Liễu Y Y nghĩ đến kia một nhà ba người cũng không ở đây, nhịn không được buồn bã, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, đã muốn nhìn không tới gì đó quen thuộc trong trí nhớ.
Cô hít một hơi, xoay người đi lên lầu. Mới vừa đi, đầu Sở Thiệu và ba Liễu đầy mồ hôi từ trong hoa viên tiến vào, xem ra thật đúng là đi luyện Judo.
Khấu Băng đứng dậy, những người khác cũng đi theo đứng dậy, chào ba Liễu.
Sở Thiệu thở phì phò hỏi: “Y Y đâu?”
“Lên lầu lấy này nọ.” Thiên Tuyết nói.
“À. Vậy các cậu ngồi trước, tớ đi nhìn xem.” Sở Thiệu nói xong, nói với ba Liễu, “Cha, con đi lên trước một chút......”
“Ai là cha cậu?”Ba Liễu hừ nhẹ một tiếng, “Đi lên đi.” Nói xong hỏi đám người Khấu Băng, “Nó đi lấy cái gì?”
Khấu Băng nói: “Là hàng xóm đối diện trước kia cho cô gì đó.” Nói xong thuận tiện hướng ông hỏi thăm chuyện của Bạch gia.
Ông nhớ rõ chuyện tự nhiên nhiều hơn Y Y chút, bất quá cũng chưa cái gì đặc biệt. Khấu Băng cũng gọi người nhớ kỹ, chuẩn bị lấy về nói cho Kim lão phu nhân —— Kim lão phu nhân tự nhiên muốn biết nhiều chuyện của con gái hơn.
Y Y qua mười mấy phút đồng hồ mới xuống dưới, Khấu Băng thiếu chút nữa nghĩ đến xảy ra chuyện ngoài ý muốn, muốn gọi người đi lên nhìn. Sở Thiệu đi theo phía sau nàng, đưa tay phủi tro bụi đỉnh đầu của cô. Cô lại đây nói: “Thật có lỗi, tìm hơi lâu.” Sau đó đưa một cái hộp phong cách cổ xưa qua. Đưa tới giữa không trung không biết đưa cho ai, dừng một chút cho Uyển Tình.
Uyển Tình sửng sốt, liếc mắt nhìn Khấu Băng một cái, đưa tay tiếp nhận đến.
Mở ra nhìn nhìn, tạo hình thực tinh xảo, nhưng cô đã phát hiện không được cái gì, chỉ có thể nhìn mọi người. Lúc nhìn đến Mục Thiên Thành, Mục Thiên Thành đưa tay: “Cho anh xem.”
Cô vội vàng giao cho anh, nhìn anh có thể tìm được cái bí mật gì ẩn sâu hay không.
Mục Thiên Thành nhìn cẩn thận trong trong ngoài ngoài một lần, nói: “Thoạt nhìn như là Thụy Sĩ sản. Bát âm hộp là Thụy Sĩ người phát minh, nơi đó kỹ thuật phi bình thường kỹ càng.”
“Thụy Sĩ?” Mục Thiên Dương thì thào một tiếng, “Có thể ẩn dấu này nọ bên trong hay không?”
“Mới có thể, bất quá phải mở ra mới biết được.” Nói xong nhìn Khấu Băng và Uyển Tình, “Anh có thể hủy sao?”
Uyển Tình nói: “Anh tốt nhất là giả dạng hủy nó đi, đây là đồ dì lưu lại, cho bà ngoại.”
“Yên tâm.”
“Trở về lại hủy đi.” Khấu Băng nói, “Quấy rầy lâu lắm, chúng ta nên tạm biệt.”
Mọi người chào tạm biệt Liễu gia, nói có việc lại liên hệ.
Liễu Y Y và Sở Thiệu đưa bọn họ đến bên ngoài, Sở Thiệu ôm Liễu Y Y, nhìn Thiên Tuyết và Uyển Tình nói: “Chúng ta kết hôn vào tháng năm sang năm! Hai mươi bảy tháng năm!”
“Như thế nào không phải ngũ nhị ○?”
“Bởi vì 527—— thê ngô!” Sở Thiệu nói xong, cúi đầu nhing Liễu Y Y.
Liễu Y Y cong khuỷu tay lên chọc bên hông phải của anh một chút, mỉm cười hạnh phúc.
“Biết rồi!” Thiên Tuyết chịu không nổi kêu lên, “Chúng ta sẽ xem có thời gian không.”
Khấu Băng nhìn nhìn bốn phía, sau khi lên xe sắp xếp thuộc hạ đóng ở ngoài tiểu khu, để tránh có người đến bất lợi với Liễu gia. Anh tin tưởng, Đổ Vương giao hộp bát âm lỗi thời cho Liễu Y Y, tất nhiên là để lại tin tức, chỉ sợ có thể tra ra một ít bí mật.
Chính là, thời điểm giao hộp bát âm cho Liễu Y Y, Liễu Y Y mới tám tuổi, mà Bạch Đông Minh và Triệu Uyển Uyển, là qua nhiều năm mới gặp chuyện không may. Chẳng lẽ lúc ấy bọn họ đã muốn dự cảm đến nguy hiểm?
Trở lại Mục gia, mọi người nói trước cho Kim lão phu nhân chuyện phát sinh bên kia. Kim lão phu nhân cầm hộp bát âm nhìn trong chốc lát, trên dây cót, nghe được trong hộp âm nhạc truyền đến âm thanh Đinh Đinh Linh Linh, thật là khúc《fur Elise》kinh điển. Nghe xong, bà giao hộp âm nhạc cho Mục Thiên Thành: “Mở ra nhìn xem đi.”
Mục Thiên Thành mở hộp ra, các bộ phận nhỏ cùng một cách ở trên bàn. Uyển Tình và Thiên Tuyết tò mò nhìn, Đinh Đinh vươn tay nhỏ bé đi sờ.
Uyển Tình bắt lấy tay bé, bé nhìn Uyển Tình: “Là cái gì?”
“Về sau mua cho con.” Uyển Tình nhìn ra bé muốn, lúc vừa mới nghe âm nhạc, bé liền mở to mắt. Con nít đã thích à? Cô trước kia cũng có hộp bát âm, bất quá bị Đinh Thải Nghiên làm hỏng rồi.
Mục Thiên Thành hủy hộp bát âm, quan sát tất cả linh kiện một lần, thất vọng nói: “Cái gì đều không có.”
“Đây là cái gì?” Mục Thiên Dương chỉ vào hoa văn để trần trên hộp, đó là một loạt Anh văn điêu khắc ở trên mặt, chữ cái uốn lượn thật sự xinh đẹp, giống như đóa hoa bình thường.
Mục Thiên Thành nói: “For Elise, chính là《 fur Elise 》...... A, không đúng, đây là From Elise!”
“Đến từ?” Trình độ Anh ngữ của Uyển Tình còn dừng lại ở thời trung học, theo bản năng làm phiên dịch đơn giản nhất.
Mục Thiên Thành nghĩ một chút, nhìn Thiên Tuyết nói: “Em đi lấy laptop của anh đến!”
“Ừ. Vậy các người trước không cần nói, chờ em đến đây nói sau!” Cô không muốn bỏ qua chi tiết......
Thiên Tuyết ôm nhanh laptop Mục Thiên Thành xuống dưới, sau một lát khởi động máy, Mục Thiên Thành nói với mọi người, “Phiền toái các người xem trước bên ngoài.”
Mọi người nhìn ra bên ngoài, anh đã đánh xong mật mã.
Thiên Tuyết lườm anh một cái: “Có cái gì thần bí?”
“Hừ ~” anh nhẹ nhàng hừ một tiếng, Long Diễm Minh anh cũng không dám coi khinh, hơi chút kiêng dè một chút cũng là tốt.
Anh mở một cái trang Anh văn Uyển Tình xem không hiểu, đánh nhanh chữ, rất nhanh đã nói: “Đây có thể là một dòng đồng hồ Thụy Sĩ tên là Elise...... Xem ra chúng ta phái người đi Thụy Sĩ!”
Uyển Tình sửng sốt, nhìn Kim lão phu nhân. Kim lão phu nhân nói: “Ta đã già, sẽ không tự mình đi, cho người tin cậy đi nhìn xem đi.”
Khấu Băng trầm ngâm một lát: “Bản thân tôi là muốn tự mình đi, lại sợ nơi này gặp chuyện không may.”
Trải qua thương nghị, cuối cùng để Trâu Tranh và Mục Thiên Thành dẫn đội đi qua, Khấu Băng phái một đám ác ôn cho bọn hắn, để phòng bất trắc. Mục Thiên Thành không sợ, anh có rất nhiều bạn bè ở nước ngoài, việc này tất nhiên an toàn.
Anh đi rồi, mọi người chỉ có thể chờ. Anh và đoàn người Trâu Tranh là lặng lẽ đi, Khấu Băng an bài, trước đây tổ chức tại sân bay, xe tốc độ cao đuổi theo họ đứng đằng sau ống kính nên không tìm thấy cũng không đến mức có cái hành động chó cùng rứt giậu gì, Mục gia bên này chỉnh thể an toàn.
Chủ nhật qua hết, Thiên Tuyết nên quay về trường học. Khấu Băng sợ hãi vạn nhất, kêu cô tạm xin nghỉ hai ngày. Cô nghĩ hai ngày này tiết cũng không nhiều, đáp ứng. Thấy Mục Thiên Dương có hơi không yên lòng, cô hỏi: “Anh nghĩ cái gì vậy?”
“Không có việc gì.” Mục Thiên Dương trả lời buồn. Nguyên bản ngày mai nên đi lĩnh chứng minh, ×! Như thế nào xui xẻo như vậy?
Uyển Tình biết anh đang khó chịu cái gì, đưa tay cầm tay anh. Hiện tại xác thực không tốt xách việc này, Mục Thiên Thành lại mang theo Trâu Tranh đi mạo hiểm, bọn họ vẫn là trước đợi chút đi.
Mục lão gia vừa thấy biểu tình của bọn họ, nghĩ tới. Ông đau lòng cháu trai, lại rất muốn Uyển Tình vào cửa nhà mình, liền thở dài: “Ai, vốn Thiên Dương và Uyển Tình, ngày mai nên đi kết hôn......”
Kim lão phu nhân vừa nghe, có chút không hờn giận: “Đứa nhỏ lớn như vậy, còn không có kết hôn?”
Mục lão gia nói: “Bà cũng không phải không biết, cháu gái bà mang quả cầu chạy đi......”