối.
Uyển Tình có chút xấu hổ.
Mục Thiên Dương nói: “Quản cho tốt cái miệng của các anh!”
Lái xe lập tức gật đầu, đây là không cho phép bọn họ nói cho lão gia rồi...
Có biện pháp mật báo nào khác không?
Đi ra khỏi cửa hàng đồ chơi, Mục Thiên Dương nói: “Hôm nào đi thăm ông nội.”
Uyển Tình gật đầu.
“Vẫn còn mua cái gì?”
“Con muốn ăn kẹo ngọt.” Đinh Đinh nhìn Uyển Tình nói.
“Con cũng muốn!” Đương Đương kêu lên.
“Trẻ nhỏ không được ăn quá nhiều đồ ngọt!” Uyển Tình nói.ai muốn đọc trước liên hệ
Mục Thiên Dương đã tìm kiếm cửa hàng bán kẹo, đi tới một vòng, nhìn đến siêu thị nhập khẩu. Siêu thị có rất nhiều kejpo, nhưng thích hợp cho trẻ ăn sao? Mục Thiên Dương hơi choáng váng đầu óc.
Quay đầu nhìn thoáng qua Uyển Tình, anh lấy ra di động gọi cho Thiên Tuyết: “Hàng ăn!”
“Làm gì, chưa nói rõ ràng với UYển Tình sao?”
“Đừng rủa anh, cẩn thận anh thu mua cửa hàng của em, anh hỏi em, kẹo nào thì tốt cho trẻ nhỏ ăn.”
“Cái này em không rõ lắm nha, QQ đường, kẹo hồng?” Thiên Tuyết tự nói một phen, hỏi: “Hiện giờ anh đang ở đâu?”
Mục Thiên Dương nói: “Trung tâm Mỗ Moõ.”
“Em nhớ ở đó có một tiệm chuyên làm kẹo, anh dẫn chúng đi xem, xem chúng thích loại nào.” Thiên Tuyết nói địa điểm cho anh, lại đề nghị: “Lầu 4 có một nhà hàng bánh ngọt, bên trong có bánh ngọt rất ngon! Còn có quần áo và đồ chơi, đừng quên mua, Uyển Tình không cho em mua quá nhiều, anh mua chắc là cậu ấy không phản đối!”
“Được.” Mục Thiên Dương nghe xong, cảm thấy thời gian cả ngày hôm nay đều có thể bố trí, lập tức mang con đi mua kẹo.
Hai đứa con nít đã ưa khổ người lớn, tạo hình kẹo que, mỗi đứa cầm một chiếc, những cái khác cũng không để vào mắt. Thế nhưng Mục Thiên Dương vẫn mua rất nhiều cái khác, thiếu chút nữa quên mất Uyển Tình nói sợ con ăn hỏng răng, có thể anh nghĩ muốn chiều chúng một chút.
Tiếp theo muốn đi mua quần áo, Uyển Tình nói: “Ăn cái gì?” Nhớ tới vừa mới nhìn thấy quảng cáo trên rạp chiếu phim, nói: “Nếu không thì đến rạp chiếu phim xem đi? Hình như gần đây có phim hoạt hình, nếu có, xem xong thì đi ăn cơm trưa.”
“Được!”
Rạp chiếu phim không thiếu phim điện ảnh gia đình. Vừa lúc có một bộ phim hoạt hình nước ngoài, bốn người liền đi xem. Đinh Đinh Đương Đương lần đầu xem phim, tự nhiên tràn ngập tò mò. Phim điện ảnh không khó biết, hoạt hình lại đáng yêu, hai đứa rất thích, xem xong còn lẩm nhẩm không tha, ôm Uyển Tình nói: “Mẹ, muốn xem nữa.”
Xuất phát, mỗi người ôm một đứa! Mục Thiên Dương quay đầu nhìn Uyển Tình và Đinh Đinh, cuộc đời chưa bao giờ thấy thỏa mãn nhue vậy. Đây là gia đình ấm áp mà anh thiết tha mong ước.
Anh dùng một bàn tay ôm chắc lấy Đương Đương, một cánh tay kia ôm Uyển Tình, cảm giác như toàn bộ thế giới đều ở trong tay.
Đương Đương cúi đầu vừa thấy, phát hiện anh chỉ dùng một bàn tay ôm lấy mình, kinh ngạc và dùng bái kêu lên: “Ba, ba rất lợi hại!”
Mục Thiên Dương cười nói: “Đương nhiên, bởi vì ba là ba con!”
Đinh Đinh liếc anh một cái, không nói chuyện, có phần khinh thường.
Mục Thiên Dương nghĩ, đây là vẻ mặt gì? Lại ghét bỏ anh, về sau con cũng không cần quá sùng bái...
Đi ra khỏi nhà, Mục Thiên Dương phát hiện mình lái xe thì không thể ôm con, do dự một chút nói với Uyển Tình: “Chúng ta đi phương tiện công cộng đi?”
Uyển Tình nhìn thấu cách nghĩ của anh, cười gật đầu.
Vì thế một nhà bốn người đi giao thông công cộng, quần chúng vây xem đều nói gia đình này thật là đẹp, hái đứa trẻ đáng yêu vô cùng.
Mục Thiên Dương cảm thấy rất tốt, ôm chặt con hơn chút nữa, anh muốn cho cả thế giới biết đây là vợ và con của anh.
Bởi vì vừa mới nghe Thiên Tuyết mua đồ chơi cho con, trong lòng anh cũng thấy ghen, liền đến cửa hàng đồ chơi trước, hỏi con: “Thích cái gì?”
Đinh Đinh phát hiện bé không ôm chó theo, lập tức mất hứng, ghé vào trên vai Uyển Tình: “Mẹ, về nhà.”
“Qúa giờ về nhà rồi... con xem cái kia thật đáng yêu, để cho nó làm bạn với Uông Uông được không?”
Đinh Đinh nghĩ một chút, gật đầu.
Mục Thiên Dương lập tức quét sách tất cả búp bê vải trong cửa hàng.
Uyển Tình đen mặt: “Làm sao mang về được?”
Mục Thiên Dương nhìn vóc dáng khá lớn, mặt giãn ra còn ôm không hết, yên lặng thả về, lại có chút không nỡ, do dự một chút, anh để ở dưới này, nói: “Đợi Nhanh Nhanh trưởng thành có thể chơi cái này.” Sau đó gọi điện thoại cho quản gia: “Kêu lái xe lái tới xxx, tốt nhất là mang theo hai chiếc.”
Cúp điện thoại, hỏi lại Đương Đương muốn cái gì. Đương Đương đối với việc mình luôn đứng sau em gái, đã bình tĩnh: Xem ra thế giới này con gái chính là bảo bối, về sau nhất định bé sẽ không bắt nạt em gái, cũng sẽ không bắt nạt em gái nhà khác.
Đường Đương nhìn Uyển Tình, Uyển Tình nói: “Con thích cái gì, nói cho ba biết?”
Um, đây là có thể tùy tiện chọn đi? Đương Đương khác với Đinh Đinh, Đinh Đinh có Uông Uông nên nhìn những cái khác đều chướng mắt, cái gì bé cũng không có, toàn bộ món đồ chơi đều muốn chơi, vì thế thực sự hứng thú.
Mục Thiên Dương cảm thấy: Con phải giống như thế mới có thể yêu được, nếu không thì người làm cha như anh sẽ cực kỳ không có cảm giác thành tựu.
Bây giờ Đương Đương không có nhiều hứng thú với mấy món đồ chơi xếp hìh, xếp gỗ nhỏ, nhưng trước kia từng thích. Nhân viên cửa hàng cũng nghĩ tiến cử những món đồ chơi bổ ích, Mục Thiên Dương nghĩ muốn mua toàn bộ, lại sợ UYển Tình không đồng ý.
Uyển Tình nói: “Anh đừng quá khoa trương, mua một ít mô hình, muốn dạy bọn chúng nhận mặt chữ, nhận thức cái này nọ là được rồi.”
“Nhận chữ có phải quá sớm không?”
“Chờ qua sinh nhật bọn chúng, em chuẩn bị đưa chúng đến nhà trẻ.”ai muốn đọc trước liên hệ
“A...” Tháng sáu đã là sinh nhật rồi, đi nhà trẻ thì không thể ngày nào cũng chơi với con được, Mục Thiên Dương không nỡ.
Uyển Tình thấy anh như vậy, nghẹ giọng hỏi: “Anh nói tuổi nào mới thích hợp?”
Mục Thiên Dương vừa nghe lập tức nói: “Hơn hai tuổi đi! Chúng cũng không có nhiều thời gian được yêu thương.”
“Vậy được rồi” Uyển Tình gật đầu: “Đủ bốn tuổi lại tính, quá muộn thì không được. Bình thường bọn chúng tiếp xúc với trẻ khác, chậm thêm cũng không tốt. HiỆN tại Đinh Đinh cũng có chút thẹn thùng, cũng không thích nói chuyện, em muốn để nó tiếp xúc nhiều với những đứa trẻ khác.”
Đinh Đinh nghe cô nhắc đến mình, quay đầu nhìn cô, cho rằng mẹ nói mình không tốt, điềm đạm đáng yêu hô lên: “Mẹ...”
“Mẹ khen con mà.” Uyển Tình cười nói: “Đinh Đinh nhà mình tốt đẹp, thế nhưng lá gan phải lớn hơn chút...”
Đinh Đinh sợ hãi vùi mặt vào cổ cô: “Uhm.”
Uyển Tình sờ đầu bé, hi vọng bé lớn lên chút thì tốt rồi.
Mục Thiên Dương thấy Uyển Tình vẫn ôm cô, vương tay: “Em ôm mãi sẽ mệt, để anh ôm cho.”
Đinh Đinh vội vàng né tránh: “Con không... con tự đi.”
“Được rồi.” UYển Tình đặt bé xuống đất: “Mẹ mệt rồi, con đứng một lúc, cùng mua xong đồ chơi thì đi tiếp.”
Đinh Đinh chậm rãi đứng vững: “Hóa ra mẹ ôm mình sẽ mệt, bé nhìn Mục Thiên Dương, chỉ một bàn tay có thể ôm anh mình, giống như rất lợi hại, về sau để cho anh ôm cũng tốt...
Mua xong đồ chơi, lái xe của Mục gia cũng đến. Lái xe nhìn thấy Uyển Tình và con, nghẹn họng nhìn trân trối.
Uyển Tình có chút xấu hổ.
Mục Thiên Dương nói: “Quản cho tốt cái miệng của các anh!”
Lái xe lập tức gật đầu, đây là không cho phép bọn họ nói cho lão gia rồi...
Có biện pháp mật báo nào khác không?
Đi ra khỏi cửa hàng đồ chơi, Mục Thiên Dương nói: “Hôm nào đi thăm ông nội.”
Uyển Tình gật đầu.
“Vẫn còn mua cái gì?”
“Con muốn ăn kẹo ngọt.” Đinh Đinh nhìn Uyển Tình nói.
“Con cũng muốn!” Đương Đương kêu lên.
“Trẻ nhỏ không được ăn quá nhiều đồ ngọt!” Uyển Tình nói.ai muốn đọc trước liên hệ
Mục Thiên Dương đã tìm kiếm cửa hàng bán kẹo, đi tới một vòng, nhìn đến siêu thị nhập khẩu. Siêu thị có rất nhiều kejpo, nhưng thích hợp cho trẻ ăn sao? Mục Thiên Dương hơi choáng váng đầu óc.
Quay đầu nhìn thoáng qua Uyển Tình, anh lấy ra di động gọi cho Thiên Tuyết: “Hàng ăn!”
“Làm gì, chưa nói rõ ràng với UYển Tình sao?”
“Đừng rủa anh, cẩn thận anh thu mua cửa hàng của em, anh hỏi em, kẹo nào thì tốt cho trẻ nhỏ ăn.”
“Cái này em không rõ lắm nha, QQ đường, kẹo hồng?” Thiên Tuyết tự nói một phen, hỏi: “Hiện giờ anh đang ở đâu?”
Mục Thiên Dương nói: “Trung tâm Mỗ Moõ.”
“Em nhớ ở đó có một tiệm chuyên làm kẹo, anh dẫn chúng đi xem, xem chúng thích loại nào.” Thiên Tuyết nói địa điểm cho anh, lại đề nghị: “Lầu 4 có một nhà hàng bánh ngọt, bên trong có bánh ngọt rất ngon! Còn có quần áo và đồ chơi, đừng quên mua, Uyển Tình không cho em mua quá nhiều, anh mua chắc là cậu ấy không phản đối!”
“Được.” Mục Thiên Dương nghe xong, cảm thấy thời gian cả ngày hôm nay đều có thể bố trí, lập tức mang con đi mua kẹo.
Hai đứa con nít đã ưa khổ người lớn, tạo hình kẹo que, mỗi đứa cầm một chiếc, những cái khác cũng không để vào mắt. Thế nhưng Mục Thiên Dương vẫn mua rất nhiều cái khác, thiếu chút nữa quên mất Uyển Tình nói sợ con ăn hỏng răng, có thể anh nghĩ muốn chiều chúng một chút.
Tiếp theo muốn đi mua quần áo, Uyển Tình nói: “Ăn cái gì?” Nhớ tới vừa mới nhìn thấy quảng cáo trên rạp chiếu phim, nói: “Nếu không thì đến rạp chiếu phim xem đi? Hình như gần đây có phim hoạt hình, nếu có, xem xong thì đi ăn cơm trưa.”
“Được!”
Rạp chiếu phim không thiếu phim điện ảnh gia đình. Vừa lúc có một bộ phim hoạt hình nước ngoài, bốn người liền đi xem. Đinh Đinh Đương Đương lần đầu xem phim, tự nhiên tràn ngập tò mò. Phim điện ảnh không khó biết, hoạt hình lại đáng yêu, hai đứa rất thích, xem xong còn lẩm nhẩm không tha, ôm Uyển Tình nói: “Mẹ, muốn xem nữa.”