Edit: minhhy299
Đứa nhỏ hòa hảo, nhường chỗ ngồi cho nhau. Làm cho trong chốc lát, ai cũng không chịu ngồi, hai đứa lại tay cầm tay đi đến nhà bếp, muốn từ phía dưới tìm ra một băng ghế. Tìm tới tìm lui, không tìm được, nói thầm vài câu, đưa tay sờ loạn trong hốc tường.
Uyển Tình vội la lên: “Không cho phép sờ loạn! Có sâu!”
Bốn người nghĩ loại địa phương kia có rắn, côn trùng, chuột, kiến, vội vàng chạy tới, ôm người lui từng bước.
Hai đứa hồn nhiên không sợ nguy hiểm tiềm ẩn, bị ôm đi có chút bất mãn. Đương Đương giơ tay nhỏ bé lên, trên tay vô cùng dính bụi bẩn, nhưng nắm một viên kẹo sặc sỡ.
Uyển Tình ngẩn ra, tiếp nhận đến, nhéo nhéo, bên trong xác thực có đường, hình như là lễ mừng năm mới khi cho bọn trẻ ăn. Cô hỏi: “Sao để đường nơi này?”
“Dự trữ.” Đinh Đinh nghiêng đầu nói, “Mẹ ăn.”
Uyển Tình hốc mắt ẩm ướt, sờ sờ đầu bé: “Về sau không cần để loạn...... Về nhà mua cho con cái bình, con giữ trong bình được không?”
Đinh Đinh còn không quá biết cái này, từ chối cho ý kiến, chính là quay đầu nhìn nhìn cửa có chút rách nát: “Nhà......”
“Nơi này không phải nhà.” Uyển Tình đưa tay lau tro bụi trên tay bé, “Địa phương có ba mẹ mới là nhà.”
Khi nói chuyện, Đương Đương lại duỗi tay đi đào kẹo trong vách tường, Uyển Tình vội vàng kéo trở về: “Không cần, đều bị côn trùng hôn qua, ăn sẽ sinh bệnh.”
Mục Thiên Dương tò mò nhìn thoáng qua, nghĩ rằng hai đứa trẻ này thật sự là thiên phú dị bẩm, nhỏ như vậy liền hiểu được trữ lương thực, trưởng thành khẳng định sẽ không lãng phí. Thấy trong hốc tường còn lộ ra sắc thái giấy gói kẹo, anh nhặt một cây gỗ trên mặt đất đi đào —— để ngừa vạn nhất, vạn nhất lấy ra cái động vật ngủ đông sẽ không tốt.
Đào hai cái, từ bên trong rơi ra bốn năm viên đường.
Đinh Đinh nuốt một ngụm nước bọt, ghé vào trên đùi Uyển Tình nói: “Mẹ, muốn ăn.”
“Cái này không có thể ăn.” Bệnh do ăn uống mà ra, Uyển Tình nào dám cho bé ăn?
Đinh Đinh bẹt bẹt miệng.
Mục Thiên Thành vội vàng từ trong túi tiền lấy ra hai cây kẹo que: “Đến đến, chỗ chú có.” Ở chỗ Tiêu Tiêu ăn xong điểm tâm khi đi tới, anh mua trên đường, vì nghĩ lấy đến đùa đứa nhỏ.
Hai cái hài tử lập tức nhếch miệng nở nụ cười, ngọt ngào nói: “Chú thật tốt ~”
Mục Thiên Thành trong nháy mắt mừng rỡ tìm không ra hướng bắc.
Uyển Tình ngập ngừng nói: “Cái này cẩn thận một chút, nhìn bọn nó ăn, đừng cho bọn nó ngậm vào toàn bộ, bằng không cắn rớt khả năng kẹt cổ.”
Mục Thiên Thành ngẩn ra, không dám cho bọn họ ăn. Bất quá hai đứa con nít đã đoạt kẹo đi, anh chỉ có thể nhìn người chằm chằm.
Bên cạnh Mục Thiên Dương còn nhìn kẹo giấu hốc tường, thấy bên trong lộ sợi dây ra, còn giống như có cái gì. Anh kéo dây ra bên ngoài, lôi ra một cái túi tiền, giống như là khi ông già trước kia ở nông thôn hút thuốc lào trên cái đầu treo gói to, ở trên có dây thừng thắt miệng lại, lôi kéo liền chặt lại.
Mục Thiên Dương ước chừng bên trong có cái gì, còn rất có phần lượng, hình như là tiền xu. Anh liếc mắt nhìn đứa nhỏ một cái: nhỏ như vậy đã vơ vét của cải?! Anh nhịn không được một trận hắc tuyến, tháo dây ra, từ bên trong đổ ra một cái vòng trang sức bằng kim loại.
Trâu Tranh ồ lên một tiếng, đưa tay tiếp nhận.
Mục Thiên Thành cũng kinh ngạc phát ra âm thanh, nhìn Mục Thiên Dương: “Đây là gì? Thoạt nhìn còn rất tinh xảo.”
Uyển Tình cũng nhìn, là một cái vòng trang sức màu trắng bạc, xem chiều dài hẳn là vòng cổ, mặt trên mấy mảnh nhỏ kim loại trang trí. Nhìn kỹ, những mảnh kim loại nhỏ thực sự trông giống như đồ chơi poker: cơ, rô, bích, nhép......
Mục Thiên Dương đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô: “Sao em cũng để đồ ở đây?”
“Em?” Uyển Tình quay đầu, “Đây không phải là đồ của em! Em mới không biết có chỗ này đâu!” Cô nhìn cái túi kia trong tay anh, không cớ lạnh gáy một trận, vội vàng nói, “Mau vứt bỏ! Không biết ai lưu lại, cẩn thận gặp tà! Loại địa phương này, có nhiều truyền thuyết lung tung, trách dọa người.”
“Thật không là em để?” Mục Thiên Dương kinh ngạc nhìn cô, cúi đầu nhìn giấy trên tay, đó là anh lấy ra từ trong túi nhỏ. Anh đưa giấy cho cô, “Trên cái này có tên mẹ em.”
Uyển Tình chấn động mạnh một cái, trừng lớn mắt: “Làm sao có thể?!”
Mục Thiên Dương thấy cô đã bị kinh hách, việc vỗ vỗ vai của cô: “Thả lỏng.”
Uyển Tình run run, vội vàng đưa tay đi lấy giấy: “Làm sao có thể chứ?” Khi nói chuyện, gấp đến độ nước mắt long lanh.
Mục Thiên Dương sợ cô kéo giấy hỏng rồi, thật cẩn thận cầm cho cô xem, chỉ thấy giấy trên viết ba chữ “Từ Khả Vi” thật to, bên cạnh còn có ba dòng chữ nhỏ.
Thứ nhất là “Ngày mười sáu tháng ba năm nào đó”, Uyển Tình lặng đi một chút, thứ tự số là sinh nhật Từ Khả Vi, nhưng năm cũng không phải năm Từ Khả Vi sinh ra, hẳn là thời điểm hai tuổi.
Thứ hai là “Đài phun nước số bao nhiêu Thành phố C bên ngoài một cửa hàng đồng hồ đường phố nào đó”, hình như là một cái địa chỉ, hơn nữa là địa chỉ thành phố C!
Thứ ba là phải..... Vật ấy nhưng luôn mang theo.
Trong lòng Uyển Tình giống bị cái gì thật mạnh đụng phải một chút, cô mạnh kéo giấy qua, may mà Mục Thiên Dương không nắm chặt, bằng không đã bị kéo vỡ vụn. Cô mở to mắt nhìn nửa ngày, nước mắt tràn mi, lại quay đầu từ trên tay Trâu Tranh cầm qua cái vòng cổ kia, bất khả tư nghị nói: “Làm sao có thể? Cái này thật sự là đồ của mẹ em sao? Nhưng là làm sao có thể! Không phải em để! Làm sao có thể?!”
Chỗ này, cực kỳ xa chỗ bà ở lúc trước, làm sao có thể có đồ của mẹ.
Mục Thiên Dương cầm vai của cô: “Bình tĩnh một chút. Mẹ em không phải cô nhi sao? Nói không chừng...... Nơi này là nhà nguyên bản của bà.”
Uyển Tình thật mạnh chấn động, lại cúi đầu nhìn giấy trên tay, đột nhiên bắt lấy tay anh nói: “Anh xem, giấy này cũ như vậy, không biết đã bao nhiêu năm...... Vẫn là viết bút lông!”
Trâu Tranh hỏi: “Nơi này nguyên bản ai ở? Tìm bọn họ hỏi một chút đi.”
Uyển Tình một chút, hơn nữa ngày mới nói: “Là bà nội Từ Nhị, đã chết rất nhiều năm...... Nghe nói...... Bà ấy điên.”
Uyển Tình nhìn trong tay giấy, có thể là bà nội Từ Nhị để sao? Cô biết rất ít chuyện bà nội Từ Nhị, là khi Văn lão đại biết được cô ở căn phòng này đề cập qua. Kết quả Tiêu Tiêu sợ dọa đến cô, lệnh cưỡng chế không cho phép Văn lão đại nhắc lại.
Trâu Tranh nói: “Chúng ta đây đi về trước tìm lão phu nhân đi. Vòng cổ này, nếu em không nhìn lầm, là cái bức tranh lão phu nhân chúng ta khi tìm con gái kia.”
“Cái gì?!” Uyển Tình và Mục Thiên Dương, Mục Thiên Thành đồng thời cả kinh.
Trâu Tranh nói: “Nghe nói là lão thái gia tìm người làm theo yêu cầu, bởi vì lão phu nhân đổ thuật thật tốt, cho nên làm bộ dáng màu sắc và hoa văn poker. Tự mình làm hai cái, hai tiểu thư một người một cái. Sau thời cuộc lại rung chuyển, lão thái gia, lão phu nhân sợ gặp chuyện không may, để cho người mang hai vị tiểu thư đi nơi khác, để phòng bất trắc. Trước khi đi, lão phu nhân cùng giao vòng cổ trên tay đại tiểu thư, lúc ấy đại tiểu thư sáu tuổi, nhị tiểu thư chỉ có hơn hai tuổi.Em nghĩ, cái này hẳn là đại tiểu thư đi...... Ưm, cũng có thể có thể là nhị tiểu thư. Chỉ có một cái, chẳng lẽ là đại tiểu thư ra đi với nhị tiểu thư?”