Mục Thiên Dương ngẩn ra, phát hiện ánh mắt của cô phiêu bốn phía, tựa hồ như muốn tìm cái gì vây. Anh hiểu được, lấy từ trong ví ra nhẫn kim cương màu ngọc bích của bốn năm trước, chậm rãi vững vàng……..Đeo vào ngón tay áp út của cô.
“Ngón áp út của em còn dài hơn ngón trỏ.” Anh nói.
Uyển Tình cắn môi nói: “Nghe nói người như vậy sẽ trải qua bệnh phát sinh.”
“Nói bừa! Đây là đại biểu hôn nhân của em rất lâu, một khi kết hôn, liền tuyệt đối sẽ không ly hôn, sẽ bạch đầu giai lão.”
Uyển Tình cười, giơ tay ôm lấy cổ anh, nghiêm túc nói: “Thiên Dương……..Em chưa từng ngừng yêu anh………”
“Anh cũng vậy.” Mục Thiên Dương mạnh phủng ở trên mặt của cô, hôn đi lên…….
“A____” Uyển Tình thở nhẹ một tiếng, lập tức đứng không vững, bị anh ấn ngã xuống giường, “Ngô……Hoa…….”
Mục Thiên Dương ôm cô nhanh một chút, đá bó hoa đi___quả thực là lợi dụng người ta xong, liền đá rơi người ta!
Hai người quấn lấy nhau cùng một chỗ, trong không khí tràn ngập hơi thở làm người ta mặt đỏ tim đập, cùng với hô hấp không ổn định của bọn họ.
Nghỉ ngơi một lát, Uyển Tình nói: “Tuy rằng……Em rất không muốn phá hư không khí. Nhưng mà………Đứa nhỏ đâu?”
“Đang xem TV.” Cả người Mục Thiên Dương toàn mồ hôi, còn đặt ở trên người cô, cúi đầu hôn vụn vặt lên trên khuôn mặt của cô……..
“Đừng tới……..” Uyển Tình cầu xin nói.
“Em nợ anh ba năm, một lần sao đủ?”
“Về sau trả lại anh.” Uyển Tình cầu xin tựa vào ngực anh làm nũng, “Nhưng mà đứa nhỏ là con của chúng ta.”
“Uh…….” Mục Thiên Dương đứng lên, vừa lau sạch sẽ vừa nói, “Anh tắm rửa một cái, sau đó đi ôm bọn nhỏ tiến vào.”
“Mở cửa sổ một chút…….” Uyển Tình chôn mặt ở trên gối, loại hơi thở điên cuồng này, thật sự làm cho người ta không nâng đầu dậy nổi.
Mục Thiên Dương cười, cúi đầu hôn lên vai của cô một chút, sau đó mửa cửa sổ ra đi tắm. Tắm rửa xong đi ra, Uyển Tình cũng mặc áo ngủ. Anh có điểm hơi buồn bực, bất quá điểm buồn bực đó còn không đánh lại sự ngạc nhiên và niềm vui khi đứa nhỏ được sinh ra, anh cảm thấy mỹ mãn ôm đứa nhỏ tiến vào.
Đã nhỏ đã buồn ngủ, tiến vào hô một tiếng mẹ liền không nhắc nổi mắt, không lại náo loạn muốn nghe chuyện xưa.
Mục Thiên Dương nằm ở phía sau Uyển Tình, ngủ một lát đứng lên: “Anh nghĩ……..Anh còn là nên ngủ bên ngoài đi ngủ ngon!”
Uyển Tình bật cười.
Anh tự tay nhéo cô một chút: “Cẩn thận anh cho em cũng tưởng.”
“Anh chán ghét!” Uyển Tình mặt đỏ nói, kéo chăn chum mặt, “Đừng để bị lạnh.”
“Tuân lệnh, bà xã!”
“……..”
Sáng sớm đứng lên, Mục Thiên Dương đi theo phía sau Uyển Tình. Uyển Tình làm bữa sáng, anh chuyển trứng gà, thỉnh thoảng trộm hôn một cái, hai người như keo như sơn. Nếu như không có đứa nhỏ, tất nhiên còn muốn châm tình cảm mãnh liệt của thế giới hai người.
Đinh Đinh Đang Đang cảm thấy, hôm nay ba ba điên rồi…….Không đúng, là choáng váng, cười đến giống như đứa ngốc! Còn luôn vụng trộm hôn nhẹ mẹ, đừng tưởng rằng bọn chúng không phát hiện! Hừ, ba ba tưởng độc chiếm mẹ, hơi quá đáng, nhất định không để cho ba ba thực hiện được! Bằng không bọn chúng liền thảm, sẽ trở thành những đứa trẻ không có người muốn………
Sau khi ăn điểm tâm, Uyển Tình rửa chén, đuổi Mục Thiên Dương đi chơi với đứa nhỏ. Mục Thiên Dương xuân phong đắc ý, có điểm trạng thái không ở, làm cho hai đứa nhỏ càng thêm cảm giác nguy cơ. Nhưng mà trẻ con chính là trẻ con, tưởng phá cũng không nghĩ ra cái chiêu gì, chỉ có thể kiên trì bán manh giả đáng thương một trăm phần trăm không lay động được.
Uyển Tình thu dọn việc nhà xong, muốn đi mua thức ăn.
Mục Thiên Dương nói: “Không cần khổ cực như vậy, chúng ta đi ra ngoài ăn.”
“Đồ ăn bên ngoài không tốt lắm, đứa nhỏ còn nhỏ như vậy, ăn hại bụng làm sao bây giờ?” Uyển Tình nói, “Hơn nữa mới qua ngày lễ, chắc là không biết mỗi ngày đều có người đi ra ngoài ăn cơm.”
“Được rồi, anh sai!” Mục Thiên Dương thừa nhận sai lầm đúng lúc, “Đi cùng với em.”
“Một mình em cũng có thể.” Uyển Tình chu miệng nói, “Mỗi lần mang theo cả nhà, đều bị người vây quanh nhìn……”
Mục Thiên Dương dừng một chút, cảm thấy lời này không đúng, nửa ngày mới nói: “Mang theo cả nhà là anh được không?”
Uyển Tình lè lưỡi: “Đi thôi đi thôi, anh không chê mất mặt là tốt rồi.”
Mục Thiên Dương đưa tay nhu mặt cô: “Đứa ngốc, em còn lè lưỡi…….Đây là cẫu dẫn anh biết không?” Âm thanh của câu nói cuối cùng rất nhỏ.
Uyển Tình liếc anh: “Ai câu dẫn anh?”
“Chính là câu dẫn.” Mục Thiên Dương đưa tay ôm thắt lưng của cô, “Anh thích……Đáng yêu đến mức làm động lòng người, cả người đều động.”
Uyển Tình đấm anh một cái.
Mục Thiên Dương tránh thoái đúng lúc, còn hôn trôm một chút. Uyển Tình còn muốn đánh anh, anh bắt lấy tay cô, hôn lên, hai người liếc mắt đưa tình có điểm quá đáng, Đinh Đinh Đang Đang nhìn xem bắt đầu nổi lên nước mắt.
Nước mắt vừa muốn rơi xuống, chuông cửa vang lên.
Uyển Tình vội vàng đẩy Mục Thiên Dương ra, sờ sờ tóc nói: “Em đi mở cửa.” Nói xong tức giận trừng mắt liếc nhìn anh một cái.
Đứa nhỏ thở dài nhẹ nhõm một hơi, bảo tồn lại nước mắt.
Uyển Tình mở cửa, nhìn Thiên Tuyết mặc áo khoác màu trắng đeo túi Chanel.
Thiên Tuyết nói: “Cái chìa khóa kia không biết làm sao tới quên mất rồi……” Kỳ thật, cho dù không quên, cô cũng không dám mở. Cảm giác chỗ này là nhà của anh hai và chị dâu, không thể xông loạn.
Uyển Tình cười rớt ra cửa, quay đầu nói với Mục Thiên Dương: “Thiên Tuyết quay về.”
Mục Thiên Dương nhíu mày: “Ngày hôm qua chạy đi đâu, lúc này mới quay trở lại? Không nói rõ đối tượng hẹn hò, xem anh như thế nào thu thập em!”
Thiên Tuyết vừa đổi giày vừa nói: “A ~ đây là em tự giác anh còn không vừa lòng? Em mà ở trong này, anh nên chê em mười vạn vôn.”
Mục Thiên Dương lặng đi một chút mới hiểu được. Mười vạn vôn, bóng đèn lớn siêu cấp! Mặt anh ửng đỏ, cấm lấy tờ báo đến xem, quyết định không nên cãi nhau với phụ nữ…….Thật sự là ầm ỹ không thắng!
Thiên Tuyết liếc một cái, không nhăc nhở anh anh cầm ngược tờ báo, chỉ là hỏi: “Anh ở đây nhiều ngày như vậy, còn chưa có đến công ty xem? Việc làm ăn đều bị người đoạt xong rồi, anh còn ngồi được! Không nên cảm thấy Mục thị lớn, phân công ty này tồn vong không có ảnh hưởng. Anh vừa hăng hái phát triển sản nghiệp mới thật tốt, kết quả bị một cái công ty nhỏ vừa mới gây dựng đánh ngã, truyền đi ra ngoài có bao nhiêu dọa người?”
“Đánh ngã anh là bạn học già của em, em nên đắc ý?”
“Hừ ~ em đương nhiên đắc ý!”
Bạn học già? Uyển Tình nháy mắt một cái, vì sao không có nghe bọn họ đề cập qua, hoàn toàn nghe không hiểu …….Có cảm giác có điểm luống cuống.
Mục Thiên Dương khép lại tờ báo, đứng lên: “Được rồi, anh đến công ty nhìn xem. Em muốn mang Uyển Tình đi tản bộ phải nắm bắt thời gian, hai ngày nữa anh mang cô ấy về nhà.” Nói xong đi đến bên cạnh Uyển Tình, nói lời nói không sai biệt lắm, hôn cô.
Anh đi! Mở cắn! Thiên Tuyết vội vàng chạy đến sô pha, che mắt đứa nhỏ lại.
Hai đứa nhỏ bất mãn cực kỳ, cầm lấy tay cô muốn kéo xuống. Thiên Tuyết kinh hãi: các cháu mới hai tuổi rưỡi, không nên biết sớm như vậy a!
Mục Thiên Dương hôn xong, bị Uyển Tình đánh một chút.
Anh liếm liếm môi: “Giữa trưa ăn cơm cùng nhau.”