Mục lão gia lo lắng không phải tự tìm phiền não, dù sao loại sự tình này thấy được nhiều lắm. Tuy rằng đi qua vài thập niên, an hem Mục Thiên Dương và Mục Thiên Thành tình thâm vẫn là kiêu ngạo của ông. Nhưng hiện tại hai người đều kết hôn, không phải lưu manh, lo lắng nuôi gia đình, bao che cho đứa nhỏ nha!
Mục Thiên Thành không tim không phổi, chí ở mạo hiểm, không một phút nghĩ đến doanh nghiệp gia đình, anh còn cảm thấy chính mình hàng năm chia hoa hồng là chiếm tiện nghi đây. Hơn nữa anh yêu là Văn Sâm, Trâu Tranh cũng không phải vợ thật của anh, anh một chút cũng không quan tâm, thập phần rõ ràng!
Nghe Mục lão gia nói muốn chờ Trâu Tranh trở về, anh nào dám đáp ứng nha? Lúc trước cũng bởi vì Trâu Tranh, Uyển Tình mới gả đứa nhỏ cho người khác, hiện tại anh họ tóm anh liền đánh đấy! Nếu lại bị Trâu Tranh bám trụ, anh họ vẫn không thể giết anh rồi?
Anh vội vàng nói với Mục lão gia: “Không quan hệ, không cần chờ cô!”
Mục lão gia tức giận. Chính là hiện tại không dám chạy giống vài năm trước, chỉ có thể nâng gậy đánh anh, không có đuổi theo anh: “Đó là vợ mày! Cái thằng không tim không phổi này, mày bình thường có phải cũng không quan tâm cô hay không? Đây chính là cháu dâu ta! Mày muốn đánh mất cô, xem ta thu thập mày như thế nào! Đều kết hôn vài năm, cũng không biết sinh đứa cháu cho ta......”
Mục Thiên Thành yên lặng uống trà, nhìn đến gậy rơi xuống, cũng không còn chạy giống như trước kia—— bằng không ông nội liền đánh không đến anh đây! Hiếu tâm thôi, thể hiện ở các mặt.
Mục Thiên Dương và Uyển Tình liếc mắt một cái, tại sự kiện này, bọn họ còn không dám mạo hiểm cho Mục lão gia biết chân tướng. Vì tránh cho Mục lão gia hoài nghi, hai người chủ động nói chờ Trâu Tranh trở về.
Trâu Tranh còn có một vòng mới trở về, Mục lão gia lục lọi sách, sau khi Trâu Tranh trở về mấy ngày nay cũng không phải ngày lành, còn muốn kéo dài một vòng, nửa tháng sau.
Mục Thiên Thành lập tức nói: “Sẽ không chờ cô chứ......” Nửa tháng nha, anh phải sợ anh họ chờ không được!
Mục lão gia lại muốn đánh anh.
Uyển Tình nói: “Thiên Tuyết đâu? Thiên Tuyết không phải muốn lên khóa?”
“Đúng, còn có Thiên Tuyết!” Mục lão gia lập tức gọi điện thoại cho Thiên Tuyết, Thiên Tuyết bình thường muốn lên khóa, mấy ngày nay đúng là thời điểm bận nhất.
Cuối cùng châm chước một cái, định vào Chủ nhật nửa tháng sau, Trâu Tranh trở lại, Thiên Tuyết cũng không đi học. Thừa dịp trong khoảng thời gian này, còn có thể xử lý cái gì phòng tân hôn một chút, đổi gia cụ, thêm trang sức, làm quần áo linh tinh.
Lúc Uyển Tình bọn họ ở thành phố C, Ngô Nhã cũng đã giám sát công nhân bố trí phòng Bảo Bảo ở cách vách Mục Thiên Dương, bảo mẫu đều mời tốt lắm, còn chuyên môn kiến trúc phòng chơi.
Ngô Nhã nhìn ba anh em Thiên Dương bọn họ lớn lên, đối với nhu cầu trên đường trưởng thành của đứa nhỏ rất kinh nghiệm, trong đầu đã suy nghĩ đứa nhỏ trưởng thành sẽ có cái hứng thú gì.
Nếu như là đọc sách bình thường học lên có vẻ đơn giản, tuổi không sai biệt lắm, một người một phòng, đồng thời trang bị phòng sách thì tốt rồi. Vạn nhất muốn học khiêu vũ, học đánh đàn, có phòng luyện chuyên môn, phòng đàn. Cho dù không học này đó, thời điểm tiểu học trung học, Đinh Đinh chỉ sợ cũng muốn học ——xã hội thượng lưu, dù sao cũng tránh không được chương trình học thục nữ này, lúc trước Thiên Tuyết cũng học qua. (Uyển Tình ở Đinh gia cũng học qua)
Phòng đàn của Thiên Tuyết còn, Steinway Piano cũng chưa quăng. Trung học trước kia còn thường xuyên đánh, từ sau khi lên trung học, cơ hồ không chạm qua. Ngô Nhã nghĩ, Thiên Dương chỉ sợ sẽ không ủy khuất con gái của mình, Piano kia chỉ sợ cũng bị vứt bỏ, về sau Đinh Đinh học đàn, nhất định phải mua mới…
Về phần Đương Đương, trong lòng Ngô Nhã loạn đồng tình một phen. Đương Đương tốt nhất không cần có hứng thú quá quái dị, tỷ như giống Mục Thiên Thành như vậy. Nó tốt nhất là quy củ đọc sách, trưởng thành học thương nghiệp, bởi vì Mục Thiên Dương cần người nối nghiệp ——sứ mệnh gia tộc trốn không thoát!
Bà nghĩ đến, kỳ thật Mục Thiên Dương đều ở trong lòng mô phỏng qua một lần. Đinh Đinh à, gửi tốt, muốn làm gì thì làm đó, Mục Thiên Dương vô điều kiện sủng ái; Đương Đương thôi, thực xin lỗi...... Qua không được vài năm anh sẽ bắt đầu giáo dục tinh anh! Anh thời điểm trung học có thể đủ quản lý công ty, con trai tự nhiên không thể kém hơn anh!
Đương nhiên, cái này còn có chút xa, đặc biệt muốn nô dịch Đương Đương tới thay vị trí của anh, anh sợ Uyển Tình đau lòng, không đồng ý, cho nên không dám nói. Về sau anh sẽ ở cuộc sống trong bồi dưỡng Đương Đương không nhận thức được trách nhiệm và lòng tiến thủ, trước mắt quan trọng nhất là —— như thế nào để hai đứa nhóc tới phòng Bảo Bảo ngủ cùng bảo mẫu!
Anh và Uyển Tình tuổi trẻ lực khỏe mạnh, không thể từng cái đêm xuân đều bị hai đứa nhóc ngăn cản chứ?
Trước khi lĩnh chứng minh nửa tháng, anh hy vọng có thể làm tốt chuyện này. Nói vậy, anh còn có thể có cái khoái hoạt đêm tân hôn. Cho nên anh mấy ngày nay đều ở vì lừa gạt đứa nhỏ rời đi giường lớn của mình mà phấn đấu, đứa nhỏ bị anh phiền...... Không nghĩ để ý đến anh.
Anh:......
Uyển Tình biết ý nghĩ của hắn, vừa thẹn lại 囧, không giúp anh, biến thành anh thực u oán.
Mục lão gia và Mục Thiên Thành cũng lo lắng đến tình hình giữa vợ chồng bọn họ, ngẫu nhiên giúp đỡ Mục Thiên Dương hò hét đứa nhỏ. Đương Đương hơi có hành động, nhưng không tách mẹ ra quá, luyến tiếc, không muốn gật đầu. Đinh Đinh lại càng không quan tâm, cảm thấy một đám người đều là người xấu, muốn cướp đi mẹ nó!
Hai đứa nhỏ bị một đám người lớn phiền đến cau mày nhíu mặt.
Lúc này Ngô Nhã đề nghị, chuyển giường nhỏ đến phòng ngủ Mục Thiên Dương đi.
Khi Uyển Tình vừa chuyển đi tới còn có chút phòng bị Ngô Nhã, trải qua vài ngày ở chung, phát hiện Ngô Nhã cũng không có nhằm vào cô, thậm chí có đôi khi còn đang hữu ý vô ý lấy lòng, tâm tình của cô thả lỏng được chút. Chính là chuyện năm ấy còn ghi tạc trong đầu cô, cô thân cận không nổi, chỉ hy vọng bình thường tường an vô sự thì tốt rồi.
Nghe được Ngô Nhã nói như vậy, cô cảm thấy có thể làm, giống như điều hòa một chút, Thiên Dương và đứa nhỏ đều chiếu cố đến.
Mục Thiên Dương cũng chỉ có thể lui như vậy mà tìm tiếp, để người ta chuyển hai cái giường nhỏ vào phòng ngủ, dù sao phòng ngủ của anh lớn, may mà sắp đặt một chút còn không ảnh hưởng mỹ quan.
Giường Đinh Đinh là màu hồng, trên treo màn lụa mỏng màu hồng, treo một ít đồ chơi đáng yêu; giường Đương Đương là hình thức tòa thành, còn có phương tiện giải trí.
Hai người vây quanh giường vòng vo hai vòng, có hơi yêu thích không buông tay. Bọn họ không ngủ quá loại giường này, tự nhiên có chút ngạc nhiên. Đương Đương rất nhanh liền chui trên giường của nhóc, đi chơi thang trượt, Đinh Đinh còn đứng ở một bên do dự.
Mục Thiên Dương hỏi bé: “Đinh Đinh buổi tối ngủ nơi này được không?”
Trong lòng Đinh Đinh là muốn thử một lần, nhưng nghe anh hỏi, sẽ không nghĩ đáp ứng.
Mục Thiên Dương thấy bé xa cách, bất đắc dĩ sờ sờ cái mũi, lại hỏi: “Chúng ta trốn Miêu Miêu được không?”
Đinh Đinh kéo màn, nhìn nhìn bên trong, lại quay đầu nhìn anh một cái, kéo màn lên, người liền hướng lên đi. Đương Đương thấy, lại đây cùng bé chơi trốn Miêu Miêu, lập tức liền xốc màn lên nhìn thấy bé. Đinh Đinh cười khanh khách, lập tức theo bên kia đi xuống, cùng anh chơi trốn Miêu Miêu.
Mục Thiên Dương không chịu cô đơn, vén tay áo lên đuổi theo, muốn cùng nhau chơi đùa. Kết quả Đinh Đinh đụng tới anh sẽ không cao hứng, chỉ thích chơi với Đương Đương. Anh náo loạn một lát, thấy mình không được chú ý, đành phải yên lặng rời khỏi.